← Hồi 438 | Hồi 440 → |
- Chỉ từng tử vong mới biết được ý nghĩa cùng giá trị của sinh mạng. Có một số việc đáng giá cho chúng ta đi kiên trì cùng nỗ lực. Việc này ta không cách nào giải thích rõ ràng với ngươi. Ta chỉ nói một câu, chuyện chinh phạt Tân La là chuyện mà ta nên làm.
Kim Lương Phượng đứng ngây hồi lâu, vẫn chậm rãi lắc đầu:
- Ta... vẫn không hiểu rõ.
- Ngươi không cần hiểu rõ.
Tần Tiêu chắp tay sau lưng, chậm rãi đi tới cạnh sa bàn, chỉ vào Du Quan nói:
- Ta muốn đích thân mang binh đi thu phục Du Quan, ra sức đánh Cao Văn Giản. Sau đó xua binh nam hạ! Nếu người Tân La không mở thành xin hàng, ta sẽ san bằng An Đông đô hộ phủ, thẳng đến Kim thành, huyết tẩy Tân La!
Kim Lương Phượng nhảy mạnh, hôm nay Tần Tiêu phạm choáng váng gì? Thật không giống tính tình của hắn!
Tần Tiêu liếc mắt nhìn Kim Lương Phượng, nặng nề nói:
- Ngươi chỉ cần làm tốt một việc, là kéo dài chiến tranh của Mạt Hạt, càng thảm càng tốt. Chờ sau khi ta thu thập xong Tân La, sẽ quay về xử lý Mạt Hạt tộc.
Kim Lương Phượng có chút ngây người nhìn Tần Tiêu, đờ đẫn gật đầu.
- Không có việc gì, ngươi trở về nghỉ ngơi đi. Mấy ngày nay ngươi cũng mệt lắm rồi.
Tần Tiêu đi ra ngoài:
- Ta cũng đi nghỉ ngơi. Chờ ngày mai lương thực của người Bột Hải vận chuyển vào thành xong, tam quân khởi hành!
- Dạ...
Kim Lương Phượng lau mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Toàn thân Tần Tiêu ngâm mình trong bồn tắm lớn, đã trở nên nửa mê nửa tỉnh. Mặc Y ở phía sau xoa bóp vai hắn, lặng lẽ rơi nước mắt.
Nàng nhìn thấy vết bầm tím trên ngực Tần Tiêu, trên lưng cũng xanh tím một mảnh.
Nàng hỏi thăm hắn sao lại bị thương, Tần Tiêu chỉ nhẹ nhàng nói không cẩn thận bị đánh xuống ngựa rồi cho qua, Mặc Y không nhịn được đau đớn trong lòng. Nàng sớm đã phát hiện trên khải giáp của hắn tràn ngập vết cắt, minh quang giáp cũng có dấu vết bị nện cong oằn, có thể tưởng tượng ra được cuộc chiến lúc đó thảm thiết ra sao.
Thân thể Tần Tiêu căng cứng ngắc, Mặc Y xoa bóp thật lâu, tay cũng có chút tê dại mà cơ bắp của hắn vẫn chưa thể thả lỏng. Trong lòng Mặc Y càng chua xót, không nhịn được từ phía sau ôm lấy hắn, hai tay vuốt nhẹ bộ ngực cường tráng của hắn, òa khóc nức nở.
Tần Tiêu giật mình tỉnh giấc, vỗ nhẹ tay Mặc Y, khuyên nhủ:
- Khóc gì đây, a đầu ngốc? Ta không có việc gì, lành lặn trở lại không thấy sao?
- Muội... trong lòng muội cảm thấy sợ hãi.
Mặc Y nức nở nói:
- Nếu huynh xảy ra chuyện gì không về được, muội phải làm thế nào bây giờ! Muội làm sao đối mặt với Tiên nhi bọn họ, còn có hài tử của chúng ta...
- Đừng suy nghĩ nhiều quá.
Tần Tiêu cầm tay Mặc Y hôn nhẹ, ôn nhu nói:
- Bình an là tốt rồi. Đại nạn không chết tất có hậu phúc thôi, ha ha...
- Huynh còn cười được.
Mặc Y có chút hờn giận cắn nhẹ lên đầu vai hắn, lẩm bẩm:
- Có phải lại sắp mang binh xuất chinh không?
- Phải!
Tần Tiêu lên tiếng:
- Thu thập Tân La.
Mặc Y ngây người một lúc lâu, lúng túng nói:
- Không đích thân đi có được không?
- Mặc Y...
Tần Tiêu không trực tiếp trả lời, thanh âm chậm rãi:
- Con người của ta còn chưa chân chính hận qua ai, thật sự. Qua nhiều năm như vậy ta trộn lẫn vào vô số thị phi, giết người không ít. Từ nghịch đảng Giang Nam, đến Đột Quyết Mặc Xuyết, Hề tộc nhân, người Khiết Đan, ta kỳ thật còn chưa từng chân chính hận bọn hắn, chỉ là một loại trách nhiệm, hoặc nói là bản năng, cần tiêu diệt, cần chiến thắng bọn họ. Nhưng bây giờ ta thật hận một ít người.
Mặc Y ngạc nhiên nói:
- Người Tân La?
- Phải!
Tần Tiêu cầm khăn tắm, nắm chặt lại, xương cốt rung động, nước văng bốn phía:
- Ngay bờ Sĩ Hộ Chân Hà, ta mất đi chiến hữu tốt nhất, còn có chiến mã của ta. Ta tận mắt nhìn thấy thậm chí là tự tay tiễn họ xuống suối vàng. Trong bọn họ có những người còn vì ta mà chết. Vì bọn họ, ta không có lý do gì mà không hận người Tân La! Đám người Tân La do Cao Văn Giản cầm đầu!
Thân hình Mặc Y thoáng run lên. Bởi vì nàng rõ ràng cảm thấy cơ thể Tần Tiêu như căng cứng ra, toàn thân tràn ngập lực lượng cường đại, tùy thời như sắp bùng nổ. Nhiều năm qua nàng chưa từng nhìn thấy hắn nghiến răng nghiến lợi tức giận như thế. Loại cảm giác oán hận cùng oán giận đến từ cảm tình chân thành tha thiết của hắn, hùng hồn mà kịch liệt, thế không thể đỡ. Tin tưởng ở hiện tại, nếu có ai ra mặt ngăn cản hắn, cũng không thể nào. Một nam nhân như vậy, một khi thực sự quyết định cần đi làm một việc, quyết sẽ không quay đầu lại.
Mặc Y cắn môi nhíu mày, lẩm bẩm nói:
- Muội cũng muốn đi cùng, mang muội theo!
Tần Tiêu ném khăn xuống, hai tay kéo Mặc Y đến trước người, dùng lực ôm nàng kéo vào trong bồn tắm, nước văng bốn phía.
- Được!
Một chữ, kiên quyết mà quyết đoán từ trong miệng hắn phun ra.
Mặc Y vui vẻ nở nụ cười. Có thể cùng hắn chia sẻ khoái hoạt, chia sẻ bi thương cùng cừu hận, khiến cho nàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc cùng thỏa mãn.
Thân hình ướt đẫm của Mặc Y dán chặt trên người Tần Tiêu, hương thơm ngan ngát, hai người quấn quýt lấy nhau.
Tảng sáng hôm sau, Tần Tiêu cùng Mặc Y thân mặc giáp trụ, xuất hiện trên đài điểm tướng ngoài thành. Toàn bộ ba vạn năm ngàn binh mã Doanh Châu đã sắp xếp xong, chờ đợi duyệt binh cùng quân lệnh xuất chinh.
Thế tử Đại Vũ Nghệ của Bột Hải quốc cũng tham gia duyệt binh, than thở cảm thán. Đường quân thật uy vũ hùng tráng vô cùng, quân đội Bột Hải đương nhiên không thể so sánh.
Khi mặt trời lên cao, người Bột Hải đã tặng lương vào thành, Tần Tiêu gọi Kim Lương Phượng cùng Chu Dĩ Đệ phân ra một vạn bộ binh đi cùng Đại Vũ Nghệ rời khỏi Doanh Châu. Sau đó hắn tự mình điều động ra một vạn năm ngàn kỵ binh tinh nhuệ, trọng chỉnh Hổ Kỵ sư. Còn lưu một vạn người giao cho Thiệu Hoành phòng thủ Doanh Châu thành. Lấy đủ trang bị, dàn xếp lương thảo, hết thảy đều ổn thỏa.
Một vạn năm ngàn thiết kỵ đại bộ phận là thành viên của Hổ Kỵ sư trước kia.
Tần Tiêu đứng trên đài điểm tướng, tự tay lấy ra soái kỳ rèn luyện trong trận chiến máu lửa tại Sĩ Hộ Chân Hà, để tân niệm soái kỳ sứ Thiết Tam vung cao lên.
Hắn lớn tiếng nói:
- Soái kỳ này tuy rằng đã tàn phá không chịu nổi, tràn đầy máu đen. Nhưng trên thân của nó ngưng tụ máu tươi cùng anh linh hàng ngàn tướng sĩ Liêu Đông quân đã hi sinh! Hôm nay, ta mang theo anh linh của những vị anh hùng, đi báo thù huyết hận, an ủi hồn thiêng của các dũng sĩ!
- Báo thù huyết hận!
Các tướng sĩ hô lớn, tình cảm trào dâng. Trong này có rất nhiều người đều trải qua cuộc huyết chiến tại Sĩ Hộ Chân Hà. Trận chiến thảm thiết cùng bi tráng ấy đã lưu trí nhớ khắc cốt minh tâm trong lòng bọn họ. Lúc ấy bọn họ đều nhớ kỹ những chiến hữu từng đứng chung quanh mình, nhưng hiện tại tro cốt của rất nhiều người trong số họ đã rải trên Sĩ Hộ Chân Hà, theo gió mà đi.
Tần Tiêu xoay người lên ngựa, cầm phượng sí lưu kim đang chỉ về hướng tây:
- Mục tiêu Du Quan, xuất phát!
- Hống!
Vạn mã chạy chồm, cuốn theo gió lốc.
*****
Du Quan, hơn hai vạn đại quân Tân La khẩn trương sẵn sàng đón địch. Hai hướng đông tây Du Quan, Cao Văn Giản bày ra bảy tầng doanh trại, liên miên kéo dài hơn mười dặm, dựng đầy trạm gác lầu quan sát, đem Du Quan vây kín chẳng khác gì thùng sắt.
Trên quan đồi Du Quan, Cao Văn Giản có chút thấp thỏm bất an không ngừng qua lại, mấy quan chức cùng tướng quân bên cạnh chỉ trơ mắt nhìn hắn, không biết làm sao.
Rốt cục ngoài cửa truyền vào thanh âm tiểu hiệu hô to:
- Báo!
Cao Văn Giản vội bước ra lớn tiếng nói:
- Thế nào? Lương thảo đến chưa?
- Báo... báo Mạc Ly Chi đại nhân...
Tiểu hiệu ấp úng nói:
- Mạt tướng không phải cấp báo lương thảo, mà là báo cáo tình hình Doanh Châu!
- Ách?
Cao Văn Giản sửng sốt, mất kiên nhẫn nói:
- Nói nhanh, nói nhanh!
- Dạ...
Tiểu hiệu nuốt nước bọt:
- Thám mã vừa báo về, Hắc Thủy Mạt Hạt vây công Doanh Châu đã toàn quân rút lui!
- Ah?
Đám người Cao Văn Giản nhất thời kinh hãi:
- Tại sao lại như vậy?
Tiểu hiệu kinh sợ lắc đầu:
- Mạt tướng không biết...
- Cút!
Cao Văn Giản lớn tiếng quát mắng, còn muốn vung chân đá người. Tiểu hiệu chật vật không chịu nổi chạy ra ngoài. Cao Văn Giản đang bối rối, ngoài cửa lại có người cấp báo:
- Báo Mạc Ly Chi đại nhân, Bột Hải quốc phái ra sáu vạn đại quân đến giải vây Doanh Châu. Hiện tại Hắc Thủy Mạt Hạt đã lui về bản thổ cố thủ!
Trong lòng Cao Văn Giản lộp bộp, ánh mắt mở to, lẩm bẩm nói:
- Xong, xong rồi! Khiết Đan không có, hiện tại Hắc Thủy Mạt Hạt cũng bỏ chạy... Tần Tiêu nhất định sẽ tìm ta tính sổ!
Nghĩ đến đây hắn không nhịn được run rẩy, quan chức tướng tá chung quanh cũng run lên. Ngay lập tức có người đến gần thấp giọng nói:
- Đại nhân, hiện tại làm sao bây giờ? Mặc dù Du Quan là cổ họng Doanh Châu, nhưng cũng là địa phương trước sau đều thụ địch. Bốn phía đều kết nối với Hề tộc, U Châu, Khiết Đan, Doanh Châu. Từ phương nào đều có thể đánh tới... chúng ta có phải...
- Có phải cái gì?
Cao Văn Giản tức giận nói:
- Chạy trốn sao?
Mọi người nhất thời nín bặt, Cao Văn Giản gấp đến mức vò đầu, cố gắng trấn định ho khan vài tiếng, buồn bực nói:
- Vì sao lương thảo còn chưa tới? Phía nam Du Quan nối thẳng An Đông đô hộ phủ, lại không có gì ngăn cản. Hơn nữa bốn vạn đại quân tiếp viện phía sau cũng không thấy bóng dáng... con mẹ nó, đều đã chết rồi sao?
- Báo!
Lại có người kinh hoảng xông vào, lớn tiếng nói:
- Đại... đại nhân! Không tốt!
Cao Văn Giản phẫn nộ xông lên phía trước, đem tiểu hiệu báo tin xách lên:
- Gào cái quỷ gì! Chuyện gì?
Tiểu hiệu mở to mắt, rối loạn nói:
- Lương... lương thảo bị cướp! Đại quân tiếp viện đều bị ngăn tại Bạch Lang cốc, không thể xuất phát!
Cao Văn Giản kinh hãi kêu lên giận dữ:
- Đại quân từ vùng duyên hải thành Kiến An đi tới đây, trên đường không có bất kỳ trạm gác cùng thành trì, vì sao lại gặp ngăn cản?
- Tiểu... tiểu nhân không biết!
Tiểu hiệu kinh hoảng nói:
- Đại quân đi qua Bạch Lang Thủy xuống Du Hà Nguyên, đột nhiên một đội thiết kỵ Đường quân đột ngột xuất hiện, tấn công cướp đoạt lương thảo, sau đó còn thiêu hủy đại bộ phận quân nhu. Hơn nữa còn mai phục tại Bạch Lang cốc, ngăn cản đường đi của đại quân!
- Bao nhiêu người?
Cao Văn Giản kinh sợ hỏi, đoạn đường xuất phát tới đây cơ hồ đều là bình nguyên, chỉ có địa hình Bạch Lang cốc có chút hiểm yếu, dễ thủ khó công, không nghĩ tới Đường quân lại mai phục ở nơi này!
- Khoảng... khoảng một vạn người!
Cao Văn Giản ngây dại, thì thào nói:
- Một vạn người? Doanh Châu làm sao dư ra một vạn người này? Trên tay Tần Tiêu không phải đang thiếu binh mã sao, từ nơi nào điều tới một vạn người đột kích bất ngờ... Trời ạ, chẳng lẽ là thiên binh giáng xuống?
Tất cả mọi người kinh hoảng vây tới:
- Đại nhân, bây giờ nên làm gì?
- Báo... báo...
Lại có người xông vào lớn tiếng kêu lên:
- Đại nhân, có quân tình! Doanh Châu xuất binh hơn vạn người, do Tần Tiêu tự mình thống lĩnh hướng Du Quan đánh tới!
Bên Đường quân, Tần Tiêu phấn chấn thần uy, tự mình xông pha chiến đấu ngay phía trước, thế như chẻ tre công phá năm phòng tuyến phía đông Du Quan, trảm địch vô số!
Tần Tiêu hạ quân lệnh:
- Giết không tha!
Toàn bộ Đường quân không chút lưu tình đại giết hại!
Đối diện với khí thế như lửa của Liêu Đông quân, người Tân La dũng khí không đủ, sĩ khí hạ thấp. Hơn nữa những năm gần đây quân đội Tân La chưa từng chân chính đánh trận, làm sao là đối thủ của ác hổ sa trường như quân đội Tần Tiêu.
Một đường công phá, quả thật là vô cùng dễ dàng, năm phòng tuyến máu chảy thành sông, thi thể người Tân La trải đầy khắp nơi.
Không bao lâu đã đi tới Du Quan.
Cửa thành đóng chặt, binh mã cung tên san sát. Tường thành Du Quan cao lớn kiên cố đứng sừng sững trước mặt mọi người.
Du Quan chính là Sơn Hải quan đời trước. Tới thời Minh triều được duy tu tương liên cùng Trường Thành, dựa biển liên kết núi, hình thành Sơn Hải quan. Địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công.
Tần Tiêu gọi đại quân chỉnh đốn sắp xếp, chuẩn bị công thành. Tự mình cưỡi ngựa đến gần Du Quan.
Các tướng sĩ Tân La trên cổng thành khẩn trương phát run, đem cung nỏ kéo răng rắc không ngừng.
Tần Tiêu đi tới trước Du Quan, vung phượng sí lưu kim đang chỉ lên cổng thành, lớn tiếng giận dữ hét:
- Phản tặc Tân La, sớm hạ thành đầu hàng! Nếu chờ ta công tới, ngọc thạch câu phần chó gà không tha!
- Chó gà không tha...
Dư âm thật dài quanh quẩn, lòng người Tân La run rẩy. Bảy phòng tuyến thật dễ dàng bị Đường quân công phá. Thực lực như thế trong mắt người Tân La thật sự quá mức khủng bố. Hơn nữa thanh danh của Tần Tiêu đã uy chấn Liêu Đông. Hiện tại binh mã Tân La nhìn thấy mãnh tướng kim giáp hồng bào, tay cầm phượng sí lưu kim đang tự nhiên run sợ trong lòng.
- Cao Văn Giản ở chỗ nào?
Tần Tiêu nhìn thấy binh sĩ Tân La ngây ngốc không phản ứng, càng thêm tức giận kêu lên:
- Gọi hắn cút ra đây gặp ta!
Một tiếng quát vang, trên cổng thành xôn xao, có mấy người kêu to:
- Bắn tên, bắn tên!
Tần Tiêu cười lạnh, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích. Mưa tên bắn xuống, chín phần rơi xuống cách người hắn một trượng, chỉ có một ít bị hắn nhẹ nhàng đánh bay.
Soái kỳ sứ Thiết Tam đứng phía sau quát khẽ:
- Đại soái, không cần nhiều lời với bọn hèn nhát này, một tên không lưu chém chết toàn bộ, làm vậy càng thêm thống khoái!
Trong mắt Tần Tiêu bắn ra sát khí, chậm rãi gật đầu, vung tay, hơn trăm sĩ tốt đẩy ra hỏa nỏ sàng đen nhánh.
Tần Tiêu chỉ vào Du Quan lớn tiếng gầm lên:
- Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, trong thời gian một nén nhang mở cửa đầu hàng, gọi Cao Văn Giản cút ra đây gặp ta! Nếu không toàn bộ đều phải chết!
Người Tân La kinh hãi kêu to, đã có người hoảng loạn. Nhưng vẫn không chịu mở cửa đầu hàng, cũng không thấy Cao Văn Giản xuất hiện.
Sắc mặt Tần Tiêu âm trầm, trầm giọng hét lớn:
- Bắn tên công thành!
- Dạ!
Trăm Đường quân lớn tiếng hô to, ba mươi hỏa nỗ sàng đồng loạt phóng ra.
Nhất thời tên lửa dài hơn ba xích hướng Du Quan bắn tới. Tiếng nổ mạnh kịch liệt, đá vụn bay loạn, tứ chi phá nát. Thanh âm tiếng kêu to thảm thiết vang lên không dứt, trường hợp kinh hãi như địa ngục.
← Hồi 438 | Hồi 440 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác