← Hồi 172 | Hồi 174 → |
Khiến Triển Minh lo lắng, vẫn là thánh chỉ thật. Một đoàn người ngựa không hề ngừng vó, một đường thay ngựa vội vã. Buổi chiều ngày hôm sau đi đến Đông Kinh. Vừa dừng bên ngoài cửa cung, lập tức có thái giám nghênh đón:
" Âu đại nhân, hoàng thượng lệnh chúng ta chờ ngoài ở cung, vừa thấy Âu đại nhân lập tức dẫn đi gặp hoàng thượng."
Âu Dương vừa đi vừa hỏi:
" Chuyện gì vậy công công?"
" Đại sự."
Thái giám nói:
" Đại sự Tây Bắc, bốn vạn cấm quân của Hàn tướng quân chống lại mười lăm vạn quân địch, tình hình cụ thể chúng ta cũng không biết. Chỉ biết là Hàn tướng quân tám trăm dặm cấp báo, xin hoàng thượng lập tức điều Âu đại nhân đến đại nhân đến Tây Bắc xử lý việc này."
Tám trăm dặm cấp báo, chính là một ngày phải chạy tám trăm dặm. Thay ngựa không đổi người, đã là tiêu chuẩn cao nhất. Thật ra dựa theo đương thời cao nhất là một ngày năm trăm dặm. Hàn Thế Trung xưa nay không phải là người thổi phồng, đưa ra tám trăm dặm cấp báo thế này chẳng lẽ là thực sự đụng độ với Thập Tự Quân. Phải biết rằng tám trăm dặm cấp báo, bất luận phẩm cấp quan viên đều phải nhường đường.
Âu Dương ngược lại không quá sốt ruột, chuyện xa như vậy, bản thân gấp cũng vô dụng. Khó nói trận chiến trận chiến đều đã đánh xong rồi. Đến trong điện, Triệu Ngọc cũng không khách sáo, nói rõ sự tình, quả nhiên là Thập Tự Quân.
Sau khi Hàn Thế Trung nhận được báo cáo của Chương Lan, lập tức dẫn quân, đồng thời cấp báo với triều đình. Rồi sau đó một đường càn quét bá tước, tử tước Thập Tự Quân trên đường. Mãi đến khi gần hai mươi dặm Constantine, bị đại bộ đội Thập Tự Quân chặn lại, lúc này mới ra tám trăm dặm cấp báo. Xin triều đình lập tức phái Âu Dương đến trong quân xử lý việc này. Triều đình trước nhận cấp báo, hiệu suất ngược lại không hề giảm xuống, đang trù định chuẩn bị chiến đấu của quân lộ Tây Bắc. Nhưng không hề nghĩ chuyện ác liệt như thế. Một nhóm Tống thương bị bao vây hai mươi ngày, mà chủ lực thì đang chiến đấu với đại bộ đội. Một khi giao chiến chính là kết quả ngươi sống ta chết. Triệu Ngọc vừa nhận báo cáo, thấy Hàn Thế Trung đích thân chỉ Âu Dương, lập tức hạ thánh chỉ phong Âu Dương làm khâm sai đại thần để hắn vào kinh. Mà nói thật, Triệu Ngọc căn bản không biết tiền tuyến rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Âu Dương xem xét địa danh, đại khái liền hiểu rõ là chuyện gì xảy ra. Cơ bản chính là nội chiến Cơ Đốc Giáo, Chương Lan đúng lúc va phải màn kịch liệt này. Hai mươi ngày Chương Lan vẫn sống được, thứ nhất nói rõ sức sống còn của hắn mạnh mẽ, thứ hai nói rõ Thập Tự Quân có chút chột dạ. Từ trang bị trước mắt cho thấy, Thập Tự Quân biết trang bị cơ bản của quân Tống. Mà Hàn chủ lực vừa đến con voi Thập Tự Quân này có thể nuốt chửng được con báo hay không vẫn còn chưa biết được, càng lo sợ quân Tống có phải là còn chuẩn bị ở phía sau. Mà bên Hàn tướng quân ngoại trừ thư tín của Âu Dương giải thích rõ ràng về Thập Tự Quân, đối phương là căn bản cũng không biết trang bị thế nào. Hơn nữa thấy Thập Tự Quân và thư tín Âu Dương có một chút chênh lệch. Hắn sao biết, Âu Dương đều là xem phim biết được. Trước mắt cũng không dám xem thường. Không đánh và không hòa, chỉ là phái người can thiệp yêu cầu đưa thức ăn cho binh sĩ bị nhốt trong thành.
Âu Dương hỏi:
" Bệ hạ có ý kiến gì không?"
" Cách nhìn thì có, không được để mất thể diện của trẫm và thể diện của Đại Tống."
" Thần nghe thấy Tuyền Châu là việc chính, còn có một con đường tơ lụa trên biển."
" Trẫm bây giờ nói chính là đường bộ."
Triệu Ngọc có chút mất hứng.
" Bệ hạ có thể ban bút mực không?"
" Ban!"
Âu Dương vẽ một bức hình, lại thuận tay xé bỏ, lại vẽ, dựa theo những gì mình biết, Constantine chính là Thổ Nhĩ Kỳ. Nhưng dường như không có đường biển nối liền. Hoặc là đi eo biển 马六甲 của Ấn Độ vòng qua Châu Phi, hoặc là đi eo biển Bering hoặc là đi thẳng đến châu Mỹ rồi đến Địa Trung Hải. Nhưng đường biển nào cũng đều là xa xôi vô cùng gian nan. Âu Dương từ bỏ nói:
" Bệ hạ, không biết lúc nào lên đường?"
" Khi nào lên đường, trẫm hiểu Hàn tướng quân, không phải có đại sự sẽ không dùng tám trăm dặm cấp báo. Ngươi nghỉ ngơi một ngày, sáng sớm ngày mai lên đường. Lưu tướng quân chỉnh đốn binh mã ở Tây Lương, trẫm đã sai người nói với hắn, nói ngươi sẽ cùng hai vạn kỵ binh của hắn đi Constantine."
Triệu Ngọc sau khi ngẫm lại:
" Việc này chưa rõ, tình hình phức tạp, ngươi xem nếu không thì sai Triển Minh cùng đi với ngươi, phối hợp bảo vệ an toàn cho ngươi."
" Không được, quân xưởng cùng Dương Bình không thể thiếu Triển Minh. Vi thần dẫn theo ba thuộc hạ khác đồng hành là được rồi."
Triệu Ngọc gật đầu:
" Trẫm từ đại nội chọn ra thêm tám nội vệ nữa làm cận vệ của ngươi."
" Tạ ơn bệ hạ ân điển."
Bạch Liên lần đầu tiên có cơ hội cùng Âu Dương đi xem đánh trận, trong lòng rất là kích động. Lần trước bọn người Trương Tam Lý Tứ từ Tây Bắc trở về ba hoa khoác lác, quả thật là ngưỡng mộ chết được. Mỗi người một bộ giáp sắt đao thương bất nhập, còn có một thanh kiếm Tây Hạ vô cùng sắc bén, cộng thêm một con chiến mã, tất cả đều là chiến lợi phẩm, treo trên tường trong nhà, muốn bao nhiêu uy phong thì có bấy nhiêu uy phong.
Mặc dù Bạch Liên là sơn tặc nhưng kiến thức thật đúng là không rộng. Ra Đông Kinh một đường đi về phía tây, mới biết được khắp nơi không giống nhau. Mà sau khi tiến vào quân Tây Bắc, lại hiện hữu chút ý tứ Dương Bình. Con đường vô cùng rộn rã, xe hàng ra vào rất nhiều. Một mặt buôn bán phồn vinh, mặt khác lại là quân sự. Cho dù Bạch Liên không hiểu công việc cũng nhìn ra, cấm quân Tây Bắc tuyệt đối là quân đội được huấn luyện bài bản. Mấy năm này Hàn Lưu hai người hợp tác tốn không ít công phu vào phương diện huấn luyện này.
Đến Lương Châu, đã có một phó tướng chờ sẵn:
" Bái kiến khâm sai đại nhân."
" Đừng khách khí, Lưu tướng quân đâu."
" Bẩm đại nhân, Lưu tướng quân mang theo trăm khẩu trọng pháo sợ rằng chậm trễ hành trình, đã cố tình đi trước một bước. Bảo mạt tướng dẫn đầu năm nghìn kỵ vệ nghênh đón đại nhân cùng lên đường."
Âu Dương căn dặn:
" Nghỉ ngơi một đêm ngày mai lên đường."
Sáng sớm hôm sau, quân đội bắt đầu lên đường. Âu Dương quan sát năm nghìn kỵ binh mới cũ nửa nọ nửa kia, sau khi dò hỏi mới biết, Hàn chủ lực cũng như thế. Bộ phận lão binh sĩ tinh giản trở về Tây Lương huấn luyện tân binh, bộ đội tác chiến mới cũ nửa nọ nửa kia. Âu Dương gật đầu, xem ra sức chiến đấu Tây Bắc lộ không chỉ có cường đại, mà còn có thể bền bỉ. Khi bọn họ lên đường, đội thang thứ ba cuối cùng tổ hợp với hai vạn bộ binh thang đội chiến đấu cũng vào ngày mười khởi hành, nhánh bộ binh này tất cả đều là trang bị hỏa khí nặng nề. Trọng pháo tiên tiến nhất, xe hỏa tiễn toàn bộ do bọn họ vận chuyển.
Tiến lên là không có vấn đề, quốc gia đi qua phần lớn là quốc gia Hồi Giáo, nghe nói quân Tống muốn đi đánh Thập Tự Quân, đều là hoan nghênh đến cực điểm, hơn nữa còn phái ra dẫn đường.
Người châu Âu không ngờ chính là, người Seres trong mắt bọn họ dường như muốn quyết chiến cùng với bọn họ. Đầu tiên là bộ đội chủ lực của bọn họ xây công sự, sau đó viện binh lần lượt kéo đến. Thấy dáng vẻ của Seres, dường như muốn cùng mình đánh một trận chiến lâu dài.
Đức Phất Lỗ Ngõa bây giờ là một bụng hối hận đến chua lè, hắn vừa nhận được tin tức, người của chính giáo đã cùng quân Tống liên lạc với nhau. Còn có vài quốc gia đang thỉnh cầu quân Tống giúp bọn hắn lấy lại Thánh Địa. Bởi vì hai bên câu thông vấp phải chướng ngại to lớn, Đức Phất Lỗ Ngõa căn bản không hiểu nổi quân Tống muốn làm gì.
Đừng nói hắn, Hàn Thế Trung cũng không rõ lắm Thập Tự Quân này muốn làm gì. Mặc dù đồng ý đưa nước và thức ăn cho Chương Lan, nhưng đánh lại không đánh, thả lại không thả. Đối với thỉnh cầu của chính giáo, Hàn Thế Trung chỉ là uyển chuyển nói, bản thân chỉ là người cầm binh, người quyết định vẫn còn chưa tới. Chương Lan có "cẩu lương" Dương Bình chống đỡ, đông thành chiếm cứ một vùng đất vừa nước sông, vừa đưa một đợt nhu yếu phẩm, tạm thời vấn đề không lớn lắm. Đương nhiên chỉ cần Thập Tự Quân dám tấn công vào Chương Lan, bên phía mình tất nhiên cũng toàn diện khai chiến.
Trăm khẩu trọng pháo và bản bộ Lưu Kỳ lần lượt đến. So với Hàn Thế Trung, Lưu Kỳ nghe nói Chương Lan thuộc hạ trực thuộc của mình bị vây mấy tháng, tâm tình thật không tốt. Hàn Thế Trung lo lắng trạng thái Lưu Kỳ, và sĩ khí của bản bộ hắn. Cũng vì thăm dò thực hư, đồng ý bản bộ Lưu Kỳ xuất chiến, trung quân của hắn phối hợp tác chiến.
Ánh nắng tươi sáng, một mảnh bằng phẳng, trăm khẩu đại pháo chỉnh tề xếp thành ba hàng đặt ở bên ngoài ba dặm chủ lực Thập Tự Quân. Trái phải trọng pháo đều có năm nghìn kỵ binh. Thập Tự Quân cảm thấy động tĩnh của quân Tống, cũng lập tức bố trí phòng thủ. Từng phương trận được bày ra, hoàn toàn khác viết với chiến tranh trung nguyên, Âu Châu là dựa theo phương trận làm đơn vị. Hoặc kỵ binh, hoặc bộ binh, vũ khí sử dụng cũng là những thứ quân Tống chưa từng thấy.
Một hồi tiếng trống, Thập Tự Quân dựa theo tiết tấu huấn luyện bắt đầu chỉnh tề chậm rãi chậm rãi đẩy mạnh hướng phía trước. Lưu Kỳ nói:
" Đổi lửa đốt pháo."
Thân binh bên cạnh lập tức đứng trên lưng ngựa, cầm hai lá cờ xí ra hiệu.
Quan tướng pháo binh hạ lệnh:
" Toàn bộ đổi lửa đốt pháo."
Mặc dù đã qua hơn một năm, nhưng lựu đạn vẫn như cũ không có đưa vào sử dụng. Thành phẩm rất cao, thời gian sản xuất quá dài, ngay cả Âu Dương cũng không thể chịu đựng được tình trạng này.
Lưu Kỳ xoay người lên ngựa, một vạn kỵ binh lập tức đi theo lên ngựa. Tiếng trống Thập Tự Quân bắt đầu dồn dập lên. Tiến độ của bọn họ cũng nhanh hơn. Phương trận kỵ binh hạng nặng đã tiến vào khoảng cách giao chiến.
Đột nhiên một tiếng hét vang, bốn phương trận kỵ binh hùng hổ xông lên. Lưu Kỳ xoay người xuống ngựa, toàn quân cũng xuống ngựa giữ thể lực ngựa.
Thân binh nhìn một hồi nói:
" Tướng quân, tiến vào tầm bắn bao trùm của làn pháo thứ ba rồi."
" Bắn!"
"Dạ!"
Thân binh lên ngựa tung cờ xí.
Sau khi 30 khẩu pháo gần như cùng lúc vang lên, đạn pháo trực tiếp bắn vào bên trong phương trận kỵ binh của Thập Tự Quân, lần lượt thiêu đốt khôi giáp của bọn họ. Trong lúc nhất thời phương trận kỵ binh đại loạn. Lưu Kỳ quát lên:
" Làn pháo đầu tiên, chặt đứt đường lui của bọn chúng."
Mười giây một đạn pháo, ngọn lửa hoàn toàn ngăn cách phương trận kỵ binh và bộ binh. Lưu Kỹ lại một lần nữa ra lệnh:
"Đợt pháo thứ nhất đổi lại thực tâm đạn, đợt pháo thứ ba ngừng bắn."
Sau đó lên ngựa quát lên:
"Nhạn hành trận." (khi bay nhạn thường bay theo hàng)
Quân Tống lại triển khai cánh vô hạn, vọt tới phương trận kỵ binh của địch. Một cử động kia khiến Thập Tự Quân mừng rỡ. Phân tán binh lực để trùng kích chống lại kỵ binh như thế có thể nói là vô cùng ngu xuẩn. Lập tức có hiệp sĩ hăng hái tổ chức kỵ binh còn chưa có bối rối phản kích quân Tống, mưu toan đâm rách thế trận của quân Tống.
Nhưng bọn hắn không ngờ, Lưu Kỹ căn bản không phải là kỵ binh, mà là bộ binh cưỡi ngựa. Chính là bộ đội chuyên môn nghiên cứu hỏa khí trong Hàn quân. Hai bên vừa tiếp cận, Thập Tự Quân liền ngay lúc đó có vô số súy thủ pháo giống như hạt mưa tạt đến trước mawtk. Mà còn quân Tống thì liền kéo dây cương ngựa dừng lại. Lúc này Thập Tự Quân mới biết được, vì sao kỵ binh quân Tống không thành lập phương trận, chính là sợ người phía sau đụng vào. Nhạn hành trận này hoàn toàn là trận hình dùng để ném súy thủ pháo, thích hợp đánh nhất là dân tộc du mục, còn có tập đoàn công kích như Thập Tự Quân vậy.
" Nhân gian địa ngục!"
Âu Dương vừa tới đã nghe thấy tiếng đánh trận, không nói hai lời vội vàng cùng với Hàn Thế Trung ở trên đầu tường công sự do bộ tộc Hàn xây dựng xem xét, ha, thiếu chút nữa đã bỏ qua trò hay, Thập Tự Quân này bị Lưu Kỹ đánh đến còn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Chiến trường kế tiếp, phần cốt lõi của Lưu Kỹ toàn bộ đều xuống ngựa, hai người một tổ một hỏa pháp, một súy thủ pháo, nhạn trận từ từ thu chặt. Không có một tên kỵ binh nào có thể xông qua trận thế dày đặc như thế. Đương nhiên súy thủ pháo có nhiều hơn nữa cũng chỉ dùng cho tới khi nào xong thì thôi. Lưu Kỹ thấy không sai biệt lắm, thân pháo của đợt pháo thứ nhất cũng mau chóng kiên trì không được nữa rồi vì vậy liền mệnh lệnh:
" Rút lui!"
Một vạn bộ binh lập tức chạy về bên ngựa, biến thành kỵ binh có trật tự mà chạy trốn. Mà đồng thời đợt pháo thứ hai, thứ ba bắt đầu oanh tạc để yểm hộ.
Khói thuốc súng tản đi, một đống thi thể khổng lồ, cộng thêm phương trận xạ thủ và bộ binh của Thập Tự Quân trợn mắt há hốc mồm. Một tên kỵ sĩ XX thấy quân Tống đang gian nan bỏ chạy khỏi hỏa pháo, rút ra bội kiếm hét lớn một tiếng, mười mấy phương trận bộ binh bắt đầu chạy bộ ép chặt. Âu Dương thở dài một câu:
" Chẳng lẽ bọn họ không biết giặc cùng đường chớ đuổi, đặc biệt là đừng đuổi bộ đội của Lưu tướng quân sao?"
Hàn Thế Trung thấy Âu Dương nói như vậy liền yên lòng, xem ra Âu Dương vẫn ủng hộ đánh giặc với người ta. Một bên cười nói:
" Cơn tức lần này của Lưu tướng quân có chút lớn, đại nhân cũng biết Chương Lan là ái tướng của Lưu tướng quân."
"Đúng vậy."
Âu Dương dứt lời, đất dưới chân Thập Tự Quân đột nhiên oanh tạc liên tục, địa lôi bị ném bỏ trên mặt đất bắt đầu đại hiển thần uy. Tuy rằng Thập Tự Quân vô cùng anh dũng từng bước từng bước xông tới, nhưng càng đánh hăng thì người chết lại càng nhiều. Âu Dương bảo một sĩ binh nói một câu tiếng Pháp:
" Phóng thích bính lính của người chết ta ra, nếu không huyết tẩy Thập Tự Quân, san bằng Pháp. Học thuộc câu này, truyền xuống, bảo một trăm người giọng khỏe cùng nhau rống cho ta."
" Huyết tẩy Thập Tự Quân, san bằng Pháp."
Người phụ trách quân sự Constantinople, Đức Phất Lỗ Ngõa nghe thấy những lời này thì kinh hãi không thôi. Này biết Thập Tự Quân thì không kỳ quái nhưng biết Pháp thì có chút kì quái. Đối phương lại còn có thể nói tiếng Pháp, quái càng thêm quái. Càng làm cho hắn sợ hãi hơn chính là thư do quân Tống đưa tới.
Tiếng Pháp đúng tiêu chuẩn, phía trên viết:
" Các hạ, ta là Âu Dương khâm sai đại thần thất phẩm Đại Tống, kiêm huyện trưởng Dương Bình, chủ quản sự vụ nơi đây, tạm thời có quyền hạn tương đương với quốc vương Pháp của các ngươi. Bởi vì các ngươi đã giam thương đội và quân nhân của Đại Tống ta, bệ hạ ta vô cùng không vui. Các hạ đang nhìn thấy chỉ là tiền quân Đại Tống, hai tháng kế tiếp sẽ có một trăm vạn quân đội Đại Tống tập hợp ở chỗ này. Nếu các hạ vẫn khăng khăng một mực chúng ta sẽ tiến vào Địa Trung Hải khiến quốc gia Pháp biến mất. Đại Tống có câu tục ngữ, biết tình huống kẻ địch biết tình hình của mình thì mới bách chiến bách thắng, lai lịch của Thập Tự Quân các ngươi bọn ta đều biết rất rõ ràng, cũng rất hiểu rõ mục đích của các ngươi. Theo ta được biết, binh sĩ được huấn luyện của các ngươi chỉ có chưa đến mười vạn, còn lại đều là lưu dân, ăn trộm, cường đạo tạo thành... Đừng trách ta quá thẳng thắn, nếu chọc giận khâm sai sẽ đem ngươi đánh tới mẹ của ngươi cũng không nhận ra ngươi đó.
Cuối cùng thông điệp: Thời gian ba ngày, phóng thích con dân Đại Tống ta, nếu không Đại Tống sẽ tuyên chiến với tất cả các quốc gia tham dự cuộc đông chinh của Thập Tự Quân, kể cả Giáo Hoàng Thiên Chúa giáo.
Đại Tống Âu Dương,
Đại Tống buổi trưa ngày mười một tháng hai năm tám mươi hai.
Chọc phải phiền toái lớn rồi, Đức Phất Lỗ Ngõa không ngờ một trận xung đột nhỏ vậy thế nhưng lại gặp phải quân đội cường hãn trăm vạn. Hắn cho dù cho rằng Âu Dương trăm vạn là thổi phồng lên, nhưng chiến báo buổi sáng đã ở trong tay hắn. Phe mình chết trận bốn ngàn kỵ binh, có tước vị khoảng bốn mươi người. Nhưng quân địch lại không chút nào tổn hại. Căn bản là không cùng một cấp bậc chiến đấu. Bộ đội của mình ở trước mặt kẻ địch một chút sức hoàn thủ cũng không có.
Hội nghị tác chiến quân sự của Tống...
Con đường này kỳ thật có thành phần dân tộc vô cùng phức tạp, có Đột Quyết, có Đại Tần là những thế lực phản kháng, cũng có kỵ binh tạo thành từ phần đông các quốc gia Ả Rập. Đột Quyết ở thời kì Đường Huyền Tông cơ bản đã bị khu trục ra phương bắc, rồi sau đó ngay tại Trung Đông sinh sôi nảy nở thành một số quốc gia. Thân là Đại Tần là chi nhánh chính của Đông Chính giáo đối với Hồi Giáo của bọn họ ghen ghét sâu sắc, phải nói là thủy hỏa bất dung, hai bên lúc nào cũng có tranh chấp. Mà còn thế lực phản kháng của Đại Tần là Đông Chính giáo thuộc loại liều chết quên mình, vừa muốn lấy lại Constantinople, lại phải chú ý đến sự xâm lấn của Đột Quyết. Còn có tập đoàn kị binh của Ả Rập to lớn hơn nữa còn xem việc tiêu diệt Thập Tự Quân là nhiệm vụ của mình. Đại Tống thì lại muốn đả thông con đường tơ lụa, toàn bộ lợi ích của các nơi đều tập trung ở Constantinople.
Binh lực đối lập, Ả Rập, Đột Quyết... Cũng không có cách nào đối phó với kỵ binh hạng nặng của Thập Tự Quân, nhiều vùng đất Thập Tự Quân chiếm lĩnh đã thành lập các tòa thành, nhưng nhược điểm của Thập Tự Quân là nhân số ít, không có khả năng khống chế khu vực có hiệu quả. Kết quả tạo thành chính là song phương đối đi đi vào con đường du kích chiến và phản du kích chiến. Con đường tơ lụa một đường đi qua Constantinople, trải qua quốc gia Ba Tư chịu sự khống chế của người Ả Rập, so sánh với Thập Tự Quân lại rất là hữu hảo, hơn nữa về sau nghe nói Thập Tự Quân tiến hành chiến tranh, càng vô điều kiện để quân Tống thông qua, một số quốc gia còn thiết lập cứ điểm để quân Tống được nghỉ ngơi hậu cần.
Lưu Kỹ thay đổi một thân quần áo, tiến trướng Âu Dương, ôm quyền hành lễ:
" Âu đại nhân thật là thần nhân. Không chỉ có biết trước chuyện nơi đây, còn có thể viết văn tự của người Hồ, mạt tướng bội phục bội phục. Trách không được người ta nói đại nhân là Văn Khúc tinh hạ phàm."
" Lưu tướng quân khách khí rồi, mời ngồi."
Âu Dương thấy người đến đông đủ, hơn nữa trong trướng đều là người một nhà nói:
" Ý đồ của Hoàng thượng rất đơn giản, đánh trận không sợ, chỉ sợ bại trận. Sản lượng lương thảo ở hai châu Sa, Qua toàn bộ đều được triều đình thu mua cung ứng cho quân Tây Bắc. Tất cả ngựa của hành lang Hà Tây cũng sung nhập vào quân Tây Bắc. Ngoại trừ mười vạn sương quân thường trực của quân Tây Bắc ra, còn điều động lương thảo hai mươi vạn sương quân từ các lộ đường khác vào.
Hàn Thế Trung nói:
" Đại nhân, dựa theo tình báo mạt tướng tìm thấy được, lúc này phải bắt lấy Constantinople, bằng vào chiến lực quân Tây Bắc trước mắt, tất nhiên có thể trong vòng một tháng giải quyết được vấn đề này."
Âu Dương cười hỏi:
" Hàn Tướng quân, đánh hạ làm gì? Là vì Đông Chính giáo lưu lại ngòi lửa, hay là đưa cho người Ba Tư hoặc là trợ giúp người Ả Rập đánh bại kẻ xâm lược? Bọn họ đánh trận có quan hệ gì với chúng ta?"
"..."
Hàn Thế Trung ngẩn người, vấn đề này hắn thật đúng là không có nghĩ tới. Nơi này khác biệt, khai chiến bên biên cảnh Tống đánh hạ thì chính là đất Tống. Nếu cưỡng chế chiếm lĩnh nơi đây, mình liền phải đối mặt với sự du kích của Đông Chính giáo và người Ả Rập, phiền toái nhất là lương đạo không chút trở ngại có thể cũng sẽ bị phá hư. Một mình xâm nhập khó có thể làm được cái gì.
Lưu Kỹ cười nói:
" Tướng quân cần gì lo lắng, nếu là Âu đại nhân tới đây, nhất định là sẽ chiếm tiện nghi."
" Lưu tướng quân nói đùa!"
Âu Dương lấy bản đồ ra bản đồ
"Đường màu đỏ là con đường tơ lụa mà triều đình muốn đả thông. Mà còn Constantinople là nơi trọng yếu nhất. Ở đây hướng nam, hướng bắc, hướng tây đều tuyệt đối là thương đạo dẫn đến tiền. Nơi đây về mặt quân sự cũng có thể coi là vùng đất ở vị trí hiểm yếu, là nơi quan trọng cản trở ba dân tộc Tây, Nam, Bắc. Thành thật mà nói ta thật muốn chiếm được chỗ này."
Hàn Thế Trung lắc đầu:
" Đại nhân, cái này sợ rằng quá khó khăn. Nếu chỉ là chiếm lĩnh ngắn hạn thì ngược lại không phải là vấn đề gì. Nhưng nếu muốn trường ký đóng ở đây, người khác sẽ không đáp ứng. Đại nhân cũng nói chung quanh đây dân tộc phức tạp, tín ngưỡng lại càng vô cùng cực đoan. Đại nhân cũng nhìn thấy, tuy rằng là lần đầu tiên đối mặt với hỏa khí của cấm quân ta nhưng kẻ địch chạy trốn rất ít."
Lưu Kỹ nói:
" Mạt tướng vội vã đánh một trận này là bởi vì bên trong quân ta chứa nhiều người không hợp với thủy thổ. Cho nên mới đi đầu để tăng lên sĩ khí, uy hiếp kẻ địch. Sa mạc quá nhiều ngựa đi vào tiến độ so với lạc đà kém xa. Mà quân ta gần như không có đội lạc đà."
Hàn Thế Trung gật đầu:
" Mạt tướng cũng đã xem qua, tối đa cũng chỉ có thể giúp đỡ chính quyền địa phương, để thương đội Tống lúc đi qua có nhiều chỗ nghỉ chân."
" Không được, đầu tư kém xa. Triều đình tốn hao nhiều tiền và lương thảo như vậy, kết quả chúng ta chỉ đánh mấy trận đã thu binh, một chút chỗ tốt thiết thực cũng không có."
Âu Dương nói:
" Ba Tư và chỗ hậu cần quân Tống phải qua, chỉ cần chúng ta tạo quan hệ tốt với nó, bảo đảm binh đạo và lương đạo được thông qua, lại lợi dụng mâu thuẫn tín ngưỡng bọn họ của bọn họ, ta cho rằng chiếm lĩnh nơi đây không phải là nói mộng đâu."
← Hồi 172 | Hồi 174 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác