Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiên Tống - Hồi 195

Thiên Tống
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 195: Sứ giả Tây Hạ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Siêu sale Lazada

" Chiến sự Tây Bắc trình độ kịch liệt mặc dù bởi vì mùa đông giá lạnh có điều chậm lại, nhưng thiếu quần áo thiếu lương thực, nhưng binh sĩ Tây Hạ cũng không giảm quân số nghiêm trọng. Ngược lại nhìn quân Tống, áo bông không ngắn không nói, ngay cả củi than đều vận chuyển đến tiền tuyến. So sánh đôi bên, cho dù là sĩ khí và chỉnh thể tố chất chiến đấu, hai bên đều đang dần dần kéo dài lẫn nhau. Lại thêm tổng bộ chỉ huy Hưng Khánh phủ bị bao vây, chỉ huy trung ương và địa phương tách rời, quân đội Tây Hạ càng thêm bị động.

Tiết nguyên tiêu vừa qua, tổng xã báo Hoàng Gia nhận được tin tức, người Tây Hạ xin Tư gia ra mặt nghị hòa với triều đình. Theo phỏng vấn, điều kiện Tây Hạ là giữ lại bốn châu cho Thác Bạt thị để sinh sống làm đất phong, đồng thời với quý tộc bộ tộc khác cũng có an bài. Tây Hạ đưa ra điều kiện này, cũng gần như Tây Hạ xưng thần với Tống, không chỉ không cần Tống hàng năm cho Tây Hạ vật liệu, Tây Hạ ngược lại còn tiến cống hàng năm.

Theo tin tức Đông Kinh xã, trên dưới triều đình đối với nghị hòa hay không thế tranh luận thành nước lửa. Lần tranh luận này không còn là tranh chấp giữa văn võ nữa, nói ủng hộ nghị hòa và phản đối nghị hòa đều có đạo lý và tâm tư của mình. Tiêu điểm tầm nhìn tập trung ở trên Quân Cơ xứ, Đồng Quán ủng hộ nghị hòa, hơn nữa phân tích, Tây Hạ giữ lại bốn châu, căn bản không có khả năng tạo thành uy hiếp với Đại Tống, thực lực lần nữa bị suy yếu, hơn nữa còn có thể bị hình thành chậm rãi đồng hóa, cuối cùng trở về đất Tống. Đồng Quán còn mật tấu với hoàng đế, chỉ cần khống chế số lượng quân mã Tây Hạ, đem đất phong chia đến bên Liêu, tương lai khai chiến với Liêu, vương quốc Tây Hạ còn tồn tại sẽ trở thành một lá chắn tự nhiên.

Nhưng người trẻ tuổi Quân Cơ xứ không đồng ý quan điểm này của Đồng Quán, nêu ví dụ nói rõ rằng rất nhiều bộ tộc dị tộc vốn quy thuận Trung Nguyên cuối cùng lại làm phản. Hơn nữa nói trước mặt đã tốn hao quân nhu, Tây Hạ đã không chỗ nào dựa dẫm, đương nhiên là nên một hơi diệt gọn, đem Tây Hạ nạp vào đất Tống.

Một tiêu điểm khác là ở trên quan văn, Thái Kinh tỏ vẻ, người Tây Hạ cá chết lưới rách, mặc dù cuối cùng có thể Tây Hạ diệt quốc, nhưng phía ta tổn thất cũng rất thảm trọng. Hơn nữa mỗi năm đánh giặc, quốc khố khô cạn, dân có oán hận chất chứa. Không bằng đồng ý nghị hòa, thứ nhất có được toàn bộ Tây Hạ, thứ hai, để binh sĩ nghỉ ngơi dưỡng sức.

Nhưng Hộ bộ Thượng thư, hơn mười mấy đại thần nhị tam phẩm, còn có quan văn địa phương phản đối ý kiến Thái Kinh. Lý Cương làm Tiết Độ Sứ quân đạo Tây Bắc, dâng thư vạn ngôn nói. Tống đắc thế, tất nhiên không làm phản, nhưng Tống thất thế, Tây Hạ chưa chắc sẽ không làm phản. Chuyện Thái tổ hoàng đế làm đã nói rõ người Tây Hạ do che chở mà độc lập, từ nhỏ thành lớn. Công thành chiếm đất, bản thân lớn mạnh, xâm lược Đại Tống, sự thật cướp người chiếm thành. Lý Cương cho rằng nếu không thừa cơ hội lần này, chỉ sợ Tây Hạ tương lai xuất hiện quân vương có trí tuệ, lại sẽ từ nhỏ thành lớn, cưỡng bức biên giới đất Tống.

Tất cả ý kiến đều đại biểu lợi ích tập đoàn bản thân. Đồng Quán tự nhiên là không muốn đánh, trọng tâm chiến lược trước mắt hẳn là nuôi quân chờ chiến, có được nền tảng tốt để tương lai chinh phục Liêu. Tư tưởng vỡ lòng của Nho gia, những người trẻ tuổi có suy nghĩ được hun đúc tư tưởng tư bản của đại học Dương Bình thì lại là đại biểu lợi ích thương nhân, không đánh thương nhân làm sao làm ăn được. Thái Kinh là đại biểu lời nói của các lãnh chúa, tiếp tục đánh nữa nhân lực, vật lực tài nguyên tiêu hao nghiêm trọng. Đại biểu lợi ích địa phương, không hoàn toàn giải quyết tai hoạ ngầm, biên cảnh không yên.

Triệu Ngọc đau đầu vạn phần, liên tục ba lượt triều hội, mỗi lần triều hội hơn một canh giờ, đều là cãi nhau về chuyện này. Triệu Ngọc trước tiên ra lệnh bộ đội công kích tạm thời dừng bước, bởi vì khí trời rét lạnh, tạm thời ngừng bắn chờ đợi triều đình quyết định thật cũng không có vấn đề lớn. Nhưng đêm dài lắm mộng, phải mau chóng quyết định.

Báo Hoàng Gia ở Đông Kinh, Thọ Châu tiến hành điều tra dân ý, dân chúng bốn phần tán thành tiếp tục dùng binh với Tây Hạ, dân chúng ba phần hi vọng có chuyển biến tốt. Ngoài ra ba phần dân chúng trả lời không biết hoặc là không rõ lắm. Báo Hoàng Gia ra mặt phân tích chiến lược Tây Hạ. Cho rằng nếu tiếp tục đánh tiếp, có hi vọng khoảng bảy tám tháng tiêu diệt Tây Hạ. Nhưng tài chính hao tổn, vật tư tổng cộng dự tính đạt tới sáu phần thu nhập tài chính năm đó.

Còn một điều rất mấu chốt, người Tây Hạ còn chiếm địa bàn hơn mười mấy châu. Nếu dựa theo nghị hòa, toàn bộ Tây Hạ trên nguyên tắc toàn bộ thuộc về Đại Tống. Nhưng trong bốn châu, Tây Hạ có quyền tự chủ, kể cả quyền lợi trưng binh. Nếu Tây Hạ từ bỏ quyền lợi này, mọi chuyện dễ nói rồi. Nhưng người Tây Hạ nào có ngu xuẩn như vậy.

Lại thêm mấy ngày nữa, ý kiến của hai chủ tướng Vĩnh Hưng quân lộ và Tây Bắc quân lộ đến nơi, Vĩnh Hưng quân lộ vốn nguyên khí tổn thương nặng nề, giặc cùng đường chớ đuổi theo, hi vọng triều đình có thể suy nghĩ nghị hòa. Quân đường Tây Bắc mặc dù cũng có tổn thất, nhưng Hàn Thế Trung tỏ vẻ, không phải tộc ta, tất có lòng khác. Ít nhất phải thu nạp binh quyền cùng triều đình, nếu không chẳng khác nào nuôi hổ làm họa.

...

Trong nhiều tranh luận của các bên, Dương Bình lại có rất nhiều khách đến. Những khách nhân này không chỉ có chính giới, còn có giới thương nghiệp, và sĩ tộc khắp nơi. Mà nay hai bên ủng hộ phản đối cơ bản giương cung bạt kiếm, thái độ hoàng đế dao động không dứt. Mà một quân cờ có thể ảnh hướng đến cán cân như Âu Dương lộ ra vẻ đặc biệt quan trọng. Trên thực tế, Âu Dương đã nhận được khẩu dụ Triệu Ngọc muốn hắn lên kinh, chỉ có điều vẫn chưa ban hành mà thôi.

Ở trong tranh cãi của những người này, Âu Dương nhìn thấy mâu thuẫn. Mâu thuẫn của phong kiến và tư bản. Chinh phục Tây Hạ có khả năng mang cho tư bản lợi ích trọng đại, nhưng lại dẫn đến lợi ích đất đai phong kiến bị ít đi rất nhiều. Ảnh hưởng tư tưởng Nho gia phong kiến, bộ phận người vẫn cho rằng lấy nhân trị quốc, lúc trước là Tây Hạ gây sự trước, bây giờ người ta cúi đầu thì muốn bao dung. Làm gì có bao dung lớn như thế chứ. Còn đưa ra rất nhiều điển cố thời Xuân Thu. Còn nói trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu của Phật học, nhân giả vô địch.

Mặt khác đại biểu tư bản một phương, thì lại hi vọng nuôi dưỡng càng nhiều thị trường, người tiêu thụ càng nhiều, sức lao động càng nhiều, nguyên vật liệu càng nhiều. Còn có chuyên gia lấy số liệu giải thích với Âu Dương, cứ chiếm một miếng đất mỗi năm có thể thu được bao nhiêu lợi nhuận.

Hai người tranh chấp nguyên nhân gây ra chỉ có một điểm, dưới tình huống có dị tộc nuôi binh, thương nhân không thể nào buôn bán ở lân cận. Không diệt Tây Hạ, trận chiến này đánh rồi thì đánh sạch. Diệt Tây Hạ, toàn bộ Tây Hạ trở thành thương khu. Ngoài ra một bên lo lắng Tây Hạ đem lượng lớn lao động rút về khỏi đất Tống. Mà nay bởi vì thương nghiệp thủ công nghiệp phát triển, nhân khẩu nông thôn đã rất túng thiếu, nếu như còn phải rút một lượng lớn dân chúng như thế, ai đến làm ruộng.

Người cẩn thận cũng có mặt, tập đoàn quan văn do tăng thêm quan viên mới vào và quan viên tuổi già về hưu, Thái Kinh đã lãnh đạo không được quan văn. Còn võ tướng cũng giống vậy, mọi loại âm thanh đều có.

Âu Dương còn chưa khởi hành chợt nghe thấy một tin tức bất ngờ, trong trận tranh luận, Thái Kinh dâng tấu, cầu xin cáo lão hồi hương. Mặc dù Triệu Ngọc tự mình thuyết phục, không có kết quả, nhưng mà óc thể nhìn ra thế lực tranh đấu triều đình đã khiến những lão già này mệt mỏi rồi. Tuy rằng triều đình có tranh đấu, nhưng là đối với đế vương thích chơi quyền mưu cân bằng mà nói ngược lại là một chuyện tốt. Triệu Ngọc do dự không quyết cũng là tương đối hài lòng. Nếu như Thái Kinh dẫn đầu quan văn không nói hai lời, ngược lại sẽ làm nàng không hài lòng.

Âu Dương nhận khẩu dụ còn đợi mấy ngày, là vì đang chọn bảo tiêu xuất hành có chút khó khăn. Trương Tam, Lý Tứ và Bạch Liên vốn là lựa chọn đầu tiên. Từ trong vụ án chìm xác mà thấy, Bạch Liên là có thể tin, nhưng Bạch Liên đã kết hôn, đi theo mình cũng không quá thuận tiện, cũng sẽ tạo thành phức tạp đối với cuộc sống gia đình. Cho nên vấn đề chính là có mang theo Trương Tam, Lý Tứ hay không.

Theo manh mối phân tích, hai người này rất có thể ít nhất có một người đã trở thành người của Triệu Ngọc. Mà Âu Dương lần này đi Đông Kinh còn muốn âm thầm quan sát Kim Tam, dẫn bọn hoj theo quả thực không tiện. Không mang theo đi, vậy thì rõ ràng không tin bọn họ. Hơn nữa còn sẽ đả thảo kinh xà. Cuối cùng hỏi thăm Huệ Lan, Huệ Lan cấp Âu Dương phân tích, nếu bọn họ là người của hoàng đế, không mang bọn họ theo sẽ bị hoàng đế nghi kỵ càng sâu. Nếu bọn họ không phải là người của hoàng đế, mang bọn họ theo đương nhiên không sao cả. Cho nên Huệ Lan cho rằng cho dù như thế nào, đều phải dẫn bọn họ lên đường, nhưng phải từ bỏ kế hoạch âm thầm điều tra Kim Tam.

Trương Tam Lý Tứ không hề nghĩ nhiều như vậy, bọn họ cũng sẽ không ngờ vực vô căn cứ Âu Dương. Vừa gọi, bọn họ rất nhanh liền thu thập xong quần áo và lương khô, đến đúng giờ tới cửa thành, ba người cùng đi lên Đông Kinh. Âu Dương thấy bọn họ dáng vẻ thế kia, trong lòng vẫn có chút hơi áy náy. Nếu đổi lại là hiện đại, Âu Dương sẽ không trước khi không có bằng chứng xác thực dễ dàng hoài nghi thuộc hạ của mình, nhưng đã đến cổ đại ngay cả mình cũng nói không rõ ràng, Âu Dương không thể không chú ý.

Trương Tam nói nhiều chịu khó, Lý Tứ khôn khéo trầm ổn, đường đi không tịch mịch. Hơn nữa bởi vì Cam Tín dặn dò, hai người lần này cũng so sánh với trước kia càng cẩn thận hơn. Triển Minh năm sau đi Tề Châu hỏi thăm lai lịch Kim Tam, mãi luôn chưa về. Lần này Triển Minh danh nghĩa phải đi Thái Nguyên phủ vấn an thúc bá, muốn vòng một vòng, ít nhất còn phải hơn một tháng.

Đoàn người Âu Dương không sợ hãi đến Đông Kinh, cùng khâm sai Lý Hán đãi ngộ khác biệt. Thái giám đi vào bẩm báo, Âu Dương trực tiếp được tuyên gặp mặt.

Triệu Ngọc theo thường lệ ân cần thăm hỏi vài câu, lời nói xoay chuyển nói:

" Chuyện trong triều trẫm tin tưởng ngươi đã hiểu rõ. Không biết ngươi có ý kiến gì không?"

Âu Dương nói:

" Thật ra thì rất đơn giản. Xin hỏi người Liêu với Tây Hạ nghị hòa thì thái độ gì đây?"

" Người Liêu?"

Triệu Ngọc ngược lại hỏi một câu.

Cửu công công đứng bên trả lời:

" Bệ hạ, người Liêu cũng có hai loại ý kiến. Một loại là hi vọng Tây Hạ cùng Đại Tống ta đồng ý nghị hòa, một khi Tống Liêu giao chiến, người Tây Hạ tất nhiên sẽ dấy lên hi vọng phục quốc. Mặt khác một loại ý kiến hi vọng Tây Hạ kiên quyết chống cự, tiêu hao thực lực của Đại Tống ta."

" Nếu chúng ta giả dụ địch là người Liêu, vậy không thể để người Liêu lấy được chỗ tốt. Theo như vi thần thấy, điều kiện nghị hòa Tây Hạ đưa cho chúng ta, chi bằng chúng ta ngược lại đưa điều kiện cho người Tây Hạ. Thứ nhất, buông tha cho binh quyền, có thể phong Vương mấy người, để chúng ta cắt ra mấy châu cho bọn hắn. Thứ hai, phải buông tha cho binh quyền. Bởi vậy, cầu đá đến bên phía Tây Hạl không phải chúng ta bất nhân bất nghĩa, điều kiện chúng ta đưa ra, chúng ta cũng đã nhân nghĩa rồi, chúng ta cũng hi vọng nghỉ ngơi binh ngừng tướng nghỉ. Nếu Tây Hạ không lấy đi binh quyền, người ủng hộ nghị hòa đến đâu cũng sẽ thấy rõ ràng rằng người Tây Hạ có dã tâm phục quốc, tiếp tục xuất binh bọn họ cũng không thể nói gì hơn. Nếu Tây Hạ buông tha cho binh quyền, cũng không uy hiếp với thương nhân, các đại thần ủng hộ thương nhân cũng không có lý do gì phản đối. Cho nên chúng ta liền hỏi Tây Hạ, hoặc là làm một An Lạc Công, hoặc là ngọc đá cùng vỡ. Cho dù người Tây Hạ chọn như thế nào, ý kiến triều đình đều sẽ nhất trí."

Triệu Ngọc liên tục gật đầu:

"Vẫn là Âu Dương thấy rõ ràng nhất."

Âu Dương lại cảm thấy hổ thẹn, hắn tin tưởng lời giống vậy người khác cũng nói qua rồi, nhưng Triệu Ngọc chỉ nghe một mình mình, hiển nhiên là cho mình sự tín nhiệm vô cùng lớn. Thấy Triệu Ngọc mỉm cười, Âu Dương có xúc động muốn cáo lão hồi hương, thậm chí có xúc động ngay mặt lên tiếng hỏi về chuyện của Lưu Tứ Nữ.

Triệu Ngọc nói:

" Đối với Đại Tống ta mà nói, hy vọng nhất chính là người Tây Hạ vứt bỏ binh quyền, tiếp tục đánh nữa với Tống hay Tây Hạ cũng không phải là chuyện tốt. Âu Dương, ngươi không có chuyện gì, không bằng đi đến Tây Hạ một chuyến đi."

" Đi Tây Hạ?"

Âu Dương lập tức không hổ thẹn nữa, bắt đầu suy nghĩ, chẳng lẽ chiêu này là mượn đao giết người trong truyền thuyết?

" Đương nhiên sẽ không đi vào biên cảnh Tây Hạ, địa điểm hoà đàm tạm định ở hành lang Hà Tây. Hàn tướng quân sẽ phái đại quân bảo vệ. Ngươi là nổi danh chiếm tiện nghi, danh tiếng cũng đủ. Cũng cùng với Tây Hạ nghị hòa rồi, có giao thủ với Lý Càn Thuận, trẫm nghĩ trong Đại Tống ngươi là người thích hợp nhất."

"Dạ"

Âu Dương lại hổ thẹn rồi, ở trong lòng Âu Dương rất không muốn nghĩ rằng Triệu Ngọc muốn đưa mình vào chỗ chết, nhưng chứng cớ dù sao cũng là chứng cớ.

" Trẫm có một tin tức tốt còn chưa tuyên bố."

Tâm tình Triệu Ngọc rất tốt nói:

" Ngày hôm qua Ngọc Châu báo lại, hai tháng trước, hạm đội Lương Hồng Ngọc dẫn dắt đã có năm chiếc chiến thuyền đi trước đến bến tàu Ngọc Châu, Lương Hồng Ngọc còn đang ở tại Địa Trung Hải đã tự tay viết một bản tấu chương, người xem xem."

Cửu công công mang tới, Âu Dương mở ra, là do lão bà của mình tự tay viết, bên trong miêu tả hướng đi của hạm đội. Trong đó nhắc tới người da đen Châu Phi còn có người da trắng, hạm đội trên căn bản là dựa theo kế hoạch hàng hải mà tiến hành. Ngoại trừ phần nhỏ thuyền bè ở trên biển hoặc là cảng để sửa chữa ra, phần lớn thuyền bè đều đang ở Địa Trung Hải. Hạm đội đang lần lượt đến thăm hỏi các nước, trong tấu chương nói, hạm đội được phần lớn quốc vương của các quốc gia tự mình tiếp kiến, đặc biệt là quốc gia Địa Trung Hải, đối với hạm đội tương đối trọng đãi, hơn nữa hỏi thăm không ít quốc vương và Tổng đốc được hỏi thăm còn tặng quà đáp lễ.

Tấu chương đặc biệt nhắc tới tước sĩ Đức Phất Lỗ Ngõa tiếp đãi hạm đội ở Pháp, chính là chủ quan cao nhất đã từng dẫn dắt Thập Tự Quân đánh Đức Phất Lỗ Ngõa với quân Tống. Hắn vô cùng nhiệt tình mang một đám thần tử văn võ tham quan Pháp. Hơn nữa Pháp cũng phái mười chiếc thương thuyền đi theo đội tàu tới Tống, mà phải từ chối vì khi đến thăm hỏi các nước khác cũng có thương lượng phái thuyền bè đến, sau khi thương nghị đã định ra thời gian tới Tống rồi.

Tấu chương cũng nhắc đến, lần này hạm đội tác chiến bảy lần, đối tượng công kích đều là hải tặc. Hơn nữa có hai chiếc hải tặc chiến thuyền hải tặc vô cùng mạnh mẽ, trải qua chiến đấu, thuyền trưởng cùng với mười một cấm quân tử trận, đánh chết bốn mươi lăm tên hải tặc, đánh chìm hai chiếc thuyền hải tặc kia. Hải tặc bị bắt tra hỏi, rồi sau đó hạm đội vào các thôn bị hải tặc chiếm đánh tiến hành bao vây tiêu diệt, lục soát được một lượng lớn châu báu kim khí.

Dự tính khoảng bốn tháng nữa, hạm đội chủ lực sẽ đến Ngọc Châu, sau khi dừng lại một tháng sẽ theo kế hoạch trở về.

Thư viết cực kỳ dài, hiển nhiên chuyện rất nhiều, mỗi một chuyện đều đơn giản kể rõ. Tuy rằng chỉ mấy câu bình thản, nhưng có thể tưởng tượng được thời điểm xảy ra những sự tình này căng thẳng đến mức nào. Hải tặc phần lớn là tập trung ở Địa Trung Hải và vùng biển Arabian, đặc biệt là hải tặc biên giới Roma vô cùng hung hăng ngang ngược. Mà còn quân Tống cũng chọn cách trả thù diệt sạch, tìm đến thôn hải tặc, cho dù nam nữ già trẻ, toàn bộ đều giết sạch. Về phần sau đó, hải tặc thấy cờ của quân Tống đều sợ hãi bỏ chạy. Bọn họ không có hiểu được, ngay cả Thẩm Phán cũng không có phương thức trả thù như thế, đây chính là truyền thống phương Đông. Cho dù không phải vì báo thù cho cấm quân và thuyền trưởng bỏ mình tử trận, người Tống cũng chưa bao giờ có suy nghĩ nói chuyện đạo lí với cường đạo.

Trong thư còn nói, vũ khí, thuyền bè, chiến thuật của các quốc gia đều vô cùng lạc hậu. Năng lực sản xuất thấp, thương nhân còn chưa hình thành được kinh doanh có quy mô. Bọn họ cũng còn sử dụng vũ khí lạnh, còn có nhắc tới đã góp nhặt rất nhiều hạt giống rau dưa, có quan viên chuyên môn ghi lại hoàn cảnh nuôi trồng hạt giống.

Không ít nhà lịch sử cho rằng là người Mông Cổ Nguyên triều truyền tới, nhưng lại có nhà lịch sử nói, sau thế kỷ thứ 9 Âu Châu đã có hình thức ban đầu của hỏa dược. Lại có nhà lịch sử nói không phải là do Trung Quốc truyền ra, lại có người nói là người Ả Rập truyền đi, cho nên rất khó để định luận được. Cho dù như thế nào, hỏa dược của xưởng quân Dương Bình xưng bá toàn cầu là một sự thật không thể tranh cãi. Lương Hồng Ngọc cho rằng, một nguyên nhân rất trọng yếu để được tiếp đón nồng hậu ở Địa Trung Hải là Tống quốc có được thuyền vũ khí mà bọn họ không sở hữu được.

Triệu Ngọc thấy Âu Dương xem hết nói:

" Tấu chương lần này trẫm đã lệnh sử quan viết sách, nguyên văn không đổi sao làm bản sao để lưu sử sách. Trẫm rất vui mừng, chuyện này ngươi có công lớn."

" Tạ ơn bệ hạ khích lệ."

Nữ nhân chết tiệt sao không viết phong thư nào cho mình hết vậy?

Triệu Ngọc gật đầu đột nhiên chuyển chủ đề:

"Vụ án xác chết chìm của Dương Bình tiến hành như thế nào rồi?"

"Hồi bẩm bệ hạ, Lưu Tứ Nữ vừa chết, vi thần không có nửa điểm manh mối."

Âu Dương hỏi:

" Lưu Tứ Nữ này sống ở Đông Kinh, không biết Đề hình có tra được Lưu Tứ Nữ khi còn sống có lui tới mật thiết với ai không?"

Triệu Ngọc nói:

" Nha môn Đề hình báo lại, nói Lưu Tứ Nữ sống một mình ở vùng ngoại ô, chưa từng có quan viên triều đình đến thăm, cũng cho tới bây giờ không có tới cửa quan viên triều đình nào. Vụ án này khiến dân gian nghị luận hồi lâu mà còn chưa lắng xuống được, trẫm xem án lần này Dương Bình cùng với nha môn Đề hình tạm thời gác xuống đi. Tuy rằng Lưu Tứ Nữ là thứ dân, nhưng dầu gì cũng là cha của phi tử của thái thượng hoàng, sự tình liên quan đến thể diện hoàng gia, trẫm sẽ để Đại Nội tiếp nhận điều tra và giải quyết. Ngươi cảm thấy thế nào?"

" Bệ hạ thánh minh."

Hừ người sợ hãi truy tra được sẽ kéo theo nội tình bên trong đúng không? Âu Dương thầm nghĩ.

" Ngươi trở về nghỉ tạm, ngày sau lâm triều nghe tuyên chỉ."

" Vi thần cáo lui."

...

Lâm triều nghe tuyên, Triệu Ngọc đã đánh nhịp thái độ đối với Tây Hạ trước rồi. Nếu Tây Hạ muốn binh quyền, chỉ có thể diệt bọn hắn. Nếu Tây Hạ không cần binh quyền, thì có thể cắt đất nghị hòa, hơn nữa đáp ứng vĩnh viễn không xâm lược. Bổ nhiệm Âu Dương làm khâm sai đại thần, đi đến hành lang Hà Tây thương lượng chi tiết về đàm phán hoà bình, tuỳ cơ ứng biến. Ngoại trừ vệ đội khâm sai ra, đi theo Âu Dương còn có hơn hai mươi quan viên ba tỉnh lục bộ. Ra đi hoà đàm, triều đình chỉ cấp kỳ hạn một tháng, nếu không có đàm phán thành công, Âu Dương trực tiếp dùng danh nghĩa khâm sai thông truyền tất cả các quân, quân Tống thừa dịp đầu mùa hè tiếp tục tiến công.

Quyền hạn khâm sai là rất lớn, lớn đến Âu Dương bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình. Rốt cuộc Triệu Ngọc có phải là muốn dồn mình vào chỗ chết? Thân làm một người đã từng là cảnh sát, đối với chứng cú sẽ có phán đoán cao hơn chủ quan. Ở dưới tình huống gần như tất cả chứng cớ đều chỉ về Triệu Ngọc, Âu Dương không thể không có điều suy nghĩ đối với tín nhiệm của Triệu Ngọc.

Rồi sau đó Lý Dật Phong lén phân tích một chút, Âu Dương mới tỉnh ngộ, hóa ra mình làm khâm sai không phải là lợi ích cần, mà là chính trị cần. Lúc hai phe khắc khẩu, Âu Dương trung lập giống như thân tín của Hoàng đế đưa tới để khơi mào chuyện này, hai bên đều không phản đối. Cho dù có lời muốn nói, cũng là lén nói xấu Âu Dương, bản thân Triệu Ngọc cũng không có bị ảnh hưởng.

Còn nữa Âu Dương phụ trách đàm phán lần đầu tiên với người Tây Hạ, quen mặt với quân Tây Bắc, hiểu rõ về phong tục tập quán ở địa phương. Một mặt bản thân hắn là sĩ tộc, một mặt khác hắn lại đại biểu cho thương nhân. Còn một điều nữa, Âu Dương mỗi lần ra tay sẽ không để cho Tống quốc phải chịu thiệt. Chủ yếu nhất là người Tây Hạ đối với Âu Dương là vừa hận vừa sợ, nguyên nhân là người này tài đại khí thô. Một bộ tộc chặn lại thu thuế? Năm ngàn người? Vậy thì cầm lấy năm mươi vạn bạc này đi qua đi. Loại đánh nhau dựa vào tiền này, căn bản không có cách nào đánh thắng được.

Tống Triều là không dám đánh như vậy, nhưng Âu Dương tư nhân thì đương nhiên dám, tiền riêng xài như thế nào thì tùy mình, ai mà quản được. Mặc dù người có tiền rất nhiều, nhưng hành vi vô lương táng gia bại sản hại người không lợi mình như vậy của Âu Dương thật làm cho người Tây Hạ chột dạ, nói không chừng ngày nào đó lại có một bộ tộc bị Âu Dương dùng tiền dụ dỗ chạy trốn đi mất.

Đương nhiên bọn họ cũng đánh giá cao phẩm đức tư tưởng của Âu Dương, Triệu Ngọc cũng biết, người này vì quốc gia đã trút ra hết cả tài sản, nên sẽ nghĩ biện pháp từ trong thuế kim Dương Bình nộp lên trên quốc khố rút ra một phần tiền tài xem như đền bù tổn thất. Có điều, mỗi lần đều là để cân bằng trong lòng một chút, Triệu Ngọc cũng không so đo cái này.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-298)


<