Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiên Tống - Hồi 262

Thiên Tống
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 262: Toàn diệt
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

" Đại nhân càng ngày càng nhàn vân dã hạc."

Triển Minh hỏi:

" Đại nhân không suy nghĩ vào triều sao?"

" Lười, ngươi nhìn Lý tướng bận rộn thành như vậy, ta có thể hứng thú hay không."

Âu Dương hỏi:

" Còn ngươi? Có dự định nghiêm chỉnh làm võ tướng hay không?"

" Bị đại nhân lây bệnh, cũng sớm không có lòng này rồi."

Triển Minh hỏi:

" Đại nhân, có phải đại chiến sắp bắt đầu rồi không?"

" Thời gian cụ thể ta cũng không biết, có điều trong vòng năm nay sẽ toàn diện khai chiến."

Âu Dương thở dài:

" Hy vọng có thể một lần vất vả suốt đời nhàn nhã giải quyết Liêu Kim, nếu như có thể diệt Mông Cổ nữa, thì có thể bảo vệ Đại Tống mấy trăm năm hưng thịnh."

" Mấy ngàn năm nay, dân tộc du mục nhiều lần uy hiếp ta, lịch đại các triều hòa thân là việc chính, tối đa cũng chỉ hòa được một trăm năm, người ta đã lại tới nữa. Vẫn là kế sách đại nhân tốt, thẳng tay đối phó bọn chúng."

" Dân tộc du mục không giống người Hán, bọn họ từ nhỏ đã săn bắn cưỡi ngựa bắn tên, thân thể tốt, thuật cưỡi ngựa tốt. Nhưng là bọn họ ít người."

Âu Dương nói:

" Nếu dụng binh không gián đoạn, bức bách bọn họ duy trì toàn dân đều là binh, đình chỉ sản xuất, hệ thống bọn họ sẽ sụp đổ dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là phải có thực lực sản xuất kinh tế cường đại bảo đảm không gián đoạn dụng binh. Tỷ như lần này, hơn trăm vạn cấm quân, cho dù bị đánh bại, Liêu Kim hai nước cũng chỉ có thể là kéo dài hơi tàn. Hoàng thượng có quyết đoán hạ lệnh động viên, bắt lính xuất chiến, Liêu Kim tất diệt vong."

Đây là chiến thuật kinh điển trong nhị thế chiến, quân đội Đức có vô cùng cường đại, tấn công Liên Xô, Liên Xô gần như dùng hết kể cả nhân lực, tài nguyên chiến tranh tiêu hao năng lực chiến đấu của quân Đức. Quân đồng minh kiểm soát hạn chế nguồn cung cấp vật tư cho Đức, để hậu viên quân Đức không đủ, do đó kéo ngã con quái vật khổng lồ chiến tranh Đức này.

Chiến tranh lạnh lại càng kinh điển hơn, Hoa Kỳ lợi dụng bịa đặt chiến tranh hành tinh và chạy đua quân bị, kéo ngã Liên Xô. Một quốc gia duy trì liên tục năng lực chiến tranh không chỉ có quyết định bởi quân đội, càng quyết định bởi năng lực sản xuất bên trong đất nước. Ở phương diện này người Tống có được ưu thế tuyệt đối, những gì Âu Dương làm chính là đem ưu thế hóa thành điểm thắng lợi. Đương nhiên sự xuất hiện của một số lớn tướng lĩnh và hành động quân sự thường xuyên thắng lợi cũng đề cao thật lớn năng lực chiến đấu của cấm quân và trình độ chiến lược. Cỗ máy chiến tranh Tống Triều đã trở nên thành thục, chờ ngày nào đó có thể không còn đánh trận nữa, ngược lại sẽ mang đến rất nhiều phiền nhiễu cho những người người phục vụ chiến tranh kia.

" Mọi người nghỉ ngơi."

Lương Hồng Ngọc xuất hiện boong tàu đình chỉ huấn luyện thân binh.

Âu Dương nói với Triển Minh:

" Người Nữ Chân rất ngoan cố, không cách nào thuyết phục bọn họ bỏ vũ khí xuống. Mặc dù trước mắt người Khiết Đan tập trung thực lực tương đối mạnh, nhưng gặm được cục xương Nữ Chân này quả là phiền toái."

Lương Hồng Ngọc đi tới cười hỏi:

" Thế nào? Ngươi lại muốn thu mua Liêu quốc?"

" Có thể dùng tiền giải quyết vấn đề thì đã không là vấn đề."

Âu Dương nói:

" Chỉ cần bọn họ ra giá thích hợp, vì sao không mua?"

Lương Hồng Ngọc hỏi:

" Có thể mua sao?"

" Có thể được. Người Khiết Đan đã không phải là người Khiết Đan trước kia. Binh sĩ bọn họ phi thường không có lực chiến đấu nhìn mấy trận Lai Châu là biết thôi."

Âu Dương nói:

" Quân Cơ xứ dâng tấu nói, người Liêu đã không đủ làm họa. Bây giờ Thiên Tộ đế đang thảo luận dời đô Đông Kinh. Còn tể tướng Lý Xử Ôn đã lặng lẽ liên hệ với Đồng Quán. Các đại thần cũng là năm bè bảy mảng. Mặc dù còn có mười mấy vạn binh sĩ, nhưng sức chiến đấu gần như tệ hại."

Lương Hồng Ngọc nói:

" Thật ra thì Liêu quốc tồi tệ nhất là không có đại tướng, ngoại trừ một mình Gia Luật Đại Thạch ra, không còn có người tương đối am hiểu đánh giặc."

Âu Dương hỏi:

" Bây giờ chủ soái bọn họ Da Luật Thuần như thế nào?"

" Có thể không sợ chết, nhưng năng lực bình thường. Da Luật Thuần nội vụ cũng không tệ lắm, nhưng chưa từng có kinh nghiệm lãnh binh, thật sự không đủ sức uy hiếp."

Lương Hồng Ngọc nói:

" Cách nhìn của ta cũng giống như ngươi, vùng đất Nữ Chân kia nhiều vùng núi giá lạnh. Hỏa khí cấm quân rất khó phát huy tác dụng. Tướng lãnh Nữ Chân nổi danh rất nhiều, Hoàn Nhan Ngô Khất Mại lại là một minh quân hiền tài. Cho nên người Nữ Chân so với người Liêu còn khó đánh hơn nhiều.

" Nữ Chân..."

Âu Dương nhìn biển rộng một hồi nói:

" Thật ra thì cũng không phải là không thể thu mua, bộ tộc bọn họ rất nhiều. Bộ tộc Hoàn Nhan đã phân mười hai bộ, còn có bộ tộc Trường Bạch Sơn, còn có bộ tộc Ngũ Quốc. Bọn họ còn chia ra Sinh Nữ Chân và Thục Nữ Chân. Bọn họ có thể đoàn kết cũng là bởi vì Hoàn Nhan A Cốt Đả. Hoàn Nhan A Cốt Đả cũng không phải là hoàn toàn dựa vào thuyết phục, cũng chinh phục một vài bộ lạc. Hơn nữa trước khi khởi binh, vì để bắt Hải Đông Thanh (một loại chim ưng), bộ lạc Hoàn Nhan còn diệt các bộ tộc khác."

Lương Hồng Ngọc hỏi:

" Có ý kiến gì không?"

" Ta muốn để triều đình tổ chức một nhánh cấm quân Nữ Chân. Không cần nhiều người, năm nghìn là có thể. Nếu lợi dụng được thỏa đáng, có thể khiến cho đoàn kết của bọn họ xuất hiện vết nứt."

" Không phải chứ? Đại nhân dùng Nữ Chân đánh Nữ Chân, sợ rằng triều đình sẽ không yên tâm."

Triển Minh biết rõ nguồn gốc nguồn mộ lính Âu Dương nói.

"Bọn họ quen thuộc địa hình địa phương, hơn nữa chúng ta có thể ưng thuận chỗ tốt, để cho bọn họ có thể đem vợ con hoặc là thân nhân bộ tộc đều đưa vào Đại Tống. Một khi có bộ tộc đồng ý di chuyển, không thể tránh khỏi nội bộ Nữ Chân bắt đầu hoài nghi lẫn nhau. Về phần không yên lòng ngươi nói, thật ra thì so sánh hai bên mà nói, lợi ích hơn xa nguy hiểm, thương nhân chúng ta xem ra, là tuyệt đối có thể làm. Dù sao cho dù năm ngàn người này đều phản bội chúng ta, chúng ta chẳng qua nhiều hơn năm ngàn kẻ địch cầm đao mà thôi. Nhưng nếu thành công, chúng ta có thể không thông qua chiến tranh quy mô lớn liền đã đánh tan đồng minh giữa bộ lạc Nữ Chân từ phía nam Hoàng Long phủ. Mua bán như vậy đáng giá đánh cuộc một keo."

" Ừm."

Lương Hồng Ngọc gật đầu:

" Đây quả thật là biện pháp hay."

Cho dù không thể giúp được chuyện gì, nhưng ít nhất khắp nơi có dẫn đường, cũng có thể hiểu rõ tất cả đặc điểm tính cách bộ tộc Nữ Chân.

...

*****

Ngày hôm sau trời trong nắng ấm, mười thuyền hạm đội Hàng Châu được Lương Hồng Ngọc đưa vào cảng Thiên Duẫn trấn. Ở cảng bỏ neo không ít thuyền bè, có thương thuyền, cũng có tàu chuyên chở hạm đội Hàng Châu và chiến thuyền. Ở cảng còn có rất nhiều bến tàu nhỏ, thông qua thuyền nhỏ với thuyền biển tiến hành vận chuyển. Tống Triều khuyết thiếu nhân sâm trân quý, lông chồn cao cấp. Mà Cao Ly và Nữ Chân đều có hai thứ sản phẩm này. Triều đình và hiệp hội thương nghiệp cũng không nghiêm cấm Cao Ly buôn bán mậu dịch, cho nên nơi này vẫn tương đối phồn hoa. Đương nhiên, nếu như không có tình huống như thế, Cao Ly cũng sẽ không khắp nơi phái ra binh sĩ tuần tra tiến hành tấn công kẻ gây sự.

Cảng rất rộng, hạm đội Lương Hồng Ngọc tìm kiếm một hồi rồi rời khỏi tầm nhìn bến cảng, Âu Dương lại lần nữa chứng minh tầm quan trọng của trí tuệ và vận khí, hắn đã đoán đúng. Ở phòng họp thuyền trưởng, Lương Hồng Ngọc nói:

" Mặc dù đã thâm nhập vào rồi, nhưng ít nhất khẳng định có ba chiếc có dấu vết bị trọng pháo công kích. Hơn nữa có một chiếc thuyền thuyền trưởng là người bản bộ trước kia của ta, chia ra ở ba vị trí."

Một tham mưu báo cáo:

" Thuyền khả nghi vẫn còn có sáu chiếc thuyền, thuyền trưởng những chiếc thuyền kia căn bản chưa từng nghe thấy."

Âu Dương nói:

" Đừng để sai sót, Nữ Chân là bảy thuyền, không phải là chín thuyền. Một hai năm gần đây đề bạt rất nhiều tướng lĩnh. Không biết cũng không khó hiểu."

Hạm đội tương đối đặc thùm, mười thuyền tạo thành một đội hình tiến hành tuần tra, đừng nói Lương Hồng Ngọc có thể không biết không nhận ra. Cho dù là thuyền của hai biên đội bản bộ Nhạc Phi cũng chưa chắc toàn bộ nhận ra được hết. Còn có hạm đội Đại Tống có bôn bến tàu quân sự, phân công nhiệm vụ khác biệt, chưa bao giờ gặp mặt cũng có khả năng.

Lương Hồng Ngọc gật đầu nói:

" Ra lệnh cho số một, số hai, số ba tiến vào cảng, một thuyền trông chừng một thuyền, nhìn chết bọn họ, phái thuyền bé tiến vào cảngm tuần tra tiếp tế danh sách, xem con thuyền nào là cùng nhau đến. Nếu như bị bọn họ phát hiện, một, hai, ba lập tức phát động tấn công."

Một tham mưu hỏi:

" Lỡ như đánh nhau, có chiến thuyền chúng ta không rõ tình huống, ngược lại trợ giúp thuyền địch làm sao bây giờ?"

" Một khi đánh nhau, tất cả vọng thủ sẽ thấy rõ thân phận của mình, không cho phép bất luận chiến thuyền gì tham gia chiến đấu."

Lương Hồng Ngọc nói:

" Số bốn, số năm, bên ngoài di chuyển, công kích bất kỳ chiến thuyền nào rời khỏi cảng."

...

Âu Dương ở trên bong thuyền cười khổ:

" Ta xem không cần phái người đi thăm dò vật tư."

Số một, hai, ba của Lương Hồng Ngọc mới vào vị trí, cảng đã bắt đầu có chút xôn xao, ít nhất có hai thuyền bắt đầu nhổ neo. Lương Hồng Ngọc vòng một vòng rồi trở lại, trong lòng có quỷ đương nhiên hoài nghi.

Mà thuyền số một trông chừng đối tượng cũng đang nhổ neo. Lương Hồng Ngọc quyết định thật nhanh mệnh lệnh khai hỏa. Đợt pháo kích thứ nhất, khiến tất cả người Nữ Chân bị đánh sợ hãi, một loạt pháo mặc dù chỉ có ba phần thuyền, nhưng lực phá hoại phi thường. Thân thuyền bị xé toạt ra thành một cái lỗ lớn. Đây chính là uy lực lựu đạn quân xưởng Dương Bình.

Vừa đánh như thế, không chỉ có thuyền Nữ Chân ẩn núp rối loạn trận cước, tất cả thuyền bè bỏ neo cũng rối loạn. Mọi người đều rối rít nhổ neo chuẩn bị lẩn tránh trận này không hiểu này. Tám thuyền vọng thủ của Lương Hồng Ngọc tiến vào cảng, cũng không tuyên bố mệnh lệnh, đồng loạt phất tín hiệu cờ:

" Lương hạm đang công kích thuyền bè Nữ Chân, tất cả chiến thuyền không được tham chiến."

Mà một thuyền bè Nữ Chân phất ra tín hiệu cờ:

" Nhạc hạm đang gặp phải tấn công của người Nữ Chân, thỉnh cầu trợ giúp phản kích."

Người trên chiến thuyền ù ù cạc cạc, rốt cuộc người nào mới là nói thật đây? Lúc này một chiếc thuyền vận binh phất cờ hiệu:

" Ta là chủ tướng Trương Tuấn Hà Bắc đông lộ, tất cả chiến thuyền cập bến không được tấn công, có thể phản kích."

Lúc này cho thấy tài năng của Trương Tuấn, hắn cũng nhìn không ra bên nào là thật bên nào là giả, vì vậy dứt khoát để chiến thuyền cảng bất động. Rất nhanh duy trì trật tự cảng.

Đại danh của Trương Tuấn toàn quân đều nghe thấy, cuộc chiến đấu ở Lai Châu kia, đã trợ giúp cung cấp hạm đội Hàng Châu tương đối lớn. Trương Tuấn lại ra lệnh:

"Các chiến thuyền chậm rãi dựa sát vào nhau, giúp nhau bảo vệ thương thuyền, vận tàu chiến."

Tình thế lập tức tốt lên, chiến trường đã biến thành hạm đội Lương Hồng Ngọc đuổi giết đội thuyền Nữ Chân. Thủ vọng của soái hạm hô lớn:

" Đã xác nhận năm chiếc chiến thuyền Nữ Chân, hai chiếc kia bắt đầu chạy trốn."

Âu Dương gọi hỏi:

" Còn có hai chiếc kia đâu?"

" Không cách nào xác nhận được."

Thủ vọng sử dụng tín hiệu cờ:

" Lương hạm, không cho phép tới gần, không cho phép tới gần."

" Chuẩn bị chiến đấu."

Nữ phó thuyền trưởng quát to một tiếng, Âu Dương quay đầu xem xét, ba chiếc chiến thuyền kết bạn với soái hạm tiến đên. Âu Dương đổ mồ hôi:

" Nếu ba chiếc thuyền này là hạm đội của Nữ Chân, lúc trước xác nhận năm chiếc kia dường như có vấn đề."

Triển Minh cũng đổ mồ hôi nói:

"Hay là nhìn lầm rồi?"

"Chiếc phản kích chắc chắn sẽ không."

Âu Dương nói:

" Tín hiệu cờ của ba đội thuyền phản kích đều là thỉnh cầu chiến thuyền ngoại bộ trợ giúp bảo vệ. Nếu như nói là hiểu lầm, nhất định là chiến thuyền giao chiến cũng là chiến thuyền của hạm đội Hàng Châu."

Triển Minh gật đầu, đồng ý với ý kiến đó:

" Vậy ý là hai chiếc chạy trốn kia rất có vấn đề?"

" Xem ra có một gã nhát gan trở thành thuyền trưởng."

Lời vừa mới nói ra, thân thuyền một hồi lay động. Soái hạm bắn ra. Thuyền phụ cận soái hạm sớm có chuẩn bị, đã sớm tới đây trợ giúp, vừa tiến vào tầm bắn liền nổ súng. Trong lúc nhất thời bến cảng đầy tiếng nổ lớn, khói thuốc súng mờ mịt. Mà hai thuyền tuần tra du đãng phía bên ngoài, có một thuyền kẹp lấy một chiếc chiến thuyền đang chạy trốn, tiến hành công kích. Mặc dù có một thuyền dùng tín hiệu cờ nói mình là bản bộ Nhạc hạm, nhưng đội thuyền tuần tra bất vi sở động. Nó nhận được mệnh lệnh là công kích tất cả các chiến thuyền rời khỏi cảng.

Một cuộc chiến đấu như vậy, hấp dẫn ánh mắt của mọi người trên thuyền, ở bến tàu, thậm chí là của Thiên Doãn trấn. Tuy rằng vừa rồi có tin tức truyền nhau trận đấu máu lửa của thuyền Nhật Bản, nhưng mọi người dù sao cũng không được nhìn thấy tận mắt, mà nay nhìn khí thế kia, mới biết được cái gì gọi là hải chiến tàn khốc.

Lần này Nhật Bản khác biệt chính là không dùng giáp bản chiến, ngược lại đại bộ phận là thành pháo chiến. Pháo chiến độ chính xác rất thấp. Lịch sử ghi lại Mông Cổ đã từng tiến hành pháo chiến dài đến hai ngày với thủy sư Nam Tống ở sông Hoài, nhưng hai bên tổn thất cực kỳ bé nhỏ. Không có công cụ nhắm bắn chỉ có thể là dựa theo kinh nghiệm với xúc cảm, đương nhiên còn có may mắn.

*****

Thuyền Số 1 bởi vì tới gần đột nhiên công kích, chiếm được tiện nghi lớn, nhóm lựu đạn đầu tiên khiến thân thuyền kẻ địch bị tổn hại diện tích lớn, nước vào nghiêm trọng, kéo chậm tốc độ của nó. Rồi sau đó thuyền Số 1 lợi dụng xoay bánh lái, lợi dụng pháo đài hai bên truy cùng đuổi tận thuyền địch kia, địch thuyền đầu tiên đã bị đánh chìm, lập tức tiến đến trợ giúp thuyền số 2 ở gần đó.

Thuyền Số 2 là con thuyền duy nhất sử dụng giáp bản chiến. Cũng là lựa chọn bất đắc dĩ để lẩn tránh thương thuyền. Lúc trước vẫn rơi vào tình thế không thuận lợi, nhưng sau khi thuyền Số 1 nhanh chóng gia nhập, liền bắt đầu phản công lại.

Dưới sự tấn công kết hợp của tất cả thuyền bè, soái hạm gặp áp lực lớn nhất. Bởi vì thân phận bị phát hiện, người Nữ Chân thề phải đánh chìm soái hạm, thậm chí có hai thuyền không để ý thuyền khác ngăn chặn mà mạnh mẽ đánh vào mạn thuyền. Nhưng, bọn họ đã quên đây là soái hạm, không chỉ có pháo thủ ít nhất, còn có lựu đạn nhiều nhất. Lương Hồng Ngọc cũng ổn định, sau khi bắn thực tâm đạn, lập tức hạ lệnh đổi thành lựu đạn. Xoay bánh lái, tới gần thuyền Nữ Chân trăm mét, oanh kích một trận, mũi thuyền Nữ Chân mở ra một cái động lớn, không giữ được cân bằng bắt đầu chìm xuống. Một thuyền khác cũng không biết nên đi đâu, đâu đâu cũng là lựu đạn bắn ra, căn bản chính là đâm đầu vào chỗ chết. Lần lượt bị thực tâm đán bắn ra một lỗ thủng, rồi lại bị lựu đạn cho ra một lỗ thủng lớn hơn, hơn nữa sát thương với người trong thuyền cực lớn.

Trận chiến đấu này từ buổi sáng đánh đến xế chiều, tiêu phí hơn hai canh giờ. Lương hạm đoạt được một thuyền, đánh chìm sáu thuyền, một thuyền đầu hàng. Toàn diệt quân địch. Mà chiến thuyền đầu hàng kia trải qua điều tra, xác thực là đội thuyền của bản bộ Nhạc Phi. Vừa thấy chỗ này có người đánh nhau kịch liệt, sợ hãi nên lập tức nhổ neo chạy trốn, kết quả bị đội thuyền tuần tra đánh cho chết khiếp. Cái này gọi là một tướng vô năng, mệt chết tam quân.

Tông Trạch ở bến tàu tỏ vẻ, mình sẽ dâng tấu nói rõ, yêu cầu tiến hành xử phạt Nhạc Phi với tội dùng người không rõ, đồng thời yêu cầu thuyền trưởng chạy trốn cứ theo quân pháp mà làm việc. Chuyện này là của Hàn Thế Trung Lai Châu, cứ để hắn quyết định.

Hai cuộc chiến đấu này, không chỉ có tiêu diệt chiến thuyền Nữ Chân, đồng thời cũng khai hỏa danh tiếng của hạm đội Hàng Châu. Gia tăng cảm giác vinh dự và lực gắn kết của bọn họ. Tuy rằng tổn thất thảm trọng, nhưng bọn người Âu Dương cảm thấy vẫn vô cùng đáng giá.

Tông Trạch đương nhiên muốn hỏi Âu Dương tại sao tới đây, Âu Dương tỏ vẻ, mình nhàn rỗi nhàm chán, ngồi thuyền bè của hạm đội Hàng Châu tới Lai Châu, nghe nói muốn tiêu diệt chiến thuyền Nữ Chân nên cùng đi theo xem. Tông Trạch cũng không nói gì, cũng chỉ báo lên cho Hàn Thế Trung. Âu Dương tin tưởng Hàn Thế Trung sẽ không báo lên triều đình. Có báo cũng sẽ chỉ là mật báo.

Những ngày này, đại bộ phận nhân mã Hà Bắc đã vào vị trí, hơn nữa một bộ phận đẩy tới biên cảnh hạ trại đề phòng. Mà bảy bộ lạc của bộ tộc Nữ Chân Trường Bạch Sơn đã buông tha cho sản xuất, toàn dân giai binh tập trung binh lực. Chuẩn bị ứng phó với sự công kích của người Tống. Bước đầu tiên của chiến lược là vị trí quân Hà Bắc quân binh đạt tới mười lăm vạn người, rồi mấy tháng sau đó có thể lục tục bổ sung thêm sáu vạn tân binh. Nhiệm vụ của bọn họ là kiềm chế bộ tộc phía bắc, bộ tộc Hồi Bạt ở phía tây Trường Bạch Sơn, hai địa phương này là hậu phương lớn để Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi sản xuất, cũng là nơi buôn bán kinh tế quan trọng.

Âu Dương ban đầu lo lắng Lương Hồng Ngọc gặp phải huyết chiến Nhật Bản, nhưng dựa theo tình hình trước mắt, Lương Hồng Ngọc trừ phi gặp phải bão lớn, nếu không cơ bản không có khả năng bỏ mạng. Âu Dương cũng buông tha cho ý nghĩ thuyết phục Lương Hồng Ngọc giải giáp, nhưng thủy chung trong lòng vẫn có chút bất mãn: vì sao Lương Hồng Ngọc không thể vì mình mà giải giáp về nhà chứ?

Âu Dương trước khi rời khỏi Cao Ly, gặp Trương Tuấn với Tiết Bính. Tiết Bính cũng bị điều nhiệm tới đây. Âu Dương ngay tại trên bàn rượu nói suy nghĩ về mộ tập năm nghìn người Nữ Chân của mình:

" Không cần huấn luyện là có thể gia nhập chiến đấu, nếu thuận lợi, hơn ba tháng sau là có thể đến tiền tuyến."

Tiết Bính tỏ vẻ tán thành:

" Người Nữ Chân cực kỳ chống lại ngoại tộc. Cho dù là Su Nữ Chân cũng sẽ kháng cự lại, nếu có người của bọn họ giúp, hẳn là tương đối dễ dàng, chiến tranh Liêu Kim, tù binh Nữ Chân rất ít, cũng chính do nguyên nhân này."

Nữ Chân tổng cộng có bảy mươi hai bộ tộc, Liêu mang một bộ phận tộc đàn Nữ Chân cưỡng chế di chuyển đến nội Liêu, chuyển thành quốc tịch Liêu. Những người này được gọi là Su Nữ Chân.

" Nếu hai vị đều nói được, đương nhiên ta sẽ dâng tấu chương."

Trương Tuấn tuy rằng nhìn không ra chỗ tốt gì, nhưng cũng nhìn không ra có cái gì xấu:

" Ít nhất tương lai có người dẫn đường."

" Là đạo lý này. Trương tướng quân, Tiết Tướng quân nhiều năm ở tại Kim quốc, đối với người Nữ Chân cũng khá hiểu biết, cũng quen thuộc ngôn ngữ của bọn họ. Đến lúc đó cần phải nghe ý kiến Tiết Tướng quân một chút."

Trương Tuấn ôm quyền nói:

" Đại nhân, danh tiếng Trương Tuấn ta quả thật không tốt, nhưng tuyệt đối là người có thể nghe được lời nói thẳng. Đại nhân cứ việc yên tâm."

Trương Tuấn người này tài năng quân sự đúng là khiến người ta tương đối yên tâm, cũng nguyện ý nghe người ta nói, cũng nguyện ý tiếp thu ý kiến. Trong lịch sử tuy rằng đã tham gia hãm hại Nhạc Phi, nhưng dù sao cũng là chủ ý của Hoàng đế. Dựa theo tình hình ngay lúc đó, ngươi không hại Nhạc Phi đi hại Hoàng đế mới là việc không chính xác. Hơn nữa Nhạc Phi bị hại cũng tồn tại rất nhiều nguyên nhân khách quan.

...

Đông du ký của Âu Dương rốt cuộc đã đặt xuống một dấu chấm tròn, một đường về Bắc trở lại Dương Bình. Khi hắn trên đường về, tác chiến với Kim mưu đồ đã lâu rốt cuộc bắt đầu, gọi là hội chiến Trường Bạch Sơn. Cùng tháng đó, tác chiến với Liêu cũng triển khai toàn diện, gọi là hội chiến Cẩm Châu. Tuy rằng tên gọi vang dội nhưng thực lực hai vùng đất này cũng không thể đại biểu cho thực lực hai nước, nhiều nhất là một chút quân không chính quy, hai bên cũng buông tha cho một số địa bàn làm khu giảm xóc chiến tranh của quân Tống, chuẩn bị điều chỉnh chiến lược. Có điều cỗ máy chiến tranh của quân Tống đã bắt đầu quay vòng.

Tuyến hậu cần chuyên cung cấp quân nhu, có hơn phân nửa là thương gia phụ trách. Vũ khí thì không cần nói nữa, quần áo, giầy, khôi giáp, mũ giáp. Bộ phận tinh nhuệ còn được trang bị giày da tác chiến. Vận chuyển bên kia còn có rất nhiều hậu cần Dương Bình phụ trách, hải thương cũng tham dự vận chuyển trên biển. Mặt khác gián tiếp kéo theo tiêu phí nguyên vật liệu, như quặng sắt, bông vải, sợi đay, tơ, da vân vân, , tạo thành mối liên kết sản nghiệp nhất định, người Tống vì phục vụ hậu cần chiến tranh lại càng xuất ra trăm vạn kế.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-298)


<