← Hồi 400 | Hồi 402 → |
Không cần bắt làm tù binh!
Ngoài ba mươi dặm, Tần Tiêu mang theo Hổ Kỵ sư đẩy mạnh. Vừa lúc gặp được Hầu Tử mang theo tù binh cùng dê bò chạy tới, hội báo tình huống phía trước.
Tần Tiêu nghe xong hồi báo của Hầu Tử, không khỏi giận tím mặt:
- Hoàn Tử Đan lớn mật, dám coi thường quân lệnh của bổn soái!
Hầu Tử nhất thời hoảng sợ, vội vàng thối lui sang một bên không dám tiếp tục lên tiếng, trong lòng nghĩ thầm: Lần này thảm!
Tần Tiêu hừ một tiếng, trầm giọng nói:
- Anh Dực tướng quân, ngươi suất lĩnh đại quân đi theo, bổn soái tự mình dẫn ba ngàn kỵ binh đi trước!
Mặc Y nhấc thương lên cánh tay, hai tay ôm quyền:
- Dạ!
Tần Tiêu cau mày, vỗ ngựa, trầm giọng quát:
- Trung quân doanh, theo ta đi!
- Hống!
Ba ngàn thiết kỵ theo Tần Tiêu phóng ra, đại thảo nguyên chấn động run lên.
Chờ khi Tần Tiêu dẫn người đuổi tới, Hoàn Tử Đan đang gầm lên giận dữ, chém bay đầu Cát Lỗ lên cao, máu tươi phun đầy trời!
Tần Tiêu lớn tiếng gầm lên:
- Dừng tay! Người Khiết Đan, người nào bỏ vũ khí xuống được miễn tử, người vi phạm giết không tha!
Nhóm người Hoàn Tử Đan nhất thời cả kinh – Đại nguyên soái đã đến!
Vì vậy liền thúc ngựa lui ra.
Còn hơn trăm binh sĩ Khiết Đan sống sót chứng kiến trận thế, chủ tướng đã bị chém, đành ném loan đao xuống ngựa đầu hàng.
Trong mắt Tần Tiêu lóe hàn quang, liếc mắt nhìn Hoàn Tử Đan, hạ lệnh:
- Người đâu! Bắt giữ tù binh, kiểm kê ngựa, bắt đầu quét dọn chiến trường. Sau nửa canh giờ đại quân lui về phương nam! Thám báo ở chỗ nào? Truyền lệnh Anh Dực tướng quân tại hậu phương, tụ lại phía nam cách trăm dặm!
Lệnh đã ban xuống, mọi người lập tức bận rộn.
Hoàn Tử Đan nhìn thấy sắc mặt Tần Tiêu xanh mét, không khỏi kinh hãi, run rẩy đi tới bên cạnh Tần Tiêu thấp giọng nói:
- Đại soái, chúng ta... chỉ bị thương một huynh đệ, cơ hồ toàn tiêm hơn hai ngàn thiết kỵ Khiết Đan...
Tần Tiêu trợn trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi quát:
- Đồ hỗn trướng, dám coi thường quân lệnh bổn soái!
Tần Tiêu vừa quát, hù dọa Hoàn Tử Đan suýt nữa lăn xuống ngựa. Hoàn Tử Đan thân là thiên binh thừa phụ trách huấn luyện hàng ngày trong Thiên Binh Giám, mỗi ngày đều nhắc nhở các chiến sĩ phải "nhớ kỹ kỷ luật quân đội, tuân thủ quân lệnh nghiêm ngặt". Tần Tiêu nói hắn xem thường quân lệnh của đại soái, hắn đương nhiên biết điều này ý vị như thế nào!
Nhẹ thì giáng chức bị phế, nặng thì có thể chém đầu. Quân lệnh như núi, há cho phép khinh nhờn!
Sắc mặt Hoàn Tử Đan hoảng hốt đến trắng bệch, môi phát run ngơ ngẩn nhìn Tần Tiêu, thì thào nói:
- Đại soái, tôi...
Tần Tiêu tức giận trừng hắn, trầm giọng nói:
- Hiện tại không thời gian dông dài với ngươi. Chờ sau khi trở lại U Châu giao cho hành quân trưởng sử Kim đại nhân, hắn có quân quy cùng quy tắc xử phạt chi tiết thu thập ngươi! Hiện tại trọng chỉnh thiên binh, suất lĩnh họ đi phía trước mở đường! Nhớ kỹ, nếu gặp quân địch nhân số đông đúc, không được tiếp tục giao chiến! Đừng nói ta không cho ngươi cơ hội, từ giờ trở đi lập công chuộc tội!
Hoàn Tử Đan sợ hãi phát run, chắp tay xá một cái:
- Dạ!
Sau đó liền suất lĩnh thiên binh chạy về hướng nam. Trong lòng hắn nghĩ thầm, quan hệ giữa Kim tiên sinh cùng đại soái thân thiết như vậy, cũng biết rõ quan hệ sư đồ giữa chúng ta... Luật pháp cũng có thể nể nhân tình, sẽ không chém ta thật đi? Nhìn thấy có vẻ là không đâu, nếu không cũng không tiếp tục giao quyền tiên phong cho ta. Mẹ ah, làm ta sợ muốn chết...
Tần Tiêu nhìn theo bóng lưng nhóm thiên binh, cau mày hừ nhẹ, trong lòng lại nghĩ:
- Xú tiểu tử, cánh cứng ngắc, nóng ruột lập công sao? Nắm giữ binh chủng có hàm lượng kỹ thuật cao như thiên binh, lại biến thành đội ngũ tùy tiện đánh loạn, thật sự là ngu ngốc. Đi cầm đại pháo oanh giết một đám muỗi, còn không biết xấu hổ đòi tranh công sao? Cũng không nhìn xem năm đó Hình Trường Phong suất lĩnh bộ đội đặc chủng, xuất thần nhập hóa đến bao nhiêu. Còn thường xuyên phát huy tác dụng xoay chuyển càn khôn cực lớn, há lại làm ra những hành vi bình thường như ngươi? Tiểu tử thúi kia vẫn thiếu lịch lãm, còn quá non. Tư tưởng chủ nghĩa anh hùng cá nhân quá nghiêm trọng, luôn mãi nghĩ khoe khoang. Ai, vẫn còn quá trẻ tuổi ah!
Trong lúc này người của Hổ Kỵ sư nhanh chóng tẩy sạch chiến trường, hơn ngàn thớt ngựa cùng thiên binh bị thương cũng sớm được hộ tống quay về U Châu an dưỡng.
Tần Tiêu vung tay lên:
- Xuất phát về hướng nam, trước hừng đông tụ hội cùng hậu quân!
Trong màn sương mỏng, ba ngàn nhân mã giống như cơn gió xoay nhanh biến mất, lưu lại thật nhiều thi thể người Khiết Đan. Chỉ sợ sẽ rơi vào trong bụng sói hoặc là chờ người của bọn họ đi tìm kiếm trở về.
Tần Tiêu ngồi trên lưng ngựa, trong lòng vẫn có chút thỏa mãn. Tuy rằng Hoàn Tử Đan xem thường quân lệnh tự chủ trương chặn giết một đội ngũ Khiết Đan làm trong lòng hắn có chút căm tức, nhưng lại đúng lúc kiểm tra năng lực tác chiến chính diện của thiên binh. Đồng thời xem xét Hổ Kỵ sư cũng xem như có chút "thành tựu", có được bộ dạng của đội quân tinh nhuệ. Làm việc hữu hiệu, có kỷ luật, đội ngũ chỉnh tề, lệnh xuất thi hành nghiêm túc, đây đều là chuyện tốt.
Khi nào thì đi tìm bia ngắm thử nghiệm năng lực chém giết trên chiến trận của Hổ Kỵ sư đây?
Tới tảng sáng, Mặc Y dẫn người tụ hội cùng Tần Tiêu. Tần Tiêu hạ lệnh đại quân hạ trại nghỉ ngơi, sau đó bắt tay xử lý tù binh Khiết Đan.
Hơn trăm người bị trói rắn chắc, cùng đưa tới trước mặt Tần Tiêu. Tần Tiêu ngồi trên lưng ngựa, bên cạnh là ba trăm thiên binh, từ trên cao nhìn xuống dưới.
Tần Tiêu nói tiếng Khiết Đan không quá lưu loát, nhưng có thể nhẹ nhàng trao đổi với bọn họ, hắn nói:
- Nói, mục đích quân đội các ngươi xuất phát là gì?
Người Khiết Đan nghe được Tần Tiêu nói chuyện có chút trúc trắc, càng cảm giác người này "khó thể nắm bắt". Hơn nữa hắn có thể chính là Lang Ma tướng quân chân chính!
Lập tức có hai người nhát gan trả lời:
- Phụng lệnh của Khả Đột Vu đại tướng quân, đi tới Loan Hà trú đóng.
Tần Tiêu khẽ hừ một tiếng:
- Chỉ bằng hai ngàn người các ngươi?
Tù binh Khiết Đan đáp:
- Đại tướng quân Khả Đột Vu còn đang chỉnh tu đại quân, sau đó sẽ xuất hai vạn kỵ binh xuất phát. Chúng ta chính là tiên phong mở đường!
Hai vạn? Khóe môi Tần Tiêu nhếch lên, lộ ra nụ cười lãnh liệt, trong lòng nghĩ thầm:
- Muốn ở trong tầm mắt ta cướp đoạt Loan Hà sao? Cửa sổ cũng không có! Tin tưởng tới thời điểm này Lý Tự Nghiệp suất lĩnh bộ binh cũng đã tới lưu vực Loan Hà, Thạch Thu Giản cùng Đỗ Tân Khách cũng đã đi tới hà nguyên cùng hà cốc Loan Hà. Vừa lúc, cho bọn hắn nếm thử phục kích chiến, báo thù trận chiến thất bại của Tiết Nột!
Nghĩ đến đây, Tần Tiêu hạ lệnh:
- Người đâu, đem những người này áp tải về U Châu giao cho Kim đại nhân giam giữ, chờ sau khi trở về chúng ta tiếp tục xử lý.
Những người này vẫn còn có chút tác dụng, hiện tại giết chết thật đáng tiếc. Trong lòng Tần Tiêu đã có tính toán.
Vừa áp giải tù binh Khiết Đan rời đi, Tần Tiêu nhìn Hoàn Tử Đan nói:
- Lời vừa rồi ngươi có nghe được sao? Hiện tại ta cho ngươi một nhiệm vụ. Từ giờ trở đi ta muốn biết toàn bộ hướng đi chi tiết của hai vạn đại quân Khả Đột Vu, hơn nữa không được cho bọn hắn phát hiện. Phỏng chừng hắn sớm hay muộn sẽ biết tiên phong Khiết Đan đã bị chúng ta giết chết, có lẽ sẽ tùy thời thay đổi kế hoạch hành quân ban đầu. Ngươi hiểu được rồi sao?
*****
Trong lòng Hoàn Tử Đan chợt tỉnh ngộ, hổ thẹn ôm quyền đáp:
- Mạt tướng hiểu được, mạt tướng... hổ thẹn, xin đại soái thứ tội! Mạt tướng nhất định lập công chuộc tội, đem nhiệm vụ hoàn thành hoàn mỹ.
Tần Tiêu thoáng cười:
- Đại trượng phu nói ra nhất định phải làm được, đừng làm thủ hạ huynh đệ ngươi xem thường ngươi, đi thôi!
- Dạ!
Hoàn Tử Đan nghiêm túc lên tiếng, mang theo thủ hạ chạy vội về hướng đông bắc.
Trong lòng hắn giờ mới hiểu được vì sao Tần Tiêu không cho phép hắn tùy ý khai chiến với quân đội Khiết Đan, bởi vì làm vậy rất có thể sẽ đả thảo kinh xà, sai sót chiến cuộc tốt nhất.
Trước mắt hắn đã giết hại hai ngàn tiên phong Khiết Đan, rất có thể làm cho đại quân Khiết Đan thức tỉnh, sẽ làm đại quân gặp phải khó khăn chiến thắng nhiều hơn. Trong lòng hắn thật hối hận, liên tục mắng chửi mình: Ngu ngốc! Đầu heo!
Tần Tiêu ngồi trên lưng ngựa suy tính một trận, sau đó hạ lệnh:
- Truyền lệnh binh, đi báo cho trung quân Lý Tự Nghiệp cho họ chiếm lĩnh địa lợi Loan Hà hà cốc, chuẩn bị cuộc chiến phục kích; khinh kỵ binh của Đỗ Tân Khách tiến đến khuyên giải nơi giao giới với Hề tộc; Thạch Thu Giản mai phục giữa đội ngũ của Lý Tự Nghiệp cùng Đỗ Tân Khách tùy thời chuẩn bị tiếp viện, làm tiếp ứng cho tam quân.
- Dạ!
Vài tên truyền lệnh binh thám báo lập tức thúc ngựa rời đi báo tin.
Tần Tiêu nhìn nhìn sắc trời, mặt trời đỏ đang lên cao. Các tướng sĩ mệt nhọc một đêm, vì vậy hắn hạ lệnh nghỉ ngơi một canh giờ, nếm qua điểm tâm sau đó lại khởi hành.
Một vạn Hổ Kỵ sư đương nhiên còn có nhiệm vụ khác. Theo thế cục lớn mà xem, hiện tại ngược lại là Đường quân đảm nhiệm làm du kích, chuyên rình rập cướp đoạt. Vì muốn làm người Khiết Đan càng thêm e ngại chiến thuật du kích này, từ nay về sau Tần Tiêu dự tính đích thân suất lĩnh Hổ Kỵ sư đột ngột xuất hiện gần bên Bạch Lang Thủy cùng Doanh Châu, tùy tiện làm ra chuyện đốt giết cướp giật, nếu không sẽ không đủ làm cho bọn hắn e ngại, oán hận cùng hoài nghi mục đích của Đường quân.
Tần Ảnh vẫn luôn yên lặng không lên tiếng, lúc này chợt đi tới bên người Tần Tiêu trầm giọng nói:
- Đại soái, tôi vừa nghe nhắc tới tên của Khả Đột Vu...
- Phải, vậy thì thế nào?
Tần Tiêu liếc mắt nhìn hắn, vẫn tự ăn lương khô.
Tần Ảnh thoáng sững sờ, đi sang một bên không nói một tiếng.
Tần Tiêu như lẩm bẩm ném một câu:
- Ta tự có an bài. Hành quân đánh giặc có chiến thuật cùng mưu lược. Ngày sau sẽ có cơ hội cùng hắn ganh đua cao thấp.
Tần Ảnh chỉ gật gật đầu, lui sang một bên ăn lương khô, không nói chuyện. Trong lòng hắn âm thầm suy nghĩ, vị đại nguyên soái này xem ra cũng không chỉ có võ nghệ cao siêu đơn giản như thế, xem ra năng lực điều binh khiển tướng cùng phương thức tùy thời ứng biến của hắn đích thật là một nhân vật đủ mang đến tai họa ngập đầu cho Khiết Đan!
Nghĩ đến đây Tần Ảnh không khỏi rùng mình: Tai họa ngập đầu?
Nghỉ ngơi một thời gian, Tần Tiêu hạ lệnh cho đại quân xuất phát, phái ra thám báo bắt liên lạc cùng Hoàn Tử Đan và Lý Tự Nghiệp, sau đó đại đội nhân mã hướng phía đông tiến tới.
Hiện tại Hổ Kỵ sư đã hoàn toàn xâm nhập vào lãnh địa Khiết Đan, chẳng qua trên thực tế từng là lãnh thổ của Đại Đường ngày trước mà thôi. Tiếp tục đi lên phía trước một đoạn chính là địa giới Đại Lang Thủy lưu vực cùng Doanh Châu, là một địa phương bị man tộc cướp đoạt hoang tàn không còn một bóng người.
Cùng lúc đó ở hướng bắc đại quân Tần Tiêu đang di chuyển, nhóm người Hoàn Tử Đan rốt cục thăm dò được hướng đi của đại quân Khiết Đan!
Hai vạn kỵ binh chủ lực Khiết Đan giơ cao đại kỳ chạy ra biên cảnh, tiến vào đại thảo nguyên. Quả nhiên không qua bao lâu bọn hắn đã phát hiện chuyện tiên phong Khiết Đan đã bị tàn sát, lưu lại gần hai ngàn cỗ thi thể chờ bọn họ đến thu thập.
Hoàn Tử Đan lập tức phái ra khoái mã đem tin tức hồi báo.
Khả Đột Vu, Khiết Đan Lang võ sĩ, đại nhân vật nắm giữ thực quyền chân chính của Khiết Đan, đệ nhất đại tướng. Lúc này hắn đang cau chặt mày ngồi trên lưng ngựa, nhìn chiến trường như địa ngục cùng gần hai ngàn thi thể, trong lòng kinh hãi. Từ khi phái ra tiên phong cho tới khi đại quân di chuyển đến nơi đây, trước sau còn chưa tới năm canh giờ. Trong thời gian ngắn như vậy lại có người đem gần hai ngàn kỵ binh tinh nhuệ Khiết Đan giết chết hầu như không còn, hơn nữa còn không có một ai trốn thoát được chạy về báo tin.
Thực lực của đối phương, thật khủng bố!
Tuy rằng còn chưa tới bốn mươi tuổi, nhưng Khả Đột Vu đã là lão tướng mang binh chinh chiến sa trường hai mươi năm. Đối với tình huống trước mắt hắn hiểu thật rõ ràng. Hiện tại hướng đi của địch không rõ, hai ngàn tiên phong toàn bộ tử vong... đây tuyệt đối không phải tin tốt lành!
Lần này địch nhân quỷ dị mà cao minh, trọng yếu hơn chính là, thực lực siêu cường!
Trên gương mặt màu đồng cổ của Khả Đột Vu hiện lên vẻ ngưng trọng, ánh mắt lợi hại như đao, suy tư chốc lát hắn quyết đoán giương tay lên:
- Lui quân! Hồi doanh!
Nhóm phó tướng đi bên cạnh nhìn thấy chiến hữu bị tàn sát, vô cùng giận dữ, lúc này nghi hoặc kêu lên:
- Đại tướng quân, vì sao vậy?
Khả Đột Vu hừ lạnh một tiếng:
- Người dám can đảm trái lệnh, bêu đầu thị chúng! Lui lại!
Trong lúc nhất thời không còn ai tỏ vẻ nghi ngờ. Hơn hai vạn người như nước thủy triều nhanh chóng rút lui khỏi đại thảo nguyên, ngay cả thi thể binh sĩ Khiết Đan cũng không đi thu thập trở lại.
Hoàn Tử Đan mai phục xa xa oán hận kích quyền, giận mắng:
- Hỗn đản, quả nhiên giảo hoạt như lang! Như thế rất tốt, ta thống cái sọt càng có vẻ lớn! Ai!!! Xong rồi!
Lúc này Tần Tiêu mang theo Hổ Kỵ sư nhanh như cơn lốc tập kích hơn mười thảo tràng của mục dân Khiết Đan ở Bạch Lang Thủy, thu được hơn ba ngàn con ngựa, dê bò không đếm hết. Bắt giữ hơn ba trăm dân chúng Khiết Đan, mặt khác còn có hơn ngàn dân chúng Trung Nguyên bị bắt giữ nô dịch trước kia đều được giải cứu ra ngoài.
Một chi quân đội Khiết Đan trú đóng gần bên Doanh Châu nhân số chừng ba ngàn người, đang chuẩn bị xông qua trợ chiến, Tần Tiêu lại mang theo đại quân nhanh như gió xoáy biến mất trên đại thảo nguyên, khiến quân đội Khiết Đan hận đến cắn vỡ răng nanh!
Tần Tiêu không nhịn được có chút dương dương đắc ý: Man di Khiết Đan, biết cái gì gọi là "lấy đạo của người trả lại cho người" không? Đây chỉ là quà gặp mặt. Sau này ta nhất định thường đến. Trước mắt chỉ còn lại hai chuyện, một là đi Loan Hà cốc ngăn chặn đại quân Khiết Đan, hai là đi gây rối tại Du Quan. Lần này phải xem tên Khả Đột Vu kia sẽ làm ra lựa chọn như thế nào. Dù sao lần này chúng ta xem như đã lấy được quyền chủ động.
Vừa mới lui về Du Quan, đến gần Đạt Sĩ Hộ Chân Hà, Khả Đột Vu nhận được tin tức gần bên Bạch Lang Thủy xuất hiện Đường quân, vội vàng điều nhân mã chạy tới, chỉ nhìn thấy cảnh tượng bị cướp đoạt sạch sẽ. Hắn không khỏi phẫn nộ nói:
- Đây là đám người nào? Vì sao giống châu chấu Trung Nguyên? Giết dũng sĩ của chúng ta khắp nơi, cướp sạch dân chúng của chúng ta, thật hận! Lại không nắm bắt được chút hình bóng của bọn hắn!
← Hồi 400 | Hồi 402 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác