Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Đại Đường đạo soái - Hồi 694

Đại Đường đạo soái
Trọn bộ 722 hồi
Hồi 694: Cái chết của quân thần Thổ Phiên
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-722)

Bởi vì quyết định của Tùng Tán Kiền Bố, La Sa thành cũng không chi trì bao lâu.

Dân tộc Hoa Hạ từ xưa tới nay trong việc công kiên đều chiếm cứ địa phương hết sức quan trọng. Cũng giống như dân tộc thảo nguyên cưỡi ngựa bắn cung, công kiên chiến là kỹ xảo mà các tướng lĩnh giỏi của Trung Nguyên nhất định phải nắm giữ. Thổ Phiên lại không có thành trì nào vững chãi, lúc tác chiến cũng rất ít gặp phải công kiên chiến, đối với huấn luyện công phòng chiến cũng có hạn, cho dù có kiên thành trong tay cũng không biết thủ hộ, chỉ là uổng công.

Càng không nói là năm ngàn thủ binh chống lại hai vạn binh mã của La Thông cộng thêm năm vạn đại quân của Trương Lượng.

Với thực lực của Đường quân, bảy vạn chiến năm ngàn làm gì có đạo lý không chiến thắng?

Chỉ dùng thời gian một buổi tối, La Sa thành đã nằm trong sự khống chế của Đường quân.

Ở một nơi khác, Đỗ Hà dẫn đại quân tiến nhanh thần tốc, thẳng bức tới Thổ Phiên Khâm Lăng. Là chiến thần của Thổ Phiên, sức chiến đấu của Khâm Lăng không thua quân chủ lực của Tùng Tán Kiền Bố chút nào, hơn nữa Khâm Lăng văn võ song toàn, trong lịch sử hắn giống như nhân vật Trương Cư Chính thời Minh triều, nắm giữ quân sự cùng chính trị Thổ Phiên, chẳng những lãnh binh hai lần đại phá Đường quân, còn thống trị Thổ Phiên kề vai cùng Đại Đường, trở thành đế quốc. Đương nhiên hiện tại hắn vẫn còn trẻ tuổi, nhưng cũng đã dần dần trở thành cánh tay đắc lực không thể thiếu của Tùng Tán Kiền Bố, chờ khi hắn trưởng thành sẽ là một chuyện vô cùng đáng sợ.

Cho nên Đỗ Hà lựa chọn tự mình đến gặp vị Thổ Phiên chiến thần này, xem hắn đến tột cùng là danh xứng với thực hay có tiếng mà không có miếng.

Cuộc chiến này Đỗ Hà cũng không đùa giỡn kỹ xảo, cũng không dự định dùng chiến thuật sách lược. Chỉ vì quân Đường chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, không cần đùa giỡn hoa chiêu. Theo chiến lược hắn quyết định từ đầu, còn có kế hoạch tốc chiến tốc quyết hôm nay.

Khi Đường quân xuất hiện phía sau Thổ Phiên quân, quân doanh Thổ Phiên không ngừng chấn động, thế nhưng không hề có chút ý phòng bị.

Đỗ Hà bật cười, cảm giác mình đã đánh giá quá cao thực lực của Khâm Lăng, không thể tưởng được Thổ Phiên thật sự không chịu nổi một kích.

Thừa dịp hắn bệnh muốn mạng hắn.

Đỗ Hà vung cờ lệnh, trực tiếp phái ra Tuyển Phong quân của Tịch Quân Mãi. Từ sau khi Tuyển Phong quân trở thành thân vệ của Đỗ Hà, luôn luôn là một trong át chủ bài, mỗi khi có chiến dịch luôn đảm đương nhiệm vụ cho địch quân một kích trí mạng. Theo sự hình dung của Đỗ Hà, bọn họ là lưỡi dao sắc bén, chỉ cần đối phương lộ ra sơ hở, lưỡi dao kia lập tức mang đến cho đối phương vô số thương tổn.

Hiện giờ Đỗ Hà trực tiếp phái ra Tuyển Phong quân, có thể thấy được Thổ Phiên quân hiện tại đã hiện ra sơ hở nhiều như thế nào.

Tiền bộ của Tuyển Phong quân, Ngưu Tiến Đạt, Tân Lão Nhi phân biệt thành hai cánh trái phải, cùng trung quân chia thành ba đường giáp công Thổ Phiên quân.

Chiến cuộc căn bản không cần tính toán, đối mặt thế công của Đường quân, Thổ Phiên quân chỉ có thể nhờ vào năng lực bản thân làm ra một ít chống cự, căn bản không hề có chút phản kích hữu hiệu nào.

Cả chiến cuộc hoàn toàn hiện ra tình huống nghiêng về một bên.

Đỗ Hà cảm thấy được có vấn đề, hắn đã nhìn ra Thổ Phiên quân năng lực không kém, tố chất của từng binh sĩ không kém Đường quân bao nhiêu, có thể được xưng là cường binh. Nhưng kỳ quái chính là bọn hắn phản kích không hề có hệ thống, phần lớn từng người tự chiến, khuyết thiếu chỉ huy hữu hiệu, tựa như mất đi người tâm phúc.

Có lẽ Khâm Lăng có chút hư danh, nhưng nhất định không phải kẻ ngốc, bằng không cũng không khả năng lưu lại uy danh hiển hách trong lịch sử, càng không khả năng vượt hơn cả chiến tướng như Tiết Nhân Quý, tuyệt không thể nào ngay cả một trận phản kích hữu hiệu cũng không đánh nổi.

Đỗ Hà quan sát chiến trường, diễn cảm sửng sốt, phát hiện Thổ Phiên quân thiếu đi hơn mấy ngàn người.

Căn cứ theo tình báo của Đạp Nguyệt Lưu Hương, Khâm Lăng Bộ có hai vạn người, nhưng hiện tại trong quân doanh Thổ Phiên chỉ có hơn một vạn, căn bản không đủ hai vạn...

Nhớ tới doanh trại Thổ Phiên trước đó, trong lòng Đỗ Hà giật mình, khó trách quân doanh Thổ Phiên sơ hở chồng chất, nguyên lai dùng hơn vạn người chia ra làm việc của hai vạn người. Hai vạn người làm đầy quân doanh lại chỉ còn hơn một vạn, tự nhiên biến thành sơ hở chồng chất.

Đây là kế nghi binh.

Khâm Lăng căn bản không có mặt trong quân doanh...

Chẳng lẽ hắn đã làm sẵn chuẩn bị, cố ý dẫn dụ quân ta?

Không, không đúng...

Trong đầu Đỗ Hà suy nghĩ thật nhanh, bác bỏ ý nghĩ này của mình, dù Khâm Lăng có tính kế chính mình, cũng không thể đem hơn một vạn đại quân làm mồi, hắn có bao nhiêu binh mã lại dám chơi trò này?

Chẳng lẽ...

Đỗ Hà nảy sinh một ý nghĩ, trong đầu hiện lên vấn đề, trầm giọng nói:

- Toàn quân tiến lên, tốc chiến tốc thắng!

Đối diện Đường quân nhiều hơn gấp ba, Thổ Phiên quân vốn đã rời rạc càng thêm khó thể kiên trì.

Chỉ sau nửa canh giờ, Thổ Phiên quân đã hoàn toàn bị Đỗ Hà phá hủy.

Đỗ Hà tìm tới một ít tiểu tốt tướng lĩnh bức hỏi hướng đi của Khâm Lăng.

Chưa từng chịu qua huấn luyện nghiêm khắc, cũng không phải ai cũng có được khí tiết như Lưu Hồ Lan, không bao lâu đã hỏi ra được vấn đề muốn biết.

Vào một đêm hai mươi ngày trước, Khâm Lăng dẫn theo tám ngàn binh mã biến mất, về phần đi đâu thì không ai biết được.

Đỗ Hà cho Ngưu Tiến Đạt tiếp nhận doanh trại Thổ Phiên, cho Tân Lão Nhi xử lý tù binh, chính mình mang theo hơn trăm kỵ binh đi thẳng tới Bình Đô sơn khẩu, biểu lộ thân phận.

Dao Trì tự mình ra đón Đỗ Hà, cho tam quân triển khai nghi thức nghênh đón long trọng.

- Dao Trì gặp qua đại tổng quản...

Thiên triều đặc phái viên tương đương quốc vương hạ quốc, tuy Đỗ Hà không phải là đặc phái viên, nhưng địa vị đồng đẳng với Tượng Hùng Vương, địa vị cao hơn Dao Trì một cấp bậc.

Đỗ Hà đang lo lắng chuyện về Khâm Lăng nên không câu nệ lễ tiết, xuống ngựa đi tới gần nói:

- Công chúa không cần đa lễ, việc chính quan trọng hơn. Mạo muội hỏi một câu, gần đây Thổ Phiên có dị động gì không?

Dao Trì đối với tính cách của Đỗ Hà cũng có điều hiểu biết, biết hắn hỏi như vậy cũng có nguyên do, lập tức nói:

- Giống như không có gì dị thường, chỉ có một dị thường là quá an tĩnh. Khâm Lăng khó đối phó hơn Tùng Tán Tất Nhược, hắn vừa đến nơi đây âm mưu dương mưu không ngừng sử dụng. Có một lần hắn thậm chí còn đốt cả quân doanh của mình, làm bộ như Đường quân tấn công đến, suýt nữa ta đã cho quân xuất chiến cùng các vị nội ứng ngoại hợp. Cuối cùng nhớ tới lời nhắc nhở của ngươi, đều nhẫn nhịn xuống. Cũng may mắn là như thế, bằng không Dao Trì đã trở thành tội nhân của Tượng Hùng quốc. Lúc trước biết được trong doanh trại của Thổ Phiên truyền ra thanh âm hô quát, còn tưởng rằng bọn hắn tiếp tục lặp lại chiêu cũ. Hơn nửa tháng nay lại an phận rất nhiều, không làm ra chuyện gì khác thường!

- Hơn nửa tháng...

Đỗ Hà tính toán thời gian, thần sắc động dung.

- Làm sao vậy?

Dao Trì không biết nguyên do, thần sắc mờ mịt.

Đỗ Hà trầm giọng nói:

- Vừa rồi ta phá quân doanh của Thổ Phiên, Khâm Lăng vốn không có mặt bên trong, theo hắn biến mất còn có tám ngàn binh mã...Căn cứ tin tức khảo tra tới, hai mươi ngày trước bọn hắn âm thầm rời đi, vừa lúc chống cự với các vị hơn nửa tháng. Ta phỏng chừng hắn dùng hết mọi biện pháp nhưng vẫn không dẫn dụ được các vị xuất quân, đã chết tâm. Nhưng vì không muốn ngồi chờ chết nên bí quá hóa liều!

Dao Trì không hiểu được Đỗ Hà muốn nói chuyện gì.

Nhưng Tịch Quân Mãi đứng phía sau Đỗ Hà chợt hiểu, nghi hoặc nói:

- Ý của đại tổng quản muốn nói Khâm Lăng đang noi theo Đặng Ngả diệt Thục?

*****

Đỗ Hà nghiêm túc gật đầu nói:

- Chính là như vậy, Khâm Lăng là một người hiểu biết, hắn có thể hiểu được tiêu diệt Tượng Hùng quốc đối với Thổ Phiên trọng yếu tới bực nào, lựa chọn con đường bí quá hóa liều cũng không có gì kỳ quái. Dù rằng ngoại trừ Bình Đô cũng không còn con đường thứ hai đi thông vào Tượng Hùng quốc, nhưng chớ quên trên đời vốn không có đường đi, nhưng nếu có người đi nhiều, đường sẽ xuất hiện. Hơn tám ngàn người nếu có đủ thời gian, chưa chắc không thể mở ra được một con đường khác!

Thần sắc Dao Trì kịch biến, hô lên:

- Nếu như vậy chẳng phải phụ vương sẽ gặp nguy hiểm?

Nghĩ tới đây Dao Trì lập tức hạ lệnh cho đại tướng suất lĩnh một bộ phận binh mã dưới trướng chạy về Quỳnh Long Ngân Thành đề phòng bất trắc.

Đường quân chạy tới hội hợp với Đỗ Hà, Bình Đô cũng không cần căng thẳng lo lắng vì binh lực không đủ.

Chậm...

Cuối cùng vẫn chậm...

Viện binh của Dao Trì còn chưa đi tới Quỳnh Long Ngân Thành đã nhận được tin tức, Khâm Lăng đã công phá Quỳnh Long Ngân Thành, hơn nữa chiếm cứ vương thành bắt giữ Tượng Hùng Vương.

Tin tức rơi vào Bình Đô, Dao Trì như bị sấm sét giữa trời quang, cả người đều ngây dại. Nàng tin tưởng phán đoán của Đỗ Hà, nhưng không nghĩ Khâm Lăng có thể thành công, bởi vì người không thể tranh đấu cùng kỳ tích của thiên nhiên. Nhưng sự thật đã chứng minh một chuyện, người có thể thắng thiên.

Khâm Lăng làm được điều này.

Đỗ Hà ngồi một bên cũng âm thầm tán thưởng:

- Khâm Lăng quả thật không thẹn với danh xưng quân thần Thổ Phiên...

Trên đời không có thần tồn tại, nhưng có người được xưng là thần, bởi vì họ từng làm ra những chuyện mà người bình thường không thể làm được...

- Đáng tiếc...

Đỗ Hà lắc đầu tiếc hận, một vị đại tướng ưu tú như vậy cuối cùng lại bại bởi vận mệnh.

Đỗ Hà đưa tay khoát lên vai Dao Trì, thong dong cười nói:

- Giao cho ta đi, ta sẽ hoàn hảo không tổn hao gì cứu về cha của nàng!

Dao Trì an tâm, bàn tay khoát lên vai nàng tay không lớn, nhưng phi thường mạnh mẽ, làm cho người ta cảm thấy được đáy lòng trở nên kiên định, giống như dù có xảy ra chuyện gì đều có thể dựa dẫm vào hắn, ỷ lại hắn. Nếu không phải bốn phía có người, nàng thật sự muốn ôm hắn thật chặt, không thèm nghĩ thêm chuyện gì nữa.

Rất nhanh thư khuyên hàng rơi xuống Bình Đô.

Đỗ Hà không cho Dao Trì quản tới, chính mình dẫn theo hai vạn Đường quân hướng Quỳnh Long Ngân Thành tiến đến.

Đi tới Quỳnh Long Ngân Thành, bốn cửa thành đều mở rộng ra, căn bản không có binh mã canh giữ.

Đỗ Hà hiểu được đây là do đối phương không lấy ra được quân tốt dư thừa bao quanh bên ngoài, binh mã của Khâm Lăng chỉ có thể khống chế cả hoàng cung, chiếm cứ hoàng cung bức bách Dao Trì đầu hàng mới là mục đích của hắn.

Đại quân tiến thẳng tới cửa cung, Đỗ Hà không để Dao Trì ra mặt, đơn độc cưỡi ngựa đi tới cửa vương cung, cao giọng nói:

- Khâm Lăng, ngươi còn nhớ rõ ta?

Đỗ Hà cùng Khâm Lăng từng gặp mặt qua một lần, đó là ở ba bốn năm trước, trong cuộc thi dũng giả.

- Ngươi...ngươi...

Trên tường thành truyền ra thanh âm kinh hô, trong thanh âm tràn ngập vẻ hoảng sợ, khó thể tin.

Đỗ Hà cũng đã quên thanh âm của Khâm Lăng nhưng không khó đoán ra chính là đối phương, cười nói:

- Không sai, chính là ta, Đỗ Hà. Ngươi thua, Tùng Tán Kiền Bố cũng thua, hiện tại quân Đường đã công phá xong La Sa. Doanh trại của ngươi bên ngoài Bình Đô cũng bị ta xử lý, không cần tiếp tục chống cự, buông tha đi...Đối với ngươi, đối với binh sĩ bên cạnh ngươi đều tốt hơn!

Trên tường thành im lặng thật lâu không nói gì.

Khâm Lăng lộ vẻ sầu thảm cười, gật đầu nói:

- Phải a, ta thua, thỉnh đối xử tử tế với binh mã dưới trướng của ta, bọn họ là vô tội...

Tiếp theo một đạo nhân ảnh từ bên trên tường thành rơi xuống dưới, chính là Thổ Phiên chiến thần Khâm Lăng vừa hoàn thành xong tráng cử tự sát vì nước.

Bởi vì không chịu nổi sỉ nhục mất nước, lại càng không cam tâm bị bắt giữ làm tù binh, nên hắn lựa chọn con đường mà tự nhận rằng quang vinh nhất.

Không ai nghĩ ra sự tình lại dẫn đến kết quả này, tất cả mọi người đều choáng váng. Không biết lời nói của Đỗ Hà lại có mị lực gì, có thể làm cho Khâm Lăng cùng đường lựa chọn nhảy lầu tự sát.

Nhưng diễn cảm của Đỗ Hà lại như thừa nhận đó là chuyện đương nhiên, bởi vì hắn cùng Khâm Lăng đều là người thông minh, người thông minh nói chuyện không cần phải quanh co dây dưa.

Đỗ Hà nói vài câu thật đơn giản, nhưng đã biểu lộ rõ ý tứ.

Hắn đã đến, hơn nữa còn mang theo đại quân Đường triều tới đây, đã nắm giữ quyền chủ động.

Dao Trì đã không còn khả năng khống chế hết thảy, mục đích của Khâm Lăng muốn làm Dao Trì vì phụ vương của mình mà buông tha chống cự, để cho Tượng Hùng quốc mất đi ý chí chiến đấu, hắn có thể lấy được Tượng Hùng quốc dễ dàng. Nhưng hiện tại dù cho Dao Trì đồng ý thì thế nào?

Hiện tại trong tay Đỗ Hà có hai vạn binh mã, hắn cực mạnh, hắn lớn nhất, sự tình gì cũng chỉ nghe theo lệnh hắn.

Dù Dao Trì đồng ý đầu hàng, đem Tượng Hùng quốc giao cho Thổ Phiên, Đỗ Hà đồng ý sao?

Tượng Hùng Vương có thể ảnh hưởng sĩ khí của Tượng Hùng binh sĩ, nhưng Đường quân lại chẳng ảnh hưởng gì, cho dù chém đầu Tượng Hùng Vương, Đường quân cũng sẽ không hề nháy mắt.

Chỉ cần Đỗ Hà ra lệnh một tiếng, đừng nói là bắt giữ bọn hắn, dù đem toàn bộ hoàng cung giết đi sạch sẽ cũng chỉ trong một tiếng ra lệnh mà thôi.

Đỗ Hà không nói rõ là vì âm thầm cho Khâm Lăng hai lựa chọn, thứ nhất thả Tượng Hùng Vương, sau đó đầu hàng; Thứ hai không quản sinh tử của Tượng Hùng Vương, tàn sát bọn họ sạch sẽ.

Gặp phải loại thế cục này Khâm Lăng không còn đường lựa chọn nào khác.

Vì ở tình huống đường cùng, mở một con đường máu, Khâm Lăng đã chịu thật nhiều đau khổ, tám ngàn binh mã vì quyết định này của hắn mà chết mất năm ngàn người, hiện tại bên cạnh hắn chỉ có ba ngàn binh sĩ hoàn toàn kiệt lực, hắn không sợ chết nhưng không muốn tiếp tục nhìn thấy binh sĩ của mình bởi vì mình cùng đường mà hi sinh vô ích.

- An táng trọng thể cho hắn!

Đỗ Hà cũng không hề có bất kỳ vui sướng nào, trận chiến này có thể nói hắn chỉ là nhặt được tiện nghi mà thôi.

Khâm Lăng không phải bại trong tay hắn, mà bại bởi vận mệnh.

- Thực lực của Khâm Lăng mạnh mẽ, thật sự lợi hại!

Hiện tại Đỗ Hà không muốn thừa nhận cũng không được.

Bởi vì bị lời dặn dò của Đỗ Hà, Khâm Lăng không thể dẫn dụ được Dao Trì xuất binh. Hắn quyết đoán liều lĩnh, đi con đường mà người khác chưa từng đi qua, người khác chưa từng dám làm qua, phần quyết đoán này đủ biểu đạt thành tựu của hắn.

Nhưng Khâm Lăng không phải thần, hắn không nghĩ tới Tùng Tán Tất Nhược lại bại nhanh như vậy, không tính được Đỗ Hà lại nhanh chóng tiến đến tấn công hắn nhanh như vậy, việc xảy ra ngoài dự liệu này khiến cho hành động của hắn đã hoàn toàn thất bại.

Nếu không phải Đỗ Hà xuất hiện, Khâm Lăng sẽ giống như Đặng Ngả, sáng tạo ra một kỳ tích dụng binh, Thổ Phiên cũng vì cuộc chiến này có cơ hội xoay chuyển càn khôn.

Nhưng thực tế sẽ không có chữ "nếu", Khâm Lăng đã bại.

Đỗ Hà có chút tiếc nuối, có chút may mắn, tiếc nuối không thể cùng đối thủ mạnh mẽ như vậy đối địch trực diện một trận, đồng dạng cũng may mắn mình không cần đối diện với địch thủ lợi hại như thế trên chiến trường trực diện.

Là một nam nhi có huyết khí, có được một đối thủ thực lực ngang nhau là một chuyện vui sướng, đồng dạng làm thống soái tam quân, ước gì toàn bộ đối thủ đều là kẻ vô năng, như vậy hắn càng thắng thật thoải mái, quân tốt thương vong cũng giảm tới thấp nhất.

Khâm Lăng đã chết, chỉ còn lại Tùng Tán Kiền Bố mà thôi!

Crypto.com Exchange

Hồi (1-722)


<