Vay nóng Homecredit

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 422

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 422: Liêu Dương Vương thiên tuế!
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

Trong cuộc đại chiến năm trước, hai vạn binh lính Hề tộc của Lý Đại Bô cùng Lỗ Tô sẽ được thu nạp vào, dung hợp vào Liêu Đông quân. Quân đội Khiết Đan tổn thất thảm trọng, chỉ còn lại sáu bảy ngàn người, hơn nữa bởi vì cuộc đại chiến này mà người Khiết Đan bất đắc dĩ phải góp sức cho Đại Đường, nhưng trong lòng họ luôn vẫn oán hận.

Không thể oán trách, lòng người dù sao đều là thịt, mắt thấy đồng bào của mình bị tàn sát hơn ba vạn người, cho dù là thánh nhân cũng khó tránh khỏi hận oán mà thôi.

Tuy rằng hiện tại Tần Tiêu đối đãi với họ xem như hòa nhã, lại tín nhiệm Lý Vi Ấn, nhưng lại không thể hoàn toàn tin tưởng những người Khiết Đan khác. Tần Tiêu suy nghĩ ra một phương pháp, đem người Khiết Đan dung nhập vào trong Hổ Kỵ sư, do chính hắn tự mình thống lĩnh bảo đảm, nhâm mệnh cho Lý Vi Ấn trở thành thân dực phủ trung lang tướng của Hổ Kỵ sư. Đồng thời lại nhâm mệnh cho Hoàn Tử Đan làm hữu lang tướng.

Du kích tướng quân, lão bà của hắn là Mặc Y làm tả lang tướng, ba người cùng nhau chia cắt binh quyền. Đồng thời bản thân Tần Tiêu giữ lấy binh phù, trở thành người chưởng khống binh quyền thực tế. Cuối cùng Tần Tiêu từ trong Hề tộc điều động năm ngàn người gia nhập vào Hổ Kỵ sư.

Cứ như vậy nhân số Hổ Kỵ sư tăng lên tới hai vạn. Bên trong có chín ngàn Đường quân Trung Nguyên, sáu bảy ngàn người Khiết Đan, năm ngàn người Hề. Về sau trong huấn luyện, Tần Tiêu lại dùng danh nghĩa đào thải đem người Khiết Đan đã bị hắn mài hợp không còn tính tình phân giải đến các đội ngũ khác hơn phân nửa, đã hoàn toàn bỏ qua ý niệm tái tụ một chỗ của họ trong đầu. Sau đó lại từ những đội ngũ khác điều động Đường quân vào Hổ Kỵ sư, tập hợp đủ hai vạn người. Tăng thêm tỉ lệ nhân số người Hán trong Hổ Kỵ sư, mà trung lang tướng Lý Vi Ấn cùng đám người Tác Mạc đã trở thành mất quyền lực, ngoại trừ bên cạnh đi theo mấy thân vệ binh, còn muốn điều động nhân thủ Khiết Đan đã không còn dễ dàng.

Nói tới việc chơi thủ đoạn, những người man di kia làm sao là đối thủ của kẻ dối trá giảo hoạt như Tần Tiêu. Không qua nửa tháng thời gian, người Hề cùng người Khiết Đan đã bị Liêu Đông quân cứng rắn cắn nuốt, không chừa chút cặn. Chờ sau khi Lý Đại Bô cùng Lý Vi Ấn, Tác Mạc bọn họ hồi phục lại tinh thần, mới phát hiện trong tay mình đã hoàn toàn rỗng tuếch, còn muốn vung tay tập hợp dũng sĩ bộ tộc như ngày trước đã là không thể nào. Binh quyền đã bị Tần Tiêu chặt chẽ nắm giữ trong tay mình, không ai còn khả năng kéo lại.

Mười lăm tháng Giêng, các dân chúng U Châu đã chuẩn bị hội đèn lồng, trong thành U Châu phi thường náo nhiệt. Tần Tiêu chờ đợi có chút không kiên nhẫn, bởi vì đã tới thời điểm này vẫn chưa thấy bóng dáng tân nhậm đại đô đốc U Châu xuất hiện. Chờ đến mười lăm tháng Giêng, Tống Khánh Lễ điều động dân phu dân chúng lục tục đến U Châu, được đại quân hộ vệ chuyển tới Doanh Châu. Lý Đại Bô lại cùng Đỗ Tân Khách dẫn dắt ba vạn đại quân đến bản thổ Hề tộc xây dựng Nhiêu Nhạc đô đốc phủ.

Những việc này Tần Tiêu cũng không muốn tự mình đi làm, hắn chỉ muốn mang theo Hổ Kỵ sư đến Doanh Châu, đem công việc tại U Châu ném qua cho người khác gánh vác.

Tới lúc xế chiều, ngay lúc Tần Tiêu đang ở trong phòng nghị sự bề bộn sứt đầu mẻ trán, tướng thủ cửa thành U Châu chạy đến báo – tân nhậm đại đô đốc U Châu Trương Cửu Linh đã đến!

Tần Tiêu vui mừng cười to, ném bút lông trong tay:

- Thật tốt quá, cuối cùng đã đến đây! Kim Lương Phượng, Khương Sư Độ, đi, cùng đi nghênh đón đại đô đốc!

Kim Lương Phượng ở một bên cười mỉa:

- Không ngờ còn ném luôn cả bút!

Tần Tiêu cười to:

- Sau này những chuyện như vậy rốt cục không cần để cho ta tới quan tâm. Ai, một thân thoải mái ah! Trương Cửu Linh là một nhân tài, xử lý việc này khẳng định lưu loát hơn ta gấp trăm lần – người đâu! Gọi Hoàn Tử Đan dẫn thiên binh bố thành đội nghi trượng, đi nghênh đón đại đô đốc, ta lập tức tới ngay.

Kim Lương Phượng cùng Khương Sư Độ ở một bên cười rộ lên:

- Còn chưa thấy qua người nào bị giáng chức còn cao hứng như thế!

Ngay cửa tây thành U Châu, Trương Cửu Linh ngồi trong xe ngựa, nhẹ cau mày, cảm giác phần thánh chỉ trong tay tựa hồ cực kỳ trầm trọng. Trước mắt xem ra Tần Tiêu ở U Châu hoàn toàn rất được lòng người, là một đại đô đốc rất xứng chức. Chính hắn chỉ dựa vào một tờ thánh chỉ đã muốn tới thay thế người ta, tựa hồ là vô cùng khó khăn...

Lúc này đám người Hoàn Tử Đan đã cưỡi ngựa tiến lên đón chào Trương Cửu Linh. Trương Cửu Linh có chút không yên đi theo các thiên binh tiến đến phủ đại đô đốc. Đi chưa được vài bước Tần Tiêu đã mang theo hành quân trưởng sử Kim Lương Phượng, trưởng sử đại đô đốc phủ Khương Sư Độ cùng các quan chức lớn nhỏ, tướng lĩnh trong quân đến nghênh đón hắn, khiến cho hắn được sủng ái mà lo sợ.

Tần Tiêu nhảy xuống ngựa, Trương Cửu Linh cũng xuống xe đi tới. Tần Tiêu kéo tay hắn cười to nói:

- Cửu Linh huynh, nhiều năm không gặp rồi! Phong thái của ngươi càng hơn ngày trước!

Trương Cửu Linh khiêm tốn mỉm cười:

- Đại soái mới thực sự là tăng thêm phong thái, Cửu Linh mặc cảm.

Tần Tiêu cười lên ha hả, mọi người ở sau lưng đều cười to. Tần Tiêu nói:

- Cửu Linh huynh, tới rất tốt, tới rất tốt! Hiện tại trong thành U Châu bận rộn muốn hỗn loạn, ta là người thô kệch chỉ biết đánh giặc, đang đau đầu không thôi. Lần này thật tốt, hoàng thượng đã phái người đến U Châu gánh vác trách nhiệm nơi này rồi. Chậc chậc, thật sự rất tốt, rốt cục ta có thể dỡ xuống gánh nặng ở đây, chuyên tâm đi mang binh!

Nói xong Tần Tiêu kéo tay hắn đi nhanh vào phủ đại đô đốc.

Trương Cửu Linh một đường hàn huyên cùng mọi người, trong lòng không ngừng nghi hoặc: Xem ra Tần Tiêu đã làm xong công tác tư tưởng cho mọi người. Ta còn chưa nhìn thấy ai tỏ vẻ phản cảm đối với ta đâu... Nhìn ra được lời nói của Tần Tiêu đích xác rất có phân lượng tại đây, chẳng thể trách hắn muốn bỏ đi chức vụ đại đô đốc này. Bằng không nếu còn tiếp tục phát triển như vậy, triều đình bất an, chính hắn cũng không được yên tĩnh. Trách nhiệm của ta thật đúng là trọng đại!

Mọi người cùng nhau đi vào phòng nghị sự, Trương Cửu Linh ôm quyền thi lễ với mọi người:

- Chư vị đồng liêu, trước mắt chúng ta nên trước công sau tư đi. Ta có một phần thánh chỉ của triều đình, nên tuyên đọc trước tiên mới tốt.

- Nga? Đúng, đúng!

Tần Tiêu vui vẻ ra mặt:

- Hẳn nên tuyên đọc thánh chỉ trước! Cửu Linh huynh, mời ngươi!

Trương Cửu Linh gật đầu, đi tới hướng bắc, xoay người lấy ra thánh chỉ, nghiêm giọng nói:

- Tần Tiêu tiếp chỉ!

Tần Tiêu cùng mọi người bái xuống, Trương Cửu Linh tuyên đọc:

- Ái khanh Tần Tiêu, luôn bận rộn việc quốc sự cùng quân sự, trách nhiệm quá nặng nề, nghe tin khanh bị thương, trẫm thật sự không đành lòng. Đặc chuẩn cho ái khanh từ đi chức vị Hà Bắc đạo hạnh quân đại nguyên soái, U Châu đại đô đốc, đồng tử vi hoàng môn bình chương sự, vẫn giữ nguyên Liêu Đông đạo hạnh quân đại tổng quản, nắm quyền quân sự đông bắc. Ban phong đô đốc Doanh Châu, chủ quản xây dựng lại Doanh Châu.

*****

Mặt khác miễn đi chức vị phụ quốc đại tướng quân, thái tử thái bảo cùng Liêu quốc công, tiến phong làm Liêu Dương quận vương. Thực phong tám trăm hộ, hậu nhân thừa kế.

Do đồng tử vi hoàng môn bình chương sự, thái tử thái sư Trương Cửu Linh tiếp nhận chức vị U Châu đại đô đốc, khâm thử!

Tần Tiêu chỉ suýt chút đã cười thành tiếng:

- Thần lĩnh chỉ tạ ơn. Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Dứt lời liền đứng bật lên tiếp lấy thánh chỉ như giành giật từ tay Trương Cửu Linh, tinh tế xem qua vài lần. Nhìn qua thấy ấn tín trên thánh chỉ, còn không phải do hoàng đế đích thân phong tước sao? Ha ha!

Mọi người đều vui mừng chạy tới chúc mừng Tần Tiêu:

- Chúc mừng Liêu Dương Vương thiên tuế!

Tần Tiêu ha ha cười to, mười phần tiểu nhân đắc chí nói:

- Cùng vui, cùng vui! Cửu Linh huynh, hôm nay ngươi đưa tới một phần hậu lễ cho ta nha! Hôm nay chúng ta tổ chức buổi tiệc trong phủ, thứ nhất cảm tạ hoàng ân mênh mông, thứ hai mở tiệc tẩy trần cho Cửu Linh huynh, cung nghênh Cửu Linh huynh chính thức tiếp nhận chức đại đô đốc! Hôm nay là đêm mười lăm tháng Giêng, chúng ta còn có thể thưởng thức được hoa đăng trong thành đâu!

Trương Cửu Linh cũng không từ chối, ôm quyền cảm tạ:

- Như thế xin đa tạ Liêu Dương Vương!

Trong lòng Tần Tiêu cười hăng hắc: Thật vui a, chẳng những có thể ném hết mọi việc rắc rối đau đầu không cần để ý, còn có thể tiếp tục mang binh, đảm nhiệm chức đô đốc Doanh Châu, có vương tước, quả thật có chút làm cho ta ngoài ý muốn. Liêu Dương quận vương, còn được thừa kế đâu, chậc chậc! Xem ra vị hoàng đế huynh đệ của ta đích thật đủ rộng rãi, ta cũng không thể làm quá khó xem. Binh quyền Liêu Đông ta cũng nên phân một ít cho Trương Cửu Linh, không thể cho hắn khó xử. Các huynh đệ tính tình như lửa trong quân của ta, cũng phải khuyên giải bọn hắn một chút, nên ngoan ngoãn phục tùng điều khiển của Trương Cửu Linh. Phục hắn chính là phục hoàng đế, chính là cấp mặt mũi cho triều đình, như vậy mới không có lỗi với vương tước này nha!

Đêm đó bên trong phủ đại đô đốc giăng đèn kết hoa, treo lên hơn mấy chục hoa đăng, mời mọi người vào trong phủ ngắm đèn, bái kiến tân nhậm đại đô đốc. Trên bàn rượu Tần Tiêu nhất định kéo Trương Cửu Linh ngồi vào chủ vị với mình, hai người ngồi chung bàn cùng uống, cùng nhận lời chúc mừng của các tướng lĩnh quan viên. Trương Cửu Linh có thể uống được một chút rượu, nhưng làm sao đấu lại những hán tử thiết huyết như Tần Tiêu, lại không tiện mở miệng cự tuyệt, đành uống thật thống khoái. Không bao lâu hắn đã bị chuốc say đến hỗn loạn.

Tần Tiêu cho Hoàn Tử Đan dìu hắn về khách phòng nghỉ ngơi, chờ vài ngày sau khi Tần Tiêu rời khỏi mới dọn chủ trạch nhường lại cho hắn. Tiệc rượu tan, mọi người tự về nhà hoặc rời đi thưởng thức hoa đăng.

Tần Tiêu mang theo Mặc Y, Tử Địch cùng Ngọc Hoàn, Kim Lương Phượng ra khỏi phủ đi ngắm hoa đăng trong thành U Châu. Ba nữ tử vô cùng hứng thú đi chơi chung quanh, Tần Tiêu cùng Kim Lương Phượng chậm rãi đi dạo trên đường.

Kim Lương Phượng vừa đi vừa cười khẽ:

- Liêu Dương Vương, Liêu Dương Vương thiên tuế, ha ha!

- Cười gì vậy, lão gia hỏa?

Tần Tiêu cũng cười liếc mắt nhìn hắn.

- Thật sự là hoàng ân mênh mông thôi!

Kim Lương Phượng cảm khái nói:

- Một vị phò mã gia cũng có thể lên làm quận vương, chậc chậc! Trước mắt ngươi xem như được thư thái, có thể mang binh đến Doanh Châu xây thành trì là xong xuôi. Khổ cho Trương Cửu Linh, tiếp nhận bao nhiêu chuyện đau đầu.

- Ân, hắn cũng sẽ không cảm thấy khổ bao nhiêu đâu.

Tần Tiêu nói:

- Trước khi hắn lên đường hoàng thượng chắc chắn đã đem những chuyện trọng yếu căn dặn hắn rõ ràng. Hiện tại việc hắn cần làm dễ dàng hơn ta lúc ban đầu nhiều lắm, có thể chỉ cần đi tiếp mà thôi. Đám người Khương Sư Độ, Tống Khánh Lễ đều là người giỏi giang, có bọn hắn theo phụ tá chuyện tại U Châu cũng dễ làm. Chỉ cần tuân theo một nguyên tắc, hết thảy nghe theo lời hoàng thượng cùng triều đình thì được rồi.

- Có một vấn đề thực tế, "vương gia" có nghĩ tới hay không?

Kim Lương Phượng cố ý nhấn mạnh hai chữ vương gia, trêu chọc nhìn Tần Tiêu.

Tần Tiêu cười cười:

- Vấn đề thực tế gì?

- Binh quyền!

Kim Lương Phượng dựng một ngón tay, ngắn gọn nói:

- Trên thánh chỉ của hoàng thượng không nói rõ làm sao phân phối binh quyền. Xem ra ý tứ của bệ hạ là muốn cho ngươi tự mình xử lý tốt vấn đề này.

- Ngô...

Tần Tiêu gật nhẹ đầu, trầm ngâm một trận nói:

- Kỳ thật ta vẫn luôn một mực suy tư về chuyện này. Trước mắt Liêu Đông quân có mười ba vạn người, ta không thể nắm hết trong tay của mình. Mặc dù binh quyền là thứ tốt, nhưng nắm quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt. Kim tiên sinh ngươi xem, ta đem toàn bộ Tả Uy Vệ giao cho hắn thế nào? Đỗ Tân Khách đã dẫn người đi Nhiêu Nhạc đô đốc phủ, Lý Tự Nghiệp ta sẽ cho hắn suất lĩnh binh mã đóng tại U Châu. Ta để họ đều nghe theo lệnh điều khiển của Trương Cửu Linh. Sau đó ta cho Lý Giai Lạc dẫn theo Tả Kiêu Vệ bố phòng tại mỗi yếu đạo của vùng Liêu Đông, làm cho Chu Dĩ Đệ dẫn người đi Doanh Châu ổn định cục diện, sau đó tự ta suất lĩnh Hổ Kỵ sư hộ tống dân chúng cùng dân phu đến Doanh Châu.

Kim Lương Phượng vuốt râu mỉm cười:

- Tạm được, thật thỏa đáng, Liêu Dương Vương điện hạ!

Tần Tiêu xem thường nhìn hắn:

- Ngươi đừng châm chọc người khó xem như vậy có được không, lão mũi trâu?

Hai người dạo bước trong dòng người nhộn nhịp, đi tới không có mục đích. Kim Lương Phượng chậm rãi nói:

- Đại soái cơ hồ đã phân ra nửa binh quyền cho Trương Cửu Linh, hắn hẳn là không còn dị nghị. Nhưng ba vị tướng quân Tả Uy Vệ, Lý Tự Nghiệp, Đỗ Tân Khách cùng Thạch Thu Giản đều do một tay người nhấc bạt lên. Trương Cửu Linh sẽ tin được thành ý của ngươi sao? đọc truyện mới nhất tại tung hoanh

- Đó là chuyện của hắn. Có thể khống chế được hay không phải xem bản lĩnh của hắn.

Tần Tiêu cười nói:

- Bằng không chẳng lẽ mỗi ngày ta phải giúp hắn trông chừng những vị tướng lĩnh kia sao? Nhưng ta tin tưởng Trương Cửu Linh có kỹ năng quản tốt đám người kia. Nếu không hoàng thượng sẽ không tuyển chọn hắn đến đây. Ai không hiểu rõ hiện tại ở U Châu cũng không phải địa phương hưởng phúc kia chứ? Ngươi cứ nói đi, lão gia hỏa.

Kim Lương Phượng cười nhẹ hai tiếng, không nói lời nào. Trong lòng hắn rất rõ ràng, trước mắt có một vấn đề khó khăn không nhỏ bày ra trước mặt Tần Tiêu cùng Trương Cửu Linh: Thiết hán tính tình nóng nảy trực tính như Lý Tự Nghiệp, có nguyện ý phục tùng an bài như vậy, đến làm thủ hạ của Trương Cửu Linh hay không? Tần Tiêu đem quyền lực thủ hạ của mình phân chia ra ngoài, đánh mất đi lòng băn khoăn của hoàng đế cùng triều đình, dễ dàng thành công như vậy hay sao? Làm một vị châu quan dễ dàng, nhưng muốn dẫn dắt một đội quân tài giỏi, quản được lòng quân, thật sự không dễ dàng. Văn thần như Trương Cửu Linh có được kỹ năng đó hay không?

Mười lăm cùng mười sáu tháng Giêng, vốn là ngày nghỉ theo lệ thường của triều thần cùng các vị tướng quân. Sáng sớm hôm sau Trương Cửu Linh cũng không dám nhàn rỗi, từ sớm đã đến phủ đại đô đốc, lật xem toàn bộ tư liệu hồ sơ về U Châu.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-456)


<