← Hồi 437 | Hồi 439 → |
Nhị tướng cười nói:
- Có đại soái đích thật là không đáng sợ.
- Lui quân, quay về Doanh Châu.
Tần Tiêu hạ lệnh:
- Chỉnh đốn quân mã, chuẩn bị quyết chiến cùng Hắc Thủy Mạt Hạt!
Tần Tiêu mang theo đội ngũ vừa tới Doanh Châu, thám báo phía đông chạy về truyền tin tức:
- Đại quân Hắc Thủy Mạt Hạt trú đóng tại Liêu Tây cùng Uy Hóa đã bắt đầu thối lui!
Lần này Tần Tiêu có chút không hiểu nổi, chúng tướng đều đưa mắt nhìn nhau. Tần Tiêu không khỏi cười nói:
- Không đến mức đi? Tần mỗ có uy lực lớn như vậy? Vừa mới xuất hiện ở Doanh Châu, Tân La bỏ chạy, ngay cả sáu bảy vạn đại quân Hắc Thủy Mạt Hạt cũng bị dọa lui?
Mặc Y nhìn Tần Tiêu cười khanh khách:
- Tôi xem không đến mức, vừa rồi Mạt Hạt mới thối lui, chỉ là muốn hội tụ cùng bộ đội chủ lực lấy nhiều đánh ít. Hiện tại bọn hắn lùi lại nói không chừng sẽ có quỷ kế!
- Quỷ kế?
Tần Tiêu cười ha hả:
- Bọn hắn mà cũng nghĩ được quỷ kế sao?
Chúng tướng cười vang, dù sao giải quyết vây khốn tâm tình của mọi người rất tốt.
Trở lại trong thành, Kim Lương Phượng cùng Chu Dĩ Đệ nghênh đón, mọi người cùng nhau đi vào phủ đô đốc.
Không gặp vài ngày, mọi người đều có thật nhiều vấn đề muốn hỏi lẫn nhau, trong phòng nghị sự phi thường náo nhiệt. Tần Tiêu nhìn thủ hạ, trong lòng dị thường vui vẻ. Mọi người tán gẫu thật cao hứng, lại có binh tốt thủ thành chạy tới báo tin:
- Bột Hải quận vương phái sứ giả đến đang ở ngoài cửa thành đông cầu kiến!
Tần Tiêu nhất thời quá đỗi vui mừng, cười ha ha nói:
- Ta đã nói Hắc Thủy Mạt Hạt lui quân không đơn giản như vậy! Cho mời sứ giả Bột Hải quốc vào đây!
Một lát sau một hán tử cao lớn, dáng người cực kỳ uy mãnh, trên người mặc áo giáp, đầu đội mũ da đuôi cọp hướng Tần Tiêu vươn một tay đặt lên ngực bái lễ:
- Mạt tướng Đại Vũ Nghệ, phụng mệnh Bột Hải quận vương đặc biệt đến bái kiến Liêu Dương Vương! Liêu Dương Vương điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!
- Đại Vũ Nghệ?
Tần Tiêu không khỏi nghi hoặc nói:
- Ngươi là... nhi tử của Bột Hải quận vương sao?
Trong lòng hắn không khỏi buồn cười nghĩ thầm: Tên của Bột Hải quận vương là Đại Hỗ Vinh đã vô cùng quái lạ rồi! Nghe nói người kia là hậu duệ Cao Ly, nhưng lại họ Đại.
Sinh nhi tử lại gọi là Đại Vũ Nghệ, thật sự ngộ nghĩnh, ha ha!
Đại Vũ Nghệ khiêm cung nói:
- Hồi điện hạ, mạt tướng chính là con trai trưởng của Bột Hải quận vương!
- Nga, nguyên lai là thế tử!
Tần Tiêu cười to:
- Ngồi vào bên chỗ ta! Nói cho ta một chút, phụ thân ngươi vẫn khỏe chứ?
Đại Vũ Nghệ nhiều lần chối từ vẫn bị Tần Tiêu lôi kéo ngồi xuống thượng vị bên cạnh hắn. Tần Tiêu an bài tiệc rượu ca múa khoản đãi thế tử Bột Hải quận vương.
Trước đó mới khí thế hừng hực chém giết, trong nháy mắt đã là cảnh tượng ca múa mừng thái bình. Các tướng quân trên người còn mặc trọng giáp dính máu, đã chén lớn uống rượu ăn thịt, hưởng thụ thắng lợi đến không dễ dàng.
Đại Vũ Nghệ kính Tần Tiêu một chén rượu, khiêm cung nói:
- Mạt tướng phụng mệnh Bột Hải quận vương đặc biệt đến tương trợ vương gia phá địch! Lần này mạt tướng mang theo năm vạn thiết kỵ tinh nhuệ cùng một vạn mâu thủ của Bột Hải quốc, tổng cộng sáu vạn nhân mã, đã khuynh hết binh lực của quốc gia đến chiến Hắc Thủy Mạt Hạt! Không ngờ chúng tôi vừa đánh tới gần Uy Hóa huyện, Hắc Thủy Mạt Hạt lại tự mình rút lui. Sau đó nghe ngóng mới biết được là vương gia tự mình dẫn tinh binh đánh trở về, giải quyết nguy cơ Doanh Châu! Uy danh của vương gia quả nhiên là uy chấn địch đảm, sở hướng vô địch!
- Ha ha, tới tốt, tới rất tốt!
Tần Tiêu vui mừng cười to:
- Bột Hải quận vương quả thật là trung can nghĩa đảm! Yên tâm, ta sẽ đích thân khải tấu triều đình nói rõ việc này, đến lúc đó hoàng thượng nhất định có trọng thưởng!
Trên mặt Đại Vũ Nghệ lộ vẻ vui mừng, rời ghế thi lễ:
- Đa tạ Liêu Dương Vương!
- Đừng khách khí!
Tần Tiêu vẫy tay mời hắn ngồi xuống, lôi kéo tay hắn nói:
- Thế tử hùng tráng như thế, nhất định là một vị mãnh tướng khó được. Ta đã sớm nghe nói Bột Hải quận vương Đại Hỗ Vinh có một nhi tử dũng quan tam quân, chính là ngươi đi?
- Không dám, không dám, mạt tướng hổ thẹn!
Đại Vũ Nghệ cười nói:
- So sánh với võ nghệ cái thế của vương gia, mạt tướng chẳng khác gì đom đóm. Phải rồi vương gia, lần này mạt tướng phụng mệnh phụ vương mang tới năm vạn thạch lương thực cho Doanh Châu cùng một ngàn đầu heo. Khi mạt tướng xuất phát đến Doanh Châu, lương thực đã phái người chở tới. Tin tưởng sáng sớm ngày mai là có thể đến nơi. Người Bột Hải chúng tôi không nuôi dê, cũng không ăn thịt dê. Chúng tôi chủ yếu chăn nuôi heo, kỳ thật dự định tặng trâu bò, nhưng hiện tại đang cuối xuân đầu hạ, chính là thời gian cần nuôi dưỡng chúng. Vì vậy phụ vương dự định thêm vài tháng mới mang tới tặng Doanh Châu thêm ba ngàn đầu trâu bò sau!
- Ai nha, thật sự là quá khách khí!
Tần Tiêu ha ha cười nói:
- Bột Hải quận vương thật là giúp người khi gặp nạn! Thật không dám giấu diếm, hiện tại quân dân Doanh Châu đang cần lương. Trách ta nhất thời khinh thường đánh mất Du Quan khiến đường vận lương bị chặt đứt. Mấy chục vạn quân dân Doanh Châu trước mắt muốn ăn cơm cũng thành vấn đề lớn.
Tần Tiêu thầm nghĩ trong lòng: Tặng lương thực còn tặng heo, lại hứa tặng thêm mấy ngàn đầu trâu bò... mặc dù rộng rãi nhưng rõ ràng cho thấy có điều cầu ta. Chờ sau khi chuyện thành công sẽ tặng cho ta, chính là ý tứ này sao? Ngươi đã không mở miệng nói, vậy ta cho ngươi bậc thang bước xuống, ta hỏi ngươi đi... tuy rằng ta không cần mấy ngàn đầu trâu bò kia, nhưng bánh ít đi thì bánh quy lại ta vẫn biết...
- Thế tử, không biết Bột Hải quận vương có yêu cầu gì với Đại Đường hay không? Nếu như có thì cứ nói.
Tần Tiêu vỗ ngực son sắt nói:
- Bột Hải quận vương giúp ta nhiều như vậy, vì Đại Đường lập được công lớn, tin tưởng hoàng thượng cùng triều đình sẽ không tiết kiệm ban thưởng đâu.
- Không dám cầu thưởng!
Đại Vũ Nghệ là người ngay thẳng, vì vậy nói:
- Phụ vương đích thật có điều thỉnh cầu. Chính là thỉnh vương gia ủng hộ Bột Hải quốc thống nhất các bộ Mạt Hạt. Đầu tiên là đánh bại Hắc Thủy Mạt Hạt. Trong các bộ Mạt Hạt, chỉ có Hắc Thủy Mạt Hạt cường thịnh nhất, từ trước tới nay không chịu phục ai, lại thường xuyên xâm lược tứ phương. Lần này Bột Hải quốc mượn nhờ Đại Đường trợ giúp, đánh bại Hắc Thủy Mạt Hạt!
- Được!
Vượt ngoài ý liệu của Đại Vũ Nghệ, Tần Tiêu lại thập phần sảng khoái quyết đoán nói:
- Nói đi, muốn chúng ta làm sao giúp các vị?
Đại Vũ Nghệ thoáng sững sờ, lập tức vô cùng vui mừng nói:
- Nếu vương gia sảng khoái như thế, mạt tướng cũng không khách khí. Ý tứ của phụ vương chính là vương gia có thể phái ra đại tướng cùng mưu sĩ suất lĩnh vài ngàn tới một vạn nhân mã trợ giúp chúng tôi cùng đi tấn công Hắc Thủy Mạt Hạt hay không?
Tần Tiêu nghe xong lời này khẽ gật đầu, trong lòng cân nhắc: Mấy ngàn một vạn nhân mã rõ ràng không làm được đại sự gì. Nhưng nếu có binh mã Đại Đường can dự, điều này cũng sẽ hướng man tộc đông bắc tỏ vẻ Đại Đường ủng hộ Bột Hải quốc thống nhất Mạt Hạt... như vậy tính chất sẽ hoàn toàn khác hẳn.
*****
Lấy man tộc chế man tộc, xem ra là một biện pháp tốt. Nhưng chờ sau khi Bột Hải quốc thống nhất Mạt Hạt, vậy Đại Đường cần phải khống chế một Mạt Hạt thống nhất. Như vậy sẽ gia tăng thêm phiêu lưu cùng khó khăn... Dù sao nếu để một mình Bột Hải một nhà độc đại, sẽ mang đến một ít tai họa ngầm.
Tần Tiêu chứng kiến Kim Lương Phượng ra dấu bằng mắt cho mình, ý bảo mình đồng ý.
Tần Tiêu cười hào phóng:
- Như vậy đi, người Bột Hải các ngươi thiện chiến nhưng không giỏi mưu lược, chỗ này của ta có hành quân trưởng sử Kim Lương Phượng Kim tiên sinh, dụng binh như thần trí thâm như hải, ta để cho hắn mang theo Tả Kiêu Vệ tướng quân Chu Dĩ Đệ suất lĩnh một vạn bộ binh cùng các ngươi chinh phạt Hắc Thủy Mạt Hạt thế nào? Trong chốn thâm sơn cùng cốc, mạch đao của bộ binh Đại Đường rất có đất dụng võ nga!
Đại Vũ Nghệ nhất thời quá đỗi vui mừng:
- Đa tạ Liêu Dương Vương!
- Ha ha, đừng khách khí, đều là người một nhà thôi!
Tần Tiêu cười to, lại nói với mọi người:
- Hôm nay không chỉ cần chúc mừng thắng lợi, còn cần mời tiệc tẩy trần cho thế tử Bột Hải quận vương! Mọi người ăn uống sảng khoái đi!
Vào đêm, buổi tiệc đã tan.
Tần Tiêu giữ lại Kim Lương Phượng, mời vào trong nội đường phòng nghị sự.
So với dáng vẻ vui cười vừa rồi, lúc này sắc mặt Tần Tiêu đã trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều. Hắn đứng cạnh sa bàn, cau chặt mày nói:
- Khiết Đan bị đánh ngã, người Tân La lui giữ Du Quan, Hắc Thủy Mạt Hạt bị dọa lùi. Theo mặt ngoài mà xem nguy cơ Doanh Châu đã giải trừ. Nhưng lần này chúng ta trả giá quá thảm thống. Bên Sĩ Hộ Chân Hà hai vạn nhân mã của ta hi sinh hơn năm ngàn người, trọng thương hơn bốn ngàn người, quân số giảm suốt cơ hồ suốt một vạn. Bên Doanh Châu thì thế nào?
Kim Lương Phượng nói:
- Uy Hóa huyện cùng Liêu Tây huyện thất thủ, may mắn thối lui đúng lúc, Chu Dĩ Đệ cùng Hoàn Tử Đan chỉ tổn thất hơn ba ngàn người. Cuộc chiến thủ thành hôm nay phỏng chừng cũng khoảng số đó. Đại soái lưu lại ba vạn binh mã phòng thủ Doanh Châu tổng cộng tổn thất hơn sáu ngàn người.
- Nói cách khác cộng thêm một vạn người ta mang về, hiện tại toàn bộ trong thành chỉ có hơn ba vạn năm ngàn binh mã?
Tần Tiêu cau mày nói:
- Đã vậy mới đáp ứng người Bột Hải mang đi một vạn, Doanh Châu chỉ còn lại hai vạn năm ngàn, có chút không đủ dùng ah!
- Quách Tri Vận mang một vạn người ra ngoài, đến bây giờ còn không có tin tức, thật không biết thế nào.
Kim Lương Phượng cũng có chút lo lắng nói:
- Người Tân La ở Du Quan có hai vạn năm ngàn nhân mã, Quách Tri Vận muốn chặt đứt quân đội tiếp viện của bọn hắn, đích thật là có chút khó khăn.
- Cho nên ta mới khẩn cấp, chúng ta nhất định phải nhanh chóng chiếm lại Du Quan.
Tần Tiêu nói:
- Ngươi không phát hiện sao, người Bột Hải lợi dụng chuyện trong tay ta thiếu lương mà tìm ta cò kè mặc cả.
- Cũng không hẳn là chuyện xấu.
Kim Lương Phượng cười nói:
- Để người Mạt Hạt tự nội đấu, chúng ta đi theo hiệp trợ, giám sát, thu lợi. Không phải là chuyện tốt sao?
- Phải, ta chẳng qua là không muốn chuyện gì cũng cầu người mà thôi.
Tần Tiêu gật đầu, trịnh trọng nói với Kim Lương Phượng:
- Lần này ngươi đi Hắc Thủy Bạch Sơn có thể nói là trách nhiệm trọng đại, ta cũng không dám đem trọng trách này giao cho người khác. Ngươi phải kiên trì một nguyên tắc, làm cho mâu thuẫn của Bột Hải quốc cùng các bộ Mạt Hạt trở nên gay gắt, cũng làm cho thời gian chiến tranh kéo càng lâu càng tốt, cần phải "tiêu hao" thật hoàn toàn. Để cho bọn họ chế ước lẫn nhau, tiêu hao hết thực lực, hiểu rõ chưa?
- Hiểu được.
Kim Lương Phượng mỉm cười nói:
- Kỳ thật trong lòng ta cũng nghĩ như vậy. Nếu để Bột Hải quốc độc đại đông bắc, cũng không phải là chuyện tốt. Ta sẽ không để họ thuận lợi định các bộ Mạt Hạt. Nhất định phải làm cho họ luôn có đối thủ, luôn có phiền toái. Như vậy Đại Đường mới có thể thoải mái khống chế bọn họ.
- Ha ha, quả nhiên đủ gian!
Tần Tiêu không khỏi nở nụ cười:
- Xem ra ngươi còn hiểu rõ hơn cả ta, đến lúc đó cũng biết nên làm như thế nào, ta cũng không muốn nói nhiều. Nhớ kỹ, tranh thủ thêm thời gian cho ta. Nửa năm, nửa năm đi, ta cần nửa năm thời gian.
Tần Tiêu hung hăng vỗ một quyền lên bản đồ, ngay bán đảo Triều Tiên, oán hận quát:
- Bình định địa phương này!
Kim Lương Phượng không khỏi ngạc nhiên:
- Đại soái, ngươi tính toán toàn diện dụng binh đối với Tân La? Việc này chỉ sợ không ổn đi?
- Có gì mà không ổn?
Tần Tiêu trầm giọng quát:
- Lão tử muốn giáo huấn người, có gì mà không ổn?
Kim Lương Phượng bị lời này của Tần Tiêu làm á khẩu, ngây người một lúc lâu nói:
- Lần này Tân La Mạc Ly Chi – An Đông đô hộ phủ gây phiến loạn. Chúng ta không lý do toàn diện dụng binh với Tân La. Hơn nữa xưa nay Tân La là nước phụ thuộc Đại Đường, đây là việc nhà. Đối Tân La không thể giết hại như với Đột Quyết cùng Khiết Đan. Tựa như ngươi nói, giáo huấn người nhà đạp vài cước là được, không đáng đánh tàn phế hoặc là tiêu diệt đi?
- Cổ hủ, ngươi là lão cổ hủ!
Tần Tiêu có chút hổn hển kêu lên:
- Nếu người nhà của ngươi kéo đao muốn giết ngươi, ngươi sẽ làm sao? Nga, ngươi nói với hắn "ngoan, đừng nghịch ngợm", sau đó tát vài cái cho qua chuyện? Người ta còn không chửi mắng ngươi không gia giáo! Chỉ là một Mạc Ly Chi của Tân La đã dám kích động Đột Quyết, Khiết Đan, Hắc Thủy Mạt Hạt mưu phản Đại Đường, ý đồ phân cách Liêu Đông ra ngoài tự lập làm vua, mẹ nó, người nhà như vậy còn không đánh cho nặng, không đánh gãy xương cốt, Đại Đường còn mặt mũi gì nữa?
- Ách...
Kim Lương Phượng bị lời nói của Tần Tiêu làm nín bặt, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, buồn bực một lúc lâu mới ho khan một tiếng nói:
- Theo ta thấy nên xin chỉ thị của triều đình một chút mới thỏa đáng. Thời Cao Tông Đại Đường từng phái Lý Tích cùng Tiết Nhân Quý bình định Cao Lệ, từ đó Tân La thống nhất Cao Ly, sau đó lại thuộc về Đại Đường. Tới Phượng Nghi nguyên niên thủy sư của Tiết Nhân Quý đại bại khi phạt Phổ, Đại Đường không còn đóng quân ở Tân La. Qua nhiều năm như thế người Tân La vẫn luôn trự trị. Lần này đại soái muốn đem binh mã Đại Đường đánh vào Tân La, chỉ sợ... sẽ khiến cho một ít văn nhân sĩ tử cùng đại thần triều đình, quý tộc Tân La dùng ngòi bút làm vũ khí công kích, thậm chí sẽ lưu lại chỗ bẩn trong sử sách ah!
Tần Tiêu nghe xong những lời này, chậm rãi quay đầu lại, híp mắt, có chút lãnh liệt nhìn Kim Lương Phượng, chậm rãi nói:
- Đảm đương làm người đi trước, là vì an bình của đời sau. Kim tiên sinh, ngươi cẩn thận, điệu thấp, những việc này đều không sai. Ta cũng thừa nhận trước kia ta luôn cẩn thận, chỉ sợ chạm tới thần kinh mẫn cảm của ai đó. Làm chuyện gì cũng bo bo giữ mình, ẩn nhẫn lui nhường. Thế nhưng lần này ta muốn kiên trì quan điểm cùng hành động của mình, ngươi biết tại sao không?
Kim Lương Phượng ngạc nhiên:
- Vì sao?
- Bởi vì, ta là người đã chết qua hai lần. Hơn nữa là do người khác dùng tính mạng của mình đổi lại tính mạng hiện tại của ta.
← Hồi 437 | Hồi 439 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác