Vay nóng Tima

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1090

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1090: Muốn tiền hay muốn mạng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Trước kia, tại thời điểm Lý Kỳ cùng Bạch phu nhân ở cùng một chỗ, hai người thường hay bàn về một sự tình liên quan đến chính trị, nhưng hôm nay thì không giống, Bạch phu nhân không có tâm tư nói những chuyện đó, chỉ hỏi thăm chuyện về Lưu Vân Hi, đợi đến lúc nghe xong Lý Kỳ giảng giải về y thuật vô cùng kỳ diệu của Lưu Vân Hi về sau, vốn người đã gần như tuyệt vọng là bà, hiện giờ lại dường như thấy được một tia sáng rạng đông, nhưng cũng bởi vậy nên bà lại càng thêm sốt ruột.

Tại sự chờ đợi dài dòng ở đây, trời chiều mang theo vẻ thất vọng lặn xuống.

Lý Kỳ ngủ gật, mở mắt ra, thấy Bạch phu nhân vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt lộ ra tràn đầy lo âu, hắn không khỏi thở dài, hạ giọng khẽ gọi:

- Mẹ vợ.

Bạch phu nhân hơi ngẩn ra, thu hồi ánh mắt về, nói:

- Cậu tỉnh rồi à!

Lý Kỳ ừ một tiếng, nói:

- Sắc trời không còn sớm, con thấy Quái Thập Nương sợ rằng sẽ không trở về vào hôm nay rồi, đợi thêm một lát cũng không được gì, nếu không như vậy, chúng ta trở về trước đã, con dặn dò Hoắc Nam Hi vài câu, khi nào Quái Thập Nương trở về thì bảo cô ta lập tức đến Bạch phủ chữa bệnh cho cha vợ.

Bạch phu nhân lắc lắc đầu nói:

- Không thể, không thể, nghe nói tính tình của vị nữ thần y này rất quái đản, cũng không thể đắc tội cô ấy được, cô ấy là hy vọng cuối cùng của ta rồi.

Lý Kỳ nghĩ thầm rằng cũng đúng, hắn thật sự đúng là không có một điểm nắm chắc nào khi đối mặt với Lưu Vân Hi, nên hắn nói:

- Vậy cứ thế này đi, con phái người chờ đây, nếu Quái Thập Nương trở lại, thì lập tức báo tin cho con biết, khi đó chúng ta lại tự mình đến mời cô ta.

Bạch phu nhân lại liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, có vẻ có chút do dự.

Lý Kỳ lại khuyên nhủ:

- Cha vợ còn cần người chiếu cố nữa.

Bạch phu nhân ngẩn ra, gật đầu nói:

- Được rồi, cứ làm theo lời cậu đi.

Lý Kỳ hướng ra phía ngoài nói:

- Trở về đi.

Một lát sau, bên ngoài vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.

- Ai ôi!!! Thiếu chút nữa thì quên mất tên nhãi này đi uống rượu mất rồi.

Lý Kỳ xốc bức màn lên hướng ra phía ngoài hô:

- Mã kiều. Mã kiều.

- Bộ Soái, có chuyện gì không?

- Khốn kiếp, đương nhiên là phải đi về rồi! Ta thấy Lỗ Mỹ Mỹ không muốn đi làm à nha.

- Này --- việc này thì có liên quan gì đến sư muội của ta?

Lúc nói chuyện, Mã Kiều đã chạy gấp đến chỗ xe ngựa.

Lý Kỳ cả giận nói:

- Ngươi đã nghe qua kết đảng chi tranh chưa? Khuyết điểm của ngươi, đương nhiên sẽ liên lụy đến Mỹ Mỹ ---.

Nói đến đây, hắn bỗng nhiên cảm giác có chút không ổn, không khỏi vụng trộm liếc mắt nhìn Bạch phu nhân, thấy Bạch phu nhân vẫn nhìn phía ngoài cửa sổ, dường như cũng không có chú ý đến những gì hắn nói, lúc này trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra.

- Sao có thể tính thế được, ngài có chuyện gì nhằm vào ta, chứ đừng có làm khó dễ sư muội của ta.

Mã Kiều không có cả thời gian cáo từ Hoắc Nam Hi, khẩn trương lên xe ngựa.

Nhưng đợi một lúc lâu, vẫn thấy không có điểm động tĩnh gì, Lý Kỳ thật sự nổi giận quát:

- Mã ---.

Hắn vừa mới nói một chữ, Mã Kiều bỗng nhiên nói:

- Bộ Soái, kia --- kia hình như là Quái Thập Nương thì phải?

- Cái gì?

Bạch phu nhân lập tức vén rèm cửa lên. Đi ra ngoài, nương một đám tia sáng cuối cùng của trời chiều nhìn ra, chỉ thấy phía xa xa đi đến hai người, không phải là Lưu Vân Hi thì là ai.

Hoắc Nam Hi vội vàng chạy tới, nhận lấy thảo dược trong tay Lưu Vân Hi.

Lý Kỳ liếc mắt nhìn Hoắc Nam Hi, lại liếc mắt nhìn Mã Kiều, thở dài một tiếng. Cùng Bạch phu nhân từ trên xe đi xuống.

Chỉ chốc lát sau, Lưu Vân Hi đã đi tới trước xe ngựa, chỉ thấy nàng cõng một giỏ trúc, trong giỏ trúc chứa đầy thảo dược, nhiều ngày không thấy, Lưu Vân Hi trông vẫn còn thanh xuân hoa lệ, hai bên má rơi xuống mấy sợi tóc, trông cần lao xinh đẹp, nở rộ vô cùng nhuần nhuyễn, đặc biệt dáng người của nàng trông càng lả lướt hấp dẫn. Lý Kỳ vẫy tay, cười hì hì nói:

- Thập nương, đã lâu không gặp, cô thật sự là càng ngày càng đẹp, có cần ta giới thiệu đối tượng cho cô không nha. Cô cứ yên tâm đi, nếu không phải trạng nguyên hay vương tử thì ta cũng không muốn.

Lưu Vân Hi đáp lễ cho hắn là một cái xem thường, thản nhiên nói

- Ngươi vẫn còn chưa chết nha!

- Ách .... !

Lý Kỳ nguyên bản còn muốn lôi kéo làm quen, nào biết lại đem chính mình cứng họng, nhớ tới còn có việc nhờ người, đành phải nén giận, miễn cưỡng mỉm cười nói:

- Có cô ở đây, ta muốn chết cũng không được a!

Lưu Vân Hi hừ một tiếng, lại liếc nhìn Bạch phu nhân.

Bạch phu nhân đang muốn mở miệng, Lưu Vân Hi đã nói:

- Đến trong phòng rồi nói chuyện.

Nói xong, nàng đột nhiên đem giỏ trúc trên lưng bỏ xuống, đưa cho Lý Kỳ nói:

- Cầm.

Lý Kỳ trong nhất thời ngây ra như phỗng, trong chốc lát mới chỉ vào mình hỏi:

- Cô --- cô muốn ta giúp cô cầm?

Trong giọng nói lộ ra khiếp sợ.

- Đúng đấy.

- Cô đang nói đùa với ta sao?

- Chuyện này có buồn cười không?

Lý Kỳ cảm thấy nữ nhân này đã bị điên rồi.

Bạch phu nhân vội vàng tiến lên, giơ tay nói:

- Ta giúp cô cầm.

Lý Kỳ giành trước nhận lấy, ho nhẹ một tiếng, nhìn Lưu Vân Hi nói:

- Dù sao cô cũng cứu mệnh cho không ít huynh đệ của ta, vậy thì Thống soái ta đây cũng giúp bọn họ làm việc này cũng là phải.

Trong mắt Lưu Vân Hi hiện lên ý cười, nói:

- Xem ngươi còn dám nói lung tung hay không.

Hừ một tiếng, đi về hướng trong phòng, hiển nhiên nàng đã biết được một ít tin tức từ trong miệng Hoắc Nam Hi.

Thù này mà không báo, ta thề không làm bếp nữa, Lý Kỳ nhìn dáng vẻ của Lưu Vân Hi, cắn răng kèn kẹt.

Bạch phu nhân nhỏ giọng nói:

- Lý Kỳ, ủy khất cho cậu rồi.

Lý Kỳ vội vàng thu hồi ánh mắt nói:

- Không có việc gì, không có việc gì, con tin tưởng sau này cô ta nhất định sẽ phải đến nhờ vả con đấy, như vậy là được rồi

Trong lòng hắn lại nói thầm, phỏng chừng ta nhờ cô ta tương đối nhiều nha!

Lý Kỳ cùng Bạch phu nhân đi theo Lưu Vân Hi đi tới trong phòng.

Hoắc Nam Hi tri kỷ châm đèn, lại khẩn trương rót cho Lưu Vân Hi một cốc nước, chiếu cố phi thường chu đáo.

Lưu Vân Hi uống một hơi cạn sạch, nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngồi xuống, chỉ tay hướng góc sáng sủa, nói với Lý Kỳ:

- Đặt ở chỗ đó đi.

Mẹ! Thật đúng là coi ta như hạ nhân để sai khiến a, cô giỏi đấy. Lý Kỳ tặng cho Lưu Vân Hi một nụ cười phi thường 'ngọt ngào', nhưng vẫn đặt giỏ trúc vào góc Lưu Vân Hi bảo, lại nói:

- Cô sẽ không biết mời chúng ta ---.

Câu này nói được một nửa, Lý Kỳ đã cảm thấy nói cũng như không, đưa tay nói:

- Mẹ vợ, mời ngồi

Rồi sau đó tự động ngồi xuống.

Bạch phu nhân thấy thái độ thờ ơ của Lưu Vân Hi, thầm nghĩ rằng, nữ nhân này cũng khá quái đản đấy.

Lý Kỳ nói:

- Mẹ vợ, mẹ mau ngồi xuống đi, Lưu Thập Nương khá là tùy tiện đấy, nếu chúng ta khách khí với cô ấy, chính là làm tổn thương cô ấy nha.

Bạch phu nhân hơi hơi trừng mắt nhìn Lý Kỳ, xấu hổ cười cười rồi ngồi xuống.

Lưu Vân Hi hỏi:

- Nói đi, tìm ta có chuyện gì?

Lý Kỳ tận lực làm cho nụ cười của mình trở nên hiền lành thân thiết nói:

- Là như vậy, cha vợ của ta bị bệnh nặng, muốn mời cô giúp đỡ một chút.

- Cha vợ ngươi là ai?

- Điều này có trọng yếu không? Cô biết ông ấy là cha vợ ta còn chưa đủ sao?

- Ngươi không nói thì thôi đi.

Bạch phu nhân vội vàng trả lời:

- Phu quân ta họ Bạch, tên Thì Trung.

Lưu Vân Hi khẽ nhíu mày nói:

- Bạch Thì Trung? Tên này nghe khá quen tai nha.

Quen tai? Cô có thật ở Kinh thành không vậy? Lý Kỳ hồ nghi nhìn về phía Lưu Vân Hi.

Hồ Bắc Khánh đột nhiên cúi đầu xuống, nói vài câu bên tai Lưu Vân Hi.

- Là ông ta hả?

Lưu Vân Hi khẽ nhíu mày, trầm ngâm một lát sau rồi nói:

- Ta khuyên các ngươi tốt nhất vẫn là mời cao nhân khác đi.

- Nếu như ta mời được cao nhân khác thì ta còn tìm cô làm gì.

Lý Kỳ thật sự không nhịn được nữa, nữ nhân này cũng quá kiêu ngạo rồi, dù gì hiện giờ hắn cũng là Xu Mật Sứ, vậy mà một chút mặt mũi cô ta cũng không cho hắn.

Bạch phu nhân sợ hãi Lý Kỳ sẽ chọc giận Lưu Vân Hi, vội vàng cầu xin:

- Kính xin thần y cứu trượng phu của ta đi.

Lưu Vân Hi cũng là trầm ngâm không nói.

Lý Kỳ thuyết phục:

- Cho chút mặt mũi đi, chúng ta coi như có giao tình đã lâu rồi. Lại nói, cô là thần y đấy nha, sao có thể thấy chết mà không cứu được.

Lưu Vân Hi lắc đầu:

- Không phải ta thấy chết mà không cứu, chẳng qua khoản phí dụng chữa bệnh cũng không nhỏ.

Nói nửa ngày, hóa ra là muốn tiền, cũng quá nhân lúc đi, thời điểm lão tử có tiền, cô không cần. Đến thời điểm lão tử không có tiền thì cô lại đòi tiền, rõ ràng là cố ý đùa giỡn với ta. Lý Kỳ cẩn thận hỏi:

- Bao nhiêu?

Bạch phu nhân cũng nói:

- Chỉ cần nữ thần y nguyện ý cứu giúp, hết bao nhiêu tiền chúng ta cũng nguyện ý.

- Các ngươi trước đừng vội nói vậy.

Lưu Vân Hi hơi hơi đưa tay ngăn lại nói:

- Ta muốn toàn bộ gia tài của Bạch gia các ngươi, bao gồm cả chỗ ở, nghe rõ ràng, là tất cả đấy.

*****

- Cái gì?

Lý Kỳ kinh hô một tiếng, tức giận mắng:

- Nhiều như vậy? Tại sao cô không đi cướp luôn đi! Ta làm buôn bán lâu như thế, còn không gặp phải người nào ác như cô đấy. Cô đây là cứu người hay là giết người chứ.

Lưu Vân Hi thản nhiên trả lời:

- Loại sự tình này từ trước đến nay đều do ngươi tình ta nguyện thôi, ta cũng có cưỡng ép ngươi đâu, không phải sao?

Lời này vừa nói ra, Lý Kỳ quả nhiên không còn lý do gì để phản bác lại. Hắn nói:

- Tốt lắm, đừng náo loạn nữa, nếu vừa rồi ta có chỗ nào mạo phạm đến cô, thì cho ta nói lời xin lỗi, hơn nữa vừa rồi ta cũng giúp cô cầm giỏ trúc mà, đây là chuyện quan trọng liên quan đến tính mạng đấy, chúng ta chuyện nào ra chuyện ấy biết không.

Lưu Vân Hi hỏi:

- Ngươi nghĩ rằng ta nói vậy là vì cố ý trêu ngươi?

Lý Kỳ tức giận nói:

- Chẳng lẽ không đúng sao!

Lưu Vân Hi nói:

- Đây là quy củ do sư phụ ta định ra đến.

Lý Kỳ cãi lại:

- Cô đừng có lừa dối ta, trước kia cô cũng trị bệnh cho không ít người, nhưng ta chưa bao giờ nghe qua có quy củ gì cả.

Lưu Vân Hi giải thích:

- Lần đầu tiên ta giúp Lý cô nương chữa bệnh, đó là bởi vì ngươi đã giúp ta, ta trả ơn cho ngươi thôi, về việc ta giúp những binh lính kia chữa bệnh, còn có cho phép ngươi và phu nhân của ngươi trốn trong này, đó đều là bởi vì các ngươi đã bảo vệ ta, đồng dạng cũng là trả ơn cho các ngươi, hơn nữa các ngươi cũng không nằm trong phạm vi quy củ mà sư phụ ta định ra thôi.

Bạch phu nhân nghe vậy thì tò mò hỏi:

- Vậy không biết sư phụ cô đã định ra quy củ gì?

Lưu Vân Hi trả lời:

- Trong đời sư phụ ta thống hận nhất là loại người vì tiền tài mà làm điều thất đức, đặc biệt là loại gian thần giống như phu quân của bà vậy, một khi có loại người như thế đến xin trị bệnh, có thể trực tiếp cự tuyệt, cũng có thể ra tay cứu giúp, nhưng điều kiện tiên quyết là muốn dùng tất cả gia tài của bọn chúng để đổi lấy tính mạng của bọn chúng.

Lý Kỳ nhăn mày nói:

- Chú ý cách dùng từ.

Nếu biết chú ý cách dùng từ, thì đó đã không phải là Lưu Vân Hi rồi, nàng nói tiếp:

- Ta chắc không nói sai đâu, mấy tháng trước, dân chúng đều bàn luận về việc này, ta cũng nghe không ít, à, mà ngay cả Tuần san Đại Tống thời đại của ngươi cũng đều đăng rồi, Bạch Thì Trung lúc trước cũng đi theo Hoàng đế trốn chết đến Giang Nam, người như thế ta nghĩ cũng chẳng khá hơn được chút nào.

Việc này xác thực cùng Lý Kỳ có liên quan lớn, thậm chí có thể nói rằng đều do hắn bày mưu tính kế ra, lúc ấy hắn mặc dù không ở Kinh thành, nhưng tất cả đã đều có kế hoạch tốt từ sớm rồi.

Triệu Giai vì muốn bức ép Tống Huy Tông thoái vị, đã âm thầm xúi giục dân chúng, công kích đám hôn quân gian thần xuôi nam trốn chết, Bạch Thì Trung tự nhiên cũng là một trong số đó, lúc ấy náo loạn vô cùng ầm ĩ, mà khi đó Lưu Vân Hi còn tại trong quân doanh chữa thương cho bọn lính, đương nhiên là nghe được rất nhiều những tin tức liên quan ở phương diện này.

Kỳ thật trong lịch sử, Bạch Thì Trung không có cùng Tống Huy Tông bỏ chạy xuôi nam, Lý Bang Ngạn cũng không đi, đâu tiên phải nói đến là trong lịch sử Triệu Hoàn cũng không đi, hơn nữa còn trở thành Hoàng đế, như vậy thì ông ta và Lý Bang Ngạn đương nhiên cũng không thể đi được rồi. Tiếp theo, chính là việc Bạch Thì Trung không được Tống Huy Tông yêu thích nhiều như đám lục tặc, Tống Huy Tông đương nhiên sẽ không dẫn ông ta đi, chẳng qua là hiện tại bởi vì có quan hệ với Lý Kỳ, phân lượng của Bạch Thì Trung ở trong lòng Lý Kỳ cũng tăng nhiều, lúc ấy mới có thể có tư cách cùng một chỗ bỏ chạy xuôi nam.

Nhưng tình huống và nguyên nhân cái chết hiện tại của Bạch Thì Trung thì lại có chút giống với lịch sử. Trong lịch sử, sau khi Triệu Hoàn đăng cơ, đã phong cho Bạch Thì Trung làm Tể tướng, lúc ấy cũng bởi vì Bạch Thì Trung đề nghị Triệu Hoàn chạy trốn mà đã chọc giận người thuộc phái chủ chiến là Lý Cương. Lý Cương nhìn ra tính cách yếu đuối của Bạch Thì Trung, nếu để cho ông ta làm Tể tướng thì sẽ bất lợi đối với việc bảo vệ Khai Phong.

Vì thế khi Triệu Hoàn hỏi liệu ai có thể thủ vệ Kinh thành thì Lý Cương lập tức đứng ra đề nghị khiến Tể tướng Bạch Thì Trung thống soái binh lính bảo vệ Kinh đô. Bạch Thì Trung vừa nghe như thế, làm sao chấp nhận được, ngươi đây không phải là để cho ta đi chịu chết sao, lúc ấy liền giận tím mặt hỏi sao chính ngươi không đi đi. Nhưng lời này lại đúng ngay ý muốn của Lý Cương, Lý Cương nói rằng, sai ta đi thì ta sẽ đi, đấy là tài cán chết vì bệ hạ, làm tròn bổn phận của người thần tử.

Triệu Hoàn nghe thế, cảm thấy Bạch Thì Trung rất không đủ trung tâm rồi, thế nhưng không nguyện ý chết vì ta, ngươi này làm thần tử kiểu gì đấy. Hơn nữa lúc ấy phái chủ chiến đang đắc thế, cứ túm lấy việc này không tha, nhiều lần buộc tội Bạch Thì Trung tính cách yếu đuối, không thể gánh vác trọng trách được, vì vậy Triệu Hoàn đã trực tiếp bãi miễn luôn Bạch Thì Trung, còn Lý Cương thì liên tiếp thăng quan mấy cấp. Thực ra trong chuyện này vẫn có nguyên nhân chính trị, Lý Cương muốn được thăng chức, bằng không thì trong tay ông ta không có quyền lực, cũng không thủ vệ được Kinh thành, vậy thì nhất định phải hạ bệ được người không cùng một phe phái với ông ta là Bạch Thì Trung.

Sau khi Bạch Thì Trung bị miễn chức, trong lòng tích tụ uất ức thành bệnh, không lâu sau thì chết.

Hiện giờ hình như cũng quá nhanh.

Bạch phu nhân nghe vậy trên mặt lúc trắng lúc đỏ, nhưng bà làm thê tử cũng phi thường giữ gìn trượng phu của mình, từ trước đến nay cũng đều làm vậy, bà tức giận nói:

- Mong cô tự trọng, phu quân ta tốt hay xấu cũng không đến lượt cô ngồi ở đây soi mói.

Bạch phu nhân dù sao cũng từng là Tể tướng phu nhân, hơn nữa bản lãnh khí tràng của bà phi thường đầy đủ, bình thường mà nổi giận thì còn có mấy phần uy hiếp, mặc dù là Lý Kỳ thì trong lòng cũng có chút chột dạ, nhưng, Lưu Vân Hi là một người bình thường sao? Nàng là Quái Thập Nương nha, dù là Hoàng thượng thì nàng cũng đều có thể không thèm quan tâm, nói dễ nghe một chút là phi thường có cá tính, nói khó nghe thì chính là ngu xuẩn, nàng thản nhiên nói:

- Ta mới không có công phu rảnh rỗi đi đàm luận về việc phu quân của bà là tốt hay xấu, vừa rồi là bà hỏi ta trước, ta mới nói quy củ này cho bà biết thôi.

Bạch phu nhân tuy rằng thông minh tuyệt đỉnh, nhưng khi đối mặt với Lưu Vân Hi, bà cũng là không có cách nào được, nếu bà quay đầu bỏ đi, nhu vậy thì chẳng khác nào bỏ mặc tính mạng của Bạch Thì Trung không để ý, mà điều này thì bà không làm được.

Lý Kỳ cau mày nói:

- Không phải là cô cố ý đùa giỡn ta đi, cái quy củ gì thối nát như vậy.

Lưu Vân Hi nói:

- Việc này ngươi có thể đến hỏi tên Tửu Quỷ kia, ta tin tưởng lão ta biết đến rất rõ ràng, về phần quy củ này à, sư phụ ta chỉ muốn nhìn những tên vì tiền tài mà làm việc thất đức này rốt cuộc là yêu tiền hơn hay yêu mệnh hơn thôi, trải qua nhiều năm như vậy, trong đó có tám phần yêu tiền hơn, chỉ có hai phần là nguyện ý dùng toàn bộ của cải để đổi lấy tính mệnh của bản thân, kết quả là nghèo thì đều sống sót được, còn giàu thì đều chết hết.

Thật hay giả? Lý Kỳ phi thường thành thực hỏi:

- Ta đại khái có thể đáp ứng cô trước, sau đó lại đổi ý, bằng vào cô cũng không đấu lại được ta đâu, sao cô phải khổ như vậy chứ?

Lưu Vân Hi nhẹ nhàng cười, coi thường không thèm để ý nói:

- Ngươi không phải người đầu tiên nghĩ ra biện pháp này, nhưng những người như thế bình thường đều không có kết quả tốt.

- Lý Kỳ, cậu không cần phải nói nữa.

Bạch phu nhân giống như đã có quyết định, bà nói:

- Nếu cô có thể cứu phu quân của ta, ta có thể đem tất cả tài sản của Bạch gia cho cô.

Kỳ thật nếu nhất định phải lựa chọn, Lý Kỳ đương nhiên cũng chọn tán tài cứu mạng, tiền thì có thể kiếm lại, nhưng người đã chết thì không thể sống lại được, hắn đột nhiên nói với Lưu Vân Hi:

- Ta muốn theo cô học y.

- Vì sao?

- Rất mẹ nó kiếm được tiền.

Lưu Vân Hi cũng không ngu xuẩn, sao có thể không nghe ra Lý Kỳ đang châm biếm chính mình, nàng cười nói:

- Có thể.

- Thật sao?

- Kỳ thật ta vẫn luôn muốn thu ngươi làm đồ đệ.

- Vì sao?

- Bởi vì điều này khiến cho ta có thể sai khiến được ngươi, ta nhất định sẽ phi thường cao hứng đấy.

Lưu Vân Hi chi tiết giải thích.

- Này --- để ta suy xét đã, cô cũng biết đấy, đổi nghề nghiệp cần phải thật thận trọng.

Lưu Vân Hi không nhìn Lý Kỳ, nói với Bạch phu nhân:

- Bà đã có quyết định rồi sao?

Bạch phu nhân gật đầu khẳng định.

Lưu Vân Hi ừ một tiếng, nói với Hoắc Nam Hi, Hồ Bắc Khánh:

- Các ngươi đi thôi!

Lý Kỳ sửng sốt hỏi:

- Đi làm gì?

Hoắc Nam Hi trả lời:

- Tất nhiên là đi kiểm kê tài sản của Bạch gia rồi.

- Không phải vậy chứ, cô có cần phải vội vàng thế không.

Lưu Vân Hi chậm rãi nói:

- Cứu người quan trọng hơn.

- Mẹ kiếp! Vừa rồi lúc bàn giá tiền sao cô không nói vậy chứ.

Lý Kỳ mắng.

- Bởi vì vừa rồi ta còn chưa quyết định có cứu hay không.

- Cô --- cô điên rồi à. Thế nếu như không chữa khỏi được thì sao?

- Không chữa khỏi được thì sẽ không lấy tiền chứ còn có thể thế nào nữa, tuy nhiên, nếu ngay cả ta đều không chữa khỏi, vậy thì tốt nhất các ngươi cứ chuẩn bị quan tài cho ông ta đi, giao tình của hai ta, ta có thể tính canh giờ xuống đất cho cha vợ ngươi.

Lưu Vân Hi lại nói với Bạch phu nhân

- Hy vọng bà không giấu diếm điều gì, nếu để ta biết được bà che giấu cho dù một tấc đất, ta sẽ giữ lại một phần thực lực trong lúc chữa trị.

Bạch phu nhân hừ nhẹ nói:

- Cô không khỏi xem thường người khác quá rồi, những thứ tục vật đó sao có thể trọng yếu bằng tính mạng của phu quân ta, nếu ta đã đáp ứng với cô, thì tất nhiên sẽ đưa đầy đủ cho cô, Bạch gia chúng ta còn chưa nghèo túng đến loại tình trạng ấy.

- Vậy là tốt nhất.

Lưu Vân Hi đứng dậy nói:

- Đi thôi.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1753)


<