← Hồi 169 | Hồi 171 → |
Bên đại học Dương Bình kia, Tống Huy Tông cường thế trở về, nhiệt tình của hắn đối với cúc cầu không phải là bình thường. Hơn nữa sau khi được Âu Dương cải tạo, bóng đá đã cơ bản là quy tắc bóng đá hiện đại. Độ thưởng thức, mức độ sôi nổi được nâng cao rất nhiều, lại thêm bóng da mỏng vừa được sản xuất, hắn nhất định phải trở về.
Suy nghĩ so sánh hắn rất vui mừng, hắn biết Triệu Ngọc cũng yêu thích cúc cầu. Cúc cầu vốn là một loại vận động thưởng thức của xã hội thượng lưu. Một thái thượng hoàng không lo ăn không lo uống như hắn, còn muốn đi đâu thì đi đó, so với Triệu Ngọc thì vui sướng hơn nhiều.
Đại học Dương Bình vốn đã nghỉ toàn bộ, không nghỉ cũng bị ngư dân kéo đi làm culi. Chỉ riêng trong võ tiến sĩ còn có người vẫn đang nỗ lực miệt mài. Không phải là học thuộc bài, mà là đang cùng giáo sư lớp y nghiên cứu một vài biện pháp ứng phó với bệnh tật trên biển. Người này chính là Nhạc Phi. Âu Dương nói bệnh tật trên biển không những làm giảm quân số chiến đấu, khiến hắn rất xem trọng, nhưng Âu Dương cũng chỉ là bàn luận viển vông, ngoại trừ nói bệnh ra, cũng không có nói cách ứng phó. Nhạc Phi đương nhiên không biết trình độ thật sự của Âu Dương cũng chỉ chừng đó, cũng không dám đi quấy rầy Âu Dương, tìm giáo sư là thái y về hưu ở trong đại học Dương Bình để bàn về những chuyện này.
Vừa vặn thái y này lớn lên bên bờ biển, đối với bệnh tật của ngư dân đều hiểu rất rõ. Thái y nói rất nhiều, nhưng đối với một loại đau bụng vô cùng trí mạng với thuỷ thủ, lại không có cách nào. Thái y đề nghị Nhạc Phi vẫn là đi hỏi Âu Dương, nói không chừng Âu Dương sẽ biết.
" Bệnh này gọi là viêm ruột thừa cấp tính, thật ra trên đất liền cũng có."
Âu Dương không hề khiến Nhạc Phi thất vọng, mặc dù xem Nhạc Phi như đệ tử, nhưng đối với Nhạc Phi vẫn rất là khách khí. Nhún nhường sau khi vào còn pha trà:
" Chủ yếu là... nguyên nhân. Ăn no rồi vận động, cực nóng lại ham lạnh, còn có đường đi vòng vo và ký sinh trùng. Trên biển mức độ cao hơn quả là sự thật."
Năm 1977 học giả nước ngoài báo cáo, ở quân hạm cấp một cấp hai tiến hành cấp cứu giải phẫu ngoại khoa, viêm ruột thừa cấp tính chiếm 81, 6%. Trong thập niên tám mươi, trong lịch sử hàng hải, mỗi lần đều ít nhất viêm ruột thừa cấp tính.
" Tiên sinh, vậy phải như thế nào để cứu chữa?"
" Trước mắt không cách nào cứu chữa được, chỉ có thể là dự phòng và đánh cược với vận khí."
Âu Dương nói:
" Thời gian trên biển nhiều ngày, thức ăn hạn chế. Táo bón và kiết lỵ là thường xuất hiện, cũng là nguyên nhân dẫn đến bệnh này tăng cao. Cho nên vệ sinh nhất định phải hợp lý, đặc biệt không thể uống nước lã. Về phần đánh cuộc vận khí chính là một khi có người bệnh như vậy phải nằm trên giường nghỉ ngơi, cấm ăn cơm, chỉ có thể uống nước lạnh đun sôi. Nếu vận khí tốt, có thể hóa nguy thành an, vận khí không tốt... chỉ có tểh đau mà chết."
Phẫu thuật kỳ thật cũng không phức tạp, nhưng không có thuốc chống viêm, căn bản chính là uống rượu độc giải khát.
"Ừm."
Mặc dù có chút giúp đỡ, nhưng thật sự không có hiệu quả chính xác. Nhạc Phi chưa thấy qua hải quân, nhưng thấy qua lục quân. Tình huống vệ sinh của lục quân đã vô cùng tồi tệ, huống chi là quân đội trên biển. Nhạc Phi nói:
" Không thể ăn no, chú ý vệ sinh, đệ tử ghi nhớ."
" Nhạc Phi, quan hệ việc này thế nào, hôm nay có hai cuộc thi tranh tài đấy."
" Như tiên sinh nói, hải chiến vẫn là một mảng trống không. Đệ tử dụng công hơn chút, tương lai có thể bớt thương vong vài ngươi."
" Ừm, ngươi đi mau đi."
Âu Dương nghĩ tới một chuyện:
" Đợi đã, chỗ ta có phần bản đồ tặng cho ngươi, có thể không phải là rất tinh tế nhưng ít nhất có hình dáng Có điều không cho phép hỏi, trừ phi cần thiết cũng không cho tiết bộ chuyện bản đồ này với bất kỳ ai, tuyệt đối không thể nhắc tới ta."
Bản đồ gì chứ? Đương nhiên là bản đồ thế giới. Về phần lo lắng Nhạc Phi không cách nào hoàn toàn tiêu hóa... Để cho bản thân Nhạc Phi tự phiền não đi thôi.
Trong vài tiến sĩ ưu tú, Nhạc Phi mặc dù tuổi trẻ, nhưng cũng đã có phong độ đại tướng. Như hắn nói, chiến tranh chẳng qua là một ngày, thậm chí là chuyện một canh giờ. Đây gọi là nuôi binh ngàn ngày, dùng binh một giờ. Không chỉ phải biết dùng binh, càng phải biết nuôi quân.
Âu Dương sau khi Nhạc Phi đi rồi, tiếp tục viết tấu chương, ý là, năng lực của mình cũng nhiều như vậy, qua một hai tháng nữa sẽ để những người này chính thức lên thuyền thực tập, sống hay chết thì phải xem vào bản thân bọn họ. Hơn nữa với Nhạc Phi tán thưởng rất lớn, nói hắn không chỉ có có năng lực, hơn nữa còn trung thành với hoàng thượng, dốc hết sức tiến cử hắn làm chủ tướng hạm đội Hàng Châu. Hơn nữa bổ sung thêm một phần sắp xếp chức vị thuyền viên.
Trận đấu bóng đá rất đặc sắc, một cuộc tranh tài mấy nhà sung sướng mấy nhà buồn. Uống rượu đánh nhau gây chuyện cũng không ít. Tứ cường là Đông Kinh, Liêu quốc, Kim quốc, còn có đội đại biểu Hàng Châu. Trình độ người Liêu trong lòng mọi người cũng có chút tính toán, cử nhân tài ưu tú của một quốc gia gộp lại thành một đội ngũ, năng lực vẫn rất đáng xe trọng. Còn Kim quốc tác phong hung ác, vì đoạt một quả cầu, có thể liều mạng, khiến đối thủ không chiến đã sợ.
Mà lúc này đây, hạm đội Hàng Châu đại học Dương Bình tiếp tục nhập học. Bởi vì xưởng đóng tàu Hàng Châu rút ngắn nhanh chóng kỳ hạn công trình, lô trọng pháo đầu tiên cũng từ đường thủy vận chuyển tới Hàng Châu, tiến độ chương trình học bên này liền trở nên tương đối khẩn trương.
Kế tiếp giải thích chính là chức vị. Âu Dương nói:
" Chức vị không thể thiếu, thuyền trưởng. Chủ tướng một thuyền, có thể điều động bất cứ ai trên thuyền làm bất cứ chuyện gì, quyền uy thuyền trưởng tất phải được bảo đảm. Thứ hai, vọng thủ, kiêm chức tiên phong. Nhãn lực phải tốt, có thể trông thấy tín hiệu cờ của quân đội bạn, có thể nhanh nhất phát hiện kẻ địch, đảo nhỏ lục địa hoặc là bão tố. Thứ ba, chủ quản boong tàu, đây là người chỉ huy trận giáp lá cà, công thì có thể nhanh nhất leo lên thuyền địch. Thủ thì có thể ngăn chặn kẻ địch. Còn có chuyên môn phụ trách buồm, pháo thủ, lái thuyền. Trên thuyền cần phải ai vào việc nấy, đổi cương vị cần phải cẩn thận. Bởi vì bộ phận nào đó thiếu người, đều có thể ảnh hưởng sức chiến đấu. Chủ quản boong tàu có võ dùng thì được, vọng thủ kỹ thuật phải cao. Mà yêu cầu cao nhất thì lại là chủ tướng. Viễn hành cũng không phải là hành quân lục địa, thủy thủ đoàn tâm tình rất phức tạp, thân là thuyền trưởng cũng không phải là dùng uy vũ để áp đảo là xong chuyện được, nhưng cũng không phải tự mình làm đơn giản như vậy. Nhân sự phức tạp nhất, cũng là một môn học vấn phiền phức nhất, bài học này ta không dạy được các ngươi cái gì cả. Tính cách con người thế nào sẽ dẫn theo quân đội thế ấy, các ngươi tự mình cảm nhận mà thôi."
Âu Dương lại nói:
" Phải có thợ mộc, lang trung mỗi thuyền cũng chuẩn bị ít nhất một người. Quản lý thực vật phải là người chính trực. Về phần tại sao. Về phần tại sao, có thể một hai năm sau các ngươi sẽ hiểu rõ. Hôm nay chương trình học chỉ dùng kim chỉ nam vẽ hải đồ."
Âu Dương lấy ra mấy thứ gì đó nói:
" Cái này gọi là thước xếp, cái này gọi là com-pa, cái này gọi là eke. Nửa tháng tiếp theo, các ngươi sẽ trải qua môn học đau đớn nhất. Bởi vì muốn vẽ những cái này, nhất định phải có căn cơ số học vững chãi. Mà sau khi học được vẽ hải đồ, lợi ích lớn nhất là đội thuyền không dễ mắc cạn, hơn nữa về sau cung cấp tin tức hàng hải chuẩn xác. Không yêu cầu rất cao, ít nhất các ngươi phải vẽ ra được bản đồ đường biển của hải phận Đại Tống. Vốn đây là cơ quan chuyên môn đo đạc hoàn thành, nhưng ngày nay thì không, chỉ có thể là chính các ngươi ở trong khi huấn luyện đảm nhiệm việc này."
Bản đồ đường biển được gọi là chìa khóa vàng, đương nhiên ngươi có thể không có, nhưng độ nguy hiểm sẽ cao rất nhiều. Một khi tác chiến, không có bản đồ hàng hải, thậm chí sẽ phân biệt không rõ phương hướng. Âu Dương không hề yêu cầu bọn họ quá cao, chỉ là yêu cầu bọn họ phải hiểu rõ tầm quan trọng của bản đồ hàng hải. Công trình vẽ bản đồ hàng hải rất khổng lồ, chính là không phải trong mười năm cũng không có thành tựu gì.
...
Đội đại biểu Đông Kinh trải qua khổ chiến, cuối cùng đã lấy được cúp quán quân quang vinh trận đấu bóng đá lần thứ ba của Đại Tống. Mà không lâu sau, trải qua khảo hạch của đại học Dương Bình, tám phần võ tiến sĩ đi đến Dương Châu tiếp nhận đội thuyền, đồng thời còn sẽ có thánh chỉ bổ nhiệm đang chờ đợi bọn họ. Hai phần không hợp lệ còn lại, Triệu Ngọc ý là Âu Dương huấn luyện lại, Âu Dương từ chối thân thể không thoải mái. Vì vậy triều đình liền để cho những người này đến các lộ quân đưa tin. Cụ thể trạng nguyên đến các thứ tự khác đưa đến Dương Châu thống nhất tuyên bố.
Mặc dù trận bóng chấm dứt, tốt nghiệp đại học một khóa, nhưng Dương Bình vẫn phồn hoa như trước kia. Âu Dương lúc này mới cảm nhận được ý tứ của câu nói, Trái Đất chưa bao giờ không thể rời khỏi ai, cho dù là vạn tuổi.
Qua mấy tháng như vậy, bà mối đến cửa cũng ít dần. Trong nha môn thanh tĩnh vô cùng, Âu Dương mỗi ngày hoặc là cùng Tống Huy Tông du thuyền hoặc là câu cá cũng thanh nhàn cực kỳ. Giống như bên này hết thảy đều không có gì liên quan đến hắn.
Mà lúc này đây, quân Tây Bắc cùng Tây Hãn của Hắc Hãn bắt đầu khai chiến.
Hắc Hãn chia Đông Hãn cùng Tây Hãn, Đông Hãn gần Tống, còn Tây Hãn thì tự xưng là Đào Hoa Thạch Bác Cách Lạp Hãn, ý là hoàng đế Trung Quốc. Hắc Hãn chính là quốc gia Đột Quyết thế kỷ thứ tám tiếp nhận Hồi Giáo thành lập làm quốc giáo. Tây Hãn chống lại Đại Tống đương nhiên suy nghĩ bằng hữu của kẻ địch là kẻ địch. Mà Đông Hãn thì lại suy nghĩ kẻ địch của kẻ địch là bằng hữu, toàn lực ủn hộ quân Tống tấn công Tây Hãn.
Mà Âu Dương sau khi nghe tin tức như thế vốn không để ý, quân Tây Bắc ngày nay vô cùng thành thục, lại có hai danh tướng dẫn đầu, cùng người Đông Hãn phối hợp, nhất định không chịu thiệt thòi. Nhưng về sau vô tình nhớ tới một chuyện khiến hắn kinh hãi, đó chính là thời gian này chính là Âu Châu liên quan đến Thập Tự Quân đông hai thế kỷ. Con đường tơ lụa có thể trực tiếp đến Âu Châu, mà Thập Tự Quân là Thiên Chúa giáo đối với dị giáo đặc biệt là loại hành vi cực đoan như Hồi Giáo, có thể giao hội con đường tơ lụa, cuối cùng đụng mặt nhau. Đại Tống đương nhiên là dị giáo, lúc này cùng vận động cực đoan đại quy mô Âu Châu đụng đầu nhau không biết là phúc hay họa? Dân tộc phức tạp như vậy, liên quan đến tôn giáo.
Quân Tống lấy tư thái gì xuất hiện ở trước mặt Thập Tự Quân chứ?
Tiếp theo đó là vấn đề có dám nói hay không, vấn đề này rất nghiêm trọng cũng rất trọng yếu. Trước mắt hết thảy đều rất thuận lợi, người vừa đen vừa thấm đẫm mồ hôi này là từ Afghanistan (thời xưa gọi là Tây Vực), rồi sau đó chính là Ba Tư, tiếp theo là các vùng chiến tranh. Bất kể nói thế nào, chuyện này tất nhiên phải nói cho Hàn Thế Trung một tiếng, tương lai việc này chống lại cũng có chuẩn bị tâm lý. Nghĩ đến đây, Âu Dương liền viết một phong chiếu thư gửi cho Hàn Thế Trung.
Thư này đưa cực kỳ bí ẩn, khiến Triển Minh không thấy điểm gì đáng chú ý, nhưng lại là người tuyệt đối đáng tin để đưa đi, hơn nữa nhất định phải tự tay giao cho Hàn Thế Trung. Nếu bức thư này bị lộ ra, Âu Dương căn bản cũng không biết phải giải thích việc mình biết nhiều chuyện như vậy bằng cách nào. Còn nữa, việc thư tín qua lại với Hàn Thế Trung là tối kỵ, Âu Dương cho dù có việc gấp cũng phải chuyển đạt thông qua hiệp hội buôn bán, phải làm một cách quang minh chính đại.
Hàn Thế Trung sau khi thu được mật thư, trong lòng thấy thật là kỳ quái. Thậm chí còn nghĩ đến Âu Dương có khả năng muốn mưu phản. Nhưng mở thư ra đọc, hắn hồ đồ, cũng xem không hiểu. Thư Âu Dương viết quá kỹ càng, quá phức tạp, khiến Hàn Thế Trung đối với phương diện này một chút cũng không biết gần như phát điên. Rồi sau đó chuyên tâm nghiên cứu cả đêm, rốt cục ý tứ đại khái đã hiểu rõ.
Phần thứ nhất Âu Dương trình bày về Thiên Chúa giáo và Đông Chính giáo của Cơ Đốc Giáo, hơn nữa hơn nữa còn nói rõ về địa vị của Giáo Hoàng ở Âu Châu. Sự cuồng nhiệt của nhân dân và các quốc gia đối với tôn giáo. Phần hai là phân trần làm sáng tỏ về các tín đồ dị giáo, chủ yếu là Hồi Giáo, cái nhìn của các quốc gia Thiên Chúa giáo về Đông Chính giáo, còn có nguyên nhân chủ yếu nhất gây nên mâu thuẫn giữa bọn họ. Phần ba phân tích các đặc điểm và đặc sắc của đạo Hồi, còn có một số tôn chỉ của nó. Phần bốn là phân trần sáng tỏ khả năng tồn tại chiến lực của các quốc gia Âu Châu, còn có việc bài binh bố trận của một số quốc gia Âu Châu, các phương pháp công kích phòng ngự thường dùng. Phần năm là sự phân tích ở một trình độ nhất định về tính cách của các dân tộc người Âu Châu.
Năm phần này làm Hàn Thế Trung đọc mà như ở trong sương mù, cũng may có phần thứ sáu, miêu tả chút ít về đông chinh Thập Tự Quân, chủ yếu là nói sơ qua, một khi đến biên giới Ba Tư, thương đội có thể cuốn vào trong biên giới vùng chiến tranh. Một khi ra khỏi Ba Tư, có thể sẽ tiến vào trung tâm chiến tranh. Âu Dương bảo để bản thân Hàn Thế Trung quyết định, gặp phải chiến tranh nên lui hay là chiến đấu hoặc là sửa con đường tơ lụa né tránh chiến tranh đi.
Hàn Thế Trung không dám giấu diếm, ngày hôm sau lập tức dùng khoái mã báo cho triều đình. Báo là mật thám trong quân tại Afghanistan do thám báo về. Triệu Ngọc và Quân Cơ xứ triệu khai hội nghị, sau khi chắc chắn cho dù xuất binh cũng sẽ bại, Thập Tự Quân cũng không dám xâm nhập vào biên giới Tống. Vì vậy đã hạ chiến lược: Người không đúng đến ta, ta sẽ không phạm người. Quân Tây Bắc phải phụ trách an toàn của thương đội, tôn chỉ là Tống không chủ động tham dự bất kỳ chiến tranh của phe nào, không đánh thì thôi, đánh thì phải thắng. bảo Hàn Thế Trung cẩn thận xử lý mâu thuẫn các nơi, cũng không cho phép mượn cớ, cũng tuyệt không thể tổn hại đến quốc thể. Liều mạng cũng phải đả thông con đường tơ lụa.
Con đường tơ lụa thờ Đông Hán đã thông về Roma. Rồi sau đó nó liên tiếp qua hai nền văn minh cổ là Ấn Độ và Hy Lạp. Theo dòng lịch sử đi tới đi lui khoảng chừng một năm, nhưng trong đó giá trị hàng hóa lại tăng thêm nghìn lần. Đương nhiên tiền này là một chuyện, triều đình quan trọng nhất vẫn là mặt mũi. Trong năm Trinh Quán, theo sử sách ghi lại, từng có vạn thương nhân người Hồ ngụ lại Trường An trở thành người thời Đường, nói vạn nước tới đây có hơi khoa trương thổi phồng một chút, nhưng cũng không phải là không có căn cứ. Mà còn con đường tơ lụa từ trung kỳ thời Đường bởi vì chiến tranh liên tiếp mà suy yếu. Đến Tống lại càng bị người Tây Hạ ngăn cản, Triệu Ngọc không thể không có dã tâm. Đặc biệt là sức chiến đấu của Hàn Thế Trung cũng khá tốt, quân Tống từ sau khi rèn luyện sức chiến đấu và có được vũ khí tiên tiến, đều có thể thắng được Thiên Chúa giáo và người Hồi. Cũng có sức sản xuất khổng lồ làm hậu thuẫn chèo chống, sẽ không sợ người nào.
Triều đình căn cứ vào tin tức này tiến hành hoạt động quy mô lớn, chiêu mộ hai mươi vạn cấm quân, ba vạn ngựa chiến, cho quân Tây Bắc, tất cả lương thực của Sa, Qua Châu không cần bán lại (đem lương thực trở lại bán cho nông thôn) Đại Tống, mà là triều đình trực tiếp mua bổ sung làm quân lương. Ngựa được nuôi ở hành lang Hà Tây cũng được cung cấp cho quân Tây Bắc sử dụng.
Tin tức này là khiến mấy nhà sung sướng mấy nhà buồn lo, Tây Hạ Lý Càn Thuận bị thủ đoạn như lâm đại địch này của Tống Triều làm sợ hãi, lập tức sai người đến hỏi. Không biết tin tức này chỉ có Quân Cơ xứ và Hàn, Lưu của quân Tây Bắc biết rõ, hơn nữa thuộc loại tính chất bí mật, hỏi hồi lâu cũng chẳng moi ra được một chút tin tức gì cả. Người Tây Hạ thấy vậy càng thêm xác định quân Tống đã hủy minh ước tiến công Tây Hạ. Ngược lại đình chỉ sản xuất, tiến hành toàn lực xây công sự đào công hào chuẩn bị chiến tranh, kể từ đó quốc lực càng suy.
Mà sung sướng là một đám gian thương như Âu Dương, vì sao lại nói là gian thương, nguyên nhân là điểm xuất phát tuy tốt, hai châu Sa, Qua vốn sản lượng lương thực hằng năm bán lại Đại Tống, giá lương thực Đại Tống giảm bốn phần. Nông dân khổ không thể tả. Âu Dương đi đầu kêu gọi hiệp hội buôn bán thu mua lương thực. Chỉ một huyện Dương Bình liền đã đầy ba mươi kho. Thu mua chỉ đến nửa tháng, giá cả lương thực đã tăng lên bằng giá cả ban đầu. Mà nay triều đình vừa ra quyết định, giá cả lương thực bị khủng hoảng tăng vọt đến ba phần. Qua tay Âu Dương bán lương tích trữ trong kho, chỉ có gần mấy tháng mà được lợi nhuận khiến người nghe thấy cũng phải kinh hãi.
Triệu Ngọc nghe thấy chuyện này liền hoài nghi mật thám ẩn núp đến Afghanistan kia là những người do Âu Dương phái đi, đương nhiên nàng sẽ không đi hỏi Hàn Thế Trung, dùng người thì không nên nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người đạo lý này ai cũng rõ.
Quân Tây Bắc khổng lồ, Lý Cương bắt đầu quản lý hậu cần và nội vụ, mà còn chức Tiết Độ Sứ đương nhiên là Hàn Thế Trung giữ lấy, võ tướng làm Tiết Độ Sứ, chính là nói rõ nơi đây đang bắt đầu tích cực chuẩn bị chiến tranh. Mà còn thủ đoạn như thế lại ngoài ý muốn khiến Tây Hãn vốn đang kiên quyết chống cự lại thần phục. Sau khi thương nghị với Đông Hãn, từ giữa hai nước mở ra một con đường cho Tống, hơn nữa bốn thành cung cấp quân binh cho quân Tống. Mà còn quân Tống cũng khách khí, một khi Tây Hãn đa nhượng bộ, Dịch thành nằm giữa cũng có thể dùng để ba bên tiến hành mua bán tại đó. Hàn Thế Trung thì có chút do dự, mọi việc đã chuẩn bị sẵn sàng, Âu Dương này không phải là lừa bịp mình đó chứ. Vạn nhất sau khi vừa rời khỏi đây mà không có việc gì, chuẩn bị rầm rộ như thế mình biết ăn nói sao đây.
Trong chuyện này, Triệu Ngọc nhìn thấy chỗ tốt của vũ lực, mình vừa mới khởi binh, Tây Hãn đã thần phục. Càng thêm hiểu rõ về vũ lực lại càng lý giải được câu nói kia của Âu Dương: Nước yếu không ngoại giao.
Lăn qua lăn lại cũng lăn không đến trên đầu Âu Dương. Âu Dương vẫn ở Dương Bình trải qua những ngày thái bình. Triệu Ngọc cũng có non nửa năm không có đi phiền hắn. Âu Dương không có chuyện gì thì lên giảng đường, bây giờ người càng ngày càng chuyên nghiệp, Âu Dương không dám lộ kém cỏi nữa, bắt đầu giảng giải về toán học, hóa học, vật lý căn bản... Sau lại vừa nói mới biết được nhà toán học ở Trung Quốc đã sớm có, vì vậy chuyên tâm dạy hóa học và vật lý. Mà hóa học căn bản không có dụng cụ cơ bản để dạy được, cuối cùng quyết định dạy vật lý. Mấy cái như lực vạn vật hấp dẫn, máy chạy bằng hơi nước đều mang ra dạy hết, không có thứ hắn không dám lấy ra nói, chỉ có thứ hắn không nghĩ tới được.
Sau đó Âu Dương được xem là bác học đệ nhất Đại Tống ở dân gian. Nghe nói chuyện trên trời biết một nửa, chuyện dưới đất biết toàn bộ.
Một năm này trôi qua, các nước xung quanh có biến hóa lớn nhất chính là Kim, Liêu đều sụp đổ. Dân chạy nạn Kim, Liêu hoặc là đào binh bắt đầu từ đường bộ với đường biển tràn vào Đại Tống. Nhưng bởi vì triều đình vì ngăn ngừa quan hệ với Kim, Liêu chuyển biến xấu nên cũng không cho những dân chạy nạn này ngụ lại. Nhưng một số tràng chủ lòng dạ hiểm độc bắt đầu thuê những người này, để duy trì cuộc sống mà phải nhận mức thù lao thấp nhất. Tuy có Ngự Sử Đài dân tấu chương và nhân dân phản ánh, nhưng hai hiệp hội buôn bán lớn và triều đình với tình huống như vậy đều nhìn mà không hỏi.
...
Có câu thơ: Nhân diện bất tri hà xử khứ, đào hoa y cựu tiếu xuân phong. Năm nay ngày tết tuy rằng thiếu đi Lương Hồng Ngọc và hai hầu gái, nhưng lại nhiều thêm Vương Bảo Phú và Chu Bình. Bọn người Huệ Lan cũng đến chơi, nói năm sau thay phu nhân Âu Dương là một người tuyệt đối có thể liệt vào thập đại hiền thê lương mẫu kiệt xuất Đại Tống. Âu Dương cười nói bọn họ quá khen rồi.
Lúc này trong ngực Âu Dương còn có một đạo thánh chỉ, bởi vì chiến thuyền đã giao phó một nửa, hơn nữa các bến tàu quân sự đã xây dựng hoàn thành, triều đình bổ nhiệm Âu Dương làm Tuần Tra Sử. Chuyện này mọi người đã thấy nhưng không thể trách, tuy rằng Âu Dương vẫn làm tri huyện, nhưng ngay cả các đại thần cũng biết Âu Dương quan không lớn nhưng quyền lại không nhỏ. Quan trọng nhất là cấp trên ai cũng biết Dương Bình giàu có ổn định, Đại Tống cũng có thể giàu có ổn định. Vạn nhất xoá sổ Âu Dương đi sẽ mang đến hậu quả nghiêm trọng, mất nhiều hơn được, không bằng để Âu Dương kiêm chức. Dựa theo cách nói trong triều là bóng dáng Âu Dương kỳ thật đã xuất hiện ở triều đình.
Tuần Tra Sử với Lộ Tra Sử có sự khác biệt, bọn họ tuy rằng đều thuộc về loại cơ cấu giám sát để ngăn ngừa và làm yên lòng thiết trí cho những người quyền lợi quá lớn, nhưng tuần tra thì không thường trú được, hơn nữa do trung ương lâm thời cắt cử, tuy rằng chức quan không lớn nhưng quyền hạn rất lớn.
Tuần Tra Sử cũng không phải là mang theo mấy nha dịch ra đi, Ngự Sử đài sẽ phái người đi theo, các cơ cấu sử quan, thượng thư tỉnh, trung thư tỉnh... Đều có phái viên. Hộ bộ, Lại bộ cũng có người tham gia. Quân lộ, Xu Mật Viện cùng với Binh bộ cũng phái người đến. Nói tóm lại chính là đoàn kiểm tra trung ương phái tới, có lẽ những người này ở trong kinh cái rắm cũng không bằng, nhưng đến địa phương thì phân lượng lại to lắm.
← Hồi 169 | Hồi 171 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác