Vay nóng Tinvay

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1089

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1089: Chính trị gia trời sinh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Không thể nghi ngờ, thiên lý nhãn là phát minh vĩ đại hạng nhất, nó không chỉ có thể phát huy được tác dụng bất ngờ trên chiến trường, nó còn có thể tạo ra lợi nhuận thật lớn, cho nên, Lý Kỳ đã sớm có kế hoạch tốt cho việc bán thiên lý nhãn ra ngoài, vụ kinh doanh có món lãi kếch xù như này, hắn sẽ không có lý do gì để bỏ qua cả, đương nhiên, hắn sẽ không bán cho nước Kim, hơn nữa, hắn cũng sẽ nghiêm khắc khống chế số lượng bán ra.

Về phần vụ mua bán thiên lý nhãn đầu tiên này, chỉ là tư nhân giao dịch thôi, Lý Kỳ làm như vậy, thứ nhất là vì chính mình kiếm một ít tiền, bổ sung cho hầu bao của mình, thứ hai hắn đây cũng coi như là tuyên truyền cho thiên lý nhãn, thứ ba, chính là đem giá tiền định trước cho tốt. Dù sao hai cái thiên lý nhãn này cũng không khơi dậy nổi sóng gió to gì, chỉ cần bọn họ không biết bí quyết làm thủy tinh thì sẽ không có khả năng làm ra được thiên lý nhãn, cho nên, Lý Kỳ vẫn cứ phi thường yên tâm đấy.

Sau khi tham quan hết diễn tập quân sự, Phác Trí Khiêm và Y Hạ Bách Xuyên lại càng thêm tin tưởng vào việc kết minh với triều Tống, lòng tin này cũng củng cố mối quan hệ đồng minh của bọn họ, dù sao thì sự tin tưởng cũng đều được thành lập dựa trên thực lực cả thôi.

Ba ngày về sau, đám người Phác Trí Khiêm và Y Hạ Bách Xuyên đều vội vàng trở về, bởi vì trên lưng bọn họ còn cõng nhiệm vụ trọng đại, cho nên phải đi nhanh để còn về chuẩn bị nữa.

Sùng Chính Điện

- Ha ha ---, Lý Kỳ, nếu là bọn người Tô Tần, Trương Nghi còn sống, bọn họ nhất định cũng không phải đối thủ của ngươi đâu.

Sau khi Triệu Giai nghe xong báo cáo của Lý Kỳ, không khỏi cao hứng bật cười ha ha, đối Lý Kỳ lại khen không dứt miệng.

Lý Kỳ cười khổ nói:

- Hoàng thượng, ngài quá coi trọng thần rồi, thần cũng không dám đánh đồng với hai vị thần linh thời viễn cổ đâu, lần đàm phán này, không phải là ta đi thuyết phục bọn họ, mà là chính bọn họ đến cầu xin ta đấy, nói theo cách khác, chính là do chúng ta nắm giữ quyền chủ động thôi. Nếu như vậy rồi mà ta còn không thành công, thì mấy năm công sức kinh doanh chẳng khác gì làm không công rồi.

Viễn cổ thần linh? Triệu Giai cười ha ha nói:

- Ngươi cũng đừng tự coi nhẹ mình, sách lược của Tô Tần không cao minh hơn ngươi, hơn nữa, y cũng toàn bộ là dựa vào há miệng thôi. Đối với nâng cao thực lực bổn quốc, y cũng không có quá nhiều đóng góp, mà ngươi so với y càng thêm toàn diện, ít nhất thì Tô Tần không nghĩ ra được biện pháp gì cải cách kinh tế, y sẽ càng thêm không biết nấu ăn.

Lý Kỳ gật đầu, như thoáng có chút suy nghĩ nói:

- Ngài nói cũng có đạo lý. Nếu bàn về nấu ăn, hai người bọn họ gộp lại cũng không phải đối thủ của thần.

Triệu Giai cười ha ha nói:

- Việc này ta giao toàn quyền phụ trách cho Xu Mật Viện các ngươi.

- Tuân mệnh

Triệu Giai thu hồi ý cười, nghiêm túc nói:

- Phải rồi, ta còn có chuyện muốn thương lượng với ngươi.

Lý Kỳ kinh ngạc hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Triệu Giai nói:

- Đã nhiều ngày ta luôn tự hỏi về cơ chế tuyển cử, phát hiện đích thật là rất có triển vọng. Ta cũng tính toán thử nghiệm trước ở mười huyện thành trên cả nước, địa điểm cụ thể ta còn chưa nghĩ kỹ càng, nhưng có ba địa điểm nhất định phải có.

Nói xong, y cầm bút viết ra vài chữ, sau đó đưa cho Lý Kỳ xem.

Thần bí như vậy? Lý Kỳ tò mò nhận lấy, vừa nhìn đã cả kinh nói:

- Chỗ này --- đây đều là những địa phương do Chiết Gia Quân quản lý a!

Triệu Giai gật gật đầu.

Lý Kỳ đột nhiên sợ hãi phỏng đoán:

- Chẳng lẽ Hoàng thượng ngài muốn ---.

Triệu Giai nhấc tay nói:

- Ngươi đừng suy nghĩ nhiều. Đối với sự trung thành của toàn bộ Chiết Gia Quân, ta đương nhiên phi thường hiểu được. Tuy nhiên, trước kia ta ở Tây Bắc khoảng một hai năm, từng có một chuyến đi qua Phủ Châu, phát hiện dân chúng nơi đó đều lấy Chiết gia như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, trong lòng bọn họ, Chiết gia cao hơn so với triều đình rất nhiều.

Lý Kỳ thoáng gật đầu, tình huống ở phương diện này hắn cũng hiểu biết qua, thầm nghĩ rằng, nếu ngươi đã nói đến đây rồi, còn không phải là ---.

Triệu Giai liếc mắt một cái đã nhìn ra được suy nghĩ trong lòng Lý Kỳ, y tiếp tục nói:

- Tại thời điểm tiền triều cách bây giờ rất lâu, Phủ Châu vẫn là do Chiết gia quản lý, sau lại thuộc sở hữu của Đại Tống, Chiết gia vẫn duy trì chế độ cha truyền con nối ở đây, từ khi triều đình càng ngày càng ỷ lại Chiết gia, đối với bọn họ càng ngày càng dung túng, khiến cho xuất hiện tình trạng dân chúng Phủ Châu chỉ biết đến Chiết gia mà không biết đến triều đình, nói không dễ nghe thì có nghĩa là Chiết gia đã thành lập một chính quyền mới ở Phủ Châu rồi, tuy rằng Chiết gia trung tâm như một với Đại Tống, nhưng ngươi nói một quốc gia làm sao có thể xuất hiện hai chính quyền được.

Lý Kỳ nói tiếp:

- Hoàng thượng muốn thông qua cơ chế tuyển cử để gia tăng sự khống chế của triều đình đối với Phủ Châu.

- Thông minh!

Triệu Giai gật đầu nói:

- Sở dĩ Chiết Gia Quân hùng mạnh, chính là bởi vì bọn họ không bị hạn chế bởi chế độ quân đội ở Đại Tống, mà là áp dụng chế độ cha truyền con nối, điều này ta hiểu, tạm thời ta cũng chưa nghĩ thay đổi, nhưng ta hy vọng có thể thu hồi quyền lực dư thừa trong tay Chiết gia, tuy nhiên, ngươi cũng biết rõ, bất luận chính sách gì áp dụng với Chiết gia, cũng cần phải hết sức thận trọng, không thể xuất hiện một chút sai lầm nào được, vì vậy ta mới có thể nghĩ đến cơ chế tuyển cử.

Lý Kỳ hoàn toàn minh bạch nói:

- Ở một trình độ nhất đinh nào đấy, chế độ tuyển cử sẽ làm hoàng quyền bị suy yếu, nếu dùng ở những vùng lân cận Phủ Châu, như vậy đồng dạng có thể làm suy yếu quyền thông trị của Chiết gia.

Triệu Giai cười nói:

- Đúng là như thế, nếu chế độ tuyển cử có thể lấy được thành công ở Tây Bắc, chắc chắn quyền thống trị của Chiết gia đối với Phủ Châu dẽ chịu ảnh hưởng, hơn nữa, chế độ tuyển cử có đặc điểm là lấy dân chúng làm trọng, mà không phải là triều đình, nói cho cùng, vẫn là suy nghĩ vì dân chúng, điều này cũng khiến cho Chiết gia càng dễ dàng công nhận, nhưng, vì mục đích bảo hiểm, ta vẫn không dám trực tiếp hạ chỉ thực hiện ở Phủ Châu, vì vậy, ta tuyển ở Phần Châu, Thái Nguyên và những nơi khác. Nếu chế độ tuyển cử thật sự khiến cho dân chúng trở nên giàu có, như vậy triều đình sẽ có lý do thi hành cơ chế tuyển cử này ở địa khu Tây Bắc, hơn nữa, dân chúng ở các châu huyện còn lại sau khi thấy ba châu huyện này giàu có lên, khẳng định sẽ phi thường tôn sùng cơ chế tuyển cử, Chiết gia cũng sẽ không nghi ngờ hành động của triều đình, đến lúc đó, triều đình có thể theo thời gian trôi qua từ cơ chế tuyển cử, dần dần tham gia vào phạm vi quản lý của các châu phủ.

Lý Kỳ nghe được chỉ có thán phục khen:

- Hoàng thượng, ngài quả thật là chính trị gia trời sinh, ngài trước kia đi làm mấy thứ thư pháp vẽ tranh gì nha, quả thực chính là lãng phí thời gian.

Triệu Giai hỏi:

- Ngươi đây là khen ta hay là đang châm biếm ta vậy?

- Đương nhiên là khen rồi.

Lý Kỳ nói:

- Nói thật, vi thần thực không ngờ, hóa ra cơ chế tuyển cử còn có tác dụng như vậy nữa.

Triệu Giai hỏi:

- Vậy ngươi có tán thành không?

Ta không tán thành, ngươi sẽ nghe theo ta sao? Thật sự là giả dối. Lý Kỳ nói:

- Đương nhiên là tán thành rồi, biện pháp này chậm rãi như tằm ăn rỗi quyền thống trị của Chiết gia, quả là chính sách lung lạc, hơn nữa cũng không có ảnh hưởng gì đối với Chiết Gia Quân, còn có thể tạo phúc cho không ít dân chúng, quan trọng nhất là, thần cũng tán thành ý kiến, một quốc gia không thể có hai chính quyền, dùng biện pháp này là ổn thoản nhất, cũng là biện pháp tốt nhất.

- Tốt! ta biết ngươi nhất định sẽ ủng hộ ta mà.

Triệu Giai cười nói:

- Việc này liền giao cho Kinh tế sử đi xử lý.

- Giao cho Thất nương?

- Ta cũng muốn giao cho Tần Cối, nhưng chủ ý của vấn đề này là do Kinh tế sử nói ra, nếu thay đổi người khác đi thực hiện thì chỉ sợ sẽ khiến cho các đại thần còn lại trong triều nghĩ nhiều mất.

- Thôi, cứ giao cho Thất nương đi vậy.

Triệu Giai cười ha ha nói:

- Tốt lắm, lúc ngươi trở về hãy nói với Kinh tế sử, khiến cho Thương vụ cục tuyển ra mười địa chỉ, nhưng là nhất định phải đưa ra được đầy đủ lý do thuyết phục, ta không muốn chiết gia có bất cứ nghi ngờ gì với triều đình, mặt khác, ba địa phương này nhất định phải xử lý trọng điểm, nếu cơ chế tuyển cử tại ba địa phương này thất bại, như vậy thì toàn bộ kế hoạch cũng sẽ bị thất bại luôn.

Lý Kỳ đương nhiên hiểu được ba địa phương này mới là mấu chốt, bảy huyện thành khác chỉ dùng để đánh yểm trợ mà thôi, đều nói gần vua như gần hổ, hôm nay Lý Kỳ xem như đã cảm nhận được, nhưng hắn cũng hiểu được dã tâm của Triệu Giai phi thường lớn, y tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho việc trong quốc gia của y có một mảnh đất không thuộc quyền quản lý của y. Hơn nữa, tin tưởng rằng bất kỳ một vị minh quân nào cũng sẽ không cho phép loại tình huống này phát sinh, hắn gật đầu nói:

- Vâng, thần biết nên làm thế nào rồi.

*****

Sau khi ra khỏi hoàng cung, Lý Kỳ đi đến Xu Mật Viện, Lý Kỳ phát một phong thư khẩn cấp cho Tông Trạch ở phủ Yến Sơn, đem kế hoạch nói cho y, khiến y giám thị tình hình chiến sự ở Cao Ly. Tương đương với việc trao quyền quyết định cho Tông Trạch.

Sau đó, hắn trở về trang viên của chính mình luôn, nhưng vừa bước vào cửa, Trần Đại Nương đã nói cho hắn biết, Bạch phu nhân đã tới.

Bạch phu nhân đột nhiên tới đây, điều này khiến cho Lý Kỳ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, vội vàng đi tới tiền sảnh, chỉ thấy Bạch phu nhân đang không ngừng đi tới đi lui trước cửa phòng, trong lòng hắn tò mò vạn phần, vội đi vào chào hỏi:

- Mẹ vợ, sao mẹ lại tới đây?

Bạch phu nhân thấy Lý Kỳ đến, vội vàng nghênh đón, thần sắc lo âu nói:

- Lý Kỳ, cậu cuối cùng cũng đã trở về, hôm nay ta tới tìm cậu, là có việc muốn nhờ cậu hỗ trợ.

Lý Kỳ sửng sốt hỏi:

- Chuyện gì ạ?

Bạch phu nhân vẻ mặt sầu lo nói:

- Mấy hôm gần đây thân thể của lão nhân càng ngày càng kém, ta đã mời không ít lang trung khám bệnh, cũng uống không ít thuốc, nhưng đều không thấy đỡ hơn, hơn nữa hiện giờ lang trung cũng đều bó tay không có biện pháp rồi, ta sợ lão nhân ông ấy ---.

Nói tới đây, bà không dám nói tiếp nữa rồi.

Không thể nào, bó tay không có biện pháp, đây chẳng phải là ---? Lý Kỳ hơi hơi há mồm, ngẩn ngơ trong chốc lát rồi vội nói:

- Mẹ vợ, trước đừng sốt ruột quá, để con suy nghĩ biện pháp xem.

Loại sự tình này có thể không sốt ruột được sao? Bạch phu nhân vội la lên:

- Cậu không phải có giao tình không tệ với vị nữ thần y kia sao?

Lý Kỳ nhướng hai hàng lông mày nói:

- Đúng rồi! Con suýt thì quên mất cô ta.

Bạch phu nhân hỏi:

- Vậy hiện giờ cậu có biết cô ấy đang ở đâu không?

- Con biết được cô ta ở chỗ nào, nhưng con không dám cam đoan hiện giờ cô ta nhất định tại đấy, tuy nhiên mẹ vợ cứ yên tâm đi, con nhất định sẽ mời được cô ta đến chữa bệnh cho cha vợ.

Lý Kỳ an ủi Bạch phu nhân vài câu lại nói:

- Nếu không thì như này, mẹ vợ, mẹ cứ đi về trước đi, ngay bây giờ con sẽ đi tìm cô ta luôn.

Bạch phu nhân nói:

- Ta vẫn là đi cùng với cậu đi thôi.

- Này --- vậy được rồi.

Lý Kỳ lại gọi Mã Kiều, sau đó vội vội vàng vàng ra cửa.

Đi khoảng nửa canh giờ, mới đia tới trước gian phòng nhỏ của Lưu Vân Hi ở vùng phía nam ngoại ô.

Lý Kỳ còn chưa xuống xe, chợt nghe đến một tiếng hô khàn khàn:

- Mã tiểu ca.

Tiếng nói này thật sự rất quen thuộc, đúng là của Hoắc Nam Hi, Lý Kỳ trong lòng mừng thầm, thời điểm hắn tới đây, thật sự lo sợ Lưu Vân Hi đã rời đi rồi, hắn vội vàng nhảy từ trên xe ngựa xuống, chỉ thấy Hoắc Nam Hi một thân một mình, hai tay ôm ngực tựa vào trên tường.

- Xu Mật Sứ đại giá quang lâm, không có từ xa tiếp đón được.

Hoắc Nam Hi nhìn thấy Lý Kỳ, khẽ vuốt cằm nói.

Lý Kỳ vội vàng hỏi:

- Sao chỉ có một mình ngươi, Quái Thập Nương cùng với cơ hữu của ngươi đi đâu rồi?

Cơ hữu? Hoắc Nam Hi không hiểu nhưng cũng không hỏi, chỉ nói:

- Thập nương mang theo Bắc Khánh lên núi hái thuốc rồi.

Mã Kiều hiếu kỳ hỏi:

- Vậy sao ngươi không đi cùng?

Hoắc Nam Hi thở dài, tay chỉ phía bên cạnh, buồn bực nói:

- Đây không phải do ta lắm mồm sao, hỏi có muốn tìm người trông nó hay không, kết quả là Thập nương khiến cho ta ở lại đây trông coi. Ôi ---.

Lý Kỳ nhìn theo ngón tay của y, chỉ thấy bên cạnh đặt một đống củi, trên đống củi có một tấm biển, trên đó viết "Tế thế nữ kiệt", đây đúng là tấm ngự biển mà Hoàng đế ban cho a, hắn thầm nghĩ, không hổ là Quái Thập Nương, thứ Hoàng đế ban thưởng cho, không ngờ nàng ta lại đặt cùng một chỗ với một đống củi, có cá tính! Cũng không biết nếu Triệu Giai nhìn thấy, sẽ có cảm tưởng thế nào.

Bạch phu nhân cũng không có tâm tình hỏi mấy thứ này, bà vội vàng hỏi:

- Vậy không biết bao giờ nữ thần y sẽ trở lại?

Hoắc Nam Hi hiếu kỳ hỏi:

- Bà là ai?

Lý Kỳ nói:

- Bà ấy là mẹ vợ của ta.

- Ồ!

Hoắc Nam Hi nói:

- Ta đây cũng không rõ lúc nào cô ấy sẽ trở về, bọn họ đã đi ba ngày rồi.

- Ba ngày?

Lý Kỳ kinh hô.

Hoắc Nam Hi cảm thấy có chút khó hiểu với sự kinh ngạc của Lý Kỳ, y nói:

- Việc này rất bình thường thôi, có đôi khi phải đi cả tháng cũng là chuyện thường xảy ra, ôi, nghĩ đến khả năng ta phải một thân một mình ở đây hơn một tháng, còn phải trông cói cái bảng này, ta thật sự sắp điên rồi, ai, Mã tiểu ca, lúc huynh trở về bảo Tửu Quỷ đến đây uống rượu với ta nha.

Mã Kiều gật đầu nói:

- Ta tận lực.

Mẹ kiếp! Ta đều sắp vội muốn chết, ngươi còn có tâm tư uống rượu? Lý Kỳ tức giận hỏi:

- Vậy ngươi có biết bọn họ đến ngọn núi nào hái thuốc hay không?

- Ta đây cũng không biết. Bình thường Thập nương toàn đi nhìn xung quanh thôi.

Hoắc Nam Hi rốt cục chú ý tới sắc mặt vô cùng sốt ruột của Lý Kỳ, y hỏi:

- Ngươi tìm Thập nương có chuyện gì không.

Lý Kỳ đáp:

- Đương nhiên là tìm cô ta để chữa bệnh rồi.

- Vậy chờ lúc cô ấy trở lại, ta sẽ chuyển cáo giúp ngươi.

Hoắc Nam Hi gãi đầu nói, bệnh nhân tìm đến Lưu Vân Hi chữa bệnh thật sự là nhiều lắm, cho nên y cũng thấy nhưng không thể trách rồi, nếu đối phương không phải Lý Kỳ, có lẽ ngay cả nhìn y cũng không thèm nhìn luôn.

- Này ---?

Lý Kỳ không khỏi nhìn về phía Bạch phu nhân, dù sao hắn cũng không làm chủ việc này được.

Hôm nay trong lòng Bạch phu nhân nóng như lửa đốt, bà thật sự không biết Bạch Thì Trung còn có thể chống đỡ bao lâu nữa, bà hỏi Hoắc Nam Hi:

- Xin hỏi vị sư phó này, hôm nay nữ thần y có thể trở về sao?

Hoắc Nam Hi nói:

- Việc này cũng có khả năng.

Bạch phu nhân trầm ngâm một lát nói:

- Một khi đã như vậy thì chúng ta chờ ở đây một lát đi.

Nói xong, nàng lại nói với Lý Kỳ:

- Cậu đi về trước đi, ta tại đây chờ là được rồi.

Nơi này là rừng núi hoang vắng đấy, tuy rằng Bạch phu nhân đã hơn bốn mươi tuổi rồi nhưng bộ dạng nhìn chỉ như thiếu phụ ba mươi tuổi thôi, Lý Kỳ sao có thể yên tâm để bà ở đây một mình được, hắn nói:

- Sao có thể được, lại nói, gần nhất con thật sự cũng rất rảnh rỗi.

Nói xong, hắn liền nói với Hoắc Nam Hi:

- Ai, tốt xấu gì thì ngươi cũng phải mời chúng ta vào nhà ngồi một chút chứ.

Hoắc Nam Hi lắc đầu:

- Thật sự rất xin lỗi, đây là phòng của Thập nương, nếu không có sự cho phép của cô ấy, ta cũng không dám khiến cho bất cứ ai đi vào.

- Ngươi đùa ta đi, ta lại không phải chưa từng đi vào.

- Nói thật, lúc trước Thập nương có thể cho ngươi ở đây, đến nay ta vẫn không hiểu được vì sao, tuy nhiên đó cũng là chiếm được sự cho phép của cô ấy, nếu ta để cho các ngươi đi vào thì lại bất đồng, nếu chẳng may khiến cho cô ấy mất hứng, sẽ lại hạ độc cho ta bị câm luôn.

Lại? Chẳng nhẽ tên nhãi này thường xuyên bị hạ độc câm sao? Lý Kỳ chỉ cảm thấy sau lưng có gió lạnh thổi vù vù, Bạch phu nhân bỗng nhiên hỏi:

- Cậu từng ở trong này rồi?

Lý Kỳ ngượng ngùng gật đầu:

- Chuyện con bị ám sát chắc người cũng biết, lúc ấy con cùng với Phong Nghi Nô trốn ở chỗ này.

Bạch phu nhân gật đầu, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói:

- Nếu như chủ nhân có điều bất tiện, tốt nhất là chúng lên xe ngựa đợi đi.

Lý Kỳ trừng mắt nhìn Hoắc Nam Hi, Hoắc Nam Hi nhếch môi cười nói:

- Thật có lỗi, thật có lỗi.

Lý Kỳ cùng Bạch phu nhân vừa trở lại trên xe ngựa, lại nghe thấy Hoắc Nam Hi hỏi:

- Mã tiểu ca, lại đây uống hai chén không?

- Uống rượu thì ta đây sẽ không khách khí.

Ngươi chừng nào thì biết khách khí vậy? Lý Kỳ nghe xong thầm mắng "Tên nhãi này đúng là không đem ta để vào mắt nha, ngay cả hỏi cũng không hỏi một câu đã đáp ứng rồi", nhìn xem Hoắc Nam Hi người ta nghe lời thế chứ, đều là tôi tớ mà sao khác nhau quá vậy.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-1753)


<