← Hồi 409 | Hồi 411 → |
Lý Đại Bô đi về hướng trướng bồng, trong lòng bồn chồn: Nếu vào thành nói không chừng gặp phải phiền toái, Tần Tiêu kia nhìn qua làm người thật khó đoán; nếu không vào thành khẳng định bại lộ... chỉ là cửa bắc nho nhỏ Tần Tiêu đã dàn xếp ba vạn binh mã. Gọi là khao quân hoan nghênh, kỳ thật là hăm dọa. Trời ạ, Mặc Xuyết cùng Lý Thất Hoạt bức bách, Tần Tiêu lại khó nắm bắt như vậy, ta bị vướng vào chuyện gì thế này?
Lý Đại Bô không ngừng đi lại trong doanh trướng hồi lâu, cuối cùng thở dài một hơi, nhìn tùy tùng bên cạnh nói:
- Gọi các Sĩ Cân của năm bộ lạc đến đây, cùng nhau vào thành nhận phong thưởng của triều đình Đại Đường.
Ngay cửa thành bắc U Châu, Tần Tiêu cùng Lý Đại Bô cưỡi ngựa tiến vào, dọc theo đường đi dân chúng hai bên không ngừng hoan nghênh, tiếng hoan hô rung trời.
Trong lòng dân chúng dù sao không cần đánh giặc vẫn tốt hơn hết thảy. Hề tộc sát nhập Đại Đường đích thật là một tin tốt lành.
Tần Tiêu mang theo Lý Đại Bô cùng thủ lĩnh năm bộ tộc, hơn trăm thân binh đi theo bên cạnh họ đi thẳng tới phủ đại đô đốc. Dọc đường đi Lý Đại Bô luôn thấp thỏm bất an, thẳng tới nơi này mới trấn định lại tâm thần, trong lòng thầm nghĩ xem ra Tần Tiêu hơn phân nửa không hề nghi ngờ hắn. Tần Tiêu tổ chức buổi tiệc, toàn bộ quan chức văn võ trong thành như Khương Sư Độ, Kim Lương Phượng đều có mặt. Một trăm thân binh Hề tộc đi theo cũng được Hoàn Tử Đan tổ chức tiệc rượu chiêu đãi trong biệt viện đại đô đốc phủ.
Trước khi nhập tiệc Tần Tiêu mời thái giám tới tuyên chỉ, tuyên bố ban thưởng cho nhóm người Lý Đại Bô. Ngoại trừ phong hắn làm Nhiêu Nhạc quận vương, năm thủ lĩnh khác là thứ sử, tước vị bất đồng, còn ban thưởng vàng bạc châu báu. Trong lòng nhóm người Lý Đại Bô yên ổn trở lại, vui mừng tiếp thánh chỉ.
Trên bàn tiệc, Tần Tiêu cùng Lý Đại Bô ngồi bàn chủ vị, các thủ lĩnh năm bộ cùng Khương Sư Độ và Kim Lương Phượng ngồi cùng bàn. Rượu qua ba tuần, Tần Tiêu gọi ca vũ đến nhảy múa biểu diễn. Nhóm người Lý Đại Bô xem say mê, cảm thán nhạc khúc Đại Đường dễ nghe, múa đẹp, nữ nhân càng mỹ lệ.
Tần Tiêu cũng không nói nhiều lời, chỉ liên tục mời Lý Đại Bô uống rượu. Hề tộc có khi nào từng hưởng thụ qua cuộc sống xa hoa như thế, lúc này đều chìm đắm trong bữa tiệc quên trở về. Trời giá rét, những vũ cơ xinh đẹp lại gợi cảm mặc sa mỏng nhẹ nhàng nhảy múa, thường thường còn liếc mắt đưa tình hoặc lộ chút đùi ngọc trắng muốt, hống cho nhóm tráng hán thô lỗ không ngừng say sưa cười vang, trong ánh mắt không ngừng lóe sáng vẻ tham lam ham muốn.
Tần Tiêu nhìn trong mắt, trong lòng buồn cười, thật sự là những tên hán tử chưa thấy qua cảnh đời. Ở U Châu làm gì có được những ca kỹ xinh đẹp. Những nữ tử này đến từ Uyển Ca Phường Trường An Khúc, đừng nói chỉ có tư sắc bình thường, kỳ thật khiêu vũ cũng không đặc sắc, có chút người vốn chỉ là nhảy múa lung tung, thuần túy là lộ chân lộ ngực hấp dẫn người, nhưng lấy ra lừa gạt Hề tộc nhân xem như là dư dả.
Tuy rằng Lý Đại Bô thân làm tù trưởng nhưng cũng bị nhóm ca kỹ hấp dẫn. Tuy rằng hắn vẫn rất cẩn thận giao tiếp với Tần Tiêu, nhưng ánh mắt lại thường thường dừng lên người những nữ tử kia.
Tần Tiêu cầm bình rượu rót một chén cho Lý Đại Bô, nhẹ nhàng nói:
- Nhiêu Nhạc quận vương điện hạ nếu như có hứng thú, đêm nay những nữ tử này sẽ thị tẩm ngài thế nào?
- Nga? Làm vậy... vậy thật ngại quá!
Lý Đại Bô còn muốn chảy cả nước bọt, nhưng cực lực chối từ:
- Không ổn, không ổn! Đây đều là ca kỹ của đại soái thôi! Còn nữa, đại soái đừng xưng hô là quận vương điện hạ, thật sự nghe vào không thói quen, ha ha!
Tần Tiêu ha ha cười cười:
- Quận vương chính là quận vương, tôn ti có khác, Tần Tiêu thật không dám tùy tiện. Những ca kỹ này cũng không phải nha hoàn của ta, không thể tùy tiện mời đến. Nhưng nếu quận vương điện hạ có hứng thú, Tần Tiêu chuẩn bị một chút, như vậy các nàng sẽ thuộc về các ngươi.
- Thật sự? Như vậy tiểu vương thay mặt thủ lĩnh các tộc tạ tạ đại soái!
Lý Đại Bô cũng tự xưng tiểu vương, không khỏi đắc ý nói:
- Hoàng đế bệ hạ thật sự là khoan hồng đại lượng! Đại nguyên soái đối nhân xử thế cũng hòa khí chu đáo như vậy, đối đãi với chúng tôi thật chiếu cố ah!
- Vậy sao? Nói vậy có nghĩa là Đại Đường thật tốt phải không!
Tần Tiêu thoáng cười, cầm chén cụng chén của Lý Đại Bô, thản nhiên nhẹ giọng hỏi:
- Như vậy điện hạ chuẩn bị khi nào vào kinh triều kiến hoàng thượng đây?
- Vào kinh?
Lý Đại Bô thoáng kinh hãi:
- Vì sao phải vào kinh?
Tần Tiêu ra vẻ trách cứ thoáng nhăn mày, gõ nhẹ lên bàn:
- Vào kinh tạ ơn chứ sao! Hoàng thượng thiên ân cuồn cuộn mênh mông, điện hạ còn không muốn đi tạ ơn? Hơn nữa ban thưởng thực sự hoàng thượng còn lưu trữ làm quà gặp mặt cho ngươi đâu!
- Thật sao?
Gương mặt Lý Đại Bô lộ vẻ vui mừng, nhưng lập tức nghi hoặc nói:
- Nhưng mà... tiểu vương còn muốn cùng đại nguyên soái phát binh tiêu diệt Khiết Đan đâu!
- Khiết Đan sao? Việc này không chỉ là việc giải quyết trong một hai ngày.
Biểu tình Tần Tiêu thật ngưng trọng, chậm rãi nói:
- Kỳ thật theo tính toán nguyên lai của ta, cố thủ U Châu, thủ ba năm năm năm rồi nói sau. Đợi sau khi binh hùng tướng mạnh lên tới mấy chục vạn người, sau đó mới bắc phạt. Trước mắt ta vừa tới U Châu chưa bao lâu, sống chưa yên ổn, còn gặp khó khăn! Điện hạ cần vào kinh, nhiều lắm qua lại chừng nửa năm, đến lúc đó cần xuất binh thảo phạt Khiết Đan vẫn không thành vấn đề.
- Việc này...
Lý Đại Bô tựa hồ nghe ra một tia huyền cơ trong lời nói của Tần Tiêu, có chút bất an:
- Chỉ sợ không quá thỏa đáng đi? Đại soái thật không biết, binh mã dưới trướng của ta kiêu ngoan thành tánh. Nếu không có ta ở đây đôn đốc, chỉ sợ... dễ gây ra sai lầm thì sao?
Tần Tiêu nhếch môi, lộ ra dáng mỉm cười lãnh liệt nhìn Lý Đại Bô:
- Chiếu theo ý tứ của điện hạ, bổn soái không thống lĩnh được kỵ binh của Hề tộc sao?
- Nga, không, không! Ta cũng không phải ý tứ này!
Lý Đại Bô xua tay:
- Đại nguyên soái là nhất đẳng tướng soái hiện tại của Đại Đường, ta cảm giác sâu sắc bội phục. Nhưng hai vạn quân đội đi cùng ta cũng đã quen với sự thống lĩnh của thủ lĩnh bộ tộc họ. Nhất thời... chỉ sợ là không thích ứng được với quân quy Đại Đường thôi!
- Vậy thì ngươi không cần lo lắng.
Tần Tiêu cười lạnh nói:
- Trong Liêu Đông quân không ít người Hồ, hiện tại họ không phải vẫn sống tốt đó sao? Bổn soái vẫn đối xử thật bình đẳng, đồng thời nắm chắc đủ khống chế được bọn hắn. Quận vương điện hạ cứ yên tâm vào kinh tạ ơn đi. Chờ sau khi ngươi trở về, có thể đã đến thời gian vượt qua mùa đông giá lạnh. Chúng ta vừa lúc cùng nhau thương nghị chuyện quân quốc đại sự. Trong khoảng thời gian đó ta sẽ chiếu cố thật tốt hai vạn huynh đệ mà ngươi mang đến.
Trên trán Lý Đại Bô không tự chủ được chảy ra mồ hôi lạnh, trong lòng thầm nghĩ: Muốn cướp đoạt binh quyền của ta, Tần Tiêu này thật là âm hiểm! Việc vào kinh bái kiến tạ ơn là chuyện đương nhiên phải làm. Nhưng nếu làm như vậy ước định giữa ta cùng Mặc Xuyết cũng không thể thành, làm sao đây?
*****
Tần Tiêu nhìn vẻ quẫn bách của Lý Đại Bô, trong lòng thầm buồn cười, nhưng lại ra vẻ nghi hoặc hỏi:
- Sao vậy, trong lòng quận vương điện hạ còn ý nghĩ khác sao?
- Nga, không có, không có, chỉ là...
Lý Đại Bô cố gắng tìm lý do nói:
- Chúng ta vừa tới U Châu chưa bao lâu, còn muốn lưu lại thêm vài ngày, có thể làm tướng sĩ bộ hạ thích ứng được tình huống nơi đây, ta mới an tâm vào Trường An. Đại soái hãy xem... có phải nên chậm vài ngày mới tiếp tục vào kinh được hay không?
- Vậy sao...
Tần Tiêu ra vẻ khó xử nhíu mày, lại cực kỳ không tình nguyện nói:
- Vậy được rồi, ta biết điện hạ đang nghi hoặc điều gì, ngươi sợ ta đoạt binh quyền phải không? Yên tâm đi, sẽ không. Hai vạn thiết kỵ tinh nhuệ của Hề tộc ta làm gì có bổn sự chỉ huy đây, phải để tự quận vương điện hạ thống lĩnh thôi. Hơn nữa để tỏ lòng thành ý của ta, ta nguyện ý cho ngươi phái một vạn nhân mã vào chiếm giữ cửa bắc. Đã sắp có đại tuyết, xem như chiếu cố các huynh đệ Hề tộc đi, trú đóng ngoài thành tuy rằng cũng không đến nỗi bị đông lạnh, nhưng vẫn không được ấm áp bằng trong thành. Tường thành U Châu rất cao rất dầy, cho dù là úng thành cũng đủ ngăn cản gió lạnh thổi đến từ phương bắc.
Trong lòng Lý Đại Bô vui mừng, liên tục nói:
- Đại soái quả nhiên thương quân như con! Xin hỏi khi nào có thể cho một vạn nhân mã của ta vào thành?
- Tùy thời, hiện tại là có thể.
Tần Tiêu thập phần hào phóng nói:
- Chúng ta là đồng minh, là huynh đệ, theo lý nên chiếu cố tín nhiệm lẫn nhau. Sau khi người của ngươi vào cửa bắc, vậy việc phòng thủ cửa bắc toàn bộ giao cho ngươi đi!
- Được, không có vấn đề!
Lý Đại Bô quá đỗi vui mừng, lập tức vỗ bàn lớn tiếng gọi:
- Đa Mễ Đa, hiện tại ngươi vất vả một chút, quay về trướng của ta phát ra quân lệnh đem một vạn binh sĩ dời vào ủng thành cửa bắc U Châu đóng quân.
Đa Mễ Đa ngầm hiểu, cung kính ứng tiếng, vui mừng rời đi. Tần Tiêu gọi Chu Dĩ Đệ đi cùng hắn, mang theo lệnh phù của mình chỉ thị thủ thành cửa bắc cho đi.
Kim Lương Phượng tiến lên mời rượu, ba người cùng uống một chén, Tần Tiêu thản nhiên nói:
- Kim tiên sinh, Nhiêu Nhạc quận vương điện hạ cho binh mã dời vào ủng thành, chậc chậc, đây có phải ứng với câu thành ngữ, gọi là gậy ông đập lưng ông hay không?
Lý Đại Bô giật mình cả kinh, không biết phải làm sao nhìn qua Tần Tiêu. Trong lòng Kim Lương Phượng cười thầm, ho khan hai tiếng thấp giọng nói:
- Đại soái, may mắn ngài nói chuyện không lớn tiếng, bằng không sẽ bị xấu hổ. Gậy ông đập lưng ông không phải dùng theo ý tứ này. Ý tứ của nó chính là châm biếm, giống như bắt ba ba trong rọ...
Tần Tiêu ra vẻ xấu hổ nở nụ cười:
- Nga? Ha ha! Xem ra đọc sách không tinh thông đúng là dễ dàng xấu mặt thôi! Điện hạ, ngươi đừng chê cười ta, ha ha!
- Đâu có! Đâu có!
Sống lưng Lý Đại Bô chảy đầy mồ hôi lạnh, miễn cưỡng cười nói:
- Thành ngữ mà các ngươi nói ta nghe thật không hiểu, ha ha! Nhắc tới tổ tiên của chúng ta cũng có vài vị công chúa Đại Đường, cùng vài vị quận chúa liên hôn mà đến. Ta cũng có hiểu biết một phần về văn hóa uyên thâm của Trung Nguyên. Nhưng ta từ trước tới nay không thích đọc sách viết chữ, nếu không phải trong nhà có vài lão sư người Trung Nguyên đến dạy ta, ta còn không biết nói cả tiếng Hán, làm sao hiểu được những thành ngữ cao thâm như thế?
Tần Tiêu ha ha cười:
- Đích thật là rất cao thâm, ta làm người Hán cũng không biết bao nhiêu. Chúng ta là người thô lỗ mang binh đánh giặc, nghiên cứu chuyện học vấn của các đại nho làm gì? Chúng ta uống rượu! Kim tiên sinh, gọi phòng bếp đưa thêm rượu cùng thức ăn!
Bữa tiệc rượu uống cũng đủ lâu, khi người của Lý Đại Bô tiến vào ủng thành cửa bắc, thực vật trên bàn tiệc cũng đã hết. Nhóm người Lý Đại Bô đã say ngà ngà, mỗi người đều có hai nữ tử ngồi bên bồi rượu. Tần Tiêu nhìn dáng vẻ của bọn hắn, trong lòng thầm cười.
Nhìn thấy bữa tiệc đã có vẻ gần tàn, Hoàn Tử Đan mặc áo giáp cầm binh khí đi tới, lớn tiếng nói:
- Báo cáo đại nguyên soái, có quân tình!
Mọi người nhất thời kinh ngạc, nhóm người Lý Đại Bô cũng tỉnh hơn phân nửa.
Trong lòng Tần Tiêu cười thầm, vung tay lên nói:
- Lớn mật! Không thấy được bổn soái đang cùng Nhiêu Nhạc quận vương uống rượu sao? Còn không lui xuống!
Hoàn Tử Đan quỳ một gối cúi đầu:
- Báo cáo đại soái, là quân tình vô cùng khẩn cấp!
- Vậy nói đi!
Tần Tiêu không kiên nhẫn mắng một tiếng.
Hoàn Tử Đan có chút nghi hoặc nhìn quanh, Lý Đại Bô chợt nói:
- Nếu đại soái có quân vụ cần làm, ta xem hay là tan tiệc đi, chúng ta tránh là được.
- Ai, điện hạ chớ đi. Đã nói chúng ta là đồng minh, là huynh đệ, có bí mật gì đáng nói.
Tần Tiêu giữ hắn lại, nhìn Hoàn Tử Đan nói:
- Điện hạ không phải là người ngoài, có việc nói là được.
- Dạ!
Hoàn Tử Đan nghiêm túc nói:
- Thám mã báo lại, trăm dặm phía bắc hà cốc Loan Hà phát hiện rất nhiều địch quân, nhân số không dưới bảy vạn người!
- Nga?
Tần Tiêu ra vẻ kinh ngạc:
- Có thể xác minh là quân đội của ai không?
- Đột Quyết cùng Khiết Đan!
Hoàn Tử Đan nói tiếp:
- May mắn đại soái đã sắp xếp binh sĩ đứng ở vị trí kín đáo, bằng không quân địch thừa dịp đêm tối tập kích bất ngờ, không qua hai ngày sẽ đến dưới thành U Châu.
- Người Khiết Đan cùng Đột Quyết sao?
Tần Tiêu mỉm cười nhìn Lý Đại Bô:
- Quận vương điện hạ, là đến làm ngoại viện cho ngươi sao?
- A?
Lý Đại Bô nhất thời vô cùng hoảng sợ:
- Tần đại soái, lời này... sao lại nói như thế!
- Vậy sao? Ha ha!
Tần Tiêu bí hiểm cười khẽ, có vẻ âm trắc trắc lạnh lẽo, đám người Lý Đại Bô nhất thời cảm giác da đầu run lên, những nữ tử bồi rượu cũng nhanh chóng tránh đi.
Lý Đại Bô miễn cưỡng nuốt nước bọt, có chút tức giận nói:
- Nói như vậy cuối cùng đại nguyên soái vẫn không tin chúng ta, còn nói là đồng minh, là huynh đệ, nguyên lai là gạt gẫm chúng ta sao?
- Ai, điện hạ nguôi giận, lời nói đùa mà thôi, làm gì xem là thật đây?
Tần Tiêu cười híp mắt nói:
- Người Hán chúng ta có câu thành ngữ, gọi là "có tật giật mình", không biết điện hạ có hiểu ý tứ bên trong không đây?
- Ngươi... ngươi rốt cục là có ý gì?
Lý Đại Bô đứng bật dậy, một tay âm thầm cầm lên chuôi đao. Thủ lĩnh năm bộ cũng làm bộ dáng gươm tuốt vỏ, nỏ giương giây, tùy thời chuẩn bị nhảy ra chém giết.
- Muốn đánh nhau sao? Ngươi không phải là đối thủ đâu!
Tần Tiêu vẫn làm ra bộ dạng cợt nhả, vẫn ngồi yên uống rượu:
- Cho nên ta khuyên ngươi nên yên tâm ngồi xuống, hãy nghe ta nói xong được chứ?
Lý Đại Bô từng nghe danh Tần Tiêu là võ trạng nguyên, ngay cả chiến thần thảo nguyên Khuyết Đặc Lặc cũng không làm gì được hắn, tự nhiên hiểu rõ bản thân mình xa xa không phải đối thủ của hắn, chỉ đành căm giận ngồi xuống buồn bực nói:
- Đại nguyên soái có lời gì cứ việc nói thẳng. Nam nhi Hề tộc tuy rằng hèn mọn nhưng chút nhiệt huyết vẫn có, có thể giết không chịu nhục!
*****
- Làm gì phải nói chuyện nghiêm trọng như vậy? Ta có nói qua muốn giết ngươi sao?
Tần Tiêu đưa tay kéo Lý Đại Bô, khiến cho hắn nhất thời lảo đảo ngồi xuống bên cạnh.
Tần Tiêu rót cho hắn chén rượu, tự mình giơ chén lên nói:
- Quận vương điện hạ, uống một chén áp an ủi.
Lý Đại Bô thật miễn cưỡng uống một chén, quay đầu hừ một tiếng, nhìn sang một bên.
Buổi tiệc vừa rồi vẫn ca múa vui sướng, trong nháy mắt biến thành đầy mùi thuốc súng, hương vị căng thẳng như muốn đánh nhau.
Sắc mặt Tần Tiêu cũng biến thành có chút lạnh lùng, bình tĩnh nói:
- Nhiêu Nhạc quận vương điện hạ, không, hoặc là gọi đại tù trưởng các hạ. Ta không biết ngươi rốt cục là thành tâm muốn làm quận vương Đại Đường, hay vẫn tiếp tục chịu sự nô dịch của Đột Quyết cùng người Khiết Đan đây?
- Lời này sao lại nói vậy! Tiểu vương vừa mới nhận được Đại Đường hoàng đế phong thưởng!
Lý Đại Bô chỉ có thể kiên trì đôi chối.
Tần Tiêu cười lạnh:
- Xem ra nếu ta không nói thẳng, ngươi còn chưa từ bỏ ý định sao? Được rồi, ta tạm thời vẫn gọi ngươi là điện hạ. Điện hạ, nếu như ta không có nói sai, lần này các ngươi hẳn là bị người Đột Quyết sai khiến đi? Đôn Dục Cốc xem thấu kế ly gián hợp tung của ta, vì thế tương kế tựu kế phái các ngươi tới trá hàng, sau đó nội ứng ngoại hợp thu thập U Châu, đúng không?
- Tuyệt không việc này!
Lý Đại Bô mở to hai mắt quát:
- Tần Tiêu, ngươi đừng ngậm máu phun người!
Tướng lĩnh Đường quân cùng thủ lĩnh các tộc Hề đều rút đao nhảy ra.
Tần Tiêu vỗ bàn, tức giận quát:
- Lớn mật, các ngươi làm gì? Bổn soái có nói cho các ngươi rút đao sao? Đao chỉ dùng đối phó địch nhân! Còn không thu lại cho ta!
Vài tướng lĩnh Đường quân đều thu đao, ngồi trở xuống ghế. Vẻ mặt Lý Đại Bô có chút đau khổ vẫy tay, cho người của mình cũng thu đao ngồi xuống.
- Quận vương điện hạ, hiện tại ngươi có thể phủ nhận, bởi vì ta không có chứng cớ.
Tần Tiêu thản nhiên nói:
- Nhưng sự thật sẽ chứng minh hết thảy. Hơn nữa các ngươi lộ ra sơ hở thật sự là quá rõ ràng. Sơ hở lớn nhất chính là quận vương điện hạ chẳng lẽ không lo lắng cho gia quyến của ngươi sao? Ngươi mang theo hai vạn người đi tới nói muốn sát nhập Đại Đường, sẵn sàng góp sức cho Liêu Đông quân. Nếu như bị người Đột Quyết cùng Khiết Đan hay biết, có thể bỏ qua cho ngươi? Khẳng định sẽ huyết tẩy Hề tộc. Đáng tiếc, ngươi ngoại trừ thành công phối hợp tác chiến giúp bọn hắn chiếm lĩnh U Châu, sẽ không còn biện pháp cứu gia quyến cùng đồng bào của ngươi. Nhưng chuyện như vậy ta tuyệt đối không để cho nó phát sinh. Nếu U Châu bị chiếm lĩnh, không chỉ là mười hai vạn dân quân nơi này bị mất mạng, mà cả dân chúng Hà Bắc đều bị tàn sát cướp đoạt. Cho nên quận vương điện hạ, ta thật sự cảm thấy thật đáng tiếc phải nói với ngươi, tộc nhân của ngươi không còn cách cứu!
Những lời này của Tần Tiêu giống như từng cây mộc bổng gõ vào trong lòng Lý Đại Bô, lúc này hắn rốt cục không còn giả vờ được nữa, xoạt một tiếng đứng bật lên rút ra loan đao.
Các thủ lĩnh Hề tộc cũng đồng loạt rút đao, hơn mười người tụ tập chung một chỗ đề phòng. Các tướng lĩnh Đường quân không người nào động đậy, đều cùng nhau chờ lệnh của Tần Tiêu.
Tần Tiêu lắc đầu nở nụ cười:
- Thật đáng buồn, đại tù trưởng. Xem ra ngươi không thích danh hiệu quận vương mà Đại Đường ban phong. Ngươi cho rằng chỉ bằng vào hơn mười người các ngươi, có thể xoay chuyển cả đại cục sao?
Lý Đại Bô cảnh giác thối lui về phía sau đứng chung với người của hắn:
- Cho dù không có khả năng, chúng ta cũng phải đấu tranh tới cùng. Nếu như bỏ mình trong này, xem như cho Mặc Xuyết Khả Hãn một câu trả lời thỏa đáng. Như vậy hắn sẽ không làm khó gia quyến cùng tộc nhân của chúng ta!
- Ngu xuẩn!
Tần Tiêu quát một tiếng, vẫn ngồi yên trên chủ vị nhìn Lý Đại Bô:
- Nếu ngươi đã chết, Hề tộc mới thật sự xong đời. Xem ra ngươi tín nhiệm tên bạo chúa Mặc Xuyết còn hơn là tín nhiệm Đại Đường vương triều. Nếu như vậy ta không còn gì để nói. Rõ ràng con đường sống ngươi không đi, lại phải tìm con đường chết mà đi!
Tần Tiêu cau mày, khóe mắt lộ ra sát khí khiến lòng người run sợ.
Các tướng lĩnh Đường quân tay nắm chuôi đao chuẩn bị sẵn sàng.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đá văng ra, Hoàn Tử Đan mang theo vài người hổ hổ sanh uy đi vào, đi ngang qua đám người Lý Đại Bô không thèm nhìn tới. Sau đó hướng Tần Tiêu ôm quyền cúi đầu nói:
- Báo cáo đại nguyên soái! Một trăm binh lính Hề tộc phòng bên đã toàn bộ bắt giữ!
Tần Tiêu khoát tay, Hoàn Tử Đan liền lui sang một bên. Nhóm người Lý Đại Bô chen chúc thành một đoàn, kinh sợ nhìn mọi người.
Tần Tiêu thoáng cười nhẹ:
- Đại tù trưởng, lựa chọn duy nhất của các ngươi chính là theo ta hợp tác. Đây là hi vọng sinh tồn duy nhất của ngươi cùng bộ tộc ngươi. Tận dụng thời cơ, đã mất không còn, ngươi cần...
Tần Tiêu đang nói chuyện, lại nghe ngoài cửa có tiếng rống to:
- Báo...
Người vừa tới chính là Chu Dĩ Đệ, hắn trực tiếp đi vào đại sảnh nhìn Tần Tiêu nói:
- Báo cáo đại nguyên soái, một vạn binh lính Hề tộc tại ủng thành cửa bắc đã bị binh sĩ của mạt tướng vây quanh, chỉ chờ hiệu lệnh của đại soái mạt tướng sẽ lập tức cho một vạn binh sĩ kia chết thảm trong thành!
- Báo!
Lại tới nữa!
Lần này là Lý Giai Lạc đi vào đưa tin:
- Báo cáo đại nguyên soái, một vạn nhân mã của Lỗ Tô đã bị mạt tướng vây quanh. Ba vạn xạ thủ đã vây khắp ba tầng, chỉ chờ nguyên soái hạ lệnh là có thể khiến bọn hắn chết không chỗ chôn!
Tần Tiêu khoát tay mỉm cười nhìn nhóm người Lý Đại Bô:
- Đại tù trưởng đừng trách, đám bộ hạ của ta không hiểu quy củ, làm việc luôn nóng nảy.
Lý Đại Bô kinh sợ kêu lên:
- Tần Tiêu, rốt cục ngươi muốn thế nào? Ngươi đã hiểu rõ kế sách của chúng ta, muốn chém muốn giết thì cứ ra tay đi!
- Muốn giết các ngươi thật sự là rất dễ dàng.
Tần Tiêu lạnh lùng nhìn Lý Đại Bô, uống một chén rượu mới đứng dậy. Nhóm người Lý Đại Bô giống như lâm đại địch, nhất thời khẩn trương căng thẳng thối lui.
Tần Tiêu chắp tay sau lưng đi tới trước mặt Lý Đại Bô, ngang nhiên nhìn hắn nói:
- Nhưng trước mắt chỉ có các ngươi tự rút đao thương, người của ta đều yên lặng ngồi tại chỗ. Đại tù trưởng, ngươi muốn chủ động khơi dậy chiến sự sao?
Lý Đại Bô thoáng sững sờ, đút đao vào trong vỏ rầu rĩ nói:
- Nói đi, ngươi muốn thế nào?
Tần Tiêu lôi kéo tay hắn để hắn ngồi xuống ghế, lại nói:
- Đại tù trưởng, ta hiểu được nỗi khổ tâm của ngươi. Gia quyến cùng tộc nhân của ngươi hẳn đều đã bị Mặc Xuyết giám thị đi?
Lý Đại Bô hừ một tiếng, không chút tình nguyện gật đầu.
Tần Tiêu mỉm cười nói:
- Tình thế trước mắt chính là ngươi không có khả năng trở thành nội ứng theo ý muốn của Mặc Xuyết. Hơn nữa tuyệt đối không thể công phá được U Châu. Cứ như vậy đám người Mặc Xuyết tuyệt sẽ không bỏ qua cho tộc nhân của ngươi. Cho nên ngươi chỉ còn một con đường duy nhất có thể đi. Chính là phải đi theo ta hợp tác cùng đánh bại Mặc Xuyết, sau đó bắc thượng thừa thắng truy kích, cứu về tộc nhân của ngươi. Tuy rằng làm vậy không nhất định có thể thành công, nhưng ít nhất còn một tuyến sinh cơ. Nếu ngươi còn tiếp tục hồ đồ ngu xuẩn bán mạng cho Mặc Xuyết, như vậy kết cục của ngươi chỉ còn có một!
*****
Tần Tiêu híp mắt nhìn chằm chằm Lý Đại Bô:
- Đó chính là ngươi cùng những thủ lĩnh phơi thây ngay tại chỗ; hai vạn binh sĩ Hề tộc các ngươi mang theo cũng sẽ bị ta giết sạch sẽ, tộc nhân của ngươi cũng sẽ bị Mặc Xuyết giết sạch. Hề tộc từ nay về sau bị diệt tộc!
- A!
Lý Đại Bô giật mình cả kinh kêu lên một tiếng, đứng bật lên gắt gao nhìn Tần Tiêu.
Tần Tiêu thản nhiên ngồi yên trên ghế, giống như lẩm bẩm:
- Ta thừa nhận bất kể nói như thế nào lần này đối với Hề tộc mà nói là một hồi tai nạn. Nhưng việc duy nhất hiện tại mà ngươi có thể làm chính là tận khả năng bù đắp lại tổn thất cùng thương vong do tai nạn mang đến. Ta có thành ý phụ trách cứu tộc nhân của ngươi. Về phần ngươi có nguyện ý tin tưởng ta hay không, mời tùy ý. Kỳ thật cho dù không có các ngươi quay giáo trợ giúp, lần này ta cũng mười phần nắm chắc đánh bại Mặc Xuyết, ngươi tin hay không?
Lý Đại Bô trợn mắt nhìn Tần Tiêu, chậm rãi gật gật đầu:
- Ta tin.
- Vậy mời quyết định đi.
Tần Tiêu mang theo ý cười trên mặt, ấm áp như gió mùa xuân. Nhưng trong ánh mắt nhóm người Lý Đại Bô, chẳng khác gì một bùa đòi mạng, một bên là tử vong, một bên là sinh tồn.
Lý Đại Bô yên lặng thật lâu không nói gì, chỉ ngơ ngẩn ngẩn ngơ. Qua hồi lâu rốt cục hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng:
- Ta cũng chỉ bị buộc mà thôi! Đây thật sự là một hồi tai họa ngập đầu cho Hề tộc!
Tần Tiêu lắc đầu thở dài:
- Không có biện pháp. Đây là vận mệnh! Đại Đường xưa nay tôn trọng hữu nghị, xem trọng lấy đức phục người, dĩ hòa vi quý, không muốn gây nhiều sát nghiệt. Tần Tiêu này cũng là như thế, không muốn nhìn thấy có quá nhiều người phải chết. Kỳ thật ta có thể thật gọn gàng giết chết ngươi, kể cả hai vạn người mà ngươi mang tới, sau đó chuyên tâm đi đối phó Mặc Xuyết. Nhưng ta không làm như vậy. Trước mặt sinh tồn mỗi người đều ngang hàng, bất kể là người Hán hay người Hồ tính mạng hẳn đều nên được tôn trọng. Đại tù trưởng, ta hi vọng người nhìn thấy rõ ràng thế cục trước mắt, làm ra lựa chọn sáng suốt. Ngươi phải biết rằng ngươi càng do dự thì tộc nhân của ngươi càng thêm nguy hiểm, tỷ lệ sinh tồn sẽ càng giảm thấp.
Toàn thân Lý Đại Bô run rẩy lên, thì thào nói:
- Ta nên làm gì bây giờ? Tính mạng của hơn mười vạn người áp trên người ta, muốn ta hiện tại làm ra quyết định, ta...
- Kỳ thật ngươi không còn lựa chọn.
Tần Tiêu cười lãnh khốc:
- Ngươi chỉ còn hi vọng lần này chúng ta có thể toàn thắng, đánh bại Mặc Xuyết cùng Lý Thất Hoạt, sau đó lại xua quân giết quay về cảnh nội Hề tộc, cứu vớt tộc nhân của ngươi.
Hai chân Lý Đại Bô nhũn ra, không tự chủ được ngã xuống đất, ngửa mặt lên trời khàn giọng quát:
- Thảo nguyên thần, vì sao ngươi đối đãi với chúng ta tàn nhẫn như vậy?
Vài thủ lĩnh bộ tộc đi tới bên cạnh hắn, cùng kêu lên khuyên nhủ:
- Đại tù trưởng, hạ quyết tâm đi. Hắn nói đúng, chúng ta đã không còn lựa chọn. Kỳ thật nếu không phải người Đột Quyết cùng người Khiết Đan luôn luôn áp bách chúng ta, chúng ta làm sao rơi vào khốn cảnh như hiện tại? Lần này chúng ta chi bằng cùng Tần đại soái quyết một trận tử chiến với Mặc Xuyết cùng Lý Thất Hoạt, trả lại nỗi nhục ngày trước! Thắng, có lẽ còn có thể cứu về tộc nhân của chúng ta; bại, cũng càng quang vinh thống khoái hơn bị Đường quân xử quyết tại chỗ!
Lý Đại Bô bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chảy nước mắt đầy mặt nói:
- Dân chúng Hề tộc, ta vô năng, thật có lỗi với các ngươi! Tần Tiêu, ta đáp ứng ngươi. Hai vạn thiết kỵ của ta đều giao cho ngươi. Có thể đánh bại Mặc Xuyết cứu về tộc nhân của ta hay không toàn bộ nhờ vào ngươi!
Ánh mắt Tần Tiêu tỏa sáng, chắp tay cúi đầu:
- Đa tạ Nhiêu Nhạc quận vương điện hạ! Phần công lớn này của ngươi ta nhất định sẽ báo lên thánh thượng. Mặc kệ cuộc chiến này thắng bại như thế nào, ngươi nhất định sẽ được ban thưởng! Bất kể ra sao, quyết định này của ngươi ít nhất cứu lại hai vạn Hề tộc nhân trước mắt!
Lý Đại Bô ngây ngẩn nhìn lên trần nhà, xụi lơ vô lực nói:
- Trước mắt ta có thể làm cũng chỉ như vậy...
Tần Tiêu đứng dậy, ánh mắt lóe sáng trầm giọng quát:
- Chúng tướng nghe lệnh! Hiện tại đến phòng nghị sự, nổi trống triệu tập!
Sau đó quay đầu nói với nhóm người Lý Đại Bô:
- Quận vương điện hạ, chư vị thủ lĩnh, các ngươi cùng đi đi!
Lý Đại Bô xoa nước mắt, thở dài một tiếng:
- Được rồi! Các huynh đệ, lần này chúng ta cùng đánh một trận dưới trướng Tần đại nguyên soái đi! Hề tộc có thể sống sót hay không, phải nhờ vào Tần đại nguyên soái!
- Điện hạ nói quá lời!
Tần Tiêu tiến lên kéo Lý Đại Bô đứng dậy:
- Kỳ thật vận mệnh của Hề tộc luôn nằm trong tay của mình. Chỉ cần ngươi xem rõ thiên hạ đại thế, sẽ không khó làm ra lựa chọn sáng suốt. Muốn tiêu diệt một bộ tộc, nói dễ hơn làm. Mặc Xuyết thô bạo chấp chính, hắn bại vong chỉ là chuyện sớm hay muộn. Đại Đường khai sáng bao dung, mới là cõi đi về chân chính của các ngươi! Những chuyện này ngày sau hẵng nói, hiện tại chúng ta đi thương nghị việc quân cơ, đánh bại cuộc xâm lấn lần này của Mặc Xuyết thế nào?
- Được!
Lý Đại Bô hung hăng cắn chặt răng, quyết tâm nói:
- Mặc Xuyết, Lý Thất Hoạt, người Đột Quyết cùng người Khiết Đan áp bách chúng ta đã quá lâu, luôn xem chúng ta như gia súc, lần này lại xem chúng ta như chó săn. Các huynh đệ, chúng ta làm một trận đi! Cho dù cuối cùng không cứu vãn được tộc nhân chúng ta, cũng không hổ thẹn xuống dưới tìm bọn họ! Chúng ta dùng máu tươi cùng cừu hận của mình đi nói với các tộc nhân, chúng ta vĩnh viễn không khuất phục!
Gió tuyết tung bay Trường An, hoàng thành Thái Cực cung, Tử Vi nội tỉnh Liêu Đông Quân Cơ Xứ.
Lý Long Cơ mặc áo da cừu dày, đang cầm tấu chương mà Tần Tiêu gởi về tỉ mỉ lật xem.
- Diệt hai ngàn địch quân, bắt giữ dân chúng Khiết Đan làm tù binh cùng số dê bò...
Lý Long Cơ không khỏi nở nụ cười:
- Diêu Sùng, phần tin chiến thắng này ngươi thấy thế nào?
Diêu Sùng mỉm cười:
- Đây chỉ là một cuộc chiến nhỏ, không đủ nhắc đến. Nhưng theo đại cục mà xem kế hoạch quân sự của Liêu Đông quân nhìn qua giống như đã bắt đầu thực hiện. Hành động này của Tần Tiêu là muốn ngăn chặn một ít lời đồn đãi trong triều, làm cho bệ hạ an tâm.
- Nói rất đúng.
Lý Long Cơ gật đầu khen ngợi, nói:
- Nhưng những lời này không thể tùy tiện nói ra ngoài. Diêu Sùng, một năm nay Liêu Đông quân cơ hồ đã chiếm mất sáu thành thu nhập của ngân khố quốc gia. Đối với điều này trong triều đình có nhiều lời không tốt lắm. Mấy ngày trước đây ngay cả phụ hoàng cũng đến tìm trẫm nói vài câu. Bọn hắn cho rằng chúng ta không nên cấp cho Tần Tiêu quyền hành lớn như vậy, cầu được ước thấy. Ngươi cảm thấy thế nào?
Diêu Sùng nói:
- Bệ hạ đã tự mình có tính toán kỹ càng, cần gì phải hỏi vi thần?
- Ha ha, ngươi nha!
Lý Long Cơ bật cười, đứng lên đi tới bên cạnh Diêu Sùng:
- Hôm nay nơi này chỉ có vua tôi chúng ta, ngươi cũng không dám nói thật sao?
← Hồi 409 | Hồi 411 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác