Vay nóng Tinvay

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1312

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1312: Chính trị chính là thỏa hiệp
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

- Bị - - - bị người vây?Lý Kỳ kinh ngạc trừng mắt nhìn, nói:

- Nghĩa là sao? Ngươi nói rõ ràng chút đi. Tên kia hộ vệ giải thích nói:

- Chuyện là như vầy, khi chúng tôi hộ tống Lý nương tử đi tháp Lôi Phong, đột nhiên bốn phía xông ra một đám người, bao vây lấy chúng tôi. Triệu Tinh Yến hừ nói:

- Buồn cười, dưới ban ngày ban mặt, sao lại xảy ra chuyện như thế, đám người đó đều là những người như thế nào. Tên kia hộ vệ nói:

- Là một đám thư sinh.

- Thư sinh?Lý Kỳ hai hàng lông mày vừa nhấc, cả giận nói:

- Các ngươi đều là bất tài, vài tên thư sinh cũng không dẹp yên được. Tên kia hộ vệ ngượng ngùng nói:

- Ty chức có tội, chỉ là bọn chúng người quả thật quá đông, hơn nữa theo sau lại dụ tới rất nhiều dân chúng, bởi thế chúng tôi không dám vọng động.

- Có bao nhiêu người?

- Ba mươi bốn người.

- Vậy bọn chúng vì sao phải bao vây các ngươi.

- Chuyện này

- Ngươi mau nói đi!

- Bọn họ dường như là hướng tới Lý nương tử, hơn nữa - - - hơn nữa còn ác lời nói hãm hại Lý nương tử. Triệu Tinh Yến cau mày nói:

- Như như vậy, bọn họ là biết thân phận của Lý nương tử?Tên hộ vệ kia gật đầu nói: - Đúng là như thế. - Gay rồi!Lý Kỳ đột nhiên thất sắc sợ hãi, vội hỏi:

- Mau dẫn ta đi. - Vâng. Triệu Tinh Yến dường như đang suy nghĩ điều gì, không chờ nàng kịp phản ứng, Lý Kỳ và tên hộ vệ kia đã vội vã đi xuống dưới chân núi. Thầm nghĩ trong lòng một tiếng không ổn, hô:

- Lý Kỳ, chớ kích động, đây có thể là một cái bẫy. Đáng tiếc Lý Kỳ đã đi xa, căn bản không nghe thấy, Triệu Tinh Yến đập mạnh dưới chân, vội vàng đuổi tới. Vừa vặn Cao Nha Nội từ trong chùa đi ra, nhìn thấy Lý Kỳ, Triệu Tinh Yến một trước một sau vội vàng vội đi xuống dưới núi, hiếu kỳ nói: - A? Bọn họ vội vàng đi đâu nhỉ?Hồng Thiên Cửu không biết từ nơi nào chui ra. Hai mắt tỏa ánh sáng, ha hả nói:

- Ca ca, nhất định là có việc xảy ra, chúng ta sao không đi theo xem tình hình thế nào. Cao Nha Nội cười hai mắt đều híp lại thành một đường nhỏ, nói:

- Vẫn là Tiểu Cửu ngươi hiểu ta nhất. Đi đi đi. Lúc này, Sài Thông, Chu Hoa cũng đã đi tới, lời còn chưa nói ra, đã bị Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu bọn họ lôi kéo đuổi theo....... Lý Kỳ cưỡi ngựa dẫn theo mười tên hộ vệ phi nước đại hơn hai mươi dặm đường, sau khi chuyển qua một chân núi, phát hiện phía trước có rất nhiều người đứng đó. Tên hộ vệ kia chỉ vào tiền phương nói:

- Xu Mật Sứ, Lý nương tử ở ngay phía trước. Lý Kỳ đang muốn qua đó, chợt nghe trong đám người có một người cao giọng reo lên:

- Các vị hương thân phụ lão, các ngươi cũng biết người ngồi trong xe ngựa này người gì không? Hừ, ngồi trong xe ngựa này chính là một yêu phụ, chính là Biện Lương danh kỹ Lý Sư Sư, trước kia thái thượng hoàng chính là bị yêu phụ này mê hoặc, mới rầm rộ hoa thạch cương, lấy lòng nàng. Làm cho dân chúng Giang Nam chúng ta lầm than, ả chính là kẻ đầu sỏ gây tội. Lại nghe có người nói:

- Yêu phụ này mặc dù bộ mặt mũi hòa nhã dễ nhìn, nhưng lại có một trái tim rắn rết, mê hoặc quyến rũ sinh linh. Đem thiên hạ nam nhân đùa bỡn trong lòng bàn tay, cùng với bọn học đùa vui dâm lạc. Lại có một người nói:

- Ta còn nghe nói yêu phụ này vẫn là hồ yêu ngàn năm dưới núi Trường Bạch phương bắc, là nhận kim chủ nhờ vả, chạy tới phá hoại Đại Tống ta. Hồ yêu này nếu không diệt trừ, Đại Tống ta nguy hiểm gần kề! Hôm nay ta cùng mọi người khác chính là cược cả tính mạng cũng phải thay trời hành đạo, tiêu diệt hồ yêu ác độc này.

- Tiêu diệt hồ yêu.... . Chỉ nghe lả tả vài tiếng. Một hộ vệ nói:

- Các ngươi ai còn dám tiến lên, đừng trách ta và người khác không khách khí.

- Nam tử hán ngu si ác ngươi đã bị hồ yêu mê hoặc, chúng ta chính là đến cứu các ngươi đấy, hiện giờ tỉnh ngộ còn kịp, đừng giúp kẻ xấu làm điều ác, mau mau tránh ra.

- Thay trời hành đạo, tiêu diệt hồ yêu. Dưới sự kích động của đám thư sinh này, những dân chúng vây xem kia cũng là rục rịch, dù sao bọn họ cũng chịu liên lụy đá hoa cương, nhưng bọn họ lại không thể đi tìm thái thượng hoàng mà trút giận, cho nên chuyện này rất dễ ảnh hưởng và chiếm được đồng tình của bọn họ.

- Làm gì có chuyện đó, kể chuyện thần thoại xưa sao, bọn chó hoang này thật sự là khinh người quá đáng. Lý Kỳ nghe được hai mắt phát ra ra ánh lửa, đang muốn phóng ngựa qua đó, đột nhiên một con ngựa từ phía sau chen vào, chặn trước mặt Lý Kỳ, chính là Triệu Tinh Yến đuổi theo đến kịp, nàng nói:

- Không được kích động. Lý Kỳ tức giận nói:

- Yến Phúc, đây không phải ta kích động hay không, nếu là ta vẫn cứ không qua đó, Sư Sư cô nương sẽ bị nguy hiểm. Triệu Tinh Yến vẫn không chịu tránh ra, nói:

- Nếu như huynh ra mặt thì chính là rơi vào lòng kẻ thù, sự việc chỉ càng trở nên gay go. Lý Kỳ giật đầu ngựa muốn đi sang bên cạnh: - Mạng người quan trọng hơn, muội mau mau tránh ra. Triệu Tinh Yến lại chắn ở phía trước, nói:

- Huynh xốc nổi hồ đồ rồi, huynh đều nhìn không ra sao, đây rõ ràng chính là một cái bẫy, là có người cố ý dụ huynh mắc câu. Lý Kỳ nghe được ngẩn ra, cau mày nói:

- Muội ám chỉ?Triệu Tinh Yến tận tình khuyên bảo nói:

- Huynh suy nghĩ một chút xem, Lý Sư Sư vẫn ngồi trong xe ngựa đấy, vẫn chưa lộ diện, hiển nhiên là có người sớm đã theo dõi nàng, hơn nữa trong nháy mắt xông ra nhiều thư sinh như vậy, điều này chẳng lẽ chỉ là điều trùng hợp ư? Nếu như huynh xuất thủ, dân chúng thiên hạ sẽ nghĩ như thế nào, như vậy sẽ khiến Lý Sư Sư lâm vào cảnh càng mất mặt, cũng khiến cho huynh bị người trong thiên hạ cười nhạo. Lý Kỳ nắm chặt dây cương tách tách gây rung động, sau một lúc lâu, hắn mới nói:

- Được, những chuyện này không nói nữa, bất kể như thế nào, cứu Sư Sư cô nương ra trước nói sau. Triệu Tinh Yến hơi trầm ngâm, lập tức hướng tới bên người một hộ vệ, nói:

- Huynh mau đi nha môn để Âu Dương Tri phủ phái người tới đây. Sau đó nàng hướng những người khác nói:

- Các ngươi mau qua đó bảo vệ Lý nương tử, có điều lúc bất đắc dĩ, nhất quyết không được động thủ, chỉ cần kéo dài tới khi sai nha đến là được rồi.

- Tuân mệnh. Những hộ vệ đó cưỡi ngựa tiến về phía trước, vọt vào trong đám người, hộ ở bốn phía xe ngựa.

*****

Triệu Tinh Yến nhìn thấy Lý Kỳ vẫn còn tức giận nhìn đám người, sợ hắn không kìm nổi xông lên, dù sao trước kia từng có tiền lệ, vì thế lại khuyên:

- Huynh yên tâm, bọn chúng chẳng qua là thư sinh mà thôi, có những hộ vệ này ở đó, bọn chúng tối đa cũng chỉ có là ồn ào vài câu, sẽ không dám động thủ đâu. Lý Kỳ hơi mang một tia bất mãn liếc nhìn Triệu Tinh Yến, từ trên ngựa nhảy xuống, đi đến một bên, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm bọn người đó, nghiến răng nghiến lợi, cả người nhẹ nhàng phát run. Triệu Tinh Yến thở dài, cũng hơi hơi liếc nhìn đám người, sau đó đi đến bên cạnh Lý Kỳ. Tuy những hộ vệ kia dựa vào đại đao trong tay ngăn cho sự việc tiến thêm một bước chuyển biến xấu, nhưng lại không thể ngăn cản này ngôn ngữ ô uế kia, đám người đó càng nói càng ác độc. Càng nói càng tục tĩu, quả thực thật là khó nghe. Lý Kỳ toàn thân kéo căng thẳng, phồng đầy tơ máu hai mắt lên, không được gật đầu nói:

- Tốt lắm, tốt lắm, bọn súc sinh các ngươi, lão tử nhất định phải khiến cho các ngươi không chết tử tế được. Lúc này Cao Nha Nội bọn họ cũng chạy tới, mới đầu nhìn thấy nhiều người như vậy, còn chuẩn bị nhanh mau mau qua đó xem náo nhiệt, nhưng nghe được những lời ô uế đó. Nhất thời hiểu được đang xảy ra chuyện gì. Nha Nội không muốn nhìn nhất chính là nữ nhân bị ức hiếp nhìn thấy tình cảnh này không thể nào chịu nổi, la hét sẽ đại khai sát giới. Hồng Thiên Cửu bên cạnh chỉ sợ cho thiên hạ không loạn phất cờ hò reo, nhìn hai người gần như muốn xông lên.

- Khoan đã. Sài Thông sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, khẩn trương tiến lên, một tay giữ chặt một, nói:

- Hai người các ngươi có phải điên rồi hay không, cũng không xem trước một chút trong xe ngựa ngồi là ai, đã lao lên trên rồi. Cao Nha Nội tức giận đến oa oa kêu mãi, nói:

- Sài Thông ngốc nhà ngươi. Đây còn phải xem sao, ta đương nhiên biết, việc này ta nếu còn không quan tâm, ta Cao Nha Nội đây còn mặt mũi nào gặp người. Sài Thông bỗng nhiên chỉ tay về phía trước. Nói:

- Các ngươi xem kia là ai?Cao Nha Nội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lý Kỳ và Triệu Tinh Yến đứng ở dưới một thân cây, lại rất thờ ơ, lúc này tức miệng mắng to:

- Lý Kỳ. Họ chuột nhắt nhà ngươi, không ngờ sợ chết như vậy, bản Nha Nội xem như nhìn lầm ngươi rồi. Hồng Thiên Cửu cũng có tâm bất mãn nói: - Lý đại ca thật không có nghĩa khí. Nhìn thấy Lý nương tử bị người bắt nạt, lại còn đứng đó xem cuộc vui. Sài Thông nói: - Hắn không phải sợ chết, mà là lấy đại cục làm trọng, cho dù Nha Nội ngươi không để ý chính bản thân ngươi, tốt xấu cũng vì Thái úy suy nghĩ một chút. Cao Nha Nội nói:

- Ta đây với cha ta có quan hệ gì, tứ tiểu công tử bọn ta đánh nhau từ trước đến nay không hề báo cho cha mẹ biết, đánh không lại đã kêu cha mẹ ra mặt, đây chính là chuyện mất mặt nhất. Sài Thông kiên nhẫn khuyên nhủ:

- Nha Nội, ngươi chẳng lẽ đã quên rồi, Thái úy sáng nay vì sao không cho chúng ta cùng Lý Kỳ bọn họ ngồi ở cùng trên một con thuyền, việc này có thể lớn có thể nhỏ, nếu là sau lưng có người thao túng, ngươi xông lên như vậy, khả năng khiến cho cả phủ Thái úy sẽ phải chịu liên lụy, còn có Tiểu Cửu, ngươi cũng phải suy nghĩ cho Hồng gia các ngươi. Hai người vừa nghe, ngơ ngác nhìn nhau, đều là im lặng không nói. Hai người bọn họ là đồ vô lại, nhưng vẫn được coi là rất hiếu thuận, vừa nghe việc này sẽ liên lụy người nhà, ánh mắt trở nên có chút do dự, kỳ thật việc này với bọn họ cũng không có quan hệ gì quá lớn, chẳng qua hai người tính cách như thế, Nha Nội là không thể nhìn nữ nhân chịu ức hiếp, dù sao cũng là tình thánh, mà Tiểu Cửu chỉ có điều cả người ngứa ngáy, đơn thuần muốn can thiệp mà thôi. Sài Thông lại nói:

- Các ngươi yên tâm, có Lý Kỳ ở đây, sẽ không sao đâu.

- Hắn nếu có biện pháp, cũng sẽ không đứng yên một chỗ rồi. Cao Nha Nội lôi kéo cái đầu, nhưng cũng không bồng bột thêm nữa, mấy người ngồi xổm tại ven đường, mỗi người ủ rũ, thi thoảng nhìn Lý Kỳ với ánh mắt phẫn nộ. Lý Kỳ trong lòng dễ chịu sao? Chỉ e hắn chính là người khó chịu nhất, Lý Sư Sư lưu lạc đến tận đây, hắn là bụng làm dạ chịu, hơn nữa sự việc này rất có thể cũng là do hắn mà ra, nhưng mà hắn lại chỉ có thể đứng ở bên cạnh thờ ơ, điều này làm cho hắn cảm thấy rất giận chính bản thân mình.

- Ta muốn giết bọn khốn khiếp này. Một lát sau, nghe được tiếng mắng càng sâu, nhưng bên trong xe ngựa từ đầu đến cuối chưa phát một tiếng, Lý Kỳ biết rằng Lý Sư Sư lúc này thống khổ dường nào, thật sự là nhịn không được, nhấc chân liền hướng phía trước phóng đi. Triệu Tinh Yến lại chặn ở trước mặt hắn, nói:

- Huynh vì sao luôn thiếu kiên nhẫn, huynh biết rõ đây là một cái bẫy, cũng biết rõ Lý Sư Sư không có bất kỳ nguy hiểm nào, vì sao phải kích động như vậy. Lý Kỳ nói:

- Yến Phúc, ta hiện tại không muốn nói với muội nhiều như vậy, muội tránh ra cho ta.

- Huynh biết ta sẽ không tránh ra đâu. Triệu Tinh Yến nói:

- Huynh đã nghĩ qua hậu quả. -

Vậy thì sao? Lý Kỳ hừ lạnh một tiếng nói:

- Nếu ta dễ dàng đã bị đánh ngã như vậy, ta đây đã sớm chết hàng vạn lần rồi. Triệu Tinh Yến nói:

- Đúng, nhưng cái phiền toái này sẽ quấn quanh huynh cả đời, dù sao chuyện này liên lụy đến gia sự hoàng thất, hễ lại có biến động gì đó, tất cả vấn đề đều sẽ bộc phát ra, đến lúc đó huynh sẽ hối tiếc không kịp, huynh chẳng lẽ vẫn chưa rõ sao, chính trị chính là vì thỏa hiệp mà tồn tại, nếu sức mạnh có thể giải quyết hết thảy, sao còn cần chính trị làm chi? Huynh bây giờ cần phải làm là thỏa hiệp.

- Nhưng ta hiện tại không đứng ra, vậy ta còn là một nam nhân sao, ta không có lỗi với Lý Sư Sư, không có lỗi với Phong Nghi Nô sao? Lý Kỳ từ từ nhắm hai mắt nói. Triệu Tinh Yến nói:

- Huynh là Xu Mật Sứ, huynh không phải có trách nhiệm với một người nào cả, cũng không phải riêng nhà chúng ta, mà là cả quốc gia. Lý Kỳ chậm rãi mở mắt ra, nhìn Triệu Tinh Yến, một lát sau, hắn một lời không nói, xoay người đi về phía sau. Cao Nha Nội thấy Lý Kỳ đột nhiên đi tới hướng bon họ, đầu vừa nghiêng nhìn thấy một bộ dáng tức giận.

- Lý đại ca. Hồng Thiên Cửu vẫn là kêu lên một tiếng, nhưng trong giọng nói tràn đầy buồn bực. Lý Kỳ nói:

- Nha Nội, Tiểu Cửu, chúng ta cần các ngươi phải giúp ta một chuyện.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-1753)


<