← Hồi 443 | Hồi 445 → |
- Cuộc chiến này không chỉ hợp lại huyết khí, hợp lại võ dũng, hơn nữa còn cần mưu lược tài trí. Đổi lại ta làm U Châu đại đô đốc, lần này xem như cả đông bắc Đại Đường đều phải xong đời. Càng không cần nói tới tiêu diệt Khiết Đan, bảo vệ U Châu, đoạt lại Du Quan. Nói khó nghe một chút, ngay cả đại soái cũng có thể phải hi sinh tại Sĩ Hộ Chân Hà.
- Được, hiểu được là tốt rồi.
Tần Tiêu vỗ lưng hắn, bảo hắn đi cùng:
- Kỳ thật ta đã nhận thức Trương Cửu Linh từ rất sớm, tuy rằng ít tiếp xúc nhưng ta có điểm hiểu biết hắn. Người kia là một nhân vật. Tần Tiêu này hỗn trong triều đình lâu như vậy, kiến thức nhiều võ tướng văn thần, luận thực học ta cho rằng hắn có thể xếp thứ nhất.
Lý Tự Nghiệp sửng sốt:
- Vậy ngươi thế nào, xếp thứ mấy?
- Ta?
Tần Tiêu cười:
- Chỉ phụ trách làm giám khảo.
- Giám khảo? Là thứ gì vậy...
Vài ngày sau lương thảo từ U Châu được vận chuyển tới. Tần Tiêu lưu lại một nửa, còn lại toàn bộ vận chuyển Doanh Châu. Cùng lúc đó Quách Tri Vận cũng đã quay về.
Tần Tiêu bày ra đại trận vạn người, cao giọng hoan hô "anh hùng về nhà", làm Quách Tri Vận hoảng sợ lăn xuống ngựa vội bái. Tần Tiêu tự mình tiến lên nâng hắn đứng dậy, chỉ thấy vẻ mặt hắn đổ vàng, cơ hồ nhìn không ra ngũ quan. Các tướng sĩ cũng mệt mỏi không chịu nổi, toàn thân tiều tụy vô cùng. Nhưng trên thân thể họ đều mang theo cỗ khí thế túc sát, vẫn chưa tiêu tan.
Tần Tiêu lôi kéo tay Quách Tri Vận đi vào Du Quan, vui mừng nói với hắn:
- Tốt, Quách Tri Vận! Không hổ là lương tướng Đại Đường, thống soái thiết kỵ tinh nhuệ Liêu Đông quân! Lần này công lao của ngươi thật lớn. Ta sẽ báo lên hoàng thượng luận công ban thưởng. Đúng rồi, Tả Kiêu Vệ đại tướng quân Lý Giai Lạc hi sinh, ngươi đảm nhiệm chức vụ này, thế nào?
- Việc này không được!
Quách Tri Vận nhất thời hoảng sợ nói:
- Mạt tướng chỉ là Tả Kiêu Vệ kỵ tào tham tướng nho nhỏ, sao có thể nhảy lên làm đại tướng quân? Làm vậy khó thể phục chúng ah! Mạt tướng không dám nhận ưu ái của vương gia!
- Ngươi làm được!
Tần Tiêu nhận chân mỉm cười:
- Không nói luận công ban thưởng, chính là năng lực đánh giặc của ngươi đủ sức làm đại tướng quân rồi. Đừng nghĩ nhiều như vậy, thủ hạ tướng sĩ của ngươi mấy ngày nay rất cực khổ. Hiện tại các ngươi quay về trấn thủ trạm gác từ U Châu đến Du Quan, nghỉ ngơi một đoạn thời gian.
Quách Tri Vận còn muốn thoái thác một phen, đã thấy Tần Tiêu cùng Lý Tự Nghiệp nhìn chằm chằm, đành khiêm tốn nói:
- Mạt tướng muốn biết có phải đại soái đang chuẩn bị xuôi nam chinh phạt Tân La phải không? Nếu như là như vậy, mạt tướng nguyện ý mang theo các huynh đệ làm tiên phong! Dù sao chúng tôi cùng người Tân La dây dưa đã lâu, đánh nhau thật thuận buồm xuôi gió.
Tần Tiêu cười ha ha:
- Ngươi nha, mang theo các huynh đệ nghỉ ngơi một chút đi. Đánh Tân La sao, ngươi nhìn Lý Tự Nghiệp cùng Hoàn Tử Đan xem, ngươi muốn cướp danh hiệu tiên phong của bọn họ, họ sẽ đồng ý sao?
Lý Tự Nghiệp cùng Hoàn Tử Đan đều nở nụ cười:
- Đúng vậy!
Quách Tri Vận cũng cười:
- Vậy mạt tướng... cũng chỉ phải nghe theo sự phân phó của đại soái, bảo vệ tốt trạm gác, chỉnh đốn đại quân.
- Được rồi, ngươi đã về, xem như giải quyết một phần tâm sự của ta.
Tần Tiêu thoải mái thở ra một hơi, nói:
- Đêm nay chúng ta tổ chức tiệc chúc mừng thắng lợi. Một là khánh công cho ba quân, thứ hai thương nghị chuyện tấn công Tân La. Liêu Đông quân đã tới thời điểm đại phản công!
Lý Tự Nghiệp cùng Hoàn Tử Đan đồng thời nhảy ra:
- Mạt tướng xin đảm nhiệm tiên phong đi trước!
Lý Tự Nghiệp nhất thời khẩn cấp, mắng:
- Tiểu quỷ, ngươi xem náo nhiệt gì? Đây là lão Lý ta đã sớm điều động nội bộ!
Mọi người cùng lớn tiếng cười vang.
Mười ngày sau, trong phòng nghị sự tại Du Quan.
Tần Tiêu chắp tay sau lưng đứng trước bản đồ tinh tế suy tư đến nhập thần, Lý Tự Nghiệp vội vàng đi vào có chút tức giận kêu lên:
- Đại soái, đã sắp nghẹn muốn hỏng người, chừng nào mới phát binh?
Tần Tiêu quay đầu nhìn bộ dáng lo lắng của Lý Tự Nghiệp, cười nói:
- Hắc đản, ta hỏi ngươi có cảm thấy phiền hay không? Suốt mấy ngày nay mỗi ngày ngươi đều chạy tới quấn quýt lấy ta đòi thỉnh chiến. Ta không phải đã sớm nói rồi sao, đợi thêm năm sáu ngày khi nhóm lương thảo thứ hai vận đến là có thể phát binh.
- Vậy để cho ta làm tiên phong xuất phát trước!
Lý Tự Nghiệp khẩn cấp kêu lên:
- Ta chỉ cần mười ngày lương khô là được, không cần mang đồ quân nhu. Cho ta năm ngàn tinh binh, giết thẳng Bình Nhưỡng, san bằng An Đông đô hộ phủ!
Tần Tiêu cười ha ha, híp mắt lại. Hắn đi tới bên cạnh vỗ lưng Lý Tự Nghiệp ý bảo hắn ngồi xuống, rót chén trà cho hắn:
- Đừng nóng vội, đừng hoảng hốt. Vị đại tướng quân như ngươi toàn thân ý chí chiến đấu tràn đầy cùng khí lực ngập tràn, nhưng các tướng sĩ Liêu Đông quân đều mệt mỏi vô cùng, cần thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn. Hơn nữa trước mắt ba vạn nhân mã trong tay ta là tổng hợp từ các nơi, cần thời gian tập luyện thích ứng lẫn nhau đó thôi.
- Ai, ngươi đừng đánh trống lảng sang chuyện khác.
Lý Tự Nghiệp reo lên:
- Ngươi cứ việc nói thẳng đi, có phải ngươi tính toán cho đồ đệ của ngươi làm tiên phong, để cho lão Lý này nghẹn ở phía sau? Trước tiên nói thẳng, ta nhất định phải làm! Đi cùng ngươi tới U Châu, cho tới bây giờ lão Lý cũng không được trọng dụng vào việc gì. Lần này, lần này ta làm gì cũng phải dẫn đầu công phá An Đông đô hộ phủ!
- Ha ha!
Tần Tiêu không nhịn được bật cười:
- Không thể tưởng được Hắc đản ngươi còn biết ghen tỵ như vậy, thật sự là không chịu nổi ngươi. Ngươi tới đây.
Tần Tiêu kéo Lý Tự Nghiệp đi tới trước bản đồ, chỉ vào nói với hắn:
- Mấy ngày nay ta vẫn một mực suy nghĩ lộ tuyến hành quân tới Tân La. Từ Du Quan mà khởi hành, đi vòng quanh thì quá xa. Ta đang dự tính dời qua Doanh Châu, từ Doanh Châu phát binh. Tiên phong thì không cần, trực tiếp từ Du Quan xuất phát, thẳng trước mở đường. Ngươi nói bộ binh của ngươi từ Du Quan đến Tân La cần đi bao lâu?
- Vậy cấp kỵ binh cho ta tốt lắm!
Lý Tự Nghiệp vừa lớn tiếng kêu lên, nhưng ngay lập tức có chút buồn bực nói:
- Nhưng mà ta... cũng chưa từng mang qua kỵ binh. Trời ạ! Hay nha, ta xem như hiểu được rồi, ngươi thật muốn cho tiểu tử thúi Hoàn Tử Đan đi tiên phong!
Tần Tiêu lại bật cười, nói:
- Ngươi cũng đừng ồn ào. Hai đường tiên phong, Hoàn Tử Đan từ Du Quan xuất phát, quét dọn mở đường. Ngươi cũng đảm nhiệm tiên phong, từ Doanh Châu xuất phát tồi thành nhổ trại. Hai người các ngươi hai lộ tiên phong, thời gian xuất phát bất đồng nhưng đường của ngươi gần hơn rất nhiều. Hơn nữa năng lực công thành nhổ trại bộ binh của ngươi mạnh hơn kỵ binh thật nhiều, công lao này nên là của ngươi thì là của ngươi, người khác cướp không được.
Lý Tự Nghiệp nhất thời mừng rỡ:
- Thật sự?
- Đương nhiên là thật!
Tần Tiêu cười nói:
- Hành quân đánh giặc há phải trò đùa. Ngày mai ta sẽ suất lĩnh đại bộ phận binh mã về Doanh Châu, để Hoàn Tử Đan dẫn một lộ tiên phong từ Du Quan xuất phát, rửa sạch địa vực từ Du Quan đến vùng Liêu Thủy, tiêu trừ tai họa ngầm của Tân La. Năm ngày sau ngươi từ Doanh Châu xuất phát, thẳng xuống Liêu Thủy tấn công An Đông đô hộ phủ!
*****
- Ha ha ha!
Lý Tự Nghiệp cười to:
- Tốt! Ta đi chuẩn bị! Làm cho các tướng sĩ chuẩn bị một ít hành trang, chuẩn bị xuất phát!
- Được, cút đi!
Tần Tiêu vỗ Lý Tự Nghiệp một chưởng, Lý Tự Nghiệp vui mừng cáo từ rời đi.
Lý Tự Nghiệp vừa đi, Hoàn Tử Đan lại tới. Mặc dù hắn không trực tiếp như Lý Tự Nghiệp, nhưng cũng dồi dào chiến ý. Vẻ mặt hắn kích động, vừa mở miệng liền hỏi:
- Đại soái, khi nào thì để tôi xuất phát?
Tần Tiêu nói:
- Mấy ngày nay ta bảo ngươi cẩn thận nghiên cứu tình huống địa lý Tân La, ngươi hiểu biết thế nào?
- Thuộc lòng hoàn toàn!
Hoàn Tử Đan tràn đầy tự tin nói:
- Tổng Chương nguyên niên tháng chín, Tư Không Lý Tích bình Cao Ly. Cao Ly có năm bộ, một trăm bảy mươi sáu thành, sáu mươi chín vạn bảy ngàn hộ. Tháng mười hai năm đó, ở thuộc địa Cao Ly thành lập chín đô đốc phủ, bốn mươi hai châu. Một trăm huyện, đem An Đông đô hộ phủ để Bình Nhưỡng thành thống trị. Dùng nguyên tù trưởng Cao Ly làm đô đốc, thứ sử, huyện lệnh, lệnh cho tướng quân Tiết Nhân Quý lấy hai vạn binh mã trấn An Đông đô hộ phủ. Cho tới bây giờ trong An Đông đô hộ phủ đều là tán dân cùng chư hồ của Cao Câu Lệ nguyên lai hoặc là di dân Tân La. Trong đó Tân Thành Châu đô đốc phủ, Liêu Thành Châu đô đốc phủ, Ca Vật Châu đô đốc phủ, Kiến An Châu đô đốc phủ, Nam Tô Châu, Mộc Để Châu, Cái Mưu Châu, Đại Na Châu, Thương Nham Châu, Mài Thước Châu, Tích Lợi Châu, Lê Sơn Châu, Duyên Sơn Châu, An Thị Châu, mười bốn châu phủ này không có thành trì.
Tần Tiêu ha ha cười nói:
- Xem ra ngươi hiểu biết cũng không tệ lắm. Ngươi đi từ Du Quan qua đó, từ phía nam Bạch Lang Thủy đến vùng Liêu Thủy là ngàn dặm bình nguyên trống rỗng, có thể đi lại không bị ngăn trở. Nhưng chỉ cần qua Liêu Thủy, mặc dù không có thành trì nhưng có quân trấn, sẽ gặp đại quân Tân La chặn đánh. Có thành công vượt qua Liêu Thủy hay không chính là mấu chốt thành bại. Chỉ cần qua Liêu Thủy, thiết kỵ của ngươi có thể đánh phá tạp binh Tân La bốn phía!
- Đại soái, để cho tôi lên đường liền đi!
Hoàn Tử Đan lớn tiếng nói:
- Các huynh đệ Hổ Kỵ sư đã dưỡng đủ tinh thần, sĩ khí tăng vọt! Tạp binh Tân La làm sao là đối thủ của Liêu Đông Hổ Kỵ sư chúng ta!
- Được, ngày mai!
Tần Tiêu kích chưởng, quơ tay nói:
- Cho ngươi năm ngàn thiết kỵ mở đường giết qua Liêu Thủy! Ta cũng không dặn dò ngươi nhiều lời, chỉ có một nguyên tắc: Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!
- Dạ!
Hoàn Tử Đan quá đỗi vui mừng, nghiêm túc đáp:
- Mạt tướng lập tức đi làm chuẩn bị!
- Đi thôi!
Tần Tiêu vung tay lên, trong lòng cũng dâng lên kích động.
Rốt cục đến lúc!
Ngày hôm sau, ba vạn đại quân tụ tập ngay mặt đông Du Quan, đại kỳ tươi sáng, đao mâu sinh huy, mỗi tướng sĩ ý chí chiến đấu sục sôi, sĩ khí dâng tràn.
Trước đài điểm tướng tụ tập năm ngàn thiết kỵ mà Tần Tiêu trao quyền cho Hoàn Tử Đan, mỗi người tiên y nộ mã, trường đao lãnh sóc, uy phong lẫm lẫm.
Tần Tiêu cầm qua một mặt đại kỳ, bên trên thêu dòng chữ "Liêu Đông quân tiên phong – Hoàn" đưa cho Hoàn Tử Đan, Hoàn Tử Đan nghiêm túc tiếp nhận vung cao, đại kỳ tung bay.
Tần Tiêu lớn tiếng nói:
- Thiên triều thiên binh thiên tướng! Là thời điểm cho người trong thiên hạ xem chúng ta sở hướng vô địch uy phong! Ta nhâm mệnh Hổ Kỵ sư tả lang tướng Hoàn Tử Đan làm Liêu Đông quân tiên phong cuộc chiến bình Tân La. Tức khắc xuất phát, trực chỉ An Đông đô hộ phủ!
Hoàn Tử Đan hai tay ôm quyền, lớn tiếng đáp:
- Dạ! Mạt tướng nhất định không làm nhục sứ mạng! Bách chiến bách thắng, công vô bất khắc!
Các tướng sĩ tiên phong Hổ Kỵ cùng hô to:
- Bách chiến bách thắng, công vô bất khắc!
Trống trận thật lớn ầm ầm vang lên, thanh âm tù và thổi vang, khí thế run run, tình cảm dâng trào.
Tần Tiêu nhướng mày nhìn Hoàn Tử Đan gật đầu:
- Đi thôi!
- Dạ!
Hoàn Tử Đan xoay người lên ngựa, vung phượng sí lưu kim đang trong tay:
- Tiên phong Hổ Kỵ, xuất phát!
- Hống!
Năm ngàn dũng sĩ thúc ngựa chạy chồm, theo hướng nam lao tới.
Hoàn Tử Đan rời đi, Tần Tiêu cầm một binh phù gọi Quách Tri Vận đến trước người, nói:
- Có vết xe đổ của Lý Giai Lạc, hi vọng ngươi luôn nhớ kỹ, nhất định phải bảo vệ tốt Du Quan. Địa phương tuy nhỏ, liên quan thật lớn, việc này cũng không cần ta nhiều lời.
Quách Tri Vận tiếp nhận binh phù, nghiêm túc nói:
- Đại soái yên tâm! Mạt tướng nhất định giữ vững Du Quan vững như Thái Sơn, không có sơ suất!
- Được!
Tần Tiêu gật đầu mỉm cười:
- Ngươi làm việc ta yên tâm. Chờ sau khi lương thảo từ U Châu vận chuyển đến, thúc giục bọn họ một chút, tốt nhất trong vòng năm ngày đưa đến Doanh Châu.
- Dạ!
Quách Tri Vận ôm quyền xoay người, cung kính hành lễ.
- Qua ít ngày nữa ngươi chính là Tả Kiêu Vệ đại tướng quân, đừng làm cho ta thất vọng!
Tần Tiêu nói một câu với Quách Tri Vận, tự mình xoay người nhảy lên một lương câu mà Lý Tự Nghiệp tặng cho hắn, lại nói với đại quân trước mặt:
- Mục đích, xuất phát Doanh Châu!
Quách Tri Vận cùng thiên tướng phó tướng bên cạnh lẫn tướng sĩ kêu lên:
- Cung tiễn đại nguyên soái!
Hai vạn năm ngàn nhân mã cùng hướng Doanh Châu xuất phát, lưu lại nhân mã của Quách Tri Vận đóng giữ Du Quan.
Lý Tự Nghiệp cưỡi ngựa đi theo bên cạnh Tần Tiêu, thấp giọng nói:
- Đại soái, ta xem ngươi vẫn có chút rầu rĩ không vui, có phải bởi vì Mặc Y đến Dịch Châu còn chưa có tin tức trở về?
Trong lòng Tần Tiêu thầm run lên, liếc mắt nhìn Lý Tự Nghiệp:
- Ngươi không phải tự vạch áo cho người xem lưng sao?
- Được, ta không nói.
Lý Tự Nghiệp đổi đề tài, dùng roi ngựa chỉ chỉ vào đầu ngựa của Tần Tiêu nói:
- Ngựa này ngươi hài lòng đi?
Tần Tiêu mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ cổ ngựa nói:
- Tạm được, rất tốt.
Lý Tự Nghiệp cười ngây ngô, nói:
- Không thể tưởng được ngươi còn rất nhớ tình bạn cũ. Rõ ràng có hai con ngựa còn tốt hơn con ngựa này, lấy ánh mắt của ngươi không lý do nào nhìn không ra. Ngươi lại cứ chọn con ngựa màu vàng như vậy. Ngươi nhìn thấy nó thật giống Đạm Kim Mã phải không?
Tần Tiêu vỗ nhẹ lên lông bờm ngựa, mỉm cười. Trong lòng của hắn đang hồi tưởng lại một khắc chính mình sử dụng kiếm đâm vào cổ họng Đạm Kim Mã, trong lòng nhịn không được chua xót, càng thêm oán hận người Tân La.
Lý Tự Nghiệp nhìn thấy Tần Tiêu không nói lời nào, cũng chỉ nở nụ cười không quấy rầy hắn, trong lòng thầm nói: Ta là người thô kệch, không đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì. Huynh đệ của ta đây tuy rằng cùng là con nhà võ xuất thân, nhưng trong lòng lại chẳng khác gì văn nhân, tình cảm phức tạp phong phú vô cùng. Ngay cả hắn là thiết huyết hán tử, cũng đa tình như thế...
Hai ngày sau đại quân đến Doanh Châu, quyền đô đốc Tống Khánh Lễ cùng Thiệu Hoành vui mừng nghênh đón, mời Tần Tiêu vào thành. Lần này Tần Tiêu cũng mang cả lương thảo đi theo, vừa lúc giải quyết được thiếu thốn của Doanh Châu, làm quân dân cao hứng không thôi. Thứ nhất Liêu Đông quân đại thắng, đánh lui địch quân tứ phương, thứ hai giải trừ khó khăn lương thực, tái hiện thái bình.
← Hồi 443 | Hồi 445 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác