Vay nóng Tima

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 303

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 303: Hoàng ân Trạch Phi
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Shopee

Tòa nhà cho người hầu cũng xây không kém, có ba tòa nhà lớn chỗ ở, trái, phải theo thứ tự là cho nam nữ nô bộc ngủ. Chính giữa là phòng bếp và gian nhà tạp. Người hầu ở phía nam, bắc bên cạnh là một hàng tòa nhà, bốn đình lớn và hai sương phòng.

Trong nội tâm Tần Tiêu thầm nghĩ: ta mắt thấy sắp rước công chúa vào ở. Sau này chỉ sợ là phải khai phủ. Bốn đình viện lớn này chắc nên cho thân binh vào ở... Bốn tòa nhà lớn này ở cả ngàn người cũng không vấn đề a?

Ba nữ đi qua con đường đầy cỏ xanh thì kinh ngạc, Thượng Quan Uyển Nhi nói ra:

- Uyển nhi từ nhỏ lớn lên ở kinh thành. Nơi này có thể nói là ' tấc đất tấc vàng '. Riêng một khu vực cho đánh cầu cưỡi ngựa đã có giá tị xa xỉ, còn không tính khu vực phía trước lớn như vậy! Phủ đệ đại thần bình thường có thể có một nửa quy mô như vầy đã là đại viện phú hào. Lão công co quy mô như thế quả thực là so được với thân vương.

Tần Tiêu nghĩ trong lòng, quả thực có chút kinh ngạc, liên tục nhìn Lô Đại Hải nói ra:

- Đây không phải là do hộ bộ bảo xây sao?

Lô Đại Hải trả lời:

- Đúng là, không dám chiếm nhiều một tấc đất nào. Hơn nữa, hộ bộ cũng trực tiếp nhận chỉ dụ của hoàng thường, chọn khu vực tốt xong lại giao cho ty chức và Tương Tác Giam động thổ.

Tần Tiêu vừa vào cửa đá tinh tế hồi tưởng lại, cả đại viện đều kiến tạo theo tiêu chuẩn cao nhất, cũng không có tương trùng với hai cửa nam bắc của hoàng cung, sợ ' xung đột hoàng khí '. Mặt khác tính toán không nhỏ hơn Sở Tiên sơn trang bao nhiêu. Hơn nữa càng tráng lệ, dùng đẹp đẽ xa xỉ mà hình dung, một chút cũng không quá phận, còn chưa đi vào chỗ gia chủ nhìn qua. Đoán chừng còn hơn cả những khu vực khác, nhất định là hết sức ung dung, xỉ mị đẹp đẽ quý giá.

Tần Tiêu ôm hai con đi tới, lúc này mới phát hiện bọn chúng đã ngủ, vì vậy giao cho vú em bên cạnh, cánh tay của hắn cũng mỏi nhừ. Xem ra một đường đi dạo cũng đã đi thật xa.

Người một nhà đi thẳng về phía trước, lúc này phát hiện cả đại viện quy mô kinh người, nếu như tinh tế đi một vòng, tốt nhất là phải cưỡi con ngựa tốt. Trong lòng Tần Tiêu có chút dở khóc dở cười, âm thầm nghĩ: ta ở tòa nhà lớn này làm gì, giống như lúc trước ở trong khu nhà nghèo, người một nhà ra vào chạm mặt thật ấm áp. Khai phủ? Ai, không vui gì cả.

Lúc này đi thì thấy một đám nha hoàn nô bộc bận rộn, đang ra ra vào vào. Có quét rác, có tu bổ hoa cỏ, có người mang theo thùng nước giặt rửa các hành lang, loay hoay chết đi được. Mới đầu Tần Tiêu nhìn thấy hơn mười người là quá nhiều, hiện tại cũng có chút ngại ít.

Người một nhà đi đến tiền viện, dọc theo cầu thang mặt nam đi tới phòng gia chủ, nhao nhao thở dài một hơi, cảm giác hơi mệt chút, giống như đi dạo ngoại thành vậy.

Tần Tiêu đang chuẩn bị mang theo mọi người vào phòng nghỉ một chút, không ngờ có quân tốt chạy vào, xem quần áo và trang sức là thiên ngưu vệ. Hơn nữa còn nghe được âm thanh vang dội.

- Hoàng Thượng giá lâm!

Lý Đán tới? Trong lòng Tần Tiêu kinh nghi sợ hãi, vội vàng mang theo gia quyến ra nghênh đón. Không đợi bọn người Tần Tiêu quỳ xuống, Lý Đán đã nói:

- Miễn lễ, các ngươi ở đây chờ, trẫm đi vào nhà ngồi một chút.

Bọn thái giám thị vệ sau lưng đứng lại, ngoan ngoãn ở lại cửa lớn, bảo vệ quanh Tần phủ.

Tần Tiêu hầu hạ đi sau lưng Lý Đán, chắp tay nói:

- Nào dám làm phiền thánh giá của bệ hạ? Nếu có dạy bảo, sai người đưa tới đây truyền triệu là được rồi.

- Ai, Tần Tiêu nha, ngươi quá khách khí.

Lý Đán tâm tình xem ra không tệ, cười tủm tỉm nói ra:

- Nói đến cũng là người một nhà, trẫm ở trong cung đã lâu, trong nội tâm khó tránh bị đè nén, vừa vặn đi ra khỏi cung, chuẩn bị tìm tam lang tâm sự. Ta nghe hắn nói ngươi vừa mới trở về, lúc này bãi giá sang đây. Thế nào, phủ đệ làm ngươi thỏa mãn chứ?

Tần Tiêu một mặt đi theo Lý Đán đến thềm đá, một mặt thấp giọng nói:

- Bệ hạ long ân dày đậm, vi thần vạn phần cảm kích. Nhưng mà dinh thự này quá mức to lớn, quy mô cũng giống như vương phủ, vi thần thật sự xấu hổ không dám thụ.

- Ah? Ha ha!

Lý Đán xoay đầu lại, giống như lão giả thân thiện nhìn qua Tần Tiêu vài lần, cười rộ lên.

Khi đang nói chuyện, hai người đã đi tới bình đài. Lý Đán nhìn lên một cái, lúc này nhìn qua bọn người Lý Tiên Huệ đang đứng chờ, nói:

- Các ngươi cũng đi lên đi! Các ngươi là chủ nhân a, ta làm sao có thể đoạt quyền chủ chứ?

Tần Tiêu vội vàng nói:

- Bệ hạ là thiên hạ chi chủ, tại sao phân chủ khách chứ?

- Ai, cũng quá nhiều kiêng kị!

Lý Đán rộng lượng cười rộ lên, vỗ vai Tần Tiêu:

- Ngươi không có nhìn thấy, trẫm hôm nay không có mặc hoàng bào sao? Cũng giống như ngày xưa tới cửa cũng phải tháo ra mà chạy. Trước kia ta từ lâu đã muốn tới nhà của ngươi. Nhưng mà lại có quá nhiều cố kỵ. Hiện tại bất đồng, trẫm có thể đi đâu cũng được. Sau này nói không chừng còn thường xuyên tới nhà của ngươi. Thế nào, ngươi không chào đón sao?

Tần Tiêu mỉm cười chắp tay:

- Sao dám, bệ hạ hàng lâm. Đây là vinh hạnh lớn lao của Tần Tiêu.

Bọn người Lý Tiên Huệ cũng dựa theo ý hoàng đế đi lên đài cao, nhao nhao cúi thấp đầu, dựng ở một bên.

Lý tại nhắm mắt lại, sau đó nhìn bọn họ vài lần, sau đó đem ánh mắt nhìn lên người Lý Tiên Huệ, có chút gật gật đầu. Nhìn Tần Tiêu vung tay lên nói ra:

- Vì sao còn đứng ở cửa chứ? Đến, vào xem.

Lý Đán tiến lên, đẩy cửa lớn ra xem. Một đại điện to lớn xa hoa hiện ra trước mặt mọi người.

Trong phòng là thảm vàng óng xa hoa, ở trước mặt là một bộ Hổ Khiếu Sơn Đồ trông rất sống động. Con cự hổ đang ở trên đỉnh núi nhìn xuống, há mồm hét giận dữ, đuôi cọp đựng thẳng lên, cái trảo sắc nhọn đưa lên trời, nhìn như đang đập xuống. Trên bức họa là một bức hoành phi. Phía trên đề mấy "Uy phong bát diện" Tần Tiêu đang có chút giật mình, Lý Đán cười nói:

- Như thế nào? Chữ này là do trẫm tự đề đấy.

Tần Tiêu vội nói:

- Cứng cáp hữu lực, so với bức họa này rất xứng đôi. Nhưng mà Tần Tiêu có xứng với mấy chữ này không?

Tần Tiêu không phải tận lực thổi phồng, thư pháp của Lý Đán đích xác là không tệ.

Lý Đán hơi có chút đắc ý gật gật đầu:

- Nếu như Đại Đường có người nào xứng với mấy chữ này, cũng chỉ có mình Tần Tiêu ngươi. Đường Hưu Cảnh, Trương Nhân Nguyện hai người là soái tài; ngươi so với bọn họ tuy kinh nghiệm và tư lịch kém một chút. Nhưng mà theo trẫm thấy thì ba người các ngươi đều là danh tướng uy chấn một phương. Nếu muốn nói đến hai chữ ' hổ tướng ' thì ngươi vẫn xứng một ít. Hai người kia thể hiện ở bày trận đánh giặc. Ngươi ở phương diện bày trận không kém bọn họ, mà vũ dũng không ai bì kịp, thật sự giống Tiết Nhân Quý a!

Trong lòng Tần Tiêu âm thầm buồn cười, Lý Đán tời còn làm vương gia chỉ có một bản lãnh là không đắc tội với người, không nghĩ tới làm hoàng đế vẫn như vậy, vì vậy cười yếu ớt nói:

- Bệ hạ quá khen, sao dám đảm đương?

*****

Lý Đán dẫn Tần Tiêu và ngươi nhà của hắn đi dạo bên trong, chỉ vào bàn ghế nói ra:

- Những đồ dùng này là trẫm hạ chỉ, chọn lựa thiết mộc nơi cực hàn làm ra, tính chất thập phần cứng cỏi. Nóc nhà có đèn lưu ly lớn kia thấy chứ? Ha ha, đó là trẫm lần trước tới Đại Minh cung Tử Thần điện bảo bọn họ làm ra, lưu cho nhà của ngươi dùng.

- Bệ hạ quá mức yêu thương rồi, Tần Tiêu thật sự là vạn không dám nhận.

Tần Tiêu trong nội tâm cũng ngạc nhiên, hắn là một hoàng đế, một ngày kiếm bạc tỷ, rõ ràng còn băn khoăn cái đèn của nhà mình, thật sự là quá được sủng ái rồi.

Lý Đán cười ha hả, nói:

- Tần Tiêu, ngươi cũng đừng quên, ngươi lập tức làm con rể của ta rồi. Chuyện của con rễ và con gái thì người làm phụ thân này sao không quản?

Trán của Tần Tiêu đổ mồ hôi, trộm đưa mắt nhìn qua Lý Tiên Huệ, thấy nàng quả nhiên có chút ngạc nhiên, không khỏi trong nội tâm kêu khổ: Lý Đán, lão gia hỏa, ngươi hại ta rồi! Ta vốn định buổi tối hôm nay với cho Tiên nhi nghe chuyện hôn sự, hiện tại ngươi chọc phát thì hại ta ở trước Tiên nhi trước mặt biến thành lừa đảo sao? Ai nha, ngươi lão bất tử...

Lý Đán không có quan tâm chuyện khác, tiếp tục đi dạo.

Hai bên đại sảnh là một thư phòng. Một gian là nhà hàng. Trong thư phòng dựa vào tường có một giá sách cao hơn người, bày biện vô số quyển sách, làm như Tần gia là thư hương môn đệ vậy. Gian sau của thư phòng là tĩnh thất, đơn giản có đặc một bàn trà. Nơi này tướng môn ngăn cách với bên ngoài. Xem ra trừ luyện cầm luyện giọng bồi dưỡng giọng hát dọa người thì chính là nơi nói bí mật. Trong nhà hàng cũng đại khí, ở giữa có một bàn dài, có thể đồng thời chiêu đãi hai mươi người. Hơn nữa diện tích nhà hàng to lớn, nếu như hai bên đặt thêm mười cái bàn cũng dễ dàng.

Lý Đán đi dạo đến nơi đây. Dừng bước lại và ngoắc hai vú em đang bồng hài tử, sau đó nhìn Tần Tiêu nói:

- Đây là Tần công tử cùng Tần tiểu thư sao? Đến đây, trẫm lần đầu tiên gặp mặt không thiếu được quà gặp mặt. Ta nơi này có một đôi Long Phượng ngọc bội, tặng cho hai hài tử đi, ngày khác cũng lưu làm kỷ niệm.

- Không thể a!

Tần Tiêu vội hỏi:

- Thánh vật của bệ hạ thần sao dám nhận?

- Ai, không ngại!

Lý Đán động thủ, đem hai khối ngọc nhét vào quần áo của đầu to. Một nhét vào tả lót của nữu nữu, sau đó cười nói:

- Tuy nhiên là trang sức hình Long Phượng, nhưng nếu là trẫm đưa tặng cũng chưa nói tới kiêng kị. Đều là người nhà sao phải khách khí.

Ba lão bà của Tần Tiêu yên tĩnh đứng bên, cũng không nói xen vào. Lý Đán đem ánh mắt nhìn qua các nàng. Gật đầu nói:

- Nữ anh hùng ra tâận giết địch. Một giai nhân thi từ có một không hai... Còn có, đây là chất nữ tốt mà ta yêu thương a. Tiên nhi. Gặp thúc phụ sao không nói lời nào?

Lý Tiên Huệ có chút ăn cả kinh, liên tục không ngừng quỳ rạp trước mặt Lý Đán:

- Bệ hạ, dân nữ... Tiên nhi, bái kiến bệ hạ!

- Tiên nhi tốt, đứng lên đi.

Lý Đán khom lưng xuống, tự mình vịn nàng lên, thập phần yêu thương nhìn qua nàng, vui mừng gật đầu nói:

- Vài năm không thấy, Tiên nhi đã là mẫu thân rồi. Không tệ nha, ngươi thật sự là hảo phúc khí. Cầu được bảo vật vô giá, khó được hữu tình lang. Tần Tiêu là hảo nam tử, thúc phụ cao hứng cho ngươi, phụ thân ngươi trên người có linh thiêng a.

Trong mắt của Lý Tiên Huệ có nước mắt chảy ra, nhìn qua sắp khóc lớn, ngơ ngác nhìn qua Lý Hiển lớn lên có tám phần tương tự Lý Đán, lẩm bẩm nói:

- Bệ hạ...

Tần Tiêu đi đến bên người nàng, nói nhỏ:

- Sao lại khóc, nhìn bệ hạ nhớ người sao? Hôm nay không khóc.

Lý Tiên Huệ gật gật đầu, cùng Mặc Y đi vào phòng trong, sau đó lau mặt.

Lý Đán lạnh nhạt cười nói:

- Tần Tiêu, kỳ thật trẫm rất sớm đã biết rõ chuyện của Tiên nhi. Ngươi rất không tồi, rất có dũng khí, cũng rất có trí tuệ. Tiên nhi từ nhỏ đã có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhân sở cộng tri. Năm đó nàng bị thánh hậu giận dữ xử tử, đó là chuyện ai cũng thương tâm, người nghe đều rơi lệ. Phụ thân nàng cực kỳ bi thương, những năm qua chưa từng quên con gái. Chỉ tiếc là huynh trưởng của ta lại đem Lý Khỏa Nhi lòng lang dạ thú xem thành Tiên nhi mà yêu thương, kết quả còn bị nàng đầu độc chết.

Tần Tiêu có chút xoay người, chắp tay thấp giọng nói:

- Bệ hạ, việc thương tâm này không nên nhắc tới trước mặt Tiên nhi chứ? Lần này vi thân phí một phen công phu, còn làm cho nàng bỏ đi băn khoăn trong lòng mà tới kinh thành đấy.

- A! Đúng!

Lý Đán liên tục vỗ cái trán:

- Người già thật hồ đồ! Không nói, không đề cập tới!

Qua một hồi Lý Tiên Huệ đi ra.

Vẫn là công chúa Đại Đường ôn nhu, rốt cục cũng dùng diện mạo thật xuất hiện trước mặt mọi người. Mặc dù chỉ búi tóc qua loa, một một thân váy ngắn cung đình, nhưng mà khí chất là thiên sinh lệ chất, cho dù thế nào cũng không giả tạo được.

Lý Đán hai mắt tỏa sáng, cao giọng cười rộ lên:

- Thật sự là chất nhi tốt. Ha ha! Vài năm không gặp xinh đẹp nhiều như vậy!

Lý Tiên Huệ mỉm cười đi tới trước người Lý Đán, dùng lễ tiết cung đình khuất thân cúi đầu.

- Tiên nhi bái kiến bệ hạ!

- Tốt, tốt! Được rồi!

Lý Đán vui mừng, luôn miệng nói:

- Tiên nhi, trẫm đã đưa ra ý chỉ rồi, đem chuyện ngươi còn sống ở nhân gian công bố thiên hạ, cũng khen ngợi Tần Tiêu đại công cứu giá. Phong hào Vĩnh Thái quận chúa không tốt, ta đã phong ngươi là Ngọc Nguyệt công chúa, tứ hôn Hoàng Thành Ngự Suất Ti Đại Đô Đốc Tần Tiêu, ít ngày nữa chỉ hành đại điển hôn lễ.

- Cái này...

Lý Tiên Huệ có chút xấu hổ nói ra:

- Tiên nhi đã sớm là lấy chồng. Ngay cả hài tử cũng đã có, chẳng phải làm cho người thiên hạ chê cười.

- Ai, quả quyết không!

Lý Đán khoát tay nói ra:

- Ngươi cùng Tần Tiêu cảm tình đã truyền khắp thiên hạ, làm cho thế nhân cảm động. Tại sao chê cười chứ. Mặt khác, Thượng Quan Uyển Nhi, ngươi tới.

Thượng Quan Uyển Nhi đi tới, cúi đầu:

- Bệ hạ.

Lý Đán nói ra:

- Uyển nhi, ngươi vốn là xứng dịch, nhưng mà dốc lòng phụ trợ thánh hậu xử trí công việc, cũng không lạm dụng uy quyền, khí tiết rất tốt, hơn nữa có công. Trẫm ban thưởng cho ngươi làm Tam phẩm Cáo Mệnh phu nhân!

Thượng Quan Uyển Nhi vui vẻ nói:

- Uyển nhi đã bị cách chức làm thứ dân, lại gả cho Đại Đô Đốc. Không cầu có công, làm sao nhận phong thưởng?

- Thánh hậu có ý lưu tính mệnh của ngươi nên mới cách chức ngươi, không phải là cố ý mang ngươi hứa gả cho Tần Tiêu sao? Ha ha!

Lý Đán cười nói:

- Đây có gì không ổn nha! Mặc Y bởi vì có quân công, đã là lục phẩm anh dực tướng quân, trẫm không có phong thưởng đặc biệt. Tần Tiêu, trẫm hồi cung sẽ tìm người Tư Thiên Giám, bảo họ tìm ngày lành tháng tốt. Trẫm muốn trong Đại Minh cung cử hành hôn lễ cho Đại Đô Đốc cùng Ngọc Nguyệt công chúa!

Trong đầu Tần Tiêu ông ông tác hưởng, chết lặng tạ ơn. Lý Tiên Huệ cũng cả kinh không thôi, vội vàng nói:

- Bệ hạ. Vậy không được a! Tiên nhi quay về nhận tổ quy tông, đã là ân huệ lớn lao. Làm sao vô lễ hiện mặt ở Đại Minh cung?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-456)


<