← Hồi 444 | Hồi 446 → |
Điều này đối với dân chúng mà nói không thể nghi ngờ là tin tức tốt nhất. Dân chúng lại khiêng cuốc quay về đồng ruộng, bắt đầu cày cấy trên những mảnh đất còn lưu máu cùng vết móng ngựa.
Tần Tiêu hạ lệnh đại quân lưu lại chờ đợi lương thảo của U Châu, đợi khi lương thảo vừa đến sẽ toàn quân xuất phát đến Tân La. Lý Tự Nghiệp chẳng khác gì con kiến bò trên chảo nóng, chỉ sợ Hoàn Tử Đan cướp hết toàn bộ quân công, lúc nào cũng quấn quýt Tần Tiêu xin được xuất chinh.
Tần Tiêu cho hắn kỳ hạn ba ngày, Lý Tự Nghiệp mới xem như an tĩnh một ít.
Tối hôm đó Tần Tiêu ở trong phòng ngủ trằn trọc, nhắm mắt lại liền nghĩ đến Tử Địch cùng Ngọc Hoàn, cuối cùng ngồi dậy xem sách, lúc này chợt nghe được trong phủ đô đốc có người nói chuyện.
- Vương gia đã ngủ, sáng mai tướng quân hãy đến đi.
- Được rồi, ngày mai ta lại đến.
Tần Tiêu rùng mình: Đây không phải là thanh âm của Lý Vi Ấn sao? Hắn không ở Tùng Mạc, vì sao lại về đây?
Tần Tiêu ngồi dậy đẩy cửa ra, nhìn ra ngoài lớn tiếng nói:
- Mời người tiến vào, ta còn chưa ngủ.
Vừa mới thắp đèn, Lý Vi Ấn đã đến cửa, nhẹ nhàng gõ gõ:
- Quấy rầy vương gia nghỉ ngơi!
- Ngô, không có việc gì, ngươi vào đi.
Tần Tiêu gẩy bấc đèn tùy ý đáp một câu, ánh mắt thoáng nhìn, lại ngạc nhiên phát hiện đại thủ lĩnh Khiết Đan Lý Thiệu Cố đi theo phía sau Lý Vi Ấn.
Tần Tiêu đứng thẳng người, vẻ mặt nghi hoặc nhìn hai người, tiến tới vài bước nói:
- Đại thủ lĩnh cũng đến sao? Mau mời!
Lý Vi Ấn tránh sang bên cạnh:
- Mời tam thúc đi trước.
Diễn cảm Lý Thiệu Cố bình tĩnh, ánh mắt thản nhiên nhìn Tần Tiêu vài lần, cũng không chối từ nhấc chân đi tới. Tần Tiêu gọi binh tốt lấy chút trà rượu cùng thức ăn, sau đó vào phòng mời Lý Thiệu Cố cùng Lý Vi Ấn song song ngồi xuống.
Sắc mặt Lý Thiệu Cố không chút diễn cảm, ánh mắt thật bình tĩnh, chỉ nhìn đăm đăm vào Tần Tiêu.
Tần Tiêu ngồi xuống mời hắn dùng trà, mỉm cười hỏi:
- Từ khi vào phòng đại thủ lĩnh vẫn nhìn ta, sao vậy, bộ dạng của ta rất kỳ quái sao?
Lý Thiệu Cố chậm rãi lắc đầu, ánh mắt có chút phức tạp, thì thào nói:
- Ta chỉ muốn nhìn cho rõ ràng Lang Ma tướng quân trong truyền thuyết rốt cục là người như thế nào. Tuy rằng chúng ta giao thủ hai lần, ta đều bị thảm bại mà chấm dứt. Nhưng nói thật ta cũng không cam lòng. Đến bây giờ ta vẫn không tin Khiết Đan lại liên tục thua trong tay ngươi, thua đến trắng tay.
Tần Tiêu khẽ cười nói:
- Vậy bây giờ ngươi khẳng định thật thất vọng đi? Tần Tiêu này chỉ là một nam nhân thật bình thường. Bình thường tới mức đi ngoài đường sẽ bị bao phủ trong đám người.
Lý Thiệu Cố lặng im thật lâu chậm rãi lắc đầu, khẽ thở dài nói:
- Ngươi thật là một người phức tạp, phức tạp tới mức không ai rõ ràng được gương mặt thật của ngươi. Mấy ngày nay Trương Cửu Linh cùng Lý Vi Ấn liên tục đến khuyên hàng ta, ta từ trong miệng họ biết không ít chuyện của ngươi. Mọi người đều không thể xác định rốt cục ngươi là người thế nào. Ở trên chiến trường ngươi liều mạng quên cả sống chết còn hơn binh tốt, quân đội của ngươi là những kẻ điên không sợ chết. Theo đại cục mà xem cả đông bắc bị ngươi mưu đồ thật cẩn thận, Khiết Đan cũng chỉ là một vai diễn nhỏ thật đáng thương. Trong sinh hoạt bình thường ngươi lại thật tùy ý, thậm chí còn có chút lười nhác, hoang đường. Thậm chí ta còn biết ngươi từng ở trước mặt đối thủ Thái Bình công chúa mà chảy nước mắt, từng vì tướng sĩ hi sinh mà khóc, vì một con chiến mã mà chảy lệ. Ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cục ngươi là người thế nào?
Tần Tiêu nghe Lý Thiệu Cố nói những lời này, không khỏi nở nụ cười:
- Ta là hạng người gì, đối với ngươi mà nói thật trọng yếu sao?
Lý Thiệu Cố cau chặt mày, lắc đầu:
- Ngươi đánh bại ta, tiêu diệt Khiết Đan, ta vẫn hoàn toàn không biết gì về ngươi. Điều này chẳng lẽ không buồn cười sao?
Tần Tiêu ha ha cười:
- Kỳ thật ngươi đã biết rất nhiều, chính bản thân ta còn không hiểu rõ mình như ngươi. Điều này chẳng lẽ còn chưa đủ sao?
Lý Thiệu Cố mười phần nhận chân nói:
- Đương nhiên không đủ. Bởi vì ta không thể đem những phương diện kia chỉnh hợp thành một người. Ta nghiên cứu Hán học hơn ba mươi năm, chưa từng gặp qua người Hán giống như ngươi. Ngươi làm việc này kỳ thật ta đều từng thấy qua trên thân người khác. Nhưng đem chỉnh hợp lại một người, ta sẽ cảm giác thật quỷ dị, thật không chân thật.
Tần Tiêu cười khổ bất đắc dĩ, gãi gãi đầu, sau đó nghiêng qua nhìn Lý Thiệu Cố:
- Có cần phải hiểu rõ ràng như thế sao? Người sao, vốn là sinh vật phức tạp, không có ai có thể đơn giản hiểu rõ. Mỗi người đều có một mặt phức tạp của chính họ.
- Ngươi nói đúng, người vốn là phức tạp.
Lý Thiệu Cố khẽ thở dài một hơi, nói:
- Chẳng qua ta thật sự cảm thấy hứng thú đối với ngươi. Ngươi là người thần bí nhất, phức tạp nhất mà ta từng tiếp xúc. Không phải ta khoa trương, tuy rằng ta ở trong mắt các ngươi chỉ là một người Hồ thô lỗ, nhưng ta chưa từng chân chính bội phục một người Hán nào. Ngươi, là người đầu tiên.
Tần Tiêu bật cười:
- Thật sự là rất vinh hạnh!
Biểu tình của Lý Thiệu Cố vô cùng nghiêm túc:
- Ta là nói thật, tuy rằng Khiết Đan bị đánh bại nhưng ta cũng không muốn đi nhờ vả Đại Đường, bởi vì ta cho rằng không đáng.
Tần Tiêu thoáng ngẩn ra, híp mắt nhìn Lý Thiệu Cố, trong ánh mắt toát ra tia uy hiếp, thản nhiên nói:
- Ý của ngươi là Đại Đường không xứng đứng đầu Khiết Đan?
Lý Thiệu Cố thản nhiên cười, trong mũi khẽ hừ một tiếng, lắc đầu:
- Ta không phải ý tứ này. Đại Đường đích xác rất cường đại, thật dồi dào, uyên thâm, phồn thịnh. Có thể đứng đầu chư quốc, kể cả Khiết Đan. Ta chỉ là nói chính mình, ta thua không cam lòng. Nếu cho ta thêm một lần cơ hội, ta nhất định đánh bại ngươi trên chiến trường, vượt qua Sĩ Hộ Chân Hà, san bằng Doanh Châu, thống nhất đông bắc.
Tần Tiêu cũng không tức giận, thản nhiên cười:
- Ngô, san bằng Doanh Châu, thống nhất đông bắc... sau đó thì sao?
Lý Thiệu Cố sửng sốt:
- Điều này chẳng lẽ còn chưa đủ sao?
Tần Tiêu không khỏi cười ha ha:
- Lý Thiệu Cố, ngươi có biết vì sao ngươi lại bại không?
Thần sắc Lý Thiệu Cố chấn động, nghi hoặc dồn dập hỏi:
- Vì sao?
Tần Tiêu đứng dậy đi qua lại một lúc, thản nhiên nói:
- Bởi vì ngươi còn chưa đứng ở độ cao cần có. Không sai, ta thừa nhận ngươi đánh giặc rất lợi hại, có lẽ càng mạnh hơn so với ta. Nhưng cho dù ngươi đánh bại được Tần mỗ, có thể động tới được Đại Đường sao? Một trận chiến thắng không nói được điều gì. Nếu Tần Tiêu này bại, tự nhiên sẽ có người khác đến thu thập ngươi. Đây mới là đại cục. Mà ngươi sao, vẫn luôn đem ánh mắt dừng ở một khối khu vực, cuối cùng làm cho mình thua trận đó thôi. Ngươi thua, là bởi vì ngươi quá để ý thắng bại, quá để ý vinh dự cùng tồn vong. Có nhiều thứ kỳ quái như vậy, ngươi càng để ý, nó càng không thuộc về ngươi.
Dứt lời trên mặt Tần Tiêu lộ vẻ tự tin, hờ hững mỉm cười, bình tĩnh nhìn Lý Thiệu Cố.
Lý Thiệu Cố không tự chủ được há to miệng, ngây người nhìn Tần Tiêu, lẩm bẩm:
*****
- Càng để ý càng không chiếm được... chẳng lẽ trên chiến trường ngươi không muốn thủ thắng, không muốn tính mạng sao? Ngươi không sợ hãi thất bại mang tới hậu quả xấu, không sợ hãi đánh mất tính mạng sao?
- Sợ, đương nhiên sợ.
Tần Tiêu nở nụ cười:
- Ta là như thế. Càng sợ ta sẽ càng không thèm nghĩ tới, bằng không nó sẽ quấn quýt lấy ta. Lên chiến trường, ta chỉ nghĩ một chuyện. Đó là... tiến về phía trước, về phía trước, tiếp tục về phía trước, không cho mình cơ hội lùi bước. Không chỉ riêng ta như thế, mỗi một tướng sĩ Đường quân cũng là như thế. Cái gì là vinh dự sinh tử, tất cả đều là chuyện cười. Khi đó người nào còn nghĩ tới những chuyện này, chỉ có thể thất bại. Nếu muốn thắng lợi, chỉ có thể làm cho mình trở nên chuyên nhất!
Biểu tình Lý Thiệu Cố có chút thống khổ, tràn đầy khó hiểu lắc đầu:
- Thật phức tạp, thật chuyên nhất... vì sao ta ngày càng không rõ ràng. Ba mươi năm nghiên cứu chẳng lẽ ta không học được chút nào sao?
Tần Tiêu cười nói:
- Ngươi không rõ ràng là vì ngươi học quá tạp rồi. Ngươi quá tự hỏi, điều này làm cho người nhìn trước nhìn sau, suy tính hơn thiệt. Kỳ thật ngươi không chỉ một lần có cơ hội đánh bại ta, nhưng ngươi lại lo lắng bộ đội của mình tổn thất quá nặng, lo lắng sau lưng không yên ổn, đã bỏ qua cơ hội như vậy. Ở trên chiến trường không có chữ "nếu". Cơ hội chợt lóe rồi mất, chỉ có người mẫn tuệ chấp nhất mới có thể nắm chắc cơ hội một kích phải thắng.
Ánh mắt Lý Thiệu Cố mở to, đứng lên, chậm rãi gật đầu, trầm giọng nói:
- Hiểu được rồi... Ý tứ của ngươi chính là hai chữ "đơn giản". Đối với loại đơn giản gần như cố chấp của ngươi, ta do dự, suy tính hơn thiệt không quả quyết, vì thế bị thất bại...
Lý Thiệu Cố cười khổ lắc đầu:
- Chuyện cho tới bây giờ ta cũng không còn lựa chọn. Một người thua hết sạch sẽ trắng tay, không còn lý do gì tiếp tục làm hơn mười vạn dân chúng Khiết Đan cùng các huynh đệ theo ta vào sinh ra tử cùng ta đi hướng hủy diệt... Lý Thiệu Cố, thành tâm nguyện ý quy thuận Đại Đường, nếu sai lời này, trời tru đất diệt...
Lý Thiệu Cố lẩm bẩm thật khẽ, nhưng làm lòng Tần Tiêu như nổi lên sóng gió. Hắn hiểu rõ ý vị những lời nói của người này là như thế nào... Khiết Đan, triệt để bình định rồi!
Tần Tiêu vui mừng bước tới kéo tay hắn nói:
- Đại thủ lĩnh đồng ý quy thuận Đại Đường, thật sự là tốt đẹp cho hai dân tộc ah! Đại thủ lĩnh nghĩa bạt vân thiên hiểu rõ đại nghĩa, Tần Tiêu cực kỳ bội phục, ta và ngươi cùng uống một chén, chứng kiến lời thề hôm nay!
Tần Tiêu ha ha cười to:
- Cạn chén! Mời!
- Mời vương gia!
Lý Thiệu Cố ngẩng đầu uống cạn một chén, sau đó nói:
- Để hồi báo ơn tri ngộ của Đại Đường, vương gia cùng Trương đại nhân, Lý Thiệu Cố muốn quay về Khiết Đan, chiêu hàng tàn quân cùng nhau quy hàng Đại Đường. Nhưng ta có một điều kiện, tướng sĩ Khiết Đan chỉ có thể dốc sức dưới trướng vương gia!
Tần Tiêu sững sờ:
- Vì sao?
Lý Thiệu Cố ngạo nghễ nói:
- Bởi vì trước mắt ta còn chưa phát hiện được có người thứ hai đủ sức khống chế dũng sĩ Khiết Đan!
Tần Tiêu không khỏi cười ha hả:
- Được rồi, ta tạm thời đáp ứng ngươi. Nhưng tin tưởng qua không được bao lâu, chính ngươi sẽ phát hiện thiên hạ Đại Đường nhân tài nhiều vô cùng. Tần Tiêu chỉ như muối bỏ biển mà thôi! Hơn nữa ta vẫn để cho ngươi chỉ huy tướng lĩnh dưới trướng của mình!
- Ngươi tin được ta?
Lý Thiệu Cố cười kỳ dị:
- Ngươi không sợ ta mang binh phản lại?
Tần Tiêu cười tự tin:
- Ngươi sẽ không!
- Vì sao?
Lý Thiệu Cố đề cao thanh âm.
Tần Tiêu lại cười:
- Bởi vì ngươi không chỉ là một kiêu hùng, còn là một trí giả cùng nghĩa sĩ.
Lý Thiệu Cố đột nhiên cười ha hả:
- Không thể tưởng được! Lý Thiệu Cố sống hơn bốn mươi năm, lại tới hôm nay mới kết bạn được một vị tri kỷ chưa đầy mười ngày!
Lý Thiệu Cố đột nhiên thay đổi ngữ điệu:
- Cho ta mười ngày thời gian, ta muốn đích thân mang hai vạn thiết kỵ đến dưới trướng vương gia dốc sức chinh phạt Tân La!
Tần Tiêu vô cùng vui mừng, giơ một bàn tay:
- Một lời đã định!
Lý Thiệu Cố nắm chặt tay hắn:
- Vỗ tay làm thệ!
Hai người nắm chặt tay, trong ánh mắt toát ra một cỗ tương tích tỉnh táo cùng khí phách hào hùng.
Sáng sớm, gió thổi phơ phất, thời tiết dễ chịu, sáng sớm đầu hạ luôn thật thoải mái.
Trên đại giáo trường ngoài thành Doanh Châu, bốn vạn đại quân khẩn trương tập kết, bố thành mười đội ngũ, đứng tại đài điểm tướng. Chiến mã hí vang, chiến giáp sáng ngời, cảnh tượng uy vũ hùng hồn.
Tần Tiêu một thân nhung trang đứng trên đài điểm tướng, trong lòng một trận hào hùng.
Quân đội hùng mạnh! Đại Đường Liêu Đông quân! Dũng sĩ trải qua máu lửa tẩy lễ!
Cuối giờ Mão, phía bắc có ba chiến mã chạy tới, thẳng vào quân doanh tiến đến trước mặt Tần Tiêu:
- Báo đại nguyên soái, Lý Thiệu Cố Lý tướng quân suất lĩnh ba vạn kỵ binh đã đến ngoài mười dặm Doanh Châu, chờ đại nguyên soái hạ lệnh!
- Tốt!
Tần Tiêu lớn tiếng quát:
- Mời họ vào, hạ lệnh, nổi trống, thổi tù và, xếp thành hàng hoan nghênh!
- Dạ!
Mười mấy binh tốt chạy ra, đứng trên vọng góc huy quân kỳ. Nhất thời vô số trống trận đánh vang, tù và thổi bay, chấn đến phạm vi mười dặm run rẩy.
Trong nháy mắt mặt đất run lên, bụi mù tận trời. Trong mông lung, chỉ thấy vạn mã chạy chồm, thanh thế xung thiên.
Cờ lệnh huy động, trống trận càng vang, tù và càng rõ, mấy vạn Đường quân cùng hét lớn:
- Hống, hống, hống!
Các tướng sĩ đều dùng hoành đao đập vào mặt thuẫn, tấu ra làn điệu trào dâng hùng hồn.
Tần Tiêu đứng trên đài điểm tướng, trên mặt lộ nụ cười tự hào trầm ổn, đôi mắt híp lại nhìn mấy vạn binh mã Khiết Đan chạy tới, trong lòng cảm khái hàng vạn hàng nghìn. Còn chưa đầy một tháng trước, chính đại quân của hắn vẫn còn liều mạng sống chết với những người kia, xem như là cừu nhân không đội trời chung. Chỉ qua mấy ngày đã lập tức cùng những người kia kề vai chiến đấu... Quân sự cùng chiến tranh vốn là phục vụ cho chính trị, trong chính trị không có địch nhân cùng bằng hữu vĩnh hằng, chỉ có lợi ích là vĩnh hằng. Hôm nay là kẻ thù nhưng ngày mai lại là bằng hữu... Không biết trong lòng đám người Lý Thiệu Cố sẽ có cảm tưởng thế nào, có phải cũng giống như hắn nhận thức được ý nghĩa này không?
Đại quân Khiết Đan dừng lại cách quân doanh Đường quân chừng một dặm, ba vạn nhân mã bố trí thành ba đội ngũ, thổi vang tù và hồi đáp. Một đội nhân mã ước chừng hơn mười người đều cưỡi bạch mã, mũ da, áo tơi loan đao, hướng đài điểm tướng chạy tới.
Tần Tiêu híp mắt quan sát, chính là đám người Lý Thiệu Cố. Vì thế nói với Lý Vi Ấn bên cạnh:
- Ngươi là thiếu đầu lĩnh, đi nghênh đón thân thúc của ngươi đi!
Lý Vi Ấn gật gật đầu, xoay người lên ngựa, mang theo mấy thân vệ đi lên nghênh tiếp. Nhóm người Lý Thiệu Cố nhìn thấy Lý Vi Ấn, đều xoay người xuống ngựa dùng quân lễ Đại Đường chào nhau, sau đó đi về hướng đài điểm tướng.
Chung quanh đài điểm tướng là tướng sĩ thiên binh mặc áo giáp đen đứng hầu. Đám người Lý Thiệu Cố không tự chủ được đưa mắt nhìn họ hồi lâu, trong lòng thầm kinh ngạc cảm thán.
Lý Thiệu Cố đi tới trước đài điểm tướng, quỳ một gối cúi đầu, chắp tay ôm quyền nói:
← Hồi 444 | Hồi 446 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác