Vay nóng Tinvay

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 329

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 329: Chuyện đặc biệt thì phải dùng những cách đặc biệt!
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

Năm nữ từ ngồi cùng nhau, nghe Mặc Y kể lại toàn bộ mọi chuyện. Từ khi mang binh tiến vào Kim Tiên Quan, đến khi bao vây tiêu trừ Đại Từ Ân tự, cuối cùng là lập kế hoạch lừa dối Thái Bình công chúa, tất cả đều kể lại. Kỳ thật lúc Mặc Y kể lại, cũng còn có chút cố kỵ, dù sao Lý Trì Nguyệt cũng không phải quen thân lắm, hơn nữa xem chừng quan hệ của nàng ấy với Thái Bình công chúa cũng không đến nỗi tệ.

Nhưng mà Lý Tiên Huệ liên tục nháy mắt với nàng, ý bảo nàng không cần cố kỵ gì. Nếu Lý Tiên Huệ đã tin tưởng nữ hài tử này rồi, thế nghĩa là không sao. Mặc Y liền kể lại rõ ràng toàn bộ mọi việc. Nói đến đoạn phấn khích, cả năm nàng đều vỗ tay, hay đều vui vẻ cười lên.

Mặc Y kể xong, Thượng Quan Uyển Nhi có chút kinh nghi nói:

- Lá gan của lão công đúng là càng lúc càng lớn, giờ đúng là người nào cũng dám động vào nha! Thái Bình công chúa là người nào chứ, đương kim Hoàng Đế cùng Thái tử cũng phải kiêng kị ba phần! Hắn cư nhiên cả Thái Bình công chúa cũng dám "lừa". Trời ạ, ta thật sự là toát mồ hôi! Nhưng mà ngay từ đầu, hắn lại cố tình có lý, làm việc gì cũng cẩn thận! Quan trọng nhất là, tuồng ngày hôm nay diễn thật tốt! Ngay cả Tiên Nhi của chúng ta đều tin là thật. Ai nha, lão công của hcusng ta khi nào thì trở nên gian hoạt như thế chứ?

- Hì hì!

Lý Tiên Huệ che miệng cười khanh khách:

- Hắn nha, khi phá hư thì đúng là! Ài... không nói cũng thế, các ngươi nếu biết lúc trước hắn ở Giang Nam thế nào "lừa " đám người Từ Tiểu Nguyệt, sẽ hiểu được hắn xảo trá tới đâu. Nhưng mà nha, lão công của chúng ta lại là một người rất chính nghĩa, rất nguyên tắc nha! Đồng thời quan trọng nhất là hắn còn là một trong những người đáng quý, vô cùng trọng tình trọng nghĩa, cho nên mới làm ra những việc như thế!

- Ngẫm lại xem, nếu bình thường quan lại, cho dù lá gan lớn hơn nữa, quyền lực lớn hơn nữa cũng không dám ngang nhiên làm khó dễ, bao vây tiễu trừ Kim Tiên Quan cùng Đại Từ Ân tự. Xong, lại còn có nhi tử của Đậu Hoài Trinh, làm cho Đậu Hoài Trinh phải cắt bào đoạn nghĩa, không dám nhận nghịch tử này. Đảm phách cùng thủ đoạn như thế là vô cùng hiếm có.

- Di!

Bốn nữ tử còn lại đều kêu lên:

- Nói thật hay!

Lý Tiên Huệ cười:

- Vốn chính là thế mà! Công đạo chính tại lòng người, các ngươi không thấy sao? Hiện tại chúng ta không phải đang cảm thấy vô cùng thống khoái cùng kích thích, phỏng chừng toàn bộ dân chúng Trường An, cùng văn võ bá quan trong triều đều đang vỗ tay khen hay mà! Mặc kệ là xuất phát điểm thế nào, lão công vẫn là làm được một chuyện tốt!

- Như thế...

Mọi người cùng gật đầu thừa nhận.

Thượng Quan Uyển Nhi khẽ cau mày, lầm bầm nói:

- Không đúng nha, lần này lão công rõ ràng cho thấy có chút chuyện bé xé ra to. Với nhận thức của triều đình về tính tình trầm ổn của hắn, làm sao có thể không biết là chuyện này động tới lợi ích của Thái Bình công chúa chứ? Sau đó hắn còn sơ xuất như thế, dùng sức mạnh cứng rắn, thủ đoạn lôi đình sửa trị Kim Tiên Quan cùng Đại Từ Ân tự? Không có khả năng! Lão công mặc dù là một người nhiệt huyết mênh mông, nhưng vẫn luôn làm việc vô cùng chu đáo. Nhưng lần này, ngay cả ta cũng thấy hoang đường nha!

Lý Tiên Huệ nghi hoặc nhìn Thượng Quan Uyển Nhi:

- Uyển nhi, ý ngươi là lão công căn bản cố ý mượn chuyện này? Hắn còn có mục đích khác sao?

- Khó nói nha!

Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng lắc đầu:

- Kỳ thật ta quen lão công trước tất cả các ngươi, lần đầu tiên thấy hắn, chính là Thánh Hậu triệu kiến hắn ở Ngự Thư Phòng, khi đó hắn mới tới, cư nhiên có thể đối đáp trôi chảy trước mặt Thánh Hậu, lời nói đều cẩn thận, dỗ cho Thánh Hậu lão nhân thật vui vẻ. Bởi vậy có thể thấy dược, hắn thật là người tâm tư tinh tế! Người như thế, sẽ không vì một số vấn đề bề ngoài mà nhất thời xúc động, làm việc không chú ý hậu quả đâu.

Tử Địch nghi ngờ mở to hai mắt nhìn:

- Có ý gì chứ? Lão tử nghe mà không hiểu câu nào. Uyển Nhi, ngươi có thể nói dễ hiểu hơn chút không? Ai nha, đau!

Mặc Y gõ một cái trên đầu Tử Địch, giận mắng:

- Nếu ngươi không bỏ cái thói xen miệng này đi, nhất định ta gả ngươi cho Thiết Nô!

Thượng Quan Uyển Nhi cười khẽ mấy tiếng:

- Tâm tư lão công ngày càng phức tạp, lòng dạ cùng dần thâm sâu. Nếu không tìm hắn hỏi rõ, để chính hắn chủ động nói ra, thì ai hiểu được chứ?

Lý Tiên Huệ cũng nhíu mày, gật gật đầu:

- Đúng thế, từ sau khi lão công đi Mạc bắc đánh giặc trở về, cả người đều thay đổi, giống như tâm sự nhiều hơn, cũng không hay thích nói chuyện nhiều như trước!

- Uy nghiêm, như thế gọi là uy nghiêm!

Tử Địch vung tay lên kêu gào:

- Đại Đô Đốc phải có uy nghiêm!

"Phanh", lại đánh tiếp, Mặc Y cả giận nói:

- Ngươi câm miệng, ầm ỹ quá đi!

Thượng Quan Uyển Nhi lắc đầu:

- Lão công khả năng có chút thay đổi, cũng là đương nhiên, người ở triều đình thân bất do kỷ, từng phe lục đục với nhau, muốn toàn thân đứng vững, đương nhiên phải có lòng dạ, có tâm cơ. Tối tìm hắn hỏi xem rõ ràng, việc hôm nay còn có dụng ý gì nữa không? À, vẫn là để Tiên Nhi ngươi hỏi đi nha! Ha ha!

Lý Tiên Huệ cũng khanh khách cười:

- Cũng là ngươi đi hỏi đi thôi, chuyện chính trị, ngươi hiểu nhiều hơn. Hơn nữa, thiên quỳ của ngươi không phải qua rồi sao?

- Ai nha, đừng cãi, hai người các ngươi cùng hỏi!

Tử Địch vội chạy sang một bên, tránh khỏi phạm vi công kích của tỷ tỷ, cợt nhả cười hắc hắc:

- 3 P! 3P!

Lý Tiên Huệ cùng Thượng Quan Uyển Nhi nghi hoặc khó hiểu:

- "3P" là cái gì chứ?

Mặc Y nhất thời đỏ mặt, đuổi theo Tử Địch ra ngoài. Lý Trì Nguyệt lại đứng một bên ngây ngẩn cả người: mọi người trong nhà này, thật đúng là ai nấy đều rất thú vị, nói chuyện làm mình nghe không hiểu.

Tần Tiêu cưỡi ngựa ra khỏi cửa, chạy nhanh tới Ngự Sử Thai. Lư Hoài Thận đang ở tân lao thẩm vấn đám người Sử Sùng Huyền.

Lư Hoài Thận xử án cũng rất đường hoàng, dùng hình, tách từng nhóm người ra thẩm vấn, điều tra rõ ràng những việc phạm pháp của cả đám, cuối cùng đều phải đồng ý ký cung.

Tần Tiêu đi vào Ngự Sử Thai, Lư Hoài Thận vui mừng đón tiếp:

- Đại Đô Đốc không phải về nhà rồi sao, sao lại quay lại?

Tần Tiêu cười ha ha:

- Mắt thấy Lư đại nhân cùng bao nhiêu đồng liêu đều đang bận rộn như thế, sao Tần mỗ lại không biết xấu hổ trốn ở nhà một mình chứ? Đúng rồi, Lư đại nhân, Tần mỗ có một số việc muốn thương lượng với ngài!

Lư Hoài Thận hiểu ý, đưa Tần Tiêu đến thư phòng của mình, đóng cửa lại mới hỏi:

- Đại Đô Đốc có gì chỉ giáo?

Tần Tiêu vội xua tay:

- Nào dám chỉ giáo gì, chẳng qua nói mấy đề nghị hữu dụng thôi.

Lư Hoài Thận lộ vẻ vui mừng:

- Kế sách của Đại Đô Đốc hẳn là vô cùng cao diệu, xin mời chỉ giáo!

Tần Tiêu cười ha ha nói:

- Không tính là kế sách gì, kỳ thật vừa rồi ta vội chạy về nhà chính là tiếp Thái Bình công chúa đặc biệt đăng môn bái phỏng.

*****

Hả?!

Lư Hoài Thận không tự chủ được kinh thanh hô:

- Đến nhanh như thế sao!

Tần Tiêu cùng Lư Hoài Thận liếc nhau, đều mỉm cười. Xem ra lão cũng là người biết nội tình, hai người ngầm hiểu nhau.

Tần Tiêu nói:

- Ý của công chúa, đám yêu đạo cùng dâm tăng này phải ngoan tay, xử lý nghiêm khắc. Đáng giết thì phải giết, đáng lưu đày thì phải lưu đày đến chỗ cực cùng khổ ải, trọn đời không được về quê.

Lư Hoài Thận nhất thời mở to hai mắt nhìn:

- Sao nàng có thể.... Biến thái như thế? Theo lý thì hắn...

Tần Tiêu cười ha ha:

- Ngài đừng hỏi, dù sao lần này chúng ta không đắc tội với người nào, hơn nữa lại vô cùng thuận lợi. Thái Bình công chúa không trách cứ cũng không sinh lòng oán hận, lại còn cảm kích chúng ta, biết chưa?

- Thần kỳ thế sao?

Lư Hoài Thận không hiểu chút nào.

- Ha ha, thật!

Tần Tiêu cười nói:

- Nhưng mà, có một chuyện nhỏ Lư đại nhân nhất định phải làm thỏa đáng, chính là khẩu cung của những phạm nhân này không thể nhắc tới tên Thái Bình công chúa. Hơn nữa, hiện tại liền làm cho đám Sử Sùng Huyền cùng Huệ Phạm trở nên câm điếc luôn, đừng để bọn họ phun ra những câu nào không nên nói.... Những điều ta nói, Lư đại nhân hiểu không? Hơn nữa, đám đồng đảng, thân tín của bọn yêu đạo cùng dâm tăng này nên xử quyết càng sớm càng tốt!

- À!

Lư Hoài Thận bừng tỉnh, không khỏi cười ha ha:

- Thì ra là thế, cao minh, quá cao minh! Khác không dám nói, hình lao của Ngự Sử Thai nổi tiếng thiên hạ, muốn làm câm điếc mấy tên hung đồ tội ác tày trời thì vô cùng đơn giản! Mặt khác, những tặc thủ, yếu phạm lớn nhỏ khác đều bị ta thu thập hết rồi. Đại Đô Đốc, ngài có muốn xem qua không?

- Điều này thì không cần rồi.

Tần Tiêu khách khí từ chối.

Lư Hoài Thận không nói câu nào, mang một chồng thật dàu tới cho Tần Tiêu xem từng chút một. Tần Tiêu nhìn mấy lần, nhìn thấy mấy cung từ, quả nhiên thấy dòng chữ kể việc Thái Bình công chúa che chở hai tên yêu nhân.

Trên mặt Tần Tiêu nổi lên sát ý lạnh lùng, nhẹ nói:

- Những tờ khai này đều không đúng, những kẻ này đều thật không tốt. Mấy chuyện nói hươu nói vượn, làm chuyện phá hư như thế, Lư đại nhân biết nên làm gì rồi chứ?

- Giết, vốn đều là đám đáng chết. Trước khi chết còn tha ra núi dựa lớn hòng tìm đường sinh cơ cho mình!

Lư Hoài Thận đúng là người thông minh, liền nói:

- Chính là cung từ này, dường như có hơi khó xử lý. Nếu không... hay là không cần cung từ nữa? Nhưng thế lại không hợp quy củ của Đại ĐƯờng cùng quy củ của Ngự Sử Thai.

- Lư đại nhân chính nhân quân tử, có một số việc phải để Tần mỗ dạy ngài thôi. Đối phó với loại đồ đệ gian trá này áp dụng thủ đoạn khác biệt cũng không ảnh hưởng toàn cục. Chỉ cận mục đích trừng trị ác đồ được hoàn thành thì đều có thể làm được!

Tần Tiêu cười ha ha, nhẹ vẫy tay, để Lư Hoài Thận ghé tai lại, nói với lão:

- Cung từ có thể viết lại, người ký tên có thể tìm người nào đó bắt chước ký thay. Dù sao đám này lập tức cũng sẽ thành người chết, chém cái ngón tay xuống, nhấn dấu tay, cũng chẳng có gì là quá đáng cả!

Lư Hoài Thận nhất thời nở nụ cười:

- Đại Đô Đốc, quả nhiên là khéo léo, người làm việc không theo lẽ thường!

Tần Tiêu cười hắc hắc:

- Quy củ là thứ chết, người mới là thứ sống. Một số thời điểm, phải dùng những cách đặc biệt giải quyết!

Lư Hoài Thận là một người cẩn thận chặt chẽ, sợ Tần Tiêu lo lắng, vì thế dẫn hắn tới nhà giam Ngự Sử đài. Nơi này là từ thời kỳ Võ Tắc Thiên, thế nhưng bất kỳ ai cũng đều nói đó là một nơi kinh khủng, hình cụ, hình phạt ở đây có thể làm cho bất kỳ một ai dù là bằng sắt cũng bị mất đi dũng khí, chỉ cầu chết nhanh.

Vài người đàn ông vạm vỡ kéo Sử Sùng Huyền và Huệ Phạm đi ra, còn dùng loại thiết câu tử dùng để giết heo vòng quanh toàn bộ đầu lưỡi của hai người, cứ thế cắt xuống.

Đầu lưỡi chảy máu đầm đìa, lắc lư treo ở trên móc sắt, vẻ mặt của mấy người vạm vỡ kia cũng chết lặng, còn giơ lên cho Tần Tiêu nhìn.

Sử Sùng Huyền và Huệ Phạm thì lại lăn lộn trên mặt đất như kẻ điên, máu trong miệng chảy xuống ròng ròng, toàn thân co giật.

Giết người, Tần Tiêu cũng không xa lạ gì, nhưng loại hình phạt tàn khốc này làm Tần Tiêu cảm thấy có chút không nhân đạo, không khỏi lắc đầu không nỡ nhìn cảnh thảm thương kia, đi tới bên hai người, tay nắm lấy chuôi Phong Tuyết Đao của mình.

Mấy người giữa sân chỉ thấy trước mắt từng đợt bạch quang chợt hiện rất nhẹ, một tiếng kêu như long ngâm, Sử Sùng Huyền và Huệ Phạm vậy là đã được giải thoát rồi Hai đầu người bị Tần Tiêu trong khoảnh khắc kéo qua, đao không hề dính máu khí đã tuyệt. Người đàn ông vạm vỡ đi đến kéo thi thể, lại phát hiện đầu người đã rời cổ từ lâu, lúc này mới âm thầm kinh hãi: đao thật nhanh!

Tân Tiêu và Lưu Hoài Thận đi ra khỏi nhà giam, lẩm bẩm nói:

- Sau này nếu không phải đối phó với loại cùng hung cực ác cần phải bức cung, thì bớt dùng loại cực hình này đi, quá vô nhân đạo. Lư đại nhân, hai nghịch tặc này to gan lớn mật vượt ngục, đã bị ngục tốt tử hình tại chỗ, chuyện này, ngươi sớm ghi chép gửi tới các Bộ đi thôi, cũng để nhiều người an tâm.

Trong lòng Lư hoài Thận thầm kinh hãi, thì ra Tần Tiêu này ngoại trừ làm việc quả đoán, tinh xảo chồng chất, còn là một nhân vật thủ đoạn độc ác... Lư Hoài Thận nói:

- Việc này Lư mỗ đương nhiên sẽ cẩn thận tỉ mỉ chỉnh lý rõ ràng, Đại đô đốc hạ mình đích thân tới, Lư mỗ đã hiểu nặng nhẹ lợi hại trong việc này rồi, không dám có chút sơ sẩy nào, Đại đô đốc cứ yên tâm.

Tần Tiêu cười:

- Lư đại nhân quả nhiên là nhân vật làm đại sự. Tần mỗ nhiều lần vượt quyền hành sự, thật sự tình hình không phải bất đắc dĩ, còn phải mong Lư đại nhân ngàn vạn lần không nên trách tội.

- Nào có, nào có!

Lư Hoài Thận khiêm tốn cười:

- Khuyển tử Lư Bôn đã nhậm chức làm thủ hạ của Đại Đô đốc, rất khờ khạo, chỉ mong được Đại đô đốc có thời gian chỉ điểm nhiều hơn. Lư mỗ không mong nó được làm quan to, chi hy vọng nó có thể học được một chút bãn lĩnh tài học từ Đại đô đốc, cũng đã cảm thấy mỹ mãn rồi.

Tần Tiêu cười ha hả:

- Lư Bôn là một nhân tài, Tần mỗ nhất định sẽ quan tâm đối đãi, Lư đại nhân cứ yên tâm. Nếu sự việc đã xong, Tân mỗ xin cáo từ, Lư đại nhân mời cứ tự nhiên.

Lư Hoài Thận đương nhiên tiễn Tần Tiêu ra đến cổng lớn Ngự Sử đài mới dừng bước.

Tần Tiêu lên ngựa, cuối cùng mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, thầm nghĩ trong lòng: Việc cho tới bây giờ rốt cuộc mới đại công cáo thành! Lăn lộn cả ngày, thật sự là quá sức rồi!

Thấy mặt trời ngả dần về phía tây, một vệt ánh nắng chiều phía tây quét lên tường thành Trường An giống như huyết sắc. Tần Tiêu thầm thở dài: lại tạo sát nghiệt rồi... Vì sao luôn nhiều người yếu như vậy nhảy ra cọ lên đao của ta? Thật bất đắc dĩ!

Mặt trời chiều kéo bóng của Tần Tiêu thật dài ra, bắt đầu tới đường rải đá trắng của đường cái Chu Tước, người ngựa dài gầy, có cảm giác tang thương. Tần Tiêu vỗ nhẹ con ngựa, nó khẽ đề móng, mang theo Tần Tiêu đi về phía Ôn Nhu Oa.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-456)


<