Vay nóng Tinvay

Truyện:Đại Đường đạo soái - Hồi 693

Đại Đường đạo soái
Trọn bộ 722 hồi
Hồi 693: Toàn bộ bố cục
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-722)

Siêu sale Shopee

Trong khi bọn họ thương nghị hăng say, nhận ra tình huống khác thường trong thành La Sa.

Thần sắc cả hai khác thường, bước nhanh đi ra quân trướng, nhìn thành La Sa ở xa xa.

Màn lửa đỏ bốc lên bầu trời, rất thu hút trong lúc trời tới đen như mực.

- Đây là tình huống gì?

La Thông có chút há hốc mồm, bọn họ chưa tiến công, nhưng nhưng như địch quân đã xảy ra vấn đề.

Trong nội tâm của Tiết Nhân Quý cảm thấy đây là thủ đoạn của Đỗ Hà thủ đoạn, cười nói:

- Mặc kệ tình huống như thế nào, dù sao chúng ta bây giờ không có việc gì làm, bọn chúng đang ngột ngạt, chế tạo một chút phiền toái...

La Thông sáng mắt, ngầm hiểu, vội vàng đi điều binh.

Khi Cự Thương bốc cháy, Cự Thương không được dập lửa, trên mặt của những thủ vệ không còn thần thái. Đạt Duyên cũng biết được ý nghĩa của Cự Thương với Thổ Phiên, trong lúc nhất thời tâm tư tự sát tạ tội cũng có.

Nhưng vị tướng già này, gặp chuyện không hoảng hốt, quyết đoán hạ lệnh dân chúng cứu hỏa, một phương diện khác cũng chuẩn bị rút ra một ít quân tốt, hy vọng có thể tận khả năng giảm thiểu tổn thất.

Thời điểm hắn điều động quân tốt, hắn nhận được tin tức quân Đường bắt đầu ra tay.

Bất đắc dĩ, chỉ có thể điều quân tốt trở về đơn vị, chuẩn bị nghênh chiến quân Đường.

Thổ Phiên là đệ nhất đại thành ở tây nam, nhân khẩu có hơn hai mươi vạn, lực lượng của bọn họ, vô cùng cường đại.

Hoàng Phủ Hạo Hoa nhìn thấy từng đám dân chúng có tổ chức lao ra, trong nội tâm cũng sinh ra kiêng kỵ.

Nhiệm vụ bọn họ đã hoàn thành, nhưng làm không được tốt lắm.

Đốt tất cả vật tư chính là kết quả bọn họ muốn thấy nhất, hiện nay thế lửa đã bị đẩy lùi, nhưng vẫn còn vật tư, được cứu ra ngoài.

- Truyền mệnh lệnh của ta, tất cả mọi người, tứ tán ra. Từ một nơi bí mật gần đó, đem tất cả các căn nhà lớn ở gần đó, đốt cho ta.

Hoàng Phủ Hạo Hoa ra mệnh lệnh này, đã thay đổi mấu chốt toàn thành.

Dân chúng Thổ Phiên tổ chức dập lửa cho quốc gia, đó là quan tâm tới quốc gia, bọn họ không chút do dự tổ chức đội ngủ cứu hỏa. Nhưng dân chúng thấy nhà của mình xuất hiện cháy, bọn họ sẽ vì an nguy gia đình mình, có tâm tư đi cứu hỏa cho quốc gia sao?

Từ một nơi ngoài ý muốn có lửa bốc lên, tổ chức đội cứu hỏa, cũng ít đi, cho đến toàn bộ.

Lửa cháy suốt một đêm, bởi vì thiếu cách cứu hỏa kịp thời, rất nhiều đồ vật bắt lửa bốc cháy, bùng lên, đến cuối cùng không cách nào khống chế, chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả vật tử biến mất trong lửa.

Từ nhà kho, tất cả nhà cửa dân chúng ở gần đó cũng bị tai bay vạ gió, làm cho Đạp Nguyệt Lưu Hương đốt sạch.

Nhưng bởi vì lửa bùng lên gần nhà kho, dân chúng gần đó bừng tỉnh, nhân số thương vong không lớn.

Nhưng cũng chính vì trận lửa lớn này, đã biến thành bước ngoặt của cuộc chiến.

Lửa càng cháy càng vượng, chấn động cả thành La Sa, mà ngay cả quân Đường ở bên ngoài thành, cũng biết rõ tin tức.

Bọn họ nhận được tin tức cũng không phải quá chuẩn xác, chỉ nhờ vào các con đường đặc thù, biết rõ kho dự trữ trong thành La Sa bốc cháy.

La Thông, Tiết Nhân Quý sau khi nghe được tin này, lúc này tụ cùng một chỗ, đang thương nghị triển khai việc gì.

- Quá lợi hại, đại tổng quản thật sự quá lợi hại... Thật không biết đại tổng quản làm từ lúc nào...

Vẻ mặt Tiết Nhân Quý sợ hãi thán phục, mặc dù không có chứng cớ nào chứng thực chuyện này có liên quan gì tới Đỗ Hà, nhưng hắn cũng đoán được là do Đỗ Hà giật dây sau lưng, tạo thành độc thủ phía sau màn.

La Thông đã cảm thấy ngoài ý muốn, cũng hiểu được là đương nhiên, vấn đề này xảy ra ngoài ý muốn, cũng bởi vì ở bên cạnh Đỗ Hà xuất hiện quá nhiều kỳ tích, cho nên xảy ra một ít chuyện kỳ quái mà cảm thấy quái lạ, hắn nắm chặt tay lại, nói:

- Nhà kho bị đốt, tin tưởng trong thành La Sa đang hỗn loạn, đúng là thời cơ lợi dụng, không bằng chúng ta công thành bây giờ nhé?

- Không ổn...

Tiết Nhân Quý trầm ngâm nói:

- Ta cảm thấy được đại tổng quản phái chúng ta tới đây, mục đích không phải là công thành đơn giản như vậy... Huống chi mặc dù công thành lúc này, cho dù chúng ta chiếm được chút tiện nghi, cũng chưa chắc có thể trước khi Tùng Tán Kiền Bố trở về La Sa mà đánh hạ thành trì. Mặc dù chúng ta có thể chiếm được La Sa, nhưng cái giá phải trả quá thảm trọng. Mà chuyện này không phải tác phong chiến đấu của đại tổng quản. Đại tổng quản thiện mưu, hắn giống như Hàn Tín, ưa thích dụng kế mưu, bằng vết thương nhỏ mà chết, đổi lấy thành quả chiến đấu lớn nhất. Ta không cho rằng mục đích của chúng ta không phải là công thành đơn giản như vậy, nhất định sẽ có thâm ý khác, chỉ là chúng ta chưa lĩnh ngộ mà thôi.

La Thông cảm thấy đau đầu, dùng sức xoa huyệt thái dương, nói:

- Đại tổng quản suy nghĩ ta đoán được, thật sự là, trực tiếp nói rõ là được rồi.

Trong mắt Tiết Nhân Quý lóe dị sắc, cười nói:

- Đây chính là dụng tâm lương khổ của đại tổng quản, hắn muốn rèn luyện năng lực tự chủ của chúng ta. Tin tưởng hắn đã lưu hậu thủ, thời điểm chúng ta vô kế khả thi sẽ có người cho chúng ta biết ý đồ tác chiến. Nhưng nếu đi tới bước đó, cũng có nghĩa là năng lực chúng ta không được, chỉ có thể biến thành trợ thủ đắc lực của đại tổng quản mà thôi, không cách nào có năng lực tự chủ chân chính, trở thành một tướng lãnh tự đảm đương một phía.

La Thông nghe được lời ấy, biểu lộ cũng có chút nghiêm túc..

Đây chính là điểm khác nhau giữa tướng quân và một binh sĩ, đồng dạng, không muốn làm đại soái tướng quân, cũng không phải một tướng quân tốt. La Thông, Tiết Nhân Quý đều có khí thế của Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh, cũng có thể đơn độc gánh vác một phía, lúc này vùi đầu khổ tưởng.

Tiết Nhân Quý tài trí vượt trên La Thông, suy nghĩ cũng nhanh chóng hơn, trầm ngâm nói:

- Đại tổng quản mục đích không phải thành La sa, chẳng lẽ là bộ đội của Tùng Tán Kiền Bồ... Phải...

Hai mắt hắn sáng lên, nói:

- Tùng Tán Kiền Bố lo lắng thành La Sa, tất nhiên sẽ quay về. Quân ta muốn đánh La Sa, nghỉ ngơi dưỡng sức. Dùng nghỉ ngơi dưỡng sức, nghênh chiến với đội quân mệt mỏi từ xa về. Mặc dù không có ưu thế binh lực, vẫn có thể đủ ngăn chặn bọn họ, đợi đến lúc đại tổng quản cho đại quân tới, bộ đội sẽ có xu thế tiền hậu giáp kích, đại phá Thổ Phiên, chính là ngày đó.

Suy đi nghĩ lại, Tiết Nhân Quý đã có kế hoạch, nhưng hắn cũng không có nói ra, đang đợi La Thông tự mình nghĩ ra.

La Thông cũng là đại tướng có trí mưu, trầm tư đã lâu, cũng muốn qua cửa, cười nói:

- Thì ra là có chủ ý này, ta nói sao, đại tổng quản lại vô duyên vô cố đánh chủ ý lên La Sa, thì ra là muốn giáp công Tùng Tán Kiền Bố. Nếu đại tổng quản tin tưởng chúng ta như thế, chúng ta cũng không thể làm hắn mất mặt, như vậy đi, Nhân Quý, ngươi dẫn đại quân chặn đánh Tùng Tán Kiền Bố, về phần binh sĩ thủ thành La Sa giao cho ta, một ngàn binh đủ rồi.

*****

Đây chính là điểm mấu chốt nhất, trước khi đại quân Đỗ Hà đuổi tới, bọn họ phải hoàn thành bước giáp công. Nhưng nếu giáp công sớm quá, có chút khó khăn.

Trong lòng La Thông biết rõ năng lực của Tiết Nhân Quý cao hơn hắn, cho nên đại quân của Tùng Tán Kiền Bố sẽ do hắn đối phó. Bản thân mình ở lại, đối phó với năm ngàn quân thủ thành có khả năng phối hợp với Tùng Tán Kiền Bố đánh lén.

Tiết Nhân Quý cũng không có cự tuyệt, hắn đúng là muốn đấu một trận với Tùng Tán Kiền Bố là đội quân cường đại nhất Thổ Phiên này một trận.

...

Cự Thương ở thành La Sa, tin tức Cự Thương bị đốt cháy truyền vào tai của Tùng Tán Kiền Bố, vị bá chủ tây nam này ngốc trệ, ngây ngốc đứng một hồi lâu, mới hoàn hồn, có chút thất hồn lạc phách nói:

- Hảo thủ đoạn, hảo thủ đoạn.

Tùng Tán Kiền Bố biết rõ mình đã thất bại thảm hại, đối mặt với Đỗ Hà có tuổi tác không chênh lệch với hắn bao nhiêu, hắn bại hoàn toàn.

- Cách Nhĩ Đán, kế tiếp, chúng ta phải làm gì?

Hỏi ra vấn đề này, Tùng Tán Kiền Bố ái tướng Cách Nhĩ Đán, vị đại tướng thô bạo của Thổ Phiên lúc này, đối mặt với tình thế mà lo sợ. Hắn là một tướng quân, cũng không phải đồ ngốc, cho dù là người không ưa động não như Cách Nhĩ Đán, cũng biết mạch máu kinh tế bị hủy là khái niệm gì.

Tùng Tán Kiền Bố bắt buộc chính mình cố gắng giữ tỉnh táo, suy nghĩ sâu xa nói:

- La Sa đã không cần thiết, cho dù có thể đột quân Đường ở trước La Sa, nội thành cũng không có lương thực, đi tới đó chính là tử lộ của chúng ta, bị quân Đường vây khốn ở trong thành.

Hắn cắn răng nói:

- Truyền lệnh toàn quân đi vòng tây nam, tụ hợp với bộ đội Khâm Lăng.

Hắn mang theo lương thảo không nhiều lắm, các thành trấn lân cận không có lương thảo trợ giúp, cũng chỉ có thể cống cự lại tới lúc tụ hợp với Khâm Lăng.

Tùng Tán Kiền Bố lúc này phát hiện, lúc trước mình cho rằng quyết định rất quá cao minh, nhưng chính vào lúc này, đã biến thành tử địa của hắn.

- Vậy La Sa làm sao bây giờ?

Nghe được mệnh lệnh này của Tùng Tán Kiền Bố, rất nhiều tướng quân bất mãn.

La Sa chính là thủ đô của bọn họ, đồng dạng cũng là nhà bọn họ. Bọn họ buông tha cho La Sa, chỉ bằng năm ngàn quân thủ thành La Sa, căn bản không có khả năng chống cự hơn mười vạn quân Đường. Chỉ cần La Sa bị chiếm đóng, trên ý nghĩa người nhà của bọn họ biến thành tù binh, trở thành nô lệ.

Tuy Đường triều đối đãi với tù binh không tệ, nhưng tù binh là tù binh, không có khả năng xem bọn họ như phụ mẫu mà nuôi dưỡng vô điều kiện, phải chịu khổ sai. Bởi vì chính mình vô năng, làm cho người nhà chịu khổ, đây chính là sự thật đàn ông không thể tiếp nhận.

- Tân Phổ, chúng ta có lẽ giết vào, dùng đao của chúng ta giết hết những tên đang cản đường đi, La Sa là đô thành của chúng ta, là nhà chúng ta, không thể bỏ qua.

Một vị đại tướng cao giọng nói, con mắt hồng lên.

Tùng Tán Kiền Bố cũng đỏ mắt, lạnh lùng nói:

- Ta hiểu, La Sa là nhà của chúng ta, nhưng ta làm sao không có người nhà và con cái? Vương hậu của ta đang ở La Sa. Nếu như có thể, ta cũng không muốn buông tha cho. Có thể không buông bỏ thì thế nào? Trong thành đã không có lương thực, đại quân chúng ta căn bản không thể chèo chống qua tháng. Lương thảo chỉ cần dùng cạn, chúng ta chính là tù nhân, mà người nhà các ngươi trở thành tù nhân. Các nàng bị bắt buộc đi cùng nam nhân khác, ai có thể cải biến. Nhưng chỉ cần chúng ta vẫn còn, quân Đường không có khả năng thắng, bọn chúng bắt người nhà của chúng ta thì thế nào, chúng ta cũng có cơ hội cứu bọn họ lại. Các tướng sĩ, Tùng Tán Kiền Bố ta ở chỗ này dùng danh dự đảm bảo, nhất định sẽ trục xuất quân Đường, cho các ngươi đoàn tụ với người nhà.

Tùng Tán Kiền Bố trong đáy lòng của tướng sĩ Thổ Phiên rất có uy tín, nghe hắn vừa nói như vậy, chư tướng cảm xúc cũng lắng xuống.

Tùng Tán Kiền Bố cũng thở ra một hơi, nói:

- Truyền lệnh của ta, tam quân nhanh chóng đi, tụ với Khâm Lăng...

Hắn không có nói ra chữ "Hợp", thần sắc khẽ động, Đỗ Hà trí kế vô song, thận trọng từng bước, từng bước một đoán ra hành động của mình, đào lấy hố, chờ mình nhảy vào, hắn có thể đoán trước bước rút quân của mình, trước đây đã phái quân chặn mình lại, chẳng lẽ còn không tính ra đường lui của mình sao? Nếu thật sự tới một bước này, bố trí bẫy rập trên đường ta tụ hợp với Khăm Lăng, chẳng phải quân ta sẽ bị dồn vào tuyệt địa ba đường giáp công sao?

Tâm niệm nghĩ tới đây, Tùng Tán Kiền Bố thấp giọng hô nói:

- Chậm đã, đi về hướng đông, truyền lệnh toàn quân, đi về hướng đông.

Chỉ cần né qua kiếp nạn này, giữ cho không bị bại, trong tay của hắn vẫn còn hai vương bài, có thể thắng.

...

Quân doanh quân Đường.

Thám mã đã nói hành động của Tùng Tán Kiền Bố cho Đỗ Hà nghe.

Trên mặt của Đỗ Hà xuất hiện nụ cười thong dong, lẳng lặng nghe, cũng không cảm thấy kỳ quái.

Trương Lượng, Ngưu Tiến Đạt, Lưu Lan, Tân Lão Nhi, Lưu Bá Anh cảm thấy bội phục Đỗ Hà bây giờ, từ khi quyền chủ động nằm trong tay quân Đường, bọn họ biết rõ toàn bộ bố cục của Đỗ Hà, đều minh bạch Đỗ Hà bố cục quá sâu, làm cho không người nào có thể tưởng tượng. Hiện tại hắn thiếu chính là đại thắng, để chứng minh bố cục của mình có hiệu quả hoàn mỹ.

Trương Lượng tiếc nuối kêu đáng tiếc.

Hắn đã biết rõ toàn bộ bố cục của Đỗ Hà, biết rõ Đỗ Hà có ý định bố trí mai phục trên đường Tùng Tán Kiền Bố tụ hợp với Khâm Lăng, lợi dụng phục binh, quân chủ lực, bộ đội của La Thông, hiện ra thế tam giác, vây quanh quân Thổ Phiên, một lần hành động ăn sạch khối thịt này.

Mục đích sắp đạt được, Tùng Tán Kiền Bố lại chạy ra khỏi vòng vây, thật sự làm người ta tiếc hận.

Đỗ Hà lơ đễnh nói:

- Không sao, còn rất nhiều cơ hội, hắn tránh được bế tắc, vậy thì ý nghĩa Khâm Lăng lâm vào tử địa... Trương phó tổng quản, ngươi lĩnh năm vạn binh mã hành quân hôm nay, cùng binh lực La Thông, Tiết Nhân Quý, đánh thành La Sa. Ta tự lĩnh bộ đội còn lại, đi gặp chiến thần Thổ Phiên...

Đỗ Hà dùng binh trọng mưu, thiện bố cục, hơn nữa bố cục bế tắc liên hoàn, hoàn hoàn đan xen.

Từ khi phát giác vật tư là điểm trí mạng của Thổ Phiên, Đỗ Hà đã triển khai bố cục, dùng La Thông, Tiết Nhân Quý làm cho Tùng Tán Kiền Bố rút quân. Bế tắc chính là chiến thuật giáp công của Tiết Nhân Quý, bế tắc thứ hai là Tùng Tán Kiền Bố phát giác ba đường giáp công, bế tắc thứ ba, Khâm Lăng.

Bởi vì phía nam có bộ đội La Thông, phương bắc có quân chủ lực của Đỗ Hà, phía tây có phục binh của quân Đường, cũng tức là hướng đi của Khâm Lăng.

Tùng Tán Kiền Bố muốn tránh được bế tắc chỉ có hướng đông, điều này cũng càng cách bộ đội của Khâm Lăng càng ngày càng xa, Khâm Lăng sẽ lâm vào tử địa do mình bố trí.

Cho dù Tùng Tán Kiền Bố tránh được bế tắc, Khâm Lăng, La Sa sẽ bị quân Đường ăn.

Cho dù quân Tùng Tán Kiền Bố đi thế nào, đều chạy không khỏi điểm này của quân Đường, cũng không có thoát ra khỏi tính toán của Đỗ Hà...


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-722)


<