← Hồi 267 | Hồi 269 → |
Âu Dương cười nói:
" Người Liêu biết rõ đạo lý hai nước giao chiến, sẽ không làm khó dễ sứ giả. Hơn nữa lại nói, Da Luật Thuần với lão bà của hắn vi thần đều biết, Da Luật Đại Thạch cũng có giao tình không tệ với vi thần. Lý Xử Ôn đã từng là đồng bọn hợp tác của vi thần, còn nữa hắn bây giờ cũng lén liên lạc với Đại Tống ta, cũng không hy vọng vi thần có gì bất trắc."
" Ngươi ở Liêu quốc ngốc không lâu lắm mà cuộc sống cũng sinh động ghê."
Âu Dương khiêm tốn nói:
" Đây là nhờ người ta nể tình."
Triệu Ngọc nói:
" Trẫm nghe nói ngươi viết thư cho Hàn tướng quân, sau khi tiến vào phủ Lâm Hoàng, dỡ bỏ toàn bộ tất cả sòng bạc, chỉ chừa lại Khoái Nhạc Cốc. Còn bảo Hàn Tướng quân đối xử tử tế với một người tên là Tiêu cái gì Vân, đúng không?"
" Bệ hạ anh minh, Tiêu Cam Vân này là một người quen của vi thần."
Triệu Ngọc bất đắc dĩ, người này một chút cũng không biết sai:
" Ngươi đi xuống trước đi, một hồi thu chỉ, mau chóng lên đường."
"Dạ"
Triệu Ngọc đương nhiên cũng có thể phái người khác đi, nhưng thời gian đàm phán nhiều vẫn tốt hơn. Âu Dương làm việc hiệu suất cao, hơn nữa như Âu Dương nói, toàn bộ Đại Tống chỉ có Âu Dương có quan hệ cá nhân với quan viên Khiết Đan. Mặc dù là quan hệ cá nhân từ rất nhiều năm trước, nhưng dù sao còn có thể thương lượng được. Quan trọng nhất là, Triệu Ngọc không muốn ảnh hưởng đến chiến lược với Liêu.
...
Tám trăm cấm quân hộ vệ, cộng thêm hai người Trương Tam, Lý Tứ, đội ngũ nhanh chóng lên đường. Dân gian còn không biết tin tức, trông thấy Âu Dương lại làm khâm sai, đều nghị luận xem là có chuyện gì. Trương Tam với Lý Tứ là lần đầu tiên tới Liêu quốc, Âu Dương cũng đã thật lâu rồi không đến.
Từ khu chiếm lĩnh xem ra, bách tính vẫn rất phối hợp, có chút mùi vị trung nguyên. Ai làm lão đại đều giống nhau, dân chúng đều phải nộp thuế. Cho dù là người Khiết đan hay người Hán thống trị cũng không sao cả. Âu Dương nói chuyện phiếm với một số người, căn bản là không nhìn thấy những người này quan tâm quốc gia đại sự đến cỡ nào. Bọn họ ngược lại quan tâm đến các vấn đề dân sinh như công việc, giá hàng... Bởi vì địa phương miễn thu thuế, dưới ảnh hưởng của Tư Gia, buôn bán tiến vào khá nhiều, dân chúng vẫn tương đối hoan nghênh sự thống trị của Tống Triều.
Tới gần sông địch, Hàn Thế Trung phái Lưu Quang Thế ra dẫn quân đội nghênh đón. Lưu Quang Thế có thể là một môn sinh không có gì thành tựu nhất của Âu Dương. Hàn Thế Trung với hắn cùng năm làm tiến sĩ, cũng cho hắn không ít cơ hội. Nhưng người này quả thật sợ phiền phức, nhát gan, đánh trận thuận gió cũng không tệ lắm, đánh trận ngược gió thì lại rối tinh rối mù. Hàn Thế Trung chỉ có thể là phái hắn tới đón Âu Dương.
Vệ đội tướng quân lão tướng Chu Đạt, Chu Đạt ở bên cạnh Âu Dương nhỏ giọng hỏi:
" Đại nhân lúc ấy làm sao lại chọn người này?"
Đây là vấn đề rất nhiều người nghi hoặc, Âu Dương chọn bốn người, toàn bộ là nhân vật mạnh mẽ, đều là đại tài quân sự có thể một mình đảm đương một phía. Duy chỉ có Lưu Quang Thế...
" Ít nhất người ta rộng rãi, tâm tình vẫn tương đối lạc quan."
Âu Dương hô:
" Lưu tướng quân"
" Có mạt tướng!"
" Giới thiệu Thông Châu đi."
"Dạ"
Trí nhớ của Lưu Quang Thế ngược lại cũng không tệ. Rất nhanh đã nói rõ tình thế. Da Luật Thuần định đô Đông Kinh, thiết lập Hoàng Long phủ làm Trường Xuân châu phía Tây là thủ đô thứ hai. Binh lực chủ yếu của Da Luật Đại Thạch hơn ba mươi vạn hoạt động ở vùng Thông Châu, còn có hơn năm vạn người đang đóng giữ ở phía bắc phủ Lâm Hoàng. Mà Tống Huy Tông với đệ tử của hắn bây giờ đang ở quân trướng của đại quân Thông Châu.
Dựa theo yêu cầu của người Liêu, đại biểu đàm phán kể cả người hầu không được quá một trăm người. Đến Cẩm Châu, Chu Đạt liền vội vàng đi sửa sang lại tinh binh vệ đội. Mà Âu Dương cũng đã gặp mặt Hàn Thế Trung.
Quân của Hàn Thế Trung nằm ở Cẩm Châu, bởi vì bọn họ lân cận với Thông Châu là chủ lực của người Liêu. Vốn dựa theo kế hoạch, một tháng sau chủ lực sẽ tiến hành hội chiến, nếu như có thể tiêu diệt quân Liêu, là có thể xua đuổi tàn binh đến Đông Kinh, rồi sau đó gây áp lực cho quân coi giữ phủ Hoàng Long. Nhưng bởi vì sự kiện đặc biệt của Tống Huy Tông, Hàn Thế Trung chỉ có thể buộc tướng lĩnh tạm thời ngừng bắn.
Hai bên trước là nói chuyện đối mặt với nhau, thân là đại nguyên soái, cách nhìn của Hàn Thế Trung với Liêu, Kim hoàn toàn khác biệt, hắn cho rằng người Nữ Chân cho dù bị đánh bại cũng rất khó thần phục được. Mà còn người Liêu thì lại chiếm được đất chính là chiếm được đất. Nhưng Hàn Thế Trung cho rằng Liêu so với Kim khó đánh hơn:
" Bản đồ người Liêu quá lớn, chỉ một Đông Kinh mà so với Tây Hạ còn lớn hơn. Người Liêu cũng có hỏa khí, tuy rằng uy lực tương đối nhỏ, nhưng có đủ lực sát thương nhất định. Mà Nữ Chân cơ bản vẫn là ngựa chiến, thêm phương pháp chiến đấu cung đao, tạo thành uy hiếp với quân Hà Bắc rất có hạn. Phiền toái nhất của quân Hà Bắc chính là phía sau không yên. Ngày hôm trước vừa nhận được tin tức có ba kho lương thảo bị người Nữ Chân đốt. Chỉ có hơn một trăm người lại mạnh mẽ xông phá quân cảnh vệ hơn bốn trăm người của chúng ta, quả thật không sợ chết. Chúng ta bên ngoài có hơn một vạn binh mã lận đó."
" Nữ Chân là toàn dân giai binh, những người này tuy rằng bây giờ là dân, nhưng đều đã từng đi lính, đánh trận không ít hơn chúng ta đâu."
Âu Dương nói:
" Loại áp lực này luôn có."
Hàn Thế Trung nói:
" Uy hiếp chân chính là xưởng quân hỏa khí của người Liêu. Ở phía Tây Trường Xuân, Thái Châu phía bắc Lâm Hoàng."
Âu Dương cười nói:
" Uy hiếp chân chính chính là thái thượng hoàng."
"Đúng vậy."
Hàn Thế Trung cười khổ:
" Chỗ ta có ba mươi vạn, bên kia Lâm Hoàng còn có ba mươi vạn. Người so với người ta nhiều hơn, vũ khí so với người ta tốt hơn, bản đồ chúng ta cũng có. Nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này."
Hàn Thế Trung đã nhận được công văn, quy định thời gian phát động tiến công, thời gian còn có gần bốn mươi ngày.
" Chuyện này để ta tới xử lý."
Âu Dương hỏi:
" Ngươi cho rằng muốn tiêu diệt Liêu Kim thì cần bao lâu?"
" Bản đồ Liêu quốc quá lớn, tuy rằng đã phân cách thành đông Liêu với Tây Liêu. Nhưng nếu muốn khiến bọn họ diệt vong, ít nhất phải đến sang năm hoặc là hơn thế nữa. Nữ Chân bên này khó mà nói, nếu Liêu và quân ta hội chiến, thắng lợi chúng ta tiếp giáp đến phủ Hoàng Long, thì chúng ta sẽ bắt lấy phủ Hoàng Long. Nếu hết thảy thuận lợi, đoán chừng cũng là chuyện sang năm."
...
*****
Thân là Đại nguyên soái không thể cách tiền tuyến quá trăm dặm, Hàn Thế Trung không đi tiễn Âu Dương được. Âu Dương dưới sự bảo hộ của một đội cấm quân đến biên cảnh Thông Châu. Thông Châu bên kia đã nhận được thư, phái ra mấy trăm người chờ chực ở biên cảnh, tới là người quen Âu Dương, chính là một tên thân tín của Da Luật Đại Thạch. Thấy Âu Dương cũng không có gì cừu hận, ôm quyền nói:
" Âu lão bản, đã lâu không gặp, phong thái vẫn như cũ."
" Tướng quân Da Luật khách khí rồi."
Âu Dương chắp tay:
" Tướng quân Da Luật Đại Thạch có khỏe không?"
Người Khiết Đan có hai họ, một là Da Luật một là Tiêu, tương đối đơn điệu. Nhưng cũng bởi vì đơn giản như vậy mới có thể tạo nên đại quốc quân sự đứng vững vàng hai trăm năm. Hung Nô, Đột Quyết... xung quanh đều bị xua đuổi, Khiết Đan dựa vào quật khởi bổ khuyết chỗ trống của bọn hắn. Cuối cùng lại lợi dụng sự ngu ngốc của Hậu Đường, không mất một binh một tốt chiếm được mười sáu châu Yến Vân. Nhưng nhiều quá hóa hại, hai trăm năm sau người Khiết Đan không còn là dân tộc trên ngựa trước kia, mà chỉ là một dân tộc rượu thịt.
" Tướng quân rất tốt, còn thường nhắc tới Âu lão bản."
Da Luật tiểu binh nói:
" Phía trước ta dẫn đường, đoán chừng phải đi ba ngày. Âu lão bản nếu cảm giác thân thể không khỏe hãy nói cho ta biết, ta sẽ an bài nghỉ tạm."
" Đa tạ tướng quân Da Luật."
Quân đội Khiết Đan hộ vệ bao bọc Âu Dương mà đi, thái độ cũng rất khách khí, người Khiết đan với người vệ đội Tống trò chuyện rất hài hòa, trên đường đi bầu không khí tương đối nhẹ nhàng.
Đến bổn thành Thông Châu, Da Luật Đại Thạch dẫn theo mấy quan đến đây nghênh đón, Âu Dương vừa thấy thật dở khóc dở cười, tất cả đều là đại thần mình quen biết tương đối tốt lúc còn ở Liêu. Hai bên cũng không bởi vì giao chiến mà có địch ý gì với Âu Dương, tất cả mọi người đều rất khách khí, ở ngoài cửa thành nói chuyện thật lâu, nhờ Da Luật Đại Thạch nhắc nhở mọi người mới đi vào thành.
Da Luật Đại Thạch dẫn đầu mang Âu Dương đi xuyên qua Thông Châu đến một quân trướng ở vùng ngoại ô. Rồi sau đó Âu Dương liền gặp được Tống Huy Tông. Từ xa nhìn lại Tống Huy Tông da dẻ trắng nõn ngược lại không có chịu khổ gì cả. Da Luật Đại Thạch rất rõ lí lẽ, nói:
" Âu lão bản cứ tùy ý, có yêu cầu gì cứ căn dặn, nhưng đừng rời khỏi Thông Châu. Thông Châu phủ nha là của đại trướng của ta, chúng ta đã dặn dò trước, đêm nay đã chuẩn bị rượu thịt tẩy trần cho Âu lão bản ngươi."
Nói xong, Da Luật Đại Thạch không ngờ lại quả thật chỉ để lại mấy người nhân viên liên lạc còn lại mang theo những người khác rời khỏi. Trương Tam lè lưỡi nói:
" Đại nhân, ngươi giao du cũng thật rộng khắp, ngay cả Đại nguyên soái người ta cũng quen biết với ngươi."
Lý Tứ nói:
" Đần, người ta là dùng tình cũ để lôi kéo đại nhân. Ít nhất lúc đàm phán đại nhân cũng sẽ nể mặt mũi bọn hắn mấy phần."
" Lý Tứ nói vô cùng có đạo lý. Da Luật Đại Thạch khôn khéo như vậy, không có khả năng không biết ảnh hưởng của thái thượng hoàng rất có hạn."
Âu Dương thở dài:
" Đáng tiếc hắn không biết quyền lợi của ta cũng có hạn, không có khả năng sẽ đáp ứng một số chuyện mà Hoàng thượng không đáp ứng được."
" Đại nhân đoán bọn họ sẽ nói điều kiện gì?"
" Bản đồ Liêu quốc so với Tống còn lớn hơn, mà nay bởi vì tám bộ tộc làm phản bị cắt thành đông Liêu với Tây Liêu. Đông Liêu bên này có quân Tống Triều cường mạnh với người Nữ Chân, chiến tranh không ngừng xảy ra, thực lực lại ở vào hạ phong, sớm hay muộn cũng sẽ bị diệt."
Âu Dương nói:
" Ngược lại bên Tây Liêu, nam giáp với dân tộc Hồi Hột, vốn là giáp giới Tây Hạ, lại phần đông ở vào sa mạc Gobi, ngàn dặm hoang vu không thích hợp để đại quân đi vào. Phía tây bắc giáp giới với nước Nga, còn có không gian phát triển khá lớn."
Trương Tam như có điều ngộ ra nói:
"Ý của người Liêu là muốn chuyển tới Tây Liêu, bất hòa với Tống, xem Nữ Chân là địch?"
" Ta đoán là ý tứ này, đáng tiếc chuyện thả hổ về rừng, Hoàng thượng sẽ không đồng ý đâu."
Âu Dương nói:
" Không chỉ có đông Liêu, Tây Liêu Hoàng thượng cũng muốn. Nếu đem mấy chục vạn quân đội này thả vào Tây Liêu, tương lai đánh nhau sẽ khó khăn, bọn họ còn có thể dựa vào quân đội nhiều như vậy thu phục hoàn toàn các bộ tộc Tây Liêu, thực lực gia tăng mạnh."
Bản đồ Bắc Tống thật không lớn, so với Thổ Phiên còn nhỏ hơn.
Trương Tam vò đầu nói:
" Xem ra đàm phán lần này rất khó khăn."
Lý Tứ nói:
" Hay là đi thăm thái thượng hoàng trước đi."
...
Tống Huy Tông và những người bị bắt ở trong một tiểu trại. Tống Huy Tông ở cổng trại đã sớm thấy Âu Dương từ xa. Chờ Âu Dương đến gần liền nói:
" Âu Dương, ngươi không phải là thường bảo binh tướng của Triệu Ngọc có bao nhiêu là năng lực sao? Sao bị người mấy trăm dặm mấy trăm dặm, ngay cả thái thượng hoàng cũng bị bắt tới vậy?"
Quan liên lạc của Da Luật Đại Thạch nói mấy câu với binh sĩ trông coi trại, binh sĩ rút lui nhường lại đường cho Âu Dương. Âu Dương làm như không nghe thấy lời của Tống Huy Tông, hành lễ nói:
" Đại Tống khâm sai Âu Dương ra mắt thái thượng hoàng."
" Bình thân"
Tống Huy Tông hiển nhiên không có chịu khổ gì cả, còn có thể vênh váo ngạo mạn mà/
" Trương Tam, ngươi xem mọi người như thế nào. Lý Tứ, nấu nước pha trà."
"Dạ"
...
Tống Huy Tông với Âu Dương ngồi xuống, Tống Huy Tông mới thở dài nói:
" Dọa người, thật dọa người."
"Cũng chưa đến nỗi nào."
Âu Dương khuyên giải an ủi. So với trong lịch sử ngươi với con của ngươi thêm bách quan, công chúa, phi tử toàn bộ bị người Nữ Chân bắt đi còn tốt hơn nhiều lắm. Xem ra người này trời sinh phải có một kiếp như vậy.
" Ta đã nghĩ kỹ, ta cũng không muốn nhìn sắc mặt của Triệu Ngọc. Thật sự không được ta liền tự sát, như vậy còn có mặt mũi đi gặp Thái tổ hoàng đế."
Tống Huy Tông lau nước mắt nói:
" Đáng tiếc, các đệ tử của ta đều là người tuấn kiệt, cứ như vậy mà bỏ mạng theo ta."
" Thái thượng hoàng, người Liêu lúc này nhất định sẽ dùng công phu sư tử ngoạm, nhưng chúng ta cũng có thể hạ giá xuống. Nếu quả thật không có cách nào khác, Hoàng thượng cũng sẽ không phái vi thần tới đây."
" Triệu Ngọc chính là sợ bị gánh danh nhơ. Đến lúc đó chắc chắn sẽ thả tin tức giả, nói ta đã bị người Khiết Đan giết."
Tống Huy Tông nói:
"Ta đã nhìn nàng lớn lên, còn không biết nàng sao? Phái ngươi tới chỉ là làm cho có thôi, để có thể khai báo với mọi người. Nếu nàng tốn một ít tiền để chuộc ta, nàng sẽ cảm thấy rất đau lòng."
" Sẽ không đâu, sẽ không đâu."
*****
Âu Dương ha ha cười. Sự thật là Triệu Ngọc đúng là rất không kiên nhẫn với Tống Huy Tông nữa, nếu Tống Huy Tông chết, tâm tình nàng sẽ tốt hơn nhiều. Âu Dương là quan viên duy nhất công khai tiếp xúc với Tống Huy Tông, Tống Huy Tông chưa bao giờ kiêng kỵ sự chán ghét với cháu gái của mình. Triệu Ngọc cũng như vậy ở trước mặt Âu Dương chưa bao giờ kiêng dè thái độ chán ghét với thái thượng hoàng của mình.
Ngoại trừ thức ăn hơi thiếu thốn ra, đại bộ phận tù binh đều ở trạng thái tương đối khá, chỉ có một tên nội vệ bị thương hơi nghiêm trọng, trong vệ đội của Âu Dương có lang y, sau khi xem xét tỏ vẻ tánh mạng không lo ngại.
Buổi tối hôm đó, Âu Dương dẫn theo mấy thân tín ngồi vào vị trí, trong bữa tiệc Da Luật Đại Thạch học Chu Du treo kiếm, không cho phép đàm luận về giao chiến giữa hai nước, chỉ có thể nói chuyện phiếm vui đùa. Ngoại trừ công vụ, các đề tài khác có rất nhiều, chẳng hạn như ngựa, chẳng hạn như nữ nhân, chẳng hạn như binh khí, chẳng hạn như các tin đồn thú vị với Mộng Du Ký.
Ngày hôm sau, rốt cuộc đã bắt đầu đàm phán. Da Luật Đại Thạch lấy ra một tờ giấy đã viết sẵn, nghiêm mặt nói:
" Âu đại nhân, để bày tỏ thành ý của các ngươi, trước hết hãy đăng bản thảo này lên trên báo hoàng gia đi."
Âu Dương nhận lấy tờ giấy, hóa ra là tuyên bố thái thượng hoàng đang bị nhốt ở Liêu quốc, chiêu này tàn nhẫn, đương nhiên Âu Dương tuyệt đối không có ngu ngốc tuyên truyền trên báo hoàng gia như vậy, nếu không Triệu Ngọc trước tiên sẽ diệt báo hoàng gia. Âu Dương sau khi nhận bản thảo, lắc đầu:
" Đại nguyên soái, thật ra thì ta nói rõ tình hình thực tế cho ngươi luôn. Hoàng thượng không phải là nguyện ý đưa thái thượng hoàng còn sống trở về."
" Vậy phái ngươi tới làm gì?"
"Ý của Hoàng thượng là, nếu người Khiết Đan có thể giúp nàng giết thái thượng hoàng, nàng sẽ xem xét một số điều kiện cho Khiết Đan."
Da Luật Đại Thạch cười ha hả:
" Âu đại nhân, ngươi không cần hù ta, hoàng thượng các ngươi là người sĩ diện. Sao lại nguyện ý gánh trên lưng danh nhơ sát hại thái thượng hoàng?"
" Nhưng mà sự thật chính là như vậy."
Âu Dương bất đắc dĩ nói:
" Không nói gạt ngươi, đã có không ít nội vệ đến tiền tuyến chuẩn bị nhặt xác. Bản thảo này ta chắc chắn không thể đăng được. Có điều ta với thái thượng hoàng giao tình không cạn, hắn lại là hiệu trưởng của đại học Dương Bình của ta, học sinh của hắn cũng đều đóng học phí rồi. Nếu đại nguyên soái có thể mở đường, Âu Dương ta sẽ mạo hiểm gánh lấy nguy hiểm này."
Âu Dương cố gắng làm nhạt đi tác dụng chính trị của Tống Huy Tông.
Nhưng Da Luật Đại Thạch cũng không phải là không có chuẩn bị, cười nói:
" Âu đại nhân có thể còn không biết. Ta đã phái người xuyên qua tiền tuyến đến Đông Kinh tung lời đồn. Phỏng chừng lúc này người ở Đông Kinh đã sớm biết rằng thái thượng hoàng đã rơi vào trong tay người Liêu chúng ta. Chúng ta còn tung tin đồn nói Hoàng thượng các ngươi thấy chết mà không cứu, âm mưu mượn đao giết người."
"..."
Âu Dương im lặng, cái này gọi là sao nhỉ. Người nhà con tin không hy vọng con tin trở về, kẻ bắt cóc mãnh liệt hi vọng con tin trở về.
" Âu đại nhân, bây giờ có thể bàn điều kiện được chưa?"
Âu Dương trầm tư một hồi nói:
" Xem ra chúng ta đối với nhận thức về giá trị của thái thượng hoàng có sự chênh lệch rất lớn. Không bằng như vậy, để bày tỏ thành ý bên ta với thành ý của các ngươi, ta đề nghị chúng ta trước tiên nên tiến hành đàm phán với những người khác. Ý kiến của ta một ngàn quan một cái."
" Cũng có đạo lý."
Da Luật Đại Thạch nói:
" Có điều đại nhân là một ngàn một cái, nhưng mà vượt qua thân phận của đại nhân, thiên hạ có ai không biết vua. Mỗi người hai ngàn quan. Chừng ba mươi người công lại là sáu vạn quan, không cần ngân phiếu và tiền đồng, toàn bộ đổi thành bạc trắng, lấy tỉ suất hối đoái cùng ngày làm chuẩn."
" Người sảng khoái, ta thích."
Âu Dương phất tay, Trương Tam trải giấy ra, Lý Tứ mài mực. Âu Dương cầm bút viết biên lai nói:
" Đại nguyên soái có thể đưa người đến biên cảnh, ta sẽ phái người đưa bạc ngay tại biên cảnh. Hà Nam có tiễn trang Dương Bình, chắc chắn sẽ không làm trễ nãi bao nhiêu thời gian, ngươi thấy thế nào?"
" Tốt"
Da Luật Đại Thạch đang hi vọng kéo dài thời gian càng lâu càng tốt, cũng sảng khoái đồng ý.
Hai bên ước định, sau khi nhận được tin tức giao dịch giữa hai bên, mọi người lại tiến hành đàm phán về vấn đề thái thượng hoàng. Đàm phán rất hài hước, Âu Dương căn bản là không có nghe điều kiện của Da Luật Đại Thạch, Da Luật Đại Thạch cũng chẳng nói ra điều kiện của mình. Âu Dương sau khi trở về tính thời gian, Trương Tam phải đi tìm Tư Gia lấy bạc, dựa theo lộ trình tính toán, bọn họ sau khi chuyển giao nhóm con tin thứ nhất thì còn cách ngày quy định về hồi báo có hai mươi bốn hai mươi lăm ngày. Làm sao đưa Tống Huy Tông ra được đây?
Lý Tứ nói:
" Đại nhân, nếu muốn chuộc thái thượng hoàng, phải khiến người Khiết Đan biết rõ, thái thượng hoàng không có đáng giá như vậy."
" Đúng, đại nhân. Chẳng lẽ hắn còn có thể bán cho người khác?"
Trương Tam nói:
" Hoàn toàn có thể dùng ít tiền mua về."
" Các ngươi không rõ giá trị cống hiến của thái thượng hoàng đối với học vấn. Ta không muốn hắn cứ như vậy mà chết."
Lý Tứ nói:
" Đại nhân, muốn người Khiết Đan không quan tâm đến giá trị của thái thượng hoàng, ngươi trước tiên cũng phải không quan tâm."
" Có đạo lý"
Âu Dương gật đầu:
" Lý Tứ, ngươi đi chuyển bạc, thuận tiện giúp ta làm một chuyện, ta cũng không tin Da Luật Đại Thạch thực sự thông minh như Gia Cát Lượng."
...
Mấy ngày nay, Âu Dương tuy rằng rất ít gặp mặt với Da Luật Đại Thạch, mặc dù không có ra khỏi thành, mặc dù không có hỏi thăm gì, nhưng hắn biết rõ Da Luật Đại Thạch đang làm gì đó. Hắn đang củng cố phòng tuyến phía tây, di chuyển vật tư. Như Đồng Quán phỏng đoán, Da Luật Đại Thạch không muốn hội chiến chính diện với quân Tống. Lợi dụng chống cự liên tiếp, bắt tay đem chủ lực rút lui đến Đông Kinh, mảnh đất kia tuy rằng rách nát, nhưng đất đai rất lớn, các loại địa hình đều có, còn nữa từ vị trí kia còn có thể lên bắc, học tập biện pháp di dời của Đột Quyết với Hung Nô, giữ lại mồi lửa.
Từ nơi này cũng nhìn ra
← Hồi 267 | Hồi 269 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác