Vay nóng Homecredit

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 328

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 328: Lừa đảo cũng là một môn nghệ thuật
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

Trước đại môn của Tần phủ cũng đứng một đội Thiết Giáp xếp thành hai hàng, từ bình đài đến cầu thang theo lối đi. Trong lòng Tần Tiêu thầm giận, đến chỗ này của ta mà cũng bãi trận thế này, chẳng lẽ định ra oai cho ta xem, hay muốn làm gì khác? Thái Bình công chúa, ngươi đừng có quá đáng!

Mặc Y cũng có chút hoảng hốt:

- Lão công, này...

Tần Tiêu vỗ vỗ lưng Mặc Y:

- Đi thôi, vào nhà rồi, không có việc gì đâu.

Thân binh canh giữ ở đây lại khách khí hơn đám bên ngoài chút, nhất tề ôm quyền hành lễ:

- Đại Đô Đốc!

Tần Tiêu gật gật đầu, nhìn đến chính sảnh, Thái Bình công chúa ngồi ngay thượng vị, kéo Lý Tiên Huệ cùng Lý Trì Nguyệt ngồi cạnh trò chuyện. Thượng Quan Uyển Nhi cùng Tử Địch lại ủy khuất dứng thẳng một bên. Thái Bình công chúa đương nhiên không sánh bằng Tần Tiêu, trên xuống dưới đều ngang cấp được, coi trọng xuất thân. Lý Tiên Huệ cùng Lý Trì Nguyệt đều là công chúa, hơn nữa lại đều là chính thê cùng bình thế, Thái Bình công chúa liền để hai nàng ngồi cạnh mình. Trong mắt Thái Bình công chúa, nữ lưu như Thượng Quan Uyển Nhi cùng Tử Địch chi xứng làm thiếp, đương nhiên không thể ngồi xuống cùng các nàng được.

Tần Tiêu âm thầm giận, được lắm Thái Bình công chúa nhà ngươi, thật đúng cho rằng mình là "thân cô cô" của ta hay sao, chạy tới nhà ta, lại còn quản cả chuyện nhà ta nữa?

Nghĩ thì nghĩ trên mặt Tần Tiêu lại tỏ vẻ vô cùng kinh hỉ, tươi cười, vội vàng chạy vào trong đại sảnh, xoay người bái kiến Thái Bình công cháu:

- Tần Tiêu bái kiến Trấn Quốc Thái Bình công chúa! Công vụ vướng thân nên không thể ở nhà xa nghênh, mong công chúa trăm ngàn thứ tội!

Thái Bình công chúa cũng là người cẩn thận mà có lòng dạ, tuy rằng Tần Tiêu đã làm cho nàng giận lôi đình, nhưng vẫn cười dài như trước:

- Tần Đại Đô Đốc, đều là người một nhà cả, cũng đừng khách khí như thế, mau miễn lễ đi thôi. Nào, tới đây, nhanh ngồi xuống tâm sự. Hôm nay rảnh rỗi, ta cố ý đến chỗ ngươi, xem Tiên Nhi cùng Trì Nguyệt tân hôn có hạnh phúc mỹ mãn không.

Ba công chúa đều ngồi thượng tịch, Tần Tiêu chủ nhân lại ngồi sườn tịch, ngượng ngùng cười nói:

- Hai vị phân chủ kim chi ngọc diệp, Tần Tiêu nào dám chậm trễ. Về phần hạnh phúc mỹ mãn, thế cũng không biết, chỉ có trong lòng các nàng rõ ràng thôi.

Lý Tiên Huệ cùng Lý Trì Nguyệt đều cười, Thái Bình công chúa nhìn xung quanh, cười ha ha:

- Xem ra đều không tệ lắm! Hôm qua là đại hôn của ngươi, lễ mừng làm rất đặc sắc, chỉ là vì sao hôm nay là ngày tân hôn đầu tiên, sao không ở nhà, chăm sóc cho tân nương chứ?

Trong lòng Tần Tiêu cùng Mặc Y đều âm thầm nói: nhanh thế đã nói vào đề chính rồi.

Tần Tiêu bất động thanh sắc, hơi cười nhẹ một tiếng:

- Có chút công sự nên bận rộn, thủ hạ không tiện xử lý, ta đành phải ra mặt. Nói đến thật là có lỗi với hai vị phu nhân, đành phải mong các nàng lượng thứ thôi.

Lý Tiên Huệ cùng Lý Trì Nguyệt đều cúi mi, thuận mắt:

- Nào dám!

Thái Bình công chúa lạnh nhạt mỉm cười:

- Công sự gì lại quan trọng như thế?

- Khụ... việc này...

Tần Tiêu bắt đầu vào vai diễn, có chút xấu hổ nói:

- Nói ra có thể có chút bất nhã, công chúa điện hạ vẫn là đừng nên nghe. Hơn nữa trong đó lại có một số việc lại là việc xấu trong nhà Tần Tiêu.

- Hả?

Thái Bình công chúa vẫn quấn lấy mà hỏi:

- Hay coi ta là người ngoài, không phải là trưởng bối nội giah nữa rồi?

Tần Tiêu cười gượng hai tiếng, mười phần không tình nguyện nói:

- Nói ra thật xấu hổ, nếu công chúa không kiêng kỵ, vậy Tần Tiêu cũng không ngại nói, dù sao công chúa điện hạ cũng không phải người ngoài. Sự tình là như vậy, Hoàng Đế bệ hạ ban cho Kim Tiên công chúa một đạo quan, làm nơi nàng thanh tu. Thật không ngờ quan chủ ở đó, cũng chính là sư phụ của Trì Nguyệt, Sử Sùng Huyền cư nhiên lại lợi dụng chức vụ, biến chốn đạo quan vắng vẻ thanh tịnh thành chốn dâm động tặc oa. Không chỉ có để đạo cô cùng tục sĩ trong quán, lại còn tàng tư dân phụ cùng cung nữ... khụ! Quả thật chính là cực kỳ hoang đường!

Thái Bình công chúa biến sắc, trong mắt lại ánh lên tia tức giận:

- Có chuyện bực này? Hỗn trướng!

Tần Tiêu vừa thấy, hắc, quả nhiên là tức giận! Thái Bình công chúa cũng là nữ nhân, đương nhiên cũng biết ghen tỵ. Ha ha! Vì thế Tần Tiêu liền vội rèn sắt khi còn nóng, lòng đầy căm phẫn nói:

- Còn chưa đủ, mệt tên Sử Sùng Huyền kia còn xưng là người xuất gia tu đạo, thật đúng là lừa đời lấy tiếng, quả thật bản chất chính là tên gà chó không bằng! Trừ bỏ tội dâm ô, lão còn nuốt công khoản, tham ô kiếm lợi. Trì Nguyệt, lão bản chính thức như nàng sớm bị lão đoạt quyền rồi! Những chuyện lão bí mật làm, quả thật nàng biết đến vô cùng ít, quá ít! Toàn bộ tiền vật lão ăn hối lội thật đúng có thể chế tạo thêm một cái Kim Tiên Quan nữa đó!

Lý Trì Nguyệt vẫn là thiếu nữ đầy tình cảm, nghe thấy Tần Tiêu nói những chuyện này, mặt đã đỏ ửng, chỉ đành thì thào nói:

- Có... có loại chuyện này sao... sư phụ cư nhiên....

- Cái gì mà sư phụ, rõ ràng chính là một tên dâm cẩu!

Thái Bình công chúa tức giận nói:

- Mệt ta trước đó còn để mắt hắn như thế, cho rằng hắn là tên đắc đạo chi sĩ gì, còn tiến cử hai chất nữ làm đồ đệ của lão. Ta nhổ vào, hắn cư nhiên gạt chúng ta làm những việc như thế, đáng chết! Tần Tiêu, ngươi làm tốt lắm, làm rất được!

Tần Tiêu làm bộ như vô cùng phẫn nộ, hô thanh đứng dậy, lanh lảnh nói:

- Công chúa đừng khích lệ Tần Tiêu, những việc này là chức trách của ta, sản nghiệp nhà mìinh lại xuất hiện chuyện biến chất như thế, sao có thể chấp nhận được! Vả lại, không chỉ thanh danh của Trì Nguyệt cùng Tần gia chúng ta sẽ bị phá hỏng, mà triều đình cũng vì hắn mà hổ thẹn! Kim Tiên QUan, đường đường là đạo quan hoàng gia, sao lại có chuyện như thế chứ? Thật là làm cho người ta nộ bất khả át, nhẫn vô khả nhẫn!

Dứt lời còn đấm thật mạnh xuống cái bàn bên cạnh, nước trà đều bắn hết ra ngoài.

Mặc Y đứng bên cạnh Tần Tiêu trong lòng cười thầm: trình diễn trò của lão công thật tài! Hắn biển hiện càng phẫn nộ, mà lại càng tỏ vẻ dường như không biết quan hệ giữa Sử Sùng Huyền cùng Thái Bình công chúa... trong chuyện này có đủ loại vi diệu, thật đúng là chỉ có người đứng sâu trong đó mới rõ ràng được! phỏng chừng Tiên nhi dịu dàng thiện hiểu lòng người, lại thông minh lanh lợi cũng nhất thời khó mà có thể hiểu được.

Thái Bình công chúa nhìn Tần Tiêu bộ dạng phẫn nộ khó chịu, không khỏi có chút nghi ngờ. Người kia hay thật sự không biết quan hệ của ta với Sử Sùng Huyền? Trước mặt ta còn dám to miệng mắng Sử Sùng Huyền, chẳng phải là trực diện tát cho ta một cái sao?... không đúng, hắn khẳng định là không biết quan hệ này. Tần Tiêu này không ngốc, tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế. Đúng, hắn khẳng định là không biết.

Nói như thế, hắn không phải là cố ý nhằm vào ta, căn bản chính là đang luận sự mà thôi?

Nghĩ tới đây, Thái Bình công chúa cũng dịu giọng, cười nhạt một tiếng:

- Tần Tiêu, khó có được tấm lòng trung quân ái quốc như ngươi, nên ngợi khen. Kẻ giống như Sử Sùng Huyền, nên giết để răn đe.

*****

Tần Tiêu vẫn tiếp tục mang vẻ mặt giận dữ, dường như thở cũng hổn hển hơn, căm giận nói:

- Kỳ thật nói ra, Tần Tiêu cũng không đại công vô tư như thế. Nếu không phải là lão mang mấy tên công tử thiếu gia ăn chơi trác táng trêu đùa ái thiếp của ta, ta cũng không giận dữ thế! Khá lắm tên đạo sĩ thối sắc đảm che trời, cư nhiên dám đùa bỡn Anh Dực tướng quân cho Hoàng Đế khâm phong, nương tử ta danh chính môn thuận nâng vào cửa! Ngài nói xem....

Nói lại chợt giật mình dừng lại:

- Ài, thật đúng là vạch áo cho người xem lưng, đủ dọa người, dọa người mà! Tức chết ta mất!

Tần Tiêu đám to, đập bang bang vào trên bàn trà, mọi người trong phòng sợ tới mức kinh hồn táng đảm.

Mặc Y vừa thấy thời cơ đã đến, vì thế học tập chiêu thức của muội muội, "oa" một tiếng liền khóc lớn lên, bổ nhào quỳ xuống đất, ôm lấy đầu gối Tần Tiêu nức nở nói:

- Xin lỗi, lão công, đều là ta không tốt. Là do ta không tôt chiêu phong dẫn điệp, mới làm cho mấy tên người xấu kia đùa bỡn... chàng, chàng hưu ta đi! Ta cũng không có mặt mũi nhìn chàng nữa!

Lý Tiên Huệ không rõ ràng mọi chuyện, thấy một màn như thế liền có chút sợ hãi, vội vàng rời chỗ ngồi chạy tới, nâng Mặc Y lên, giúp nàng lau nước mắt nói:

- Nói cái gì thế kia, đây cũng không phải là lỗi của muội, nói cái gì mà hưu với bỏ, thật là!

Mặc Y tiện thể càng phát huy, ôm lấy Lý Tiên Huệ khóc róng lên. Tử Địch thấy tỷ tỷ khóc, cũng không khói chua xót, chạy tới ôm lấy tỷ tỷ của mình, oa oa khóc lớn lên.

Tần Tiêu trong lòng âm thầm buồn cười: được, tốt lắm, rất ủy khất, tỷ muội tình thâm cũng thật cảm động. Quả nhiên là thiên tài diễn trò nha!

Thái Bình công chúa lăng lăng nhìn cảnh trước mặt, trong lòng âm thầm cả giận nói: tên cẩu tặc Sử Sùng Huyền này, quả nhiên là thấy mỹ nhân nên động tâm tư, há không phải là dám chê ta hoa tàn ít bướm rồi, mới tìm mấy nữ tử tuổi trẻ mỹ mạo xuống tay? Cẩu tặc, ta phải tru di cửu tộc nhà ngươi!

Tần Tiêu nhìn Thái Bình công chúa giờ xanh tái mặt, lại chuyển sang đỏ bừng, trong lòng thầm nói: đạt được hiệu quả cần thiết, diễn thêm nữa sẽ thành quá lố... vì thế hắn liền ho một tiếng, vỗ bàn:

- Thái Bình công chúa còn đang ở đây, các ngươi khóc sướt mướt còn ra thể thống gì, còn định dọa người sao! Đều lui ra cho ta! Muốn khóc thì đến hậu viện mà khóc đi, không khóc đến sáng không được ngừng!

Lý Tiên Huệ nhất thời mở to hai mắt nhìn Tần Tiêu:

- Lão công, điều này...

Tần Tiêu uy vũ trừng mắt:

- Còn không mang các nàng lui ra!

Mặc Y ôm lấy Tử Địch, hai tỷ muội vừa ôm đầu khóc rống, vừa chạy nhanh xuống hậu viện. Vừa chạy ra hành lang, vào tới cổng vòm hậu viện, Mặc Y còn chưa đợi lau khô nước mắt liền bật cười ha hả lên, làm cho Tử Địch đứng bên cạnh thót tim, lo lắng trợn mắt hỏi:

- Tỷ, tỷ không sao chứ? Không phải là bị kích thích quá đáng, thất tâm điên rồi chứ?

Trong phòng khách, Tần Tiêu lúng túng cười làm lành với Thái Bình công chúa:

- Công chúa điện hạ, những điều này là gia sự của Tần Tiêu, làm công chúa chê cười.

Thái Bình công chúa đang thầm oán giận trong đầu, lúc này mới khôi phục lại, miễn cưỡng chỉnh lại thần sắc, khẽ cười nói:

- Nói rồi, mọi người đều là người một nhà, cần gì khách khí như thế. À, đúng rồi, ta thấy ngươi còn phong Đại Từ Ân tự, trói cả Huệ Phạm, chẳng lẽ nơi này cũng có chuyện tương tự thế sao?

- Đúng là như thế, mà cũng không phải thế!

Tần Tiêu căm giận nói:

- Nhưng mà tên Huệ Phạm này còn đáng giận hơn tên Sử Sùng Huyền kia nữa. Tuy rằng hắn không đùa giỡn ái thiếp của ta, nhưng hành vi dâm ô, quả nhiên là... khụ khụ... hình như còn có Tiên Nhi cùng Trì Nguyệt ở đây, thật sự là nói không nên lời. Dù sao chính là quả thật làm cho người ta trái tim băng giá, chính là đám lưu manh đầu đường xó chợ cũng không bằng! Mệt hắn còn tự mình rêu rao là cao tăng đắc đạo, cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật. Ta nhổ vào! Quả thật chính là tên cầm thú đội lốt người!

Thái Bình công chúa nhíu chặt mày, cuối cùng cũng không giấu nổi giận dữ, oán hận nói:

- Những người này đều là những tên làm mất mặt hoàng gia ta! Giết! Toàn bộ đều đáng chết, tru di cửu tộc, bầm thây vạn đoạn!

Lửa cháy đổ thêm dầu, hung hăng thêm thật nhiều dầu!

Tần Tiêu liên tục vỗ bàn, theo đó cả giận nói:

- Đúng, chính là vạn đao giết, một tên cũng không thể tha được! công chúa điện hạ người biết không, tên hòa thượng đầu béo này quả thật có thể gọi hắn là thủ phủ Trường An luôn! Sản nghiệp hắn lén tàng trứ quả thật còn nhiều hơn kho phủ của một châu huyện dồi dào nhất! Chỉ tính riêng hoàng kim, bạc trắng cùng tiền đồng dễ định giá cũng đã hơn trăm vạn rồi, đủ để nuôi một đội quân! Mặt khác mấy thứ đồ cổ, tranh chữ, quả thật đúng là chứa nguyên một phòng, không có cái nào là không đáng quý! Những thứ khác giống bất động sản, địa khế, trái vay thì càng khó đánh giá, phỏng chừng còn mất khá nhiều công sức cùng khí lực mới xong!

- Cẩu tặc, lại còn cự phú như thế!

Thái Bình công chúa mặt đầy vẻ giận dữ, lạnh lùng nói:

- Tần Tiêu, đi báo với Ngự Sử Thai, lúc điều tra hai người này, nhất định phải nghiêm chỉnh, ngoan tay, tử tôn cao thấp ba đời đều bị không tịch. Những tên đáng chết thì phải giết, những tên nên lưu đày thì phỉa chọn chỗ lưu đày xa nhất, khổ nhất mà lưu đày, trọn đời không được trở về quê cũ!

- Dạ!

Tần Tiêu thầm cười trộm: thaais không, ngàn vạn lần đừng có đắc tội nữ nhân nhé, tâm tư đúng là đủ ngoan, thủ đoạn độc ác nha!

Lúc này, Thái Bình công chúa giống như cũng phục hồi tinh thần lại, chuyển đề tài, mỉm cười nói:

- Còn nữa, những tên này từ xưa thích nói hươu nói vượn, cổ xúy mấy chuyện thần tiên ma quái, đừng có quan tâm những điều mà bọn chúng nói cái gì đó, toàn bộ đều đừng ghi lại trong hồ sơ, trực tiếp điều tra là được rồi. À, lại nói đến, ta không nên tham dự vào công sự của Đại Đô Đốc, ta chỉ là người ngoài cuộc, lấy góc độ trưởng bối mà đưa ra đề nghị cho Đại Đô Đốc mà thôi!

Tần Tiêu khẽ cười:

- Điều này công chúa không cần dặn dò, Tần Tiêu tự nhiên hiểu được. Kinh nghiệm của Tần Tiêu không đủ để làm việc, khó có lòng tin, may có công chúa hảo ý nhắc nhở. Thật sự là vạn phần cảm kích mấy tên tặc tử kia, giờ không thể nói chuyện được nữa. Lúc ấy thấy ta liền ngang ngược mắng chửi người, ta bực tức liền cắt lưỡi bọn hắn trước, cho dù giờ muốn nói cũng không nói được nữa!

Thái Bình công chúa vừa lòng gật đầu:

- Tốt lắm!

Lại ngẫm nghĩ nói, Tần Tiêu này thật là cố ý hay chính là tên tiểu tử giảo hoạt! Nhưng mà bất kể thế nào, hắn lần này vẫn là cố kỵ mấy mặt giúp ta. Ừm, xem chừng là nhân tài có thể tranh thủ...

Nói đến nước này cũng đủ rồi, Thái Bình công chúa chủ động chuyển hướng đề tài, không nhắc lại mấy chuyện này nữa, quay lại nói việc nhà với Tần Tiêu.

Tần Tiêu đương nhiên là cầu còn không được, ở một bên thản nhiên uống trà, nghe mấy người phụ nhân trò chuyện son phấn hoa tram gì đó, trong lòng lại âm thầm cười nói:

*****

- Thái Bình công chúa, mặc kệ ngươi có nguyện ý tin tưởng hay không, lần này Tần Tiêu ta chính là sắm vai Lang Đầu Thanh (vai tốt). Mặc kệ ngươi cảm kích ta hay hận ta, dù sao Sử Sùng Huyền cùng Huệ Phạm này chết chắc rồi. Nhưng mà dường như những hành động này của hai tên yêu nhân là gạt ngươi... nói không chừng, những cung nữ này lại chính là bắt đi từ chỗ người kia?

- À, đúng rồi, việc này phải đi dặn dò với Lư Hoài Thận một chút, đừng đến lúc đó lại trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Còn có hai tên Sử Sùng Huyền cùng Huệ Phạm này, nhất định phải cắt lưỡi, hoặc thẳng tay cho bọn chúng sớm biến thành người chết, không nói được gì nữa. Hai tên đại yêu nhân, các ngươi cũng đừng oán ta, ha ha, biết nhiều quá hay không biết gì đều đáng chết, đây cũng là báo ứng của các ngươi!

Mấy người phụ nhân nói chuyện hòa hợp, thi thoảng còn cười tíu tít. Tần Tiêu không hứng thú với mấy đề tài của các nàng, tự ngồi một bên uống trà, làm Bồ Tát sống. một lát sau, Thái Bình công chúa đứng dậy muốn cáo từ, Lý Trì Nguyệt cùng Lý Tiên Huệ buồn rầu lôi kéo nàng:

- Cô cô đã đến đây thì phải ở lại dùng cơm rồi mới đi chứ!

Thái Bình công chúa vỗ vỗ tay hai tiểu chất nữ, khẽ cười nói:

- Dạo này cô cô đang trai giới, đều ở nhà ăn chay. Hơn nữa vẫn còn mấy chuyện phải xử lý, ngày khác lại đến chơi thôi.

Tần Tiêu đứng dậy, ôm quyền hành lễ:

- Công chúa điện hạ khó được đăng môn đến thăm, nên để cho Tần Tiêu cùng Kim Tiên, Ngọc Nguyệt tẫn vai chủ nhà, sao không dùng cơm chiều rồi mới đi? Nếu nói là đồ chay, trong phủ cũng có thể làm ra được, chính là sư phụ chuyên làm đồ chay cho Ngọc Nguyệt.

- Không tệ, là trượng phu tinh tế.

Thái Bình công chúa cười dài nói:

- Ta lĩnh tâm ý, còn có chuyện, ngày khác có cơ hội lại đến bái hội.

Tần Tiêu mỉm cười đáp lễ:

- Đừng dùng từ "bái hội" như thế, công chúa điện hạ muốn đến, tùy thời xin tiếp đón. Ta ở Trường An cũng không có thân nhân nào, cũng chỉ có thể thân cận với cô cô mà thôi.

Tần Tiêu mở miệng nói từ "cô cô" làm cho Thái Bình công chúa vô cùng hài lòng, dường như lại quen thân hơn vài phần:

- Được rồi, nếu có thời gian ta nhất định tới. Không làm cản trở cả nhà ngươi hưởng thụ thiên luân chi nhạc nữa, cáo từ.

Dứt lời, Thái Bình công chúa liền khiếm thân, xem như trả lễ cho toàn bộ mọi người, uyển chuyển bước đi. Áo bào màu vàng thướt tha, mơn trớn thảm hoa màu đỏ sậm trên mặt đất, hết sức bắt mắt.

Cả nhà Tần Tiêu tiễn đến trên bình đài, một đội binh giá che chở Thái Bình công chúa ra ngoài. Thái Bình công chúa quay đầu lại nói:

- Không cần tiễn ta, xin dừng bước.

Tần Tiêu nhìn bóng lưng Thái Bình công chúa đã đi xa, trên mặt dần dần nổi lên ý cười, trong lòng âm thầm nói: tới hùng hổ định làm ta sợ, đi lại vội vàng như thế, dường như là muốn trở về phát giận, trốn đi xé chăn đập chén chứ gì? A ha ha, thì ra là diễn kịch lừa người cũng là một môn nghệ thuật, hơn nữa lại vô cùng vui vẻ!

Lý Tiên Huệ giận dữ kéo Tần Tiêu:

- Chàng còn cười được nữa, ta vừa rồi bị hù chết! Chàng không thấy, hôm nay cô cô dường như rất giận, trong mắt đều ẩn hiện sát khí!

- Đúng thế sao, sao ta lại không nhận ra đâu?

Tần Tiêu tự cười ngây ngô, làm cho mấy giai nhân khó hiểu.

Xa giá của Thái Bình công chúa vừa mới lui khỏi Tần Phủ, hai tỷ muội Mặc Y cùng Tử Địch liền hi hi ha ha cười chạy ra. Hai tỷ muội giống nhau như đúc, đồng thời làm một cái mặt quỷ. Hai khuôn mặt giống nhau, dáng người giống nhau, lại cùng làm cái mặt quỷ, quả nhiên là vô cùng thú vị.

Tần Tiêu cười ha ha, hai bên ôm hai nàng, liên thanh khen:

- Không sai, được, bản Đô Đốc tự mình phong hai nàng làm nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, cùng nữ phụ phối diễn tốt nhất của Oscar.

- Oscar, cái gì thế?

Năm lão bà cùng nhau hỏi.

Tần Tiêu cười ha ha:

- Không có gì, cái tên tự ta nghĩ, ý chính là các nàng đều là thiên tài diễn trò. Nhất là Mặc Y, trời ạ, ta còn tưởng rằng nữ hiệp luôn lạnh nhạt trầm mặc sẽ không diễn được nhân vật này chứ, không nghĩ tới... chậc châc, tiếng than thở khóc lóc cùng ăn vạ, ngay cả ta đều sắp tưởng thật rồi.

Mặc Y hì hì nở nụ cười:

- Còn không phải do lão công chỉ đạo?

Đám người Lý Tiên Huệ đều không hiểu chút nào:

- Lão công, Mặc Y, các người làm trò gì thế? Chúng ta sao lại càng lúc càng hồ đồ này?

- Hắc hắc!

Tần Tiêu xấu xa cười:

- Các lão bà, chúng ta lên lầu hai nói chuyện đi!

Mặc Y cùng Tử Địch đồng thời vui cười, nhảy nhót chạy lên lầu hai. Lý Tiên Huệ cùng Thượng Quan Uyển Nhi hai mặt nhìn nhau. Đáng thương nhất chính là Lý Trì Nguyệt, từ đầu tiên nàng đã không hiểu, không biết chuyện này là do dâu, sao lại chấm dứt, ở giữa lại có chuyện gì nữa.

Tần Tiêu dẫn năm lão bà lên lầu hai, giống như mở hội nghị gia đình, đều ngồi xuống bên bàn, Tần Tiêu dương dương đắc ý nói:

- Trận thế hôm nay các nàng cũng thấy, Thái Bình công chúa chính là định hạ mã uy cho ta! Mang theo ba trăm Thiết Giáp đến cửa, chậc chậc, may sao Tiên Nhi phái Hoàn Tử Đan đến báo tin cho ta, để ta chuẩn bị trước, sắp xếp tuồng diễn này, không thì đúng là khó khăn rồi. Đúng lúc Thái Bình công chúa nổi giận, phỏng chừng một tay cũng có thể bóp chết ta!

Lý Trì Nguyệt mềm yếu khó hiểu nhất, liền nói:

- Lão công nói những lời này là có ý gì? Thái Bình công chúa luôn luôn thương ta, cũng rất thương Tiên Nhi tỷ tỷ, sao nàng lại khi dễ lão công chứ?

Tần Tiêu ôn nhu cười với Lý Trì Nguyệt:

- Nguyệt Nhi, nàng tâm địa thuần lương, tâm tư cũng đơn giản nhất, những điều này nói sau, đều là chuyện lục đục trong triều đình thôi!

Lý Trì Nguyệt có chút sợ hãi, xấu hổ đứng lên:

- Nếu lão công không thích Nguyệt Nhi biết, thế Nguyệt Nhi không nghe... ta, ta đi ngồi thiền.

- Này, lão công không có ý này!

Lý Tiên Huệ nhanh chóng ôm lấy Lý Trì Nguyệt:

- Muội muội ngốc, lão công là lo lắng ngươi nghe xong trong lòng không thoải mái, là nghĩ cho muội, hiểu không? Chúng ta là người một nhà, cho tới giờ đều là có phúc cùng hưởng, có đại sự gì đều cùng nhau gánh vác, ngươi phải tin tưởng lão công chứ!

Lý Trì Nguyệt đỏ mặt, cúi đầu gật gật:

- Chính là Nguyệt Nhi đần độn, sợ là nghe không hiểu...

Tần Tiêu cười nhẹ:

- Nếu không thế này đi, từ đầu đến cuối, Mặc Y đều rõ ràng, để nàng kể cho nghe. Ta còn có chút chuyện quan trọng, muốn đi Hoàng thành.

Dứt lời liền đi đến cửa thang lầu.

- Trở lại dùng cơm không?

Tử Địch ở sau hô to.

- Có!

Lý Tiên Huệ cười cười:

- Thấy không, Đại tổng quản của chúng ta càng ngày càng quan tâm lão công! Uyển Nhi, Mặc Y, chúng ta cũng nên chọn ngày lành, làm lễ vào cửa cho Tử Địch đi thôi!

Tử Địch nhất thời vừa thẹn vừa vội, già mồm nói:

- Ai, ai muốn vào cừa! Ta làm Đại tổng quản vui vẻ biết bao!

Nữ tử khác đều cười hì hì, Tử Địch quýnh lên, hận không thể tìm cái động chui vào!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-456)


<