Vay nóng Homecredit

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 292

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 292: Phong quang vô hạn, chỗ tốt khôn cùng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Shopee

Trương Nhân Nguyện thống lĩnh sóc phương quân đánh lui Đột Quyết, hiện tại tọa trấn Bắc Đình làm đô hộ phủ, có thể nói là công khổ công cao, tự nhiên là quan cư Tể tướng Xa Lĩnh Binh Bộ Thượng Thư, còn thêm thực ấp.

Qua nhiều năm như vậy, tuy rất bắt mắt, nhưng mà Thái Bình công chúa vẫn không xuất đầu, được ban danh hiệu ' Trấn Quốc Thái Bình Công Chủ '. Thực ấp đạt tới kinh người, một vạn hai nghìn hộ -- theo như lệ công chúa Đường triều thực ấp là không cao hơn bốn trăm hộ. Cùng lúc đó, con trai của nàng là Tiết Sùng Huấn, Tiết Sùng Giản cũng được phong vương và làm các vị trí quan trọng, ngay cả hai đứa con của Vũ Du Kỵ là Vũ Sùng Mẫn cùng Vũ Sùng Hành cũng được chỗ tốt là phong quận vương. Thanh thế hiển hách, đạt tới tình trạng chưa từng có.

Nam, bắc hai nha cũng hoàng thành vệ suất không có người tiến nhiệm. Tần Tiêu liền mang theo sóc phương quân vào thành, phụ trách giới nghiêm lễ mừng.

Lễ mừng nghi thức vô cùng náo nhiệt, đủ loại âm thanh hoan hô vang lên. Dân chúng quỳ trước Chu Tước Môn, chúc mừng một hồi thịnh thế.

Tần Tiêu lại cảm giác có chút chết lặng, chỉ mong việc này sớm hoàn thành về nhà ngủ. Đến Thái Cực điện nghe phong thưởng xong, lại hấp tấp chạy ra ngoài, nói là tự mình quản lý hoàng thành cấm vệ, nhưng thật ra là đi dạo, chẳng muốn đi quản những chuyện nhàm chán kia.

Bất tri bất giác lại ra khỏi hoàng cung, Tần Tiêu tâm niệm vừa động: không bằng đi tới khu nhà cũ của tổ tiên xem? Ý kiến hay!

Vì vậy cưỡi lên ngựa tiến tới Kim Quang Môn.

Trở lại Trường An thì bất kể đóng ngoài thành hay là đi tuần trong thành, ' không nhà để về ' khiến Tần Tiêu vẫn ở mãi trong quân doanh. Tuy coi như đã quen, nhưng có cảm giác như lục bình không rễ. Nhất là bên người còn mang theo một nữ nhân.

Chạy đến trước Kim Quang Môn, xa xa đã nhìn thấy ngựa xe đi lại không ngừng, rất nhiều người đang bận rộn khuân đồ, mang đá lớn, vật liệu gỗ chuyển vào chuyển ra. Trong đại viện truyền tới từng tiếng vang, hình như là hủy phòng, Tần Tiêu có chút nghi hoặc, đang chuẩn bị giữ chặt một người hỏi, cửa ra vào xuất hiện một thân ảnh quen thuộc. Tần Tiêu tập trung tinh thần nhìn hồi lâu thì nhẹ giọng kêu:

- Lô Đại Hải?

Cửa ra vào có nam nhân hơn bốn mươi tuổi nhìn thấy Tần Tiêu, cuống quít chạy tới trước ngựa Tần Tiêu thi lễ:

- Ty chức Lô Đại Hải. Bái kiến Đại tướng quân!

- A, thật là ngươi.

Tần Tiêu cười một tiếng, Lô Đại Hải là con của lão đầu trước kia giúp hắn chế tạo Phượng Sí Lưu Kim Đang và một ít trang bị đặc thù, hiện tại cũng đã thay lão đầu đảm nhiệm chức tượng sư.

Lô Đại Hải mặt lộ nét vui mừng:

- Phụ tử ty chức được Đại tướng quân ân trọng, vẫn không cách nào hồi báo. Hiện tại rốt cục có cơ hội, có thể vì đại tướng quân làm chút chuyện.

- Ah?

Tần Tiêu xuống ngựa nghi ngờ nói:

- Chỉ giáo cho?

- Là như thế này.

Lô Đại Hải nói ra:

- Đại tướng quân dời tới Trường An thì tòa nhà này bị tâm phúc của Võ Tam Tư chiếm. Trước đó vài ngày quan viên này đã bị... Sau đó nha, hai ngày trước hộ bộ mang tới một số bạc lớn, nói là muốn trùng kiến toàn bộ nơi này, dùng làm phủ đại phủ tướng quân.

- A, thì ra là vậy...

Tần Tiêu có chút buồn cười bắt đầu: mấy ngày hôm trước chính mình trong lúc vô tình trước mặt Lý Long Cơ nói mình trước kia có ở trong tòa nhà tổ ở Trường An, lúc ấy Lý Long Cơ nói muốn mang An Nhạc công chúa tới gần Thông Hóa Môn và xây dựng khu nhà siêu cấp cho Tần Tiêu. Tần Tiêu tưởng tượng quá mức hoang đường, hơn nữa sợ là sau khi tiến vào đây sẽ có việc xảy ra, Lý Tiên Huệ nếu đến ở không được tự nhiên, vì vậy cự tuyệt. Không nghĩ tới Lý Long Cơ vừa trở về thì thu xếp chuyện này. Đem khu nhà cũ của tổ tiên đập đi xây mới hoàn toàn. Thật đúng là rất có tâm.

Lô Đại Hải tiếp tục nói:

- Đại tướng quân, đúng lúc ty chức còn muốn đi tìm ngài. Hiện tại ngài đến, nếu không chỉ điểm một chút, xem có chỗ nào không hài lòng? Đây là bản vẽ thiết kế của ta, nếu không ngài xem một chút chứ?

- Cũng tốt. Lấy ta xem.

Lô Đại Hải mở một tấm da dê lớn cho Tần Tiêu nhìn xem, bố cục rất là hùng vĩ, trừ hoa viên lớn ở tiền viện ra, chính sảnh đại đường, phòng ngủ chủ yếu và thứ yếu, cùng hành lang gấp khúc ở hậu đường và hai tòa lầu gỗ nhỏ cho gia nô ở lại: khu chứa đồ, còn có các sương phòng lớn nhỏ, còn có một sân bóng (tự nhiên là môn Pô-lo) cùng vườn hoa hậu viên. Đình nghỉ mát, nhã các, hòn non bộ nước chảy bảy tám chỗ, hai tòa tăng viện...

Tần Tiêu có chút líu lưỡi:

- Ngươi thiết kế như vậy, diện tích lớn như vậy dùng làm gì?

Lô Đại Hải khẽ cười cười:

- Đại tướng quân không cần quan tâm. Diện tích của tòa phủ viện tăng gấp mười lần, tất cả phòng ốc trước kia, lối đi nhỏ cùng đình viện đều tăng gấp đôi. Hộ bộ lúc ban đầu còn muốn xây diện tích lớn hơn nữa. Nhưng khổ nổi những nhà nơi đây không dễ di dời, mới xếp đặt thiết kế thành như vậy. Đại tướng quân nhìn xem, có cái gì không hài lòng không? Ty chức lập tức sửa lại.

- Tốt thì tốt, quá lớn một chút.

Tần Tiêu có chút dở khóc dở cười:

- Trong nhà của ta mới mấy người, làm gì xây nhà lớn như vậy. Nếu như đi dạo một vòng quanh cả tòa nhà. Sợ là phải cưỡi ngựa.

- Ai nha. Đúng! Đúng đúng! Ngươi xem trí nhớ của ta này!

Lô Đại Hải liên tục vỗ đầu, nói:

- Đại tướng quân là tướng môn, làm sao có thể không có nơi phi ngựa và trường luyện võ các loại cơ chứ? Đại tướng quân nhắc nhở quá đúng! Xem ra diện tích vẫn nhỏ một chút. Sân bóng ở hậu viện còn có thể nhắm hướng đông, tây tất cả khuếch trương hai bên ba trăm bước, trang bị thêm một trường đua ngựa. Ân, đúng rồi, như vậy mới tốt. Ta nói hình như thiếu cái gì đó mà!

Tần Tiêu nháy mắt máy cái nhìn Lô Đại Hải. Nhất thời im lặng.

Lô Đại Hải tiếp tục lầm bầm lầu bầu:

- Đoán chừng còn phải gia tăng thêm trăm nhân công, Ân, Tương Tác Giam gần đây không có công trình lớn. Cũng may thêm người không khó.

Tần Tiêu cười khổ nói:

- Công trình lớn như vậy phải bao lâu ta mới vào ở được? Lại tốn bao nhiêu bạc đây?

- Đại tướng quân đừng nóng vội, ty chức nhất định toàn lực đẩy nhanh tốc độ, cam đoan trong ba tháng hoàn thành toàn bộ, Đại tướng quân có thể tiến vào ở.

Lô Đại Hải vỗ ngực thề son sắt:

- Là bạc nha, đất trống thù hộ bộ đánh dẹp và thu về, tính toán không xài hết bao nhiêu tiền. Tài liệu nhân công sơ kỳ hộ bộ cho năm mươi vạn.

Bà mẹ nó, không tính đất trống còn tốn năm mươi vạn! Trong lòng Tần Tiêu cả kinh -- lại là mộ Sở Tiên sơn trang!

Lô Đại Hải nhìn sắc mặt Tần Tiêu biến hóa. Không khỏi có chút tâm thần bất định nói ra:

- Như thế nào, Đại tướng quân không hài lòng? Vậy được rồi! Ta sẽ tăng thêm người, ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, tranh thủ hai tháng hoàn thành, cung nghênh Đại tướng quân vào nhà mới!

Tần Tiêu triệt để im lặng, chỉ tùy ý tắc trách nói:

- Lô đại nhân tùy ý, tùy ý. Ngươi vội vàng ha. Ta còn có việc, đi trước.

Dứt lời thì lên ngựa, có chút đờ đẫn rời đi.

*****

Không có ở tòa nhà của An Nhạc công chúa, vậy dứt khoát ở căn nhà mới... Cái này chẳng phải nói là tuyên dương? Lý Long Cơ. Ngươi còn không phải đem ta đẩy lên đầu sóng ngọn gió a? Thật sự là hủy người không biết mỏi mệt!

Tần Tiêu cưỡi ngựa tới hoàn thành, nghi thức lễ mừng vẫn đang tiến hành. Tế cáo thiên địa. Lễ bái tông miếu, bận rộn chết đi được. Tần Tiêu âm thầm may mắn, khá tốt mình không phải là cái gì đương triều văn liêu trọng thần, bằng không thì phải đi theo tế thiên địa, không phải tươi sống giam chết, quỳ chết không thể.

Đi tới Chu Tước môn, đi tới đường cái Thừa Thiên môn, đứng ở Tư Nông Tự, lại nhìn thấy rất nhiều công tượng vội vội vàng vàng ra vào. Một con đường đủ tam con ngựa chạy, hai con nghê lớn đặt trước cửa, biển hiệu ' Tư Nông Tự ' cũng bị tháo xuống, đang muốn trùng tu tướng môn

Tần Tiêu không khỏi buồn bực: đây là muốn làm gì, Tư Nông Tự đều hủy đi?

Tư Nông Tự vị trí rất đặc thù, cách phố Tương Vọng của Thượng thư tỉnh, xa hơn là đi hoàng cung, văn phòng tả hữu vũ vệ, tả hữu kiêu vệ, tả hữu thiên ngưu vệ mười hai vệ Đại tướng quân đều ở đó, phía đông cách cách phố Quang Môn, đây là nhà giam và Đại Lý Tự a.

Những người này đang bận rộn, Tần Tiêu lại bắt được một người quen -- Hậu Tẩy. Tương Tác Giam trung tá thự thự thừa, tam liên thủ nỏ chính là kiệt tác của hắn. Tần Tiêu buồn bực hỏi:

- Hậu đại nhân, hoàng thành xây dinh thự gì mà lớn thế, đã muốn làm gì rồi?

Hậu Tẩy cười nói:

- Đại tướng quân, ah không, được xưng hô ngài Đại Đô Đốc đúng không? Triều đình mới mở một thự nha, gọi ' Hoàng Thành Ngự Suất Ti ' vì vậy liền đem Tư Nông Tự dời đến Tây Nam, nơi đó có một chỗ đồng cỏ hợp với Tư Nông Tự. Tại đây chính là Tần Đại Đô Đốc thự nha đấy -- Hoàng Thành Ngự Suất Ti nha! Một giờ trước hoàng đế vừa mới hạ chỉ, Tương Tác Giam lập tức bắt đầu chuẩn bị. Bởi vì Lô đại nhân có việc làm, đành phái tiểu nhân cùng một ít thự thừa đồng liêu tới đây làm việc.

- Như vậy ah, hiểu rồi. Ngươi mau lên.

Tần Tiêu cưỡi ngựa, nhàn nhã đi tới cung Thái Cực, trong nội tâm âm thầm nói: tại lại xây dựng lại, thì ra là xây văn phòng cho ta... Chặc chậc chậc, động tĩnh thật sự rất lớn. Nơi này dùng làm Hoàng Thành Ngự Suất Ti nha môn đúng là thích hợp, nằm gần văn phòng mười hai vệ Đại tướng quân, trực tiếp đối mặt phòng tuyến đầu tiên của hoàng thành -- Chu Tước Môn, lục bộ Thượng thư tỉnh cũng gần trong gang tấc, trời sinh chính là trọng địa thiết trí nha môn, trước kia lại xây Thiên Nông Tự.

Tần Tiêu tiến tới Thái Cực cung đi qua Thái Cực Môn, xa xa nhìn thấy Thái Cực điện lễ nhạc người ta tấp nập, tinh kỳ tung bay trống trận liên tục, lễ mừng vẫn còn giày vò. Tần Tiêu cỡi ngựa theo hình thức đi quanh một vòng, xem như dò xét cảnh giới, sau đó lại thanh nhàn vô sự, dứt khoát đến Thái Cực điện xem náo nhiệt, xem có ai khai mở quan, có ai không may.

Qua không lâu bắt đầu khen ngợi sóc phương quân một ít công thần. Tần Tiêu cùng Trương Nhân Nguyện, trước kia đã sớm thụ phong qua, vì vậy lúc này Lý Đán chỉ ' miệng khen ngợi ' long trọng, thuận tiện vung cho Tần Tiêu ba ngàn lượng hoàng kim cùng năm trăm gấm vải vóc.

Trong lòng Tần Tiêu cười thầm: không ngờ lại kiếm được, mua nhân mỡ bột nước tã mứt quả đi! Tiên nhi các nàng tại Giang Nam cũng làm sinh ý, tiền lời ít lại nhiều vất vả. Xem ta đây kiếm quá dễ dàng! Giá trị rất nhiều khu nhà cấp cao, tùy tiện được thưởng cũng là khoản tiền lớn, đây là con số thiên văn người khác làm mười tám đời còn không đủ, ba ngàn lượng hoàng kim nói nhiều hay không, tương đương hai trăm vạn văn tiền. Kinh sư giá hàng tuy cực cao, một bánh nướng cũng hai ba văn tiền. Nhưng nếu đổi ra toàn bộ bánh nướng...

Tần Tiêu trong lòng suy nghĩ lung tung thì bật cười, nghe được trên triều đình hô to:

- Tuyên -- nữ trung hào kiệt, Hổ Mặc Y!

Trên người Tần Tiêu run rẩy: làm cái quỷ gì? Đem Mặc Y cũng xách vào sao?

Cũng không biết là gì, Mặc Y vẻ mặt mờ mịt đi vào trong điện rồng, còn không có nhìn qua Tần Tiêu. Một thân ngân giáp áo bào trắng, hết sức bắt mắt. Thủ vệ tướng sĩ cùng cả triều văn võ nhao nhao nhìn qua đại mỹ nhân không thua đấng màu râu này.

Trong lòng Tần Tiêu rốt cuộc dở khóc dở cười: chẳng lẽ là Lý Long Cơ làm chuyện tốt a? Rõ ràng không nói với ta một tiếng...

Trong Thái Cực điện có thái giám tuyên chỉ:

- Hổ Mặc Y, thê tử Hoàng Thành Ngự Suất Ti Đại Đô Đốc Tần Tiêu, sóc phương quân trướng tiến sử. Tại sóc phương quân anh dũng giết địch, lập nhiều chiến công hiển hách. Thăng làm lục phẩm Anh Dực tướng quân, tiền thưởng ngàn quan, lụa trăm thất, ngự tứ kiếm giáp một bộ, khâm thử!

Tần Tiêu cười rộ lên: Anh Dực tướng quân? Đây là tướng quân có danh không có thực quyền, chỉ là danh hiệu vinh dự a. Nhưng mà ra cũng có ý tứ. Lão bà cũng trở thành tướng quân, hắc!

Mặc Y lập tức lấy nhận áo giáp, bảo kiếm ban thưởng, vẻ mặt đỏ bừng cúi người ra ngoài, đi tới trước cửa cung. Tần Tiêu cưỡi ngựa theo sau, theo nàng đi tới trước Thừa Thiên Môn.

Tần Tiêu đi đến phía sau nàng cười nói:

- Này, phía trước có phải là Anh Dực tướng quân, muốn đi nhờ về nhà không?

Mặc Y quả thực dở khóc dở cười, nhìn Tần Tiêu nói ra:

- Lão công... Ngươi chớ giễu cợt. Nói đến thực quái, cũng bị phong thưởng, chuyện này ta không biết gì cả! Vừa mới có người kêu ta tới đấy.

Tần Tiêu cười nói:

- Còn không phải chuyện tốt của thái tử sao, ta cũng không biết chút nào.

Tần Tiêu kéo nàng đi lên ngựa, hai người công khai cưỡi cùng một ngựa, trong hoàng cung rêu rao khắp nơi, đi ra ngoài cung.

Vài ngày về sau, triều đình mới đã giải tán sóc phương quân đi. Hữu uy vệ Vương Dịch bị điều đi tới Bắc đô Thái Nguyên đóng giữ, tả uy vệ Lý Tự Nghiệp đi tới kinh sư, do nam nha thống lĩnh an bài đóng giữ Trường An. Vốn ở trong quân doanh Tần Tiêu không có nhà để về, vì vậy đành phải ' ủy khuất ' tiến vào Đại Đường ' siêu tinh cấp ' Quốc Tân quán Hồng Lư Tự, chuyên trách tiếp đãi ngoại tân, khách quý.

Cả Hồng Lư Tự, lập tức náo nhiệt. Đại danh đỉnh đỉnh ' Hoàng Thành Ngự Suất Ti Đại Đô Đốc ' tiên vào làm các đặc phái viên ngoại quốc nhao nhao lên, muốn tới bái kiến một phen. Đám quan chức của Hồng Lư Tự thì phẩm giai quan chức không thấp hơn Tần Tiêu, nhưng mà bọn họ biết Tần Tiêu này bây giờ trong triều đình sợ rằng vương công nhìn thấy cũng phải kiêng kỵ ba phần, tất cả mười hai vệ Đại tướng quân đều hành lễ với hắn, tự nhiên là không dám lãnh đạm.

Mỗi ngày đến bưng trà đưa nước, nói không chừng thiếu khanh, quan to tứ phẩm của Hồng Lư Tự hay là tự khanh Hồng Lư Tự tam phẩm mỗi ngày sớm muộn gì cũng phải đi tới bái phỏng một lần, sợ có chỗ nào làm cho Tần Tiêu không hài lòng. Khiến cho Tần Tiêu sợ người khác làm phiền hắn, nhưng mà không thể cự tuyệt người ta ở ngoài cửa a.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-456)


<