Vay nóng Tima

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 304

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 304: Tử Địch dở hơi
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

Tiên nhi, ngươi không nên nói vậy! Trên người của ngươi chảy dòng máu Lý gia chính thống, hôn sự ở đó có gì không thể?

Lý Đán không ngớt lời nói:

- Hoàng huynh của ta trên trời có linh thiêng có thể nhìn thấy ngươi xuất giá phong quang như vậy. Không biết sẽ cao hứng bao nhiêu đây! Lại nói trẫm muốn người trong thiên hạ biết Tiên nhi vẫn còn sống ở nhân gian. Hơn nữa gả cho Đại Đường đệ nhất tướng quân, có biết không?

Lý Tiên Huệ bất đắc dĩ cười cười:

- Vậy Tiên nhi tạ ơn bệ hạ!

Trong lòng thầm nghĩ, bệ hạ chịu làm như vậy, cũng đơn giản là muốn lung lạc lão công a. Tiên nhi lén gả đi, nếu là gả cho người buôn bán nhỏ, quả quyết không được ban ân như vậy.

Lý Đán rất cao hứng, ôm đầu to trong ngực run run mấy cái, giống như lão gia gia đang chọc cháu mình. Đầu to mấy ngày gần đây cũng không sợ ai cả, rất hợp tác cười toe toét, mừng rỡ ôm Lý Đán.

Lý Đán cười nói:

- Tần Tiêu nha, tướng môn hổ tử, hài tử của ngươi mới một tuổi đã to con như vậy. Ngươi cần phải dốc lòng dạy dỗ ah, nói không chừng Đại Đường ngày sau sẽ có thêm một danh tướng.

Tần Tiêu cười toe toét miệng:

- Đúng vậy, đúng vậy, tự nhiên không dám lãnh đạm...

Lý Đán vui cười một hồi, đem đầu to trả cho vú em, sau đó nhìn Lý Tiên Huệ nói ra:

- Tiên nhi, trên tay của ngươi đeo đồ vật của Đức phi mẫu thân tam lang tặng cho a? Ai, nói hổ thẹn nha! Trẫm sau khi đăng cơ trong nội cung Đại Minh đào ba thước đất cũng không thể tìm được thi cốt của Đức phi...

Lý Tiên Huệ nhìn vật nhớ người, liền tranh thủ cầm ngọc hoàn trong tay đưa tới cho Lý Đán:

- Nếu bệ hạ hoài niệm Đức phi nương nương, Tiên nhi nguyện đem vật này tặng cho bệ hạ.

- Không cần.

Lý Đán mỉm cười khoát tay:

- Trẫm đúng là rất nhớ Đức phi, nhưng mà đồ vật nàng tặng cho ngươi trẫm làm sao dám thu về, nàng dưới suối vàng nếu biết rõ chẳng phải trách ta sao? Ta nhớ được nàng ngày đó từng nói, ngọc hoàn này là tặng cho ngươi trong ngày sinh nhật, một cái khác tặng cho ngươi khi kết hôn. Đây không phải vừa vặn sao, ha ha, xem như hoàn thành tâm nguyện của nàng.

Lý Tiên Huệ đem ngọc hoàn thu lại, ôm ở trước ngực, thấp giọng nói:

- Đa tạ bệ hạ... Tiên nhi không có người nhà, lại có bệ hạ thương yêu như thân nhân, xem như không có chuyện ăn năn!

Lý Đán xem xét thấy sắp dẫn chuyện thương tâm của Lý Tiên Huệ, liền nói:

- Không nói cái này! Trẫm hôm nay cao hứng, cố ý đến quý phủ gặp Tần Tiêu và Tiên nhi các ngươi. Các ngươi đi đường mệt nhọc, nghỉ ngơi cho tốt một phen, buổi tối còn tới chỗ tam lang dự tiệc a?

Tần Tiêu đưa Lý Đán đến cửa lớn, Lý Đán phất phất tay:

- Đi, trở về đi. Hảo hảo ở cùng người nhà. Ba phu nhân của ngươi đều là con gái tốt. Trì Nguyệt gả tới trẫm cũng yên lòng. Ngươi Đại Đô Đốc đúng là phúc khí tu luyện ba đời nha, người bên ngoài ao ước muốn chết.

Tần Tiêu khẽ cười nói:

- Cung kính thánh thể bệ hạ.

Lý Đán được một đám Thiên ngưu vệ và thái giam vây quanh, lên xe giá nghênh ngang rời đi.

Tần Tiêu nhìn qua đoàn xe xa hoa rời đi, âm thầm suy nghĩ nói: Hoàng đế này cố ý tới nhà của ta đi vài vòng một lần, không phải là nói với thiên hạ 'lão tử Lý Đán xem trọng Tần Tiêu' sao? Ai, thật sự là cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng nha! Muốn ít xuất hiện một chút thì hoàng đế và thái tử lại kéo tên của ta đi ra ngoài, phiền toái!

Ngẩng đầu nhìn qua biển lớn 'Tần phủ' trên đầu, Tần Tiêu phát hiện có chút buồn cười: Mỗi người thậm chí nghĩ muốn thăng quan phát tài có danh tiếng lớn, nhưng mà mấy ai biết rõ mang bao nhiêu danh tiếng thì phải thừa nhận bấy nhiều áp lực và nguy hiểm. Ta hiện tại thật sự có thể nói là Trường An đệ nhất danh nhân, ngay cả hoàng đế cũng ghé nhà, buổi tối còn phải đi đông cung dự tiệc...

Tiến vào trong vòng tròn hào môn thế gia, cũng không ai không đi! Kỳ thật ta cũng thân bất do kỷ mang binh náo ra chính biến một phen, đem hoàng đế đưa lên bảo tọa mà thôi.

Vận khí nha, thực rất trọng yếu. Muốn duy trì loại vinh hoa phu quý này thì trong tay phải có được thực lực cân xứng, cùng vĩnh viễn không tránh khỏi giao đấu quyền mưu. Tiên nhi nói đúng, gần vua như gần cọp, ít xuất hiện, ít xuất hiện...

Tần Tiêu suy nghĩ đi tới cầu thang, trở lại chủ điện có mấy chữ 'uy phong bát diện'.

Vừa nghĩ tới Lý Tiên Huệ, trong nội tâm chấn động, một đường đều gạt Tiên nhi, cũng không nói tới hoàng đế gả nữ, trong nội tâm nàng phát bực không? Nếu như mắng Trương Cửu Linh, hung hăng mắng ta một trận. Trời ạ, lão tử đúng là đụng phải tảng đá lớn rồi.

Lý Tiên Huệ đã giận lại cười nhìn qua Tần Tiêu, Tần Tiêu cười nhưng mà da mặt run run, Thượng Quan Uyển Nhi che miệng vụng trộm cười lên, Mặc Y không có hảo ý cười quái dị.

Tần Tiêu âm thầm may mắn, cũng may đám vú em đã mang bọn nhỏ đi nghỉ ngơi, bằng không thì nhìn thấy cảnh ba phu nhân cùng khi phụ phu quân, việc này truyền đi cũng không có 'uy phong bát diện', mà là uy phong quét rác.

Tần Tiêu kiên trì, đi tới sau lưng Lý Tiên Huệ, nhẹ nhàng bóp vai cho nàng, ôn nhu nói:

- Thoải mái không?

Lý Tiên Huệ nửa cười nửa thực nói ra:

- Lão công kỹ nghệ thiên hạ nhất tuyệt, ta nào dám không thoải mái.

Thượng Quan Uyển Nhi và Mặc Y cười khanh khách.

Tần Tiêu cười hì hì nói:

- Lão bà tốt, có lời gì cứ nói thẳng, không nên châm chọc ta, trái tim nhỏ bé của ta không chịu nổi.

Lý Tiên Huệ cười nhìn qua Tần Tiêu:

- Lại ba hoa, ta hỏi ngươi, ngươi chừng nào đã bắt đầu học lừa gạt người?

- Ta rất tinh thông đạo này a!

Tần Tiêu giả ngu, còn lớn hơn thanh minh:

- Bằng không thì làm sao cứu ngươi ra khỏi tay gian tặc chứ?

- Đừng nói mò, ngươi biết rõ ta không phải chỉ cái này.

Lý Tiên Huệ đứng lên, đối diện nhìn qua Tần Tiêu, mười phần khiêu khích và trừng mắt nhìn hắn.

- Ngươi tốt lắm, Mặc Y dễ khi dễ, ta một năm qua không có quản ngươi, hiện tại đã nói dối trước mặt ta rồi! Trước kia ngươi cũng không có nói với ta, sau khi quay về kinh thì hoàng đế gả nữ. Đây là chuyện tốt nha, trước xử lý hôn sự cho ta, sau đó thuận tiện gả Trì Nguyệt muội muội thì ta cũng không thể nói gì, nhưng vì sao ngươi không nói trước cho ta biết?

Tần Tiêu cười làm lành:

- Ta đây không phải sợ ngươi không muốn sao! Ngươi nghĩ đi, hôn sự này ta cũng không muốn, nhưng mà hoàng đế tứ hôn, hôn nhân chính trị ta cũng không có biện pháp cự tuyệt nha! Nhưng mà ta cũng không thể ủy khuất ngươi, đành phải thỉnh ngươi tới Trường An rồi nói sau! Vốn ta định đêm nay nói cho ta ngươi biết, không nghĩ tới bệ hạ hắn... Ai, ta sai, không sai được chưa? Ta không có ý định lừa gạt ngươi. Nhưng mà chỉ nói với ngươi muộn mà thôi.

Lý Tiên Huệ quệt miệng:

- Ngươi nha, hiện tại đã mò mẫn rồi. Nói không chừng ngày mai đem ba tỷ muội chúng ta bán đi, chúng ta vẫn không hay biết đấy! Tiên nhi chẳng lẽ không cho ngươi lấy Trì Nguyệt muội muội sao? Nàng từ nhỏ gia giáo vô cùng tốt, lại xinh đẹp thanh tao lịch sự, ta và nàng cảm tình thật tốt. Uổng cho ngươi làm tiểu nhân~! Tiên nhi mới không tức giận như vậy! Cho dù biết rất rõ ràng, ngươi đang lợi dụng ta.

*****

Lợi dụng? Lợi dụng cái gì?

Tần Tiêu liên tục tranh luận:

- Cho dù ngươi không cưới Kim Tiên công chúa Lý Trì Nguyệt, ta cũng muốn đem ngươi đưa tới Trường An! Ngươi quên, ngày đó thời điểm chúng ta kết hôn ngươi từng ưng thuận qua, còn thiếu nợ ngươi một hôn lễ thật lớn sao! Nhưng mà hoàng đế lão gia tử lại làm trước rồi.

- Muộn rầu~, muộn rầu~!

Lý Tiên Huệ che tai lắc đầu:

- Vừa rồi ba người chúng ta thương nghị xong, xét thấy ngươi nói dối lừa gạt ta, buổi tối hôm nay không cho phép ngươi lên giường, ha ha ha!

- Ta bất tỉnh, không phải chứ! Uyển nhi, chúng ta đã một năm không gặp, ngươi cũng đồng ý?

Tần Tiêu cười nói:

- Ngươi cũng không muốn ngủ với ta?

Thượng Quan Uyển Nhi lúc vui vẻ nhìn người gặp họa:

- Ta hôm nay tới ngày rồi. Hì hì!

Mặc Y không ngớt lời nói:

- Đừng nhìn ta, ta ngủ với muội muội!

- Bà mẹ nó!

Tần Tiêu thống khổ vỗ trán một cái:

- Lấy ba lão bà, buổi tối chỉ có thể đi ra ngoài uống hoa tửu mà thôi.

- Ngươi dám!

Ba nữ trăm miệng một lời.

Tần Tiêu cười to:

- Các ngươi đoán ta có dám hay không? Đường luật có lệnh, thê tử không thể cự tuyệt trượng phu! Còn nữa, nam nhân đi dạo kỹ viện là chuyện pháp luật cho phép, cũng như các ngươi trên đường mua vải vóc vậy, là người tiêu thụ có biết không? Được bảo hộ đấy, ha ha!

Ba nữ phiền muộn liếc nhau, nhao nhao vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Tần Tiêu.

Lý Tiên Huệ rầu rĩ nói ra:

- Uyển nhi, Mặc Y, lão công chúng ta học cái xấu, xem ra chúng ta không trị được rồi. Chỉ mong đầu to và nữu nữu lớn lên hiểu chuyện, để ý quản người cha không hiểu chuyện này.

Tần Tiêu cười hì hì tiến lên ôm các nàng.

- Ở đâu, nói đùa thôi! Trong nhà có kiều thê hiền mẫu như vậy, ta còn đi ra ngoài lêu lổng, vậy còn là người không?

Bốn người đang trò chuyện vui vẻ, ngoài cửa truyền đến tiếng hô to:

- Oa ha ha, tòa nhà thật lớn, thật là uy phong nha! Tỷ tỷ, ngươi ở nơi nào, ta đã về rồi!

Mặc Y rầu rĩ úp sấp lên mặt bàn không ngẩn đầu lên:

- Gia hỏa mất mặt trở về, ta không còn mặt mũi gặp người nữa!

Lý Tiên Huệ cùng Thượng Quan Uyển Nhi cười rộ lên:

- Kẻ dở hơi đã về!

Tần Tiêu khó hiểu, cảm thấy hứng thú nói:

- Nàng không phải đi theo Uyển Nhi sao? Lúc này mới về nhà, là lêu lỏng nơi nào vậy?

Thượng Quan Uyển Nhi dở khóc dở cười:

- Sau đó ngươi chẳng phải sẽ biết!

Trước cửa Tử Địch mặc áo giáp màu bạc uy phong lẫm lẫm xông tới, mười phần uy nghi nhìn trong phòng, sải bước đi đến trước mặt Tần Tiêu, ôm quyền cúi đầu, nghiêm trang nói ra:

- Đại Đô Đốc, mạt tướng hữu lễ! Hì hì!

- Ngươi nha đầu kia, làm cái quỷ gì!

Tần Tiêu lập tức cũng không biết nói gì:

- Làm gì mặc áo giáp của tỷ tỷ ngươi vậy? Ngươi tìm được ở đâu thế?

Mặc Y ngẩng đầu lên, xấu hổ kéo Tử Địch tới, sau đó gõ lên mũ giáp của nàng.

- Ngươi nha đầu ngốc! Ai bảo ngươi mặc khôi giáp của ta vào giả mạo bổn tướng quân, không ngờ còn dám giả danh đấy? Nếu có người phát hiện sẽ đánh chết ngươi a!

Tử Địch thoáng cái bổ nhào vào ngực của Mặc Y:

- Ờ ah! Hảo tỷ tỷ, ta nhớ ngươi muốn chết.

Dứt lời còn hôn lên mặt của Mặc Y.

Mặc Y vừa bực mình vừa buồn cười kéo mặt của nàng ra:

- Cho ta đứng vững, đừng hồ đồ. Ngươi nhìn ngươi kìa, rõ ràng miệng đầy mùi rượu! Mặc khôi giáp mà không có lặc giáp phơi cái bụng như bóng da, cũng mất mặt muốn chết!

Tần Tiêu nhìn bộ dáng của Tử Địch cũng cảm thấy buồn cười, một bộ khôi giáp ăn mặc cong vẹo, bên hông không có lặc giáp mang, cả phó khôi giáp cũng có chút lộ ra ngoài, lắc lắc đung đưa. Tần Tiêu nói:

- Ngươi rõ ràng dám giả mạo Anh Dực tướng quân đi khắp nơi lừa bịp. Sẽ không sợ quân pháp trị ngươi? Ngươi biết không, không được ban thưởng khôi giáp trong quân, hoặc là triều đình ân chuẩn, người bình thường không được mặc áo giáp, nếu không nhẹ trách phạt một trăm trượng, nặng thì lưu vong!

- Oa, ngươi đừng dọa ta!

Tử Địch nhảy dựng lên, kinh ngạc nhìn qua Tần Tiêu:

- Đã hơn một năm không gặp, vừa thấy mặt đã khi dễ ta! Ta, không có phạm chuyện gì a. Không phải ngày đó vừa tới Trường An thì có người tới trước mặt ta lễ bái. Còn gọi ta 'Hổ tướng quân', trong nội tâm của ta vui mừng lắm, sau đó có người dẫn ta vào trong Hồng Lư Tự, nhìn thấy áo giáp của tỷ tỷ, nhất thời vui mừng mặc vào người, không nghĩ tới ah! Ta vừa ra khỏi Hồng Lư Tự, đã có người muốn mời ta ăn cơm! Còn là đại nhân của trường An, tướng quân đấy, ta làm sao không biết xấu hổ cự tuyệt. Đành phải kiên trì theo chân bọn họ đi, vì vậy...

Thượng Quan Uyển Nhi nhịn không được ôm bụng cười cười rộ lên:

- Vì vậy, nàng và nhiều nam nhân cụng rượu đấy, còn xưng huynh gọi đệ địa đốt giấy vàng, uống huyết tửu, kết bái thành huynh đệ.

Mặc Y phiền muộn cúi người trên bàn, thống khổ bụm mặt:

- Ta không sống...

- Tỷ tỷ...

Tử Địch cười hì hì lấy đi đến trước người Mặc Y, đong đưa cánh tay của nàng:

- Ngươi đừng như vậy mà! Ta cũng không có làm chuyện khác. Những tướng quân kia đều rất hào sảng nha! Hôm nay còn mời ăn cơm, ngày mai mời uống rượu. Ta làm sao không biết xấu hổ cự tuyệt chứ, đi qua các nhà đấy, a ha ha. Tửu lượng cũng luyện rất thành thạo. Hiện tại đại nam nhân cũng không phải đối thủ của ta!

Tần Tiêu quả thực dở khóc dở cười:

- Ai nha, không chịu nổi ngươi rồi... Ngươi nhận tiền lì xì của người ta à?

- Không có, không có!

Tử Địch liên tục khoát tay:

- Ta làm sao dám, đây là tội đấy! Lại nói ta đường đường đại tổng quản của Tần gia, trên người không có thiếu tiền, hì hì!

- Còn cười, ngươi không xấu hổ à!

Tần Tiêu cười mắng:

- Nhanh cởi đồ ra, sau này không cho mặc vào, biết chưa?

- A!

Tử Địch có chút ủy khuất ứng một tiếng, sau đó kéo Mặc Y chạy qua một bên.

- Tỷ tỷ mau tới, ta có thật nhiều lời muốn nói với ngươi.

- Ai nha thang lầu ở bên cạnh đây này!

Hai tỷ muội vui vẻ chạy đi, Tần Tiêu và ba người nhìn bóng lưng của nàng mỉm cười.

Bọn nha hoàn nấu nước nóng, ngâm nước và cho hương thơm vào. Thì ra sau chủ điện cũng là có thiên đường, chuyên xây một phòng bếp. Ngày thường bọn người Tần Tiêu ăn muốn ở đây, cũng không cần chạy ra hậu viện chuẩn bị, đến một lần đi thật xa.

Ba người ngồi cùng một chỗ, nói chuyện phiếm nghỉ ngơi một hồi, chuẩn bị tới thời gian đi đông cung dự tiệc. Qua trong chốc lát trong thang lầu truyền tới tiếng cười nói của tỷ muội Mặc Y, sau đó hai người đi vào trong đại sảnh.

Hai tỷ muội đều mặc trang phục dị tộc Tần Tiêu cùng Mặc Y mua, quả thực là giống như một khuôn đúc ra, bọn người Tần Tiêu có chút không nhận ra.

Lý Tiên Huệ cùng Thượng Quan Uyển Nhi đi tới bên người hai tỷ muội, nhao nhao tán dương nói:

- Oa, thật xinh đẹp!

Tần Tiêu nhìn chuyển mắt, cẩn thận phân biệt một hồi, cuối cùng nhận ra Tử Địch với cái đầu nhỏ hơn, kéo nàng ra:

- Ngươi và tỷ tỷ mặc giống như đúc, ta nhận lầm ngươi là nàng thì làm sao?

Tử Địch cười quái dị:

- Cái gì, cái gì nha, hẳn là ngươi có ý đồ bất lương chứ gì? Hắc hắc, quần áo đẹp như vậy ta đương nhiên muốn có một bộ rồi!


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-456)


<