← Hồi 290 | Hồi 292 → |
Mấy huynh đệ bọn họ trước kia hòa hợp thân mật, đã là câu chuyện trong kinh thành được mọi người ca tụng. Lý Thành Khí cũng cũng thông minh và tự hiểu mình như đại ca Lý Thế Dân là Lý Kiến Thành. Dựa theo nguyên lời của hắn nói, Đại Đường lúc này càng cần nữa một thái tử 'tài giỏi, anh minh', mà không phải là người chỉ dựa vào thân phận mà vô năng. Mặc dù Tam đệ đối với đại ca không tồn tại khúc mắt bất mãn gì, nhưng mà đối với sơn hà xã tắc lại không tốt.
Cứ như vậy, Lý Long Cơ thuận lý thành chương biến thành thái tử.
Đã hơn một năm Tả uy vệ không có yên tĩnh, sau khi xây xong doanh trại, rốt cục cũng thở dài một hơi. Bước vào Trung Nguyên đã vung đao với người nhà, giống như trái tim treo trên cao, bây giờ thì an tâm rồi.
Đại quân nghỉ ngơi và hồi phục, Tần Tiêu cũng được thanh nhàn, trốn ở trong soái trướng ngủ say như chết. Chuyện gì cũng bỏ qua. Lý Trọng Mậu hạ một đạo thánh chỉ khôi phục chức Đại tướng quân Tả uy vệ cho Tần Tiêu. Tuy chỉ là hình thức, nhưng cũng đạt được 'chính thức tán thành'.
Tỉnh lại, Tần Tiêu duỗi lưng mỏi, cảm giác thể lực và tinh lực mất đi cuối cùng đã quay về với mình. Mặc Y đã sớm tỉnh lại, thay Tần Tiêu mang nước ấm, đánh răng rửa mặt, thân thể tỏa sáng.
Hai người lẳng lặng ngồi trong soái trướng, ăn đồ ăn và nói chuyện phiếm.
Cơm xong. Mặc Y có chút bận tâm lắc cổ tay của Tần Tiêu:
- Mấy ngày nay ngươi buồn bực à? Nếu không ta và ngươi đi dạo nhé, giải sầu cũng tốt.
Tần Tiêu nhìn vẻ mặt ôn nhu của Mặc Y, không đành lòng cự tuyệt, nói:
- Tốt!
Hai người cưỡi ngựa ra khỏi quân doanh, đi qua hướng đông bắc.
- Lão công. Ta có chút lo lắng...
Mặc Y giống như hạ quyết tâm vậy, đem lời trong lòng nói ra.
- Lo lắng cái gì?
- Lo lắng lão công mũi nhọn quá lộ. Làm người ta ghen ghét.
Mặc Y nói ra:
- Ta chỉ là nữ lưu, không hiểu đạo làm quan và chuyện triều đình. Nhưng mà lúc này ta cảm thấy được lão công đã đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào ngươi. Cái này cũng không được rồi?
- Ha ha, đúng vậy a.
Tần Tiêu nhàn nhạt cười khổ:
- Thế nhưng nhũng chuyện này ta không có biện pháp gì cả. Ta cũng là thân bất do kỷ. Vận mệnh rất biết hay nói giỡn, giống như lựa chọn ta làm những việc này. Khiến cho cây to đón gió. Lão bà ngươi nghĩ lại xem, vốn chúng ta đánh bại Đột Quyết chiến thắng trở về là chuyện thích ý cỡ nào. Thế nhưng mà Vi hậu đám người kia nhìn không vừa mắt, không muốn bỏ qua cho ta.
- Lấy binh quyền của ta và ném tới Thao Châu làm đô đốc. Kế tiếp ta trở thành tướng quân không binh. Còn không phải mặc người ta chém giết? Không nói tới tùy tiện cho tội danh mưu hại, chỉ ném ta tới chỗ chim không thèm ỉa cũng đủ khổ rồi, cho dù bọn họ chịu thả ta một mạng, ta đời này xem như xong, mơ tưởng có thời gian an nhàn là không thể nào.
- Hơn nữa ở Giang Nam có đám người Tiên nhi đang chờ, ta cũng vô lực đi bảo hộ. Vì vậy ta không có lựa chọn, chỉ có thể bí quá hoá liều. Hoàng đế bị thí giết, Lý Long Cơ xuất hiện, cũng là thiên ý, vận mệnh được an bài như thế. Sau đó sao, ta giống như con trâu bị kéo mũi dắt đi vậy.
- Ai...
Mặc Y nhẹ giọng thở dài:
- Lão công, kế tiếp ngươi làm thế nào đây? Xem thấy tình thế này Tương Vương có lẽ sẽ làm hoàng đế, Lý Long Cơ nhất định là thái tử. Lão công mang binh đánh giặc mạnh như vậy, thủ hạ quân tốt cũng chỉ nghe theo ngươi, có thể làm bọn họ đố kỵ hay không?
Tần Tiêu chậm rãi lắc đầu:
- Nói thật, trong lòng của ta cũng không biết. Tình bạn, hoặc là nói tình huynh đệ kết nghĩa, trước mặt lợi ích chính trị là không đáng nhìn nhất. Giống như một cái quần lót, ai cũng có thể dễ dàng kéo nó xuống.
Mặc Y mặt đỏ lên, không khỏi cười nói:
- Ngươi ví von thật khiếm nhã!
Tần Tiêu cười ha hả, nói:
- Cũng không phải là sao, không sai biệt lắm thì thử xem!
Cảm thấy hồi tưởng lại, mấy ngày nay trừ đánh giết bận rộn ra, còn tâm sự nặng nề, trên giường thì lo ngủ o.. o... , đều không có 'vuốt ve an ủi' Mặc Y qua.
- Nếu không...
Mặc Y có chút tâm thần bất định nói:
- Lão công không cần binh quyền nữa, hoặc là dứt khoát từ chức Đại tướng quân a. Giống như một năm trước, chúng ta trở lại Giang Nam đi, sống qua quãng đời thanh nhàn. Mặc Y lắm miệng, chỉ hy vọng lão công đầu tiên có thể bình an đấy, không cần có nguy hiểm gì mới tốt.
- Ha ha, lão bà tốt, ta biết rõ ý của ngươi.
Tần Tiêu cười khẽ:
- Binh quyền thứ này công dụng trong triều rất tốt, giống như một con dao hai lưỡi. Binh quyền quá nặng, uy vọng quá cao, công cao chấn chủ chính là đại phiền toái; trái lại, nếu như ngươi là một tư lệnh không có quân, đây chẳng khác gì con gà chờ bị bóp cổ, có cũng được mà không có cũng không sao.
- Ngươi chớ xem thường trong tay của ta bây giờ có mấy vạn đại quân, trú đóng ở đây nhìn thì vô sự không làm gì, nhưng mà hạch tâm của Đại Đường có thể không biết sao? Chính biến lớn như vậy làm sao không có người đục nước béo cò? Có ta ở đây tọa trấn thống lĩnh phòng ngự thành Trường An, Lý Đán cùng Lý Long Cơ mới có thể an tâm lên đài. Chờ bọn họ ngồi vững vàng ngôi hoàng đế, ta trái lại chính là uy hiếp của bọn họ.
- Ha ha, chuyện bất đắc dĩ như vậy đấy. Có lẽ không phải ra từ đám bọn hắn bổn ý, nhưng là sự thật tổng hội hướng phương diện này diễn biến còn chờ xem, đợi đến lúc Tương Vương đăng cơ đại sự an định lại thì chi Sóc Phương quân khẳng định bị giải thể, Tả uy vệ tướng sĩ cũng bị dung hợp tới các nơi. Sau đó sao, đổi Tả uy vệ hoàn toàn mới xuất hiện. Thế nhưng mà những người tham gia quân ngũ đã không phải là đám người lúc trước, sẽ không trung thành với ta...
- Thật phức tạp...
Mặc Y cau mày:
- Ta chỉ biết là lão công phải cẩn thận một chút mới được. Tuy ngươi và Sở vương là huynh đệ kết nghĩa, thế nhưng mà người thân trong hoàng cung tự giết lẫn nhau, huống chi là kết nghĩa chứ?
Tần Tiêu cười cười, không có trả lời Mặc Y, trong nội tâm suy nghĩ nói: Mặc Y nói đúng.
'Kết nghĩa' không dùng được. Trước kia sống phóng túng tùy ý. Ở chung cực kỳ hòa hợp cơ hồ có thể mặc chung quần; nhưng mà một khi sinh ra xung đột chính trị... Cũng không phải người ngây thơ, đến lúc đó ai còn thực sự xem chuyện này là thứ quan trọng?
Cho nên, ta chỉ có thể tranh thủ bảo trì mặt trận thống nhất với Lý Long Cơ. Về phần nên thống nhất chiến tuyến thế nào thì đường còn dài và tương lai quá xa.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Bên ngoài là một mảnh bình nguyên, nhìn thấy bãi cỏ non xanh. Hai con ngựa dừng lại ăn cỏ non. Hai người xuống ngựa đi ăn cơm dã ngoại, từ từ ngắm cảnh.
Đi dạo trong chốc lát, hai người ngồi lên tảng đá, không hề trò chuyện, bắt đầu anh anh em em khởi tình. Đang lúc tình ý đậm đặc thì ở xa xa truyền đến tiếng vó ngựa. Tần Tiêu nhìn qua là Phạm Thức Đức.
Thanks
*****
Tần Tiêu đứng dậy:
- Phạm tiên sinh, có việc gì thế?
- Nam nha Đại Đô Đốc, Sở vương cho mời.
- Đi Trường An?
- Sở vương đã đến trong quân.
Tần Tiêu dắt ngựa và cùng Mặc Y nhìn nhau cười khổ, trong nội tâm âm thầm nói: Thật sự là không được bình an.
Trở lại trong quân trại. Nhìn thấy Lý Long Cơ cầm một đạo thánh chỉ, thần sắc tràn đầy nghiêm túc và trang trọng.
- Năm ngày sau sẽ là đại điển nhường ngôi. Tần ái khanh phải làm tốt phòng ngự kinh thành, khâm thử!
Tần Tiêu tiếp chỉ nhìn thấy Lý Long Cơ cười không hảo ý. Tần Tiêu gọi mọi người lui xuống, nhìn hắn nói ra:
- Cười gì vậy, Đại Đô Đốc?
- Khục, cũng không có gì.
Lý Long Cơ ho nhẹ một tiếng, ra vẻ đứng đắn:
- Ngày hôm qua a, vì quan tước đại ca làm một chuyện, phụ vương ta cùng Thái Bình công chúa thương nghị hồi lâu, cuối cùng nhất quyết định...
Tần Tiêu thẳng tắp nhìn qua Lý Long Cơ, cũng không truy vấn. Lý Long Cơ đắc ý thừa nước đục thả câu, không ngờ Tần Tiêu toàn bộ không thèm chịu nể mặt mũi, có chút căm tức, căm giận nói ra:
- Quyết định Phong đại ca làm Hoàng Thành Ngự Suất Ti Đại Đô Đốc.
- Hoàng Thành Ngự Suất Ti Đại Đô Đốc?
Tần Tiêu cảm giác mới lạ.
- Đây là quan chức gì? Tại sao chưa nghe nói qua?
- Là tên mới, vị trí trên mười hai vệ Đại tướng quân, dưới Binh Bộ Thượng Thư, chính là Tam phẩm.
Tần Tiêu mỉm cười một tiếng:
- Không đến mức a, cho ta một cái tên mới? Cái này cái gì 'Hoàng Thành Ngự Suất Ti' nghe tên không khác gì Bắc nha Nam nha, làm những chuyện gì?
- Đúng đấy, đem Nam nha cùng Bắc nha chỉnh hợp thành, toàn bộ do ngươi tới thống lĩnh.
Lý Long Cơ chậm rãi nói:
- Lúc trước Thái Tông hoàng đế công cao xã tắc, thật sự là không có quan chức xứng với hắn, vì vậy mới mở Thiên Sách phủ, phong hắn làm Thiên Sách thượng tướng. Hiện tại đại ca cũng công cao vô lượng, mới mở Hoàng Thành Ngự Suất Ti, chậc chậc...
Tần Tiêu hơi nhíu mày:
- Ý của ngươi là, Hoàng Thành Ngự Suất Ti chính là thống lĩnh Vạn kỵ, Vũ lâm vệ, Thiên ngưu vệ, Đông cung lục suất?
- Đúng nha, chính là ý này!
Lý Long Cơ liên tục gật đầu:
- Nói được trắng ra một điểm, chính là đem toàn bộ võ trang kinh đô Đại Đường giao trong tay của ngươi.
Trong lòng Tần Tiêu chấn động, suy nghĩ kỹ: Đây tính là cái gì? Các ngươi đối với Tần Tiêu thực tín nhiệm như vậy? Đề phòng của kinh đô giao toàn bộ cho ta, nếu ta không cẩn thận dậm chân một cái, chẳng phải hoàng đế cũng phải coi trọng ta ba phần?
Cái này quá không hợp thói thường a! Không đúng, Tương Vương cùng Thái Bình công chúa hẳn không phải người xử trí theo tình cảm. Nha môn căn bản không phải là nơi cân nước bọt nha? Ta là Đại Đô Đốc, có thể có chức vị giống như 'Thái tử Thái sư' gì đó không, tên tuổi khá lớn, thực quyền đều không có?
Lý Long Cơ nhìn qua sắc mặt Tần Tiêu biến ảo, không khỏi cười rộ lên:
- Ta biết rõ đại ca đang suy nghĩ gì. Vốn Hoàng Thành Ngự Suất Ti Đại Đô Đốc là do người hoàng tộc được tín nhiệm nhất đảm nhiệm. Nhưng mà ta đã nói với phụ vương và công chúa, nha môn trọng yếu như vậy, đức, mới là trọng yếu nhất. Trước mắt mà nói, chức vị này trừ đại ca, không ai dám ngồi lên đâu.
- Ngươi đấy, ngươi sao không ngồi vào?
Tần Tiêu có chút tức giận nói ra:
- Không nên đặt ta lên đống lửa, ngươi tâm địa quá độc ác!
- Hắc, hắc hắc!
Lý Long Cơ cười rộ lên:
- Ta làm gì biết quân sự, ở trong quân không có uy vọng gì. Lại nói, đại ca ngồi cùng tiểu đệ làm có gì khác nhau?
Tần Tiêu nhìn qua vẻ mặt cười giả tạo của Lý Long Cơ, cũng cười rộ lên.
Hai người cứ như vậy hiểu nhau, Tần Tiêu cảm giác đây quả thật là 'cấu kết với nhau làm việc xấu'.
- Nam nha và Bắc nha thì sao? Còn thiết hai nha môn mới sao?
- Vẫn có.
Lý Long Cơ nói ra:
- Lúc này người chính biến có công, đều có phần thưởng. Đại ca dưới trướng Lý Tự Nghiệp, đề thăng làm Tả uy vệ Đại tướng quân; Vạn Lôi, Vạn kỵ tướng quân. Vương Dịch Hữu uy vệ Đại tướng quân, Trình Bá Hiến Bắc nha Đại Đô Đốc.
- Bà mẹ nó!
Tần Tiêu trách mắng, lần này Lý Đán thật hào phóng, những thủ hạ dưới tay của mình tăng quá mạnh:
- Vậy Nam nha Đại Đô Đốc thì sao?
Lý Long Cơ cười mỉa:
- Cũng không thể cho ngươi chiếm hết chỗ tốt a? Nam nha Đại Đô Đốc, Tiết Sùng Giản. Đây là biểu đệ tốt của ta, con của Thái Bình công chúa. Còn có Cát Phúc Thuận, Trần Huyền Lễ, Lý Tiên Phù, cũng phân biệt làm Vũ lâm vệ cùng Thiên ngưu vệ Đại tướng quân.
- A, không tệ a!
Tần Tiêu cười nói:
- Chia của rất đều.
- Còn có một việc, ta muốn thương lượng với đại ca một chút.
Lý Long Cơ thần sắc trở nên mười phần vụn vặt.
- Ngươi muốn làm gì?
Tần Tiêu nghĩa chính nghiêm khắc, chỉ sợ hắn đánh chủ ý bậy bạ gì.
- Ngươi khẩn trương cái lông!
Lý Long Cơ cười to:
- Ta cũng không tìm lão bà của ngươi, thật là!
- Nói đi! Có chuyện gì thì đánh rắm đi.
- Hắc hắc!
Lý Long Cơ cười quái dị nói:
- Cũng giống như Hoàng Thành Ngự Suất Ti, Đông cung cũng trang bị thêm Lục suất Đại Đô Đốc, chính là thiếu nhân thủ. Ta muốn đem Hình Trường Phong...
- Không có thương lượng! Hắn cũng nguyện ý đi làm chức này, ngươi cũng không phải không biết.
Tần Tiêu nhanh chóng đánh gãy lời hắn, không lưu tình chút nào cự tuyệt ngay.
Lý Long Cơ đổi sắc:
- Ta đành phải cầu Quách Tử Nghi a! Sẽ không cự tuyệt chứ? Ta đây thực không sống nổi, quá thật mất mặt!
- Quả nhiên đủ gian!
Vài ngày về sau thịnh thế đại điển.
Trong hoàng cung đã bị thanh tẩy sạch sẽ, khôi phục khí phái cùng mỹ lệ ngày xưa.
Trong thành Trường An cũng dần dần khôi phục một ít sinh cơ, cuối cùng có chút cửa hàng mở cửa, thương nhân bị nhốt trong nhà mấy ngày đã sắp phát điên rồi, lúc này cũng chạy ra chợ buôn bán. Chợ phía tây cũng lần lượt khôi phục buôn bán, các loại thương hàng cũng tiến vào trong Trường An, giống như cung cấp sinh cơ mới cho tòa thành này.
Tuy một hồi chính biến huyết tinh làm cho người ta sợ hãi, nhưng mà dù sao không có quá nhiều dân chúng bị thương tổn, cuối cùng là vạn hạnh trong bất hạnh. Kẻ phản bội bị trừ, hiện tại đăng cơ là Tương Vương, các dân chúng trong lòng an ổn vài phần.
Trải qua máu và lửa tẩy lễ nên đế đô Đại Đường cũng tỏa sáng lên.
Tương Vương Lý Đán cả đời lên xuống bất định, rốt cục long trèo lên bảo đỉnh lần nữa trở thành hoàng đế, cải nguyên Cảnh Vân, đại xá thiên hạ. Thiếu đế Lý Trọng Mậu bị phế làm Ôn vương, tốt xấu gì cũng lưu một mạng. Mặt khác có công thần, Trương Thuyết, Lưu U Cầu, Chung Thiệu Kinh đều được trọng dụng quan tăng một cấp.
Trước lễ mừng năm mới bọn họ đều thỉnh quy điền về quê an dưỡng, bởi vì uy vọng rất cao, triều đình mới đang lúc dùng người, vì vậy lại bị triệu hồi về, đảm nhiệm Thiếu tử Thiếu sư, Tể tướng. Phương diện quân đội thì người của Tần Tiêu đều được trọng dụng, có thể nói là một tay che trời. Nam Bắc hai nha đều quy hắn thống lĩnh, hơn nữa còn có không ít thủ hạ đáng tin được đưa tới các vị trí quan trọng.
Thanks
← Hồi 290 | Hồi 292 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác