← Hồi 0065 | Hồi 0067 → |
Lý Kỳ quả thực không dám tin vào tai mình. Tùy tiện tìm vài dân chạy nạn, người người đều mang tuyệt kỹ. Con mẹ nó, thật là may mắn.
Lý Kỳ không tin mình lại may mắn như vậy, nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên hỏi: - Bạch nương tử đã từng hỏi về công việc của mọi người?
Điền thợ mộc không biết vì sao Lý Kỳ lại hỏi như vậy, nhưng ông ta không dám nói dối, gật đầu đáp: - Có, hôm qua Bạch nương tử cũng hỏi qua vấn đề này.
Quả nhiên.
Ánh mắt của Lý Kỳ thoáng nhìn ra bên ngoài, trong lòng đầy cắn rứt. Xem ra mình đã lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử.
Lý Kỳ âm thầm cười khổ. Nhưng Bạch nương tử đã giúp hắn chọn lựa ra nhóm tài ba dị sĩ này. Nếu để đấy không cần, lại cô phụ tâm ý của nàng. Đúng lúc Túy Tiên Cư đang cần trang hoàng lại. Chẳng có lý do gì lãng phí tài nguyên, bỏ đấy không cần.
Bởi vậy, Lý Kỳ liền nói chuyện Túy Tiên Cư đang cần trang hoàng cho mấy người bọn họ. Rồi mời bọn họ xuất thủ tương trợ.
Mấy người Điền thợ mộc đang lo lắng không có cơ hội báo đáp Lý Kỳ. Hiện tại vừa nghe hắn nói như vậy, không cần suy nghĩ liền đáp ứng. Ngay cả tiền công cũng không đòi hỏi. Chỉ cần cho ăn cho ở là đủ.
Ài, mấy người lại này giúp kẻ vắt chày ra nước tiết kiệm được một khoản.
Vô duyên vô cớ có thêm lao động trong tay, tâm tình của Lý Kỳ rất tốt. Nói chuyện phiếm với bọn họ một lúc, liền bảo bọn họ thu thập hành lý, cùng mình tới Túy Tiên Cư luôn.
Giao phó xong, Lý Kỳ đi ra khỏi phòng. Trông thấy Bạch Thiển Dạ chính đang chăm chú dạy đám hài tử biết chữ. Liền không quấy rầy nàng nữa, ngồi chồm hỗm một bên dự thính.
Một lát sau, Bạch Thiển Dạ cảm thấy có hai ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình ở đằng sau, liền quay đầu nhìn lại. Thì vừa vặn đụng vào ánh mắt thẫn thờ của Lý Kỳ, hai má không khỏi đỏ ứng.
Lý Kỳ không thấy có gì không ổn, chỉ là thuần túy thưởng thức mà thôi. Hắn đứng dậy, cười nói:
- Thật là vất vả cho Bạch nương tử, tại hạ rất cảm kích.
Đây là câu nói thật lòng của Lý Kỳ!
Nhưng Bạch Thiển Dạ lại không cho là vậy. Bảo đám hài tử tiếp tục học, sau đó hướng Lý Kỳ cười đáp: - Vừa rồi không phải ngươi nói ngươi là một thương nhân đó sao? Đã như vậy, câu cảm tạ này không nói cũng được. Dù sao nó chẳng đáng bao nhiêu tiền.
"Má ơi, thù dai vậy!"
Sắc mặt Lý Kỳ cứng đờ, vội vàng nói sang chuyện khác, ngượng ngùng cười nói: - Đúng rồi, đã sắp giữa trưa, trưa nay chúng ta ăn gì?
Bạch nương tử hừ một tiếng, đáp: - Sẽ có người mang bánh bao tới, ngươi không cần lo bị bỏ đói.
- Chỉ ăn bánh bao? Như vậy sao được. Ngươi xem bọn họ mà xem, gầy như que củi vậy. Nếu để cho bọn họ đứng trong tiệm của ta, mọi người lại tưởng rằng Túy Tiên Cư trở thành nơi cứu tế dân chạy nạn. Lý Kỳ lắc đầu nói.
Đôi mắt đẹp của Bạch Thiển Dạ lườm hắn một cái, tức giận đáp: - Không phải ta không muốn cho bọn họ ăn thịt cá. Nhưng ngươi đừng quên, ngày hôm trước ngươi chỉ giao cho ta một trăm lượng. Hôm nay lại thừa ra mười người, còn muốn ăn uống cả tháng. Ngươi có biết tính toán sổ sách không vậy?
- Điều nàyKhụ khụ.. Là như vậy, gần đây tiểu điếm cần trang hoàng, tình hình kinh tế khá bi đát.
Lý Kỳ lập lờ một phen, lại nói: - Tuy nhiên, vì đáp tạ Bạch nương tử đã lao tâm lao lực, thành tâm giúp đỡ Túy Tiên Cư, bản thân tính toán chi ra tiền riêng làNăm xâu tiền, cho mọi người ăn một bữa ngon lành.
Bạch nương tử hồ nghi nhìn hắn một cái, hỏi: - Có thật không?
- Đương nhiên là thật. Lý Kỳ cam đoan.
- Đưa tiền đây.
Bạch Thiển Dạ vươn tay nói.
Không phải năm xâu tiền sao? Ngươi quá xem thường người rồi.
Lý Kỳ lườm nàng một cái, đút tay vào ngực, hai mắt trợn trừng. Không thể nào, quên mẹ tiền rồi.
Lý Kỳ lại lục lọi trên người một lúc, thấy quả nhiên là không mang theo tiền.
Bạch Thiển Dạ thấy trán hắn đổ đầy mồ hôi, trong lòng đã đoán được bảy tám phần, cố ý cười nói: - Làm sao vậy? Ngươi đừng nói với ta rằng, ngươi đã quên mang tiền đấy nhé.
Lý Kỳ xấu hổ nhìn nàng, giơ lên ngón tay cái, khen:
- Bạch nương tử đúng là thông minh tuyệt đỉnh. Như vậy cũng đoán trúng đượcTại hạ đúng là quên mang theo tiền.
Bạch Thiển Dạ khinh khỉnh nhìn hắn: - Vùa nói muốn đáp tạ người ta, hiện tại lại nói không mang theo tiền. Đúng là không có thành ý mà.
Lý Kỳ tự biết mình sai trước, cũng không dám phản bác, xoa tay đáp: - VậyVậy Bạch nương tử có mang theo tiền không?
- Tất nhiên, ai như ngươi chứ?
- Vậy Bạch nương tử có thể cho tại hạ mượn năm xâu tiền được không? Tại hạ cam đoan, vừa về tới tiệm, sẽ đưa tiền trả lại cho Bạch nương tử.
Lý Kỳ vỗ ngực cam đoan.
Hai mắt Bạch Thiển Dạ ánh lên tia giảo hoạt: - Thực ra cho ngươi mượn năm xâu tiền cũng không sao. Tuy nhiênNgươi phải trả ta hai mươi xâu.
Xảo trá, trắng trợn xảo trá.
Lý Kỳ tức giận nói: - Ngươi thật quá âm hiểm, không sợ quả báo sao?
Bạch Thiển Dạ nhún vai: - Ta đâu bắt ngươi mượn.
- Sáu xâu.
- Mười lăm xâu.
- Tám xâu, không thể nhiều hơn.
- Mười xâu. Còn giảm nữa thì xin mời đi mượn người khác.
- Được lắm, thành giao.
Lý Kỳ cơ hồ cắn nát răng. Chơi chim ưng suốt, hôm nay lại bị ưng mổ vào mắt, thật là nhục mà! Bạch Thiển Dạ rốt cuộc thắng được một ván, trong lòng vui vẻ không thôi. Lập tức bảo Hạnh Nhi cầm ngân phiếu giá trị năm xâu tiền đưa cho Lý Kỳ.
Một xấp tiền giấy dày, có tờ giá trị mười văn, có tờ giá trị năm mươi văn.
Lý Kỳ nhận lấy tiền, tức giận hỏi: - Có giấy bút không?
Bạch Thiển Dạ gật đầu đáp: - Trong phòng có. Mà ngươi hỏi làm chỉ? Ta có bảo cần ngươi viết giấy biên nhận đâu?
- Đừng hỏi vội, cứ đưa ta mượn khắc biết. Cho ta mượn một cái bút, đúng rồi, còn lấy thêm vài tấm vải rách. Lý Kỳ thần bí nói.
Dù Bạch Thiển Dạ không biết Lý Kỳ cần những vật đó làm gì, nhưng mấy thứ đó không phải đồ quý giá, liền phân phó Hạnh Nhi đi vào trong buồng cầm bút lông và vài tấm vải rách Chỉ sau chốc lát, Hạnh Nhi cầm một cây bút lông và vải rách đi ra.
Lý Kỳ nhận lấy bút lông liền sững sờ, sắc mặt đỏ bừng, lại đưa bút lông cho Bạch Thiển Dạ, ngượng ngùng cười nói: - Xin lỗi, làm phiền Bạch nương tử viết thay.
Bạch Thiển Dạ nhận lấy cây bút, kinh ngạc hỏi: - Ngươi không biết chữ?
- Không phải. Chỉ là chữ của tại hạ rất khó nhìn, ngay cả tại hạ cũng thấy xấu. Lý Kỳ cười bất đắc dĩ. Ở thời đại của hắn, còn mấy ai dùng bút lông để viết nữa. Bạch Thiển Dạ nhìn hắn với vẻ quái dị. Điều này đúng là bất khả tư nghị. Nàng vốn tưởng rằng Lý Kỳ có thể đồng thời đối được câu đối của nàng và Tống Ngọc Thần, chắc hẳn tài văn chương rất cao. Không ngờ, ngay cả chữ viết cũng không viết ra hồn. Người này rốt cuộc là người như thế nào?
Bạch Thiển Dạ cảm thấy có chút dở khóc dở cười: - Vậy dù sao ngươi cũng phải nói cho ta biết, ngươi muốn ghi cái gì?
*****
Lý Kỳ cười hắc hắc: - Cái này đơn giản. ỪmMười lăm cân thịt heo, đậu hũ, tỏi, gừng, thông, tùng (Cải trắng)
Lý Kỳ nói một hơi ước chừng ba mươi phối liệu, chủ liệu, đồ gia vị. Sau đó bảo Bạch Thiển Dạ viết lên mỗi tấm vải rách một hai loại.
Bạch Thiển Dạ khẽ nhíu mày suy nghĩ, vẫn không nghĩ ra. Tuy nhiên nàng không hỏi, mà tập trung ghi theo những gì Lý Kỳ nói.
Đợi Bạch Thiển Dạ viết xong, Lý Kỳ cầm những tấm vải rách kia, đi tới trước mặt đám hài tử. Giơ tay xoa đầu một người thiếu niên trông có vẻ rắn chắc, cười hỏi: - Tiểu đệ đệ tên gì?
Thiếu niên kia có vẻ sợ hãi Lý Kỳ, run giọng đó: - TaTa tên là Điền Thất.
Đồ mồ hôi! Điền Thất? Cái tên thật là khí phách.
Lý Kỳ sững sờ, lại hỏi: - Phụ thân của ngươi là Điền thợ mộc?
Điền Thất gật đầu.
- Ài, phụ thân của ngươi thật biết cách đặt tên. Cái tên cũng có thể xin độc quyền được rồi.
Lý Kỳ nói một câu mà tất cả mọi người nghe không hiểu gì cả. Sau đó tùy ý cầm một tấm vải rách, đặt trước mặt Điền Thất, chỉ lên mặt chữ hỏi: - Điền Thất, ngươi biết chữ này không?
Điền Thất cẩn thận nhìn một lần: - Thịt heo và gVừng. Chữ cuối cậu ta không nhận ra.
- Chữ này là chữ gừng, không phải là vừng. Lý Kỳ mỉm cười nói.
Điền Thất nhỏ giọng đọc một lần, sau đó gật đầu.
- Tốt.
Lý Kỳ đưa vải trắng cho cậu ta, sau đó nói: - Ngươi có thể mua cho đại ca mười lăm cân thịt heo và một cân gừng được không?
Những người lớn kia vừa nghe Lý Kỳ muốn sai Điền Thất đi mua thịt heo, đều chạy tới, xung phong nhận việc.
Tuy nhiên Lý Kỳ lại cự tuyệt. Nếu để cho các ngươi mua, ta cần gì phải phí công như vậy.
Lý Kỳ đi tới đám hài tử, phát cho mỗi người một tấm vải rách và tiền giấy. Sau đó bảo bọn họ mua những thứ ghi trên tấm vải. Ngoại trừ an bài một người lớn cùng đi với Điền Thất mua thịt heo ra. Còn lại thì phải đi một mình.
Những hài tử kia được cầm nhiều tiền như vậy, hai tay liền phát run. Trong lòng rất căng thẳng. Nhưng bọn họ càng sợ Lý Kỳ hơn. Chỉ có thể cứng ngắc đi ra khỏi cửa. Những người này lang thang ở ngoài thành lâu như vậy, Lý Kỳ không cần lo lắng bọn họ lạc đường.
Đợi bọn họ đi rồi, Lý Kỳ liền phân phó mấy người Điền thợ mộc đi xung quanh chặt củi. Sau đó lại phân phó đám đại nương đi ra ngoài tìm vài hòn đá, dựng một cái bếp tạm thời ở giữa sân. Còn nồi niêu xong chảo thì trong phòng bếp đã có sẵn.
Đợi phân phó xong, Lý Kỳ chưa kịp thở, Bạch Thiển Dạ đã đi tới, quăng ánh mắt phức tạp về phía hắn: - Ngươi làm như vậy là để dạy bọn chúng biết chữ phải không?
Lý Kỳ hơi sững sờ, cười khổ đáp: - Xem ra cái gì cũng không gạt được ngươi. Ta chỉ muốn thừa dịp cơ hội này, thuận tiện dạy cho bọn chúng biết mấy chữ. Nhưng phương pháp như vậy không thể làm thường xuyên, vì quá tốn tiền. Về sau vẫn phải nhờ ngươi dạy cho bọn chúng.
- Ngươi yên tâm, ta đã đáp ứng ngươi, dĩ nhiên sẽ không thất tín. Bạch Thiển Dạ khẽ nói.
Tuy nhiên nàng cảm thấy phương pháp kia của Lý Kỳ thật không tồi. Đám hài tử cầm nhiền tiền như vậy, tự nhiên là không dám tách ra. Nhất định là đi cùng nhau thương lượng làm việc. Mà vài chữ trên tấm vải sẽ trở thành mục tiêu để bọn chúng thảo luận. Nhờ vậy, mà bọn chúng sẽ khắc mấy chữ đó sâu vào trong tâm khảm. Khả năng còn hơn đọc theo mình một trăm lần.
Lý Kỳ cười hắc hắc nói: - Tại hạ đương nhiên là tin tưởng Bạch nương tử rồi. Bằng không tại hạ đã không tìm Bạch nương tử để hợp tác.
Bạch Thiển Dạ tức giận nhìn hắn, lại hỏi: - Đúng rồi, ngươi chuẩn bị làm món gì vậy?
Lý Kỳ bảo nàng ghi những nguyên liệu kia, ngoại trừ mười lăm cân thịt heo ra, còn lại đều là một ít phối liệu. Cách pha trộn như vậy thật kỳ quái.
Lý Kỳ cười hắc hắc đáp: - Tí nữa ngươi sẽ biết. Yên tâm đi, sẽ không để cho Bạch nương tử thất vọng đâu.
Đối với tính cách thích xâu khẩu vị người khác của Lý Kỳ, Bạch Thiển Dạ đã sớm quen thuộc. Nhưng nhớ tới món Mặt Mày Hớn Hở tối hôm đó, trong lòng nàng có chút chờ mong.
Đám hài tử kia còn chưa về, nhưng bếp lò đã chuẩn bị xong.
Lý Kỳ cũng không nhàn rỗi. Đầu tiên hắn bảo mọi người đun nước sôi.
Bạch Thiển Dạ thấy vậy, trong lòng rất tò mò. Nàng chưa từng thấy món nào cần nhiều nước như vậy.
Không chỉ nói nàng, mà ngay cả Lý Kỳ cũng chưa từng thấy qua. Hắn đun nước không phải để nấu ăn, mà là trừ độc.
Làm một người đầu bếp của thế kỷ 21, hắn biết rất rõ tầm quan trọng của vệ sinh.
Đầu tiên Lý Kỳ sai người dùng nước sôi rửa toàn bộ đồ dùng trong nhà bếp. Hơn nữa, bởi vì hắn sẽ cho mấy vị đại nương này tới Túy Tiên Cư quét dọn vệ sinh. Cho nên lúc mấy đại nương rửa bát đũa, Lý Kỳ đứng một bên dạy cho bọn họ vài kiến thức và tầm quan trọng của việc vệ sinh.
Những vị đại nương kia dù nghe không hiểu lắm, nhưng ở trước mặt Lý Kỳ, mấy người cũng không dám qua loa. Đều dựa theo lời của Lý Kỳ mà làm.
Bạch Thiển Dạ đứng ở một bên. Mặc dù không phải động tay vào, nhưng đối với kiến thức của Lý Kỳ, nàng cảm thấy rất khiếp sợ. Đương nhiên, nàng cũng học được rất nhiều điều từ đó.
Ngược lại, Hạnh Nhi thấy Lý Kỳ mất nhiều tâm tư vào việc nhỏ như rửa chén bát như vậy, liền xì mũi coi thường.
Sau khi trừ độc các dụng cụ trong bếp xong, đám hài tử kia cũng mua xong tài liệu mà Lý Kỳ phân phó trở về. Người nào người nấy đều rất hưng phấn.
Lý Kỳ kiểm tra một lần, thấy chỉ có một người mua không đúng số cân ghi trên tấm vải. Còn đâu đều làm rất tốt. Như vậy đã rất khá rồi. Đủ để chứng minh trí lực của đám hài tử này không kém. Có thể dạy dỗ được.
Đối với điều này, Lý Kỳ cực kỳ vui mừng. Không tiếc lời khen ngợi một phen, sau đó bảo bọn chúng đi nghi ngơi.
Sau khi an bài xong hết thảy, Lý Kỳ cầm lấy con dao mà Trịnh hỏa phu (Hỏa phu: người đốt lò) vừa mài xong, bắt tay vào làm việc.
Một khi Lý Kỳ cầm dao lên, là lúc hắn cực kỳ chuyên chú. Mọi người giống như bị sự cẩn thận tỉ mỉ của hắn lây nhiễm, đều đứng ở bên nhìn, thở mạnh cũng không dám.
Không thể không nói, lúc nam nhân chăm chú làm việc là lúc nam nhân có mị lực nhất.
Mà ngay cả Bạch Thiển Dạ cũng cảm nhận được lúc này Lý Kỳ giống như là một người khác.
Trong nháy mắt, Lý Kỳ đã thái xong đồ ăn rồi bỏ vào trong bát.
Bất kể là thịt heo, đậu hũ, rau củ, hắn đều cắt thành những miếng lớn nhỏ đồng đều.
Trịnh hỏa phu vốn cũng là một đầu bếp. Nên chỉ cần xem kỹ thuật thái rau của Lý Kỳ, liền biết tài nấu nướng của mình căn bản không thể so sánh với hắn. Trong lòng âm thầm bội phục.
Mọi người thấy Lý Kỳ mua nhiều nguyên liệu như vậy, dù thịt có hơi thiếu, nhưng cũng đủ làm một bàn thức ăn. Nhưng khi bọn họ chứng kiến Lý Kỳ bỏ từng nguyên liệu vào trong một nồi, nhất thời đều đờ ra vì kinh hãi.
Mặc dù có kiến thức quảng bác như Bạch Thiển Dạ, cũng chưa từng thấy cách nấu ăn như vậy.
*****
Thực ra món Lý Kỳ làm, chính là món Đại Oa Thái. (Đại Oa Thái (大锅菜. ): Một món canh thịt lợn thập cẩm)
Đây là một món rất bình thường trong suy nghĩ của người hiện đại.
Nhưng trong suy nghĩ của Lý Kỳ, đây là món đáng giá để nghiên cứu.
Làm Đại Oa Thái, thực ra không cần quá nhiều kỹ xảo. Nhưng lại rất nghiêm khắc trong việc yêu cầu những kiến thức cơ bản. Đầu tiên nó sẽ cho biết đầu bếp đó quen thuộc với nguyên liệu như thế nào. Dù Đại Oa Thái là món thập cẩm, nhưng không phải là một tổ hợp tùy ý. Phải có sự nghiên cứu cẩn thận. Tiếp theo là kiểm tra kỹ thuật thái rau củ. Làm món Đại Oa Thái, không nên thái rau quá dày hoặc quá to. Nếu không, nhiều nguyên liệu như vậy trộn lẫn vào nhau, một là rất khó chín đều. Hai là hương vị của các nguyên liêu sẽ không bổ sung cho nhau được. Cuối cùng là kiểm tra trình độ phân phối gia vị. Đây cũng là điểm khó khăn nhất. Với số lượng nguyên vật liệu nhiều như vậy, muốn chiếu cố chu toàn, tuyệt đối không phải là việc dễ dàng. Dù cho có là Lý Kỳ, cũng rất khó làm được hoàn mỹ.
Giống như những đầu bếp làm Đại Oa Thái ở căn tin trường học, quả thực là vũ nhục món Đại Oa Thái. Chỉ là một món canh suông, không có hương vị gì cả. Có người vì để tăng khẩu vị của món này, mà đổ dầu từ cống ngầm còn nhiều hơn cả nước. Lúc ăn cơm, nhìn cái nồi canh đen sì, có mấy ai có thể ăn vào?
Thực sự có thể so với thức ăn cho lợn.
Cũng khó trách, rất nhiều sinh viên tình nguyện ăn cơm chiên trứng còn hơn là ăn món Đại Oa Thái.
Món Đại Oa Thái dù không thể so sánh với bào ngư vây cá, nhưng lại là một món ăn rất phù hợp với khẩu vị của đại chúng. Dù sao không phải người nào cũng có thể ăn được bào ngư hay vây cá. HƠn nữa giá trị dinh dưỡng của Đại Oa Thái còn cao hơn rất nhiều món ăn. Ít nhất, có thể nói, đây là một món ăn toàn diện.
Mặc dù là một món ăn, nhưng Lý Kỳ cũng phải chia ra ba lượt để xào. Bởi vì nếu cho toàn bộ vào xào một lần, thì không có chỗ để mà xào.
Xào xong hai lần đầu, hắn múc cho các vị đại nương và đám nhỏ mỗi ngươi một bát. Để cho bọn họ ăn trước. Cái gì nam tôn nữ ti, Lý Kỳ chẳng quan tâm.
Bánh bao mà Bạch Thiển Dạ đặt đã được mang tới vừa nãy. Cho nên đám hài tử kia ngồi xổm một góc, tay cầm bánh bao lớn, tay cầm bát canh ăn. Người nào người nấy ăn rất say sưa.
Mấy vị đại lão gia còn chưa được ăn, nước miếng đã chảy ròng.
Tuy nhiên Lý Kỳ không để cho bọn họ đợi lâu. Một lúc sau, phần cuối cùng đã ra lò.
Lý Kỳ không bảo bọn họ cầm bát tới, mà trực tiếp mời mọi người ngồi vây quanh cái nồi. Rồi dùng đũa kẹp thức ăn trong nồi là được.
Đại Oa Thái, nếu thiếu nồi sao còn gọi là Đại Oa Thái?
Bởi vì đã qua giờ ăn trưa, nên các đại lão gia đã đói đến bụng dán sau lưng. Vừa nghe có thể ăn, liền tranh nhau gắp thức ăn trong nồi. Cũng không quan tâm là tỏi hay là thịt, cứ nhét trong miệng là được.
Đối với món Đại Oa Thái, tự nhiên là ai ai cũng khen.
Bạch Thiển Dạ ngồi bên cạnh Lý Kỳ, kẹp lấy một cây rau bỏ vào miệng. Sau khi nhấp nhám, dù còn xa mới mang tới rung động như món Mặt Mày Hớn Hở. Nhưng nàng cũng thật không ngờ, vài cọng rau qua tay của Lý Kỳ lại trở nên mỹ vị như vậy. Liền hướng Lý Kỳ hỏi: - Lý công tử, món này tên là gì?
Lý Kỳ cười đáp: - Đại Oa Thái. Cái tên rất bình thường phải không?
- Đại Oa Thái?
Bạch Thiển Dạ gật đầu: - Cái tên rất chuẩn xác. Đây cũng là món mà công tử mới nghĩ ra à?
- ÁchMón nàyCũng không phải là tại hạ mới nghĩ ra. Chỉ có điều trước kia bởi vì chưa có cơ hội, nên rất ít làm. Lý Kỳ lắc đầu đáp.
Bạch Thiển Dạ không khỏi thở dài: - Xem ra Vương tỷ tỷ có được công tử giúp đỡ, đúng là một chuyện may mắn!
Dù trong lòng nàng, nhân phẩm của Lý Kỳ không được tốt lắm, mở miệng ngậm miệng là tiền, nhưng tài nấu nướng là không thể chê.
Lý Kỳ cười hắc hắc: - ĐÚng là chuyện may mắn. Lần sau Bạch nương tử nếu tìm phu nhân nói chuyện phiếm, vạn lần đừng khen ngợi tại hạ quá hoàn mỹ.
Đối với sự Khiêm tốn của Lý Kỳ, Bạch Thiển Dạ có chút dở khóc dở cười, lắc đầu không đáp.
Điền thợ mộc ngồi một bên chép chép miệng, vẫn chưa thỏa mãn nhìn Lý Kỳ, nói: - Lý công tử, món ĐạiĐại Oa Thái này của ngài đúng là tuyệt. Đây là món ngon nhất mà tiểu nhân từng ăn.
- Đương nhiên. Lý công tử là ai vậy. Có thể được ăn món do Lý công tử nấu, đó chính là tam sinh hữu hạnh.
.
Lý Kỳ thấy bọn họ càng nói càng khoa trương, vội vàng ngăn cản: - Ta không lợi hại như vậy đâu. Mọi người ăn nhanh lên đi.
- Vâng, vâng.
- Nếu có thêm chút rượu, thì không thể tốt hơn. Điền thợ mộc bỗng lắc đầu thở dài. Xem ra lại lên cơn nghiện rượu.
Bạch Thiển Dạ hơi sững sờ. Lúc này mới nhớ tới vừa rồi Lý Kỳ không sai người mua rượu. Ở thời Bắc Tống, cơ hồ người nào cũng thích uống rượu. Trên mâm cơm, rượu là thứ không thể thiếu. Nàng vội phân phó: - Hạnh Nhi, ngươi đi ra ngoài xem trên xe ngựa có rượu không.
- Không cần.
Lý Kỳ khoát tay ngăn cản, sau đó hướng Điền thợ mộc nói: - Nếu các ngươi muốn làm việc trong tiệm của ta, thì không cho phép uống rượu.
Tuy thanh âm không lớn, nhưng lại không để cho bất kỳ kẻ nào nghi vấn.
Bạch Thiển Dạ sững sờ, sau đó nháy mắt ra dấu với Hạnh Nhi, ý bảo không cần nữa.
Điền thợ mộc cũng phát hiện ngữ khí của Lý Kỳ lộ vẻ không vui, mặt già liền đỏ lên, vội vàng hướng Lý Kỳ nhận lầm.
Lý Kỳ cười cười, tỏ vẻ không sao. Tuy nhiên trong lòng hắn vẫn có chút khó chịu. Hôm nay liệu có thể no bụng không đã là một câu hỏi. Vậy mà đã nghĩ tới rượu rồi. Ngươi tưởng ngươi là đại gia à?
Cũng không phải Lý Kỳ tiếc tiền. Chỉ là mọi việc phải có chừng mừng. Ngươi muốn gì, cũng phải nhìn hoàn cảnh xung quanh đã. Nói sau, vừa rồi hắn còn cùng đám người Điền thợ mộc nói, chiều nay theo hắn tới Túy Tiên Cư. Nếu để cho Ngô Phúc Vinh nhìn thấy hắn dẫn theo một đám người say trở về, thì chú ấy sẽ nghĩ như thế nào.
Sau khi cơm nước xong, nghỉ ngơi một lúc, Lý Kỳ liền bắt đầu dạy đám hài tử một số lễ nghi phục vụ vượt thời đại.
Rất rõ ràng, hắn muốn biến Túy Tiên Cư thành một quán ăn hiện đại hóa.
Về điểm này, Lý Kỳ đã sớm tính toán. Hắn không muốn làm như Phỉ Thúy Hiên. Bảy tám tiểu nhị, giống như đám ruồi mất đầu chạy loạn khắp nơi. Thỉnh thoảng lại vang lên tiếng gọi to ầm ĩ. Như vậy nếu đặt ở thời đại của hắn, cho dù tiệm đó có món ăn ngon cỡ nào, cũng không có khách hàng tới.
Đối với một quán ăn mà nói, phục vụ chu đáo là điều không thể thiếu.
Đầu tiên, Lý Kỳ dạy cho bọn họ một số tri thức về đón khách. Chẳng hạn như phải mỉm cưỡi, cách nói chuyện, cùng thần thái khi tiếp xúc với khách hàng.
Tiếp theo lại dạy cho bọn họ vài động tác, thế đứng, thế ngồi, cùng cử chỉ.
Hai chủ tớ Bạch Thiển Dạ lúc đầu nhìn Lý Kỳ dạy những tư thế kỳ lạ kia, đều có chút buồn cười. Nhưng càng nhìn, hai người càng không cười nổi. Chỉ còn lại sự rung động. Nếu dùng một từ hiện đại để mô tả sự rung động đó, thì chính là Chức nghiệp hóa.
← Hồi 0065 | Hồi 0067 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác