← Hồi 283 | Hồi 285 → |
Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại sau khi rời khỏi nhà ông lão đi về phòng, Lâm Thanh Đại mượn cớ là trời vẫn còn sớm muốn mời Đỗ Văn Hạo ra nói chuyện, Đỗ Văn Hạo dĩ nhiên là không bao giờ từ chối cả.
Đỗ Văn Hạo biết tửu lượng của Lâm Thanh Đại như thế nào, thấy nàng tay chống cằm mắt phượng chớp chớp, nhưng hẳn là vẫn chưa say, bèn nói: "Thanh Đại! Nàng có chuyện gì muốn nói thì cứ nói ra đi!"
Lâm Thanh Đại đưa mắt ra bên ngoài cửa sổ nói: "Văn Hạo! Chàng thấy sắc trời hôm nay thế nào?"
Đỗ Văn Hạo ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy một khoảng không bao la rộng lớn, trăng thanh gió mát, mới thấy bầu trời đêm nay quả nhiên là tuyệt đẹp.
"Đối tửu đương ca, Nhân sinh kỷ hà" (một câu thơ nổi tiếng của Tào Tháo, tạm dịch: "Lấy rượu làm thơ, trên đời mấy khi được như vậy!") Đỗ Văn Hạo bất giác thở dài cảm khái.
Lâm Thanh Đại đứng dậy, chiếc váy của nàng cũng thấp thoáng bay nhẹ trong gió, lấp ló trong đó là một màu xanh nhạt, Đỗ Văn Hạo biết đó là chiếc váy lót bên trong của Lâm Thanh Đại, làn tóc mây rủ xõa xuống bên hông, thường ngày nàng đối với ai đều rất lạnh lùng, nhưng riêng với Đỗ Văn Hạo thì Lâm Thanh Đại lại hết mực hiền dịu, yêu kiều. Giờ đây, cũng là do những chuyện không vui trước kia, nên nàng mới trở nên đa sầu đa cảm như vậy.
"Văn Hạo! Thiếp muốn lên trên nóc nhà ngồi một chút, chàng có lên trên đó với thiếp không?" Hai hàng lông mày của Lâm Thanh Đại cau lại trên chiếc mũi dọc dừa dong dỏng cao, cái miệng nhỏ hờ khép vẽ lên một gương mặt xinh đẹp như một nữ thần mặt trăng, làm cho ai trông thấy cũng phải kêu thầm.
Đỗ Văn Hạo nhìn Lâm Thanh Đại đến hồn bay phách tán, nàng hơn tuổi hắn một chút, nhưng trước mặt hắn nàng luôn vâng dạ, một mực nghe lời hắn nói, vẻ e ấp thẹn thùng của nàng cộng thêm phần lạnh lùng vốn có của mình, làm cho Lâm Thanh Đại trở nên vô cùng đặc biệt. Nàng không nói nhiều như những người phụ nữ khác, nhưng từng câu nói nàng phát ra, câu nào cũng làm cho người ta phải say đắm, nàng không đeo bám người mình yêu, mà chỉ im lặng ở bên người đó, nàng có lẽ là một mẫu người phụ nữ lý tưởng mà bất kỳ người đàn ông nào cũng đều mơ ước.
Lâm Thanh Đại thấy Đỗ Văn Hạo không lên tiếng, bèn quay người lại nhìn thì thấy hắn đang nhìn mình như ngây như dại, trong mắt của hắn ánh lên một tình yêu nồng nàn, Lâm Thanh Đại thấy vậy bèn đứng luôn dậy đi thẳng ra bên ngoài, sau đó đứng ở hành lang quay người lại nhìn Đỗ Văn Hạo bằng ánh mắt ai oán.
Đỗ Văn Hạo lúc này xúc động vô cùng, hắn cũng vội vã chạy theo Lâm Thanh Đại ra ngoài hành lang, rồi ôm lấy chiếc eo nhỏ gọn của nàng, hắn chưa kịp lên tiếng thì Lâm Thanh Đại đã nói: "Văn Hạo! Thiếp muốn lên trên nóc nhà ngắm trăng! Chàng lên đó cùng thiếp được không?"
"Nóc nhà?" Đỗ Văn Hạo lập tức nhớ đến bộ phim《Võ Lâm Ngoại Truyện》(Một bộ phim hài nổi tiếng Trung Quốc năm 2006) trong đó nhân vật chính là Bạch Triển Đường và Đồng Tương Ngọc đều rất thích lên trên nóc nhà ngắm trăng, nghĩ vậy hắn cũng xúc động vô cùng đáp: "Được chứ! Nhưng ta không leo lên được đâu!"
"Thiếp kéo chàng lên!" Lâm Thanh Đại tung người bay lên trên, lúc sau đưa bàn tay ngọc của mình xuống rồi nói: "Nắm chắc lấy tay của thiếp!"
Đỗ Văn Hạo không chần chờ thêm một giây phút nào, nắm luôn lấy tay của nàng, sau đó hắn có cảm giác mình như đang cưỡi mây vậy, thân hình bay bổng lên trên không trung, vù một cái hắn đã bay lên trên nóc nhà.
Đỗ Văn Hạo có lẽ chưa chơi trò này bao giờ, nên cũng sợ hãi, hai mắt nhắm tịt lại, chỉ thấy gió bên tai mình kêu vù vù, một cánh tay ngọc lúc này đang ôm ngang hông của hắn, phảng phất đâu đây là một mùi thơm thoang thoảng man mát, hắn biết đó là mùi thơm trên thân thể của Lâm Thanh Đại.
Nhà nghỉ này có cả thảy là ba tầng lầu, tất cả đều được dựng bằng gỗ vật liệu, trên nóc nhà phía đông khác với nơi khác, chỗ này có vẻ bằng phẳng, có lẽ vợ của Vương Khâu cũng là người biết lo cho cuộc sống sau này, trên đây cũng phơi một ít loại rau khô, sau khi phơi khô xong thì có thể để dành ăn được trong mùa đông, hoặc vẫn có thể để dự phòng những lúc cần thiết. Những năm tháng gần đây cũng nên có những dự phòng như vậy cho tương lai.
Trên nóc nhà còn để một số cần trúc, chắc là dùng để phơi quần áo, sát bên tường có một chiếc ghế dài, trên đó đặt một chiếc rỏ đựng đồ thêu thùa khâu vá, bên trong rỏ còn có mấy thứ đang thêu dở chưa hoàn thành, ví dụ như một con hồ điệp dang cánh bay dưới ánh trăng, một bông hoa mẫu đơn to nở rộ.. vv...
Lâm Thanh Đại đặt Đỗ Văn Hạo lên trên nóc nhà một cách chắc chắn, lúc này nàng thấy hai mắt của hắn nhắm tịt lại, bèn tiến lên phía trước nói: "Văn Hạo! Lên đến nóc nhà rồi, đứng vững vào!"
Đỗ Văn Hạo nghe xong nở một nụ cười rồi mở mắt ra, trước mắt hắn lúc này là khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thanh Đại, nàng cũng nhướng mày lên mỉm cười, thấy vậy hắn liền hỏi: "Thanh Đại! Nàng cười cái gì vậy?"
"Thiếp cười chàng giả say chứ sao!"
"Cho dù rượu Nữ Nhi Hồng không thể làm ta say được, nhưng bên cạnh ta lúc này là một nàng tiên giáng trần, nếu như lúc này đây mà ta bảo là tỉnh táo, thì đúng là đang tự lừa dối bản thân mình!" Đỗ Văn Hạo nói xong bèn tiến đến cầm lấy tay của Lâm Thanh Đại.
Hai người liền tìm một nơi cao hơn một chút rồi ngồi xuống, nhà nghỉ lúc này vẫn còn một hai chỗ hắt ra ánh đèn mờ ảo, phía xa xa còn vang lên tiếng cho sủa ăng ẳng, nhưng sau đó tất cả đã được bao trùm xuống bởi một màn đêm tĩnh lặng.
"Thanh Đại! Nàng nói xem, Ngũ Gia có thật hiểu hết được nỗi thống khổ của nhân dân bách tính không, Dụ Cáp Nhi bình thường hay cười nói vui vẻ, rất thích giúp đỡ người khác, giống như một cô gái ngây thơ trong sáng không hiểu sự đời, nhưng không biết tại sao ta lại cảm thấy nàng ta dường như có một tâm sự nào đó được chôn sâu trong lòng."
Lâm Thanh Đại lúc này đã nhẹ nhàng gối đầu của mình lên bờ vai của Đỗ Văn Hạo, mắt nàng hướng lên bầu trời bao la, rồi khẽ gật đầu một cái tán đồng ý kiến của hắn: "Thiếp cũng thấy như vậy, hôm nay thiếp thấy tâm tình của Ngũ Gia cũng không được tốt lắm, trông buồn bã thế nào ấy! Chàng nên biết rằng lấy rượu giải sầu thì lại càng sầu thêm, Ngũ Gia đúng thật là rất muốn làm một điều gì đó có ích cho dân chúng, còn Vương An Thạch, Vương đại nhân cũng vì nước vì dân, hết lòng phục vụ cho sự nghiệp dân giàu nước mạnh."
"Còn về phần của Dụ Cáp Nhi, thì thiếp thường ngày cũng thấy nàng ta cũng khá tốt, cô bé này tuy rằng yêu ghét rõ ràng, lại mang trong mình một bầu nhiệt huyết, nhưng lại không hề nhắc gì đến người nhà của mình trước mặt thiếp cả. Cả ngày, ngoại trừ hầu hạ Ngũ Gia ra, thì chỉ còn mỗi việc ăn ngủ thôi, nhưng mà thiếp cũng thấy rằng nàng ta đối xử rất tốt với Ngũ Gia!" Nói đến đây giọng nói của Lâm Thanh Đại đột nhiên trầm hẳn xuống: "Nhưng nói cho cùng thì những Phi Tần Mỹ Nhân ở trong cung thì ai mà không đối xử tốt với Hoàng Thượng cơ chứ?"
"Ài! Thôi không nhắc đến Dụ Cáp Nhi nữa, ở đây làm gì có ai không có chuyện cần giấu ở trong lòng mình cơ chứ?"
Lâm Thanh Đại ngước mắt lên vừa vặn trông thấy chiếc cằm của Đỗ Văn Hạo đang hướng xuống, bèn cười dịu dàng nói: "Vậy trong trái tim chàng chứa đựng tâm sự gì thế?"
Đỗ Văn Hạo ôm lấy đôi tay nhỏ nhắn của Lâm Thanh Đại mân mê một hồi rồi thở dài đáp: "Có nhiều chuyện lắm, có nàng này, Cầm Nhi này, Phi Nhi này, và cả Liên Nhi nữa, à quên! Còn có cả những người dân nghèo đói nữa, hôm nay Ngũ Gia nói một câu đánh đúng vào tâm tư của ta!"
Hai người bất giác cùng thở hắt ra một hơi, rồi đưa mắt nhìn nhau, xong lại không thể nhịn được, bật cười lên hai tiếng, Đỗ Văn Hạo nói: "Thôi được rồi! Chúng ta có vội vã, cuống cuồng lên cũng chẳng có tác dụng gì cả đâu. Giờ đây Ngũ Gia và Vương chưởng quầy xem chừng đã biết chuyện rồi đấy, chắc cũng nóng lòng như lửa đốt rồi. Ta nghĩ Ngũ Gia lần này đi vi hành thu hoạch được không ít những chứng cứ xác thực nhất, hoặc giả cũng để thấu hiểu nên cải cách biến pháp ra sao rồi. Biến pháp chỉ có thể cải cách, sửa đổi thì mới tiếp tục tiến hành được, nếu như cứ làm theo tình hình hiện nay, thì e rằng đất nước vẫn chưa kịp giàu mạnh, thì dân chúng đã khởi nghĩa, làm loạn lên hết cả rồi!"
Lâm Thanh Đại nghe xong cũng tán thành quan điểm của Đỗ Văn Hạo: "Văn Hạo! Chàng quả nhiên có một tầm nhìn xa trông rộng hơn người, Ngũ Gia trên suốt đường đi cứ khen chàng không những y thuật tài giỏi mà còn có một con mắt nhạy bén, sắc sảo nữa, xem ra chàng cũng đã nhận ra được vấn đề rồi đó!"
Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn nhướng lông mày lên nở một nụ cười vô cùng gian tà, hắn cong ngón tay lên rồi gõ gõ vào mũi của Lâm Thanh Đại nói: "Chính vì thế mà ta mới chọn nàng chứ!"
Lâm Thanh Đại thấy vậy ngượng ngùng, thẹn đỏ mặt dúi đầu của mình vào trong lòng Đỗ Văn Hạo.
Ánh trăng dần dần chui vào đám mây lơ lửng trên không, cảnh vật xung quanh mờ mịt vô cùng, trên nóc nhà nghỉ Thuận Phong có hai bóng người đang ôm nhau thắm thiết, bóng hình của họ giờ đây hòa quyện vào làm một, thỉnh thoảng lại nổi lên vài cơn gió, đêm càng lúc càng trở nên khuya vắng, tĩnh mịch.
Buổi sớm, ánh bình minh ló dạng chiếu sáng khắp nơi, không khí trong lành vô cùng, ánh nắng ban mai đẹp như thế này đối với những người không làm việc đồng áng thì thấy hết sức sảng khoái, nhưng đối với những người bán mặt cho đất, bán lưng cho trời như những người nông dân ngày đêm làm việc đồng áng thì lại chỉ biết chửi cha chửi mẹ mà thôi.
Bên ngoài viện bây giờ mưa rơi lất phất, những giọt mưa đọng trên những cành chuối non bay lay lắt trong cơn gió lạnh, tiếng mưa rơi tí tách dưới mái hiên của ngôi nhà cổ làm cho những con nhạn nằm trên chiếc tổ được làm dưới mái nhà tưởng rằng mẹ chúng đưa mồi bay về, tất cả lũ nhạn non đều ló đầu ra dò xét, miệng chúng không ngừng kêu lên ríu ra ríu rít.
Đỗ Văn Hạo hôm nay dậy từ khá sớm, hắn định chút nữa sẽ đi đòi bồi thường cho ông lão mua phải đống Thiên Ma giả kia, nhưng mà hắn cũng chẳng có gì phải vội vàng cả, hắn ngồi viết trước một phương thuốc trong đó có vị Thiên Ma.
Sau khi ra khỏi nhà nghỉ, Đỗ Văn Hạo đã nhìn thấy ông lão ngồi chờ ở bên kia đường, theo như được biết ông lão họ Cam, nên hắn giờ đây gọi ông lão là Cam lão. Cam lão có lẽ ngồi ở đây từ khá sớm, khi trông thấy Đỗ Văn Hạo đi ra liền mừng rỡ đứng dậy, chạy ngay lại: "Đỗ ân nhân!"
"Đừng gọi ta như vậy!" Đỗ Văn Hạo đưa mắt lên nhìn bốn phía rồi lấy từ trong người ra một cục ngân lượng đưa cho Cam lão nói: "Cam lão! Lão đi ra tiệm thuốc Huệ Dân trước đi, cứ dựa theo phương thuốc Tần Uyển Thiên Ma Thang mà mua, sau đó tìm cớ xem bệnh mà ở lại tiệm thuốc, các chuyện khác lão không cần phải quan tâm, bởi vì những việc đó hãy để cho ta xử lý là được rồi!"
Cam lão gật đầu đồng ý, rồi đưa tay lên thận trọng đón lấy đơn thuốc cùng với cục ngân lượng, sau đó đi thẳng đến tiệm thuốc Huệ Dân, còn Đỗ Văn Hạo thì đi theo sau ông lão.
Tiệm thuốc Huệ Dân nằm ở khu vực trung tâm, khá là náo nhiệt, cách khu nhà trọ của Đỗ Văn Hạo cũng không xa, chỉ đi qua một hai con phố là đã đến rồi.
Tiệm thuốc này cũng thuộc vào hạng lớn, bên trong còn có mấy người đang đến cắt thuốc, khám bệnh, ngồi chính giữa là một ông lão râu hoa râm đang ngồi ngay tại chính đường vấn chẩn nữa.
Từ xa Đỗ Văn Hạo đã trông thấy Cam lão đi vào trong tiệm thuốc, nên hắn cũng chầm chậm vén áo lên tiến vào bên trong tiệm thuốc.
Có mấy tên tiểu nhị liền chạy đến đon đả, chúng thấy Đỗ Văn Hạo quần áo sạch sẽ, trên người còn đeo ngọc bội, liền biết đây là quý nhân, nên đều nở một nụ cười dài đến tận mang tai: "Vị lão gia này đến cắt thuốc hay khám bệnh vậy?"
"Đến cắt thuốc!" Đỗ Văn Hạo đưa mắt ra theo dõi, hắn trông thấy Cam lão đang ngồi cắt thuốc ngay chỗ quầy bán hàng, đơn thuốc của Cam lão cũng đã được bày ra trên đó. Đỗ Văn Hạo thấy mọi chuyện đều theo đúng kế hoạch liền đứng dậy tiến ra chỗ quầy bán hàng, lấy phương thuốc xuống đặt lên bàn, tên tiểu nhị trông thấy vậy bèn kêu lên: "Thiên Ma Câu Đằng Ẩm! Được! Mời lão gia ngồi chờ đôi chút, bọn tiểu nhân sẽ đi cắt ngay thuốc cho ngài! Nhanh thôi!"
Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn nói: "Ta không ngồi đâu! Ngươi nhanh lên, ta có việc gấp phải đi đây!"
"Vâng!" Tên tiểu nhị đó vội vội vàng vàng, bắt đầu một bên nhìn phương thuốc, một bên cắt thuốc.
Đỗ Văn Hạo thấy Cam lão đã cắt được mấy vị thuốc rồi, trong đó có cả Thiên Ma nữa, bèn đưa tay ra bốc lấy một cục Thiên Ma lên ngắm nghía. Trong tim của Đỗ Văn Hạo sững người một lát, hắn không cần nhìn thêm lần nữa cũng biết đó là thang thuốc Thiên Ma thật, hắn liền đưa mắt lên nhìn tên tiểu nhị nói: "Thuốc của bọn ngươi cũng tốt đấy chứ!"
Tên tiểu nhị cười đáp lại: "Vâng! Thuốc này của bọn tiểu nhân đều nhập từ chỗ Thị Dịch Tư của quan phủ hết cả, tất cả đều là những vị thuốc tốt nhất, không phải thuốc tốt thì bọn tiểu nhân không dám bán đâu ạ!"
Đỗ Văn Hạo lại đưa mắt lên nhìn mấy bao thuốc Thiên Ma khác, tất cả đều là thuốc thật,
Rất nhanh, hắn liền nhặt một vốc lên kiểm tra lại, đặc biệt là đống thuốc Thiên Ma, nhưng lạ thấy tất cả đều là thuốc thật, Đỗ Văn Hạo bất giác chẳng hiểu đầu mô tai nheo gì nữa cả.
Rất nhanh thuốc của Cam lão đã được cắt xong xuôi đầy đủ, ông lão xách thuốc lên cũng không nhìn Đỗ Văn Hạo thêm lần nào nữa đi luôn ra bên ngoài cổng, nhưng đi được hai bước bèn dừng chân lại, chắp tay ra sau vỗ vỗ vào hông của mình nói: "Lưng của ta mấy ngày hôm nay tự dưng đau quá, thôi thì hôm nay cũng đã cất công đến đây rồi, nhân tiện xem bệnh luôn cũng được!"
Tên tiểu nhị đứng ở cạnh đó thấy vậy bèn lên tiếng nói: "Vậy mời lão ngồi, lão chịu khó ngồi chờ mấy vị khách trước xem xong, rồi sẽ đến lượt lão!"
Cam lão gật gật đầu đồng ý, sau đó ôm lấy bao thuốc của mình ngồi lên chiếc ghế băng dài chờ đợi.
Đỗ Văn Hạo lúc này cũng đã cắt thuốc xong, tên tiểu nhị bèn đặt bao thuốc xuống trước mặt hắn nói: "Thuốc đã cắt xong rồi! Lão gia tổng cộng là hai trăm sáu mươi bảy quan tiền!"
Đỗ Văn Hạo liền móc trong người ra một xấp ngân phiếu, mỗi một tờ là năm mươi lượng, hắn liền rút ra một tờ đưa cho tên tiểu nhị.
Tên tiểu nhị thấy vậy bèn cười cười nói: "Lão gia! Lão gia có tiền lẻ không? Cái này...Cái này nhiều quá, tiểu nhân không trả lại được!"
Đỗ Văn Hạo lại lật lại xấp ngân phiếu của mình, rồi cau mày nói: "Ta cũng không có tiền lẻ, ta đến huyện này cũng là để lấy thuốc, hôm qua mới đến đây thì người bạn cùng đi của ta bị bệnh, chính vì vậy mới đến đây cắt thuốc đó!"
Gã tiểu nhị nghe thấy vậy mắt liền sáng lên nói: "Bẩm lão gia! Tiệm thuốc Huệ Dân của bọn tiểu nhân có đủ hết các loại dược thuốc, mà giá cả lại còn rẻ hơn các nơi khác nữa, ngoài ra các loại thuốc ở đây đều thuộc vào hàng chất lượng cao. Lão gia đã muốn buôn bán thuốc, vậy sao không nhập luôn ở chỗ này của bọn tiểu nhân luôn cho tiên? Hay là thế này, đơn thuốc này bọn tiểu nhân miễn luôn cho lão gia, he he, mời lão gia vào trong phòng nói chuyện!"
Đỗ Văn Hạo lúc này mới đưa mắt lên nhìn tiểu nhị nói: "Ồ? Vậy hóa ra tiệm thuốc của ngươi cũng là nơi buôn thuốc à?"
"Vâng ạ! Bán buôn, bán lẻ bọn tiểu nhân đều kinh doanh hết, tiệm thuốc của bọn tiểu nhân vốn đã có truyền thống lâu đời ở Đông Minh huyện này rồi, rất có danh tiếng và tín nghĩa, xin lão gia cứ yên tâm!"
"Vậy thì tốt! Ai buôn thuốc mà không muốn mình có lợi, chỉ cần giá cả hợp lý thì xong hết, gọi chưởng quầy của ngươi đến đây để bàn bạc!"
"Vâng!" Tên tiểu nhị thấy Đỗ Văn Hạo dở ra một đống tiền như vậy, đoán chắc là một tay buôn bán khét tiếng, nếu như hắn kéo được mối làm ăn này về cho chưởng quầy, thì chắc chắn chưởng quầy sẽ thưởng cho hắn rất là hậu hĩnh, nghĩ vậy nên mặt mày hớn hở nói: "Lão gia mời theo tiểu nhân đến hoa phòng chờ đợi đôi chút, tiểu nhân sẽ đi mời chưởng quầy đến đây ngay!"
Đỗ Văn Hạo lại đi theo gã tiểu nhị vào trong hoa phòng, trong đó có một đứa người hầu đi đến pha một tách trà thơm cho hắn. Một lát sau, một ông lão béo tròn từ bên trong vội vàng chạy ra ngoài này, gã tiểu nhị khi nãy bèn đưa tay lên giới thiệu với Đỗ Văn Hạo chưởng quầy của hắn là La chưởng quầy. Đỗ Văn Hạo cũng lịch sự đứng dậy tự giới thiệu mình là một người buôn thuốc.
La chưởng quầy mặt tươi roi rói, bắt đầu khoe khoang rằng tiệm thuốc của mình bán toàn những loại thuốc chất lượng cao, mà giá cả lại vô cùng phải chăng, Đỗ Văn Hạo ngồi nghe cũng rất hứng thú, chờ cho hắn dùng hết cả vốn từ khoác lác của mình đi rồi thì hắn mới mở miệng cười nói: "Tại hạ muốn mua một ít dược phẩm, nhưng quan trọng nhất thì vẫn là giá cả hợp lý, La chưởng quầy cũng biết rồi đó, người buôn thuốc như bọn tại hạ mà mua phải đồ đắt quá thì cũng chẳng kiếm được bao nhiêu cả!"
"Cái này là lẽ đương nhiên!" La chưởng quầy cười ha hả, đầu của ông ta gật như con rối bị giật dây vậy: "Mời tiên sinh theo tại hạ đến kho thuốc xem! Đảm bảo là tiên sinh sẽ cảm thấy vừa ý!"
La chưởng quầy nói xong bèn dẫn Đỗ Văn Hạo đi ra phía hậu đường của tiệm thuốc, sau đó đi vào một cái kho lớn, nơi này chất đầy la liệt đủ các loại thuốc, đại bộ phận đã được gia công thành miếng, rồi bao vào bằng bao tải, có mấy tên người làm cũng đang hong phơi thuốc ở đây, khi thấy La chưởng quầy đi đến thì tất cả đều đứng hết dậy tay buông thõng xuống!
Đỗ Văn Hạo nhìn từng chiếc bao tải một, đột nhiên mắt của hắn sáng lên, đôi mắt hắn dừng lại trên một chiếc bao tải có nghi vấn, sau đó hắn cầm một tấm thuốc trong bao tải đó lên, rồi quay đầu lại nhìn La chưởng quầy cùng bọn lâu la của ông ta.
Nhưng hắn phát hiện ra là thái độ bọn họ cũng chẳng có gì thay đổi cả, khuôn mặt vẫn tươi cười vui vẻ, Đỗ Văn Hạo thầm cảm thấy kỳ quái, rồi lại tiến lên phía trước, đảo mắt kiểm tra hết đám thuốc đựng trong bao tải, rồi đưa tay ra nhặt thêm một bốc thuốc.
La chưởng quầy cũng không hiểu Đỗ Văn Hạo nhặt thuốc lên là để làm gì, chỉ dương mắt ếch của mình lên nhìn với vẻ khó hiểu.
Đỗ Văn Hạo đem mấy viên thuốc hắn vừa lựa lên cho vào trong tách trà, sau đó vỗ vỗ tay, rồi đưa mắt ra nhìn đám người làm một cái, rồi ho khan lên một tiếng: "Ta có thể nói chuyện riêng với La chưởng quầy một lát có được không?"
"Được chứ! Tất cả bọn bay lui hết ra ngoài đi!" La chưởng quầy đuổi bọn người làm như lùa vịt, sau khi chờ cho bọn chúng đi hết rồi ông ta mới quay lại kho thuốc, cùng Đỗ Văn Hạo ngồi xuống bàn bạc.
Đỗ Văn Hạo rút từ trong người ra một chiếc thẻ bài rồi đưa cho La chưởng quầy xem.
La chưởng quầy tiếp lấy thẻ bài đó rồi nói: "Đỗ chưởng quầy, ngài là...?"
"Xem đi! Xem trên đó viết cái gì đi đã?"
La chưởng quầy đưa chiếc thẻ bài lên, ngắm nghía kỹ càng một hồi, rồi bất giác thân hình run lên bần bật, ngước sang nhìn Đỗ Văn Hạo lắp ba lắp bắp nói: "Đỗ chưởng quầy! Ngài...Ngài là...Thái Y của Thái Y Viện?"
"Không sai! Ngự Tiền Chính Thị Đại Phu chính là ta!" La chưởng quầy nghe xong vội vã đứng dậy vén áo quỳ luôn xuống: "Thảo dân tham kiến Ngự Y đại nhân!" Nét mặt của La chưởng quầy lúc này vô cùng khó hiểu, đường đường là một ngũ phẩm Ngự Y sao lại chạy đến cái huyện nhỏ này để buôn thuốc cơ chứ? Không đúng! Ngự Y thì không thể nào quản lý việc buôn bán thuốc được, vậy thì có nghĩa là vị Ngự Y này đến đây là để buôn thuốc hay là có mục đích nào khác? La chưởng quầy không dám nghĩ ngợi xa xôi thêm nữa, nhưng mà trong lòng ông ta lúc này có cảm giác vô cùng bất an.
Đỗ Văn Hạo nói tiếp: "Ngươi không cần đoán già đoán non nữa làm gì, ta đến tiệm thuốc này của ngươi chẳng phải mục đích để buôn thuốc mà là có hai chuyện mong La chưởng quầy giải thích cho bổn quan được rõ, nếu không tội buôn bán thuốc giả của nhà ngươi cũng đủ để đóng cửa tiệm thuốc của ngươi rồi, à quên! Ngươi có lẽ cũng phải ăn thêm cơm tù nữa đấy!"
La chưởng quầy nghe xong thì mồ hôi toát ra như tắm, ông ta dập đầu kêu lên: "Bẩm đại nhân! Tiểu nhân từ trước đến giờ đều rất tuân thủ luật pháp, tiểu nhân làm gì có gan làm chuyện buôn bán thuốc giả, e rằng đại nhân đã nghe đứa tiểu nhân nào vu oan giá họa cho tiểu nhân rồi!"
"Vậy sao?" Đỗ Văn Hạo liền dùng tay chỉ lên mấy lát thuốc để ở trên mặt bàn rồi nói: "La chưởng quầy! Những lát thuốc này là do bổn quan lấy từ trong kho thuốc của ngươi đúng không?"
"Vâng! Đúng ạ!"
"Ngươi không thấy rằng, những thứ thuốc của ngươi có vấn đề sao?"
Thân hình phốp pháp của La chưởng quầy run bắn lên, ông ta liền hướng mắt lên hìn vào những lát thuốc trên bàn, lắp bắp nói: "Những...lát lát...thuốc này đều là...là giả hay sao?"
Đỗ Văn Hạo cười nhạt, rồi nhấc một lát thuốc lên nói: "Cái này là gì?"
La chưởng quầy nhìn một cái rồi nói: "Hình như là, hình như là Hà Thủ Ô?"
"Không sai! Lát thuốc này vốn đúng là Hà Thủ Ô, nhưng trong túi đựng Hà Thủ Ô của ngươi lại có thêm rất nhiều loại thuốc khác, ngươi biết không?"
La chưởng quầy nheo mắt lại nhìn một cách hiếu kỳ: "Có lẽ đều là Hà Thủ Ô...!"
"Sai! Cái này gọi là Hoàng Dược Thự! Nhìn bề ngoài thì nó trông rất giống với Hà Thủ Ô, nhưng Hoàng Dược Thự lại rẻ hơn Hà Thủ Ô rất nhiều, hơn nữa nó lại có độc, nếu uống vào sẽ dẫn đến suy gan, hư gan, từ đó sẽ làm hỏng luôn gan!"
La chưởng quầy nghe xong sợ đến tái mặt, ngồi phịch luôn xuống đất nói: "Bẩm đại nhân! Không phải thế chứ! Tiểu nhân..."
"Không phải! Chờ chút nữa bổn quan đem chỗ thuốc này đem đến nha phủ kiểm tra, xem đến lúc đó nó là thật hay giả nhé!"
"Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng!"
Đỗ Văn Hạo chẳng thèm quan tâm đến La chưởng quầy, hắn lại nhặt thêm một lát thuốc nữa lên nói: "Ngươi xem cái này là cái gì?"
La chương quầy phủ phục dưới đất, hai mắt dương lên nhìn đáp: "Hình như là Bắc Giả thỉ phải!"
"Sai! Bắc Giả nhỏ hơn cái này, cái này là Hoàng Giả! Hoàng Giả có giá rẻ hơn Bắc Giả nhiều! Nhưng hiệu quả của hai thứ này chẳng khác nào một thứ trên trời, một thứ dưới đất! Ngươi dám đem loại thuốc giả này cho người bệnh uống, thế thì người bệnh sao khỏi được cơ chứ?"
"Đại nhân tha mạng!" La chưởng quầy lúc này đã dập đầu kêu lên côm cốp rồi.
Đỗ Văn Hạo hứ lên một tiếng, rồi lại cầm một lát thuốc khác lên hỏi: "Thế đây lại là cái gì?"
La chưởng quầy nhìn lên một cái rồi lại nói: "Hình như...Hình như là Thiên Ma!"
Đỗ Văn Hạo cau mày lại nói: "Thiên Ma thì nói là Thiên Ma làm gì có chuyện hình như! Ngươi đường đường là một chưởng quầy của tiệm thuốc lẽ nào cũng không phân biệt được sao?"
La chưởng quầy vẻ mặt đau khổ nói: "Bẩm Đại nhân! Tiểu nhân ngày trước là người buôn bán vải, nhưng lại làm ăn thất bát, nên sau đó chuyển sang Đông Minh thì thấy nơi đây mà buôn bán thuốc thì sẽ có lời để kiếm, do vậy tiểu nhân mới sinh ý mở một tiệm buôn thuốc ở đây, còn về chuyện thuốc thang thì tiểu nhân mù tịt không hiểu gì cả, do vậy mà tiểu nhân mới hay bị người khác..."
"Ngươi muốn thối thác trách nhiệm sao?" Đỗ Văn Hạo cười nhạt nói.
"Không không! Tiểu nhân không dám! Những điều tiểu nhân nói đều là sự thật, tiểu nhân đúng là mù tịt về các loại thuốc, tiệm thuốc này của tiểu nhân cũng chỉ mới mở được có nửa năm, nếu đại nhân không tin thì đại nhân có thể cho người đi dò hỏi, ai cũng biết rằng tiểu nhân hồi trước ở Đông Minh huyện mở một tiệm bán vải. Mùa hè năm ngoái tiểu nhân mới đến tiếp quản tiệm thuốc Huệ Dân này, người chưởng quầy hồi trước họ Lý, tất cả mọi người ở cái phố này đều biết điều đó!"
"Bổn quan không cần biết ngươi có hiểu gì về thuốc hay là giả vờ không hiểu gì về thuốc, dù sao tiệm thuốc này của ngươi bán là thuốc giả, tội này muốn trốn cũng không được! Ta nói cho ngươi biết nhé! Ngoài kia có một ông lão, ông ta đến cùng với bổn quan. Tháng mười hai năm ngoái con trai ông ta bị mắc phải một chứng tê liệt, sau đó ông ta đến tiệm thuốc của ngươi lấy thuốc, ngươi khai phương thuốc là Tần Uyển Thiên Ma Thang uống liền mấy tháng, không những bệnh tình không khỏi, mà lại còn nặng thêm! Bổn quan sau khi tra xét thì phát hiện ra, phương thuốc mà ngươi kê có Thiên Ma là thuốc giả! Hôm nay bổn quan đến tiệm thuốc của ngươi tìm kiếm, quả nhiên thu được chứng cứ rành rành thế này, ngươi còn gì để nói? Hứ! Nhà ngươi nào có phải bán thuốc để cứu người, mà là bán thuốc hãm hại người khác thì có!"
"Ngươi bị cái lợi làm lu mờ con mắt, đánh mất nhân tính, lẽ nào ngươi không sợ bị Vương Pháp trừng trị hay sao?"
La chưởng quầy lúc này đầu gật như củ hành ngóc lên ngóc xuống liên tục: "Đại nhân! Xin đại nhân tha mạng! Tiểu nhân đúng là không biết trong đó có thuốc giả! Đại nhân tha mạng!"
Đỗ Văn Hạo nghiêng nghiêng đầu nhìn vào thân hình đẫy đà của La chưởng quầy thầm nghĩ, trông bộ dạng của ông ta thì dường như đúng là nói thật, lẽ nào ông ta thật sự không biết tí gì về thuốc nên bị người khác lừa gạt thật? Nghĩ vậy bèn hỏi: "Chỗ thuốc này ngươi nhập từ đâu vậy?"
"Thị Dịch Ti! Tất cả chỗ thuốc này đều nhập từ Thị Dịch Ti!"
Thị Dịch Ti là nơi mà Vương An Thạch bố trí cho các quan địa phương một thị trường giao dịch mua rẻ bán đắt, các nguồn hàng đều nhập từ các nơi với giá vô cùng mạt hạng, sau đó vận chuyển sang nơi khác bán với giá cao hơn để kiếm tiền chênh lệnh. Nhưng mà, giá cả của loại hàng này lại vẫn rẻ hơn giá bên ngoài thị trường một chút, mục đích của việc làm này là muốn kiếm thêm chút tiền, chứ không phải dùng nó để điều phối giá cả trên thị trường, nó chỉ có tác dụng kiếm tiền bổ trợ cho tài chính mà thôi.
Đỗ Văn Hạo nghe xong, không khỏi kinh ngạc, hắn không ngờ rằng Thị Dịch Ti lại làm những trò như vậy, nên trầm giọng nói: "La chưởng quầy! Ngươi bán thuốc giả tội đã rất nặng rồi, nếu như ngươi còn vu oan cho mệnh quan triều đình thì tội còn nặng hơn nữa! Thậm chí là bị chu di cửu tộc đó!"
"Tiểu nhân không dám, tiểu nhân đúng là nhập hàng từ Thị Dịch Ti, bởi vì Thị Dịch Ti quy định rồi, thuốc chỉ có thể nhập từ đó mà thôi, nếu như tự tiện lấy thuốc từ những tay buôn thuốc thì tiệm thuốc sẽ không được tiếp tục kinh doanh nữa. Cái quy định này thì tất cả các tiệm thuốc ở Đông Minh huyện này đều biết cả, tất cả các tiệm thuốc ở đây đều buộc phải nhập thuốc từ Thị Dịch Ti, tiểu nhân không dám nói dối đại nhân, mong đại nhân minh xét!"
Theo quy định thời Bắc Tống thì quan lại nắm bắt tất cả các nguồn dược thuốc, nghiêm cấm bất kỳ hành động nào tự ý buôn bán thuốc, nhưng về sau thì điều lệ này đã dần được mở rộng, đối với những người buôn thuốc cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, thế nhưng điều lệ vẫn giữ nguyên đó không phế bỏ đi. Chính vì vậy mà nhiều khi quan phủ lại dùng điều lệ này đi làm khó dễ người khác.
Đỗ Văn Hạo hiểu ý liền gật gật đầu đồng ý: "Được rồi! Nếu ngươi đã nói như vậy, bổn quan lần này tạm thời tin ngươi, còn về chuyện thuốc giả thuốc thật thì phải chờ bổn quan tra xét xong rồi hẵng hay! Vậy chuyện của ông lão ngoài kia ngươi định giải quyết thế nào đây?"
La chưởng quầy dập đầu nói: "Tiểu nhân xin bồi thường!"
"Được! Vậy ngươi ra ngoài kia giải quyết chuyện của ngươi đi, bổn quan xem ngươi giải quyết ra sao!"
"Vâng!" La chưởng quầy sau khi dập đầu xong liền bò dậy chắp tay vái chào, rồi quay người ra ngoài tiền đường, Đỗ Văn Hạo đưa tay chỉ về phía Cam lão, La chưởng quầy nhìn thấy Cam lão xong liền cúi người kêu người đem tiền ra bồi thường cho Cam lão, cả thảy là hai trăm lượng.
Hai trăm lượng là một số lượng tiền lớn, Cam lão làm sao mà ngờ được mình được bồi thường nhiều đến như vậy? Lão vừa vui mừng vừa sợ hãi, không biết nên làm thế nào cho phải!
← Hồi 283 | Hồi 285 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác