Vay nóng Homecredit

Truyện:Tống y - Hồi 482

Tống y
Trọn bộ 549 hồi
Hồi 482: Mị nhi kiều
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-549)

Siêu sale Shopee

"Ngươi..."

Kha Nghiêu phát chán lên, thấy Dương Thiên Hộ kinh ngạc nhìn mình, cảm thấy lúc này tranh cái với Dương Duệ thì không thích hợp lắm, đành thôi không nói nữa, thầm nghĩ ta sẽ xử ngươi sau."Ngươi giỏi thì nói chuyện với ông ngoại ngươi ấy, không được khơi chuyện ra ở đây"

Kha Nghiêu nhìn Dương Duệ nói. Dương Duệ thấy tức cười, vốn trước khi đi tâm trạng không tốt lắm, thấy cô nhóc này không còn thấy hậm hực nữa"Được rồi"

Dương Duệ nghiêm mặt nói. Dương Thiên Hộ thấy Dương Duệ nghe lời con nhóc này.

Vẫn tưởng lúc nãy Dương Duệ nói đùa, mỉm cười nói: "Vậy cũng tốt, nói chuyện không cần kiêng ngại gì cả, dù gì cũng là người một nhà cả"

Dương Duệ hừ một tiếng: "Ai là người nhà với ông?"

Dương Thiên Hộ có phần bối rối, ho khục khặc, thấy Dương Duệ không giống như đùa bèn hạ giọng xuống: "Duệ Nhi, con...!"

Dương Duệ nhìn Kha Nghiêu, thấy cô đang đọc sách, dáng vẻ rất chăm chú, đột nhiên có phần hối hận vì đã gọi cô ấy đến, nhưng lúc này để người ta ra thì càng không thích hợp, nghĩ trước nghĩ sau, Dương Duệ đành chịu."Nói đi, tìm tôi đến có chuyện gì?"

"Có hai chuyện, xin con hãy nghe một câu chuyện, sau đó xin con tha cho Đỗ Tam, con muốn ta chết cũng được, tuyệt đối không hai lời"

Dương Duệ thấy lạ, nhưng mặt vẫn tỉnh bơ: "Được thôi, tôi đã từng này tuổi nhưng chưa có vinh hạnh được nghe chuyện ông kể, có điều không được quá lâu, tôi và Đỗ công tử còn có chuyện phải thương lượng"

Nói rồi hắn nhìn Kha Nghiêu."Được, không làm mất nhiều thời gian của con"

Dương Thiên Hộ nói, ngồi thẳng người, nét mặt đanh lại."35 năm trước, ta đến Đại Lý làm ăn cùng 5 người anh em, năm đó mẹ con mới có 16 tuổi, cũng trạc tuổi cô nương đây"

"Ông kể thì kể, động chạm đến mẹ tôi làm gì?"

"Không thể không kể đến"

"Được rồi, được rồi, ông nói tiếp đi."

Dương Duệ phất phất tay áo nói."Năm đó ta và bà ngoại con đính hôn cho mẹ con, nhưng một ngày đầu đông, khi đã định sẵn ngày cưới hỏi thì mẹ con và người kia đột nhiên mất tích"

"Khoan đã, không thể nói là mất tích được! Là cha tôi lúc đến quận Tú Chỉ đã nhắm được mẹ tôi, không ngại phế nguyên phối trong nhà mà cho mẹ tôi một danh phận, không phải sao? Nhưng tất cả đâu phải mẹ tôi muốn vậy, cái này tôi rõ hơn ông"

"Ta biết con không tin, nhưng chuyện cha con nhắm được mẹ con không phải ý của ta"

"Ha ha, không phải ông mời cha tôi đến làm khách, đuổi hết chị em của mẹ tôi ra ngoài, chỉ để lại mẹ tôi ở nhà, 3 ngày sau người đính hôn với mẹ tôi mất tích, 10 ngày sau mẹ theo cha lên kinh thành, sau đó gả cho cha tôi còn gì"

"Dương Thiên Hộ nhìn Dương Duệ: "Chẳng nhẽ mẹ con không hạnh phúc sao?"

"Hạnh phúc! Đương nhiên hạnh phúc, cái gì ông cho chả tốt? Có điều thủ đoạn quá đê tiện, vì muốn có người giúp đỡ chuyện làm ăn, đến con gái mình ông cũng bán rẻ, lại còn ám hại con trai của Vương trưởng cự nữa."Không phải ta! Ta không liên quan gì đến chuyện con trai Vương trưởng cự mất tích cả!"

"Không liên quan! Hừ! Hay ý ông là cha tôi vì muốn có được mẹ tôi mà ám hại con trai Vương trưởng cự sao?"

Dương Thiên Hộ không nói, Dương Duệ đứng dậy đi đến trước mặt Dương Thiên Hộ nói: "Mẹ ta là người lương thiện, ông biết không? Ông vì chuyện làm ăn của mình mà gả 3 cô con gái của mình cho những người hợp tác làm ăn với ông, bây giờ bên ông không ai chăm sóc, đến Dương Quang cũng không đối tốt gì với ông, ông nói xem, ông có nhiều tiền như vậy để làm gì?"

Dương Thiên Hộ vẫn cúi đầu không nói."Lúc lâm chung, mẹ muốn ta về bên ông, chăm sóc ông, sợ ông không có ai bên cạnh những năm cuối đời, lo ông sẽ chết trong cô đơn"

Dương Thiên Hộ ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn Dương Duệ: "Cái gì, con nói gì, mẹ con ..."

Dương Duệ mắt ngấn lệ nói: "Đúng vậy, chết rồi, chưa đến 40 tuổi chết vì bệnh trầm uất, ông phá vỡ mối tình thanh mai trúc mã của bà ấy, hủy hoại hạnh phúc một đời của bà ấy, gả bà ấy cho một người đàn ông lớn hơn bà gần hai chục tuổi, đó chính là hạnh phúc mà ông cho bà ấy đấy!"

Nói rồi Dương Duệ quay đầu đi ra phía cửa. Thực ra Kha Nghiêu đâu có xem sách vở gì đâu, cô vẫn đang nghe trộm chuyện của 2 ông cháu đó chứ, cô bất giác thấy Dương Duệ đáng thương, thấy hắn bỏ đi cũng vứt sách đó đuổi theo."Dương Duệ, đứng lại!"

Dương Duệ nghe lời đứng lại, nhưng không quay đầu lại. Kha Nghiêu chạy phía trước, thấy Dương Duệ nước mắt đã lưng tròng, nhất thời không biết nên nói gì thì tốt."Dương ... Dương Duệ, ông ấy biết sai rồi, thế nên mới đến tìm ngươi hối lỗi, ngươi không thể..."

"Có những sai lầm không thể tha thứ được"

"Nhưng ngươi không thể vì một ông gia bị ngươi hạ độc 3 năm biết rõ cháu ngoại mình hạ độc mà vẫn bưng lên uống, vì sao ư, không phải vì ông ấy hối hận vì năm đó mình đã làm chuyện hồ đồ sao?"

Dương Duệ nhìn Kha Nghiêu, chỉ muốn ôm chặt người con gái đẹp như tiên này vào lòng, nhưng hắn không dám, hắn cảm thấy cô ấy khác các cô giá xung quanh mình, cô ấy có gì đó thuần khiết mà thẳng thắn, thậm chí không có chút gì là đang làm điệu cả."Kha Nghiêu, cô đang trách ta vô tình và độc ác sao?"

"Đúng, ngươi hận ông ấy vì không tốt với mẹ ngươi, nhưng ngươi quên là mẹ ngươi muốn ngươi quay lại làm gì ư, có phải báo thù không? Hạ độc chính ông ngoại của mình sao? Coi như ông ấy không tồn tại, hi vọng ông ấy chết dần chết mòn trong tay mình sao? Ngươi làm vậy sao mẹ ngươi ngậm cười nơi chin suối được đây?"

"Cô đừng nói nữa!"

"Dương Duệ, đừng để sai lầm nối tiếp sai lầm, ông ấy vẫn chưa kể hết chuyện, ngươi không thể bỏ đi như vậy, kết thúc câu chuyện có thể không như ngươi tưởng tượng đâu, đã đang kể rồi, tại sao ngươi không để ông ngươi nói hết?"

Dương Duệ đăm đăm nhìn Kha Nghiêu, dùng hai nắm đấm đấm vào trán mình, nhìn cửa phòng đang rộng mở: "ĐƯợc, ta nghe cô, quay lại!"

Hai người quay trở lại phòng, nhưng Dương Thiên Hộ đã ngã ra trên đất, miệng sùi bọt trắng, sắc mặt tái nhợt."Người đâu, nhanh lên, Dương lão gia ngất rồi!"

Ngày hôm sau...Dương Thiên Hộ mở hai mắt, phát hiện ra mình đang nằm trên giường ở nàh mình, bên cạnh có một người đang chống tay ngủ gật."Tiểu Thúy"

Dương Thiên Hộ thì thào gọi. Người con gái đó mở to hai mắt, hân hoan nhìn Dương Thiên Hộ, nắm chặt hai tay ông: "Lão gia.

Lão gia tỉnh rồi!"

Dương Thiên Hộ gật đầu mỉm cười: "Con gái ngoan, lần nào cũng là con ở bên cạnh lão phu, vất vả cho con rồi"

Tiểu Thúy chỉ cười, dột nhiên nhớ ra gì đó, quay người ra cửa nói lớn: "Mau gọi Thiếu đông gia, lão gia tỉnh rồi"

Dương Thiên Hộ kinh ngạc: "Sao? Duệ Nhi ở đây?"

"Vâng ạ, chính thiếu đông gia đưa lão gia về"

Lúc này Dương Duệ đi vào, theo sau còn có Dương Quang."Lão gia, cuối cùng người cũng tỉnh, dạo bọn con sợ muốn chết"

Dương Quang toét miệng ra cười đi đến bên giường. Bọn con, chẳng nhẽ Duệ Nhi cũng lo lắng cho ta?"

"Các ngươi ra ngoài trước đi, để Đỗ công tử bắt mạch xem...ông ngoại đã tỉnh rồi"

Dương Duệ nói."Thiếu đông gia, để kẻ dưới này đi cho"

Dương Quang nói. Dương Duệ gật đầu, không nói không rằng, đến bên giương Dương Thiên Hộ ngồi. Đóng cửa lại, ánh sáng trong phòng nhẹ nhàng soi sáng đủ cả căn phòng, Dương Duệ nhìn sắc mặt tái mét của Dương Thiên Hộ, lòng hắn quặn lại, nói: "Đỗ công tử nói, vì ông kích động quá, mà chất độc trong người vẫn chưa hết, vì vậy mới..."

"Duệ Nhi, lúc nãy...lúc nãy con gọi ta là gì?"

Dương Thiên Hộ run run hỏi. Dương Duệ tựa vào ghế, thở dài: "Đừng tưởng làm vậy là ta tha thứ cho ông, ta chỉ đồng ý với Đỗ công tử và Kha Nghiêu cô nương thôi.

Chừng nào còn chưa điều tra rõ chuyện con trai Vương trưởng cự thì tôi sẽ không gọi gì ông cả."

"Duệ Nhi, chuyện con trai Vương trưởng cự thì tốt nhất con nên đi hỏi chính Vương trưởng cự ấy"

"Hỏi ông ta?"

"Đúng, bao nhiêu năm nay, con không chịu nghe ta nói về chuyện này, vì con không tin, con thà tin rằng người nhà mình làm chứ nhất quyết không chịu tin là người ta bày mưu ra"

"Nhưng con trai Vương trưởng cự không phải...không đúng, ông đang lừa ta"

Dương Thiên Hộ chỉ cười trừ: "Thông minh như con chắc không cần ta phải bảo điều tra thế nào"

"Được! Ông đã nói vậy thì ta lại tin ông lần này, nể mặt mẹ ta, nếu như ông còn lừa ta thì ta sẽ làm cho ông phải hối hận đó"

Dương Duệ đứng dậy, đi được hai bước thì quay lại nói: "Ông nghỉ ngơi cho tốt, Đỗ công tử vốn định ở lại Vân Phàm sơn trang thêm mấy ngày, nhưng nghĩ đến việc người ta vì ông mà dọn ra khỏi nhà của chủ nhân để cho ông ở, mà ta lại coi như không thấy, vì vậy ta đón ông về.

Mấy ngày này ta để Tiểu Thúy chăm sóc ông, có gì ông bảo Dương Quang đến tìm tôi"

"Vậy Đỗ Tam..."

"Ông yên tâm, ta chỉ muốn xem quan hệ chú cháu giữa Đỗ Tam và Đỗ Vân Phàm thế nào thôi, chỉ muốn thử thách hắn một chút thôi, cho đến nay thì con người này cũng không đến nỗi nào.

Không biết thế nào, mọi người đều tìm cách rồi, tuy nói là bắt ông đi, nhưng trị được bệnh cho ông, Đỗ Tam chưa chết, đang ở nhà Vương trưởng cự rồi"

"Cái gì? Ở chỗ Vương trưởng cự! Không được.

Cháu nhanh nhanh đón Đỗ Tam về, tuyệt đối không để đấy được!"

Dương Duệ định hỏi kĩ căn nguyên, nhưng lại thôi: "Được rồi, ta sẽ đi làm, mấy ngày tới Đỗ Công tử và đồ đệ của ông ấy sẽ đến thăm bệnh cho ông, đừng có ra khỏi giường, tĩnh dưỡng cho tốt vào"

Dương Thiên Hộ gật đầu như đứa trẻ vậy, thấy Dương Duệ rời khỏi mình, ông già này không biết lệ đã rơi trên cánh tay từ lúc nào. Mị Nhi Kiều, cái tên này dễ khiến cho phụ nữ ghét, khiến đàn ông muốn theo đuổi, không đến 10 ngày, chiếc thuyền như hoa này đã quận Tú Sơn xuất danh. Lão Bảo tên là Mị Nhi, những ai đã từng gặp nàng đều thấy nàng là môt phụ nữ có vẻ đẹp thoát tục, người phụ nữ ấy không có vẻ gì là đã qua tuổi 18, hơn nữa tên ra soa người chiêm bao là vậy.

Chữ Mị là người con gái đẹp, không có gì phải bàn, mà cái gì cũng đẹp, không là hội họa thì cũng là vũ đạo, những mối làm ăn tốt nàng đều giành được. Hôm nay, hương sắc có vẻ trầm xuống, chiếc thuyền hoa dựa vào bờ song, không có vị khách nào ghé qua.

Trước đó mọi người đã đặt phòng rồi, 2 3 cô gái dựa vào thuyền nói chuyện phiếm, thi thoảng còn đưa mắt với mấy chàng trai đi qua, cười nói vài câu. Lúc này có một chiếc kiệu dừng lại. Một cô gái lên tiếng: "Xem kìa, hình như là kiệu của Dương thiếu gia"

Mọi người nghe tiếng lập tức xuống hẳn bờ."Dương gia, cuối cùng ngài cũng chịu đến thăm các cô nương rồi!"

Dương Duệ bước ra khỏi kiệu, mỉm cười với cô gái trước mặt, vẫy tay với Dương Quang ở đằng sau, Dương Quang vội vàng đưa lên cho mỗi co gái một xâu bạc."Dương Gia thật hào phòng"

Đúng vậy, đúng vậy, Dương gia, hãy để Mị Điệp đêm nay hầu hạ ngài"

"Còn có em nữa Dương gia, Mị Sương cũng nguyện hầu hạ ngìa"

Dương Quang thấy Dương Duệ bị mấy cô nương đó chèo kéo sắp đứng không vững rồi vội lạ gần kéo tay bọn họ ra."Nào, lui hết ra, gọi Lão Bảo các người ra đây gặp Dương gia!"

Mấy cô nương đó không bằng lòng nguýt Dương Quang một cái, sau đó ngoan ngoãn quay về thuyền gọi Mị Nhi. Không phải đợi lâu Dương Duệ đã nghe thấy tiếng cười của phụ nữ từ trong thuyền vọng ra, một người phụ nữ bước ra, chiếc áo mỏng tang lại còn cúc áo chiếc cài chiếc không, để lộ bộ ngực đầy đặn, gương mặt phù dung, nét mày như liễu, ánh mắt hút người như trong những truyền thuyết vậy, da trắng như tuyết, mái tóc đen nhánh được gắn nhiều loại hạt, môi đỏ như máu, thật là người con gái đẹp."Trời! Ai đây thế này, ai lại có thể khiến tất cả các cô gái của ta phải xuống thuyền nghênh đón vậy.

Nô gia thật đáng chết, nếu sớm biết là thiếu đông gia thì đã khác rồi"

Mị Nhi nói với người đàn ông mới gặp lần đầu này cứ như đã quen biết từ lâu rồi. Dương Duệ cười, hắn đã từng gặp nhiều Lão Bảo, nhưng chưa từng gặp Lão Bảo nào xinh đẹp lả lơi đến vậy, hắn véo cái mặt trắng nõn của Mị Nhi nói: "Ta đến tìm nàng mà, nàng đã nói vậy, ta không ôm nàng thì thật không phải phép"

nói rồi hắn bế phốc người Mị Nhi lên, nhẹ nhàng ôm chặt người đẹp vào lòng."Xem kìa, có nhiều người đang nhìn chúng ta đó!"

Dương Duệ cười lớn: "Nàng ăn mặc thế này không phải để người ta nhìn sao? Hơn nữa, ta muốn ôm nàng ai làm được gì nào..."

Dương Duệ nói câu gì đó vào tai Mị Nhi, Mị Nhi đám vào ngực Dương Duệ nói: "Đồ quỷ, đáng ghét!"

Mị Nhi Kiều không hổ là thuyền hoa nổi danh nhất quận Tú Sơn, Dương Duệ cảm thấy cả người hắn bây giờ đã bị Mị Nhi đưa đến trạng thái hưng phấn, chiếc giương màu hồng nhạt, màn màu trắng, những chiếc tua màu tím, hương hoa hồng nồng nàn, chiếc gối mềm thơm mùi gỗ đàn hương, hắn hoàn toàn bị Mị Nhi kích thích. Mị Nhi là danh kĩ, tài năng làm việc của nàng là điều làm mê mẩn bao đàn ông quận này, đến Dương Duệ cũng mê đến hết thuốc chữa, nhưng trong lòng Mị Nhị vốn không có đàn ông loại này, tuy nàng là người hồng trần, , nhưng trong lòng vẫn có những khoảng lặng, người đó không phải khách trên giường mà người trong lòng nàng. Sau một cuộc mây mưa, mọi thứ lại yên lặng. Dương Duệ ôm Mị Nhi vào lòng: "Nghe đâu nàng và Đỗ Vân Phàm cũng nhau đến đây?"

"Đúng vậy"

Mị Nhi thấy chột dạ, nhưng vẫn cô tươi cười đáp."Đỗ Vân Phàm rút cuộc là người thế nào.

Ta thấy mặt hàng kinh doanh nào cũng có tên người này"

Mị Nhi cười quay người lại, nằm dài trên ngực Dương Duệ, lấy ngón tay vẽ vẽ lên ngực hắn: "Ngươi thật xấu tính, vui vẻ xong với người ta rồi lại nói đến người đàn ông khác"

Dương Duệ cười lớn, vỗ nhè nhẹ bờ vai trắng ngần của Mị Nhi: "Xem nàng nói kìa, ta chỉ muốn hỏi thôi mà, tốt hơn là nhắc đến người con gái khác mà"

"Nói đến người con gái khác lại không cảm thấy có gì, quận Tú Sơn này làm gì có ai có thể khiến đàn ông ngây ngất như Mị Nhi này nữa chứ?"

Dương Duệ chợt nhớ ra một người, hắn cười: "Đương nhiên là không có, ai có thể tranh với Mị Nhi của ta cơ chứ?"

Mị Nhi đắc ý cười lớn, đứng dậy đến trước bàn rót cho Dương Duệ một cốc nước pha hoa hồng và mật ong, rồi cho cả sơn trà vào trong, sau đó về giường đưa cho hắn. Dương Duệ đón lấy uống một hơi, hắn lấy trong áo ra một chiếc hộp đưa cho Mị Nhi: "Mở ra xem đi"

Mị Nhi mở ra xem, là chiếc vòng tay bằng vàng, nhìn kiểu dáng và chất vàng đã biết là hàng đắt tiền rooig."Thế nào? Thích không?"

"Kiểu dáng rất được"

Nói rồi đưa lại cho Dương DuệHắn đẩy ra, Mị Nhi tròn mắt ra nhìn."Tặng nàng đó"

"Tặng thiếp sao?"

giọng Mị Nhi cứ như lên đến quãng tám vậyDương Duệ xùy một tiếng, Mị Nhi biết mình vừa hơi thất thố, vội quay ra phía cửa, nhè lưỡi true Dương Duệ, sau đó lấy chiếc vòng từ trong hộp ra, đeo vào tay mình."Đúng là vật báu nên tặng cho người đẹp, nàng xem nàng đeo vào thật đẹp!"

Mị Nhi dựa vào lòng Dương Duệ nhẹ nhàng nói: "Dương gia lần đầu gặp mặt, ngài đã tặng ta món quà quý thế này, thế này là quá sủng ái Mị Nhi rồi"

Dương Duệ cười lớn đáp: "Trước lạ sau quen mà, lần sau, chúng ta không phải người quen sao?"

Mị Nhi cảm kích hôn lên mặt Dương Duệ, sau đó lấy son đỏ quẹt lên mặt hắn: "Dương gia quả là người đại lượng, sau này có chuyện cần đến Mị Nhi thì ngài cứ nói, Mị Nhi tuy là nữ nhi, nhưng cũng là người trượng nghĩa"


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-549)


<