← Hồi 269 | Hồi 271 → |
Hàn Thế Trung vội nói:
" Mạt tướng đối với hoàng thượng..."
" Biết ngươi trung thành, cũng biết ngươi sẽ không tạo phản. Ngươi có thể tạo phản hay không không phải là ta muốn nói là được."
Tống Huy Tông nói:
" Ta lần này đến bên này, nghe thấy nhiều nhất là Hàn gia quân, chính là quân đạo Tây Bắc. Cũng có không đúng, có điều đó là bộ hạ Lưu Kỳ trước kia. Theo ta được biết, Vĩnh Hưng quân đạo so với bên này có không ít công lao lớn. Bọn họ chính là mẹ kế nuôi con chồng? Lời nói khó nghe một chút, ngày nào đó Hàn Thế Trung không làm nguyên soái, triều đình muốn ngươi từ chức, đổi... đổi Nhạc Phi. Những bộ hạ này của ngươi sẽ hoàn toàn nghe theo quân lệnh Nhạc Phi sao? Ta mặc dù không hiểu, nhưng cũng biết Nhạc Phi trị quân, quân lệnh làm đầu, không có nương tình. Nếu như hắn giống như ngươi, phái những tướng lãnh này chuyển sang nghe theo Lương Hồng Ngọc điều hành, bọn họ có thể có ý kiến hay không, ngươi có cam lòng hay không, hay là phái một vài người năng lực tương đối kém hả? Biết hải chiến Thiên Duẫn chứ? Nhạc Phi sau khi nghe nói huyết chiến Đông Hải, lưu lại mười chiến thuyền, tất cả đều là bộ phận tinh nhuệ nhất cho Lương tướng quân. Những kẻ còn lại tương đối kém cỏi thì tự mình dẫn làm bản bộ. Đem tất cả lựu đạn để lại cho Lương Hồng Ngọc, bộ hạ hắn không có vì bản thân là đại tướng bản bộ mà có câu dài dòng, Lương Hồng Ngọc nói như thế nào là như thế đó, cuối cùng mới có đại thắng Thiên Duẫn."
Âu Dương nói:
" Thái thượng hoàng ý là, tướng lãnh của Hàn tướng quân ngươi đã lẫn lộn giữa nghe theo ngươi và nghe theo quân lệnh."
Âu Dương đã trải qua hải chiến, biết rõ Nhạc Phi để lại cho Lương Hồng Ngọc cũng là hàng tốt. Không chỉ có người, còn có vũ khí.
Hàn Thế Trung một thân mồ hôi lạnh hỏi:
" Mời thái thượng hoàng chỉ giáo."
" Ngươi cũng biết ta là thái thượng hoàng, có thể có chỉ giáo gì chứ."
Tống Huy Tông nói:
" Dù sao Hàn gia quân cái danh này, ta cảm thấy không ổn, quân Tây Bắc, chính là quân Tây Bắc, cho dù là đổi một nhóm khác, vẫn là quân Tây Bắc."
Hàn Thế Trung gật đầu, bản thân hắn hiểu rõ có sơ suất. Nói ví dụ như Ngô Giới, Trương Tuấn lúc chưa nhậm chức, hắn Ngô Giới đi chủ quản sự vụ, mục đích rất đơn thuần, vì để thanh niên trẻ tuổi có năng lực này như Ngô Giới càng có thêm cơ hội. Nhưng không thể phủ, Vĩnh Hưng quân lộ có nhân tài quản lý càng ưu tú hơn Ngô Giới. Có công tướng tư cách khá hơn, nhưng cuối cùng cơ hội vẫn là để cho Ngô Giới. Ngẫm lại nguyên nhân xác thực là bởi vì Ngô Giới lúc còn là thuộc hạ trực thuộc mình tương đối có biểu hiện xuất sắc. Hơn nữa bản thân điểm xuất phát, không phải bởi vì quân lộ Hà Bắc cần có nhân tài này, mà là bởi vì tâm lý vốn muốn cất nhắc Ngô Giới mà đưa ra quyết định này.
Hàn Thế Trung đứng lên nói:
" Ta và mọi người còn là huynh đệ, các ngươi bây giờ cũng là dựa vào quân lệnh ta. Nhưng ngày nào đó có thành kiến khác, các ngươi nếu vẫn chỉ nghe lời ta, mà không nghe theo quân lệnh, đó chính là hại ta. Mọi người phải có lệnh vô Hàn, quân lệnh như núi."
Tống Huy Tông mặc dù bị bắt, nhưng cũng không thể nói không có cống hiến. Bởi vì hắn, cũng chỉ có hắn dám nói như vậy, mà không cố kỵ rất nhiều. Tống Huy Tông thành công ngăn chặn cấm quân Đại Tống manh nha xuất hiện danh hiệu xx quân. Cũng ngăn cản quân đội xuất hiện quân phiệt đặc sắc. Hàn Thế Trung sau khi dâng tấu thỉnh tội, hơn nữa đưa ra đề nghị, bao gồm ở Đông Kinh hoặc là đại học Dương Bình bắt đầu quân khóa, bất kỳ tướng lãnh được đề cử cất nhắc trước tiên cần phải chuyên sâu, rồi sau đó khảo hạch đủ tư cách, binh bộ mới tiến hành phân phối. Không thể để cho chủ tướng hoặc là chủ soái tự động phân phối.
Triệu Ngọc với tấu chương này rất hài lòng, đồng ý hàng năm đông xuân mở khóa trình tướng lãnh quân quan, đem danh sách chuyên sâu dựa theo tỉ lệ nhân số phân phối đến mỗi quân, lại chủ tướng lựa chọn, hình thành một bộ chế độ đề bạt tướng lãnh nhân tài.
...
Âu Dương cảm thấy Tống Huy Tông vẫn là một người rất thông minh, đương nhiên, không thông minh cũng không có được thành tựu thư họa nghệ thuật thế kia. Chẳng qua là thông minh không có chỗ dùng, bởi vì hoa thạch cương khiến cho nước nghèo dân khổ, khắp nơi bùng nổ khởi nghĩa nông dân, thậm chí vận dụng biên quân bao vây tiêu diệt, thực lực của một nước suy yếu đến mức thậm tệ. Năm đó lúc quốc lực Đại Tống cường thịnh, Tiêu thái hậu người Liêu tấn công đánh Tống quốc, nhiều lần bị quân Tống đánh bại.
Cùng trò chuyện với Tống Huy Tông trên đường trở về Đông Kinh, phát hiện trình độ chiến lược của Tống Huy Tông thật đúng là không thấp, hoặc là phải nói Âu Dương thấp. Chẳng hạn như Âu Dương không hiểu Tống Huy Tông lúc tại vị đàm luận hơn nữa suýt nữa thực thi sách lược liên Kim công Liêu, Tống Huy Tông cũng có giải thích rất khá. Giải thích này chính là, Yến Vân mười sáu châu là cửa ngõ Trung Nguyên, những địa phương kia là bình phòng tự nhiên, không chỉ có kinh tế, càng là yếu địa chiến lược quan trọng. Âu Dương gật đầu chợt hiểu ra, khó trách Triệu Ngọc cũng muốn trước tiên phải lấy lại được Yến Vân mười sáu châu sau đó mới chuẩn bị khai chiến với Khiết Đan.
Âu Dương đi qua Yến Vân mười sáu châu, còn đặc biệt quan sát một hồi, hắn là nhìn không ra nơi này ngoại trừ giao thông, nào có lá chắn tự nhiên gì. Tống Huy Tông kiên nhẫn giải thích, lá chắn tự nhiên chính là có núi rừng hiểm trở, còn có một loại chính là có thể lợi dụng nhiều người đánh ít người. Tỷ như kẻ địch chỉ có thể một đường tiến quân, nhưng hắn muốn tiến quân, nhất định phải gặp trúng ba mặt bao vây giáp kích. Nguyên nhân lá chắn tự nhiên quan trọng nhất chính là, Yến Vân mười sáu châu địa thế không thích hợp kỵ binh hoạt động.
Tống Huy Tông còn nói cho Âu Dương biết, từ ngoài Yến Vân mười sáu châu đi thẳng đến Đông Kinh, chỉ cần thời gian bảy ngày. Nếu kẻ địch từ Yến Vân mười sáu châu xông ra, nếu không có kháng cự, chỉ cần thời gian bốn ngày thì có thể binh đến dưới thành Đông Kinh. Cho nên cấm quân Đông Kinh không phải là nuôi để trang trí, mà là thực sự có chỗ dùng. Đạo lý Tống Huy Tông hiểu, đáng tiếc chính là sử dụng phải tiểu nhân gian thần, làm ra mười vạn chỉ được cái mã mà thôi.
Âu Dương lúc rời khỏi Yến Vân mười sáu châu, chiến tranh Tống Liêu lần nữa khai hỏa. Binh lực Cẩm Châu của Hàn Thế Trung toàn bộ bất động, bên dưới hạ lệnh binh lực Lâm Hoàng phủ đẩy mạnh, có ý muốn vòng qua bao vây kẻ địch ở Thông Châu. Bức bách kẻ địch ở Thông Châu hoặc là quyết chiến, hoặc là rút lui.
...
*****
Tống Huy Tông mặc dù đang ở Đông Kinh hai ngày, nhưng không đi gặp Triệu Ngọc, Triệu Ngọc cũng chẳng có dự định đi gặp hắn. Âu Dương giao thánh chỉ, Triệu Ngọc hỏi chuyện đã trải qua, bởi vì Âu Dương cầu tình, mấy người nội vệ cũng chỉ bị giáo huấn khiển trách mà thôi. Có điều Triệu Ngọc một lần nữa đổi nội vệ cho Tống Huy Tông, hơn nữa dặn dò, không cho phép Tống Huy Tông tiến vào nước giao chiến. Âu Dương liền thuận tay báo lên phí dụng.
Lý Hán cũng bị Trương Huyền Minh làm cho trở về, vốn định muốn đi, nghe nói Âu Dương ở Đông Kinh, bèn giữ lại. Đợi Âu Dương sau khi xong xuôi mọi sự, phải đi dịch quán bái phỏng.
Lý Hán tinh thần không được tốt lắm, có hơi ho khan, chân còn có chút khập khiễng. Âu Dương thấy thở dài, sau khi căn dặn Trương Tam chuẩn bị trà bánh nói:
" Lão ca, ngươi rảnh rỗi thì không thể ở thành thị kinh tế phát đạt mà mở trường à? Lần này là vận khí tốt, lần sau vận khí không tốt, mạng nhỏ cũng khó bảo vệ."
Lý Hán cười khổ:
" Nói như thế nào ta cũng là khâm sai Đại Tống, đi nơi nào người ta cho dù không thích để ý đến, cũng không ngờ rằng có người dám làm loạn đến mức này."
Trương Tam tiến vào nói:
" Lý đại nhân, bộ dáng của ngươi có nửa điểm giống khâm sai sao? Nếu bọn họ biết ngươi là khâm sai, ta nghĩ cũng không dám động tới ngươi."
Lý Hán không vui nói:
" Bây giờ người ta động rồi, còn làm được gì chứ?"
" Ta đã nói với hoàng thượng rồi."
Âu Dương nói:
" Hoàng thượng quyết định đợi sau khi phía bắc có kết quả, cũng sẽ không để cho bọn họ có thêm điểm tập trung lần nữa. Còn phải cảm ơn lão ca, nếu không hoàng thượng cũng không dám hạ quyết định này."
Lý Hán vừa nghe, lập tức phản đối:
" Tuyệt đối không được, một khi động đao thương..."
" Không động? Rồi sau đó bọn họ muốn dùng cái gì đổi bất cứ thứ nào của Đại Tống ta chúng ta đều phải đổi sao?"
Âu Dương nói:
" Lão ca nhìn Nữ Chân, nếu như trước khi Hoàn Nhan A Cốt Đả xuất thế, người Liêu diệt Nữ Chân, có phải là cũng sẽ không chật vật như ngày hôm nay không. Nói quân lực, người Liêu cao chúng ta không phải là nhỏ bé. Những địa phương này cũng là địa phương dưỡng hổ vi họa... Lão ca ngươi không tới tìm ta, ta cũng sẽ đi tìm ngươi, Châu đại chưởng quỹ hiệp hội thương nghiệp Đông Nam xin lão nhân gia ngươi đi qua bên kia mở trường."
" Đông Nam vốn là giàu có và đông đúc..."
" Ngươi trước tiên làm được ở địa phương giàu có và đông đúc này rồi hãy nói."
Âu Dương nói:
" Nếu ngươi không phải muốn đến biên thùy mạo hiểm, ta chỉ có thể bãi bỏ tấm vẻ giáo dục này."
" Lão đệ nói thật?"
" Nói thật."
Âu Dương gật đầu rất chăm chú nói:
" Chỉ cần hiệp hội thương nghiệp Dương Bình không cung ứng vé số cho ngươi, ngươi một tờ vé số cũng không dám bán, hơn nữa bên phía Đông Nam rất tôn trọng tiên sinh, tuyệt đối sẽ không giống như khâm sai ngươi thêm thân phận tiên sinh, còn bị người bắt cóc ngược đãi."
" Được rồi."
Lý Hán gật đầu:
" Ngươi so với hoàng thượng còn độc ác hơn. Hoàng thượng thuyết phục không được, thì liền bỏ mặc ta. Ngươi trực tiếp là uy hiếp ta."
" Vì muốn tốt cho ngươi, lão ca."
Âu Dương nâng chén uống một ngụm nói:
" Ngươi ở Thành Đô phủ lăn lộn mấy năm, một chút khởi sắc cũng không có. Ngươi đi Đông Nam xem thử, không cần ngươi phụ trách ăn phụ trách ở, chỉ cần có thể miễn phí học phí, tất cả mọi người đều sẽ tranh nhau thôi."
Tại sao gọi là giáo dục bắt buộc, bởi vì có nhiều nơi tư tưởng quan niệm không muốn đi học. Nhưng có những chỗ vắt óc, tiêu phí toàn bộ dành dụm cũng chỉ vì để con cái có thể vào trường học tốt hơn chút. Khu vực khác biệt, nhận thức khác biệt."
" Không nói ta nữa, nói ngươi đi."
" Nói ta?"
Âu Dương cười:
" Ngoại trừ đẹp trai ra, không có gì hay để nói."
" Khâm sai ta đây quả thật là mọi người đều xem như không tồn tại, nhưng không tồn tại cũng có chỗ tốt của không tồn tại."
Lý Hán nhỏ giọng nói:
" Cho nên ta không cẩn thận nghe thấy mấy câu nói, tống hợp lại phân tích tựa hồ là đại nội đang bí mật điều tra ngươi."
Âu Dương cả kinh đè giọng nói:
" Nguyên nhân gì?"
" Không biết."
Lý Hán nói:
" Tiểu tử ngươi bản thân cẩn thận. Ta cáo từ."
...
Thái Hư Tử lắc đầu:
" Không biết, không có bất kỳ tin đồn nào. Lão nhân kia có thể nghễnh ngãng hay không? Ta bảo đảm ít nhất Lý tướng không biết chuyện, nếu không hắn chắc chắn không thể gạt được ta."
Âu Dương nói:
" Ta bây giờ cũng rất buồn bực, ta có chuyện gì khiến Hoàng thượng phải điều tra?"
" Trừ phi..."
Thái Hư Tử nói:
" Có người gài tang vật vu cáo. Muốn cho Hoàng thượng cũng bán tin bán nghi, hoặc là người có thân phận phi thường, nhưng Đại Tống hình như không có ai có thân phận hơn ngươi cả. Cho nên chỉ có một khả năng, có người liên hợp lại phá ngươi."
" Liên hợp? Không thể nào."
Âu Dương nói:
" Tai mắt ta mặc dù không nhiều, nhưng tai mắt hiệp hội thương nghiệp rất nhiều, hai đại hiệp hội thương nghiệp không có khả năng không nghe được phong phanh gì cả."
" Vậy chỉ có một khả năng bết bát nhất."
Thái Hư Tử nói:
" Hoàng thượng bởi vì chuyện gì đó mà có hoài nghi với ngươi, nhưng lại không dám khẳng định, cho nên bảo nội vệ điều tra. Nếu không đã sớm là chuyện của Hình bộ, Đại Lý Tự, một quan nhỏ như ngươi sao có thể làm phiền đến nội vệ chứ."
Âu Dương trầm tư:
"..."
Thái Hư Tử đột nhiên hỏi:
" Có thể nào người Nữ Chân dùng kế phản gián hay không? Chẳng hạn như ngươi cấu kết với người Nữ Chân gì đó."
"Chắc không đâu, khai chiến với Nữ Chân ta là tích cực nhất."
Thái Hư Tử thống khổ, sau khi suy nghĩ kỹ nói:
" Vậy thì có một khả năng, Hoàng thượng kiêng kị ngươi."
" Hmm..."
" Đừng cười, xưa nay có rất nhiều ví dụ. Hoặc là một đồng dao, hoặc là một dị tượng, một thầy bói nói nhảm gì đó, thậm chí là một giấc mộng của Hoàng thượng cũng có thể sẽ hoài nghi với bất kỳ thần tử nào, mà còn lực ảnh hưởng của ngươi cũng không nhỏ, cho nên Hoàng thượng vì loại bỏ hoài nghi liền thầm phái người điều tra ngươi."
Thái Hư Tử nói:
" Bất kể nói thế nào, ít nhất trước mắt, cho dù Lý Hán không phải là nghễnh ngãng. Hoàng thượng cũng chỉ có thể hoài nghi ngươi. Cũng có thể thấy được, Hoàng thượng ít nhất cũng là không muốn hoài nghi ngươi."
Nói như vậy Âu Dương cứ yên tâm:
" Quân tử bình thản, trừ bỏ tác phong cuộc sống, bổn quan không sợ tra gì cả. Ta nghĩ, có thể là chuyện do năm ngoái đi Cao Ly dẫn đến..."
Âu Dương hỏi:
" Tướng quân Lưu Kỹ có phải là điều nhiệm?"
*****
Thái Hư Tử gật đầu:
" Đúng vậy, nghe nói là Hàn Thế Trung gửi công văn đến, nói quân Vĩnh Hưng yêu cầu chủ tướng như Lưu Kỹ, người hắn phái đi làm chủ tướng năng lực có chút không ổn."
" Hoàn toàn đúng như vậy."
Âu Dương cười khổ:
" Lưu Kỹ là người quen cũ của ta, đặt ở Đông Kinh không yên lòng, xem ra là quả thật ở phương diện này có điều hoài nghi với ta."
Thái Hư Tử giống như rất có kinh nghiệm nói:
" Phương diện này phiền toái nhất là có quan hệ nói không rõ với quân nhân. Những người khác còn khá tốt, nhưng phu nhân ngươi thì thật không tốt, ta xem, nhất định là có quan hệ với việc ngươi và phu nhân ngươi cùng đi ra biển đánh trận."
Âu Dương hỏi:
" Vậy làm sao bây giờ?"
Thái Hư Tử ha hả cười một tiếng:
" Thành thân cũng đã thành rồi, tốt nhất có thể lấy nữ tử Triệu gia, như vậy Hoàng thượng nhất định sẽ yên tâm."
Âu Dương muốn tát cho Thái Hư Tử một cái tát, nếu như là chuyện này, Âu Dương thật đúng là không sợ. Nhiều nhất chỉ có chuyện Mộng Sinh kia, có điều Mộng Sinh không chỉ không liên lạc với mình, thậm chí ngay cả Mộng Sinh cũng không biết lão bản của mình là ai. Hơn nữa rất có thể là Lý Hán nghe lầm, Âu Dương ngày hôm trước lúc diện thánh, biểu tình của Triệu Ngọc cũng không có một chút gì không ổn.
...
Âu Dương vốn rất muốn thỉnh giáo Tống Huy Tông, dù sao hắn cũng tương đối rõ ràng sự hoạt động của nội vệ. Đáng tiếc sau khi được chuộc trở về, Tống Huy Tông lại bắt đầu cuộc sống có cái đuôi nhỏ đi sau lưng suốt bốn tiếng đồng hồ. Âu Dương cảm thấy chiêu này thật độc, cho dù có chuyện muốn nói với Tống Huy Tông, cũng không cách nào liên lạc bình thường với Tống Huy Tông được.
Âu Dương về nhà, đem báo cáo phí tổn ăn, mặc, ở, đi lại của ba mươi mấy người đến trình diện nha môn Dương Bình. Hắn cũng không phải là quan viên nghiêm chỉnh, tiền công cũng chỉ là tiền tự mình chi ra, mỗi tháng chỉ có bốn quan. Không thể so với Tiết Độ Sứ mỗi tháng hơn ngàn quan được.
Âu Dương trải qua một tháng nhàm chán, Lương Hồng Ngọc tới Dương Bình. Lúc đang chiến tranh, đương nhiên không phải là tới du lịch, mà là trường quân đội Dương Bình chính thức mở cửa, Lương Hồng Ngọc đại biểu hạm đội đến làm giáo sư. Nhóm này bởi vì chọn ra nhiều tướng lĩnh, cho nên huấn luyện tạm thời trong hai tháng. Tương lai sẽ mùa đông chiêu sinh, trải qua hai mùa dạy học thì sẽ tốt nghiệp vào mùa hè.
Mở khóa quân sự, chứng tỏ sự quan tâm của triều đình đối với chiến tranh. Cùng với sự tốt nghiệp của nhóm đệ tử này, thể chế cấm quân tương lai sẽ có sự cải cách rất lớn. Một mặt giảm bớt sức mạnh bản bộ của chủ soái chủ tướng, một mặt tăng cường năng lực tác chiến lấy đơn vị là vạn người.
Đáng tiếc, do quản lý phong bế, Âu Dương chỉ là ở công sự là có thể nói chuyện với Lương Hồng Ngọc, không cách nào giữ người lại qua đêm. Âu Dương nhìn ra áp lực của Lương Hồng Ngọc rất lớn/ Mình vẫn một mực chưa lập gia đình, làm cho nàng áy náy. Nhưng lại không bỏ xuống được sự say mê quân đội. Âu Dương càng lạnh nhạt, thậm chí nói mình cũng đi tìm kỹ nữ, nhưng Lương Hồng Ngọc lại càng cảm thấy có lỗi với Âu Dương, trịnh trọng bảo Âu Dương suy nghĩ lấy chính thê trước đi. Bất hiếu có ba, không người nối dõi là lớn nhất, cho dù là xã hội hiện đại, độc thân cũng khiến người ta khó có thể chấp nhận. Hơn nữa lại nói độc thân chưa hẳn sẽ không muốn có con, có một bộ phận người là bởi vì áp lực cuộc sống mà bất đắc dĩ.
Âu Dương tỏ vẻ sẽ suy nghĩ thận trọng, rồi sau đó không gặp được Lương Hồng Ngọc nữa, hai người xuất hiện một số ngăn cách. Âu Dương cho rằng Lương Hồng Ngọc căn bản không hiểu mình. Tuy rằng Âu Dương đã nói cũng không bởi vì chờ Lương Hồng Ngọc mà thấy oan ức, hơn nữa rất nguyện ý hưởng thụ cuộc sống độc thân vui vẻ, nhưng Lương Hồng Ngọc một chút cũng không tin. Dù sao cảnh giới kia của Âu Dương không phải là người trước mặt có khả năng lĩnh hội được, áp lực tâm lý của Lương Hồng Ngọc. Thậm chí bắt đầu tránh né gặp Âu Dương.
Có điều thời kì này hấp dẫn mọi người nhất không phải là huấn luyện võ tướng, mà là hội chiến Hoàng Long phủ.
Hoàng Long phủ, bởi vì Liêu thái tổ bình định Bột Hải, mộng thấy có Hoàng Long xuất hiện chỗ này cho nên xưng là Hoàng Long phủ. Từ điểm đó cũng có thể thấy được, thiếu niên một giấc chiêm bao mộng di (mộng tinh), Hoàng đế một giấc chiêm bao di mộng, đem mộng giữ lại. Hoặc là nói khiến Hoàng đế có giấc ngủ đầy đủ là trách nhiệm của mỗi thần tử. Bởi vì Hoàng Long phủ là khu vực tương giao giữa thảo nguyên bộ tộc phía Tây và đồi núi phía Đông, khống chế hai bờ sông Tùng Hoa Giang và nằm ở vị trí trọng yếu của giao thông nam bắc, bởi vậy trong lịch sử cổ đại ở Đông Bắc vẫn luôn là chỗ xung yếu của giao thông và là vùng giao tranh của binh gia. Đã từng có sáu bảy dân tộc thiết lập vương thành ở chỗ này.
Hoàng Long phủ có sông đào bảo vệ thành vừa sâu vừa rộng, hơn nữa cửa thành chỉ có ba cửa. Thành quách ba tầng, tầng sau cao hơn tầng trước, độ dày cũng là lớn nhất, trên thành quách còn có tháp bảo cao tới năm thước, toàn bộ kết cấu đều chọn dùng gạch đặc để gia cố. Bên trong phủ còn có một tháp, cao bốn mươi bốn thước, thân tháp chắc chắn dị thường. Chỗ khó lớn nhất nơi đây chính là người Nữ Chân từ trên cao nhìn xuống, tầm bắn của mũi tên đá vượt qua tầm bắn của trọng pháo rất nhiều. Nữ Chân tuy rằng gần như không có hỏa khí, nhưng nhờ có Phích Lịch pháo với máy bắn đá, từ chỗ cao bắn xuống, một bên có thể dùng tường thành bảo vệ mình, một bên có thể sát thương kẻ địch ở phạm vi lớn.
Hoàng Long phủ trải qua năm trăm năm, người chiếm lĩnh các đời, đặc biệt là người Liêu đã mạnh mẽ cải tạo, dưới đất của nó còn có kho an toàn dự trữ lương thực vật tư, phòng cháy không thấm nước. Hoàn Nhan A Cốt Đả năm đó dùng kế dời quân coi giữ chủ lực, vây khốn ngàn bộ đội thủ thành Hoàng Long trong ba tháng, đến khi tiêu hao hết tất cả lương thực của Hoàng Long phủ, lúc này mới lấy được tòa thành thị này. Lại trải qua Hoàn Nhan A Cốt Đả, Tông Hàn tỉ mỉ cải tạo, đã thành bền chắc như thép. Bắt không được Hoàng Long phủ, quân Tống nếu muốn lên bắc chỉ có thể vượt qua Trường Bạch Sơn, hoặc là tiến công từ đường biển, nhưng đều vô cùng mạo hiểm, cho nên tấn công Nữ Chân cần phải hạ Hoàng Long, đã là một nhận thức chung của mọi người muốn tiêu diệt người Nữ Chân.
Người Nữ Chân hiển nhiên cũng biết điểm này, cho nên đã sớm trữ hàng chuẩn bị vật tư, chuẩn bị trường kỳ kháng chiến với quân Tống. Mỗi một ngày trôi qua, quân Tống thương vong, vật tư tổn thất, mãi đến khi người Tống không thể chấp nhận được nữa. Mệnh lệnh của Triệu Ngọc là, năm nay phải chiến lấy được Hoàng Long phủ, Hoàng đế lúc này vẫn tương đối quan tâm, cho Trương Tuấn thời gian chuẩn bị tương đối dài. Nhưng lại ra lệnh cho Hàn Thế Trung, trước tháng chín phải công chiếm được Thông Châu, từ mặt bên đe doạ Hoàng Long phủ, Triệu Ngọc hiển nhiên rất coi trọng nơi đây.
Nguyên nhân coi trọng có một phần đến từ tờ báo mới nhất của báo hoàng gia.
Trải qua mấy chục lần điêu khắc của các thợ điêu khắc, cấu tạo của Hoàng Long phủ được mang lên báo hoàng gia. Báo hoàng gia đưa ra số liệu tương đối chính xác, thu thập ý kiến độc giả: làm sao lấy được Hoàng Long phủ. Người đoạt giải sẽ có tiền thưởng trị giá một vạn quan, hành động này khiến Hoàng Long phủ trở thành chủ đề nghị luận sôi nổi của tất cả mọi người Đại Tống. Báo hoàng gia thậm chí còn đưa ra số liệu về binh lực, hỏa khí, uy lực hỏa khí của hai bên. Còn phân tích chủ tướng hai bên qua các trận điển hình.
Chi tiết của Hoàng Long phủ đương nhiên là do Tiết Bính cung cấp, Tiết Bính không phải là Thái Hư Tử, bất kỳ tình báo gì của hắn đều có giá trị quân sự rất đáng quý. Hoàng Long phủ là trọng địa quân sự, hắn lại càng quan tâm hơn.
Báo chí kỳ đó được tiêu thụ lớn, hơn nữa các nơi đều có in thêm. Mọi người như dậy sóng, tất cả mọi người đều đang suy tư làm sao dùng thời gian ngắn nhất, thương vong ít nhất để đánh hạ Hoàng Long phủ.
← Hồi 269 | Hồi 271 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác