Vay nóng Tinvay

Truyện:Thiên Tống - Hồi 223

Thiên Tống
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 223: Gặp Hoàng Dung
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Siêu sale Lazada

Trong sảnh Triệu Ngọc, Âu Dương và Thập công công ba người, Tiểu Cửu này đương nhiên không phải là Cửu công công Âu Dương gọi một tiếng liền đáp, rất nhanh lấy ra thánh chỉ trải ở trên bàn, rồi sau đó bắt đầu mài mực cho Triệu Ngọc, tự mình cầm bút suy nghĩ, sau đó vung bút lại lần nữa bổ nhiệm Âu Dương làm khâm sai, có thể điều động cấm quân Tây doanh Đông Kinh, đại khái vạn cấm quân, có thể điều động một doanh nội vệ đại nội, đại khái chừng một trăm người, thấy thánh chỉ như thấy trẫm, có thể tuỳ cơ ứng biến rồi sau đó căn dặn:

" Tiểu Cửu, đem thánh chỉ đưa đến Trung Thư tỉnh... Tất cả thánh chỉ đều phải được chặn lại, để phòng có người giả truyền."

" Vâng."

Triệu Ngọc nói:

" Âu Dương, nếu chuyện này làm không xong, trẫm cũng không thể hỏi tội danh của thương nhân thiên hạ, chỉ có thể là đem ngươi xử trí vì vậy ngươi tự giải quyết cho tốt."

Âu Dương ngẫm nghĩ, ý tứ của Triệu Ngọc chẳng lẽ là, nếu như làm không được thì mau chóng chạy trốn sao? Có lẽ vậy, bằng không nhanh như vậy đã lật át chủ bài uy hiếp mình, nhất định là nhắc nhở mình hoàng đế thật sự không tồi muốn cảm động Âu Dương.

" Ngươi lui ra."

Triệu Ngọc nói:

" Tuyên Đồng Quán."

Cửu công công nhắc nhở:

" Bệ hạ, Quận Vương bây giờ chắc hẳn ở Kim quốc."

"..."

Triệu Ngọc ngẩn người, mới nhớ tới, có điều phải cùng người nào thương lượng đây?

Âu Dương nhắc nhở:

" Lý tướng."

Đúng rồi, còn có người văn võ song toàn trung trực này nữa mà, Triệu Ngọc phất tay:

" Ngươi đi xuống trước đi."

Cửu công công chờ Âu Dương đi rồi nói:

" Bệ hạ, chuyện này bất kể như thế nào, cũng phải với đại thần, bách tính giải thích một hai phần cho dù bình an vượt qua, nhưng nếu như không có hai vạn người này, chiến lược của ta với Liêu với Kim cũng sẽ không phải làm điều chỉnh trọng đại."

Triệu Ngọc hỏi:

" Ngươi cảm thấy dùng Âu Dương làm hình nhân thế mạng có hợp hay không?"

" Hơp đương nhiên là hợp, có điều bệ hạ cũng biết, Âu đại nhân là người đạm bạc với quyền lợi, có chuyện lại có thể xoay chuyển tình thế, đây mới thật sự là rường cột chân chính."

" Theo như ý ngươi, ai thích hợp để làm hơn?"

Triệu Ngọc hỏi.

Cửu công công nói:

" Có thể đảm đương được chỉ có Lý tướng lúc đó đảm nhiệm Tiết Độ Sứ quân đạo Tây Bắc và Âu đại nhân có lẽ chưa hẳn cần người ra mặt nhưng bệ hạ tốt nhất nên suy nghĩ trước, lỡ như nhất định phải có người đứng ra, thì nên để ai."

Triệu Ngọc không có trả lời, phất tay nói:

" Truyền Lý tướng."

Triển Minh thấy Âu Dương ra ngoài, lập tức nghênh đón:

" Đại nhân, ngoài cung có chút không sạch sẽ, khách điếm rồi hãy nói..."

Âu Dương lên kinh đại biểu như có chuyện sắp xảy ra, mặc dù có lão sư phụ làm yểm hộ, nhưng vẫn luôn có người hiếu kỳ.

Trở lại khách điếm, đóng cửa lại, Âu Dương đem thánh chỉ giao cho Triển Minh:

" Thánh chỉ này bút tích thực ngươi giữ lại, ngươi trở về Dương Bình dựa theo kế hoạch mà tiến hành, ta làm giả một phần rồi dùng là được, ta phải đi Tiểu Tần Lĩnh trước một chuyến, đi tìm ân nhân cứu mạng."

Triển Minh sửng sốt hỏi:

" Ân nhân cứu mạng gì?"

" Không biết, cho nên phải tìm thôi."

Âu Dương nói:

" Ngươi ngày mai đi xe ngựa trống trở về Dương Bình là được, còn phải giúp ta dịch dung cải trang."

" Không thành vấn đề..."

Triển Minh hỏi:

" Đại nhân muốn đổi thành dáng vẻ thế nào? Tiều phu như thế nào? Người người cũng đều bổ củi nhóm lửa, không dễ dàng khiến người hoài nghi..."

" Không cần."

Âu Dương cự tuyệt:

" Bó củi quá nặng, ta sợ không gánh nổi, lang trung thì thế nào?"

" Lang trung..."

Triển Minh uyển chuyển nói:

" Lang trung ít nhất phải có chút chân tài thực học, lỡ như trên đường đi gặp phải bệnh nhân cần phải trị liệu, chỉ sợ cũng không tốt lắm, không bằng làm đạo sĩ?"

Âu Dương lắc đầu:

" Ta tuy rằng quen biết tạp mao lừa đảo kia, bản thân cũng là thân truyền đạo phái chính tông, tiên... Âm dương Bát Quái ta cũng nói không rõ thì làm sao đây..."

Triển Minh buồn rầu:

" Đại nhân ở Tiểu Tần Lĩnh có rất nhiều người quen biết, không cải trang thành nghề nghiệp thấp kém, rất dễ dàng bại lộ... Không bằng làm sai dịch?"

" Đúng nga."

Âu Dương vui vẻ nói:

" Cái này hay có thể cưỡi ngựa, mọi người cũng sẽ không chú ý, có điều sai dịch của nha môn nào đây?"

" Đại nhân là tri huyện Dương Bình, đương nhiên là quan lại Dương Bình."

Triển Minh nói:

" Đại nhân còn có thể tự mình viết một vài thư tín, tự mình mang đến Tiểu Tần Lĩnh. Dù sao đại nhân chỉ là sai dịch, không có người giàu có nào gặp mặt đại nhân, đại nhân lại có thể danh chính ngôn thuận điều tra chung quanh, hơn nữa sai dịch Dương Bình đông đảo, ai biết đại nhân là thật hay giả."

" Tốt, nghề nghiệp này tương đối tốt."

Âu Dương nói:

" Buổi tối không có ngủ, ta phải bàn giao ngươi bố trí một số chuyện..."

Về phía tây Đông Kinh là Hà Nam... Tiểu Tần Lĩnh kéo dài qua Thiểm Tây và Hà Nam, bắc giáp Hoàng Hà, Hoa Sơn ở trên Tiểu Tần Lĩnh chính là nơi sản xuất vàng và sắt quan trọng nhất lớn nhất Tống lúc ấy, Tiểu Tần Lĩnh hơn phân nửa lệ thuộc quân lộ Vĩnh Hưng quản hạt, tổng cộng không có ba phủ bảy châu, chiều dài khá lớn chẳng qua bởi vì tập trung tương đối vàng và sắt. Chân chính liên quan đến chỉ có Kinh Triệu phủ, Hà Trung phủ và Hà Nam phủ. Từ ba nơi kề nhau đều dựng phủ có thể nhìn ra, ba nơi này tập trung phần lớn dân cư, nơi đây cũng là một trong những giới thương nghiệp trọng điểm thành viên thương hội Dương Bình, dù sao nơi có người mới có lợi nhuận. Ngày hôm sau, Âu Dương mang tay nảy đi ra Hà Nam phủ, đồng thời ra lệnh cho đổi nơi đóng quân Đông Kinh cũng về hướng quân đạo Tây Bắc, lão lừa đảo Thái Hư Tử cũng xin Lý Cương nghỉ phép, rời khỏi đi về hướng Hà Trung phủ.

Âu Dương ngoại trừ đi Tây Bắc làm việc, còn có một lần chạy trốn đến Liêu quốc, giống như ở Giang Nam du ngoạn. Lần này tuy rằng gánh vác nhiệm vụ trọng đại, nhưng thời gian dư dả. Bởi vì an toàn là hàng đầu, Triệu Ngọc ý là chờ Lưu Kỳ sau khi đến Đông Kinh, lập thế bất bại trước đã rồi mới suy tính động thủ.

Hà Nam phủ bao gồm mười huyện Củng Nghĩa, Đăng Phong, Mãnh Trì, Yển Sư, Mạnh Tân, Y Xuyên, An, Nghi Dương, huyện Huy, huyện Tung. Trạm thứ nhất Âu Dương đến chính là Củng Nghĩa, nơi này không thuộc về phạm vi Tiểu Tần Lĩnh.

Đến Củng Nghĩa là canh ba, cửa thành đã sớm đóng cửa, Âu Dương rất trâu bò hét lớn, bản thân chính là quan sai Dương Bình, có công vụ quan trọng, yêu cầu vào thành nhưng trên tường thành trả lời là... Dội xuống một chậu nước, một người dường như bị cản lại khuyên bảo:

" Quan gia, không cần phải kêu to, quan sai huyện khác ở trong mặt bọn chúng không đáng gì cả."Âu Dương dán cái râu quai nón, ngoài lông mày trái còn có vết sẹo không dài không ngắn không lộ rõ, lại thêm đổi y phục và đầu tóc tùy ý, dù sao Âu Dương cũng không nhận ra bản thân mình. Nếu như đã không vào được, thì không vào nữa. Âu Dương học mọi người tìm một nơi sạch sẽ, đốt một đống lửa nhỏ rồi sau đó lấy lương khô trong bao nướng lên ăn.

"Này, đại thúc, giang hồ cứu cấp, có thể chia miếng ăn hay không?"

Đại thúc? Lão tử còn chưa trưởng thành như thế.

Âu Dương quay đầu vừa nhìn, là một tên giống như ăn mày... Nói giống như ăn mày bởi vì người này cải trang quả thực đã là ăn mày, nhưng vải vóc trên người không tệ hơn nữa là còn rất sạch sẽ, chính là vải vóc tương đối cũ, có không ít miếng vá và lỗ thủng. Cổ đại gọi là ăn mày là từ điểm này, thẩm mỹ quan cổ kim quả thật có khác nhau rất lớn.

Về phần nam nhân hoặc là nữ nhân chủ yếu là mặt có chút bẩn, mặc dù có một chút đặc thù tương đối rõ ràng nữ tính nhưng thanh âm có chút thô giống như hầu kết tạo thành, Âu Dương thật không dễ phán đoán.

Sinh vật giống nam giống nữ kia đến gần, xoay lại nhìn thấy quan đao trên thắt lưng Âu Dương và giày quan trên chân:

" Hóa ra là quan gia."

Âu Dương đưa tới non nửa cân thịt bò khô hỏi:

" Không phải là người giang hồ ghét nhất giao thiệp với người quan phủ hay sao?"

" Ha ha... một tiểu nha dịch như ngươi, dựa vào một thanh đao đã nói mình là quan phủ."

Cái tên giống nam giống nữ kia từ sau người moi ra một bình rượu hồ lô nói:

" Đến đây, rượu ngon thượng đẳng, Dương Bình sản xuất."

Chẳng lẽ người này chính là Hoàng Dung trong truyền thuyết? Bản thân nhưng mà có chỗ nào giống Tĩnh ca ca chứ? Âu Dương đón lấy bình rượu uống một ngụm, liền phun ra:

" Thứ rượu gì vậy?"

" Không biết uống thì đừng có nói lung tung như thế, đây là... tốn không ít tiền đó."

Tên kia nói:

" Ngươi có hiểu hay không?"

" Ta là người Dương Bình, ngươi nói có hiểu hay không?"

Âu Dương không để ý tới người này, thân mình khẽ dựa về phía sau bắt đầu nghĩ chuyện ân nhân cứu mạng làm sao tìm được? Đeo vách núi? Không được độ nguy hiểm quá cao. Nhảy sông? Nữ Chân biết bơi đích thực không nhiều. Tông xe? Cổ đại không đụng xe thì thôi vừa đụng là đã bị giẫm chết rồi. Rắn căn? Lỡ như người ta không biết cứu thì làm sao bây giờ? Vừa muốn bảo đảm an toàn, vừa muốn có người cứu, khó khăn a khó khăn sớm biết như vậy đã có kế hoạch B, để Thái Hư Tử lấy thân phận quốc sư cứu vớt cho dù không cẩn thận chết rồi, coi như là tạo phúc bách tính Đại Tống, vì dân trừ hại, công đức vô lượng.

" Người Dương Bình?"

Tên kia dí sát vào người Âu Dương hỏi:

" Nghe nói Dương Bình là một nơi tốt."

Âu Dương nhích sang bên trái một bước, gật đầu nói:

" Ít nhất sẽ không để cho người khác ăn ngủ ngoài thành."

" Ta tên là Hồ Hạnh Nhi, ngươi tên gì?"

Tên này rất nhiệt tình.

Hồ Hạnh Nhi? Âu Dương cảm giác tên này có chút quen tai, bèn hỏi:

" Hồ Vạn Tam là gì của ngươi?"

Lần này Hồ Hạnh Nhi kinh ngạc:

" Ngươi quen biết cha ta?"

"..."

Âu Dương hôn mê người này không ngờ lại là con gái của lão bản của thương nhân khai thác vàng lớn nhất Tiểu Tần Lĩnh - Hồ Vạn Tam, địa bàn Hồ Vạn Tam đúng là trọng điểm lần đến hỏi thăm này của Âu Dương. Hắn và Hồ Vạn Tam uống trà, ăn cơm xong, Hồ Vạn Tam người này hào sảng rộng lượng, trong nghề danh tiếng rất tốt, có chuyện gặp nạn tìm hắn xin gì được nấy, lại thành viên trong nhóm ghế nghị sĩ đầu tiên, ở giới thương nghiệp có danh tiếng tương đối lớn. Hồ Hạnh Nhi là đứa nhỏ duy nhất của Hồ Vạn Tam và vợ cả của hắn, vợ cả mấy năm trước đã qua đời, Hồ Vạn Tam làm ăn càng lúc càng lớn không rảnh để quan tâm đến đứa con này. Nhưng Âu Dương thật sự không ngờ Hồ Hạnh Nhi thế nhưng lại nương tựa vào Cái Bang, Hồ Vạn Tam ăn cơm với Âu Dương lại không ít lần nói rằng Hồ Hạnh Nhi là viên ngọc quý trên tay của hắn, cho nên Âu Dương mới có cảm giác quen tai, lại ở địa bàn của người ta, cho nên mới hỏi thử như vậy không ngờ lại là sự thật.

Hồ Hạnh Nhi bất mãn nói:

"Nè, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta đấy!"

Cổ đại người chủ động như vậy thật sự là ít, Âu Dương ở hiện đại thì gặp nhiều hơn lại thêm có hàm dưỡng nên cũng không so đo, cởi túi hành lí xuống, lấy ra một phong thư nói:

" Đây là thư Âu đại nhân tự tay viết cho cha ngươi."

" Nha"

Hồ Hạnh Nhi bừng tỉnh đại ngộ.

Âu Dương vẫn không nhịn được lòng hiếu kỳ hỏi:

" Ngươi là một Đại Thiên kim, sao lại biến thành như vậy?"

Tốt xấu gì cũng coi như là con gái của đối tác làm ăn, Âu Dương ở Kim Nhu cũng có một ít cổ phần, tuy rằng chẳng qua là có tác dụng đi đầu.

"Suỵt"

Hồ Hạnh Nhi bảo Âu Dương nhỏ giọng một chút nói:

" Cha ta không rảnh để ý đến ta, phái hai mươi mấy người mỗi ngày đi theo ta, những người đó sợ cha ta muốn chết, không cho ta đến gần bờ sông, đến bên cạnh giếng, phàm là mấy thứ có chữ nước đều không cho tới gần, từ sáng đến tối đi đâu đều có mấy chục ánh mắt nhìn theo. Căm tức nhất chính là đi nhà cầu, ngươi thử nghĩ xem có hai mươi mấy người nam nhân ở bên ngoài nhà vệ sinh chờ ngươi, ngươi cảm giác như thế nào? Cho nên ta liền chạy."

Âu Dương bảy tỏ đồng tình sâu sắc.

Bởi vì Hồ Hạnh Nhi không thể không nhận được phản ứng của phụ thân, lại thêm Hồ Vạn Tam không câu nệ tiểu tiết cũng sẽ không rảnh suy nghĩ về vấn đề của con gái, điều này làm cho đại cô nương Hồ Hạnh Nhi không thể chịu đựng được vì vậy tìm cơ hội bỏ chạy.

Âu Dương hỏi:

" Ngươi bỏ đi lâu chưa?"

" Ba tháng..."

Hồ Hạnh Nhi đến sát Âu Dương hỏi:

" Ngươi dẫn ta đi Dương Bình có được hay không?"

" Ngươi đã bỏ đi ba tháng á? Ngươi có nghĩ tới cha ngươi sẽ xử phạt hộ vệ của ngươi và bảo mẫu của ngươi như thế nào hay không?"

Hồ Vạn Tam tính cách hào sảng cũng bởi vì người này lúc trẻ là nhân vật giang hồ được người ta gọi là Hồ đại hiệp.

" Ta đã để lại thư, không cho phép cha xử phạt bọn họ."

Hồ Hạnh Nhi nói:

" Thế nào mang ta đi không?"

Âu Dương ngẫm lại, quả thật không thể để cho cô nương như vậy ở bên ngoài làm xằng làm bậy, vì vậy đáp ứng nói:

" Đương nhiên có thể có điều ta phải đưa thư cho xong đã."

"Được được, ta đi cùng ngươi."

Hồ Hạnh Nhi hỏi:

" Ngươi tên gì?"

Âu Dương không để ý tới hỏi:

" Ngươi không sợ ta là người xấu sao?"

" Mới không thèm sợ, cha ta nói quan sai thiên hạ này ai cũng không dám khi dễ ta, sợ sẽ bị giang hồ lục lâm đến tìm phiền toái..."

"..."

Âu Dương im lặng không nói gì, phương thức giáo dục của vị cha này nên phải bàn bạc thêm.

" Nói đi, ngươi tên gì?"

Âu Dương trả lời:

" Vương Ngũ..."

Hồ Hạnh Nhi tò mò hỏi:

" Vương Ngũ, người khác một khi biết rõ ta là ai đều bị làm cho sợ đến chết khiếp, đều cố gắng đưa ta trở về, tại sao ngươi một chút cũng không sợ?"

Âu Dương nghi ngờ hỏi ngược lại:

" Cha ngươi rất hung dữ sao?"

Bản thân mình cảm giác Hồ Vạn Tam này vẫn rất hòa nhã mà.

Hồ Hạnh Nhi bị câu hỏi này làm cho ngẩn người hỏi ngược lại:

" Ngươi không biết cha ta rất hung dữ sao? Cũng đúng, hắn đối với người không trêu chọc mình đều rất tốt, hàng năm còn tự mình móc túi tiền cho người già với mẹ goá con côi, nghe nói do đại nhân Âu Dương của các ngươi giựt dây, chuẩn bị xây quỹ dưỡng lão Hà Nam, nói là lúc tuổi còn trẻ làm chuyện xấu quá nhiều muốn tích chút âm đức, nhưng..."

Hồ Hạnh Nhi đến gần Âu Dương nói:

" Kỳ thật ta biết rõ cha ta rất hung dữ. Năm ta mươi một tuổi trộm chạy đi tìm mẹ, kết quả bị hai tên lưu manh khi dễ, cha ta sau khi chạy tới, sai người đem hai tên lưu manh đó cột vào ngựa để ngựa kéo cho chết. Từ đó về sau, phạm vi trăm dặm không còn có người dám nói nhiều một câu với ta, ngươi là người đầu tiên sau khi biết thân phận ta mà vẫn dám cùng ta tùy tiện nói chuyện."

Âu Dương lau mồ hôi lạnh:

" Ta không quá lý giải ' khi dễ' ngươi nói là có ý gì, căn bản không thể nào bình luận cha ngươi hung dữ hay không."

Nếu như là cưỡng X, thì cũng là có nguyên do cho nên có tuy có liên quan đến mạng người cũng dễ hiểu, nhưng mà nếu quả thật là loại chuyện đó, sợ rằng Hồ Hạnh Nhi sẽ không nói ra.

" Bọn họ giật Châu nhi kết của ta, còn liều mạng giật xuống"

"..."

Hóa ra là chuyện này, Châu nhi kết là thứ trang sức thiếu nhi vô cùng lưu hành ở Đại Tống, bách quan sinh nữ nhi, Hoàng đế có khi còn ban thưởng cho Châu nhi kết, nhà người thường thì đeo dải lụa màu, mà còn nhà phú quý thì trên mặt tượng được khảm châu báu, vô cùng trân quý, đến Minh Thanh thì phát triển thành khóa trường mệnh. Âu Dương nói:

" Thế thì có thể lý giải"

So với cưỡng X còn nghiêm trọng hơn, bạo lực giật xuống tương đương với mưu sát, sẽ làm hài đồng hít thở không thông mà chết.

" Nếu không ta giúp ngươi đưa thư, sớm một ngày thì có thể sớm một ngày đi đến Dương Bình"

Hồ Hạnh Nhi nói:

" Đến Dương Bình rồi, cha ta cũng không dám mạnh bạo kéo ta về nhà nữa."

Âu Dương kỳ quái hỏi:

" Vì sao?"

" Bởi vì nghe nói nha môn Dương Bình có quy định, dùng thủ đoạn bạo lực cưỡng chế mang người khác đi, kể cả con gái đã trưởng thành đều sẽ bị trách phạt."

Hồ Hạnh Nhi đột nhiên nói:

"Suỵt"

Thân thể lại nhích lại gần chỗ tối.

Âu Dương ngẩng đầu, mượn ánh lửa liền nhìn thấy mười mấy người cưỡi ngựa từ nơi không xa đến đây, tốc độ rất chậm, còn vừa đi vừa quan sát, đột nhiên đầu lĩnh của những người đó quất ngựa chạy đến, chỉ vào Âu Dương hỏi:

" Ngươi ở đâu đến?"

Âu Dương ôm quyền:

" Sai dịch Dương Bình, Triệu Lục"

" Dương Bình, đi, đưa ngươi qua cửa thành."

Đầu lĩnh nói một câu, liền dẫn người đi đến cửa thành.

Hồ Hạnh Nhi níu quần áo Âu Dương hỏi:

" Ngươi không phải gọi là Vương Ngũ sao?"

" Ta vừa rồi bảo là Vương Ngũ sao?"

Âu Dương ngẫm lại ra vẻ rất kiên quyết nói"

"Là ngươi nghe lầm đi, vào thành thôi, nếu không sẽ chọc bọn hắn hoài nghi."

Đoàn người ngựa ở dưới thành hô mấy câu, lập tức có binh lính thủ thành xuống dưới mở cửa thành ra. Đầu lĩnh đoàn người ngựa chỉ hai người Âu Dương ở phía sau nói với binh tốt một câu, rồi sau đó bapr:

" Mỗi một khách sạn đều tra cẩn thận cho ta."

"Dạ"

Hồ Hạnh Nhi nhỏ giọng:

" Đầu lĩnh chính là trợ thủ đắc lực của cha ta."

"Hự"

Âu Dương đổ mồ hôi, bảo đừng nói lung tung, mình tới Hà Nam làm đại sự, không thể bởi vì ân oán của nhà giàu các ngươi mà làm trễ nãi được.

May mắn đoàn người ngựa đã đi làm việc, căn bản là không để ý tới hai người Âu Dương, binh tốt không kiên nhẫn hô với Âu Dương:

"Rề ra làm gì, nhanh lên một chút, gia còn buồn ngủ."

" Dạ"

Âu Dương giật Hồ Hạnh Nhi vào thành, vừa vào thành đã nhìn thấy một tờ bố cáo 'thông báo' thật to, ghé sát vào xem. Hừm, hóa ra là thông báo tìm người, người cần tìm chính là Hồ Hạnh Nhi, Âu Dương vui vẻ nói:

"Nè ngươi rất đáng tiền đó, một ngàn lượng hoàng kim."

" Phụ thân keo kiệt."

Hồ Hạnh Nhi đối với mình giá trị của mình rất không hài lòng, nói:

" Ta cảnh cáo ngươi, ngươi nếu dám bán đứng ta, ta liền bảo cha ta nói cho Âu đại nhân của các ngươi biết, để Âu đại nhân xử lí ngươi. Cha ta đều nói Âu đại nhân quỷ kế đa đoan, là một hồ ly đa mưu túc trí để xem hắn sẽ xử trí ngươi như thế nào."

"..."

Âu Dương đổ mồ hôi nói:

" Ta ở Dương Bình đều nghe nói Âu đại nhân mặt mũi hiền lành, quân tử ngay thẳng, chính là rường cột nước nhà của Đại Tống, là một người trung nghĩa. Ngươi hẳn là đã xuyên tạc lời của cha ngươi rồi, ai không nói Âu đại nhân thật đúng là đại trượng phu, chân quân tử chứ?"

" Thật sao?"

Hồ Hạnh Nhi ngẫm lại nói:

" Trong Bình thư đều nói Âu Dương đại phá quân hạt nhân, Thiết Diêu Tử, còn có giả Triệu Hồ... đều nói rõ thủ đoạn của Âu đại nhân rất hèn hạ, còn vì một nữ nhân mà xài hơn một trăm vạn quan."

" Hoặc là ngươi có thể lý giải như vậy, hắn túc trí đa mưu, hắn xem tiền tài như cặn bã, hắn trọng tình trọng nghĩa."

Âu Dương quan tâm hỏi:

" "Là ngươi cho rằng như vậy, hay là cha ngươi cho rằng như vậy?"

" Cha ta mới không nói như vậy đâu, cha ta thường nói Âu đại nhân các ngươi mấy tuổi trúng cử, mấy tuổi làm khâm sai, còn tạo điều kiện cho cha ta làm ăn. Nói rằng Châu Bình của thương hội Đông Nam, còn có Lưu Huệ Lan của báo hoàng gia đều là nữ trung đại trượng phu, lúc ta mười ba tuổi liền dẫn ta chạy loạn đến Tiểu Tần Lĩnh, nhưng thấy ta thật sự không quan tâm, đến mười bảy tuổi mới từ bỏ."

" Xem ra ngươi trốn không phải là lần một lần hai."

Hồ Hạnh Nhi đột nhiên thở dài:

" Ta cũng không biết phụ thân có thương ta hay không, thường xuyên một năm ở nhà cũng chưa tới một tháng, ta bỏ đi chính là muốn xem phụ thân có lo lắng hay không."

Tuổi trẻ thời kỳ phản nghịch, mâu thuẫn giữa cha và con gái, Âu Dương an ủi nói:

" Ngươi ngẫm lại xem, cha ngươi hàng năm phải đi đến Dương Bình họp, mỗi một lần đi về còn phải có bao nhiều chuyện làm ăn phải xem, làm sao có thời giờ ở bên ngươi, phía trước chính là khách điếm..."

" Nhưng bọn họ sẽ đi lục soát."

" Lục soát rồi."

Thực ngốc, còn nói mình người giang hồ, một chút sức quan sát cũng không có, từ thái độ Hồ gia điều tra mà xem, quả thật có chút thô lỗ, mấy người một tổ, mỗi gian phòng đều vào lục một lần, chưởng quầy căn bản không dám ngăn cản, khách hàng có giận cũng không dám nói.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-298)


<