← Hồi 424 | Hồi 426 → |
Lý Tự Nghiệp mở to hai mắt:
- Vậy vì sao ngươi còn lưu ta ở lại U Châu?
Tần Tiêu mỉm cười lắc đầu:
- Bởi vì ta không thể mang theo ngươi cùng Tả Uy Vệ đi theo bên cạnh ta. Muốn biết vì sao, đúng không? Ta cho ngươi biết! Ngươi có nghĩ tới hay không, vì sao hoàng thượng phải phái Trương Cửu Linh đến đảm nhiệm chức U Châu đại đô đốc. Hơn nữa còn ban phong cho ta danh hiệu quận vương?
Lý Tự Nghiệp lắc đầu:
- Ta không biết. Những chuyện mà người thông minh như các ngươi suy nghĩ, ta làm sao dễ dàng hiểu được. Ta không quản ai làm đại đô đốc ai làm vương gia, ta chỉ biết ngươi ở đâu ta cũng muốn ở đó. Bất kể là hưởng lạc khoái hoạt, hay ra trận giết địch, ta chỉ muốn hỗn cùng với ngươi.
Tần Tiêu ha ha cười:
- Nghĩ mãi mà không rõ đúng không, vậy ta nói cách khác. Lý Tự Nghiệp, nô bộc cùng nha hoàn trong nhà ngươi có bao nhiêu người?
Lý Tự Nghiệp nói:
- Ta không có sở thích nào khác, chỉ nuôi vài con ngựa Tây Vực rất tốt, người hầu nuôi ngựa chỉ có vài người, nha hoàn cũng không nhiều lắm, tổng cộng chừng mười lăm mười sáu người.
Tần Tiêu nói tiếp:
- Ân, tốt lắm, nếu có một ngày có một người hầu có cái giá còn lớn hơn ngươi, người trong phủ chỉ nghe theo hắn mà không để ý ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?
Lý Tự Nghiệp không chút nghĩ ngợi nói:
- Chém hắn!
Tần Tiêu lập tức nói:
- Nếu như nói không thể giết người kia đây?
Lý Tự Nghiệp mở to hai mắt nhìn:
- Vì sao không thể giết? Nô bộc của ta mua về, vì sao không thể giết? Nếu như thật sự không thể giết, ta có thể đem hắn đuổi đi, chẳng qua mua một nô bộc khác là được. Ta thật không tin thiếu hắn nhà của ta không thể yên ổn.
- Vậy là được rồi.
Vẻ mặt Tần Tiêu mỉm cười nhìn Lý Tự Nghiệp, chậm rãi nói:
- Những người như chúng ta đây, đối với hoàng thượng, đối với thiên hạ Đại Đường thật giống như người hầu trong nhà của ngươi.
Lý Tự Nghiệp ngạc nhiên sửng sốt, tỉnh ngộ nói:
- Ta hiểu ngươi đang nói cái gì. Ý của ngươi là ngươi làm cho hoàng thượng cùng triều đình cảm nhận uy hiếp, chiến công cùng thanh danh của ngươi quá cao, đúng không?
- Đúng!
- Nhưng ngươi là trung thần, là người tốt!
Lý Tự Nghiệp vội la lên:
- Vì sao bọn hắn phải hoài nghi ngươi? A, ta hiểu được. Hoàng đế phái Trương Cửu Linh chính là vì đón lấy binh quyền của ngươi, tước chức của ngươi, đến kềm chế ngươi? Thật sự là đáng giận! Những kẻ làm hoàng đế làm quan kia, vì sao luôn hận trung thần như thế!
- Đã nói qua thì thôi, Lý Tự Nghiệp, nói như vậy là đại nghịch bất đạo, ở bên ngoài chớ nói lung tung.
Tần Tiêu vội vàng ngăn cấm hắn, nói tiếp:
- Ngươi hãy nghĩ lại những lời mình vừa nói đi. Người hầu kia đâu, ngươi còn muốn chém hắn phải không? Còn muốn đem hắn đuổi đi đúng không? Hiện tại hoàng đế không chém ta, cũng không cho ta đi. Chỉ phái tới một người cùng ta quản sự mà thôi. Cho nên hoàng đế ít nhất là càng khai sáng lẫn khoan dung hơn ngươi đi?
- Chuyện này không giống nhau!
Lý Tự Nghiệp kêu lên:
- Hai chuyện như thế không thể đánh đồng! Toàn bộ quân dân U Châu người nào không biết Tần Tiêu ngươi là trung thần dũng tướng, là chỗ dựa vững chắc của U Châu. Đổi một Trương Cửu Linh như quả hồng mềm, hắn biết làm cái rắm sự! Một thư sinh chỉ biết ngâm thơ tác đối luận binh trên giấy, biết trị quân đánh giặc sao? Đồ phá hoại! Con mẹ nó toàn bộ chỉ là chuyện phá hoại mà thôi!
Tần Tiêu bật cười:
- Được rồi, ngươi đừng kêu la. Ta chỉ là so sánh mà thôi, ngươi tự mình quay về cẩn thận suy nghĩ kỹ lại thì sẽ rõ. Kỳ thật là do chính ta thượng biểu thỉnh cầu hoàng thượng phái người tới. Ta muốn cầu từ đi năm chức vụ cùng một ít tước vị, hoàng thượng vẫn ban cho ta vương tước, để cho ta tiếp tục mang binh, hơn nữa sau khi Trương Cửu Linh đến đây, binh quyền cũng cho ta tự phân phối. Đây không chỉ là ân sủng, còn là một loại tín nhiệm, ngươi biết không? Bỏ qua quan hệ vua tôi không nói, năm xưa hoàng thượng cũng là huynh đệ kết nghĩa của ta, ngươi đều biết rõ. Hắn tín nhiệm ta như vậy, ta sao có thể làm tiểu nhân đây? Cho nên ta liền quyết định đem Tả Uy Vệ thân cận nhất của ta lưu cho Trương Cửu Linh, cho ngươi cùng Thạch Thu Giản bọn họ đi theo hắn hỗn. Chính là ý tứ này, ngươi hiểu được sao?
Lý Tự Nghiệp thở dài một hơi:
- Xem như hiểu được rồi. Lão huynh đệ trong Tả Uy Vệ còn lưu lại tuy rằng không nhiều lắm, thế nhưng người trong quân doanh chỉ trung thành tận tâm đối với ngươi. Từ một đại tướng như ta cho tới một tên tiểu binh, ai cũng nguyện ý vì ngươi chết trận, điều này không cần hoài nghi. Chính bởi vì ta cùng Tả Uy Vệ rất trung thành với ngươi, cho nên ngươi mới quyết định đem chúng ta đặt lại U Châu đưa cho Trương Cửu Linh, cho Trương Cửu Linh cùng hoàng thượng triều thần tin tưởng thành ý của ngươi, đúng không?
- Đúng rồi, chính là như vậy.
Tần Tiêu nói:
- Ta làm như vậy có lẽ có chút ích kỷ, nhưng ngươi đứng ở góc độ cao hơn mà suy nghĩ một chút, chúng ta đều là quân nhân Đại Đường, mục đích cuối cùng chẳng phải đều vì Đại Đường mà chiến, vì Đại Đường mà chết sao? Ở nơi nào chẳng phải cũng giống nhau? Chúng ta là huynh đệ tốt, ở đâu cũng sẽ là huynh đệ. Chẳng lẽ lại giống như nam nữ nói thương yêu, lúc nào cũng ôm chung một chỗ đi? đọc truyện mới nhất tại tung hoanh. com
Lý Tự Nghiệp nhịn không được cười a a:
- Ngươi nói chuyện thật là... làm trong lòng ta rùng mình!
- Ha ha!
Tần Tiêu cũng nở nụ cười, vỗ nhẹ vai Lý Tự Nghiệp nói:
- Còn nữa, hiện tại trên người ngươi vết thương chồng chất, ta lưu lại ngươi có thể tranh thủ thời gian cho ngươi dưỡng thương. Nói không chừng ngày nào đó, ta phải gọi ngươi cùng ta ra trận giết địch đây? Đến lúc đó ngươi phải giao cho ta một Lý Tự Nghiệp khỏe mạnh cường tráng!
- Được, ta đã biết.
Trên mặt Lý Tự Nghiệp hiện lên dáng tươi cười vui sướng:
- Ta sẽ ngoan ngoãn ở lại U Châu, nghe theo tiểu bạch kiểm kia điều khiển là được, xem như giúp ngươi biểu diễn cho đủ đi.
- Không phải diễn kịch, mà phải thật tâm. Cần thật sự phục hắn, nghe hắn điều khiển, biết không?
Tần Tiêu nói:
- Mục đích cuối cùng của chúng ta là vì giữ gìn an bình cho vương triều Đại Đường cùng biên cương. Đây là mục đích căn bản cũng là thần thánh nhất của chúng ta. Trương Cửu Linh là một nhân vật, việc này ngày sau ngươi sẽ biết. Hắn làm những chuyện như vậy khẳng định chỉ vì giữ gìn lợi ích của Đại Đường, điểm này chúng ta luôn thống nhất. Chúng ta là huynh đệ tốt, nhưng không thể vì nghĩa khí huynh đệ mà tổn hại lợi ích đại cục. Nếu làm như thế nghĩa khí giữa chúng ta cũng không còn đáng giá, biết không?
- Ta đã biết.
Lý Tự Nghiệp gật đầu:
- Tuy rằng ta thật không thích tiểu bạch kiểm kia, nhưng ta nghe huynh đệ, hơn nữa nghe ngươi. Ngươi cũng biết ta vẫn luôn chỉ nghe lời ngươi. Nếu ngươi đã nói như vậy, ta làm theo lời ngươi nói. Ngươi yên tâm, đám nhãi con trong Tả Uy Vệ ta sẽ bảo đảm, không để cho bọn họ nghịch ngợm, địa phương U Châu này ngươi cứ yên tâm đi.
Tần Tiêu nở nụ cười:
- Đây mới là huynh đệ tốt của ta, hôm nay chúng ta tụ hội một chút, mời luôn lão bà cùng nhi đồng của ngươi, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm. Ngày mai hoặc ngày mốt ta sẽ đi Doanh Châu, không dễ dàng gặp nhau như bây giờ.
*****
- Được!
Lý Tự Nghiệp cao hứng đứng lên, cười ngây ngô.
Hai ngày sau, mười tám tháng Giêng, trời trong xanh, thời tiết se lạnh và khô ráo.
Ngay ngày hôm qua Tả Kiêu Vệ tướng quân Chu Dĩ Đệ đã dẫn theo hai vạn khinh kỵ đi trước mở đường đến Doanh Châu. Hiện tại Tần Tiêu đã chỉnh đốn xong binh mã, đóng quân tại cửa đông U Châu. Hà Bắc khâm sai Tống Khánh Lễ điều động hai mươi vạn dân chúng cùng dân phu Hà Bắc đã tập kết tới U Châu, đang chờ đại quân hộ tống mở đường đi Doanh Châu.
Tần Tiêu để Lý Giai Lạc mang theo đội ngũ còn lại của Tả Kiêu Vệ ven đường hộ tống trợ giúp dân chúng di chuyển, tự mình suất lĩnh Hổ Kỵ sư trung quân khuyên giải chung quanh.
Dân chúng đứng đông đúc tràn đầy cả một khu vực, uốn lượn kéo dài trăm dặm đường.
Bởi vì di chuyển cả gia đình, vì vậy đi đường thật chậm. Cho dù U Châu đã an bài mấy vạn lừa ngựa đến chuyên chở đồ vật, nhưng tốc độ vẫn không nhanh.
Đi phía trước mở đường, Chu Dĩ Đệ nhìn thấy sông suối liền bắt cầu thông qua, để dân chúng đi phía sau một đường thông suốt, tuy rằng thong thả nhưng xem như một đường thuận lợi tiến thẳng về hướng đông.
Tần Tiêu đem Hổ Kỵ sư chia thành bốn đội, do mình cùng Mặc Y, Hoàn Tử Đan, Lý Vi Ấn suất lĩnh, tuần hành trinh sát khuyên giải bốn phía. Đi ra U Châu, từ hà cốc Loan Hà đến Du Quan, Tần Tiêu đều dặn Lý Giai Lạc bố trí trạm gác cùng trạm kiểm soát. Trương Cửu Linh đốc thúc lương thảo từ U Châu, đều lần lượt vận chuyển tới. Cung cấp cho mấy chục vạn người, không hề lưu chút sơ hở, đủ thấy được hắn không chỉ là một nhân tài, còn vô cùng tỉ mỉ tinh tế.
Mấy ngày sau, Tần Tiêu mang theo nhân mã đi tới Du Quan. Trên thành đã cắm đại kỳ Đường quân, quân dân đang lục tục đi qua, trật tự tỉnh nhiên.
Tần Tiêu cùng hành quân trưởng sử Kim Lương Phượng đi lên trên đầu thành Du Quan nhìn ra phương xa.
Phóng mắt nhìn ra, đầu người chuyển động, nhìn không thấy cuối. Người hô ngựa hí, bụi đất tung bay. Đường quân một đường hộ tống dân chúng, đã đi gần nửa tháng đều có chút mệt nhọc không chịu nổi. Cũng may dọc theo đường đi xem như bình an, không phát sinh chuyện gì.
Tần Tiêu nhìn đầu người chuyển động không dứt dưới quan ải, than dài nói:
- Mấy chục vạn người đại di chuyển, thật sự là không dễ dàng!
- Phải! Nhưng trong lịch sử đương triều, đây không phải lần đầu tiên.
Kim Lương Phượng nói:
- Năm đó Thái Tông định Đột Quyết, phát sinh qua chuyện người Hồ di chuyển vào quan nội. Chẳng qua hiện tại lại là người Hà Bắc chuyển dời ra đông bắc khai hoang thú biên mà thôi.
- Kỳ thật chiến tranh đánh tới đánh lui, chịu khổ là dân chúng.
Tần Tiêu nói:
- Ai nguyện ý từ xa xôi vạn lý rời khỏi quê hương đây? Đây là vì không còn cách nào. Những dân chúng này bởi vì nạn lụt cùng nạn châu chấu ở Hà Bắc khiến lưu lạc tha hương. Bọn họ chịu đi đến đây chỉ vì mưu cầu cuộc sống bình an mà thôi. Có được nơi trồng trọt, có một miếng cơm ăn, bọn họ đã cảm thấy đầy đủ. Chỉ là đám man di kia, luôn chỉ muốn đánh cướp gây chuyện. Cho nên có thể nói trách nhiệm của chúng ta thật trọng đại ah!
- Bổn sự đánh giặc của đại soái, không ai hoài nghi.
Kim Lương Phượng cười nói:
- Chỉ là không biết bổn sự xây công sự làm ruộng thì như thế nào đây? Ta nghe nói thành trì Doanh Châu đã sớm lụi bại không còn hình dáng. Ngay cả đồng cỏ chăn nuôi cũng khó khăn, nhiệm vụ trọng đại! Hiện tại đi Doanh Châu, không chỉ chống cự Khiết Đan cùng Mạt Hạt, còn phải đánh giặc cùng ông trời!
- Kỳ thật đánh giặc với ai cũng không quan trọng, mấu chốt nằm ở chỗ chúng ta trước tiên cần chiến thắng chính mình.
Tần Tiêu nói:
- Trước mắt khó khăn thật rất nhiều. Không cần nói đâu xa, cung cấp cho mấy chục vạn người ít nhất phải đợi đến thu hoạch vụ thu. Dê bò cần đồng cỏ, một năm nửa năm còn chưa thấy có thu vào. Cho nên trọng yếu nhất trước mắt chính là đầu tiên cần cam đoan cung cấp cho mấy chục vạn người không xảy ra vấn đề. Sau đó chúng ta mới có thể xây lại thành trì, khai hoang mở đất!
Kim Lương Phượng vuốt râu gật gật đầu:
- Năm trước Hà Bắc thu hoạch tốt, vấn đề lương thực dễ dàng giải quyết, chỉ cần Trương Cửu Linh kịp thời vận chuyển lương thực tới đây, vậy là được rồi. Nhưng đoạn đường từ U Châu đến Doanh Châu, có thể sẽ gặp phiền toái. Từ hà cốc Loan Hà suốt mấy trăm dặm phòng tuyến, đều phải đóng giữ. Việc này so với trước kia chúng ta rúc vào thành U Châu còn khó khăn hơn. Mượn Du Quan này mà nói, đây là cổ họng cung cấp hậu cần cùng giao thông cho Doanh Châu, là căn bản mạng sống cho mấy chục vạn người. Nếu có địa phương nào sơ suất, mấy chục vạn quân dân không cách sinh tồn!
- Cho nên ta phải đặc biệt tự mình đến xem.
Tần Tiêu cau nhẹ mày suy nghĩ hồi lâu, nói:
- Ta dự tính cho đại tướng quân Lý Giai Lạc mang quân đội tự mình canh giữ Du Quan. Hắn ở lại đông bắc nhiều năm, bản thân là tù trưởng Khiết Đan, rất quen thuộc vùng này. Ta xem chỉ có hắn mới thích hợp làm việc đó mà thôi.
Kim Lương Phượng gật đầu:
- Đồng ý!
Tần Tiêu ở lại Du Quan hai ngày mới đợi được Lý Giai Lạc đến. Hắn mang theo binh mã trợ giúp dân chúng ven đường nên rơi ở phía sau thật xa, Tần Tiêu mời hắn đi tới trong quan ải.
Lý Giai Lạc nghe Tần Tiêu muốn đem trọng trách trấn thủ Du Quan giao cho hắn, vui vẻ lĩnh mạng, khẳng định nói:
- Đại soái yên tâm, mạt tướng biết quan ải này thật trọng yếu. Bốn phía Doanh Châu đều thụ địch, Du Quan chính là nơi cổ họng. Phía bắc Doanh Châu là Sĩ Hộ Chân Hà, qua sông là người Khiết Đan. Phương nam là Bạch Lang Thủy, đi về đông bắc lại là Mạt Hạt, chỉ còn phía tây là thông đạo từ Du Quan đi thông U Châu. Cho dù mạt tướng liều tính mạng cũng không dám để Du Quan xảy ra nửa điểm sai lầm!
- Tốt lắm!
Tần Tiêu xuất ra binh phù:
- Ta cho ngươi năm ngàn tinh binh, tất cả đều là cường cung kình nỗ, ngươi trấn thủ nơi này cho tốt. Địa phương tuy nhỏ lại quan hệ tới mấy chục vạn tính mạng quân dân Doanh Châu, trách nhiệm trọng đại, ngàn vạn lần không thể khinh thường!
- Năm ngàn người? Không cần đi?
Lý Giai Lạc nở nụ cười:
- Một quan ải hiểm trở như vậy có một ngàn người còn ngại nhiều. Hơn nữa cho ta năm ngàn người cũng không có chỗ để đóng quân đâu.
- Ân?
Tần Tiêu nhíu mày có chút không vui, rụt lại binh phù khiến Lý Giai Lạc cầm hụt tay, Tần Tiêu nói:
- Xem ra ngươi căn bản không ý thức được tầm quan trọng của quan ải này. Lần này ta mang theo bảy vạn đại quân, hai mươi vạn dân chúng, về sau còn có hơn năm vạn Hề tộc nhân tiến vào. Sinh mạng của ba mươi hai vạn người toàn bộ phụ thuộc vào quan ải này. Nếu ta là ngươi, chỉ năm ngàn người ta còn ngại ít! Ngươi không thể dựng lên phong hỏa đài cách quan ải vài dặm cùng tầng tầng trạm gác sao?
- Dạ, mạt tướng hồ đồ, đại soái dạy rất đúng!
Lý Giai Lạc lập tức nghiêm chỉnh, cung kính bái:
- Mạt tướng nhất định nhớ kỹ lời nói của đại soái, không dám có nửa điểm lười biếng!
- Được... vậy thì tốt!
← Hồi 424 | Hồi 426 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác