Vay nóng Tinvay

Truyện:Hoạt sắc sinh kiêu - Hồi 161

Hoạt sắc sinh kiêu
Trọn bộ 403 hồi
Hồi 161: Cháy trời
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-403)

Siêu sale Lazada

Tức giận đến nỗi thổ huyết hôn mê bất tỉnh, dường như rất nghiêm trọng, chứng bệnh này ngự y trong cung hoàn toàn có thể ứng phó được.

Khi Cảnh Thái được hộ tống về tẩm cung thì tỉnh lại, chỉ có điều lão không muốn mở mắt, nhắm chặt mắt lại không nhìn, thì không có "việc trước mắt", chuyện gì cũng không có liên can gì tới lão.

Lão không lo lắng gì, chẳng qua chỉ là dân biến mà thôi, cùng lắm thì giết sạch hết, đầu rơi xuống đất, nhẹ tựa lông hồng.... chỉ có điều trong lòng Cảnh Thái không yên: trước đây Quốc Sư còn sống, mình có nổi điên thế nào cũng không việc gì, Đại Yến vẫn càng ngày càng thịnh vượng; Quốc Sư mới thiếu một ngày, cứ coi như mình nhẫn nhịn không tức giận, càn quấy, vẫn xảy ra chuyện lớn như vậy.

Tuy đã uống thuốc an thần, nhưng vừa nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay, Cảnh Thái vẫn giận run người. Đặc biệt là câu:

- Chúc mừng vạn tuế, chuyến đi Nam Lý lần này đại công cáo thành, Yến Đỉnh bị phanh thây làm trăm mảnh... Cảnh Thái xoay mình rống lên một tiếng, từ trên tháp nhảy dựng lên, chân quay vòng hỏi ngự y bên cạnh:

- Bên ngoài sao rồi?

Lập tức có đại thần tiến lên, đem tình hình trong thành trình lên Hoàng đế, Cảnh Thái bước về phía ngoài điện, quay đầu trừng mắt hướng về phía đại thần, ánh mắt tóe lửa:

- Phản quân? Cờ hiệu của Trấn Quốc Công?

Đại thần cẩn thận trả lời:

- Đúng vậy, vì có phản quân gây chuyện giúp đỡ loạn dân, mới làm cho cục diện trong thành nhất thời khó có thể chỉnh đốn được, ngoài ra yêu tăng của Đại Lôi Âm Tự cũng nhân cơ hội này mê hoặc lòng dân.

Đàm Quy Đức chẳng phải bị thiêu chết rồi sao? Tại sao còn có cờ hiệu của hắn?

Không đợi đại thần nói xong, Cảnh Thái đã ngắt lời, sau đó ngừng một lát, đột nhiên khàn giọng hét:

- La Quan, La Quan!

Không biết tiền nhân hậu quả, nhưng La Quan do đích thân lão sắp xếp, cao thủ tới "bảo vệ" Đàm Quy Đức, đương nhiên việc này và tên họ La không tránh khỏi liên can.

Đàm Quy Đức còn sống, lão phản rồi... Tin này so với tình hình trong thành còn nghiêm trọng hơn nhiều, Cảnh Thái cảm thấy mùi máu tanh trong cổ họng lại trào ra.

Đại thần không dám lại nhắc đến chuyện xấu này, nói không chừng nếu nhắc đến sẽ bị rơi đầu, liền hướng sang chuyện khác:

- Vạn tuế bớt giận, Hoàng cung vô cùng kiên cố, loạn dân, phản quân không thể vào được, vạn sự không cần lo, bốn cổng Tình Thành đã nắm chắc trong tay, bốn doanh Kinh Giao đang trên đường đến, đợi bọn họ đến, loạn dân tặc tử từng người không thể chết toàn thây.

Đây là dự liệu sớm, Cảnh Thái không chút hào hứng, lại hỏi:

- Vậy Tô Hàng đâu? Người ở đâu?

Đại thần thấp giọng nói:

- Nàng theo Quốc Sư, cùng đi Nam Lý, đã đi rồi, đi về hướng bắc...

Đang nói dở câu, Cảnh Thái đột nhiên nhớ tới điều gì, dậm mạnh chân:

- Truyền thư!, mau truyền thư "thiên quyền", viện trợ trong kinh không vội, lập tức chuyển hướng tới Minh Nguyệt sơn trang.

Binh mã đại doanh bốn tòa Kinh Giao đều lấy chữ " thiên" làm đầu, hướng về phương bắc.

Đại thần kinh ngạc, còn có việc gì có thể nghiêm trọng hơn so với loạn dân trong kinh, tại sao phải chuyển hướng tấn công ngày mai sang Minh Nguyệt sơn trang? Còn chưa đợi gã tuân lệnh hoặc hỏi, Cảnh Thái liền tát gã một cái:

- Đồ ngu! Minh Nguyệt sơn trang có vũ khí phi thiên, đầu não của phản tặc loạn đảng đều đã lên khinh khí cầu bỏ chạy rồi!

Đại thần không phải nội thị, có thể giết không thể làm nhục, lúc này còn có thế tấu lên Cảnh Thái chuyện cơ yếu đương nhiên là trọng thần, bị một cái tát mặt liền biền sắc.

Nhưng không ngờ, Cảnh Thái lập tức xoay tay lại đánh vào chính mình, sắc mặt điên cuồng như trước:

- Không nên đánh ngươi, ngươi không biết chuyện hỏa khí cầu, trẫm đánh mình vì đã đánh ngươi.

Khuôn mặt đại thần đỏ bừng, đôi mắt rưng rưng lập tức quỳ xuống đất, giọng run rẩy:

- Vạn tuế bảo trọng long thể, Vạn tuế như vậy, làm lão thần làm sao....

Cảnh Thái không muốn nghe lời vô nghĩa, nâng gã dậy, vừa đi ra bên ngoài vừa dặn dò:

- Phản loạn trong thành, bốn đại doanh có thể quay về một hai doanh cũng đủ dùng rồi, người không thiếu thiên quyền. truyền lệnh xuống, bảo bọn họ không cần phải tới gấp rút, ngày mai tấn công Minh Nguyệt sơn trang, đóng quân, mai phục.

Nói tới đây, trên mặt Cảnh Thái cuối cùng cũng lộ ra ý cười.... bọn chúng ra khỏi thành liền chạy loạn, bắt lấy đúng là có chút phiền phức, bây giờ tốt rồi, đầu phản tặc, gian Nam Lý còn có tên nào giả mạo Quốc Sư đều sẽ đi Minh Nguyệt sơn trang, chạy không thoát.

- Nói với thiên quyền chủ quan, nếu ôm cây đợi thỏ không bắt được người, thì tự mình tạ tội!

Nói xong, nụ cười trên khuôn mặt Cảnh Thái càng rạng rỡ, tâm trạng cũng thoải mái hơn, cuối cùng cũng có dấu hiệu tốt. Nhưng chờ lão lại đi lên thành lầu Hoàng thành, từ Tình Thành nhìn bao quát, nụ cười trên khuôn mặt đột nhiên ngưng lại!

....... .

Sau khi Ma La Tăng hộ tống Quốc Sư đi khỏi Yến quân của vòng ngoài quảng trường vừa nặng về đội hình lại thêm tổ chức phòng tuyến. Nhiệm vụ của bọn họ là ngăn cản phản quân, tuy hoàng thành kiên cố, hoàn toàn không sợ loạn dân tấn công, nhưng nơi này là nhà của Hoàng đế, tường thành chính là bộ mặt của tất cả Cấm quân, chỉ cần có thể ngăn chặn trước, thì tuyệt đối không thể lơ là.

Rất nhanh lại có quân trong thành nhanh chóng chi viện, phòng tuyến hiện tại kiên cố như thành đồng, các cấm quân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng không lâu, Tình Thành bốc cháy.

Cháy không coi là gì, toàn thành đều loạn hết, bách tính bình thường hiền lành đều điên hết rồi, không để mấy đống lửa lại lấy làm lạ, nhưng trước mắt, ngọn lửa này... trong lòng tất cả cấm quân trong phòng tuyến đều dấy lên một ý nghĩ: có ma!

Sau tiếng nổ, ngọn lửa bốc cao, cháy ngùn ngụt, nhưng phía đông phía tây thiêu cháy toàn bộ cửa hàng dân cư, khoảng cách hoàng thành khá xa, toàn toàn không thể uy hiếp được

Nhưng không cần nhiều thời gian, dường như chỉ nhìn thấy một bàn tay to lớn quét sạch tất cả, ngọn lửa hỗn tạp không biết tại sao dần dần liền lại từng tầng từng tầng ào tới, khí thế ngụt trời, đang cuồn cuộn hướng về phía hoàng cung.

Nếu không phải có ma, tại sao lại như vậy?

Phòng tuyến cấm quân đã có thể cảm nhận được sức nóng của ngọn lửa, người nào cũng đều bị nóng đến nỗi miệng họng khô rát... bọn họ là tinh binh, cho dù phía trước xông đên một ngàn con hổ, họ cũng sẽ rút đao chiến đấu không lùi nửa bước, nhưng trước mặt đang xông đến là một ngọn lửa lớn.

Cứu hỏa thì sao? Mấy ngày liền đều nhanh chóng bị thiêu đốt trong đám cháy, cứu cũng không thể cứu được, hoặc là giữ vững vị trí, đứng đó, chờ bị thiêu cháy sao?

Binh sĩ nhìn quan trên, quan trên cũng không biết nên làm thế nào, cố sức nuốt nước miếng, khàn giọng truyền lệnh, chỉ huy chiến tuyến từng bước lui về phía sau.

..........

Đầu thành Cảnh Thái làm sao không nhìn thấy tình thế hỏa hoạn trước mắt, trừ phi Long Vương giá đáo phun một trận mưa lớn, nếu không hoàng cung khó mà giữ được.

Trung thổ không có Long Vương, chỉ có một con yêu tinh.

Toàn thân Cảnh Thái run bắn lên, con mắt vốn đỏ bừng, dưới ánh lửa, hoàn toàn biến thành màu máu, quay đầu nhìn thẳng vào đại thần bên cạnh nói:

- Trẫm nhớ, ngươi vừa nói, Hoàng thành kiên cố như thành đồng, trẫm không cần phải lo lắng?

Lão thần hoàn toàn bị hỏa thế trước mắt sợ ngây người, môi run rẩy, nói một cách vô thức:

- Vạn tuế... trốn, trốn....

Đang nói, Cảnh Thái bỗng nhiên rống lên một tiếng, hung hãn túm chặt lấy lắn ném xuống đầu thành!

Trong tiếng kêu gào thảm thiết, đại thần ngã mạnh trên mặt đất, máu tung tóe tường thành, nhìn thấy mà ghê người.

Nhưng Cảnh Thái cười ha hả, đưa tay chỉ vào ánh lửa hừng hực, giọng mê muội điên cuồng:

- Thiêu hết, đốt hết, thua rồi Tình Thành vốn không phải là của ta, ngươi không thiêu trẫm cũng sẽ đốt, đốt, đốt, đốt!

Điệu cười cuồng dại chưa dứt, lại bỗng chuyển thành tiếng gào khóc, giống như giọng của một kẻ tâm thần:

- Cảnh Thái xin lỗi tổ tông, tổ tông!

Ngay cả hoàng đế cũng không bảo vệ được hoàng cung, đương nhiên là phải xin lỗi tổ tông... Mà cũng chỉ khóc rống vẻn vẹn một câu, lại biến thành tiếng ho khan dữ dội, Cảnh Thái ngã trên đất, khụ một tiếng nôn ra máu tươi, tim phổi đau nhức, đau đến nỗi làm lão phải lăn lộn trên đất.

Nhất phẩm lôi mất bại, Quốc Sư bị người khác giả mạo, con dân toàn thành hỗn loạn, Đại Lôi âm bỏ đi, Đàm Quy Đức chết đi sống lại... còn bây giờ, bây giờ lửa cháy ngập trời, nuốt chửng cả hoàng cung, ho khan, thổ huyết, Cảnh Thái không rõ, Cảnh Thái nghĩ không thông, tất cả những việc này rút cục từ đâu mà ra, tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy!

Chỉ muốn chết, quả thực muốn chết quách cho xong!

Trọng thần, thị vệ, thái giám, ngự y đồng loạt chạy lại, có người chân tay luống cuống, có người khóc rống thất thanh, có người lớn tiếng khuyên giải an ủi, hoàng cung không thể đợi được, việc có thể làm là chỉ có trốn, mà Tiểu Trùng Tử thái giám bên cạnh Hoàng thượng thái độ lại khác thường, đứng xa xa một bên, nhìn vạn tuế gia lăn lộn khóc lóc một cách thờ ơ, nghiêng đầu cau mày, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Vật quý đành phải vậy, tạp dịch tôi tớ không quản được, nhưng bài vị của liệt tổ liệt tông, văn án cơ yếu không đếm hết, tất cả tín vật tượng trưng cho sự uy nghi của hoàng gia, những vật này nhất định phải mang đi, còn có các quý nhân trong cung cũng không thể bỏ lại, lúc này nhất định không thể loạn, nhất định không thể nổi điên!

Tiếng gào thét, tiếng truyền lệnh huyên náo, tiếng va vào bàn tiếng bình vỡ, sự kinh hoảng của nữ nhân trong cung, tiếng bước chân thình thịch của binh sĩ chạy trốn, chiến mã hí vang... ngàn lần không thể loạn, nhưng đại loạn hoàn toàn, hoàng cung nước Yến vốn tượng trưng của sự uy nghiêm của Đông phương, lúc này giống như ong vỡ tổ, không trật tự, hỗn loạn, đau lòng mà tuyệt vọng.

...

Thời điểm trong cung loạn thành một đống, cửa bắc Tình thành rất yên tĩnh.

Quân thủ thành đã được do thám báo trước, đại lôi âm đài triệu tập tín đồ, phái hai ngàn "Kim thân tu la", thực sự giết tới.

Trong nước Yến, không ai muốn đối địch cùng đại lôi âm đài, quân Yến cảnh vệ cửa bắc cũng không ngoại lệ. Không phải bởi hòa thượng lợi hại, trên thực tế không ai biết tăng binh đến tột cùng là lực lượng gì, nhưng bọn họ tin tưởng, quân Yến cũng là người, tín đồ Phật pháp số lượng chắc chắn không ít.

Có ai nguyện ý cùng khai chiến cũng tín ngưỡng của mình?

Không có cách nào. Quân lệnh khắp nơi chớ nói chỉ là hòa thượng, cho dù là Phật tổ thật sự muốn đi qua cửa bắc, cũng phải đem nước sơn vàng trên người của hắn cào sạch đi, lính chính là lính, chiến tranh là chiến tranh, chiến đao của tướng quân chỉ hướng, đó là chỗ uy phong của quân ta!

Trên đầu thành nỏ căng mạnh hình trăng lưỡi liềm, dưới thành dây kéo theo tay, còn có một đội thiết kỵ giữ sức chờ đợi. Thủ vệ tướng quân ở tiền tuyến Khuyển Nhung đánh mười lăm năm, địa vị của hắn ngày hôm nay, công lao chỉ dùng đầu người của đám mọi rợ tích lũy lên, từng trải qua trăm trận chiến, đợi phát sinh ra cái gì hắn thật sự rất rõ ràng: tăng binh sẽ dùng tín đồ trước tiên đi tìm cái chết, lại thừa dịp rối loạn để chiếm cửa.

Quân Yến thì trước tiên phải phát động kỵ binh, thoải mái tách ra khỏi đám tín đồ cuồng tín, nói không chừng còn có thể đánh một tiếng trống làm dấy lên tinh thần hăng hái đạp tiến lên thế trận của tăng binh, khoảng cách kỵ binh cần tấn công nước rút, xa cho cung nỏ bắn lên; cho nên cần trước tiên phát động, kế tiếp, tăng binh rối loạn tấn công gần, sẽ gắng sức đuổi theo mưa tên, chính là cơ hội hòa thượng vọt tới trước cửa thành, còn có thể sót lại bao nhiêu?

Cho dù bọn họ thực sự được Phật tổ phù hộ, toàn bộ xông lên cũng không sợ điều gì, quân thủ thành nhân số vượt xa số tăng binh!

Tuy nhiên đi được hai ba bước, dừng lại. Chẳng qua.... hòa thượng không tới, hoặc nói là tới chậm, dựa theo thăm dò của tình báo, từ hai nén hương trước bọn họ nên đánh tới rồi.

Cũng từ hai nén hương trước, tất cả thám tử phái đi cũng không thấy chút hồi âm gì lại.

Ánh lửa xa xa trong thành, ồn áo, lại lộ rõ sự yên tĩnh phía cửa bắc...Ngay tại thời điểm nghi ngờ, một thân ảnh chậm rãi hiện ra ở cuối phố dài, toàn thân vàng, lần tràng hạt, trường côn, thủ tọa Tu La viện.

Tăng nhân trung niên đi rất ổn đinhk, trong ánh mắt không tồn tại một tia sát khí, vẻ mặt bình thản mà an tường, trong miệng niệm đọc nam mô rõ ràng từng tiếng, từng bước từng bước, nói một chữ:

- Tín ngưỡng của ta, trong bầu trời này; phụng sự của ta, ngọn núi phẳng lặng, tâm nguyện của ta, đem lại công bằng bốn phương.

Bước chân của tăng nhân thật lớn, ba câu hai tư bước, đi được hơn nửa phố dài, tiếp đó, liền không hề có dấu hiệu gì, vẻ mặt tăng nhân đột nhiên dữ tợn ác hiểm vô cùng, thân pháp triển khai nhảy vọt truy phong!

Đi đầu không chút do dự, lớn tiếng quats mắng:

- Bắn, giết.

Tên bay vù vù xé rách trời, trận mưa tên vang dội cả không trung, âm thanh của Tu La thủ tọa cũng đột ngột nâng cao, rống to như sấm ầm ầm vỡ ra:

- Chỗ ta, Tu La ở chỗ ta!

Chỗ Tu La, chỗ pháp luật, nơi ...Tu La một thân vàng, lộ rõ là người bảo vệ Phật pháp!

Trong cơn mưa tên, giao chiến rối loạn không ngừng, tăng nhân đem trường côn đánh thành một cơn gió mạnh, đánh lùi mưa tên. Tu La viện tu luyện, đây là lấy luyện tập từ nhỏ làm căn cơ, công phu luyện tập ngoài nhà thuần khiết nhất, thủ toạn lại tập trung toàn bộ nhân tài kiệt xuất trong viện, trung phẩm võ sĩ tay cầm lưỡi dao sắc bén chém vào trên người hắn, tuy nhiên chỉ để lại một đường máu.

Thủ tọa người bị trúng mấy mũi tên, nhưng chỉ trúng không sâu, duy có một mũi tên cắm ở trên mắt, tuy đúng lúc quay đầu lực đã giảm bớt, tránh được vận đen đầu tên đâm vào não, cũng khiến lão bị thương khá sâu, khi lão ngã lăn xuống đất căn bản mặc kệ thương thế của mình, trường côn phá gió hung hăng nện xuống, đơn thương độc mã tiến thẳng vào trận địa của dịch. Mà nơi cuối phố dài, bước chân nặng nề nổ nát sự yên tĩnh, hai ngàn kim thân Tu la đều xuất hiện, chạy gấp tới!

Tăng binh vẫn chưa sử dụng tín đồ xung phong, lực lượng đoan chính sẽ không đi con đường sai lệch, hai ngàn tăng binh tự mình xông lên, tiếng hô chấn động bốn phương, cách đánh giết của Phật, dáng vẻ kiêu ngạo ngút trời.

Thủ lĩnh dùng sức vung mạnh cờ chiến, sớm sửa thế đợi hơn ngàn quân thiết kỵ trong miệng gào thét, vó ngựa nện như sấm, rầm rộ nghênh đón tăng binh!

Kim thân Tu la bước chân chỉnh tề, toàn bộ không có ý lùi bước, dường như trong mắt chỉ có thẳng tiến mà tới, thiết kỵ trọng giáp ngay cả núi lớn cũng có thể đụng đổ như ảo ảnh, khiến người đôi bên ở hàng đầu đứng cách nhau không chỉ mấy trượng, Tu La tăng bỗng nhiên bật tiếng, mỗi hòa thượng cạnh nhau, đều đưa tay cùng nắm... Cùng đồng bạn lần tràng hạt, trong nháy mắt hòa thượng bên phải xoay tròn, phát lực, đem người bên trái tựa như xích chùy, hung hăng ném về phía đối phương.

Liên tục một ngàn kim thân Tu La, thật sự bay tới. Từ trên trời giáng xuống, thẳng vào trước cửa trận địa của địch.

Tiễn thủ đầu thành vừa mới đem đợt tên thứ nhất đưa đến cho thủ tọa Tu La viện, giờ phút nay một lần nữa tên lại vun vút lao đi... Dựa theo trình tự bình thường, thời gian hoàn toàn có thể đuổi kịp, nhưng ai vừa muốn bắt được hòa thượng có thể bay nha, và nhóm tiễn thủ hiểu được đã xảy ra việc gì, dưới thành tiếng giết đã dựng lên rung trời.

Một ngàn Tu La khác ở trên đường dài, sau khi ném đồng môn bay lên, thân hình mấy tăng binh phía trước liền đảo quanh, chuyển thành một vòng trường côn trong tay dựa thế vung lên! Trong khoảnh khắc đó, hơn mười đường bắn lên lên cùng lúc tấn công, tựa như tiếng nước chất đầy trong chai bị đánh bật nắp...Đầu ngựa.

Đến tận lúc này một côn đánh ra, quân Yến mới chính thức hiểu được, cái gì là kim thân Tu La!

Trọng giáp kỵ binh, ngựa cũng có giáp phòng vệ, đỉnh đầu ngựa có tấm sắt che đao kiếm khó đả thương được, vả lại đầu ngựa cứng hơn xa nhân lô, nhưng cái gì cũng vô dụng, một côn Tu La, tuấn mã đến cơ hội gào thét cũng không có, đầu đã bị đánh dập nát.

Ngựa đã chết, nhưng xu thế vọt lên phía trước vẫn còn, xông vào hai trăm tăng binh của đội đầu sau khi xét lực đánh một kích khong rảnh lại tránh né, bị tấn công mạnh mẽ, chỗ lực đạo này quả là mãnh liệt, cho dù công phu khổ luyện cũng chắn không được, đoạn xương cốt cơ bắp trong miệng phun trào máu tươi, chỉ cần bị chạm vào sẽ thấy không còn cơ hội sống.

Bọn họ không chết.

Đội thiết kỵ trọng giáp cồng kềnh, một khi chạy lên căn bản không thể dừng lại, mà trong thành chiến đấu trên đường phố, vốn sẽ không có lợi cho kỵ binh, phố dài rộng là đối với người đi đường mà thôi, đối với kỵ binh mà nói thực quá nhỏ hẹp đi, vì tìm lực lượng kỵ binh chật chội vọt tới phía trước, tránh nhau cần giữ chút khoảng cách. Làm đội kỵ binh thứ nhất cùng lúc ngã sấp xuống, lập tức kéo theo đội phía sau đổ theo, thời gian vài nhịp thở, liền vọt tới trước rối loạn hoàn toàn.

Giờ phút này tiếng giết đột ngột chấn động, theo kim thân Tu La cùng đến với tín đồ, tay cầm côn bổng, sài đao, búa rìu chen chúc mà tới... Voi một khi té ngã, sẽ thấy cũng không đứng dậy nổi, đám trọng kỵ này làm sao không phải giống như vậy, mặc dù không ngã cũng không làm được chuyện gì, trọng giáp trên thân khiến bọn họ thật ngốc, thời điểm xung phòng không đứng lên chiến đấu được còn không bằng lính đao thuẫn bình thường.

Trên đường dài còn hơn tám trăm Tu La tăng, từ trong đám kỵ binh trọng giáp xuyên qua, nếu thuận tay liền vung trường côn đánh mạnh mấy đầu, nếu không tiện cũng chẳng so đo, chưa từng khẽ dừng lại, phía sau đều có tín đồ và kỵ binh liều mạng, bọn họ còn muốn cấp tốc vọt tới phía trước, gần thêm chút nữa mới được.

Mệnh lệnh đầu thành truyền lại, thúc giục tiễn thủ nhanh chóng chuẩn bị, ở trên phố dài hỏa địch nhân tấn công lên phía trước, nhất định vẫn muốn có thêm một đợt mưa tên làm lễ rửa tội! Còn không đợt tiễn thủ đầu thành giơ cao kình nỏ, chính bọn họ lại tự mình gắng sức đuổi theo trận mưa tên...

Đúng là tám trăm kim thân Tu La rất bắt mắt, vẫn là bọn hắc ám ma la ở phía sau rất bí ẩn? Tiễn thủ đầu thành nhận không rõ ràng, bọn họ chỉ nhìn thấy, từ phía hòa thượng màu vàng dáng vẻ khá bệ vệ, bỗng nhiên thoáng chốc biến thành bóng ảnh, tay cầm kình nỏ hướng về phía đầu thành quát lớn.

Một nỏ ba kích. Tên nỏ màu đen, phá không không một tiếng động, trình độ bắn tên so với tiễn thủ quân Yến vẫn xa hơn, tính sát thương càng muốn mạnh hơn nhiều!

Tăng binh Tu La viện trong hai nén hương, vì bọn họ ước định địa điểm chờ đợi cùng Quốc sư hội hợp. Vón là địch đông ta ít, lại có thể nào luân phiên liều chết xung phong? A Cửu sẽ không phạm phải sai lầm ngu xuẩn như vậy. Hai quân sau khi hợp lại, Ma La liền thành ảnh tử, quân thủ cũng không biết đến sự tồn tại.

Tinh võ đỉnh cao nước Yến, thiện độc, trường luyện, sư môn ba hạng bản lĩnh đều nằm trên người hắn.

Luyện tập một đường, không phải là nắm giữ công nghệ, học được cách có thể chế tạo được khống chế khí tốt, cần nguồn gốc tài liệu quan trọng giống nhau, nếu không đủ tinh thiết, hai mươi Quốc sư cộng thêm sáu mươi thợ rèn, cũng không đoán ra được một long tước. Chính là đạo lý này, tháng nhẫn nại cơ bản hắn chỉ có thể tạo ra hai sự kiện, nỏ đêm trong tay Ma La tuy chỉ không quá bốn trăm nỏ, tiễn chỉ hai nghìn cái, ngay cả tăng binh cũng không tới hai nghìn, làm sao chống đỡ được quân Yến trang bị sẵn sàng.

Xóa sạch kỵ binh và tên nỏ trên thành, còn lại là mùi máu tanh chém giết, mấy ngàn tín đồ sau khi trọng kỵ xé nát, lại mãnh liệt lao tới, như cuồng điên, đồng thời hát vang bài Phật từ bi, giơ đao giết người.

Tán sa tựa như nhóm thí chủ, cũng chỉ có đánh giáp lá cà mới có sức chiến đấu đáng kể, A Cửu không cho bọn họ xung phong, chính là vì hiện tại.

A Cửu canh giữ ở phía trước sư phụ, híp mắt nhanh chóng nhìn cuộc chiến trước mắt... Giống như dự đoán, hơn nữa còn kém hơn dự đoán một chút, công chiếm cửa thành ít khả năng, nhưng đánh xuyên qua nó, đưa sư tôn ra khỏi thành vẫn thừa sức, một lúc lâu sau khi đi ra, A Cửu hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn nhiều hộ pháp phía sau tạo thành hình chữ thập nói;

- Chư vị sư huynh xin hãy chuẩn bị tốt.

Nhưng những người ở xung quanh Quốc sư đều là người tài giỏi.

Tiếp đó A Cửu nói với Quốc sư:

- Sư tôn, không có gì, có thể đi rồi.

Hổ Phách gật đầu, nói:

- Ta nghe theo mệnh lệnh của ngươi.

Nói xong, nàng đưa Tô Hàng ở cách đó không xa gọi đến trước mặt:

- Đứa nhỏ, ngươi đi theo ta.

Tô Hàng lộ ra vẻ tươi cười, đi lên phía trước.

A Cửu không cần nhiều lời, tiếp tục nhìn thẳng vào cảnh ác chiến nơi cửa thành, một lát sau đột nhiên cất tiếng:

- Chính lúc này, nhanh nhanh!

Lời còn chưa dứt, rất nhiều cao tăng vây quanh Quốc sư, nhanh chóng đi về phía trước, sứ đoàn đi sát ngay sau đó.

Xuyên qua chiến trường, tất cả mọi người đều sử dụng võ công, hỗn chiến lộn xộn, đám lính hai viện đồng thời rống lớn, hợp tất cả thành một lực lượng, cứng rắn đem chiến trường dọn lấy một con đường! Đám người Hổ Phách chạy qua từ trong ánh đao mưa máu, dưới chân giẫm lên là những sinh mệnh sớm đã lụi tàn!

Nhưng mặc cho ai cũng không thể tưởng tượng được, Quốc sư cuối cùng đi đến dưới cửa, mắt sẽ thấy thời điểm thành công ra khỏi thành, lão bỗng nhiên dừng bước... Không chỉ dừng bước, thậm chí còn ngồi xuống, lại không đi về phía trước.

A Cửu giật mình hoảng sợ:

- Sư tôn... Ngài, ngài vì sao dừng bước?

- Đợi người.

Trong tiếng bụng, dẫn theo một chút ý cười. Nói xong, Hổ Phách chuyển mắt nhìn về phía sứ đoàn phía sau, Tả thừa tướng vẫy tay với đám người:

- Không được đánh, đều là người bên ta.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-403)


<