← Hồi 195 | Hồi 197 → |
Khoái mã sứ giả đã ra, bọn họ đem thư sứ Tống gửi quân lộ Tây Bắc, quân lộ Tây Bắc lại lần nữa gửi đến bên Tây Hạ kia, tiến trình thương lượng đàm phán hoà bình. Ngày giờ có thể thương lượng, nhưng văn sứ Âu Dương viết rất rõ ràng, địa điểm do Âu Dương quyết định, hơn nữa triều đình chỉ cho kỳ hạn này. Thư là gửi cho Lý Càn Thuận, mặc dù ngữ khí vẫn thêm phần cung kính, nhưng nói rõ mọi người nhìn ra giọng điệu không kiên nhẫn và cao ngạo kia trong thư.
Âu Dương ban đầu nói chuyện khoan dung, hơn nữa căn dặn sứ đoàn không vội lên đường, đến châu thì nghỉ ngơi. Thái độ này của Âu Dương là mưu tính dấy lên chiến hỏa, rất nhanh bị người buộc tội đến Triệu Ngọc. Nói Âu Dương làm việc qua loa, Triệu Ngọc cũng chỉ cười trừ. Nàng biết động cơ Âu Dương kéo dài thời gian đơn thuần như vậy, cho nên nàng không quan tâm. Cái nàng quan tâm là quy tắc định ra hai tháng khai chiến lần nữa kia, cho dù Âu Dương thành hay không, binh Tây Hạ và quốc hiệu Tây Hạ nội trong năm nay phải trở thành lịch sử.
Chu Đạt đã trở thành vệ đội trưởng đặc biệt khi Âu Dương làm khâm sai, công phòng chiến Lũng huyện, chiến sự Ngọc Châu, còn có nghị hòa Tây Hạ lần này. Hắn đối với thói quen sinh hoạt của Âu Dương có thể nói như lòng bàn tay. Chu Đạt thân ở cấm quân, lệ thuộc biên chế nội vệ. Đây là phương pháp quan trọng đại nội nắm giữ an toàn Đông Kinh. Ở trong cấm quân Đông Kinh an bài nội vệ, bình thường bọn họ cùng với cấm quân cùng nhau huấn luyện, chịu phạt không có gì khác nhau. Nếu nói khác biệt chính là, tiền lương tương đối cao, còn có nắm giữ bộ đội chính mình quản hạt, trung thành Triệu Ngọc.
Ở huyện nào đó qua đêm, Âu Dương mời Chu Đạt đến cùng uống rượu. Chu Đạt tửu lượng mặc dù thắng được Âu Dương, nhưng thủ đoạn nhỏ thì tuyệt đối không thắng nổi Âu Dương, cho nên Chu Đạt say. Có vài người thích ngủ, có vài người thích khóc, có vài người thích cười, có vài người thích nhảy múa. Còn Chu Đạt là người vừa uống vào thì nói rất nhiều.
" Võ công tốt nhất?"
Chu Đạt lắc đầu nói:
" Cấm quân Đông Kinh võ công tốt nhất hẳn là tam, nhị, nhất. Đại nhân không biết tam nhị nhất là cái gì phải không? Để ta nói cho ngươi biết, tam, chính là Kim Tam. Nhị chính là Triệu Lão Nhị, nhất chính là một cây gậy trúc. Rất kỳ quái phải không, tại sao là một cây gậy trúc? Kim Tam và Lão Nhị có một hôm bởi vì Tiểu Thúy mà đánh nhau. Nói Tiểu Thúy là đồng hương của hắn, Lão Nhị nói Tiểu Thúy là người tình của hắn. Do đó ở Xuân Phong các ẩu đả với nhau. Đầu tiên là dùng nắm đấm, sau đó lại dùng ghế, cuối cùng vung đao chém xuống. Từ trên lầu đánh xuống dưới lầu, từ dưới lầu đánh ra ngoài đường, từ ngoài đường đánh đến... đánh mãi đến miếu thành hoàng cửa Đông. Lão Nhị đánh rất hăng, ném đao đi, chộp lấy cây gậy trúc nhào vào Kim Tam. Soạt soạt soạt ba chiêu, ta lúc đó sững người luôn, gây trúc kia mỗi chiêu đều là sát chiêu, mỗi chiêu đều nhằm vào điểm yếu hại của Kim Tam. Mới nói đến soạt soạt soạt, soạt xong trên người Kim Tam liền có bốn cái lỗ, có một cái trực tiếp xuyên qua, biến thành hai cái lỗ. Lão Nhị ra tay rất tàn độc, cũng may chúng ta xem náo nhiệt thấy sắp xảy ra án mạng, vội vàng ngăn cản mới không có chuyện gì. Lão Nhị còn hỏi Kim Tam: Có biết thương chính là vua của trăm binh không?"
Âu Dương thuận miệng hỏi:
" Kim Tam như thế nào?"
" Nếu nói bình thường huynh đệ chúng ta nhìn Kim Tam cũng không vừa mắt, nhưng lúc ấy phi thường nam nhân. Kim Tam bị thương ôm quyền nói, ta nhận thua. Nhưng sớm hay muộn cũng thắng được ngươi. Rồi sau đó mỗi tháng hẹn Lão Nhị so tài một lần. Tiểu tử ngốc này sao biết Lão Nhị là ai chứ? Đệ nhất thương vương, cùng hắn đọ thương, chẳng khác nào tìm chết. Người ta từ ba tuổi bắt đầu luyện thương, ước chừng luyện ba mươi năm rồi. Mỗi lần luận võ, Kim Tam đều là máu chảy đầm đìa trở về."
Âu Dương gật đầu hỏi:
" Vậy Tiểu Thúy là ai?"
" Chẳng qua chỉ là một nữ nhân, mặt hơi đen chút, tay chân lại thô, ở trong kỹ viện, trong cấm quân cho dù có chút chức vị đều không thèm đoái hoài, lại đi chọn loại quê mùa hạ đẳng nhất, tại sao? Tiện nghi đó, nghe huynh đệ nói, ở Xuân Phong các công phu trên giường ngược lại có thể xếp vào hàng thứ ba đó."
Chu Đạt im lặng một hồi rồi hỏi:
" Vừa rồi nói đến đâu rồi?"
" Nói đến Kim Tam máu chảy đầm đìa trở về."
" Đúng rồi, nếu nói Kim Tam không tồi, hắn quả thật không thói quen dùng thương, bèn khổ công luyện đao. Mặc dù so với Lão Nhị cơ bản là thua, nhưng nếu nói hảo thủ dùng đao số một Đông Kinh, trừ Kim Tam ra không còn có thể là ai khác. Tiểu tử này không hoa mỹ, vung đao nhanh, độc, chuẩn, ổn. Ngươi chém hắn một cánh tay, hắn có thể chặt đầu ngươi xuống."
Xem ra cũng nói không sai biệt lắm, Âu Dương ra cửa gọi một tiếng, hai gã cấm quân canh cửa đi vào, đỡ Chu Đạt vẫn còn tiếp tục nói trở về. Một tên cấm quân xin lỗi nói:
" Đại nhân xin đừng trách, Chu tướng quân uống rượu vào thì nói rất nhiều, nói cái gì qua ngày hôm sau hỏi lại hắn, hắn ngược lại cái gì cũng không biết, ngược lại nói chúng ta vu oan cho hắn."
" Xem ra Chu tướng quân tửu lượng cũng không tốt quá."
Âu Dương cười nói:
" Không có chuyện gì, ta và Chu tướng quân cũng không phải là người ngoài, chăm sóc cho tốt."
" Vâng."
...
Chuyện này Âu Dương chỉ có thể để ở trong lòng, bởi vì đối tượng hoài nghi lại tăng thêm, người có thể tin bên cạnh giảm xuống rất nhiều. Với Âu Bình là tình chủ tớ, với Triển Minh là tình tri kỷ, với Huệ Lan là ân nghĩa, ngoại trừ ba người này, Âu Dương thà rằng tin tưởng đám thương nhân Tô Thiên và Châu An, cũng không muốn đi tin người khác.
Một đường ngừng ngừng đi đi, rốt cuộc vào một tháng cuối cùng trong kỳ hạn đi tới huyện Vô Danh hành lang Hà Tây. Nói bổn huyện Vô Danh là bởi vì sau khi Tống và Tây Hạ khai chiến lại với nhau, tạm thời thiết lập huyện thành. Mục đích thứ nhất là mua chuộc quân dân gần hành lang Hà Tây, mục đích thứ hai là làm điểm hậu cần tiếp tế tiền quân. Cũng có thể nói là trọng trấn quân sự binh nhiều hơn dân.
Hàn Thế Trung phái người cùng với tri huyện ở ngoài mười dặm nghênh đón vệ đội khâm sai. Âu Dương vừa thấy tri huyện này liền vui vẻ, đây không phải là một người có thể viết được tên mình trong mấy người thân binh trước kia của Hàn Thế Trung sao? Đây cũng quá cố gắng rồi.
Có điều cũng có thể thấy được, người biết chữ cơ hội lên chức so với người mù chữ lớn hơn nhiều lắm. Trong quân yêu cầu biết chữ không quá cao, xem thời kỳ dân quốc kháng Nhật, trong quân chính phủ chỉ cần bỏ học tòng quân, phần lớn là thiếu úy. Từ điểm đó cũng nhìn ra được, cho dù là gần một ngàn năm sau, trình độ giáo dục Trung Quốc vẫn còn là rất thấp.
Này tri huyện đến lúc đó sẽ báo cho triều đình, nếu đánh thắng trận, một tri huyện quen thuộc với địa phương so với nho sĩ từ trung ương phái tới thì hữu dụng hơn nhiều lắm. Huống chi sau khi chiếm được toàn bộ quốc thổ Tây Hạ, sẽ có thể bù đắp vào nhiều chỗ khuyết thiếu. Hoặc là nói cho dù là quan văn nho học cũng ủng hộ đánh trận.
Sau một trận nghỉ ngơi, ghé vào huyện Vô Danh. Hàn Thế Trung cũng không ở chỗ này, mà là ở trong đại trướng phía bên ngoài hai trăm dặm. Dựa theo chiến lược, chủ lực của hắn có hai mục đích chiến lược, một là vây thành đánh viện binh, giết chết toàn bộ quân đội trong thành và quân đội của Hưng Khánh phủ đến trợ giúp. Mục đích thứ hai là trợ giúp quân Vĩnh Hưng phía đông và bản bộ Lưu Kỹ phía tây. Chỉ cần hắn giữ vững được chiến lược này, ngoài ra để hai lộ quân tiến vào vừa có thể công vừa có thể thủ, toàn bộ sẽ sống sót.
Đối mặt với đấu pháp, vũ khí, sĩ khí, hậu cần đều vượt qua mình của Đại Tống, người Tây Hạ biết rõ, trừ phi Đại Tống nội loạn, không thì bại cục của Tây Hạ đã định. Về phần Thiết Diêu Tử gì đó, Tây Hạ hỏa khí đều là bọn đầu trâu mặt ngựa mà thôi.
Trăm dặm phía bắc của huyện Vô Danh chính là khu vực có thể giao chiến, mấy trăm người khâm sai vệ đội đối với chiến tranh mà nói chỉ là muối bỏ biển. Hàn bộ lưu lại năm nghìn kỵ binh tinh nhuệ cùng với hai vạn bộ binh do một người dẫn dắt, bảo vệ vệ đội khâm sai đi về phía trước.
...
Sau trăm dặm, leo lên cao có thể mơ hồ nhìn thấy thành quách của Hưng Khánh phủ. Âu Dương thay đổi địa điểm đàm phán, tiếp tục đẩy mạnh, mãi đến khi các Hưng Khánh phủ còn ba mươi dặm, quân Tống tụ tập ở mấy thôn xóm, mới dừng bước. Hàn Thế Trung nghe nói như thế, vội vàng căn dặn đại trướng di động đến chỗ vị trí của Âu Dương.
Cách kỳ hạn cuối cùng còn có hai mươi ngày, bức sử sách thứ nhất Âu Dương tự tay viết đã đưa tới Hưng Khánh phủ. Lý Càn Thuận mới vừa nhìn phần mở đầu đã đã giận tím mặt, Tống ỷ Tây Hạ không người, lại đem địa điểm đàm phán định ở một trấn nhỏ hoang vu cách Hưng Khánh phủ hai mươi dặm. Này gọi là gì? Cái này gọi là điều ước bất đắc dĩ (ký hiệp ước cầu hoà - buộc phải ký điều ước khi địch áp sát thành mà không có khả năng chống đỡ). Đây là một loại khuất nhục. Nhưng, cho dù tức giận đến đâu thì cũng có thể làm gì được? Phía tây là mấy vạn quân Tống đánh đâu thắng đó, tướng lĩnh là Lưu Kỹ mà người Tây Hạ nghe đến liền biến sắc. Mà còn gần Hưng Khánh phủ có mười ba vạn đại quân đang trú đóng. Nếu đổi lại là nửa năm trước, còn có thể đánh cược một lần, nhưng hôm nay ngựa chiến đều đã hết sạch, làm sao có thể đánh với người ta được đây?
Còn nữa Âu Dương này nổi danh là một cao thủ thâm nhập, không chú ý một chút thì ngày mai bên trong Hưng Khánh phủ sẽ bốn bề nổi lửa, người người tạo phản. Kiềm chế đọc tiếp, cũng may phía dưới ngôn ngữ vẫn tương đối khách khí. Nói hai nước có quan hệ hữu hảo nhiều thế hệ, căn cứ trên tinh thần thương lượng hai bên cùng có lợi, hi vọng Tây Hạ xuất ra thành ý phái người ra khỏi thành để hoà đàm.
...
Trận đầu đàm phán, Lý Hoan đánh với Âu Dương.
Lý Hoan viết:
" Mọi sự dĩ hòa vi quý."
Âu Dương hỏi:
" Quý đến bao nhiêu?"
Lý Hoan đáp:
" Vô giá"
Âu Dương lấy ra một chồng ngân phiếu đập xuống bàn:
" Người đó, một vạn quan, tới đây theo ta nào."
Người hầu của Lý Hoan bị chỉ điểm bước ra đi lên nhận lấy ngân phiếu, cúi người nói:
" Âu đại nhân, tiểu nhân là Tiền Thất."
" Ừ, đứng phía sau đi."
Âu Dương nhìn xuống phía dưới hỏi:
"Qúy bao nhiêu?"
" Ngươi khinh người quá đáng."
Lý Hoan cắn răng nói.
Âu Dương chỉ phía sau lưng nói:
" Ta dẫn theo hai mươi người, tính rẻ một chút là một người năm nghìn. Ngươi dẫn theo ba mười người, một vạn một người. Chúng ta liền đánh cuộc xem người Tây Hạ của ngươi có thể mua hết người của ta hay là một mình Âu Dương ta có thể quét rụng hết tất cả mọi người của ngươi. Tiểu tử, thiên hạ này không có mấy người dám cùng Âu Dương ta nói về "quý"."
Trương Tam đứng một bên nói:
" Lý tướng quân, đại nhân nhà ta một bức thư có thể điều động một vạn bạc triệu. Bình thường không hiếm lạ gì tiền bạc cả."
Âu Dương nói:
" Không phải là khoe khoang với ngươi, cũng không cần Tống Triều ra tay, chỉ dựa vào tài sản một mình ta là có thể đánh cho Tây Hạ vạn kiếp bất phục. Cho nên ta rất không thích nghe cái gì gọi là mọi sự dĩ hòa vi quý. Đưa ra điều kiện, có lời thì ta sẽ làm, không có chỗ tốt ta liền mặc kệ không làm. Vô cùng đơn giản, rất rõ ràng."
" Ngươi muốn thế nào?"
Lý Hoan rốt cuộc yếu ớt nói.
" Gấp cái gì."
Âu Dương nói:
" Nếu là cố nhân, cũng coi như chúng ta hữu duyên, cùng nhau uống một chén đi. Người đâu, dâng rượu."
Lý Hoan cắn môi dưới uống một hớp rượu, đặt chén xuống nói:
" Có thể nói chính sự được chưa?"
" Ta đã tra qua, lão tử ngươi mặc dù là hoàng tộc, nhưng ở Tây Hạ chỉ là quan nhị phẩm, bổng lộc mỗi tháng hai trăm quan."
Âu Dương lấy ra một tờ giấy nói:
" Bên này có giấy chuyển nhượng cổ quyền, nếu lão tử ngươi nguyện ý thì mỗi tháng được chia hoa hồng ít nhất một ngàn quan."
" Ngươi nằm mơ."
Lý Hoan bị vũ nhục giận dữ nói.
Âu Dương lại lấy ra một tờ giấy:
" Chia hoa hồng mỗi tháng ba nghìn quan, ruộng tốt một trăm mẫu, hai tòa nhà ở Đông Kinh."
" Ngươi..."
Âu Dương lại lấy ra một tờ giấy:
" Gia phong Hàn Lâm đại học sĩ, quan cư nhị phẩm."
" Ta..."
Lý Hoan nuốt xuống nước miếng, giơ giơ nắm tay quát lên:
" Chúng ta đi!"
Trương Tam thấy đặc phái viên Tây Hạ đã đi xa nhỏ giọng hỏi:
" Đại nhân, đây là ý gì?"
Âu Dương xé mấy tờ giấy nói:
" Vu hãm, còn có thể là có ý gì được nữa. Dù sao con tôm nhỏ không làm chủ được như vậy, nói chuyện cũng lấy không được chỗ tốt nào. Còn không bằng để cho quân thần bọn họ nghi ngờ lẫn nhau. Lý Càn Thuận có anh minh đến đâu, vào lúc này cũng không dám hoàn toàn không tin, phải biết rằng Lý Hoan lại là tướng lĩnh có thực quyền chân chính."
Đêm đó, vệ đội khâm sai nhận được tin tức của mật thám, phụ tử Lý Hoan bị giam lỏng làm con tin.
Lý Hoan đánh với Âu Dương, Lý Hoan bại hoàn toàn.
← Hồi 195 | Hồi 197 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác