Vay nóng Homecredit

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 432

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 432: Đem binh bắc thượng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

Thanh âm Tần Tiêu khô khan vang lên, trầm trọng như đá:

- Gia quyến... Lý Giai Lạc, đưa đến trong phủ đô đốc, tạm thời do ta tự mình chiếu cố. Chờ sau khi giải vây, ta thượng biểu triều đình nói rõ việc này, triều đình tự có công luận!

- Đại soái, người đã chết rồi, còn nghĩ những điều này có ích lợi gì?

Thiệu Hoành kích động kêu to lên:

- Đại soái, phát binh, phát binh ah! Phát binh báo thù cho đại tướng quân! Giết sạch người Tân La, huyết tẩy Tân La!

- Chấp hành quân lệnh!

Tần Tiêu trầm giọng quát:

- Bây giờ không phải thời gian xử trí theo cảm tính. Nếu không muốn phát sinh chuyện hôm nay lần nữa, thì làm theo lời của ta!

Dứt lời, Tần Tiêu nghiến răng nghiến lợi tức giận gầm hét lên:

- Người Tân La, ta sẽ không bỏ qua cho bọn hắn!

Dứt lời, Tần Tiêu đi nhanh về hướng hậu viện.

Mặc Y vội vàng bước theo, vừa đi vào phòng ngủ, Tần Tiêu trở tay đóng cửa lại, nhất thời nước mắt đầy mặt, hai tay ôm chặt miệng mình ô ô khóc lên.

Mặc Y đau lòng ôm hắn, cùng chảy nước mắt. Nàng hiểu rõ ràng, Tần Tiêu là Đại Đường chiến thần, là thống soái cùng cột trụ tinh thần của Liêu Đông quân, hắn không thể rơi nước mắt trước mặt tướng sĩ. Nhưng nàng càng hiểu rõ, trong lòng hắn bi thống cùng hối hận hơn xa bất luận kẻ nào. Tình cảnh này ai cũng có thể khóc rống thất thanh, chỉ riêng Tần Tiêu là không thể!

Ngày hôm sau, trời sắp sáng.

Tần Tiêu suốt một đêm không ngủ, chợt nghe bên ngoài truyền vào thanh âm non nớt:

- Ah... ah... ah...

Hắn nghi hoặc mở mắt xuống giường, hé cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy trong vườn có một tiểu nam hài được vài tuổi, cầm một thanh vỏ đao, đang luyện tập chém xuống. Nhìn tư thế của đứa bé, tuy rằng lực đạo tốc độ không tốt lắm, nhưng lại có vài phần phong thái của quân nhân Đại Đường, giơ tay nhấc chân hổ hổ sinh uy, đang tự mình luyện tập không ngừng.

Tần Tiêu nhìn lên sắc trời còn có chút âm u, còn rất sớm. Trong lòng nghi hoặc, khoác áo choàng, đi ra ngoài vườn.

Hài tử kia vẫn say sưa luyện đao, hoàn toàn không biết Tần Tiêu đã đến sau lưng hắn.

Tần Tiêu lúc này càng nhìn thấy rõ ràng, đây chính là đao pháp nhập môn của Đường quân, chỉ là hài tử luyện tập có chút sai lầm, vì thế nhịn không được lên tiếng:

- Chiêu này sai lầm rồi!

Tiểu nam hài nghe được thanh âm quay đầu lại, thấy được Tần Tiêu, quỳ một gối cúi đầu:

- Bái kiến Liêu Dương Vương, đại nguyên soái!

Tần Tiêu nghi hoặc tiến lên, ngồi xổm người xuống hỏi:

- Cháu nhận thức ta? Ai dạy cháu quân lễ này?

- Cháu nhận thức ngài, ngài là Đại Đường chiến thần, là tướng quân mà cha cháu sùng bái nhất!

Thanh âm của tiểu nam hài non nớt, nhưng nói thật nề nếp:

- Phụ thân nói với cháu, sau khi trưởng thành phải làm nam nhân như đại nguyên soái.

- Phụ thân cháu?

Tần Tiêu kéo hài tử đứng lên:

- Phụ thân cháu là ai?

Tiểu nam hài đứng thẳng thân thể, ưỡn ngực, thập phần tự hào lớn tiếng nói:

- Đại Đường Tả Kiêu Vệ đại tướng quân, Lý Giai Lạc!

Tần Tiêu nhất thời sửng sốt:

- Cháu là... nhi tử của Lý Giai Lạc?

Lúc này hắn mới nhớ tới đêm qua mình hạ lệnh đón gia quyến của Lý Giai Lạc đến phủ.

- Nói cho ta biết, cháu tên là gì?

Tiểu nam hài giống như một quân nhân nhìn thẳng phía trước, đứng nghiêm, nhấn mạnh từng chữ:

- Lý Quang Bật!

Lý Quang Bật, ba chữ này khiến Tần Tiêu lắp bắp kinh hãi.

Nhi tử của Lý Giai Lạc lại là Lý Quang Bật, vì sao trước kia hắn vẫn luôn không biết?

Tần Tiêu nhìn nhi đồng chỉ mới sáu bảy tuổi nhưng lại tỏ vẻ như người trưởng thành, không khỏi cảm thấy vô cùng hứng thú. Lý Quang Bật, danh tướng trong lịch sử Đại Đường, hiện tại lại gặp hắn, chẳng lẽ chính là ý trời?

- Lý Quang Bật, ta hỏi cháu.

Tần Tiêu nói:

- Cháu có biết phụ thân cháu đã hi sinh không?

- Biết!

Lý Quang Bật vẫn không nhúc nhích, đứng nghiêm.

- Vậy cháu... không thương tâm sao?

Cho dù có chút không tình nguyện nhưng Tần Tiêu vẫn hỏi.

- Cháu...

Nhi đồng dù sao vẫn là nhi đồng, nói tới đây, hiển nhiên lộ ra thần sắc thương cảm, cúi đầu nói nhỏ:

- Thương tâm!

Tần Tiêu nhớ rõ Lý Giai Lạc có nói qua, hi vọng mình có thể buông tha cho người nhà của hắn.

Buông tha? Vì sao hắn phải dùng từ này đây? Chẳng lẽ ở trong lòng hắn mình là người khắc nghiệt lại vô tình như thế sao? Cho dù Lý Giai Lạc không làm tròn bổn phận làm trái quân lệnh, cũng không đến nỗi khiến cho gia quyến chịu liên lụy. Huống chi ở thời khắc sau cùng hắn cũng không quên mình là quân nhân Đại Đường, dùng tín nhiệm liều mạng phải chết mà chiến đấu. Người như vậy, là anh hùng ah!

- Lý Quang Bật, cháu thích gì nhất?

Tần Tiêu hỏi, hắn muốn đem lòng áy náy cùng tiếc hận đối với Lý Giai Lạc bồi thường cho Lý Quang Bật.

- Tham gia quân ngũ!

Lý Quang Bật không chút nghĩ ngợi liền nói.

Tần Tiêu khẽ cười:

- Ý ta muốn hỏi cháu thích nhất đồ vật gì?

Lý Quang Bật nghĩ nghĩ, đem vỏ đao đưa tới trước mặt Tần Tiêu nói:

- Cháu thích nhất chính là đao. Đây là vỏ đao của phụ thân, chuôi đao bị phụ thân nắm chặt trên tay không cách nào lấy xuống. Chỉ lưu lại vỏ đao này làm kỷ niệm...

Tần Tiêu cầm lấy vỏ đao, tinh tế vuốt ve một lúc. Đây là một vỏ đao bình thường có chút già cỗi, không có địa phương nào đặc biệt. Đặc thù duy nhất là trên thân vỏ đao khắc vài chữ xiêu vẹo: "Đại Đường Lý Giai Lạc".

- Cháu khắc sao?

Tần Tiêu nhẹ giọng hỏi. Trước mắt hắn lại hiện ra vẻ mặt vui cười cùng giọng nói hình ảnh của Lý Giai Lạc. Tuy rằng thời gian ở chung không dài, tình cảm giữa đôi bên so sánh với Lý Tự Nghiệp cùng Thạch Thu Giản vẫn có chút chênh lệch, nhưng dù sao cũng là chiến hữu cùng vào sinh ra tử, trong lòng Tần Tiêu chợt nổi lên thương cảm vô hạn.

- Dạ!

Lý Quang Bật đáp, thần sắc có chút ngại ngùng:

- Cháu... khắc không đẹp, cháu viết chữ, có chút khó xem.

- Không, tốt lắm.

Tần Tiêu đem vỏ đao trả lại cho Lý Quang Bật, gỡ xuống chuôi Phong Tuyết đao mà Kim Lương Phượng tạo ra cho hắn, đưa tới trước mặt Lý Quang Bật:

- Cầm đi!

- Không... không thể!

Lý Quang Bật có chút kinh sợ lui về phía sau:

- Phụ thân đã nói với cháu, đại soái có ba kiện bảo vật, Phượng Sí Lưu Kim Đang, Phong Tuyết đao cùng Đạm Kim Mã, đều là vật mà đại soái thích nhất. Cháu... cháu không thể nhận!

- Cha cháu chưa nói với cháu, đao kiếm cùng chiến mã chỉ đưa tặng cho anh hùng hảo hán sao?

Vẻ mặt Tần Tiêu mỉm cười nói:

- Cầm đi, tiểu anh hùng!

Lý Quang Bật kẹp vỏ đao của phụ thân trong tay, nghi hoặc lại hưng phấn chậm rãi vươn tay ra vừa muốn tiếp nhận trường đao, không ngờ từ phía sau truyền tới thanh âm của một nữ nhân:

- Không thể, Quang Bật!

Lý Quang Bật nhanh chóng rút tay về, quay đầu kêu lên một tiếng:

- Mẫu thân!

Một phụ nhân đầu mang tang trắng, khoảng hơn ba mươi chạy nhanh tới quỳ rạp trước mặt Tần Tiêu:

- Kinh động đến vương gia, xin thứ tội!

- Phu nhân xin đứng lên!

Tần Tiêu nói:

- Không kinh động gì đến ta, Quang Bật là một hài tử tốt, ta thật thích!

- Vương gia quá yêu!

Lý phu nhân đứng dậy, sợ hãi đứng sang một bên cúi đầu nói:

- Là tôi dạy dỗ không tốt, làm cho hài tử không biết cấp bậc lễ nghĩa. Quang Bật, còn không mau nhận lỗi với vương gia.

*****

- Không cần, tiểu hài tử không làm sai việc gì.

Tần Tiêu khẽ thở dài một hơi, nói:

- Gia quyến của trung liệt đã hi sinh, triều đình cần nên chiếu cố nhiều hơn. Sau này các ngươi cứ ở lại phủ đô đốc đi, ta sẽ phái người đến hầu hạ. Hài tử Quang Bật này không tệ, nếu phu nhân nguyện ý ta muốn cho hài tử một cơ hội, tự mình dạy dỗ nhi đồng!

- Việc này...

Lý phu nhân vừa kinh hãi vừa vui mừng, do dự nói:

- Làm sao dám đảm đương...

Tần Tiêu mỉm cười:

- Không có vấn đề gì. Ta nhìn dáng vẻ của nhi đồng, đã nghĩ tới phụ thân của hắn bật người hoành đao rong ruổi chiến trường. Ta cũng hi vọng hồn thiêng của Giai Lạc huynh có thể nhìn thấy con mình có tiền đồ thật tốt. Lại nói cái chết của Giai Lạc huynh ta cũng không thể trốn tránh trách nhiệm. Phu nhân hãy xem như vì thành toàn cho ta đi. Ta nghĩ... chuộc tội!

- Đại nguyên soái không có tội!

Lý Quang Bật chợt lên tiếng:

- Khi phụ thân còn sống thường xuyên dạy cháu, không có triều đình không phải, không có hoàng đế không phải, không có quân lệnh không đúng. Người tham gia quân ngũ cần lấy việc phục tùng quân lệnh làm thiên chức. Cho dù hi sinh nơi chiến trường hẳn phải cảm thấy kiêu ngạo cùng quang vinh!

- Lý Quang Bật, ta hỏi cháu, cháu nguyện ý giống như phụ thân cháu, làm một vị tướng quân không?

Tần Tiêu nhìn nhi đồng thành thục không hợp tuổi, chăm chú hỏi:

- Cháu phải biết rằng, tham gia quân ngũ rất cực khổ.

- Cháu nguyện ý! Cháu không sợ khổ!

Lý Quang Bật thập phần nhận chân nói:

- Năm nay cháu bảy tuổi, đã có thể cưỡi ngựa! Phụ thân đã nói với cháu, trong Khiết Đan bộ tộc nếu tám tuổi còn chưa thể cưỡi ngựa, chính là kẻ hèn nhát. Cháu không phải kẻ hèn nhát, cháu muốn làm tướng quân, làm đại tướng quân!

Tần Tiêu nhìn dáng vẻ nhận chân của nhi đồng, không khỏi nở nụ cười:

- Vậy cháu nguyện ý đi theo bên cạnh ta sao?

Lý Quang Bật nghi hoặc chớp mắt nhìn Tần Tiêu, lại nhìn nhìn mẫu thân, thấp giọng nói:

- Đi theo bên người đại soái, cháu làm gì?

- Đứa ngốc, mau quỳ xuống bái vương gia đi!

Thanh âm Lý phu nhân đã nghẹn ngào, ngẩng đầu nhìn lên không trung, bi thương nói:

- Vương gia muốn thu con làm đồ đệ. Hồn thiêng của cha con nhất định sẽ vui vẻ mà cười.

Lý Quang Bật nhất thời quỳ xuống muốn phục lạy, Tần Tiêu lên tiếng ngăn cản:

- Chậm đã!

- Ta đã thu hai đồ đệ, không dự tính tiếp tục thu đồ đệ.

Tần Tiêu nói:

- Nếu phu nhân nguyện ý, để Quang Bật gọi ta một tiếng nghĩa phụ đi!

Trời đã sáng hẳn, trong phòng nghị sự phủ đô đốc đã tụ đầy người. Thiệu Hoành mang theo nhân mã trở lại, cũng may tổn thất không lớn, còn tỏ rõ uy phong tại Du Quan.

Người Tân La có chút khiếp đảm không dám đuổi giết đến Doanh Châu, mấy vạn binh mã Doanh Châu làm bọn hắn vô cùng kiêng kỵ.

Tần Tiêu ngồi trên soái vị, nhìn các tướng quân đang tràn đầy phẫn nộ bên dưới, ánh mắt lạnh lùng, không nói một lời.

Cái chết của Lý Giai Lạc làm mọi người bi phẫn dị thường.

Hiện tại chỉ cần Tần Tiêu ra lệnh một tiếng, những người này sẽ giống như những đầu hùng sư phẫn nộ đánh thẳng về phía Du Quan tìm người Tân La liều mạng. Nhưng Tần Tiêu biết bây giờ còn không phải lúc. Người Tân La tấn công Du Quan, đây chỉ là sự bắt đầu của đại âm mưu. Mục tiêu của bọn hắn là hoàn toàn đánh tan Liêu Đông quân, cô lập cùng bao vây tiêu diệt Doanh Châu. Nếu lúc này Đường quân lao ra cướp đoạt lại Du Quan, người Khiết Đan cùng Mạt Hạt nhất định sẽ nhân cơ hội tấn công Doanh Châu. Đến lúc đó hai mươi vạn dân chúng Doanh Châu khẳng định phải xong đời.

Qua hồi lâu mọi người mới chú ý tới sắc mặt Tần Tiêu không tốt lắm, liền tự giác yên tĩnh trở lại.

Tần Tiêu ho nhẹ một tiếng, nhìn Thiệu Hoành nói:

- Thiệu tướng quân, ngươi kể lại tình huống của Du Quan cùng Tân La quân một chút cho mọi người hiểu rõ.

Thiệu Hoành nói:

- Hồi đại soái, Du Quan đã bị đại quân Tân La công phá cùng chiếm đoạt. Đại quân Tân La tổng cộng có hai vạn người, đều là binh mã của An Đông đô hộ phủ.

Tần Tiêu nhìn qua Kim Lương Phượng:

- Hiện tại đại đô hộ An Đông đô hộ phủ là ai?

- Cao Văn Giản!

Sắc mặt Kim Lương Phượng có chút âm trầm, ngưng trọng nói:

- Cao Văn Giản vốn là hậu duệ của quý tộc Cao Lệ đã suy tàn. Sau khi Cao Lệ diệt vong, hắn rơi vào Đột Quyết, được Mặc Xuyết thu dưỡng, gả nữ nhi cho hắn. Về sau hắn quay về Tân La, bởi vì gia tộc nguyên lai ảnh hưởng nên trở thành Mạc Ly Chi của Tân La (tương đương tể tướng, thống soái tam quân) đồng thời kiêm nhiệm đại đô hộ An Đông đô hộ phủ, trở thành môn phiệt có thực lực nhất Tân La. Nói đến cùng cũng bởi vì có Mặc Xuyết ủng hộ sau lưng, Tân La cùng Hề tộc giáp giới, vì vậy Hề tộc cũng biến thành thần chúc của Mặc Xuyết. Đây là tin tức mà ty chức mới tìm hiểu được gần đây, thật hổ thẹn!

Tần Tiêu chậm rãi gật gật đầu:

- Nói như vậy Tân La Mạc Ly Chi Cao Văn Giản đánh danh nghĩa báo thù cho Mặc Xuyết mà làm phản Đại Đường sao? Tên gia hỏa kia thật đúng là không sợ chết ah! Không chỉ ruồng bỏ Đại Đường, còn ruồng bỏ Tân La. Xem ra hắn chỉ muốn khôi phục uy phong của Cao Lệ ngày xưa. Chiếm cứ Du Quan, dùng Du Quan làm bàn đạp tấn công phía bắc lãnh thổ Đại Đường, như vậy phía bắc Đại Đường bị hắn cô lập, hắn có thể tùy ý làm bậy!

- Chiếu theo tình huống hiện tại quả thật là như thế.

Kim Lương Phượng nói:

- Cao Văn Giản là một người có dã tâm. Được Mặc Xuyết ủng hộ trở lại Tân La, dùng tiền tài cùng vũ lực mà Mặc Xuyết cung cấp nhanh chóng lấy được sự ủng hộ của quý tộc Cao Lệ, chỉ vài năm ngắn ngủi đã nhảy lên chức vị Mạc Ly Chi, làm mất quyền lực Tân La vương. Lần này Mặc Xuyết tử vong, thế cục đông bắc nhất thời hỗn loạn, hắn liền thừa dịp suất binh làm phản. Ta phỏng chừng trong chuyện này nhất định có người Đột Quyết xúi giục cùng giật dây.

- Phải! Năm xưa những thủ đoạn của Mặc Xuyết đều do Đôn Dục Cốc đưa ra. Hiện tại hắn không khả năng không biết trong Tân La còn cất giấu quân cờ này.

Tần Tiêu nói:

- Bây giờ nhìn lại cái gì mà cầu hòa, cầu thân, đều chỉ mê hoặc chúng ta. Mục đích thực sự của bọn họ là muốn xâm lược đông bắc Đại Đường!

- Cũng không hẳn là mê hoặc.

Kim Lương Phượng nói:

- Hòa, đối với người Đột Quyết mới có lợi. Ta phỏng chừng lần này người Đột Quyết sẽ không trực tiếp ra mặt tham dự cuộc chiến này. Bởi vì bọn hắn không muốn tiếp tục vạch mặt với Đại Đường. Trước mắt đại âm mưu lần này chỉ là vì muốn lấy được điều kiện có lợi trong hòa đàm mà thôi. Cũng giống như ý tứ mà Tì Già Khả Hãn muốn thông hôn với đại soái lúc trước.

Tần Tiêu chậm rãi gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: Đôn Dục Cốc quả nhiên ngoan độc! Văn không được thì động võ. Tóm lại hắn muốn lao đồ vật tại đông bắc, sau đó khiến cho Đại Đường cùng Đột Quyết giảng hòa. Thứ nhất phái người tới hòa thân, làm cho ta mê hoặc khinh thường, sau đó lại xúi giục hành động quân sự, đánh ta bất ngờ không thể đối phó... Được rồi, lần này xem như ngươi thắng lần thứ nhất.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-456)


<