← Hồi 420 | Hồi 422 → |
Trong lòng Diêu Sùng hiện tại xem như đã có chủ ý. Hoàng đế giao cho hắn điểm xuất phát là cần bảo hộ công thần, chuyện này đã không còn khó xử lý.
Lý Long Cơ khẽ cười nói:
- Tốt lắm, trong lòng trẫm muốn nói gì đã nói hết với ngươi, ngươi cũng không cần tiếp tục nói lời khách sáo. Trở lại vấn đề đi, ngươi nói một chút theo như luật pháp Đại Đường, Tần Tiêu tự thỉnh từ đi năm chức vụ, có hợp tình hợp lý sao?
- Hồi bệ hạ, có thể nói là hợp pháp.
Diêu Sùng đáp:
- Đại tướng biên cương khinh nhờn luật pháp cưỡng bức thu tiễn lương của châu huyện địa phương, đủ biếm làm thứ dân lưu đày hai ngàn dặm. Nhưng lần này Tần Tiêu lập nhiều công lớn, có thể bù đắp lỗi lầm, giáng đi năm chức, hợp luật pháp.
Lý Long Cơ khẽ nhíu mày:
- Vậy ý của ngươi là tuy rằng hợp pháp nhưng không hợp tình lý sao?
Diêu Sùng chắp tay nghiêm mặt nói:
- Hồi bệ hạ, đích thật là như vậy. Luật pháp cũng không thể không quan tâm đến nhân tình. Thẩm án xử án cũng không thể vượt ngoài "tình lý pháp". Luật pháp là chết, người là sống. Nếu chỉ xử lý Tần Tiêu tước quyền biếm quan, không khỏi sẽ mất công bằng, làm các tướng sĩ Liêu Đông cùng triều thần trái tim băng giá. Xin thứ cho thần nói thẳng, lúc trước Tần Tiêu sở dĩ làm như vậy chỉ là vì bảo đảm cung cấp hậu cần quân nhu cho Liêu Đông quân dân, làm cho Hà Bắc có thể nhanh chóng khôi phục dân sinh. Mặc dù vi phạm pháp luật, trên thực tế là làm chuyện tốt, bằng không cũng không đạt được đại thắng ngày hôm nay tại Liêu Đông.
- Nói rất đúng.
Lý Long Cơ liên tục gật đầu khen ngợi:
- Diêu Sùng, nếu các triều thần đều công chính lẫn khách quan như ngươi, việc này xử lý thật không khó khăn. Vậy ngươi nói thử một chút, trẫm cần làm như thế nào mới có thể hợp tình hợp pháp đây?
Diêu Sùng tạm dừng một lúc, chắp tay cúi đầu:
- Bệ hạ, quả thật muốn nghe vi thần nói thẳng?
- Giảng!
Lý Long Cơ thản nhiên nói:
- Hôm nay trẫm đặc biệt chuyên triệu ngươi tới chính là vì muốn nghe ý kiến của ngươi. Đám người Trương Thuyết quá mức bảo thủ, câu nệ cho cương tuyến luật pháp. Đám người Tống Cảnh lại ghét ác như cừu, chính trực có thừa nhưng nhân ái không đủ. Chỉ có riêng ngươi có khả năng giúp trẫm nghĩ ra chủ ý điều hòa.
- Đa tạ bệ hạ khích lệ, vậy vi thần xin nói thẳng.
Diêu Sùng xá một cái, nói:
- Thần đề nghị chính là, tước quyền thêm tước, vừa biếm lại thưởng.
- Nga, nói nghe một chút.
Lý Long Cơ cảm thấy hứng thú nói:
- Như thế nào là "vừa biếm lại thưởng"?
- Bệ hạ có thể giáng chức U Châu đại đô đốc, Hà Bắc đạo hạnh quân đại nguyên soái, phụ quốc đại tướng quân, tể tướng, thái tử thái bảo của Tần Tiêu, sau đó lại chọn người khác đi đảm nhiệm U Châu đại đô đốc, cùng Tần Tiêu văn võ phối hợp, hợp tác chế ước lẫn nhau, đây là biếm!
Diêu Sùng đưa mắt nhìn thoáng qua Lý Long Cơ, tiếp tục nói:
- Về thưởng, chính là thêm tước vị cho hắn, từ quốc công tiến tấn làm quận vương. Chỉ có như vậy mọi người đều vui vẻ.
- Quận vương?
Lý Long Cơ thoáng cau mày, gật nhẹ đầu nói:
- Kỳ thật trẫm cũng có nghĩ qua chuyện này. Thế nhưng mấy chục năm qua Đại Đường bình thường chỉ phân đất phong hầu cho tôn thất cùng quân vương hoặc thủ lĩnh di địch đến hàng làm quận vương. Nếu trẫm làm như vậy mọi người đều hài lòng sao? Chẳng lẽ sẽ không làm hoàng thân quốc thích cùng các triều thần phản cảm?
- Bệ hạ làm vậy sẽ không làm phản cảm.
Diêu Sùng nói:
- Thời Trung Tông không phải từng phân đất phong hầu cho năm người Trương Giản Chi làm quận vương sao? Hơn nữa bản thân Tần Tiêu cũng là hoàng thân quốc thích, là phò mã đương triều.
- Không thể xem là phò mã đương triều đi.
Lý Long Cơ xua tay, tùy ý nói. Trong lòng thầm nghĩ, hắn đã sớm chặt đứt hôn ước cùng Kim Tiên công chúa, việc này còn phải oán phụ hoàng của ta.
- Sao lại không tính?
Diêu Sùng ngẩng đầu, ánh mắt lóe ra nhìn Lý Long Cơ.
Lý Long Cơ nhất thời chợt hiểu ra, Diêu Sùng nói rất có đạo lý! Chuyện Tần Tiêu giải trừ hôn ước với Kim Tiên, người hiểu biết cũng không mấy người. Ta chỉ cần làm chút thủ đoạn, còn không viên mãn sao? Ý kiến hay!
- Nga, trẫm nhất thời nói sai!
Lý Long Cơ đánh trống lảng cười cười:
- Xem ra đây thật là ý kiến hay. Tước thực quyền mà ban thưởng hoàng tước, Liêu Đông quân dân cùng triều thần sẽ không phản cảm. Phải cảm tạ ngươi, Diêu Sùng. Chuyện này trẫm suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra được kết quả, ngươi vừa đến liền giúp trẫm giải quyết.
Diêu Sùng cũng thoải mái cười cười:
- Ăn lộc của vua phải vì vua phân ưu, đây chính là bổn phận của vi thần. Bệ hạ cần gì nói cảm ơn.
- Phải, kỳ thật hôm nay trẫm gọi ngươi tới còn có một chuyện thêm trọng yếu muốn nhờ ngươi giúp đỡ quyết định.
Lý Long Cơ nói:
- Đây là chuyện về Liêu Đông cùng Tần Tiêu. Chuyện này chính là trẫm nên chọn ai đi đảm nhiệm U Châu đại đô đốc đây?
- Việc này...
Diêu Sùng cau mày suy tư:
- Trước mắt Liêu Đông vừa trải qua cuộc đại chiến, Hề tộc chiêu hàng, đang cần nghỉ ngơi chỉnh đốn. Tuyển chọn người nhất định phải giỏi về việc lại trị dân sinh.
- Còn phải biết binh cơ.
Lý Long Cơ nói:
- Tình huống Liêu Đông khá đặc thù, trước mắt càng thêm phức tạp hơn cả Hà Tây Lũng Hữu. Sự tình chư di Bắc Địch cũng phải bắt tay vào xử lý. U Châu đại đô đốc đương nhiên phải hiểu được quân sự, thông hiểu binh cơ. Như vậy mới có thể cùng Liêu Đông đạo hạnh quân đại tổng quản Tần Tiêu chặt chẽ phối hợp điều hành.
- Hơn nữa người này cũng không thể phản cảm Tần Tiêu, không thể quá mâu thuẫn với hắn. Đồng thời cũng không thể quá mức thân cận. Trọng yếu nhất là năng lực tài trí không thể kém hơn Tần Tiêu.
Diêu Sùng bổ sung một câu, sau đó tinh tế quan sát sắc mặt Lý Long Cơ.
Tuy rằng Lý Long Cơ mặt không đổi sắc, nhưng trong ánh mắt toát ra thần sắc khen ngợi:
- Ân, ngươi nói, trẫm nên chọn phái đi người nào hợp tác với Tần Tiêu đây? Là ngươi sao, Diêu Sùng!
- Bẩm báo bệ hạ, chỉ sợ là vi thần không thể đảm nhiệm.
Diêu Sùng cúi đầu, tràn đầy khiêm cung nói:
- Vi thần chỉ biết lý luận suông, muốn nói mưu lược trị quân chỉ sợ là quá gắng sức, hơn nữa vi thần cùng Tần Tiêu không phải là đối thủ hợp tác cùng cấp bậc. Nhưng vi thần có thể thay bệ hạ tiến cử một thanh niên tài tuấn, đủ đảm nhiệm chức vị này.
- Ai?
- Binh bộ thị lang, sùng võ trung thừa Trương Cửu Linh!
Lý Long Cơ nhất thời vỗ tay cười to:
- Xem ra là cao kiến trong thiên hạ, phần lớn không hẹn mà nên ah! Diêu Sùng, trong lòng trẫm đang cân nhắc tới hắn đây.
- Bệ hạ anh minh!
Diêu Sùng thở ra một hơi, cảm thấy an ổn trở lại.
- Được, cứ như vậy đi. Ngày mai trong triều hội trẫm phong Trương Cửu Linh làm đồng tử vi hoàng môn bình chương sự, thái tử thái sư, nhâm mệnh hắn đảm nhiệm U Châu đại đô đốc. Sùng Võ Thai trống chỗ, ngươi cùng các tể tướng tiếp tục tiến cử nhân tài khác cho trẫm đi.
Lý Long Cơ nói xong, ngừng một chút mới nói thêm:
- Mặt khác trẫm còn có một việc cần ngươi thay ta đi làm. Một lát ngươi đi gọi Hình Trường Phong, Tần Tiêu nhắc qua việc nhà trong tấu chương trẫm dự tính giao cho hắn đi làm.
*****
- Dạ, bệ hạ!
Diêu Sùng ứng tiếng, trong lòng thầm nghĩ: Bệ hạ đúng là hiểu được xem xét thời thế, dùng người đúng phương pháp. Đem gia quyến Tần Tiêu mời đến kinh thành, thứ nhất tận hiếu, thứ hai ngăn lời đồn đãi nhảm nhí làm yên ổn lòng người...
- Nga, còn có một việc ngươi tự mình đi làm, nhớ rõ cần điệu thấp, giữ bí mật.
Ánh mắt Lý Long Cơ sáng ngời nhìn Diêu Sùng.
Diêu Sùng ngầm hiểu:
- Bệ hạ muốn vi thần đi Hoa Sơn?
- Phải, chuyện này cần làm cẩn thận một chút.
Lý Long Cơ mỉm cười:
- Vị muội muội kia của trẫm đã lâu không gặp mặt, tới thanh minh mời nàng cùng Ngọc Nguyệt công chúa Lý Tiên Huệ cùng đi Lạc Dương bái tế, thay Tần Tiêu hết hiếu đi.
Cùng lúc đó tại U Châu cũng đang trong một không khí bận rộn.
Vừa qua năm mới, Tần Tiêu bận rộn hơn nhiều. Trải qua một cuộc đại chiến, xử lý hậu quả sau cuộc chiến có thể nói là bận rộn vô cùng. Cần trợ cấp cho những tướng sĩ hi sinh, lại phải chỉnh biên lại bộ đội, trang bị, ngựa, quân lương, lương thảo đều phải phân phối một lần nữa. Tả Uy Vệ đại tướng quân Lý Tự Nghiệp bị trọng thương đang nghỉ ngơi điều dưỡng, Tần Tiêu phải tự mình đi xử lý các công việc trong Tả Uy Vệ, không dám nhờ tay người khác. Mặt khác trong Hổ Kỵ sư của hắn cũng đã hi sinh hơn ngàn người, nên bổ sung cùng mở rộng. Hiện tại trong Liêu Đông quân có Hề tộc cùng binh lính Khiết Đan gia nhập, những người này là trời sinh chiến sĩ. Nếu như có thể thu nạp tổ chức lại biên chế, sau đó huấn luyện cùng quản chế, không thể nghi ngờ có thể làm cho Hổ Kỵ sư càng thêm lớn mạnh. Người Hề cùng người Khiết Đan là dân tộc sống trên lưng ngựa, chỉ cần cho họ trang bị đầy đủ, huấn luyện theo hệ thống, không thể nghi ngờ có thể làm sức chiến đấu của Hổ Kỵ sư tăng thêm một cấp bậc.
Mặt khác còn một việc khẩn cấp trước mắt chính là xây lại Doanh Châu. Khu vực này tuy xem như đã trở lại Đại Đường, nhưng mấy năm qua luôn bị người Khiết Đan cùng người Hề chiếm lĩnh chăn nuôi, đã không còn được xem như một thành trì. Hiện tại chẳng những cần di dời dân chúng, dân phu, nhiệm vụ giới nghiêm của quân đội cũng thật quan trọng. Ngoài ra còn đại sự xây dựng Nhiêu Nhạc đô đốc phủ cho Hề tộc.
Tần Tiêu mời khâm sai Hà Bắc Tống Khánh Lễ cùng trưởng sử U Châu đại đô đốc phủ Khương Sư Độ đến, thương nghị suốt mấy ngày liền, cuối cùng đưa ra một kế hoạch thống nhất đem Hề tộc phân tán ổn định lại.
Nhân số Hề tộc chỉ hơn mười vạn người, xem như dễ an bài. Lý Đại Bô nhâm mệnh trở thành Nhiêu Nhạc quận vương cùng đô đốc Nhiêu Nhạc đô đốc phủ, xem như là trưởng quan cao nhất của bản thổ Hề tộc. Nhưng Tần Tiêu hiểu rất rõ ràng, không thể tiếp tục cho họ cơ hội thay đổi thất thường theo vết xe đổ ngày trước. Chức vị đô đốc của Lý Đại Bô phải bị mất quyền lực. Có một điểm xuất phát cùng tổng nguyên tắc như thế, Tần Tiêu quyết định điều động thanh tráng Hề tộc đi ra, hoặc sung quân vào trong Liêu Đông quân, hoặc đi Doanh Châu làm dân phu. Người già yếu có thể cho họ lưu lại bản thổ Hề tộc, mặt khác phái Phạm Thức Đức đi tới Nhiêu Nhạc đô đốc phủ làm trưởng sử, Đỗ Tân Khách suất lĩnh ba vạn binh mã tiến vào chiếm đóng biên phòng lãnh thổ Hề tộc. Đối với cách làm như thế đã khiến cho Liêu Đông quân cùng U Châu đại đô đốc phủ dấy lên tranh luận rất lớn. Thái độ của Tần Tiêu thập phần cứng rắn kiên trì quan điểm của mình, nhóm người Lý Đại Bô cũng có tâm tình chột dạ không lời nào để nói.
Tần Tiêu thượng tấu lên triều đình, giải thích cách làm của mình để nhận được sự ủng hộ cùng cho phép của triều đình. Hơn nữa hắn còn đưa lên một mật tấu riêng cho Lý Long Cơ, nói càng thêm rõ ràng:
- Man di Bắc Địch từ xưa vẫn luôn ngoan cố vô cùng. Trung Nguyên thường thường thắng mà không diệt, phủ mà không bình. Biện pháp khả thi duy nhất chính là đem bọn họ dung hợp. Mà dung hợp nói trắng ra là đem dân tộc của họ diệt sạch, ý nghĩa thường thường là đại giết hại cùng đại di chuyển. Trong lịch sử mỗi một lần dung hợp dân tộc đều làm như thế. Chỉ có cứng rắn cùng máu tươi mới có thể giải quyết được vấn đề căn bản, mưu cầu ổn định cùng hòa bình lâu dài. Trước mắt Đại Đường đối đãi với Hề tộc ân uy thịnh thi, bảo hộ bọn hắn thoát khỏi đại giết hại cùng diệt tộc, xem như đã thiên đại ban ân. Nếu không dùng thủ đoạn cứng rắn để cho họ triệt để dung nhập Hoa Hạ, chính là nuông chiều cùng dung túng.
Không ai dám cam đoan bao nhiêu năm sau bọn hắn có tiếp tục khơi dậy chiến loạn tranh chấp nữa hay không. Trước mắt Hề tộc đang mang ơn Đại Đường, thực lực Liêu Đông quân đủ chấn nhiếp Hề tộc. Mặc kệ bọn hắn có nguyện ý hay không, chỉ còn một lựa chọn, đó là phải triệt để dung hợp vào dân tộc Hoa Hạ! Thần đề nghị điều động tráng đinh Hề tộc bổ sung vào binh lực tổn thất của Liêu Đông quân, đảm đương dân phu xây dựng lại Doanh Châu. Những người còn lại có thể phân tán ra vào các quân phủ khác. Cho dù là mộ binh cũng có thể phái về địa phương khác, rời xa đông bắc. Mà dân chúng bình thường, Đại Đường đại khái có thể dựa vào tâm tính nhân ái chiếu cố, đem họ di dời đến địa phương cần dân cư của Trung Nguyên, cho họ tiền vốn cùng nghề nghiệp, từ nay về sau cắm rễ tại Trung Nguyên.
Tấu chương của Tần Tiêu không thể nghi ngờ giống như một quả bom nặng cân nổ vang trong triều đình. Đến U Châu được một năm, Tần Tiêu ngoại trừ đòi tiền đòi lương cần người, còn chưa từng chân chính đề cập tới quốc gia đại sự. Trước mắt hắn rõ ràng biết được mình sắp bỏ chức U Châu đại đô đốc, lại dứt khoát đưa ra đề nghị, ném đi củ khoai lang càng thêm phỏng tay cho hoàng đế cùng triều đình. Đến lúc đó cho dù hắn thúc ngựa chạy lấy người bỏ rơi chức vị đại đô đốc, việc này tự nhiên cũng sẽ có người đi xử lý.
Kỳ thật Tần Tiêu làm như vậy cũng là vì hiểu thấu tâm tư của Lý Long Cơ. Lúc trước khi còn ở Trường Cát, Lý Long Cơ đã lộ ra ý tưởng hoàn toàn giải quyết chuyện Bắc Địch xâm phạm biên giới. Trước mắt ý tứ đại dung hợp cùng đại di chuyển kỳ thật cũng chính là chuyện mà Lý Long Cơ suy nghĩ trong lòng. Nhưng điều này do biên cương đại tướng nói ra, càng có thể phù hợp được thực tế cùng nhất định phải làm. Cứ như vậy Lý Long Cơ càng thêm dễ dàng đạt được ủng hộ đến từ trong triều đình.
Làm xong việc này, Tần Tiêu đột nhiên có một loại khoái cảm vui sướng khi thấy người gặp họa. Hắn không thèm quản có thông suốt được hay không, trái lại hắn đã nói thẳng ra. Theo trên thực tế mà xem, muốn hoàn toàn giải quyết bắc hoạn đây mới là biện pháp khả thi nhất. Hề tộc chỉ là tiểu bộ lạc, đại khái có thể đem ra làm gương mẫu mà thực nghiệm xuống. Về phần nên làm cụ thể thế nào, chỉ có hoàng đế, đại thần triều đình cùng tân nhậm đại đô đốc U Châu gánh vác. Hắn chỉ là một tướng quân cầm binh, sau này chỉ cần mang binh đánh giặc làm tay đấm, chẳng phải khoái hoạt?
Từ mùng hai tháng Giêng đến mười lăm tháng Giêng, trong vòng nửa tháng mỗi ngày Tần Tiêu đều đến quân doanh, tự mình xử lý đủ công việc chỉnh biên lại quân đội.
← Hồi 420 | Hồi 422 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác