Vay nóng Tinvay

Truyện:Hoạt sắc sinh kiêu - Hồi 162

Hoạt sắc sinh kiêu
Trọn bộ 403 hồi
Hồi 162: Còn nhiều thời gian
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-403)

Siêu sale Shopee

Nói về độc thuật, ngoại trừ Yến Đỉnh không biết tung tích nơi nào, còn có ai mạnh hơn Hổ Phách? Hoa Tiểu Phi cũng không bằng, Tống Dương càng kém xa.

Tiếng Hổ Phách trầm thấp:

- Ta bị thương, võ công không đánh được, nhưng bản lĩnh hạ độc nói chung vẫn còn.

Nói xong, bà đưa mặt liếc nhìn A Cửu một cái, thản nhiên nói:

- Cứ như vậy đi.

A Cửu không dám nói thêm điều gì, quay người lại đi chỉ huy trận chiến...

Gần phía cửa bắc huyết chiến không ngừng, Hổ Phách lại ngồi rất yên ổn, xung quanh đánh ác liệt thế nào cũng không chạm tới bà, việc bà muốn làm vô cùng đơn giản: đợi.

Tăng binh, hộ pháp, chiến sĩ dân tộc Hồi Hột tất cả đều gia nhập chiến đoàn, số người liều mạng đi ngăn cản quân Yến điên cuồng phản công; Hồ đại nhân, nhị ngốc, Tiêu Kỳ ...những người này không thể không đánh, tập trung cả bên cạnh Quốc sư, sắc mặt tái nhợt ánh mắt kinh hoàng. Tô Hàng cũng không ngoại lệ, nàng sợ hãi. Xét cho cùng cũng là nữ nhân bình thường, đặt mình giữa chiến trường, mắt nhìn máu thịt bay tứ tung, bên tai tiếng kêu thảm thiết, ai có thể không biến sắc.

Tuy nhiên sợ hãi cũng không làm giảm bớt sự hiếu kỳ của Tô Hàng, bà ngồi xổm trước mặt Hổ Phách:

- Ngài đang đợi Tống Dương?

Hổ Phách gật đầu, hỏi:

- Ngươi thích Tống Dương?

Tô Hàng không chút do dự:

- Trên đời này ta chỉ thích hắn.

Hổ Phách mỉm cười:

- Ta cũng thích ngươi.

Con mắt Tô Hàng long lanh, nhìn Quốc sư từ trên xuống dưới, một lát sau lộ ra nụ cười tươi, chói sáng mà quyến rũ:

- Ngài có thể giúp hắn, ta sẽ thích ngài.

Hổ Phách, Tô Hàng, một thân lay động ở phía dưới lộ ra một vẻ thần bí khủng bố, một bộ quần áo kỳ dị nhẹ nhàng run lên, nhưng giọng điệu mang theo tiếng cười nhỏ không ngớt, hai yêu tinh tán gẫu khá hòa hợp.

A Cửu một bên chỉ huy tăng binh, trên trán sớm đổ mồ hôi lạnh. Cửa bắc đấu võ động tĩnh náo loạn không nhỏ, vùng phụ cận quân Yến phân tán nghe được tiếng động, đang lục tục tiến lại tiếp viện, nhưng khiến gã lo lắng nhất vẫn là ngoài thành, Thiên quyền.

Đại doanh Thiên quyền rất nhanh đã tới sao? Đến lúc đó tất cả mọi người sẽ chết... Đợi người? Đợi ai? Đợi Diêm vương gia sao? A Cửu gấp đến độ hồ đồ, quên mất chính mình là người tu hành, thực muốn chết cũng không về cho Diêm vương quản.

Thời gian như ngừng lại, mỗi giây mỗi phút đều hết sức dài, nhưng hết lần này tới lần khác, chớp mắt lại một mạng người lụi tàn, một nhịp thở thì mấy cái đầu đã rơi xuống đát, tốc độ tương phản, làm cho người ta không gọi tên được cảm giác kỳ lạ đang trào dâng ...Vốn nghĩ thời gian không đáng tiền, chính giờ phút này mới hiểu được, nó vốn là tính mạng.

Huyết chiến rất lâu, tín đồ bị tàn sát hầu như không còn, tăng binh thương vong thê thảm và nghiêm trọng, cao thủ hộ pháp đi theo Quốc sư cũng bị thương khá nhiều, nhưng nơi cửa thành đang mở, Hổ Phách vẫn ngồi ngay ngắn! Tống Dương bên kia tiến triển như thế nào bà cũng không biết, bà chỉ biết, tòa thành này là sinh mệnh của đứa con, chỉ cần mình còn một hơi thở, sẽ không thể để nó đóng!

"Sư tôn" chưa hề tỏ ý muốn đứng dậy, A Cửu lòng nóng như lửa đốt, tạm thời bất chấp chỉ huy đệ tử hai viện, chạy đến trước mặt lão tăng bị trọng thương ôm khỏi đám hỗn chiến:

- Lục sư huynh, tu vi của người tốt, giúp đệ nghe một chút, tiếng vó ngựa ngoài thành cách còn xa lắm không?

A Lục lắng nghe, tuy bị thương không nhẹ nhưng ngũ cảm còn tốt, nghe vậy quỳ rạp trên mặt đất cẩn thận lắng nghe một lát, ngẩng đầu đáp:

- Nào có tiếng vó ngựa? Ngoài thành không có chút động tĩnh.

A Cửu "a" một tiếng, trong giọng nói tràn đầy buồn bực, gã yên lặng tính thời gian, lúc này doanh trại Thiên Quyền thành bắc khẳng định tới rồi, như thế nào toàn bộ lại không có động tĩnh, không cam lòng nói:

- Sư huynh nghe lại cẩn thận một chút xem?

- Nghe cái...A di đà Phật.

Miệng vết thương của A Lục đau muốn chết, chẳng có lòng suy nghĩ cùng sư đệ nói lời thừa, xua tay bảo:

- Tuyệt đối không nghe lầm, bên ngoài thật sự rất yên tĩnh!

A Cửu mặt đầy vẻ nghi hoặc, suy nghĩ tốt một trận rốt cuộc bừng tỉnh ngộ: nhất định là sư tôn. Trách không được ngài dám ngồi xuống, chờ đợi, hóa ra đã sớm hóa giải viện quân Thiên Quyền phía cửa bắc. Về phần hóa giải như thế nào, thủ đoạn thần tiên của sư phụ, không phải đệ tử nào cũng có thể đoán được.

Hổ Phách hóa giải cái rắm, chính nàng đang hỏi Tô Hàng bộ trang phục xuân lệ là may ở cửa hàng nào ra được dáng vẻ như vậy.

Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng thét xuyên thấu trời đêm! Vù vù mà leng keng, đầy ắp ý chí quyết chiến, thanh âm một người, gần như đem cả tòa thành huyên náo đập vỡ vụn. Theo tiếng thét dài, vài người từ trong thành lao về cửa bắc.

Tuy chỉ vài người, nhưng bọn họ cất tiếng, giống như đám đại lang sói trình diện!

Người thét dài tóc mai nhiễm sương, trường cung trong tay chấn động không ngớt, mỗi một động tác căng dây, tất có một chùm kim quang nở rộ, đại tông sư La Quan, trong nháy mắt bảy mũi tên lao ra như sấm sét.

Lão già áo xanh, trên mặt cười hiền lành, hai tay vừa đúng vạt ống tay áo, bước tiến cực ổn, mỗi một bước đặt trên mặt đất, mọi người xung quanh có thể cảm nhận mặt đất hơi chấn động. Cố Chiêu Quân... Bình thường lão đi lại nhẹ không thể nhẹ hơn, giống như bóng dáng gió phiêu diêu, nhưng trong thời gian chiến tranh, lại thực sự trở nên nặng nề, tất cả có gan tới gần, giết tới hướng quân Yến của lão, dường như đều bị chân lão phản kháng nứt đất, đá tới!,

Bất kể là đao thương hay người sống, đều thành hai đoạn, Tô Hàng nhìn xa xa, tận mắt nhìn thấy một tướng lĩnh quân Yến hướng về Cố Chiêu Quân đánh tới, chợt bị một cước đá trúng ngực, một thanh niên trai tráng như vậy thoáng chốc khom lưng, thân trên bay ra, hai đùi vẫn còn lưu trên mặt đất.

Nam Vinh theo sát bên người chủ nhân, nàng đang nhảy múa, cùng quá khứ không giống nhau, giờ phút này trong tay nàng nhiều trang sức, dài hơn trượng, truyện ngân lăng ngày mùng một tháng mười, theo nàng dựng lên điệu múa, đến đoạn hoa sen máu phun trào, áo lót hồng diễm vung theo điệu múa của nàng.

Còn có Bạch tiên sinh, Bàn Tử tay trần, khi giết người tất cả vô cùng xinh đẹp, chỉ là giản dị, tóm vào thực chạm tới xương, nhưng thủ pháp cực mau lẹ, ông ta chỉ nắm vào cổ, một tiếng "cách" nhỏ vang lên, chính là âm thanh tính mệnh cường tráng, không có tiếng kêu thảm thiết, cứ yên lặng mà chết...

Trong đoàn người, người kinh ngạc nhất, khiến người ta sợ hãi nhất, cũng là cái khí thế huy hoàng nhất đó, Tống Dương, Long tước! Như vậy oanh oanh liệt liệt vọt tới, chỉ có mùi máu còn thừa lại tanh nồng, đám chắn trước mặt hắn bị phá nát vụn, lưu lại phía sau lưng hắn một đường máu!

Tô Hàng nhìn thấy đầu váng mắt hoa, thân thể loạng choạng gần như ngồi không yên, Hổ Phách trong nháy mắt đưa chóp mũi nàng lên, đưa lên một chút phấn dược an thần, cười hỏi:

- Thế nào rồi?

Tô Hàng lấy lại bình tĩnh, cười gõ vào đầu mình:

- Ta vẫn cho rằng hắn rất ngốc... Không ngờ hắn lại hung mãnh như vậy, còn có nhiều bằng hữu lợi hại như vậy.

Khi nói chuyện, từ đầu tới cuối nàng chăm chú nhìn Tống Dương, thanh âm rất nhẹ:

- Ta thích hắn.

Nghe nữ tử xinh đẹp khen đứa con mình, Hổ Phách vui vẻ:

- Hắn còn lợi hại hơn mẹ.

Nói xong, truyền lệnh xuống:

- Chi viện!

A Cửu vui mừng quá đỗi, người đang đợi rốt cuộc đã tới rồi, lớn tiếng la lên thúc giục đám thủ hạ lại lần nữa thay đổi trận hình, đem một đội Tống Dương chi viện tiến vào. Tô Hàng đứng đầu nghênh đón, nhưng không hề nói gì, chỉ có điều kéo tay Tống Dương, đặt lên gương mặt mình.

Hổ Phách cười:

- Đã trở về rồi sao? Tốt lắm.

Hai nữ nhân cũng chưa hỏi Tống Dương kết quả chuyến này ra sao, chỉ cần hắn trở về...là tốt rồi.

Người khác không hỏi, Tống Dương tự mình nói, vẻ mặt vui vẻ:

- Không thành, đánh tới tận cùng mới biết lão không đi theo đến.

Trước cửa bắc đánh cho khí thế hừng hực, trong cung cũng thu thập qua loa xong, do hai vệ binh Thanh Ngưu, Vũ Lâm hộ tống, cửa cung mở ra bắt đầu chạy nạn... Ở Tây Giao Tình thành, ba mươi năm trước xây dựng một hoàng gia biệt uyển, tuy rằng không bằng được với tình hình Yến cung, nhưng cơ bản có thể dùng làm "hoàng cung trù bị" được, đại đội nhân mã sau khi xuất cung hướng về phía tây mà đi, kết quả trúng mai phục, đại đội gắng sức đuổi theo phản quân và loạn dân, lăn lộn chém giết phản loạn; Cố, Bạch, Lý suất lĩnh quân tinh nhuệ đánh thẳng vào nơi trọng yếu, chỉ bằng sức lực của bọn họ vẫn không đủ; may mà còn có Tống Dương suất lĩnh ba trăm tử sĩ... Bọn họ cùng nhau không riêng gì Tống Dương, mỗi người đều là chó điên!

Cái khiến cho người ta thất vọng, chỉ là một tòa không liễn, Cảnh Thái không theo đội quân ra khỏi cung, đám phản tặc dùng người lệnh trạm dịch trên đường đánh vào, nhưng chủ không còn...

Hành động ám sát, phản tặc chỉ là nhất thời đắc thế, dù sao hai đội quân tinh nhuệ thế lớn, sau một hồi lăn lộn ổn định trận tuyến, vài kẻ cầm đầu nhận thấy tình thế không ổn, vả lại không có Cảnh Thái ở đó, đánh giết một trận liền cùng nhau bỏ chạy, tới cửa bắc, Lý Minh Cơ sẽ trở về Lậu Sương các, tất cả các hành động từ đầu tới cuối, nàng đều che kín khuôn mặt, thay hình đổi dạng, chưa hề lộ diện, nàng tính tiếp tục ẩn nấp ở Tình thành.

Nhị ngốc không biết Tống Dương làm gì, tuy nhiên cũng ngăn không được hắn buồn bực:

- Không thành ngươi còn cao hứng thế sao???

Không ngờ, Tống Dương bỗng nhiên mỉm cười, vẻ mặt hắn đầy người máu tươi, cười cực kỳ dữ tợn, không chỉ hắn, Cố Chiêu Quân, Bạch tiên sinh hai người cũng cùng nhau cười.

Nhị ngốc cũng vội muốn chết, một đội kình địa truy vấn cười cái gì, Tống Dương cuối cùng cũng chỉ nói một câu:

- Đừng hỏi, không phải chuyện thú vị.

Nhưng hắn vừa nói xong, không ngờ không kìm nổi lại mỉm cười.

Bên ngoài chém giết đẫm máu, phản tặc nhìn nhau cười lớn, Hổ Phách không buồn đợi, một tiếng lệnh xuống, sĩ tốt võ công tốt không thể đấu võ, bắt đầu rút lui. Người mù chỉ cảm thấy bả vai căng thẳng, bị lưng người đeo đứng lên, vội vàng không ngớt nói cảm ơn:

- Đa tạ đại hiệp cứu mạng.

Nam Vinh tay trái kéo Chu Nho, tay phải giúp Tiêu Kỳ, trong miệng thản nhiên trả lời:

- Không cần cảm ơn, ngươi giúp ta phóng hỏa, ta cứu ngươi là việc nên làm.

Trên người nữ tử vốn có hương thơm, nhưng Nam Vinh vừa mới liều chết xông về, toàn thân mùi máu tươi tanh nồng gay mũi, cho nên người mù không nhận ra nàng là ai. Vừa nghe tiếng nàng người mù sợ run người không thể khống chế, cuộc sống trong Tình thành thực sự bị nàng dọa thảm, lắp bắp nói:

- Nam, Nam đại gia, thả ta xuống ta tự đi thôi...

A Cửu lại lần nữa truyền lệnh, tăng binh hai viện còn sót cùng hộ pháp Quốc sư, hợp lại xuất toàn lực yểm hộ "Sư tôn" trốn đi, theo sau kết thành một tấm giáp thịt ngăn cản truy binh trong thành. Bọn họ trung thành với Quốc sư, sự trung thành đó không phải chỉ dùng tính mạng để nhận định.

Sau khi ra khỏi thành, bên người Hổ Phách còn vài hòa thượng, tâm tình bà rất tốt không lấy tính mạng của bọn họ, chỉ có điều lệnh cho bọn họ dừng lại, lăn qua đám rối loạn trở lại Đại lôi âm đài.

Võ sĩ thuộc hạ A Hạ gần như đánh hết, nhưng chạy trốn tới chỗ yên lặng thì cáo biệt Tống Dương, cùng quân Yến Bắc Môn khai chiến có thể hiểu nhầm là làm loạn trong thành, nhưng như vậy thoát khỏi Đại Yến, khiến cho hiểu lầm không cách nào giải thích, A Hạ và chủ quản dân tộc Hồi Hột cần lưu lại.

Đứng nơi khoảng trống cáo biệt, Nhị ngốc quan sát cửa trạm gác, đem Lưu ngũ bỏ vào vùng đồng nội, đại điểu là mục tiêu quá lớn, căn bản không có cách nào chạy nạn cùng bọn họ. Cuối cùng một nhóm Tống Dương, chỉ còn lại vài kỳ sĩ, phản tặc, Tô Hàng, Hổ Phách, Hồ đại nhân và vài đặc phái viên quan lại thuộc hạ may mắn... Tô Hàng bị Tống Dương ôm chặt nơi thắt lưng, gần như chân không chạm đất, do hắn ôm theo bay về phía trước, ngửa đầu nhìn cằm hắn:

- Ngươi đang cười gì?

Đợi Tống Dương gật đầu, nàng thở dài:

- Cảnh Thái vẫn sống, ngươi không nên vui.

Nụ cười của Tống Dương càng thêm tươi:

- Ta đã gắng sức, nhưng có một số việc ngay cả mình làm không được, tính kế, năng lực hoàn toàn không liên quan, ai cũng không thể trách... Không sao cả, còn nhiều thời gian, lần sau lại tới là được rồi.

Hổ Phách nằm trên lưng Tống Dương cười khàn giọng;

- Con ta!

Lúc này, La Quan phụ trách đội bảo vệ bỗng nhiên kêu lên:

- Người nào!

Cùng tiếng quát trường cung đã giương lên, chỉ về phía trước, tất cả mọi người dừng chân như thấy đại địch.

Cây cỏ um tùm lay động, trên một mặt phẳng đầy phấn trắng, nam nhân toàn thân trang phục lộng lẫy từ trong bụi cỏ đứng lên, bà ngoại.

Bà ngoại không để ý tới người bên cạnh, ánh mắt chuyển động sau một lúc cuối cùng tìm được chủ nhân, tren mặt lộ vẻ vui mừng:

- Hàng tỷ không việc gì, đây có thể là được Phật tổ phù hộ.

Tô Hàng cười hì hì, từ trong lòng Tống Dương đứng xuống mặt đất, nói với bạn ở phía sau:

- Người của ta, chúng ta đều đi cùng hắn.

Cảnh Thái vốn phải theo đại đội nhân mã ra khỏi cung, trận đại hỏa cháy tới hoàng cung sẽ biến nó thành tro bụi, ở lại chỉ có con đường chết, khóc lóc náo động tạm thời thức tỉnh tinh thần, chuẩn bị đưa người đi trốn, lúc này không thể nói cứu đế vương tôn quý, càng là Hoàng đế, lại càng bị ép trụ tới cùng, không ngờ lão vừa mới xuống lầu thành, thái giám Tiểu Trùng Tử bỗng nhiên chạy tới bên người:

- Bệ hạ.

Thanh Ngưu hộ vệ chủ quản bên cạnh Hoàng đế lúc ấy liền nóng nảy, trước mặt hắn một chữ nghe cũng không hiểu, nhưng tiếng cuối cùng rõ ràng là vạn tuế thối, lúc này quát lớn:

- Lên cơn điên sao, cút ngay!

Nói xong, giơ bàn tay to muốn đánh, nếu không phải thái giám ở bên cạnh Hoàng đế, y đã rút đao rồi.

Nhưng ngoài dự kiến, Cảnh Thái nghe được câu nói, vẻ mặt lộ rõ kinh ngạc, giơ tay ngăn thị vệ, cúi đầu dặn dò Tiểu Trùng:

- Ngươi lặp lại lần nữa.

- Từng chữ từng chữ, Tiểu Trùng nhắc lại.

Từ đầu tới cuối tất cả đều là từ ngữ khí, từng chữ đều không có ý tứ cụ thể, chín chữ xâu lại ở một chỗ càng không có bất kỳ ý nghĩa gì. Nhưng chính bởi không có ý nghĩa, một chút cũng không liên quan, tuyệt không thể đánh lầm nói lầm được, trừ phi cố ý ghi nhớ.

Thần chú cũng thế, Cảnh Thái cũng sẽ nhớ, từ nhỏ thì đã vậy, dường như khi bắt đầu biết ghi nhớ mọi việc, lão trái lại càng nhớ sâu sắc ...Quốc sư nói:

- Sẽ có một ngày gặp cảnh vây khốn, đối với người nói ra chín chữ này hoàn toàn có thể tin cậy, hắn sẽ cứu mạng ngươi.

Cảnh Thái ngây ngẩn cả người, coi như không không thấy sống chết trước mắt, lão cũng không ngờ "người kia" sẽ đến, càng không nghĩ người kia là Tiểu Trùng.

Tiểu Trùng liếc nhìn bọn thị vệ một cái có chút rụt rè, nhỏ giọng nói với Cảnh Thái:

- Vạn Tuế, người đi theo ta.

Sau khi chủ quản cấm vệ quân, mấy vị trọng thần trong triều, thủ quản nội cung hô đánh, đại đội nhân mã như cũ mang theo cờ hiệu của Hoàng đế xuất cung, Cảnh Thái tự mình đi theo Tiểu Trùng, thậm chí cả một tên thị vệ cũng không mang. Tiểu Trùng nói được tin được, mang theo nhiều người cũng có thể, nhưng ngoại trừ một mình vạn tuế, nhưng người khác theo bao nhiêu, chết bấy nhiêu.

Đại hỏa từ phía nam mà tới, đã cháy qua tường vây...Tiểu Trùng đứng ở ao Thanh Liên bên ngự hoa viên, nói với Cảnh Thái ở bên cạnh:

- Vạn tuế gia, chờ ta một lát.

Nói xong, nhảy bùm xuống ao.

Vườn của Hoàng đế, cái ao quyết không thể quá sâu, ngày thường lui tới nơi này đều là quý nhân, nếu chẳng may người nào trượt chân rơi xuống nước, chết đuối quá nguy hiểm, Tiểu Trùng tuy là đứa nhỏ, dáng người thấp bé, nhưng ở trong nước còn có thể hở ra bả vai. Một bàn tay nắm cái mũi, lặn xuống làn nước đi ở đáy ao tìm một lát, dường như tìm được cơ quan gì, dùng sức kéo một chút, chỉ nghe tiếng kẹt trầm đục, mực nước nhanh chóng giảm xuống, chỉ trong chốc lát nước trong hồ đã rút không còn giọt nào, đáy ao lầy lội, ở giữa lộ ra một cái động lớn, dựa theo ánh lửa, mơ hồ có thể nhận thấy một bậc thang dài đầy rêu xanh, quanh co khúc khuỷnh không biết thông đến nơi nào.

Tiểu Trùng vẫy vẫy bàn tay bé nhỏ:

- Mời vạn tuế đi hướng này...

Cảnh Thái mỉm cười:

- Chạy nạn mà, ít vẻ nho nhã!

Nói xong, cũng không cố cầm long bào tạo vẻ uy nghiêm, nhảy vào vũng bùn, dọc theo bậc thang ẩm thấp mà đi xuống dưới, Tiểu Trùng cản phía sau, đi sau Hoàng đế mấy bậc, lại từ trên vách đá tìm được vòng sắt dùng sức uốn éo, tiếng kẹt kẹt lại dấy lên, khép cánh cửa lại, đồng thời nước ao mở ra, rất nhanh ao sen nhanh chóng được đổ đầy, khôi phục lại nguyên trạng.

Tiểu Trùng hai ba bước đã chạy tới trước mặt Hoàng đế đi đốt đèn, nhưng vóc dáng hắn thấp rất tốn sức, tình cảnh này Cảnh Thái còn gì để kiêng kỵ thân phận chủ tớ, huống chi tiểu thái giám trước mắt đã nói ra chín chữ đó, đối với Cảnh Thái mà nói chính là người thân rồi!

Cảnh Thái tiến đến giúp đỡ, ở chỗ Tiểu Trùng chỉ, vừa đi, vừa châm ngọn đèn bên vách tường, đèn dầu tràn đầy, hiển nhiên thường có chuyên gia sửa chữa, bảo dưỡng. Cùng lúc đánh giá xung quanh, mật đạo không tính là hẹp, có thể ba người mập mạp sóng vai cùng đi, một đường này đều uốn lượn xuống dưới, xâm nhập ngầm, sóng nước ẩm ướt lạnh lẽo.

Tiểu Trùng Tử ở phía trước dẫn đường, cười hì hì nói:

- Sư phụ nói qua cho ta, mật đạo này...

Vừa mới nói vài chữ, Cảnh Thái liền ngắt lời hỏi:

- Sư phụ?

- Sư phụ, chính là Quốc sư đương triều, Thịnh Cảnh đại pháp sư!

Tiểu Trùng giọng đầy tự hào mà thành kính, lập tức tiếp tục đề tài mới nói:

- Đây là vườn chơi đùa thời nhất thời không có ai phát hiện ra, nối thẳng tới Tây Giao, hẳn là từ tiền triều lưu lại, triều đại không ai biết được, ba mươi năm trước sư phụ muốn tiên đế xây dựng cải tạo biệt uyển ở Tây Giao, chính là vì mật đạo này.

- Sư phụ cẩn thận kiểm tra qua, mật đạo này xây dựng sửa chữa khéo léo, thông gió rất tốt, lại có nước ẩm, cơ bản không sợ lửa, Vạn Tuế cứ yên tâm đi, vào cũng rất an toàn. Còn nữa, chạy dọc theo đường đi sư phụ đều sớm đã bố trí kịch độc, trừa phi từ nhỏ được ăn thuốc giải, nếu không chỉ cần đi vào tới giữa, chết là không cần nghi ngờ.

Mật đạo là lưu lại để Hoàng đế chạy nạn, quốc sư không phải thần tiên đoán trước, lão tính không ra tình hình hôm nay, chỉ có điều dựa theo lẽ thường suy đoán, một khi muốn dùng tới nơi này, phía sau Cảnh Thái hơn phân nửa sẽ có truy binh... Độc, chỉ dùng độc để bóp chết truy binh. Về Cảnh Thái, Tiểu Trùng, từ nhỏ đã được Quốc sư cho uống qua thuốc đặc biệt, có thể nói là thuốc giải loại kịch độc trong mật đạo này.

Đi tới, Cảnh Thái nhíu mày:

- Lão... Vì sao không nói cho ta biết?

Tiểu Trùng thanh âm trong trẻo đáp:

- Sư phụ nói, chút việc nhỏ này không cần Vạn Tuế phải lo lắng, tự chúng ta ghi nhớ là được rồi.

Toàn bộ lời giải đáp không vấn đề, tuy nhiên hắn hiểu lầm ý tứ của Cảnh Thái, Hoàng đế thở dài:

- Ta không phải nói mật đạo, ta là nói ngươi... Còn nữa, Tiểu Đậu Tử có phải cũng giống ngươi không?

Tiểu Trùng gật gật đầu, trả lời vẫn một kiểu "sư phụ nói":

- Sư phụ nói, dùng người như thế nào, dùng người nào trong lòng người đều biết, thì sẽ an bài, sẽ làm theo ý Hoàng đế là tốt rồi, nếu trước tiên biết được thân phận của chúng ta, bất luận thế nào sẽ khiến người khác nghi ngờ vô căn cứ, Tiểu Đậu Tử và ta giống nhau, hắn là sư huynh của ta...

Nói xong, Tiểu Trùng Tử tát vào miệng, giọng điệu khổ sở:

- Hắn chết cũng thật oan uổng.

Tiểu Đậu Tử chết quả thực oan uổng, Cảnh Thái giết hắn là bởi vì không thể để hắn "nghe được việc không nên nghe", lại căn bản không biết Tiểu Đậu Tử là tâm phúc của Quốc sư.

Cảnh Thái cũng không để ý tới chút ngỗ nghịch nho nhỏ này, lắc đầu cười khổ:

- Đúng vậy! Giết lầm rồi, tại ta.

Mật đạo uốn lượn quanh co, tuy nhiên không có lối rẽ, đi đứng toàn bộ không cần lo lắng, Cảnh Thái không có võ công, tối nay trước sau hai lần hộc máu, nhưng thân thể của lão vô cùng tốt, hàng năm khi giữa hè, cách ba đến năm ngày đều đến hồ lớn Đông Giao bơi lội, bơi một buổi chiều không thấy mệt mỏi. Hiện tại khí huyết dần thông, bước chân cũng càng chạy càng nhanh, Trùng Tử gần như phải chạy mới có thể theo được, trong mật đạo đi được một lúc lâu, rốt cục bắt đầu chậm rãi hướng về phía trước, cuối cùng xuất hiện ở cửa không phải biệt uyển, mà là khu vườn rau diếu đặc biệt hơn mười dặm của gia đình nông dân vùng ngoại ô...

Khi đi ra, Cảnh Thái tùy tay xé một lá cây dưa chua nếm thử, ném xuống... Tới đây đối với lão, người trong hộ nông hoàn toàn không nhận ra, dường như đột nhiệt xuất hiện hai người căn bản không tồn tại, Tiểu Trùng quen thuộc, dẫn Cảnh Thái đến một căn phòng yên tĩnh nghỉ ngơi.

Mới đi vào giữa, Cảnh Thái liền đứng lại.

Căn phòng yên tĩnh thiết kế đơn giản, có một chiếc giường, một bàn án, bởi vậy trên tường treo một bộ chữ khá tốt cũng rất bắt mắt.

Không có câu đề tặng, lực bút lơ là, thậm chí có chút cong vẹo, Cảnh Thái nhận được đây là chữ Quốc sư viết. Tay Quốc sư thối rữa, viết chữ không được, viết rất ít, bình thường pháp chỉ đều dùng một kiểu bút.

Sáu chữ cái trên tường:

- Không sao, còn nhiều thời gian.

Nhìn ra được, tờ giấy hơi ố vàng, đã treo ở nơi này khá lâu...Giờ phút này, cao giọng hát vang, chân trời tờ mờ sáng.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-403)


<