Vay nóng Tima

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 279

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 279: Chiến thắng trở về
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

Mặc Y lười biếng nằm ở trước ngực Tần Tiêu, bộ ngực no đủ, cánh tay khẽ đặt ở chỗ ngực bụng của Tần Tiêu, khẽ gẩy mấy sợi tóc xõa lả tả của hắn nói rằng:

- Đúng là có một điểm như vậy, hương vị nhàn nhạt, rất dễ ngửi.

Tần Tiêu cười hắc hắc, một bàn tay to dao động đến trên đùi của Mặc Y, khẽ vân vê một trận ở mặt trên:

- Nói cho ngươi đi, đây là Lưu Địch tiểu tử kia, nhàn rỗi đến mức không có chuyện gì làm, dùng kỳ mộc hoa cỏ trên Âm Sơn, phối chế Thôi Tình Hương đấy, ha ha!

Mặc Y bị niết, liền kêu khẽ một tiếng, lập tức vẻ mặt ửng hồng lên, vặn thắt lưng né tránh Tần Tiêu tập kích, khanh khách cười khẽ, véo chóp mũi của Tần Tiêu một chút:

- Túng dục quá độ, cẩn thận chưa già đã yếu nha! Đến lúc đó về nhà, ta cũng không có biện pháp cùng Tiên nhi và Uyển nhi giao phó.

- Sao có khả năng được?

Tần Tiêu ôm Mặc Y, đem nàng hướng về phía trước khẽ nâng lên một ít, ở trên đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ hôn một ngụm:

- Ở trong quân đội khô khan mà nhạt nhẽo này, có thể ôm lão bà ngủ, thực sự là một đại hưởng thụ trong đời người a! Ta thật là có chút không thể tưởng tượng, nếu là không có ngươi, ta khẳng định sẽ buồn chán đến phát điên.

- Cũng không hẳn vậy nha!

Mặc Y cười khanh khách nói:

- Không phải thường thường vẫn có kỹ nữ được vào trong quân an ủi sĩ tốt sao?

Tần Tiêu cười ha ha:

- Đó cũng chỉ có thể vừa vặn giải quyết một chút vấn đề sinh lý mà thôi! Kỹ nữ này cùng lão bà, sao có thể nào đánh đồng đây? Tục ngữ đều nói, kỹ nữ vô tình nha... Đâu có so được với lão bà tốt của ta tri tâm hiền tuệ.

Trong lòng thầm nghĩ: Loại chuyện này cũng chỉ sẽ phát sinh tại Đường triều cởi mở.

Đổi lại là triều đại khác, Đại Tướng Quân cả ngày ôm lão bà ngủ, khẳng định sẽ bị người dùng ngòi bút làm vũ khí đến choáng váng, càng không cần phải nói còn có kỹ nữ đến ủy lạo sĩ tốt, giảm bớt áp lực sinh lý.

Mặc Y cười hài lòng con mắt híp thành một đạo trăng non, nhẹ nhàng vỗ về cơ ngực rắn chắc mà có nhiều co dãn của Tần Tiêu, nhỏ giọng nói rằng:

- Tiên nhi, nói thực ra, ta vẫn nhớ nhà... nhớ muội muội bảo bối của ta, nhớ Tiên nhi và Uyển nhi, nhớ Mạc Vân Nhi và tiểu cô nương Ngọc Hoàn, còn có nhà tắm vô cùng thư thích trong Sở Tiên sơn trang, cùng với tất cả mọi thứ bên trong sơn trang. Lão công, ngươi nói, triều đình khi nào sẽ chấp thuận để cho chúng ta về nhà đây?

- Sắp tới rồi sao!

Gió Bắc càng ngày càng mạnh, Tần Tiêu đem Mặc Y hướng trên người ôm thật chặt, đồng thời lôi kéo chăn đắp thật kín mít, đối với nàng nói rằng:

- Hai ba tháng này đến, đã liên tục thay quân năm nhóm sĩ tốt, trước sau tổng cộng gần vạn người. Thụ Hàng Thành và phong hỏa đài kiến thành, bên này không hề cần nhiều binh lĩnh đóng giữ như vậy. Ta phỏng chừng, lần này chúng ta mấy vạn quân Sóc Phương, lưu lại ba vạn phòng giữ là đủ rồi. Triều đình đang lục tục phái ra bộ đội thay quân. Chỉ cần tụ tập đủ ba vạn người, chúng ta có thể suất đại đội trở lại.

Mặc Y khẽ quyệt môi một chút:

- Bây giờ còn chỉ có một vạn a...

Tần Tiêu thấy Mặc Y lộ ra thái độ ngây thơ. Không khỏi một trận tâm hoa nộ phóng, ngay ở trên mặt của nàng hôn một cái rồi nói rằng:

- Ai có thể nghĩ đến, Mặc Y nữ hiệp lãnh diễm bình tĩnh, khi ở cùng lão công một chỗ, cũng là đáng yêu động lòng người như thế này. Tuy rằng bây giờ còn chỉ đổi đi hơn vạn người, thế nhưng luôn luôn hi vọng mà. Bằng không, chúng ta chuẩn bị tại Nặc Chân Thủy mừng năm mới. Mới có thể ở trong quân đội mừng năm mới, cũng là một chủ ý không tệ nha. Dù sao cũng là một hồi mở đầu.

- Cũng không có quan hệ gì cả, ở đâu cũng đều tốt.

Bên má Mặc Y đã nhàn nhạt ửng đỏ, trong thanh âm cũng lộ ra ôn nhu và tình ý vô hạn:

- Chỉ cần có ngươi ở bên cạnh, ở đâu cũng có thể....

Có thể là Thôi Tình Hương kia thực sự đã phát huy tác dụng, biểu tình si mê trên khuôn mặt cùng tư thái hoàn mỹ gợi cảm kia của Mặc Y thực tại lại đem dục niệm của Tần Tiêu câu dẫn ra. Một tay cực kỳ không thành thật dọc theo thắt lưng của nàng uy hiếp, dao động đến trên nhũ phong cực cao, cực mềm mại. Khẽ kích thích tinh tế, khiến hai nụ hoa nhỏ kiều diễm phấn hồng kia đều đỏ ửng lên.

Mặc Y khẽ cắn môi, trên người nhẹ nhàng run lên, đã phát sinh một tiếng rên khẽ khiến kẻ khác điên cuồng. Sau đó có chút ngốc nghếch kéo chăn bông dày, xoay người qua hoàn toàn áp lên trên người Tần Tiêu. Môi đỏ mọng như liệt diễm, giằng co ấn trên môi của Tần Tiêu, như si như say hôn lên.

Hai tay Tần Tiêu tìm được đầu vai trắng nộn, mềm mại của nàng, hai tay dọc theo cánh tay ngọc của nàng trượt xuống, đã đem nội y tơ tằm của nàng cởi ra. Chợt lộ cảnh xuân tựa hồ đã khiến gian ngọa trướng trở nên có chút bừng. Hô hấp của Mặc Y cũng dần dần trở nên trầm trọng mà ngắn ngủi, khẽ nhấc ngọc thủ, cũng nhẹ nhàng vuốt ve, cởi ra nội y của trầm trọng, cúi xuống hôn lên, ở trước ngực hắn hôn hít điên cuồng.

Tần Tiêu thích ý không gì sánh được nhắm hai mắt lại, từng trận khoái cảm tê dại truyền khắp toàn thân, trong lòng âm thầm suy nghĩ: Tiểu tử Lưu Địch kia xác thực có vài phần quái tài. Xem ra phối Thôi Tình Hương, thật là rất hữu dụng. Trước đây đã sinh hoạt qua chuyện chăn gối, Mặc Y tuy rằng không thiếu ham muốn nhục dục, nhưng vẫn luôn luôn có chút ngượng ngùng. Ngày hôm nay lại có thể trở nên chủ động như vậy...

Nhiệt độ ở trong ổ chăn từ từ tăng lên cao. Mặc Y cong người, ưỡn thẳng thắt lưng ngồi dậy, ngồi vào trên bắp đùi, chỗ bụng dưới của Tần Tiêu, có chút không lưu loát vặn vẹo cái mông, nhẹ nhàng chậm rãi đè xuống. Sau đó kìm lòng không đậu gáy ngọc khẽ nhếch, phát sinh một tiếng rên rỉ đến từ ở chỗ sâu trong linh hồn, hai tay đã đem đầu vai Tần Tiêu bắt lấy thật chặt, mái tóc như mây chấn động rớt xuống, trước ngực một trận khẽ dương lên, kinh diễm tuyệt luân.

Tần Tiêu phảng phất như thấy trong đầu mọc lên một chữ vàng "sướng" thật lớn!

Mặc Y này thật đúng là thông minh hiểu chuyện, ta cũng không cần dạy nàng, đã ngồi vào trên đó, cưỡi ngựa nha....

Mỗi ngày phải tu nhân luân chi khóa, ngày hôm nay tựa hồ lộ ra càng thêm đặc sắc.

Đến sau này, hai người đều điên cuồng chấn động làm chăn bông rớt xuống, chơi đến tiết ra một thân mồ hôi. Triền miên hoạt động quả thật có chút giống như đang là Hoàng Hà nước lũ, thao thao bất tuyệt không ngừng nổi lên.

Ngày thứ hai, khi mặt trời mọc lên, trong tầng mây phóng xạ ra quang mang mông lung mà vô lực, gió Bắc vẫn như trước, thời gian không chút gợn sóng trôi qua, bên người hết thảy như cũ, tựa hồ không có bất luận cải biến gì.

Tần Tiêu cầm một cây mã tiên, lửng thững đi ra soái trướng, sớm có tiểu tốt dắt Đạm Kim Mã đứng ở chỗ này chờ hắn. Tần Tiêu cũng giống như ngày thường, tiến lên vỗ vỗ cái cổ của Đạm Kim Mã, nó liền thân thiết dụi dụi đầu lên người hắn.

Thanks

*****

Tần Tiêu xoay người cưỡi lên ngựa, chuẩn bị tự mình giám sát Đường quân huấn luyện một chút. Sau đó vượt qua Đại Lang Nguyên đến Âm Sơn trong doanh trại của Quách Tử Nghi nhìn một cái, sự tình một ngày này coi như đã hoàn thành.

Vốn tưởng rằng, ngày hôm nay cũng sẽ không có bất luận cái gì khác biệt trôi qua như vậy. Thế nhưng một đạo thánh chỉ đã hạ xuống, lại để một ngày nguyên bản yên bình nhất thời phát sinh biến hóa. Trong Nặc Chân Thủy đại trại sắp xếp chỉnh tề, trật tự ngăn nắp, cũng bộc phát ra một trận hoan hô giống như tiếng sấm. Hoàng đế hạ chỉ, chấp thuận cho Sóc Phương quân thay quân trở lại Trung Nguyên! Đội ngũ đến sau bổ sung, đã cùng thánh chỉ cùng lúc xuất phát, đã đến giữa đường!

Tần Tiêu vui mừng tiếp nhận thánh chỉ, tỉ mỉ xem vài lần. Bên trên còn nói, muốn Trương Nhân Nguyện và Tần Tiêu tức khắc kiểm kê đồ quân nhu, chuẩn bị khải hoàn hồi triều. Hai người sau khi hồi triều, sẽ được luận công phong thưởng, phàm là tướng sĩ Sóc Phương quân đều có ban thưởng.

Tần Tiêu cười ha ha, đứng trên đài điểm tướng, cao giọng hô:

- Các huynh đệ, chúng ta có thể về nhà rồi!

- A.... . a!

Đường quân phát sinh từng đợt tiếng hô giống như biển gầm, chấn động Âm Sơn Đại Lang Nguyên. Mấy ngày liền một trận mây đen bao phủ, cũng tựa hồ đang tiêu tán đi.

Mặt trời chiếu xuống vạn đạo kim quang ấm áp quen thuộc, phu lên thân thể mỗi một người ở đây. Khiến ai nấy đều có một cảm giác ấm áp dào dạt từ trong tâm hồn.

Tần Tiêu hạ lệnh, đem chỉ ý trong thánh chỉ truyền khắp thất quân, đưa dến doanh trại Âm Sơn. Sau đó lại hạ lệnh, trước khi lui lại, mỗi ngày huấn luyện và dò xét không được có chút buông lỏng. Quân lệnh thời khắc không thể phế bỏ! Đại quân ngay trong ngày sẽ bắt đầu chỉnh đốn vật tư, thu thập hành trang, tùy thời chuẩn bị khởi hành, chỉ đợi đại đội hậu viên đến thay quân vừa tới, đại quân sẽ lập tức xuất phát trở lại Trung Nguyên!

Sau đó, Tần Tiêu vui mừng chạy đến soái trướng, thấy Mặc Y đang vui vẻ thu thập quần áo và đồ dùng hàng ngày, chỉnh lý hành trang, từ phía sau một tay đem nàng ôm lấy:

- Ngươi cũng đều biết rồi sao?

- Đương nhiên đã biết, toàn quân đều đang sôi trào đấy.

Mặc Y khẽ xoay người lại, vòng tay lên cổ Tần Tiêu vui mừng nhẹ nhàng nhảy lên, nói:

- Quá kích động! Rốt cục có thể trở lại!

Tần Tiêu hung hăng hôn Mặc Y hai cái, sau đó cười ha ha ôm nàng xoay hai vòng:

- Về nhà thôi! Sinh nhi tử thôi!

Túy ngọa sa tràng quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi! Tướng sĩ phòng thủ biên cương ngoại trừ sinh tử khó dò, hung cát chưa biết, còn phải chịu đựng tịch mịch vô biên cùng tưởng nhớ đối cố hương và người thân. Có thể còn sống ở trên chiến trường, cố nhiên đã là vạn hạnh; nhưng loại đau khổ nhớ nhà này, cũng là một loại dày vò nghiêm khắc. So với tử thương trên chiến trường, không hề thua kém chút nào. Hiện tại có thể về nhà, mỗi một người trong Nặc Chân Thủy đại trại đều phát ra thần thái hưng phấn không gì sánh được. Mỗi người tinh thần đều giống như qua năm mới.

Gặp người liền cười, một bộ hòa khí. Mỗi khi nghĩ đến sẽ trở lại Trung Nguyên quen thuộc, có lẽ còn có thể phong quan hồi hương thăm viếng, rất nhiều người đã bắt đầu mất ngủ. Trong đầu hiện lên từng tiếng cười, khuôn mặt, và mỗi cây, mỗi cỏ quen thuộc kia.

Hai ngày sau, Trương Nhân Nguyện cố ý đến Nặc Chân Thủy đại trại một chuyến, xem như trước khi lui lại làm một lần xét duyệt cuối cùng, và đi nghiệm thu kiểm tra một chút đồ quân nhu và nhân số binh sĩ theo lệ, để làm tổng kết tác chiến cuối cùng, dâng biểu lên triều đình.

Sau khi bận rộn một ít việc vặt xong, Trương Nhân Nguyện đi tới trong soái trướng cùng với Tần Tiêu vỗ tay để chúc mừng cười ha ha nói:

- Lão đệ, chúng ta rốt cục có thể công thành lui thân, chiến thắng trở về rồi! Một năm đã qua, nhờ có lão đệ một mình ngăn lại một phía, ta mới có thể nhẹ nhàng xây lên Thụ Hàng Đại Thành và phong hỏa đài như vậy nha!

Tần Tiêu tâm tình tốt lắm, cầm lấy bầu rượu rót rượu cho Trương Nhân Nguyện, còn liên tục giục Hoàng Trùng mau chóng làm mấy món ăn ngon mang lên.

- Đại soái!

Tần Tiêu nói rằng:

- Đây là lần đầu tiên ta mang binh xuất chinh. Rất nhiều địa phương, có thể nói là dốt đặc cán mai. Nếu không có đại soái thống lĩnh chỉ huy, cùng nhiều hảo huynh đệ như vậy hỗ trợ, ta chính là một con ruồi không đầu bay loạn. Ngày hôm nay nha, một bàn rượu này coi như là ta chuyên để cảm tạ đại soái tài bồi.

- Quá khách khí, quá khách khí rồi!

Trương Nhân Nguyện cười to sang sảng, cùng với Tần Tiêu thống khoái uống một chén lớn:

- Lão đệ ngươi là nhân tài hiếm có, sau này Đại Đường có thể rất nhiều địa phương muốn ngươi động thân ra vai gánh vác, chuyện này trong lòng ta rất rõ ràng. Hiện tại sao, ngươi chỉ là tuổi còn trẻ một chút, tư lịch và kinh nghiệm còn có phần chưa đủ. Chờ thêm vài năm nữa, uy vọng danh tiếng và bản lĩnh thao lược của ngươi, đó nhất định là không ai có thể theo kịp nha! Mắt thấy Đại Đường ta lại ra một đại danh tướng, trong lòng ta đây thực sự vui vẻ! Vui vẻ nha!

Hai người chạm cốc một cái, lại uống xong một bát lớn hảo tửu. Tần Tiêu thoả mãn chép miệng nói rằng:

- Đại soái, ngươi cũng đừng khen ta nữa. Lần này sao, ta bất quá là đánh người Đột Quyết một trận trở tay không kịp, bọn họ căn bản không biết ta tồn tại, lúc này mới xem thường không chú ý tới ta. Muốn nói đến chỉ huy toàn cục chế định sách lược sau màn, ta nào so được với một phần vạn của đại soái? Đúng rồi đại soái lần này tới đóng tại Thụ Hàng Thành và Nặc Chân Thủy là vị tướng lĩnh nào?

Trương Nhân Nguyện hơi làm bộ suy tư nói rằng:

- Còn không có tin tức chính xác. Bất quá, có người nói Mặc Xuyết đã phái người đến Trường An nghị hòa, trong triều đang thương nghị việc này, phỏng chừng lại muốn hòa thân. Bất quá, người hòa thân lần này lại có điểm ý tứ của Đột Quyết, làm ra bộ dáng thập phần có thành ý, nói là chính mình chủ động đưa con vào kinh hòa thân. Vương tử được đưa đến kia, cư nhiên lại chính là Dương Ngã Chi Đặc Lặc bị chúng ta bắt làm tù binh đưa đến Trường An, ngươi nói có ý tứ không? Ha ha!

Tần Tiêu cũng vui vẻ cười lên:

- Cảm tình Dương Ngã Chi này thật đúng là đáp xe đi nhờ nha! Hắn ở trên chiến trường bị bắt, áp giải đến Trường An, cư nhiên lại thành nữ tế đưa tới cửa. Cũng thật là có điểm ý tứ. Những mưu kế này lại xuất từ tay Thôn Dục Cốc. Mặc dù có chút hoang đường, nhưng đứng ở trên lập trường của người Đột Quyết, xác thực vẫn có thể xem là một biện pháp "tiết kiệm thành phẩm" dễ làm.

- Ha ha, nói đến thật có chút ý tứ.

Trương Nhân Nguyện đầy mặt hồng quang, vuốt chòm râu cười dài:

- Việc này là hoàng đế và các trọng thần triều đình lo lắng, chúng ta không nên đi quản. Đến, uống rượu! Ngày hôm nay lão phu cũng muốn say một lần, đã lâu không được thống khoái qua như vậy!

Mấy ngày sau, Trương Nhân Nguyện tự mình làm người dẫn đường cho Đại Tướng Quân Luận Cung Nhân, dẫn hắn suất lĩnh một đội ngũ mấy vạn người, đến Nặc Chân Thủy. Tần Tiêu sắp xếp đại trận nghênh đón. Tướng sĩ Tả Uy Vệ tiếng hô như sấm, hoan nghênh huynh đệ bộ đội đến đây tiếp phòng.

Thanks

*****

Luận Cung Nhân hơn bốn mươi tuổi, nguyên bản là người Thổ Phiên sinh trưởng ở địa phương. Vài năm trước, hắn suất lĩnh hơn bảy ngàn người Thổ Dục Hồn tìm nơi nương tựa Võ Tắc Thiên cầm quyền Đại Chu, được đãi ngộ như tân khách. Luận Cung Nhân ngược lại cũng là kiêu tướng thiện chiến, hơn nữa bởi hắn thân thế đặc thù (ngày trước là quý tộc Thổ Phiên) đã từng tại trước trận khuyên bảo mấy nghìn binh sĩ Thổ Phiên buông binh khí đầu hàng Đại Đường, không chỉ có tránh cho một hồi chiến tranh đổ máu, cũng vì Đại Đường tranh thủ được một nhóm dũng sĩ. Bởi vì những công kích này, Luận Cung Nhân từng được phong tặng Tả Vũ Lâm Đại Tướng Quân, An Quốc Công. Hiện tại triều đình lại phái hắn tới tiếp đóng Sóc Phương quân tiền phong du đặc sứ, đủ để tỏ ra coi trọng và tín nhiệm đối với hắn.

Luận Cung Nhân mang theo Trường Sử và Tham Quân, theo Trương Nhân Nguyện và Tần Tiêu đến trong soái trướng, cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra đối với đồ quân nhu, vật tư cùng với một ít địa đồ tài liệu trọng yếu trong quân. Đồng thời mấy vấn đề bố phòng và dò xét quan trọng, tìm Tần Tiêu lãnh giáo hồi lâu, bữa trưa cũng đều là giải quyết qua loa trong soái trướng.

Hơn một vạn Sóc Phương quân mới tới, cũng bắt đầu tại Tả Uy Vệ lập nên doanh trại, bắt đầu đóng quân an mã.

Đại Đường và Đột Quyết nghị hòa, hơn nữa có Thụ Hàng Thành dễ thủ khó công tồn tại, người Đột Quyết nếu không phải có chút phát điên, là sẽ không đến phía Nam Âm Sơn gây chuyện. Do đó, trong Nặc Chân Thủy đại trại có mấy vạn người này, đã là dư dả, thậm chí còn có vẻ hơi nhiều. Sóc Phương quân lúc này đây kiến thành Thụ Hàng Thành, để Đường quân tại vùng Tây Bắc này có thể giảm thiểu mấy vạn người trấn binh. Tiết kiệm nhân lực thuế ruộng vô số. Hơn nữa, vị trí địa lý đặc thù của Thụ Hàng Thành cũng để Đại Đường tại vùng Tây Bắc địa vị chiến lược hoàn toàn phát sinh chuyển biến. Lui có thể thủ, tiến có thể công. So với cách làm ngày trước tại Linh Vũ trắng trợn bố phòng giật gấu vá vai, đầu voi đuôi chuột, càng có vẻ tích cực chủ động hơn rất nhiều.

Các tướng sĩ Tả Uy Vệ còn lại là tập kết đến trên Đại Lang Nguyên, thời gian dùng cơm cũng không có đào hố chôn nồi, mà là thống nhất ăn lương khô. Bọn họ không muốn phá hư khối thảo nguyên mỹ lệ mà phì nhiêu, ngưng tụ tình cảm đặc thù này.

Hơn nữa nỗi nhớ nhà tựa tiễn, khiến các tướng sĩ đối với ăn cái gì uống cái gì, cũng thật sự không quá mức để ý. Cảm giác về nhà thật sự là quá vui vẻ, ai còn quan tâm những chuyện này.

Đám người Tần Tiêu ở trong soái trướng bận rộn gần hết ngày, rốt cục đem thủ tục giao tiếp hoàn thành.

Ngày thường Luận Cung Nhân thân hình cao lớn, quay về phía Trương Nhân Nguyện và Tần Tiêu ôm quyền một cái nói:

- Trương đại soái, Tần tướng quân, Luận Cung Nhân nhất định bảo vệ tốt Nặc Chân Thủy, sẽ không bôi nhọ danh tiếng nhị vị đã gây dựng ở nơi này.

Trương Nhân Nguyện cười ha ha:

- Tướng quân dũng mãnh phi thường, lão phu đã sớm nghe thấy. Có ngươi ở đây tọa trấn Nặc Chân Thủy, đó khẳng định là vạn vô nhất thất mà! Hơn nữa tân thượng nhậm Thụ Hàng Thành Đô Hộ Sử Dương Kính Thuật tướng quân cùng ngươi hợp tác, tin tưởng vùng Tây Bắc của Đại Đường ta, từ nay về sau vững như bàn thạch không người có thể lay động!

Luận Cung Nhân hàm hậu cười cười:

- Đại soái chớ có quá mức tán dương. Ta cùng với Dương tướng quân, đều là nhận phúc của đại soái và Tần tướng quân, mới có thể ngồi mát ăn bát vàng ở chỗ này bình yên phòng thủ biên thùy. Đây thật đúng là tiền nhân trồng cây, hậu nhân hưởng thụ nha! Còn có Tần tướng quân, uy danh của ngươi hiện tại đã truyền khắp mỗi góc Đại Đường. Danh hào Kim Giáp Chiến Thần đó là như sấm bên tai nha! Hôm nay nhìn thấy, thực sự là vui vẻ lớn trong đời!

Tần Tiêu cũng chắp tay cười ha hả nói:

- Cái dũng của thất phu mà thôi, nào có gì đáng nói đây! Sau này Nặc Chân Thủy nơi đây, đã hết thảy phải dựa vào Luận tướng quân rồi!

Luận Cung Nhân nghiêm nghị ôm quyền thi lễ:

- Nhị vị tướng quân cứ yên tâm đi! Luận Cung Nhân nhất định toàn lực phòng giữ Nặc Chân Thủy, đảm bảo phía Nam Âm Sơn không có người Đột Quyết dám can đảm xâm lấn!

Tần Tiêu thi lễ trở lại, cùng với Trương Nhân Nguyện nhìn nhau cười to:

- Nếu đã như vậy, Luận tướng quân, chúng ta liền cáo từ tại đây. Các tướng sĩ thất quân đều là nỗi nhớ nhà tựa tiễn nha!

Luận Cung Nhân tự mình đem hai người tiễn đến ngoài trướng, dẫn thủ hạ tướng lĩnh sĩ tốt cùng kêu lên nói:

- Cung tiễn Đại Nguyên Soái, Đại Tướng Quân chiến thắng trở về nước!

Tần Tiêu phóng nhãn nhìn Nặc Chân Thủy đại trại đã thập phần quen thuộc một trận, cùng với Đại Lang Nguyên mênh mông, và Âm Sơn quần phong, hít sâu một hơi:

- Tả Uy Vệ, xuất phát!

Thanks


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-456)


<