Vay nóng Homecredit

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 402

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 402: Đại nguyên soái từng đến đây dạo chơi
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

Lập tức có tướng sĩ Khiết Đan đóng quân tại Doanh Châu hồi báo:

- Có người thấy được soái kỳ của đối phương, bên trên thêu chữ "Hà Bắc đại nguyên soái – Tần"!

Trong lòng Khả Đột Vu trầm xuống thật mạnh: Lại là hắn? Hắn cũng làm ra hành động này được sao?

- Hạ lệnh, hạ lệnh! Hai vạn tinh kỵ giữ nghiêm Bạch Lang thủy vực, không cho Đường quân tiếp tục tiến vào!

Tuy Khả Đột Vu giận dữ hét to, nhưng không dám đuổi theo truy bắt Đường quân. Vừa rồi ở bên ngoài phía bắc Du Quan, hắn tận mắt nhìn thấy bộ đội tiên phong mở đường của mình bị giết sạch hoàn toàn. Hắn hiểu được sức chiến đấu của đại quân Lang Ma tướng quân, trong lòng sản sinh hoài nghi thật lớn. Người Hán từ khi nào lại biến thành quỷ dị cùng cường hãn như thế?

Lúc này Tần Tiêu suất lĩnh Hổ Kỵ sư thối lui không nhịn được cười to. Mặc Y cùng các tướng lĩnh bên cạnh cũng cười vang không ngừng. Hơn ngàn dân chúng Trung Nguyên được giải cứu đều lớn tiếng tạ ơn. Vừa thu được tin tình báo của Hoàn Tử Đan truyền tới, Khả Đột Vu lại cho đại quân lui trở về, Tần Tiêu không khỏi có chút thất vọng, lại mất đi một con cá lớn. Người kia cũng thật giảo hoạt vô cùng.

Việc đã đến nước này Tần Tiêu chỉ đành hạ lệnh:

- Mặc Y, muội mang hai ngàn huynh đệ mang theo dân chúng cùng tù binh quay về U Châu trước, ta cần đi Sĩ Hộ Chân Hà cùng chỗ giao giới Bạch Lang Thủy với Du Quan đem người Khiết Đan hăm dọa một chút, xem như nhiệm vụ xuất binh lần này viên mãn hoàn thành đi.

Mặc Y chắp tay ứng tiếng, sau đó thấp giọng thân thiết nói:

- Huynh phải cẩn thận, sớm trở về.

- Được, yên tâm.

Tần Tiêu mỉm cười gật đầu, sau đó lớn tiếng nói:

- Các huynh đệ, chúng ta cùng Khả Đột Vu chơi bịt mắt bắt dê một lần. Hiện tại chúng ta đi phía bắc dạo qua một vòng, sau đó chuẩn bị lui về!

- Hống!

Các tướng sĩ Hổ Kỵ sư đối với loại chiến thuật mới lạ này cảm giác thật hưng phấn cùng kích thích không thôi. Đánh cướp ah, đây là chuyện thật thống khoái! Huống chi đem vật mình bị cướp đi lại cướp ngược trở về.

Hổ Kỵ sư chia ra hai đường, một đi hướng tây, một đi qua bắc. Trên đại thảo nguyên lúc này xem như hoàn toàn không được an bình...

Buổi trưa ngày hôm sau Tần Tiêu dẫn theo nhân mã đi tới ngoài Du Quan chừng bốn mươi dặm, tụ họp cùng Hoàn Tử Đan.

Vẻ mặt Hoàn Tử Đan tràn đầy xấu hổ, chỉ muốn chui xuống bụng ngựa mà trốn. Tần Tiêu cũng không muốn mắng hắn thêm nhiều lời, sự thật là công cụ giáo dục tốt nhất, còn hơn nói suông ngàn vạn câu vô ích. Tình hình trước mắt rất rõ ràng đã làm lỡ mất cơ hội phục kích tiêu diệt đại bộ phận quân đội Khiết Đan. Cơ hội đã mất, hai vạn nhân mã đối với người Khiết Đan mà nói đã xem như không ít, tương đương một phần ba binh lực của bọn họ.

Người của Thiên Binh Giám cũng không khỏi cảm thấy uể oải. Lần này làm nhiệm vụ có thể nói thành sự không thấy, bại sự có thừa. Nhìn qua cảnh tượng giống như uy phong lẫm lẫm giết được hai ngàn binh sĩ Khiết Đan, nhưng thật ra lại đem sự tình làm vỡ tan, biến thành trò cười cho thiên hạ.

Trong lòng Tần Tiêu suy nghĩ không hái được dưa hấu nhưng lấy được hạt vừng trở về cũng không sao. Hơn nữa chuyện phục kích Khả Đột Vu cũng không nằm trong kế hoạch được an bài trước đó, có mất cũng không gì đáng tiếc. Trước mắt có việc cần phải làm, chỉ cần tiếp tục châm ngòi quan hệ giữa Hề cùng Khiết Đan là được. Ân, lão tử tự mình đi dạo qua Du Quan một chút, quạt quạt chút gió, châm châm vài đốm lửa.

Chủ ý đã định, Tần Tiêu lệnh cho Hoàn Tử Đan đi phía trước dò đường, mang theo Hổ Kỵ sư nhắm hướng đông thẳng tiến. Người Khiết Đan đã bị trận nghi binh biến thành không còn chủ ý, cùng nhau lui về Sĩ Hộ Chân Hà cùng Bạch Lang Thủy, chỉ lo bảo vệ Du Quan cùng Bạch Lang thủy vực, trên đại thảo nguyên ngoài mấy trăm dặm lại không nhìn thấy được bóng người.

Đại quân đến trước Du Quan thập phần thuận lợi.

Tần Tiêu ngồi trên ngựa đứng trên một sườn dốc, nhìn quan ải mà quân nhân Đại Đường kiến tạo đang cắm lên chiến kỳ của người Khiết Đan, thủ hộ quan ải rất có dáng có hình.

Trên đài quan sát có một ít người bắn cung đang chuẩn bị sẵn sàng đón định, oa oa kêu to.

Tần Tiêu cho đại quân ngừng lại, đứng xa xa trên sườn dốc để người Khiết Đan trong Du Quan nhìn thấy bọn họ thật rõ ràng. Sau đó lại mang theo Hoàn Tử Đan cùng soái kỳ nghênh ngang đi thẳng tới quan ải.

Người trong quan ải mắt choáng váng – thật to gan! Hai ba người lại dám hướng bên này đi tới!

Trên quan ải vang lên thanh âm răng rắc, người Khiết Đan kéo chặt dây cung.

Tần Tiêu cũng không ngu ngốc, vừa vặn đi tới địa phương ngoài tầm bắn thì dừng ngựa lại.

Nhìn bộ dáng khẩn trương không biết nên làm sao của người Khiết Đan, Tần Tiêu không khỏi có chút buồn cười, nhìn La Vũ Phong nói:

- Phất kỳ! Cho bọn hắn đều nhìn thấy rõ ràng đại kỳ của bổn soái!

La Vũ Phong dồn lên khí lực đón gió đem soái kỳ thêu chữ Tần vung lên thật cao. Tần Tiêu cùng Hoàn Tử Đan thúc ngựa tiến lên vài bước, hướng phía quan ải vung lên phượng sí lưu kim đang.

Tần Tiêu rống to:

- Người Khiết Đan, có đủ can đảm hay không? Chui ra một tên cùng bổn soái quyết một trận tử chiến!

Tiếng Khiết Đan của Tần Tiêu nói ra có chút trúc trắc, làm người Khiết Đan nghe được cảm thấy thật khó chịu, càng thêm tức giận. Có vài người tính khí táo bạo thiếu chút nữa muốn vọt ra ngoài liều mạng với Tần Tiêu, nhưng lập tức bị đồng bạn kéo lại khuyên nhủ:

- Không muốn sống nữa sao? Khả Đột Vu đại tướng quân đã phân phó, tử thủ Du Quan, không thể đi ra. Hơn nữa ngươi có chứng kiến hai người kia là ai không? Lang Ma tướng quân!

- Vì sao lại hai người?

- Ai mà biết! Phía sau bọn họ dẫn theo vạn đại quân. Nếu ai dám đi xuống mở cửa, nếu bọn hắn xông vào Du Quan khẳng định sẽ mất!

Tần Tiêu thầm bật cười, hắn đương nhiên biết rõ đám người kia còn chưa ngu ngốc tới mức mở cửa nghênh địch. Chính là hắn đã cố ý bày ra trận thế, làm cho bọn hắn thấy được đại quân của mình đang đi gần Bạch Lang Thủy, như vậy chủ lực của người Khiết Đan khẳng định phải bổ nhào qua bên địa phương kia, kỳ thật Du Quan không còn bao nhiêu người trấn thủ.

Tần Tiêu lấy ra một mảnh lụa trắng, giao cho Hoàn Tử Đan:

- Khảo nghiệm kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung của ngươi một chút. Cho đám người Khiết Đan đều biết tướng quân Đại Đường có kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung không kém hơn bọn hắn.

Hoàn Tử Đan có chút nghi hoặc tiếp nhận:

- Đây là cái gì?

Tần Tiêu nhếch miệng cười:

- Thư khuyên hàng! Tuy rằng chữ viết của bổn soái khó nhìn một chút, nhưng cũng tốt hơn là chính người Khiết Đan cũng không viết chữ, vậy thì bọn hắn cũng sẽ không cười ta đi. Vật này ta viết đêm qua trên lưng ngựa, ta còn có chút băn khoăn hiện tại người Khiết Đan chỉ có ngôn ngữ mà không có văn tự, vậy không biết có ai đọc được thư này của ta hay không đây?

Hoàn Tử Đan không khỏi bật cười, thứ nhất là vì mấy câu nói của Tần Tiêu, thứ hai là vì phong thư viết có chút buồn cười:

- Đại Đường thiên triều, Hà Bắc đạo hạnh quân đại nguyên soái kiêm U Châu đại đô đốc khâm mạng, kiêm Liêu Đông đạo hạnh quân đại tổng quản Tần Tiêu khuyên thủ lĩnh man tộc Khiết Đan Lý Thất Hoạt cùng những người liên can – thiên triều cao cao, không cho phép xúc phạm.

*****

- Các ngươi nhiều lần xâm phạm cướp đoạt trong biên cảnh Đại Đường ta, đốt giết cướp người, dùng đủ mọi thủ đoạn. Cho tới nay Đại Đường khinh thường không thèm chấp nhặt với các ngươi, lấy khoan dung làm gốc, vì thế luôn nhường nhịn. Các ngươi lại không ngừng gây hấn.

- Hôm nay bổn nguyên soái tự mình dẫn theo mười hai vạn đại quân, tiến đến thảo phạt. Khuyên nhủ Lý Thất Hoạt người thức thời là trang tuấn kiệt, đừng làm ra chống cự vô ích, nếu không chó gà không tha! Nếu tự trói đến hàng, còn giữ được tính mạng, có thể còn được phong hầu ban tước. Lời nói của bổn soái tới đây, trong vòng một năm nếu còn chưa thấy Lý Thất Hoạt đến hàng, thề tất san bằng, bình định Khiết Đan. Kẻ dám phạm thiên uy, dù xa tất giết! Các ngươi sớm nên cân nhắc, đừng ngày sau hối tiếc không kịp!

Hoàn Tử Đan ho khan một tiếng cười nói:

- Đại soái, đây làm sao là thư khuyên hàng chứ, rõ ràng là chiến thư thôi! Đây không phải làm đám người Lý Thất Hoạt tức điên lên sao?

Tần Tiêu ha ha cười:

- Chính là hiệu quả này, tốt nhất làm cho bọn hắn chó cùng rứt giậu, khuynh hết binh lực đánh nhau với chúng ta mới tốt. Đừng nói nữa, trên quan ải có một đại kỳ thấy không? Bắn ghim lên cột cờ cho ta!

- Dạ!

Hoàn Tử Đan trầm giọng quát, thúc ngựa phóng về phía trước.

Người Khiết Đan trên quan ải nhất thời la hoảng lên, đang chuẩn bị bắn tên, Hoàn Tử Đan lướt lên chừng mười bước khẽ quát một tiếng, bàn tay vung lên, nhanh như sao băng đuổi nguyệt thẳng tắp bắn lên cột cờ lớn trên thành, một tiếng gió rít ông ông vang lên, mũi tên người Khiết Đan bắn xuống, Hoàn Tử Đan thúc ngựa nhảy vòng, đã chạy ngược trở về, không chút thương tổn.

Tần Tiêu thỏa mãn gật đầu:

- Tạm được.

Hoàn Tử Đan cười xấu hổ:

- Tự nhiên không thể so sánh với kỹ thuật thần xạ của đại soái.

Tần Tiêu khởi lên trung khí hướng cửa quan ải quát:

- Đám người Khiết Đan kia, bổn soái phải đi về uống rượu ăn thịt, có hứng thú cùng đi ah! Chúng ta lui binh, các ngươi đánh lén, chính hợp binh pháp biết không? Ha ha!

Dứt lời Tần Tiêu mang theo hai người nghênh ngang thối lui. Một ít binh lính Khiết Đan tức giận muốn nổi điên, nhưng vừa nhìn thấy vạn đại quân phía sau Tần Tiêu chỉ đành nuốt hận vào lòng. Mũi tên trên đại kỳ đã được dỡ xuống, mấy tướng sĩ Khiết Đan tụ lại cầm thư xem xét một lúc, trong lòng mỗi người đều dâng lên dấu chấm hỏi, trong này viết gì đây?

Lúc này Tần Tiêu chỉ cười nhạo trong lòng: Biết đau khổ rồi chứ, không văn hóa thật sự dọa người. Vẫn nên sớm dung hợp với Hán tộc đi thôi, ta cũng vì muốn tốt cho các ngươi. Còn phải tìm mấy chục mấy trăm năm sau mới phát minh ra văn tự cho mình, tội gì đây?

Văn hóa Trung Nguyên mấy ngàn năm uyên thâm, đủ cho các ngươi học tập, chẳng qua ngày sau ta trở về khuyên hoàng đế, cho các ngươi vài năm học tập miễn phí, thoát nạn mù chữ.

Tần Tiêu dẫn theo đại quân không chút sợ hãi thối lui khỏi Du Quan ba mươi dặm. Sau đó trọng chỉnh lại đội hình, hình thành ba đội ngũ, theo thứ tự lui về phía sau, luân phiên yểm hộ, thành công rút quân.

Hoàn Tử Đan có chút khó hiểu:

- Đại soái, Du Quan chỉ có một ít binh lính trấn thủ, có cần phải để ý như vậy sao? Chúng ta đại khái có thể bình yên quay về.

Tần Tiêu cười cười:

- Tử Đan, tri thức mà ngươi cần học còn rất nhiều. Chúng ta có thể xem rẻ bọn hắn, ô nhục bọn hắn nhưng nhất định phải trành kỹ bọn hắn, không thể phớt lờ. Trên chiến trường bất kỳ sơ sẩy nào cũng sẽ biến thành trí mạng. Ai có thể bảo chứng bọn hắn không có quân cứu viện kịp thời chạy tới? Nếu như chúng ta rút lui không chút đề phòng, thật sự bị bọn hắn xua quân đánh lén một trận liền thảm. Hơn nữa những gì mình nhìn không tới thì càng thêm nguy hiểm. Thắng vì đánh bất ngờ mới là kế sách tốt nhất.

Hoàn Tử Đan chắp tay bái:

- Tử Đan thụ giáo!

Tần Tiêu nhìn nhìn hắn, nói:

- Thân làm thiên binh thừa, võ nghệ, gan dạ, tinh minh của ngươi đã thật xuất sắc. Nhưng nếu muốn làm thống soái một phương hoặc là đại tướng quân cầm binh, ngươi còn cần học tập rất nhiều. Lần này xem như ngươi hấp thu được giáo huấn. Sau này trở về tự mình nghĩ lại cho rõ ràng, viết một tổng kết tác chiến vạn chữ giao lên cho ta xem. Sau đó tự mình chủ động đi tìm Kim Lương Phượng nhận tội.

Hoàn Tử Đan xấu hổ... một vạn chữ?

Tần Tiêu nhìn hình dạng quẫn bách của hắn, trong lòng bật cười: Vậy thì có gì? Ở thời đại của chúng ta, tùy tiện một phần giấy kiểm điểm đã là mấy ngàn chữ. Nhớ năm đó khi ta tham gia quân ngũ, viết kiểm điểm có thể đủ ra một quyển sách. Mới một vạn chữ xem như luyện tập cho ngươi viết văn...

Hổ Kỵ sư theo thứ tự lui về phía sau, ngay ngắn trật tự. Một ngày sau đi tới biên cảnh Hề tộc tại Loan Hà nguyên đầu, tụ tập cùng một chỗ với Đỗ Tân Khách. Tần Tiêu cũng cho gọi Thạch Thu Giản cùng tới hội họp.

Tần Tiêu hạ lệnh:

- Toàn bộ lui lại, về U Châu thành!

Mọi người trợn tròn mắt:

- Đại soái, về rồi sao? Chúng ta còn chưa làm gì đâu!

Tần Tiêu cười:

- Việc gì cũng không làm là được rồi. Nếu như có chuyện cho các ngươi làm, xem như chứng minh chúng ta có phiền toái. Các huynh đệ cứ xem như đi ra ngoại thành dạo chơi một phen đi. Biên cảnh Hề cùng Khiết Đan đều không cần trông coi. Bên phía Lý Tự Nghiệp cũng không cần, đều rút lui. Người Hề cùng người Khiết Đan muốn lắc lư thì cho bọn hắn lắc lư là được. Chúng ta về U Châu đóng cửa thành giết dê uống rượu ăn thịt thôi! Vừa rồi không phải cướp thật nhiều dê bò sao, vừa lúc cho các huynh đệ ăn một bữa ngon ah!

Đỗ Tân Khách nghi hoặc khó hiểu:

- Đại soái, nếu cứ vậy mà lui binh, có thể nói chưa từng được nghe qua! Hành động quân sự mấy vạn người cứ bỏ mặc uổng phí, làm sao giao phó với triều đình?

- Không có uổng phí, không phải đã làm thịt một đội quân tiên phong Khiết Đan sao? Đủ báo cáo kết quả công việc với triều đình.

Tần Tiêu cười nói:

- Về phần mục đích thâm sâu hơn, cũng không cần giải thích thêm với người trong triều đình. Bọn hắn chỉ có thể nhìn thấy một ít tình cảnh mặt ngoài mà thôi. Qua không được bao lâu sẽ có thu hoạch càng lớn hơn nữa. Mặt khác mắt thấy đã đi vào mùa đông, ta cũng không muốn các huynh đệ ở bên ngoài chịu lạnh. Trở lại U Châu mọi người cùng vây quanh đống lửa ăn thịt uống rượu thôi. Loan Hà lưu vực này đến lúc đó không biết kết băng dày bao nhiêu, người Hề hoặc Khiết Đan muốn chiếm thì cứ cho bọn hắn chiếm đi. Chờ khi qua mùa đông, chúng ta lại đến nhặt cá chết tốt lắm.

Mọi người nở nụ cười, Đỗ Tân Khách lắc đầu thở dài:

- Đại soái, ngài dụng binh kiểu này... quả nhiên là quỷ dị! Ngay cả những huynh đệ nhưng chúng tôi cũng không biết bước tiếp theo ngài muốn làm gì, lại càng không cần nói tới kẻ địch. Phỏng chừng hiện tại bọn hắn đang gấp đến giơ chân, tức giận nổ phổi, nhưng lại không biết nên làm sao, đi tìm ai mà phát tiết. Lần này đem bọn hắn đùa giỡn đủ sặc chết!

- Vẫn chưa xong, chỉ là mở đầu, vở kịch hay còn phía sau.

Tần Tiêu nói:


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-456)


<