Vay nóng Homecredit

Truyện:Tống y - Hồi 364

Tống y
Trọn bộ 549 hồi
Hồi 364: Thương hàn thiên tử hạ hư nhân
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-549)

Siêu sale Shopee

Đỗ Văn Hạo mỉm cười gật đầu, ngó thấy hai tên sai dịch đứng ở trước cổng liền lên tiếng nói: "Liêu đại nhân! Đại nhân bảo hai viên sai dịch kia đứng ở gần vào trong này một chút, đừng làm khách đi đường trông thấy lại kinh sợ! Như vậy thì thật là không hay chút nào!"

Trương Thiên Ninh nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy, vội vã chạy đến trước mặt hắn nói: "Thưa Đề Hình đại nhân! Đây không phải là ý của Liêu đại nhân đâu ạ! Vì đây vốn là ý của hạ quan! Vả lại trong cái nhà nghỉ này cũng không có vị khách lạ nào khác! Chỉ có mỗi chúng ta là khách thôi ạ!"

Đỗ Văn Hạo nói: "Như vậy cũng không được! Ngươi mau mau bảo hai viên nha dịch đó đừng có đứng ở đó nữa, chúng ta không phải đến đây để chơi! Ta thấy tốt nhất là đừng làm gì kinh động đến dân chúng!"

Trương Thiên Ninh nghe vậy vẫn còn chần chừ không quyết, Liêu Quý Binh thấy vậy liền nói: "Trương đại nhân! Sao ngươi vẫn còn đứng đó làm cái gì hả? Không mau mau bảo hai viên sai dịch kia lui ra đi?"

Trương Thiên Ninh lúc này mới nghe lệnh, vội vã chạy ra bảo hai viên sai dịch lui ra ngoài.

Liêu Quý Binh lúc này mới quay sang Đỗ Văn Hạo nói: "Đỗ đại nhân! Hạ quan đã tự ý mạo muội cho mấy người bọn họ chuẩn bị một ít củi lửa ở trước tiền viện, hạ quan thấy trận mưa này rơi chắc cũng không lâu lắm! Chính vì vậy mà chuẩn bị ít củi lửa để tối nay chúng ta nướng dê thưởng thức! Sau đó chúng ta sẽ mua một ít rượu do mấy người bọn họ tự ủ ra uống, rồi lại chuẩn bi.... một chút rau rừng! Hạ quan cũng nghĩ như vậy cũng hơi bị đơn giản quá! Không biết đại nhân còn muốn thêm những gì nữa không, để hạ quan còn cho người đi chuẩn bị!"

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền khoát tay nói: "Như vậy ta nghĩ là đủ rồi! Làm nhiều quá e là không hay cho lắm!"

"Dạ! Vâng thưa đại nhân!" Liêu Quý Binh nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy liền cúi mình khiêm tốn đáp lại.

Trương Thiên Ninh lúc này đã căng một chiếc ô đưa cho Kha Nghiêu để che mưa, nhưng Kha Nghiêu lại đẩn lại không cần, nàng chạy luôn ra giữa sân, dang rộng hai tay, ngẩng mặt lên trời, để mặc cho hàng ngàn giọt nước mưa rơi lên người. Kha Nghiêu nhắm mặt lại với vẻ hưởng thụ nói: "Đẹp quá! Thật là thoải mái!"

Trương Thiên Ninh thấy vậy, vội vã chạy đến cầm ô che lấy cười nói: "Hôm nay đúng là trời đẹp! Cũng đã lâu lắm rồi nơi đây cũng không có mưa rơi! Ông trời hôm nay chắc biết được là Kha Nghiêu cô nương của chúng ta muốn xem trận mưa đẹp như thế này, vậy nên lúc chiều đã sấm chớp đùng đoàng, thế là mưa xuống!" Trương Thiên Ninh vừa nói đến đây, thì một trận gió thổi lên, làm chiếc ô trong tay của ông tuột ra khỏi tay bay khắp nơi, Trương Thiên Ninh vội vã nhếch nhách chạy đuổi theo.

Mọi người trông thấy cảnh tượng này đều ồ lên cười vui vẻ.

Đỗ Văn Hạo lúc này đi vào bên trong viện, thấy nơi đây dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, vẫn còn vài người phụ nữ trong thôn đang cúi đầu làm việc, khi trông thấy Đỗ Văn Hạo và Liêu Quý Binh bước vào, ngay lập tức dừng công việc đang dang dở trong tay mình lại, dẹp sang một bên, đứng thẳng người nghiêm túc.

Liêu Quý Binh liền đưa Đỗ Văn Hạo và những người khác đến một căn phòng khá rộng, sau khi mọi người đã an tọa xong đâu đấy, thì còn được phục vụ trà đạo để nói chuyện. Cho đến khi trời đã bắt đầu tối hẳn, thì mưa cũng ngừng rơi, trong sân lúc này củi đã được chất đống vào nhau, nổi lửa nướng thịt dê. Mùi thịt dê thơm nức lan tỏa khắp trong không khí, Bàng Vũ Cầm liền đem theo Liên Nhi, Lâm Thanh Đại, Tuyết Phi Nhi, Anh Tử, Kha Nghiêu ra bên ngoài sân xem náo nhiệt. Đỗ Văn Hạo và Liêu Quý Binh bây giờ bầy cờ lên cùng thử sức nhau, cách đó không xa văng vẳng lại tiếng hú của loài thú rừng, theo như Liêu Quý Binh nói đó là tiếng sói hú tại Dương Đê.

Khi thịt dê đã được nướng chín, thì Đỗ Văn Hạo và Liêu Quý Binh cũng đã đánh xong ba ván cờ, và dĩ nhiên người thua cuộc chính là Liêu Quý Binh, ông ta lúc này chỉ biết cúi đầu hổ thẹn.

Đỗ Văn Hạo thắng cờ nên cảm thấy trong người vô cùng sảng khoái, lúc này Trương Thiên Ninh bước vào nói: "Bẩm hai vị đại nhân! Đồ ăn cũng đã chuẩn bị xong rồi ạ! Mời hai vị đại nhân nhập tiệc!"

Liêu Quý Binh lúc này vẫn tiếc rẻ cầm lấy quân cờ nói: "Hạ quan vẫn còn muốn vớt vát thêm một ván nữa! Nhưng mà phải công nhận Đề Hình đại nhân quả là cao thủ trong việc đánh cờ, cho dù hạ quan có muốn đánh thêm mười ván nữa, e rằng vẫn chỉ là người thua cuộc mà thôi!" Nói xong Liêu Quý Binh chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.

Đỗ Văn Hạo đứng dậy mỉm cười nói: "Liêu đại nhân cờ thế cũng không tồi chút nào, có một ván chỉ cần đại nhân cố gắng đến cùng, thì sẽ thắng được ta! Nhưng tiếc là đại nhân lại do dự giữa chừng, để cho ta tìm ra được chỗ hở, thừa cơ phản lại, nếu không thì thắng thua còn khó nói lắm!"

Liêu Quý Binh thở dài nói: "Đúng vậy! Một nước đi sai, thua cả ván cờ! Quả là đáng tiếc thay!"

Đỗ Văn Hạo mỉm cười nhìn Liêu Quý Binh nhẹ nhàng nói: "Tri Phủ đại nhân nói không sai chút nào, đánh cờ cũng giống như cuộc sống vậy, đi sai một nước thôi là để hận muôn đời!"

Liêu Quý Binh sắc mặt vẫn rất bình thản, tim không hề đập dồn dập hay lo sợ gì cả, chỉ chậm rãi nói: "Lời nói của Đề Hình đại nhân quả nhiên sâu sắc! Đúng là như vậy! Nhất là với những người làm quan như chúng ta, bước nào cũng phải tính toản cho cẩn thẩn, giờ giờ khắc khắc luôn phải cảnh tỉnh!"

Lúc này hai người vừa đi đường vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đi ra đến phòng khách, tiệc rượu cũng đã chuẩn bị xong đâu đấy, Đỗ Văn Hạo cảm thấy vô cùng cao hứng, hắn nâng cốc chúc mừng Liêu Quý Binh và Trương Thiên Ninh liên tục, nhưng tửu lượng của cả hai người chẳng ra làm sao cả, chỉ mới vài cốc mà cả hai đã mặt đỏ tía tai rồi.

Đang trong lúc ba người uống rượu cao hứng, vào tầm thì Lý Phố đột nhiên đi vào, đến bên cạnh Đỗ Văn Hạo nhỏ to vài câu, gương mặt của Đỗ Văn Hạo đột nhiên lộ vẻ vui vừng, liên tục gật đầu.

Tiệc rượu tan xong, thì trời cũng đã về khuya, mấy người tùy tùng liền bưng trà lên cho ba người Đỗ Văn Hạo, Liêu Quý Binh Và Trương Thiên Ninh cùng ngồi thưởng thức.

Đỗ Văn Hạo lúc này bỗng nhiên lên tiếng nói: "Trương Tri Huyện!"

Trương Thiên Ninh nghe Đỗ Văn Hạo đột nhiên gọi mình như vậy, liền vội vã chắp tay nói: "Hạ quan đây ạ!"

"Ngươi làm Tri Huyện thật chẳng kỹ lưỡng chút nào cả! Không làm tốt công việc của mình." Đỗ Văn Hạo trịnh trọng nói.

Trương Thiên Ninh cười gượng đáp: "Vâng vâng!"

Đỗ Văn Hạo cau mày nói: "Ngươi có biết vì sao bổn quan lại nói là ngươi không làm tốt công việc của mình không hả?"

"Hạ quan! Ha ha!" Trương Thiên Ninh cố gắng cười gượng nói: "Hạ quan ngu muội, học thấp, hèn kém, tài mọn, có nhiều chỗ đúng là không làm tốt bổn phận của mình! Thật không biết đại nhân nói hạ quan làm không tốt công việc của mình là gì! Mong đại nhân chỉ điểm cho hạ quan được biết!"

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền đưa tay lên vỗ bôm bốp hai tiếng, Lý Phố ở bên ngoài bước vào cúi người thi lễ nói: "Vâng! Thưa đại nhân!"

Đỗ Văn Hạo ra lệnh: "Đưa người vào trong này nhanh lên!"

"Vâng!" Lý Phố cúi người tuân lệnh đáp.

Chỉ một lúc sau, Lý Phố đem theo bên mình thêm mấy người nữa bước vào bên trong.

Liêu Quý Binh và Trương Thiên Ninh vừa trông thấy đám người đi vào, thì bất giác há hốc mồm kinh ngạc. Mấy người vừa mới bước vào theo sau Lý Phố, không phải ai khác chính là hai vị đại phu bất tài Lý đại phu, và Hàn đại phu trong vụ án chữa trị cho cô nương nhà họ Vương, cùng với cha mẹ của cô ta là Vương lão thái gia và vợ của ông ta.

Đầu óc của Trương Thiên Ninh phản ứng vô cùng mau lẹ, ông ta lập tức đứng thẳng luôn người dậy, mừng rỡ nói: "Ai da! Mấy người các ngươi! Mấy người các ngươi đã quay về rồi đó hả! Sao các ngươi về rồi mà không thông báo cho bổn quan một tiếng! Hại bổn quan báo cao sai tình hình cho Đề Hình đại nhân biết là nhỏ, nhưng làm lỡ thời gian phá án của Đề Hình đại nhân là lớn! Các ngươi gây ra tội lỗi tày đình rồi có biết không hả?" Trương Tri Huyện nói xong xoa xoa hai tay vào nhau, trông điệu bộ vô cùng sốt sắng, lo lắng cộng thêm tức giận.

Đỗ Văn Hạo lúc này cười nhạt một tiếng rồi nói: "Ngày hôm qua, ta nghe nói mấy người bọn họ không còn ở trong địa phận của Nhạc Bình Huyện nữa, nhưng bởi vì vụ án này, ta phải điều tra lại, chính vì vậy mà ta buộc phải tìm đến mấy người bọn họ! Do vậy, bổn quản đã tự ý phái người đi điều tra, ta nghĩ có lẽ mấy người bọn họ chưa kịp đi khỏi đây, nên mới làm như vậy! Và thật may mắn thay, đúng là ta đã kịp thời tìm được bọn họ! Người của ta đến vừa kịp lúc mấy tên sai dịch đang chuẩn bị đưa bọn họ rời khỏi đây, ta có hỏi mấy tên sai dịch là chúng định đưa mấy người này đi đâu, nhưng không ngờ mấy tên sai dịch đó không chịu trả lời ta, sau đó tất cả đều bỏ đi! Đại nhân có biết là mấy tên sai dịch này định đưa mấy người này đi đâu không vậy?"

Trương Thiên Ninh mồ hôi đầm đề, ấp a ấp úng nói: "Cái này, cái này...hạ quan...hạ quan nhất định sẽ điều tra cho rõ ràng, chắc là.... chắc là có nhầm lẫn gì ở đây rồi!"

Đỗ Văn Hạo nói: "Rốt cuộc là nhầm lẫn ở chỗ nào, thì đại nhân cứ từ từ mà điều tra suy xét! Bổn quản muốn điều tra thí điểm lại vụ án này, vậy mong nhị vị đại nhân cùng với bổn quan nghe phán án vậy! Không biết cóđược không nhỉ? À, đúng rồi! Mời nhị vị đại nhân đưa phạm nhân đến đây cho bổn cho!"

Liêu Quý Binh và Trương Thiên Ninh vội vã tuân lệnh Đỗ Văn Hạo, Trương Thiên Ninh lập tức phái người đi về Nha Môn đưa Tạ đại phu đến.

Đỗ Văn Hạo liền phân phó mọi người để vợ chồng Vương lão thái gia ở lại, còn hai vị đại phu họ Lý và họ Hàn kia thìđưa ra bên ngoài chờ đợi, Đỗ Văn Hạo quay sang vợ chồng Vương lão thái gia hỏi: "Ông lão! Con gái của ông làm sao mà chết vậy?"

Vương lão thái gia nghe vậy liền dập đầu xuống nói: "Con gái của lão phu là do Tạ đại phu chữa bệnh không khỏi nên bị chết!"

Vương lão gia lúc này kêu gào thảm thiết nói: "Đề Hình đại lão gia! Con gái của lão phu đúng là bị cái tên lang băm, chết bằm họ Tạ kia hại chết đó ạ! Tên lang băm đó, chữa bệnh lung tung cho con gái của lão phu, làm cho mọi việc tanh bành hết cả lên, lão phu chỉ biết giương mắt lên mà nhìn con gái của mình tắt thở mà chết! Đã thế tên lang băm đó còn định chạy trốn nữa! Lão phu khẩn cầu Tri Huyện lão gia giết hắn ta để báo thù cho lão phu! Nhưng Tri Huyện đại nhân nói rằng, hành động của tên lang băm đó là nằm trong phạm trù vô ý gây thương tích, không phải cố ý giết người nên không thể trị tội được! Nhưng theo lão phu thấy, thì tên họ Tạ đó sao lại không phải cố ý giết người cơ chứ? Hắn ta rõ ràng là dung thuốc lung tung làm con gái của lão phu bị chết! Thế thì tại sao không phải là cố ý giết người được? Hắn đúng là một tên giết người không dao, mong đại nhân minh oan cho lão phu! Bây giờ đại nhân điều tra lại vụ án này, thực là ông trời có mắt! Chắc chắn đại nhân sẽ báo thù được cho con gái của lão phu!"

Đỗ Văn Hạo nghe xong liền đưa tay phất lên, rồi lạnh lùng nói: "Bây giờ bổn quan xét xử vụ án, bổn quan hỏi cái gì, thì ngươi trả lời cái đó! Không hỏi cái gì thì không được phép nói năng lung tung, làm loạn công đường! Nếu ngươi vẫn còn như vừa rồi, thì có nghĩa là đã khinh thường bổn quan, mắc vào tội xem thường chốn công đường, cẩn thận ta cho người vả vào miệng của ngươi đó!"

Vương lão thái gia nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy thì sợ hãi vô cùng, lập tức ngậm luôn miệng lại, cúi đầu không kêu gào thêm gì nữa.

Đỗ Văn Hạo lại hỏi tiếp: "Vương lão thái gia! Tạ đại phu là người thứ mấy chữa trị cho con gái của ngươi?"

"Là người cuối cùng! Sau khi ông ta chữa trị xong, thì con gái của lão phu chết ngay sau đó!" Vương lão thái gia đáp.

"Vậy thì ngươi làm sao biết được là con gái của ngươi là do Tạ đại phu chữa trị mà chết nà không phải là hai vị đại phu trước đó hả? Tại sao ngươi lại không cho người đi bắt bọn họ?" Đỗ Văn Hạo hỏi lại.

Vương lão thái gia trầm ngâm một lúc rồi nói: "Cái này...cái này là do phu nhân của lão phu cho người đi bắt đó ạ!"

"Ố?" Đỗ Văn Hạo ồ lên một tiếng, rồi lại quay sang bên bà lão hỏi: "Ngươi tại sao lại cho người đi bắt Tạ đại phu vậy?"

Vương lão thái bà nghe vậy liền dập đầu nói: "Tại vì ông ta trông thấy con gái của lão nô đã tắt thở, nên mượn cớ trốn chạy, nếu như không phải ông ta trong lòng có quỷ thì việc gì phải chạy cơ chứ? Chính vì lão nô thấy ông ta bỏ chạy nên mới cho người đi bắt ông ta lại!"

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền lạnh lùng nói: "Ba vị đại phu cùng chữa trị một lúc, hai người đằng trước vị Tạ đại phu này chữa trị làm cho bệnh tình càng lúc càng nặng, không có ai chữa trị được cả! Chỉ vì Tạ đại phu là người cuối cùng chữa trị, nên các người bắt ông ta hay sao? Nếu mà như vậy thì thật là phi lý quá! Ngươi có biết rằng con gái của ngươi mắc phải bệnh gì không? Và con gái của ngươi tại sao lại chết hay không? Rốt cuộc là do thuốc của ai mới dẫn đến cái chết của con gái ngươi? Và vị thuốc này tại sao lại lấy đi được tính mạng của cô ấy?"

Đỗ Văn Hạo đưa ra hàng loạt câu hỏi, làm cho bà lão chỉ biết cúi đầu xuống không biết nên trả lời ra sao cả! Chính vì lúc trước Đỗ Văn Hạo đã cảnh cáo qua rồi, nên bà lão không dám ho he gì nhiều, chỉ im lặng cúi đầu cam chịu.

Đỗ Văn Hạo lại nói: "Bây giờ hai người các ngươi thuật lại toàn bộ quá trình dẫn tới cái chết của con gái các ngươi lại cho ta nghe một lượt! Nên nhơ rằng, các ngươi chỉ cần kể bệnh tình của cô ấy thôi! Không cần thiết phải kể đại phu khám chữa thế nào! Cái này ta rõ hơn các ngươi!"

Vợ chồng Vương lão thái gia nghe vậy liền gật đầu tuân lệnh, sau đó cả hai lần lượt đem đầu đuôi của quá trình phát bệnh và trị liệu của cô con gái của hai người ra thuật lại. Bệnh chứng giống hệt như những gì Tạ đại phu đã khai trước đó.

Đỗ Văn Hạo lại hỏi: "Con gái của hai người trước khi mắc bệnh thì ăn uống ra sao, ngủ nghỉ thế nào, kinh nguyệt, đại tiểu tiện nữa? Tất cả nói rõ ra cho ta biết!"

Hai ông bà nhà họ Vương đối với những việc này của con gái mình thì rất quan tâm, nên sau khi nhớ lại chi tiết, liền lên tiếng trả lời: "Ăn uống không được tốt lắm, con gái của bọn thảo dân từ trước đến giờ rất khảnh ăn, ăn rất ít!"

"Trước khi mắc bệnh, thì ngủ ngê cũng được, đại tiểu tiện thì không thấy nó phàn nàn là có gì không ổn cả, khi mắc bệnh thì vừa đúng lúc nó tới kinh nguyệt!" Vương lão thái bà nói.

Đỗ Văn Hạo nghe đến đây thì giật thót tim nói: "Hả? Vậy kinh có ra nhiều lắm không?"

Vương lão thái bà ngẫm nghĩ một lúc, rồi thấp giọng nói: "Dạ ra nhiều lắm ạ! Cứ như băng huyết vậy!"

Đỗ Văn Hạo biến sắc, chầm chậm lên tiếng hỏi tiếp: "Sự việc này ngươi có nói cho ba vị đại phu biết không vậy?"

"Dạ! Không ạ!" Vương lão thái bà đáp.

Đỗ Văn Hạo lúc này không kìm nổi sự tức giận trong lòng, nói: "Thế ba vị đại phu có hỏi chuyện kinh nguyệt của Vương cô nương ra sao không hả?"

"Dạ! Đúng là có hỏi ạ! Nhưng mà, chuyện như thế này làm sao mà có thể tùy tiện nói ra được ạ!" Vương lão thái bà nghẹo cổ sang bên nói.

Đỗ Văn Hạo nghe đến đây thì tức giận đập bàn, đứng thẳng người dậy, làm cho vợ chồng Vương lão thái gia sợ đến nhảy thót người lên. Đỗ Văn Hạo lúc này chắp hai tay ra đằng sau, đi đi lại lại trong căn phòng, rồi đột nhiên dừng chân lại, chỉ vào mặt của Vương lão thái bà, căm hận nói: "Các cụ nhà ta có câu: giấu nợ thì nghèo, giấu bệnh thì chết! Lẽ nào ngươi không biết hay sao! Con gái của ngươi, rất cóthể là do ngươi che dấu tình hình kinh nguyệt, nên mới dẫn đến cái chết như vậy!"

"Hả?" Cả hai vợ chồng ông lão họ Vương đều kêu lên kinh ngạc: "Cái này...cái này sao lại có thể như thế được? Không phải chỉ là cái kinh nguyệt thôi sao! Có liên quan gì đến bệnh tình cơ chứ!"

Đỗ Văn Hạo cả giận nói: "Ngươi hiểu cái gì mà nói! Từ các hiện tượng bệnh chứng xem xét, thìcơ thể của con gái các ngươi vốn yếu đuối, lại đúng vào thời kỳ kinh nguyệt, hơn nữa kinh lại ra nhiều như băng huyết, như vậy làm cho âm dịch trong người trở nên khô kiệt! Cái hiện tượng đặc dị như vậy của người bệnh mà ngươi không nói cho các đại phu biết, để cho người ta vẫn kê thuốc theo lượng của người thông thường, cho dù họ có kê thuốc đúng bệnh đi chăng nữa, thì cũng chẳng thể nào chữa trị được cho con gái của các ngươi được cả!"

Hai vợ chồng ông lão họ Vương tuy nghe không hiểu Đỗ Văn Hạo nói về các kiến thức y học, nhưng bây giờ trông thấy vị Đề Hình đại lão gia đang tức giận đến cùng cực, thì cũng biết là do sai lầm của mình khi đó đã giấu nhẹm chuyện kinh nguyệt của con gái đi, để xảy ra hậu quả nghiêm trọng như vậy, nên cả hai chỉ biết đưa mắt nhìn nhau, buồn bã, phủ phục dưới đất, không dám nói thêm câu nào nữa.

Đỗ Văn Hạo cố gắng kìm nén cơn giận đang bùng bùng cháy lên trong người mình xuống, đi đến bên ghế của mình ngồi xuống, chầm chậm lên tiếng hỏi: "Có phải Tạ đại phu đã nói với các ngươi rằng bệnh tình con gái ngươi đang rất nặng, ông ta cũng chưa chắc gì đã chữa khỏi được, nhưng các ngươi vẫn quỳ xuống cầu xin ông ta cứu chữa có đúng không hả?"

"Bổn quan cảnh cáo cho các ngươi biết trước, câu nói này chắc chắn là đã có rất nhiều người nghe qua rồi, nên ta nghĩ các ngươi cũng đừng nên nói dối làm gì cho mệt! Nếu như bổn quan phát hiện ra các ngươi nói dối, chắc chắn sẽ phạt tội rất nặng đấy!" Đỗ Văn Hạo gằn từng tiếng một nói.

Vợ chồng ông lão họ Vương nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy sợ đến run cầm cập, cùng đồng thanh nói: "Vâng! Đúng là bọn thảo dân đã nói vậy!"

"Vậy thì các ngươi đúng là hết thuốc chữa rồi! Người ta đã nói trước là bệnh tình không nhất định chữa khỏi được, nhưng các ngươi vẫn cố van nài người ta cứu chữa! Chờ đến khi người ta không chữa được, thì các ngươi lại kéo người ta đi kiện quan! Hơn nữa lại là ba vị đại phu cùng chữa bệnh cho con ngươi, vậy tại sao lại chỉ trị tội có một người vậy hả?" Đỗ Văn Hạo lạnh lùng nói.

Câu nói cuối cùng của Đỗ Văn Hạo hiển nhiên là nói cho Liêu Tri Phủ và Trương Tri Huyện nghe, chính vì vậy mà mặt của cả hai lúc này đều cảm thấy nong nóng. Nhưng lúc này đang là lúc thẩm vấn tra xét, nên không được sự cho phép của Đỗ Văn Hạo, thì tuyệt đối không ai được phép nói chen vào cả, chính vì vậy mà cả hai người chỉ biết im lặng đứng nhìn, không dám ho he câu nào.

Đỗ Văn Hạo lại lạnh giọng hỏi tiếp: "Từ tình trạng cái chết của con gái các ngươi xem, thì ta thấy dường như các ngươi mời không chỉ có ba vị đại phu bọn họ thì phải, ta đoán chắc là còn có vị đại phu khác kê thuốc cho con gái các ngươi uống! Hơn nữa những loại thuốc này thuộc vào dạng khô, nóng, có đúng không hả?"

Vương lão thái gia và phu nhân của mình nghe Đỗ Văn Hạo phán như vậy, thì chột dạ kinh hãi, Vương lão thái gia lập tức dập đầu nói: "Là do lão phu lúc còn trẻ học qua một chút y thuật! Nên mạo muội dùng một chút Quế Chi, Gừng khô cho con gái uống, nhưng bệnh vẫn trầm trọng không gì tiến triển cả!"

Đỗ Văn Hạo hứ lên một tiếng nói: "Ngươi làm như vậy thì chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa! Thật đúng là...Thôi các ngươi cứ ra ngoài trước đi, mời vị đại phu đầu tiên ở thôn đông, Lý đại phu vào trong này!"

Vị Lý đại phu này sau khi được Đỗ Văn Hạo mời vào trong xét xử, thì sợ hãi toàn thân run lên bần bật, dường như nằm liệt ở dưới sàn, mặt áp sát xuống hẳn nền đất, không dám ngẩng đầu lên nhìn Đỗ Văn Hạo.

Đỗ Văn Hạo lạnh lùng lên tiếng, không hề có chút sắc thái tình cảm nào: "Lý đại phu! Ngươi đem bệnh tình của Vương cô nương ra nói lại cho bổn quan biết mau lên!"

"Dạ! Vâng!" Lý đại phu ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói: "Bệnh tình của Vương cô nương thuộc vào Nhiệt Chứng, khí nghịch, sắc mặt đỏ đậm, ho có đờm đặc, Ngũ Tâm khô nóng, miệng khô nuốt khó! Tiểu nhân vì thế mà chủ yếu chữa trị bằng những vị thuốc thanh mát, sau khi dùng được hai thang, thì bệnh tình không có dấu hiệu thuyên giảm, mà ngược lại Vương cô nương còn bị đau đầu, ho khan! Vương lão gia nói tiểu nhân là lang băm, nên đã sang thôn tây tìm Hàn đại phu! Chuyện về sau như thế nào thì đại nhân cũng biết rồi đó ạ!"

Đỗ Văn Hạo lúc này lại hạ lệnh cho mời Hàn đại phu ở thôn tây vào bên trong, sau khi hỏi ông ta về biện chứng, thì Hàn đại phu vẫn biện chứng là Hư nhiệt, nhưng gia tăng them lượng dùng của thuốc. Bệnh tình của Vương cô nương vì thế mà lại càng thêm trầm trọng, lại có thêm chứng nôn mửa, tiếp sau đó là hôn mê bất tỉnh.

Đỗ Văn Hạo nghe xong bọn họ nói về hiện tượng của bệnh tình, rất khớp với những gì mà Tạ đại phu đã từng khai với hắn. Đỗ Văn Hạo bây giờ cũng đã hiểu chuyện này rốt cuộc là ra sao, lúc này hắn mới cho người mời Tạ đại phu vào bên trong.

Sau khi bắt Tạ đại phu quỳ xuống xong, Đỗ Văn Hạo liền nói: "Âm dương trong cơ thể người, nên có một độ cân bằng nhất định! Âm không thể khắc chế hoàn toàn dương, và ngược lại dương cũng không khắc chế hoàn toàn âm! Nếu như mất cân bằng thì sẽ dẫn đến hiện tượng Dương Hư hoặc là Âm Hư!" Đỗ Văn Hạo nói xong liền quay sang vị đại phu điều trị đầu tiên, Lý đại phu hỏi: "Xin hỏi Lý đại phu! Hư Hàn Chứng là gì vậy?"

Lý đại phu đáp: "Âm dương mất cân bằng, dương hư không thể khắc chế âm, âm khí lúc đó sẽ trở nên thịnh, âm thịnh sẽ dẫn đến hiện tượng hàn lạnh, ví dụ như mặt trắng như phấn, chân tay lạnh, người mệt mỏi chỉ muốn nằm, ra mồ hôi lạnh, mạch yếu, đây chính là Âm Hư thì bị hàn, còn gọi là Hư Hàn Chứng!"

"Ừm!" Đỗ Văn Hạo gật gật đầu, sau đó lại quay sang vị đại phu chữa trị thứ hai, Hàn đại phu hỏi: "Vậy thế nào là Hư Nhiệt Chứng?"

Hàn đại phu nghe xong liền dập đầu đáp: "Cũng là do âm dương mất cân bằng, khí âm trong cơ thể người bị suy kiệt, không thể khắc chế được dương khí, lúc này dương khí sẽ thịnh, sẽ xuất hiện hiện tượng hàn nhiệt, ví dụ như toát mồ hôi trộm, Ngũ Tâm khô nóng, miệng khô đắng, mạch chậm, đây gọi là Âm Hư dẫn đến nhiệt, hay còn gọi là Chứng Hư Nhiệt!"

Đỗ Văn Hạo tấm tắc khen ngợi: "Không sai chút nào! Hai người các ngươi nắm rất vững kiến thức cơ bản!"

Hai vị đại phu lúc này mới thầm an tâm trong bụng, dập đầu nói: "Đa tạ đại nhân đã khen ngợi!"

Đỗ Văn Hạo lúc này mới quay sang Tạ đại phu đang bị gông cùm quỳ dưới đất nói: "Thế nào gọi là Thương Hàn Thiên Tử Hạ Hư Nhân?"

Tạ đại phu nghe xong liền dập đầu đáp: "Nguyên khí không đủ, mạch khí không có gốc, có nghĩa là Hạ Hư. Thương Hàn có thể là do dương khí suy kiệt, âm hàn nội thịnh, áp hư dương lên bề mặt, thể hiện ra bên ngoài, làm cho dương khí bị hao tổn, hoại vong!"

"Ừm! Khá lắm! Bổn quan hỏi lại ngươi lần nữa, ngươi lúc trước bắt mạch cho Vương cô nương, thì thấy mạch tượng ra sao hả?" Đỗ Văn Hạo hỏi.

Tạ đại phu đáp: "Mạch đập nhẹ, mạch trì hỗn loạn!"

"Mạch trì thì phân ở bộ phận tạng phủ nào?" Đỗ Văn Hạo gật gù nói.

"Mạch trì chủ yếu là phân bố ở thận! Vương cô nương mạch trì hỗn loạn, là do thận hư, âm khí bị tổn thương đầu tiên, sau đó dương khí độc chiếm thế làm chủ! Thận dương vốn là cốt lõi do tiên thiên, thận dương hư, lại có ngoại cảm, nên không thể đẩy khí tà ra ngoài, chính vì vậy mà bắt buộc phải hỗ trợ khí dương để xuất ra bên ngoài!" Tạ đại phu trầm ngâm đáp.

"Khá lắm! Không sai chút nào cả!" Đỗ Văn Hạo gật gù khen ngợi. Sau đó hắn liền đưa mắt lên quét một lượt ba vị đại phu đang quỳ gối dưới sàn. thấp giọng nói: "Ta hỏi các ngươi! Cá ngươi có biết Vương cô nương lúc đó đang có kinh, hơn nữa kinh ra nhiều như băng huyết hay không?"

Ba vị đại phu nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy thì thất sắc sợ hãi, cả ba cùng một lúc quay đầu sang Vương lão thái bà nói: "Có thật như vậy không hả?"

Vương lão thái gia lúc này xấu hổ quả chỉ biết cúi đầu im lặng, còn Vương lão thái bà thì ngoảnh mặt sang nơi khác không đáp.

Đỗ Văn Hạo lại nói: "Hơn nưa! Bọn họ còn cho Vương cô nương dùng thêm quế chi, gừng khô cùng với mấy vị thuốc khô nóng, nói là muốn cứu khí nghịch!"

Tạ đại phu nghe xong đờ đẫn người hai tay thõng xuống đất, đập cái gông xuống sàn, liền sau đó nước mắt chảy ra như mưa, gào khóc nói: "Vương lão thái gia! Ông không muốn con gái của ông sống, thì mặc kệ ông! Nhưng tại sao ông lại lôi kéo tôi vào để làm gì hả?"

"Ngươi nói vậy là có ý gì hả?" Vương lão thái bà tức giận quát lên.

Tạ đại phu lúc này đang bò lăn ra đất kêu khóc, nghe Vương lão thái bà nói vậy, liền lập tức bò hẳn người dậy quát: "Tại sao bà không nói cho ta biết chuyện này hả?"

Vương lão thái bà hứ lên một tiếng nói: "Có gì khác biệt đâu hả?"

Lý đại phu và Hàn đại phu lúc này chỉ biết lắc đầu, thở dài nói: "Khác biệt lớn lắm! Ài! Sinh tử chỉ trong tích tắc, tất cả chỉ vì nó mà ra cả!"

"Rõ này dọa nạt vớ vẩn! Mấy người các ngươi đừng có dọa nạt bọn ta không hiểu gì về y thuật mà ăn nói lung tung!" Vương lão thái bà vẫn cố cãi.

"Ngươi thì hiểu cái đếch gì!" Tạ đại phu gào lên thê thảm: "Con gái của ngươi vốn cơ thể yếu đuối, âm khí bị hao tổn, cộng thêm bị kinh nguyệt, âm dịch thoát ra ngoài dẫn đến bị khô, đang trong lúc hư như vậy, đã làm cho khí tà không thể thoát được ra ngoài rồi! Lúc này bệnh ôn, nóng chỉ dựa vào mỗi liều thuốc thanh mát để giải đã không còn cách nào khác rồi! Nhưng các ngươi lại còn giấu diếm ta không cho ta biết chuyện đó! Làm cho hai vị đại phu dùng thuốc trước ta đều thất bại, bệnh tình kéo dài, làm cho khí tà xâm nhập vào âm dịch, làm cho tổn thương âm khí của gan thận! Ta dùng Tam Giáp Phục Mạch Thang, vốn là đúng với bệnh rồi, nhưng các ngươi vẫn một mực che dấu không đem chuyện Vương cô nương bị kinh ra nói cho biết, chính vì vậy mà liều lượng thuốc của ta không đủ! Như muối bỏ bể! Sau đó các ngươi lại dùng thuốc nóng khô lung tung, như vậy chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa! Khí âm trong cơ thể của Vương cô nương vì thế mà cũng vong! Vương cô nương cũng do đó mà mất mạng!"

Tạ đại phu nói xong liền ngã gục người xuống đất, gào khóc lên oan ức, Lý đại phu và Hàn đại phu thấy vậy chỉ biết lắc đầu thở dài ngán ngẩm.

Đỗ Văn Hạo lúc này bèn phán: "Thôi được rồi! Bản án bây giờ đã được điều tra, xét xử xong rồi! Ba vị đại phu trong bản án chữa trị không có hiệu quả, là do khổ chủ đã giấu diếm bệnh tình, lại dùng thuốc lung tung dẫn đến cái chết của con mình! Phạm nhân Tạ đại phu không phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào trong vụ án này! Lập tức thả người!"

Hai tên sai dịch nghe Đỗ Văn Hạo phán xong, liền lập tức bước đến bên Tạ đại phu mở xích gông xiềng trên tay, và chân cho ông ta.

"Đa tạ Đề Hình đại lão gia minh xét!" Tạ đại phu cảm động khóc lên rưng rức, quỳ dưới chân Đỗ Văn Hạo tạ ơn.

Chờ cho mọi người trong này đi hết ra ngoài rồi, Đỗ Văn Hạo mới quay đầu lại nhìn Trương Tri Huyện và Liêu Tri Phủ nói: "Nhị vị đại nhân! Bổn quan phán án như vậy, nhị vị thấy sao hả?"

Hai người nghe vậy liền vội vã tiến tới miễn cưỡng mỉm cười đáp: "Đại nhân phán án như thần! Bạ quan khâm phục vô cùng!"

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền cười lên ha hả nói: "Nhị vị đại nhân thật là khiêm tốn quá rồi! Vẫn còn mấy vụ ná nữa, sư gia của bổn quan cũng đã cho thêm ý kiến vào rồi! Hai người các ngươi dựa theo đó mà về phán xét lại, sau đó đem kết quả lên cho bổn quan là được rồi!"

Trương Tri Huyện và Liêu Quý Binh nghe vậy liền vội vã cúi người tuân lệnh.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-549)


<