← Hồi 262 | Hồi 264 → |
Bởi vì ảnh hưởng của báo Hoàng Gia, người Tống đặc biệt là người Đông Kinh bây giờ đối với tình thế quốc tế, tình thế trong nước nhiệt tình thảo luận đã trở thành một tác phong của Đông Kinh. Căn cứ báo Hoàng Gia ở Đông Kinh điều tra, thậm chí có bảy phần người Tống ủng hộ chiến tranh, có điều chỉ có ba phần là ủng hộ hai tuyến khai chiến. Âu Dương dưới b bầu không khí như vậy, trở lại Dương Bình.
Cơ quan quốc gia vận hành đã vào quỹ đạo, kể cả Triệu Ngọc ở bên trong bất luận kẻ nào cũng không có thể nói ngừng là có thể dừng lại. Vì sao cần phải chiến tranh? Chiến tranh có thể ảnh hưởng rất lớn đến tiến bộ xã hội, đương nhiên cũng phải xem phải hệ thống nào đạt được thắng lợi. Bởi vì chiến tranh đã đại biểu lợi ích, cho dù là lợi ích chính trị hay là lợi ích kinh tế.
Có câu là thương nữ không bằng hận vương quốc, trong bầu không khí thương nghiệp nhộn nhịp nhất vào tháng sáu của Dương Bình, thương nam thương nữ đều tích cực nhiệt liệt tham dự thi đấu bóng đá. Dĩ nhiên, đại sự quốc gia ít nhiều vẫn ảnh hưởng tới một chút, nói ví dụ như có người tăng ca rất không thoải mái, nói ví dụ như dự thi lần này có đặc biệt mời đội banh của tam quân lộ.
Âu Dương xem tin tức hỏi Cam Tín:
" Để tam quân lộ tham gia thi đấu bóng đá, là chủ ý của người nào?"
" Của ta."
Cam Tín cười một tiếng.
" Rất tốt."
Âu Dương nói:
" Cam Tín, sang năm ngươi đi thi công danh đi."
Cam Tín cười nói:
" Đại nhân, sao lại đột nhiên nói như vậy? Hơn nữa lại nói nếu muốn tham gia khoa cử sang năm, tháng tám năm nay sẽ phải tham gia thi châu, trong tay ta còn rất nhiều chuyện, cũng không thể đi được."
" Không sao, trong châu ta đã chào hỏi rồi."
Âu Dương nói:
" Dựa theo ta thấy, Đại Tống bất kể thay đổi thế nào, trong vòng hai mươi năm này, tác dụng của công danh vẫn là phi thường lớn."
Dù cho là ở xã hội hiện đại cũng có tác dụng tương đối lớn.
" Đại nhân?"
Cam Tín có chút nghi ngờ.
" Ngươi đã đem quả phụ chơi thành lão phụ, chẳng lẽ không suy nghĩ mục tiêu phấn đấu tương lai?"
Âu Dương giải thích nói:
" Ta là người không có chí lớn, nhưng dựa vào thanh danh và nhân duyên của ngươi, nếu có công danh, tất nhiên là rất tốt, thậm chí có thể ở lại kinh thành đảm nhiệm công việc tương đối quan trọng, tương lai tri huyện Dương Bình này cũng sẽ là của ngươi thôi. Ngươi đừng nói với ta, cùng Chân nương sống mười năm, còn không chán?"
" Ha ha."
Cam Tín cười sau đó gật đầu:
" Ta nghe đại nhân."
Trận bóng mấy lần trước có thêm hội nghị mậu dịch Âu Dương đều không có ở nhà, lần này ở nhà, khách đến thăm không ngừng. Mới cùng Cam Tín nói vài lời, thì có thương nhân tới bái phỏng. Âu Dương sau khi tiếp đãi mấy người thì cảm giác rất mệt mỏi. Hội nghị mậu dịch, là mọi người giới thiệu sản phẩm của mình, tìm kiếm mậu dịch đầu tư. Thương nhân tất nhiên nhiều, Âu Dương trái lo phải nghĩ dứt khoát đến đại học trốn tránh yên tĩnh một hồi.
Có lẽ là thói quen cuộc sống bây giờ, có lẽ là lão bà bệnh chết mấy người, không cần mỗi ngày đối phó Tông Trạch, Tống Huy Tông tinh thần thoạt nhìn cũng không tệ lắm. Ngẫu nhiên trông thấy Âu Dương, nhất định muốn Âu Dương đi thưởng thức lá trà hắn tự mình đi ngắt lá non, tự mình hong khô. Âu Dương cũng có chuyện muốn nói với hắn:
" Thái thượng hoàng, chuyện Lưu Tứ Nữ đã điều tra xong."
" Không thể nói ngươi cũng sẽ không nói với ta."
Tống Huy Tông đã quen dùng 'ta' để xưng hô bản thân. Tống Huy Tông hỏi:
" Xảy ra chuyện gì?"
" Là người Nữ Chân làm."
Đem chuyện đã trải qua nói với Tống Huy Tông một lần:
" Lưu Tứ Nữ vẫn có chút lòng lang dạ thú."
" Hậu Đường mượn ngoại binh, cắt nhường mười sáu châu Yến Vân. Làm cho ta vốn không có lá chắn nào bại lộ dưới kỵ binh Khiết Đan. Thái tổ hoàng đế đối với hành động này vô cùng phẫn hận. Lưu Tứ Nữ thật giỏi chuyện này, cũng là hắn gieo gió gặt bảo, trừng phạt đúng tội."
Tống Huy Tông uống một ngụm trà lắc đầu nói:
" Triệu Ngọc quả thật so với ta có năng lực hơn, không ít người nói với ta, nói Triệu Ngọc không có bản lãnh gì, đều dựa vào người phía dưới dìu đỡ lên. Ta liền nói với bọn họ, không có bản lãnh? Có thể dùng người, hiểu được dùng người thì là có bản lãnh rồi. Lần này Nữ Chân làm loạn, có hai mươi mấy người người Nữ Chân xông đến trong đại học, hơn một trăm hương binh không dám tới gần, ở trong phòng, bắn một mũi đã có một người chết. Sau lại triệu tập sương quân, lại thêm hỏa khí mới bắt được người ta. Ta lúc ấy lại nhớ năm đó chủ trương liên Kim chống Liêu, thật sự không khác tự chịu diệt vong."
Vị trí chiến lược mười sáu châu Yến Vân, còn có giá trị chính trị và kinh tế, cũng làm cho hoàng đế mỗi một triều đại Tống Triều thèm thuồng mong muốn, cũng có ý muốn thu hồi lại. Tống Huy Tông cũng không ngoại lệ, liên Kim chống Liêu là chủ ý lúc đó của hắn, bọn người Lương Sư Thành Lý Bang Ngạn cổ xuý chiến lược này. Mà Nữ Chân hung bạo, hắn sau khi chứng kiến sức chiến đấu của người Nữ Chân mới hiểu được chiến lược lúc ấy của mình sai lầm to lớn đến mức thế nào.
Âu Dương giúp Tống Huy Tông rót đầy trà nói:
" Thái thượng hoàng, thế sự này nào có cái gì chân chính đúng sai."
" Ý nghĩa lời này của ngươi so với tuổi của ta còn lão luyện hơn mấy phần."
Tống Huy Tông nói:
" Chuyến này đi đâu?"
Âu Dương nói:
" Đi tham gia huyết chiến Đông Hải và hải chiến Thiên Duẫn."
" Ừm, không nên xem thường người Nữ Chân."
Tống Huy Tông nói:
" Người Nữ Chân tính tình kiên nhẫn vô cùng. Ngươi cảm thấy hắn không tạo ra thuyền, hắn có thể tạo ra. Nhưng so với chiến quả trận chiến bọn họ đối Liêu, tạo thuyền dường như cũng không có gì ghế gớm cho lắm."
Âu Dương kinh ngạc hỏi:
" Thái thượng hoàng có phải là cũng đi đâu?"
Tống Huy Tông cười một tiếng không nói, sau lưng hắn nội vệ cười khổ nói:
" Thái thượng hoàng học Triệu Võ Linh vương đi Kim quốc."
Âu Dương đổ mồ hôi, Triệu Võ Linh vương hắn biết, quân vương khá là có tài, gan dạ sáng suốt hơn người, đã từng lấy thân phận sứ giả đi bái phỏng đối thủ một mất một còn của mình, quốc quân Tần triều, hơn nữa toàn thân trở ra. Khiến Tần Chiêu Vương và Tuyên thái hậu kính làm thần nhân. Dưới sự dẫn dắt của hắn, Triệu quốc trong khoảng thời gian vượt qua Tần quốc, đáng tiếc, nhi tử sinh quá nhiều, cuối cùng mọi người tranh vương vị, bản thân hắn bị đói chết. Điều này cũng nói rõ tầm quan trọng của kế hoạch hoá gia đình ở thời kỳ Xuân Thu. Một chồng một vợ chính là giữ vững gia đình, hài hòa đạo lý xã hội.
*****
Âu Dương thật không nghĩ tới, Tống Huy Tông dám đi địa bàn của Nữ Chân du ngoạn. Tuy rằng lúc đó còn chưa trở mặt, nhưng dù sao cũng là người Nữ Chân, rất ít thích giảng đạo lý. Tống Huy Tông dầu gì cũng là thái thượng hoàng, lại dám mạo hiểm. Tống Huy Tông nói:
" Lúc ta ở Hàng Châu gặp phải một người Nữ Chân, hắn đã đạt đến trình độ si mê chữ viết. Ta rất tán thưởng, liền mua hắn, trở thành học trò của ta. Cũng chính là hắn cùng ta đi đến Nữ Chân."
"..."
Âu Dương ngược lại bội phục Tống Huy Tông, cũng dám để cho một học trò Nữ Chân dẫn đường đi đến Nữ Chân.
" Muốn nghe cách nghĩ của ta hay không?"
" Đương nhiên, thái thượng hoàng tất nhiên chuyến đi này không tệ."
" Kỳ thật các ngươi đều có chút hiểu lầm Nữ Chân."
Tống Huy Tông nói:
" Theo ta đoán, người Nữ Chân cùng chúng ta không khác biệt lắm. Âu Dương ngươi có tiền, nhưng cũng có vô số người không có tiền. Nữ Chân cũng là như thế này, cuộc sống các tù trưởng vẫn rất không tồi, nhưng bách tính Nữ Chân... Lời nói khó nghe, mạng rất thấp hèn, bọn họ đối với lời nói của tù trưởng là nói gì nghe nấy. Cho nên biện pháp tốt nhất tấn công Nữ Chân không phải là cường công, mà là bắt giặc phải bắt vua trước. Chỉ cần ngươi bắt được tù trưởng một bộ tộc, tất nhiên có thể làm cho bộ tộc này không hề phản kháng nữa."
Âu Dương hỏi:
" Nếu tù trưởng cận kề cái chết không phối hợp thì sao?"
Tống Huy Tông cười nói:
" Âu Dương ngươi không phải là hiểu nhân tính nhất sao? Người cả ngày ăn ngon uống say, làm sao có thể không sợ chết."
Có đạo lý, Âu Dương gật đầu hai mắt tỏa sáng. Thường nói người Nữ Chân thiện chiến, địa hình Nữ Chân phức tạp. Nhưng nếu dùng năm nghìn người Nữ Chân chiêu mộ trộn lẫn vào trong, bắt tù trưởng bộ tộc là việc chính, cho dù làm không được như Tống Huy Tông nói, Nữ Chân cũng tất nhiên đại loạn. Âu Dương lập tức có kế hoạch bước đầu.
Nữ Chân mặc dù có chính quyền, mặc dù có lãnh đạo thống nhất. Theo như tin phục Hoàn Nhan A Cốt Đả, Hoàn Nhan A Cốt Đả cưỡng bức, hoặc là lợi dụng, dùng đủ mọi thủ đoạn. Cũng không phải giống như là Liêu, Tây Hạ, phối hợp thống nhất tập quyền. Cho dù là Liêu và Tây Hạ, cũng có không ít địa phương hoàng đế hiệu lệnh không được. Cũng có không ít bộ tộc lực ngưng tụ mạnh đối với binh sĩ bổn tộc còn có lực khống chế tương đương.
Âu Dương một đường trở về, tinh thần có chút chán chường, cũng không phải là toàn bộ bởi vì đã trải qua hai trận hải chiến. Mà là từ tâm lý không thích quá nhiều người chết của hắn. Tuy rằng hắn biết rõ trong lịch sử đây không phải là cục diện ngươi chết ta sống, cũng chủ động xây dựng một vài sách lược tiến công, cũng hy vọng có thể thống nhất. Nhưng, hắn thực sự không hy vọng chết quá nhiều người, đặc biệt là không hy vọng chết quá nhiều quân Tống. Mà nay nghe thấy Tống Huy Tông phân tích, trực giác hắn tự nói với mình, tất nhiên có thể tương đối thả lỏng kết cục chiến tranh với Nữ Chân.
Cho nên Âu Dương đi tìm Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc nghe nói Âu Dương chủ động đến ngược lại là có chút kinh ngạc, tuyên vào nói mấy câu vô nghĩa, rồi Âu Dương đi vào đề chính:
" Bệ hạ, Trương Tuấn có phải dâng tấu chiêu mộ năm nghìn cấm quân Nữ Chân hay không?"
" Dâng tấu, nhưng trẫm chỉ cho chiêu mộ một ngàn. Đã có người đi làm rồi."
Triệu Ngọc nói:
" Chẳng lẽ là chủ ý của ngươi sao?"
" Là chủ ý của vi thần."
Triệu Ngọc lắc đầu:
" Điều này trẫm không hiểu, vì sao phải điều người Nữ Chân làm quân?"
" Bệ hạ có từng nghe nói Triệu Võ Linh vương không?"
" Đương nhiên biết."
" Bệ hạ có biết thời kì Hán Vũ đế quân thần Thiền Vu Hung Nô hay không?"
(Thiền Vu tên hiệu của vua Hung Nô)
" Ngươi muốn nói cái gì?"
Âu Dương nói:
" Triệu Võ Linh Vương, một đời anh minh, nhưng lúc tuổi già bởi vì có mấy nhi tử tranh đấu vương vị, cho nên chết đói. Quân thần Thiền Vu giết cha đoạt vị. Còn có các đời từ lớn đến quân vương, nhỏ đến lê dân bách tính, nhi tử tranh đấu vẫn chưa từng tránh khỏi được.
Triệu Ngọc nghi hoặc hỏi:
" Cái này cùng với năm nghìn người Nữ Chân có quan hệ gì?"
" Nữ Chân cùng sở hữu bảy mươi hai bộ tộc, gần như toàn bộ đều thần phục bộ tộc Hoàn Nhan. Nhưng những bộ tộc này chẳng qua là phụ thuộc theo tình thế, cũng không phải là đại biểu đây là bộ tộc Kim quốc có năng lực khống chế trực tiếp. Cho nên vi thần nghĩ treo giải thưởng cho những người đàn ông trong nhà tù trưởng của bảy mươi hai bộ tộc, Sống một vạnm chết năm nghìn, Sau đó lại đem năm ngàn người chúng ta chiêu mộ đưa về Nữ Chân. Cho dù bọn họ phản bội chúng ta, cũng chỉ là năm nghìn binh lực, nhưng chỉ cần có một người đắc thủ, vậy thì sẽ tạo thành sự hỗn loạn rất lớn trong bộ tộc. Bệ hạ cũng biết, bọn họ lại không có bao nhiêu người đi bảo vệ. Thậm chí không có người nào bảo vệ cả. Nếu bắt sống được, còn có thể để thu nạp người Nữ Chân trong bộ tộc của hắn về mình, không đối địch với chúng ta."
" Được, kế sách này rất tốt."
Triệu Ngọc vỗ tay nói:
" Một bên chúng ta đánh giặc, một bên Nữ Chân nội loạn không ngừng. Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi nếu can thiệp đến chuyện trong bộ tộc, tất nhiên sẽ dẫn đến sự bất mãn. Nếu không can thiệp chuyện nội bộ, tất nhiên càng thêm hỗn loạn. Tình thế đoàn kết một khối của Nữ Chân sẽ thay đổi. Thật không nghĩ tới, Hoàn Nhan A Cốt Đả tính kế Đại Tống ta không thành, còn tặng người cho chúng ta phản gián Nữ Chân. Vậy dâng tấu chương vì sao không nói rõ ràng?"
" Bệ hạ, sự thật là thái thượng hoàng nhắc nhở vi thần."
" Hừ lão nhân kia chán sống, dám chỉ đem bốn người đi Nữ Chân."
Triệu Ngọc nghe Âu Dương nói về Tống Huy Tông, bất mãn nói:
" Hắn không biết, nếu hắn rơi vào tay người Nữ Chân, trẫm bên này làm việc sẽ phải băn khoăn thêm mấy phần."
" Bệ hạ, dù sao cũng không có gặp chuyện không may gì mà."
"Ừ"
Triệu Ngọc gật đầu:
" Ngươi xem việc này giao cho ai xử lý mới tốt?"
" Người Nữ Chân, đương nhiên là bản thân người Nữ Chân dẫn dắt."
Âu Dương nói:
" Bệ hạ còn nhớ rõ vi thần dâng tấu chương nói rõ Kim Tứ sự vụ Hà Nam không? Vi thần cảm giác hắn có thể dẫn dắt người Nữ Chân. Người này gian trá hèn hạ, vì nữ nhân và phú quý có thể lục thân không nhận (lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận). Nếu bệ hạ có thể phong hắn làm tướng quân, hắn tất nhiên sẽ bán mạng tìm cách. Tục ngữ nói..."
" Không có khả năng."
Triệu Ngọc nói:
" Vô cớ đề bạt tướng lĩnh, còn là người Nữ Chân, còn muốn đem binh quyền cho hắn. Điều đó không có khả năng."
" Bệ hạ, người phi thường mới làm được chuyện phi thường. Người này bây giờ đã nhập quốc tịch Hán. Quặng mỏ ở Y Xuyên do hắn đảm nhiệm đến nay, lượng sản xuất ở quặng mỏ Y Xuyên cao hơn trước kia đến hai phần."
Âu Dương kiên nhẫn nói:
" Nếu như là người Tống dẫn người Nữ Chân, tập tính, ngôn ngữ cái gì cũng chưa quen thuộc, hơn nữa người Nữ Chân trong gốc rễ vẫn còn là không phục người Hán, cho nên chỉ có thể là để người Nữ Chân tới dẫn dắt người Nữ Chân."
"..."
*****
Triệu Ngọc sau khi trầm tư hỏi:
" Kim Tứ do ai điều phối, dù sao cũng phải có một giám quân."
" Kim Tứ có thể do Trương Tuấn điều phối. Về phần giám quân... Bệ hạ, vẫn là câu nói kia, chuyện phi thường phải do người phi thường làm. Nếu là làm chuyện ám muội, cũng chỉ có thể để người có khả năng làm chuyện ám muội đến làm."
" Nói ví dụ như?"
" Nói ví dụ như người từng được triều đình phái ra, thành công châm ngòi khiêu khích tám bộ tộc đánh nhau kịch liệt ở Ô Cốc, lại lôi kéo đại thần của Liêu... Lý Bang Ngạn Lý đại nhân."
Triệu Ngọc cười nói:
" Âu Dương ngươi có phải là nhìn Lý Bang Ngạn rất không vừa mắt phải không, chuyện gì tương đối dễ chết đều để cho người ta đi làm."
" Vậy ý tứ của bệ hạ là?"
" Không thể phủ nhận, Lý Bang Ngạn xác thực là tiểu nhân."
Triệu Ngọc nói:
" Được, trẫm liền phái binh đi làm chuyện này. Nhưng quân Nữ Chân không được có bất kỳ hỏa khí bất kỳ. Nếu có phải yêu cầu quân Hà Bắc đích thân nhận lấy. Trẫm ra lệnh cho Kim Tứ làm tướng quân lục phẩm. Có điều... Tiền thưởng này người nào xuất ra?"
Âu Dương cười nói:
" Vi thần xuất ra."
" Có tiền."
Triệu Ngọc sau khi ngẫm lại nói:
" Trẫm nghe nói đã có thương nhân có người đã có vạn vạn quan, có thật hay không?"
" Bệ hạ, trước khi vi thần còn chưa có làm tri huyện, Đông Kinh đã có nhiều người bách vạn quan, ngàn vạn quan cũng không có ít. Mười năm này, lại buôn bán kiếm được nhiều nên là chuyện có thể xảy ra."
Triệu Ngọc hỏi:
" Nhưng mà trẫm vì sao càng buôn bán kiếm càng ít?"
" Bệ hạ xem cấm quân, trước kia mặc chủ yếu là giày cỏ, bây giờ thống nhất là giày vải, còn có ủng da. Trăm vạn người thay đổi quần áo vũ khí... Đều cần dùng tiền, hơn nữa lại nói, dân gian giàu có cũng là một chuyện tốt. Bệ hạ muốn tiêu tiền, không phải là sẽ có tiền sao?"
Triệu Ngọc lắc đầu:
" Trẫm cảm thấy là Hộ bộ quá vô năng, còn có quan địa phương với thương nhân quan hệ quá tốt."
" Dạ..."
Không thể phủ nhận, đây quả thật là một nguyên nhân rất lớn. Thu thuế là do quan địa phương phụ trách, mà có rất nhiều quan địa phương có cổ phần trong các xưởng bãi. Âu Dương nói:
"Nếu như vậy, chỉ có thể tiến hành tập quyền trung ương, điều động thuế trung ương xuống..."
Âu Dương đây là tham khảo hệ thống thuế vụ các châu và thuế vụ liên bang Hoa Kỳ. Thuế vụ đúng lúc có thể khiến buôn bán phát triển. Triều đình coi trọng chuyện này, chứng tỏ buôn bán đã phát triển đến hiệu quả mong muốn.
...
Kim Tứ nhận được thánh chỉ, cảm giác không thể tưởng tượng nổi giống như mình mơ lượm được cục tiền vậy. Ngày hôm qua mình còn là một người làm công thay lão bản, hôm nay lại là võ tướng chính thức của triều đình so với lão bản còn lớn hơn. Cũng là quan viên Đại Tống người Nữ Chân chân chính đầu tiên. Đi cùng với thánh chỉ còn có Binh bộ công, Kim Tứ có thể tự mình chọn ra hai gã phó tướng, thông qua Phòng Ngự Sử Hà Nam, chiêu mộ ba nghìn đến năm ngàn người Nữ Chân ở Hà Nam làm cấm quân. Ngoài ra còn có quyền hạn là, Kim Tứ có thể đem người Nữ Chân không phải là quốc tịch Hán nhưng muốn gia nhập cấm quân chuyển thành quốc tịch Hán. Cuối cùng Hoàng thượng còn có ban thưởng năm mươi lượng hoàng kim.
Đương nhiên thưởng cũng đi kèm với hạn chế. Chẳng hạn như bản thân hắn phải mang một ngàn người đi Hải Châu, thông qua Hải Châu gia nhập quân Hà Bắc. Còn thừa lại bốn ngàn người, cũng thông qua các phương thức vận chuyển từng nhóm.
Kim Tứ không phải là đứa ngốc, hắn đương nhiên biết rõ nguyên nhân đột nhiên cho mình những thứ tốt này. Có điều đây là cơ hội, đây là cơ hội để hắn làm một con người có đẳng cấp cao. Kể từ khi hắn biết người ngày đó nói chuyện với mình ở bờ sông chính là Âu Dương, là hắn biết mình còn có cơ hội. Thậm chí xem thư Âu Dương tự tay viết so với thánh chỉ còn nặng hơn.
Âu Dương trên thư nói hắn có thể làm nhiệm vụ, thư nói, cho dù hắn không muốn làm như vậy, sau khi gia nhập biên chế quân Hà Bắc, hắn vẫn như cũ là tướng quân chân chính. Nhưng nếu hoàn thành được chuyện này, sẽ có khả năng tiến vào triều đường Đại. Âu Dương còn nói, hắn cũng hi vọng dưới tình huống ít người phải chết mà mau chóng kết thúc chiến tranh. Âu Dương phân tích binh lực, vật tư, vũ khí trước mắt, nói cho Kim Tứ, Nữ Chân thật không có khả năng thắng lợi. Tương lai quản lý khu người Nữ Chân còn phải dựa vào hắn phụ trách. Cuối cùng trên thư nói một câu: Đừng để cho ta thất vọng. Đồng thời đưa ngân phiếu hai vạn quan bảo hắn tùy ý sử dụng.
Phong thư này hoàn toàn thuyết phục Kim Tứ buông xuống một chút chướng ngại tâm lý cuối cùng. Âu Dương nói trong thư cũng đều là lời nói thật, cũng bởi vì Kim Tứ biết rõ Âu Dương nói đều là lời nói thật, cho nên mới dễ dàng tiếp nhận như vậy. Thư không có nói rõ lão bà với hài tử của Kim Tứ làm con tin, nhưng nếu Kim Tứ chết trận, Âu Dương cũng bảo đảm sẽ chăm sóc bọn họ.
Có năng lực đương nhiên là có mị lực, ngày hôm sau Kim Tứ đã bắt đầu chiêu mộ trăm tên thân binh, đều là thành viên của bộ tộc Hắc Thủy. Rồi sau đó thân binh cầm công văn của hắn đến khu tụ tập Nữ Chân phụ cận chiêu binh. Khẩu hiệu tuyên truyền của bọn họ là: chiến đấu vì tự do. Bản thảo diễn thuyết tương đối thu hút, điểm xuất phát chỉ có một, nói đồng bào Nữ Chân ở Kim quốc đang ở tình thế nước sôi lửa bỏng, bọn họ trở thành vật hi sinh có thể tùy ý hy sinh trên chiến trường. Mà những người cấp cao lại có cuộc sống ăn chơi đàng điếm, căn bản mặc kệ cuộc sống của bọn họ như thế nào. Cho nên phải giải cứu đồng bào Nữ Chân ra.
Có không ít người Nữ Chân ủng hộ cách nhìn như vậy, nhưng đồng thời bọn họ cảm thấy Đại Tống cũng không phải là cái gì tốt đẹp. Lúc trước báo danh cũng không quá tích cực, nhưng sau khi biết Âu Dương bỏ ra một phần thưởng cực lớn, mọi người đều sống chết báo danh. Một người một vạn quan, mười người xoá sạch một ổ. Bắt một tù trưởng hai nhi tử, chính là ba vạn quan, mỗi người còn có ba nghìn tiền thưởng. Ba nghìn này cho dù ở Đại Tống cũng có thể sống hết đời một cách thoải mái. Cái này mới là thứ chân chính kích thích trái tim bọn họ. Hơn nữa trước kia có không ít người có cừu oán với tù trưởng của mình hoặc là tù trưởng các bộ lạc lân cận. Với đủ loại nguyên nhân, công tác chiêu mộ diễn ra vô cùng thuận lợi. Cùng tháng, Kim Tứ đã dẫn dắt một ngàn tinh binh đi Hải Châu.
Thời gian rất gấp, cuối tháng tám sẽ phải chiến tranh với Nữ Chân, Kim Tứ đầu tháng tám đã đến quân Hà Bắc trình diện, giám quân Lý Bang Ngạn còn chưa tới. Trương Tuấn bởi vì đã được dặn dò, cho nên đem Kim Tứ chuyển cho Tiết Bính trông coi. Tiết Bính cùng với Kim Tứ hợp lại, quyết định không chờ những người khác nữa. Một ngàn người dưới sự dẫn dắt của Kim Tứ lẻn vào Trường Bạch Sơn.
← Hồi 262 | Hồi 264 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác