← Hồi 275 | Hồi 277 → |
Hai người uống xong rượu giao bôi, Tần Tiêu đem chén rượu thả lại trên bàn, khẩn cấp nhảy đến trên giường đem Mặc Y kéo vào trong lòng, tùy ý hôn hít mãnh liệt. Mặc Y thân thể mềm mại run rẩy ôm chặt lấy hắn, có chút trúc trắc và nhát gan co rúm lại, hôn trở lại.
So với Lý Tiên Huệ ôn nhu như nước và Thượng Quan Uyển Nhi đoan trang chuyên gia, Mặc Y thuở nhỏ tập võ thân thể càng có vẻ thướt tha nhiều vẻ và mềm dẻo hơn, gân cốt thanh kỳ đường cong rõ ràng, phu chất khỏe mạnh co dãn thật tốt. Tần Tiêu cảm giác một trận xung động giống như liệt hỏa thiêu đốt. Một đôi tay đã sớm trở nên không thành thật, nhẹ nhàng vỗ về vai ngọc của nàng, chậm rãi đem y vật của nàng dần dần cởi ra hết.
Mặc Y đóng chặt hai mắt, hô hấp từ từ trầm trọng, ngưng lông mi run rẩy không ngừng, trên người cũng là một trận run rẩy khe khẽ.
Tần Tiêu không khỏi nghĩ đến. Nguyên lai, nàng cư nhiên lại mẫn cảm như vậy...
Đầu vai áo lót tơ tằm chậm rãi chảy xuống, Mặc Y lộ ra bộ ngực đẹp đầy đà cùng đầu vai gầy mà lại êm dịu. Trên người từng đợt run nhẹ càng có vẻ kích động hơn, đem thân thể Tần Tiêu cũng ôm được càng chặt hơn... Khí lực cư nhiên thô lớn.
Bờ môi của Tần Tiêu chậm rãi lướt xuống, thấy chỗ vai của nàng bị móng ngựa giẫm thương qua, tuy rằng đã khỏi hẳn, vẫn là lưu lại một chút vết thương thật nhỏ, không khỏi trìu mến hôn lên đó:
- Mặc Y... thực sự là khổ cực cho ngươi. Ta sẽ không nên mang ngươi đến Sóc Phương...
Mặc Y nhẹ nhàng giãy dụa một chút không cho Tần Tiêu hôn lên chỗ vết thương kia, mở ra mắt to trong veo như nước, lắc đầu nói rằng:
- Lão công, đừng nói như vậy... Mặc Y đời này sự tình hài lòng nhất chính là gặp được lão công, sự tình tự hào nhất chính là có thể vì lão công làm được một chút chuyện hữu dụng. Lão công, ta... ta có sự tình muốn nói với ngươi...
- Cái gì?
Tần Tiêu vô hạn ôn nhu đem khửu tay đặt ở trên miệng nàng, khẽ hôn lên chóp mũi của nàng một cái.
- Ta...
Mặc Y thần sắc rất là xấu hổ, né tránh nhãn thần của Tần Tiêu:
- Ta thuở nhỏ luyện võ, cưỡi ngựa giống như nam nhi, do đó năm sớm đã... Ngày hôm nay, khả năng không có lạc hồng. Thế nhưng ta thề, ta trước giờ chưa từng có tiếp xúc qua với nam nhân, cho dù là cầm tay cũng chưa từng cầm qua một cái!
- Ha hả, là việc này nha?
Tần Tiêu nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt của Mặc Y để nàng nghiêng đầu tựa qua đây. Ở trên trán nàng khẽ hôn một cái:
- Mặc Y, lão bà tốt của ta, lạc hồng không thú vị gì đó kia sao, thật sự mà nói, ta thực là không có để ý. Nữ tử vận động kịch liệt dễ dàng phá đi thứ kia, cái này ta cũng biết... Ngươi nghìn vạn lần đừng để trong lòng, ta cũng lấy lương tâm thề với trời, ta thực tuyệt không lưu ý.
Mặc Y phương tâm an lòng cảm động khẽ gật đầu, chủ động cùng với Tần Tiêu hôn với nhau.
Bờ môi đỏ mọng nóng nảy mà ướt át của nàng đã tựa như một bình xăng, đổ lên dục hỏa đang bùng cháy hừng hực của Tần Tiêu. Nhiệt độ giữa hai người trong lúc đó cũng mãnh liệt tăng lên. Để cho hai người bọn họ đều cảm giác y vật trên người kia đều trở thành trói buộc dư thừa mà vướng víu tay chân.
Tần Tiêu thật không ngờ, Mặc Y tập võ lớn lên, lại ở trong quân đội hỗn hơn nửa năm này, thân thể lại vẫn trắng nõn mà gợi cảm như vậy. Làn da trắng nộn như cùi vải, cùng đường cong trùng điệp phập phòng, ở dưới nến đỏ nổi lên đủ để cho toàn bộ nam nhân điên cuồng mà sáng mắt. Kỳ phong bảo đỉnh trước ngực kia đã giống như mê hoặc trí mạng, khiến Tần Tiêu yêu thích không buông taêu không buông miệng.
Hai tay Mặc Y không tự giác nắm chặt đầu vai Tần Tiêu, dần dần bắt được càng chặt hơn, xung quanh lông mày cũng nhíu lại, hàm răng cắn lên trên môi. Mặc dù như vậy, nàng vẫn là theo bản năng phát sinh một tiếng ưm giống như linh hồn run rẩy.
Mặc Y khẽ kêu một tiếng, nhất thời xấu hổ một tay che lấy miệng của mình. Mở con mắt đã tràn ngập dâm diễm xuân thủy khẽ cười khanh khách.
Tần Tiêu đem nàng nhẹ tay khẽ xoay bụng ra, ôn nhu nói:
- Không sao cả, trong vòng trăm bước quanh soái trướng, quyết không có ngoại nhân.
Mặc Y e lệ nhắm mắt lại:
- Quá mất mặt... Ta cư nhiên cũng là dâm đãng như vậy...
- Ngốc quá!...
Tần Tiêu hôn lên môi đỏ mọng của nàng:
- Cùng với lão công của chính mình ở bên nhau nào có phải là dâm đãng. Cái này gọi là cá nước thân mật nhân luân chi tình mà!
Khi nói ra những lời này, Tần Tiêu tay già đời này đã đem vật che chắn cuối cùng trên thân thể Mặc Y rút đi.
Mặc Y nhẹ nhàng hô thấp một tiếng, đưa tay muốn kéo lại lớp tơ lụa bên cạnh đem hai người quấn vào bên trong. Loại này tình cảm bùng cháy cùng ngượng ngùng thật sự là kích thích thật lớn đối với dục niệm của Tần Tiêu. Đã vài tháng không biết mùi thịt, nam nhân cường hãn lúc này đã là long tinh hổ mãnh chưa từng có. Hắn loại tầm hoan cuồng nhiệt này, đồng dạng cũng đã lây nhiễm và cảm động lây sang Mặc Y, hai người dường như hai con rắn nước, giằng co, ôm ấp cùng nhau, giữa hai bên tựa như ông trời tác hợp ra vậy, không có một tia khe hở.
Quá hoàn mỹ...
Từ trên người Mặc Y, Tần Tiêu có một loại cảm giác sung sướng và hài hòa chưa từng có. Nguyên lai hai người cư nhiên là có thể hợp phách cùng thân mật khăng khít như vậêu và dục dung hợp cũng đã là thiên y vô phùng, không thể bắt bẻ như thế... Mặc Y, thực sự là ân sủng thượng thiên ban cho!
Có kinh nghiệm cùng với Lý Tiên Huệ, Thượng Quan Uyển Nhi vô số lần "chiến đấu", Tần Tiêu đã trở nên thập phần lão đạo, không có để Mặc Y cảm thụ được quá nhiều đau đớn và khó chịu. Sau vài giây kinh hãi ngắn ngủi, Mặc Y cũng động tình hưởng thụ. Hai người cứ như vậy vô cùng vui sướng và thích ý hưởng thụ vận động sinh mệnh, nhấp nha nhấp nhổm lên xuống đều đặn...
Trong đầu Mặc Y cũng đã là trống rỗng, bị yêu và dục bổ sung đến tràn đầy. Hàm răng trắng giữ môi hồng đỏ mọng mê người, sung sướng cùng đau đớn nửa nọ nửa kia ngâm khẽ lại không tự chủ phát sinh ra. Giống như tiếng trống và kèn lệnh trên chiến trường, thúc giục cùng kích phát uy phong và bá đạo của dũng sĩ Tần Tiêu này. Phảng phất như trong thiên địa kia, cũng chỉ còn tồn tại ôn nhu cùng vui sướng cùng tôn tại trong một cái chớp mắt...
Trên bàn nến đỏ vẫn như trước đang chập chờn, nhưng đã còn lại phần cuối, lưu lại một mảnh giọt nến đỏ sẫm. Nóng đến không chịu được, Tần Tiêu liền vén ra tơ lụa, nhất thời thoát khỏi ổ chăn giống như lồng hấp. Một cổ cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái tiến đến. Mặc Y nhắm mắt lại thở hổn hển cũng là một thân đổ mồ hôi nhễ nhại, đột nhiên cảm giác trên người mát lạnh, vội vội vàng vàng không ngừng kéo chăn đắp qua, muốn che đậy thân thể, cắn môi nói rằng:
- Xấu hổ chết ta... Ngươi cũng đắp lên đi đừng để cảm lạnh.
Tần Tiêu cười một tiếng hắc hắc, vùi đầu tới hôn lên những giọt mồ hôi trên môi, cổ, đầu vai, và trên nhũ phong tinh mịn mà trong suốt của nàng, Mặc Y cười khẽ khanh khách né tránh.
Thanks
*****
Lui tiến vào trong chăn, Tần Tiêu cũng tiến vào trong chăn. Từ phía sau đem Mặc Y ôm vào trong lòng, hôn nhẹ lên vành tai của nàng. Mặc Y bị hôn khiến cho cả người ngứa ngáy, đơn giản cũng động thân tiến đến cùng hắn ôm ấp cùng một chỗ.
Mặc Y tựa ở trước ngực Tần Tiêu, ngọc thủ mềm mại nhẹ nhàng vỗ về cơ ngực to lớn của hắn, ôn nhu nói rằng:
- Lão công... ta đã là người của ngươi. Thế nhưng, muội muội không biết chuyện kia của ta... nên làm như thế nào cho phải?
- Tử Địch?
Trong đầu Tần Tiêu cũng vụt sáng ra nha đầu lớn lên cùng Mặc Y giống nhau như đúc, lại còn hoàn toàn là tính tình của hài tử, kỳ dị hâm hâm khiến người khác đau đầu, không khỏi buồn cười nói:
- Vậy ngươi muốn ta làm sao bây giờ?
- Lão công nếu là không thích nàng, Mặc Y cũng khẳng định không dám miễn cưỡng. Chỉ là hi vọng...
Mặc Y khẽ cắn môi một chút, có chút sợ hãi nói rằng:
- Lão công có thể đem nàng giữ ở bên người, cho dù là làm một đời nha hoàn. Cũng tốt hơn là đem nàng gả cho người ngoài.
- Như vậy sao được?
Tần Tiêu nói rằng:
- Ta cũng chưa nói không thích nàng nha! Bất quá không phải loại thích giống như đối với ngươi. Nha đầu kia tuy rằng rất bướng bỉnh rất tự ái, còn có một điểm hồ đồ không tim không phổi, thế nhưng cũng có địa phương đáng yêu của riêng nàng. Tỷ như nói, nàng rất ngay thẳng, cũng rất có tinh thần trọng nghĩa huống chi nàng đến nơi nào cũng đều là một viên khai tâm quả, khẳng định có không ít người yêu thích nàng. Ta như thế nào có thể ích kỷ đem nàng giữ ở bên người, để nàng làm một đời nô tỳ, làm lỡ cuộc đời của nàng đây?
- Kỳ thực, muội muội của ta, trong lòng ta rất rõ ràng.
Mặc Y khẽ quyệt mội một chút, trong ánh khí lộ ra một cổ ngây thơ, mười phần mê người:
- Nàng chính là trời sinh vô tư, vui vẻ, chuyện gì cũng dám đi làm. Thế nhưng lớn như vậy rồi, ta cũng chưa có gặp người nào mà nàng nghe theo, và chịu phục cả. Lão công chính là người thứ nhất, cũng là một người duy nhất đấy! Do đó... trong lòng muội muội này của ta, cũng khẳng định là đem lão công đặt ở một vị trí rất trọng yếu. Tuy rằng ta cũng cho tới bây giờ không chọn phá qua cửa tâm tư này của nàng. Có thể, ngay cả chính bản thân nàng cũng không thể suy nghĩ rõ được. Thế nhưng ta biết. Nàng khẳng định là thích lão công!
- Ha hả, như vậy a...
Tần Tiêu không khỏi cười khẽ. Trong lòng thực sự càng thêm yêu thích Mặc Y. Nàng tuy rằng chỉ so với Tử Địch lớn hơn thời gian một nén hương. Thế nhưng vẫn như là trưởng bối mẫu thân vậy chiếu cố cho Tử Địch. Không có lúc này không suy nghĩ cho muội muội dở hơi này của mình. Tình cảm thâm tình mà rộng lớn giống như nàng vậy, quả thực chính là tiêu chí đặc biệt của hiền thê lương mẫu.
- Thế nào nha?
Mặc Y lần đầu truy vấn Tần Tiêu, chính mình cũng có chút không có ý tứ cười cười, con mắt híp thành một đường nguyệt nha nhi.
Tần Tiêu đem Mặc Y hướng vào trong lòng mình ôm lấy thật chặt, ở trên trán của nàng khẽ hôn một ngụm nói rằng:
- Trở lại rồi nói đi sao? Trong lòng ta đã biết, được chứ? Ta biết hai tỷ muội các ngươi cảm tình không phải tốt bình thường, cũng sẽ không đem các ngươi tách ra, gả nàng cho người ngoài.
Mặc Y kích động gật đầu, ở trên ngực Tần Tiêu hôn một cái, lưu lại dấu son môi màu hồng:
- Cảm ơn lão công.... Lão công chính là nam nhân thông tình đạt lý và tốt nhất trên đời này!
Nam nhân tốt? Tần Tiêu trong lòng cười nói: Mặc Y rốt cục vẫn là đem ba chữ này nói ra miệng. Ta đây là nam nhân thế kỷ hai mươi mốt mà, có chút phương diện xem ra, chung quy so với nam nhân Đường triều hiện tại coi nữ nhân như con rối cùng phụ thuộc mạnh mẽ hơn một chút.
Giữa thắt lưng bụng của Mặc Y, lại bỗng nhiên cảm giác ra một tia dị dạng, co rúm thân thể lại lặng lẽ trốn tránh đến phía sau, tựa đầu vùi phục xuống, đỏ mặt cười ha ha.
Tần Tiêu cười mười phần tà dị đem nàng bắt qua đây kề sát đến trên người mình:
- Cười cái gì đây? Đây mới là bản sắc nam nhi biết không... Lão bà đại nhân, xuân tiêu một khắc đáng giá nghìn vàng, chúng ta trở lại hưởng thụ một phen đi nha!
Sắc trời bắt đầu tối, nguyên bản trên đại thảo nguyên còn có chút nóng bức một trận gió mát thổi tới, thật khiến người ta khoan khoái, nhẹ nhàng.
Ngoài đại trại trên đại thảo nguyên, Đường quân chúc mừng hôn lễ cũng tiến nhập giai đoạn kết thúc. Các sĩ tốt ngồi vây quanh ở bên cạnh từng đống lửa trại. Tự mình an bài tiết mục biểu diễn đều bắt đầu trình diễn. Nhiều người trước khi nhập ngũ đều là nghệ nhân xiếc ảo thuật giang hồ, lúc này đem một ít kỹ nghệ đều lấy ra trình diễn. Cái gì phun lửa, đấm vỡ ngói, chơi rắn cùng tiểu xiếc ảo thuật đều lấy ra. Lão đầu tử Trương Nhân Nguyện càng cười đến nét mặt già nua một mảnh xán lạn, thỉnh thoảng lại xoa xoa chòm râu, uống từng ngụm rượu lớn.
Trương Nhân Nguyện theo ánh mắt nhìn Hình Trường Phong quy củ ngồi ở một bên rót rượu uống, không khỏi hứng thú nổi lên, chính mình đứng dậy đi tới bên cạnh Hình Trường Phong. Hình Trường Phong ngửa đầu lên nhìn một cái, liền chuẩn bị đứng dậy hành lễ, Trương Nhân Nguyện cười ha hả đem hắn đè lại không cho đứng dậy, ở hai bên sĩ tốt lập tức thức thời nhường ra một khoảng trống cho hắn ngồi xuống.
Trương Nhân Nguyện giữ chặt cho Hình Trường Phong ngồi xuống.
- Hình tướng quân!
Trương Nhân Nguyện cầm bát rượu lên nói:
- Ngươi và các huynh đệ Đặc Chủng Doanh, đúng là những đại anh hùng, đại công thần của ba trận đại thắng này, lão phu trước kính ngươi một chén!
- Sao dám, sao dám!
Hình Trường Phong giơ chén rượu lên, khiêm cung nói rằng:
- Trường Phong chỉ là dựa theo chỉ thị của Đại Tướng Quân làm một ít việc thuộc bổn phận mà thôi. Đại Tướng Quân nói, đại soái mới đại anh hùng lớn nhất của quân Sóc Phương chúng ta, là đại trụ xà. Cũng đơn giản là có thống suất xuất sắc như đại soái, quân Sóc Phương chúng ta mới liên tiếp giành thắng lợi, Trường Phong kính đại soái một chén này.
- Uống!
- Mời!
Hai người sang sảng uống xong một chén lớn, Trương Nhân Nguyện cười tủm tỉm nói rằng:
- Hình tướng quân, lão phu đã sớm nghe nói, Tần Tiêu tiểu tử kia đúng là có một bộ phương pháp huấn luyện bí mật không truyền ra ngoài, đem các ngươi những người này huấn luyện thành một nhân vật giống như thần tiên. Lão phu thật đúng là muốn kiến thức một chút nha. Nếu không, ngươi mang theo các huynh đệ thủ hạ của ngươi biểu diễn một bộ quyền pháp đến xem?
- Cái này...
Hình Trường Phong xấu hổ cười nói:
- Nếu đại soái đã có lệnh, Trường Phong nào dám không nghe? Chỉ là... quyền pháp của chúng ta đều tương đối lung tung, lộn xộn, nhìn không ra môn lộ cùng động tác ước định mà thành gì cả, chỉ ở trong thực chiến mới có thể nhìn ra được một chút môn đạo.
- A? Vậy đó là kỹ xảo đại xảo nhược chuyết?
Trương Nhân Nguyện cười nói:
- Không giỏi về ngoại tinh kỳ trong nội, dựa theo thái độ làm người của Tần Tiêu như vậy, là một gia hỏa rất có nội tài nha! Nếu là như thế này, biểu diễn sẽ không cần nữa, kỹ xảo thực dụng nhất cũng không phải dùng để biểu diễn, điểm này lão phu cũng biết. Hình tướng quân, lúc nào rảnh rỗi, cũng có thể đến Hữu Uy Vệ của ta một chút, xem có thể giúp đỡ dạy ra mấy cao thủ được hay không?
Thanks
*****
Hình Trường Phong đang xấu hổ không biết nên đáp lời thế nào, lúc này phía sau đã truyền đến một tiếng trách gọi:
- A, Trương lão đại, nhân lúc ta vào động phòng, cư nhiên chạy đến đào vách tường nhà ta sao?
Trương Nhân Nguyện vui vẻ cười ha hả lôi kéo Tần Tiêu ngồi xuống:
- Chuyện này cũng đều bị ngươi phát hiện. Tân lang quân, ngươi thật sự là có giày vò a, hiện tại mới là nửa đêm đã đi ra, tân nương tử đâu?
- Mệt, ngủ rồi.
Tần Tiêu cười hắc hắc:
- Long tinh hổ mãnh sao, không có biện pháp mà.
- Ai nha, vẫn là trẻ tuổi tốt hơn a!
Trương Nhân Nguyện than thở một hơi:
- Ta lão đầu xương cốt mềm yếu này, đúng là không thể giày vò được như người trẻ tuổi các ngươi. Lão đệ, ba lần đại thắng, ngươi đều cư công vĩ đại. Đến lúc này, ngươi thật đúng là nhất cử thành danh mà! Lão ca ta đánh trận cả đời còn chưa từng có thắng được thống khoái như ngày hôm nay nha. Năm xưa ta đi theo ân sư Địch lão quốc công của ngươi, ở Hà Bắc chống lại Khiết Đan, cũng là liên tiếp thắng lợi. Từ đó về sau, sẽ không có đánh qua thắng trận thống khoái như vậy nữa. Xem ra, ngươi thật đúng là không có làm hỏng danh tiếng của ân sư ngươi, còn có chút bộ dáng trò giỏi hơn thầy a!
- Chuyện đó sao có khả năng được?
Tần Tiêu vội hỏi:
- Danh vọng cùng cao độ của ân sư ta, ta sợ là đời này cũng vô pháp đạt được. Không nói những cái này nữa, đại soái, vừa rồi ta nghe nói, ngươi cũng muốn tại Hữu Uy Vệ huấn luyện bộ đội đặc chủng?
- Đúng vậy.
Trương Nhân Nguyện cười tủm tỉm thẳng thắn đáp:
- Nhân tài như vậy, ai lại không muốn? Ta chỉ là lo lắng thủ hạ của ta đám ngu xuẩn kia, khó mà lấy ra được một hai tên hợp cách.
- Nói cũng không thể nói như vậy được, thiên phú cố nhiên trọng yếu, nhưng quan trọng hơn là liều mạng khắc khổ huấn luyện, cần có thể chịu khổ.
Tần Tiêu nói rằng:
- Từ trong dã chiến quân chọn chiến sĩ bộ đội đặc chủng, kỳ thực là tốt nhất. Những người này tố chất và sức bền dẻo, chung quy so với Đông Cung Tả Vệ Suất lúc trước mạnh hơn rất nhiều đi? Tả Vệ Suất lúc đó đúng là được gọi "Công Tử Quân". Bên trong mấy nghìn người, cũng đã lấy ra ba mươi người này. Kỳ thực, ta cũng đã sớm có thiết tưởng này. Ở trong quân Sóc Phương chọn chiến sĩ bộ đội đặc chủng đến bồi dưỡng. Chỉ là cứ như vậy, kinh phí tiêu hao dùng quá lớn. Không giống năm xưa tại Tả Vệ Suất, bằng vào chúng ta có thể gánh chịu được. Hơn nữa không có triều đình cho phép và chi trì. Sợ là cũng rất khó làm tiếp xuống được. Huống chi, hiện tại chúng ta đang thủ biên quan, cũng không quá tiện tập trung huấn luyện.
- Ừm, điều này ta cũng biết, chỉ tùy tiện tâm sự mà thôi.
Trương Nhân Nguyện gật đầu nói rằng:
- Nếu bộ đội đặc chủng thần kỳ dễ sử dụng như vậy, lại có thể ở trong Đường quân mở rộng bồi dưỡng phạm vi lớn, thật sự là một sự tình rất tốt. Thời gian hai quân giao phong, có một chi đội ngũ thần kỳ như vậy đang âm thầm hoạt động, thật sự là lấy một chống trăm, làm ít công to a! Chuyện này, ta sẽ ghi nhớ ở trong lòng. Chờ khi trở lại Trường An, có thời cơ thích hợp, ta sẽ lấy danh nghĩa bộ binh hướng triều đình nói ra. Đến lúc đó, lão đệ cũng không nên thoái thác, nhận trọng trách lựa chọn người tài a!
- Cái đó không thành vấn đề!
Tần Tiêu có chút vui mừng nói rằng:
- Kỳ thực ta cũng đã sớm muốn tìm đại soái bàn chuyện này. Ba mươi người, xa xa không đủ dùng nha! Đại soái ngài ngẫm lại coi, muốn là quân chúng ta có ba trăm bộ đội đặc chủng, cái khác không nói, đem những tướng sĩ này thả tới cảnh nội Đột Quyết, cũng giống như ở cảnh nội Đột Quyết bọn họ lắp đặt một vệ tinh quản chế, cùng chôn một quả bom hẹn giờ giống như nhau, đó quả thực chính là kẻ ngốc mới không làm!
Trương Nhân Nguyện nghi hoặc chớp con mắt:
- Vệ tinh quản chế? Bom hẹn giờ? Đó là vật gì vậy?
- A? Ha hả!
Tần Tiêu không khỏi cười:
- Không có gì, chỉ là làm một ví dụ. Ý tứ chính là toàn bộ hướng đi của Đột Quyết Hãn Quốc chúng ta đều rõ ràng một hai. Hơn nữa, có thể tùy thời đối với bọn họ áp dụng một ít thủ đoạn đả kích phi thường quy mô. Tỷ như nói cướp lấy con tin trọng yếu, bất ngờ đánh chiếm một ít tin tức quân sự cơ mật, hoặc giả thẳng thắn đem Mặc Xuyết gia hỏa kia ám sát chết, cũng không phải không có khả năng.
- A? Ha ha!
Trương Nhân Nguyện cười lớn:
- Ta là càng lúc càng đối với bộ đội đặc chủng cảm thấy hứng thú rồi đấy! Trước tiên phải nói cho rõ ràng. Tương lai nếu là triều đình phê chuẩn bồi dưỡng đại lượng bộ đội đặc chủng, nhóm cao thủ hợp cách đầu tiên, đó chính là của lão Trương ta nhé!
- Được, coi như là đại soái giao đơn đặt hàng trước.
Tần Tiêu không khỏi cười nói:
- Hiện tại Đại Đường ta toàn dân thượng võ, thế nhưng không có một học viện dạy quân sự tốt, chung quy không giống như làm ra chuyện. Văn có Quốc Tử Giám, Đông cung Sùng Văn quán chuyên chức thư nha các loại rất nhiều. Võ vì sao không thể có giám, phủ, đài gì đó chứ? Thứ nhất có thể bồi dưỡng bộ đội đặc chủng, thứ hai cũng có thể tập trung bồi dưỡng nòng cốt quân sự mà!
- Di? Ý kiến này thật ra rất đáng tiếp thu.
Trương Nhân Nguyện thoáng cảm thấy hứng thú nói rằng:
- Chính theo như lời lão đệ nói, hiện tại toàn dân thượng võ, nhưng cũng không có định chế bộ sách võ thuật và tham khảo. Cũng giống như người đọc sách, còn có tứ thư ngũ kinh, các loại điển tịch cùng với cuộc thi khoa cử thành hình làm thước đo. Hiện tại mặc dù có võ cử, thế nhưng còn rất thô sơ, cũng chỉ có người tam giáp đăng khoa nhóm đầu tiên như lão đệ, còn được xem là nhân tài. Hai kỳ gần đây nhất sao, đó quả thực chính là vàng thau lẫn lộn, một đám hồ đồ. Nếu như có thể thiết lập một hệ thống hoàn chỉnh, từ giáo dục, bồi dưỡng đến võ cử chọn lựa một tầng nghiêm ngặt nắm chặt. Tướng lĩnh Đại Đường ta đây khẳng định sẽ tăng lên một cấp bậc nha! Cái này tốt, được rồi, ta sẽ ghi nhớ ở trong lòng.
Tần Tiêu khẽ nhếch khóe miệng, đạm nhiên cười khổ:
- Chiếu theo tình thế trong triều hiện nay để xem, những điều mà hôm nay chúng ta bàn thảo, tạm thời cũng chỉ có thể là thiết tưởng. Nếu như không thể miễn cưỡng thực hành, nhất định sẽ bị cản tay khắp nơi. Không nói đến có chút người chuyên quyền mưu lo lắng chúng ta thế lực phát triển lớn mạnh. Chính là cựu thần, trọng thần bảo thủ cũng không nhất định có thể biểu thị tán thành. Theo bọn họ thấy, võ tướng nắm chính sự quá nhiều, hoặc giả tham dự đến hạch tâm triều đình nhiều, đối với bọn họ lại là một uy hiếp không nhỏ, sẽ làm mất bát cơm của bọn họ. Ở trong suy nghĩ của bọn họ sao, chúng ta những võ tướng này chỉ cần khi đánh trận có thể dẫn binh ra trận chém giết là được.
Trương Nhân Nguyện cười ha hả nói:
- Xác thực, hiện trạng hiện tại chính là như thế này. Đại Đường ta thượng võ, địa vị của võ tướng cũng tương đối cao một chút, hơn nữa thường thường thân kiêm văn sự. Điều này làm cho những đại quan hiển quý ngồi trên vị trí cao của triều đình kia đã rất là bất an. Nếu như lại ở trong triều thiết lập "giám", "quán" các loại thự nha gì đó, bọn họ nhất định sẽ tràn ngập nguy cơ nhảy ra biểu thị phản đối. Bất quá sao, chuyện là do con người làm. Đến lúc đó nhìn tình huống lại nói. Nói không chừng hoàng đế vui vẻ, liền đứng ra đánh nhịp biểu thị tán thành thì sao?
Thanks
*****
Tần Tiêu nhìn về phía Trương Nhân Nguyện, hai người đều hiểu trong lòng, không nói mà khẽ mỉm cười. Trong lòng bọn họ đều rõ ràng, lấy tính tình của Lý Hiển, khẳng định là không có quyết đoán ngăn cản Vi Hậu, Võ Tam Tư cùng với một ít cựu thần bảo thủ không chịu thay đổi làm náo loạn. Muốn hắn đi ra đánh nhịp? Sợ là so với bình định Đột Quyết còn khó hơn một chút.
Đại mập mạp Hoàng Trùng nướng xong một dê béo, vội vội vàng vàng bưng tới cho Tần Tiêu và Trương Nhân Nguyện. Nước luộc vàng nhạt, da nướng cháy đỏ vàng, thoạt nhìn khiến người ta ngón trỏ đại động, ham muốn ăn uống cực lớn. Tần Tiêu rút ra Quân Đao cắt lấy một cái chân dê, cười hắc hắc chạy mất:
- Ta đi đưa cho Mặc Y, nàng khẳng định cũng đã đói.
- Uy, chờ một chút.
Trương Nhân Nguyện kéo lấy Tần Tiêu:
- Cái chủy thủ kia của ngươi là gì, thật là đẹp nha!
Tần Tiêu từ trong ống giày lấy ra cả bộ vỏ đao da cá sấu, đưa tới trước mặt Trương Nhân Nguyện:
- Đặc Chủng Doanh chuyên dụng, đại soái thích thì liền đưa cho ngài đi!
Trương Nhân Nguyện vui mừng tiếp nhận, rút đao ra lấy ngón tay gõ gõ lên lưỡi đao:
- Tiểu tử kia, cư nhiên sắc bén như vậy! Lão đệ, ta nói ngươi như thế nào lại có nhiều ý tưởng kỳ quái như thế? Đao tử này không chỉ có đẹp, cũng rất là thực dụng. Cùng với năm xưa ngươi đề nghị cải tạo bàn đạp hai chân, đều rất kỳ diệu nha! Nói đến chuyện này, mấy vạn cái bàn đạp trong vòng năm ngày toàn bộ đúc xong, lại làm thợ thủ công trong tướng quân đều mệt đến muốn chết. Bất quá thời gian chiến tranh, vật đó thật đúng là phát huy tác dụng không thể đo lường a!
- Chút tài mọn, chút tài mọn mà thôi, ha hả!
Tần Tiêu đắc ý cười to, cầm cái chân dê vàng mỡ, hướng tới soái trướng đi đến.
Khi trở lại gian động phòng, Mặc Y đang đứng dậy mặc y phục, khoác áo giáp lên người. Tần Tiêu vui mừng chạy vào, cầm cái chân dê nướng khươ khươ trước mặt Mặc Y nói:
- Lão bà, đói rồi chứ? Mau tới, cùng nhau ăn chân dê nướng! Vẫn còn nóng đấy!
Mặc Y cười yếu ớt kéo cái bàn lớn ra đem chân dê đặt xuống, để Tần Tiêu ngồi vào bàn, lại cắt một mảnh thịt dê nhét vào trong miệng hắn:
- Ăn ngon chứ?
- Ăn ngon, ăn thật ngon nha!
Tần Tiêu lôi kéo Mặc Y để nàng ngồi vào trên đùi của mình:
- Ngươi khẳng định cũng đã đói, ăn nhiều một chút đi. Hoàng mập mạp tay nghề càng ngày càng tốt. Thịt dê này bị hắn làm cho không còn chút mùi vị nồng nào nữa, thơm mềm mà không ngấy, vị mặn vừa phải, thật đáng để ăn nhanh nha!
Mặc Y cắt lấy một miếng nhỏ, tự mình ăn một miếng, không khỏi gật đầu khẽ tán thưởng:
- Ừm. Thật sự là rất không tệ đấy! Ngày mai ta phải đi tìm Hoàng Trùng lãnh giáo, chân dê này là nướng được như thế nào?
- Ngươi đi học làm gì vậy?
- Ngươi không phải rất thích ăn sao?
Mặc Y xé xuống một miếng thịt chân dê béo, nướng được cháy vàng, mềm ngon nhét vào trong miệng Tần Tiêu, khiến cho khóe miệng hắn đều là nước mỡ tràn đầy chảy xuống dưới:
- Hoàng mập mạp này lại không thể thường xuyên làm việc ở bên cạnh lão công, vạn nhất ngươi chừng nào thì muốn ăn, ta lại nướng cho ngươi ăn nha!
- Ha hả, ngươi thật đúng là có lòng. Nam như có lão bà như vậy, chính là khác nhau nha!
Tần Tiêu đem Mặc Y kéo vào, khiến cho nàng xé thịt dê cũng không lưu loát, nhẹ nhàng giãy dụa.
Ngày thứ hai, tân lang quân Tần Tiêu đã sớm chui ra khỏi gian động phòng, đi tới trên sân huấn luyện ngoài doanh trại, tự mình lo liệu huấn luyện Tả Uy Vệ. Hành quân ở bên ngoài không thể nhàn rồi như khi ở nội địa. Thành thân có thể có được một khắc vui vẻ như ngày hôm qua cũng đã rất hiếm có. Ngay cả lão đầu tử Trương Nhân Nguyện cũng chưa từng dám dừng lại quá lâu. Đêm qua đã sớm trở lại Ngưu Đầu Sơn bên kia, tiếp tục đốc tạo phong hỏa đài.
Tả Uy Vệ thập phần cấp tốc từ trong một hồi thắng lợi phục hồi tinh thần lại. Khôi phục khẩn trương và nghiêm túc ngày xưa, điều này cùng với Tần Tiêu lấy bản thân làm gương là phân không ra được. Bầu không khí và tình hình quân đội đó chính là tướng lĩnh lĩnh quân cùng một nhịp thở. Tần Tiêu vẫn đều cực kỳ tin tưởng đạo lý "kiêu binh tất bại". Tuy rằng đã có ba trận đại thắng, nhưng hắn cho tới bây giờ vẫn chưa từng dám có chút buông lỏng nào. Hiện tại hắn đang bảo vệ mảnh đất này, đúng là đạo phòng tuyến thứ nhất mà cả Đường triều đối mặt với Đột Quyết. Không được phép có chút sơ suất và sơ ý nào cả.
Có tiếng Đường quân thao luyện từng đợt phát sinh trên Đại Lang Nguyên, vang vọng trời xanh. Tần Tiêu còn còn ra trận, biểu diễn kỹ xảo "cưỡi ngựa bắn cung" một lần, để các tướng sĩ Đường quân hô to đã nghiền. Nửa ngày trôi qua, Tần Tiêu cởi áo giáp ra, mặc y phục hàng ngày vào cũng là ẩm ướt xuyên thấu, không hề có chút nào thoải mái hơn các sĩ tốt bình thường. Ở trong mắt các tướng sĩ bình thường này, trong bất tri bất giác đã bị loại tác phong lấy thân làm gương của Tần Tiêu lây nhiễm.
Cùng lúc đó, uy tín của Tần Tiêu tại Tả Uy Vệ cũng là càng ngày càng tăng, hình tượng đã là cao lớn chưa từng có, địa vị càng không thể thay thế.
Lúc buổi trưa, đại quân huấn luyện nghỉ ngơi, mọi người có một bửa ăn nhỏ. Soái trướng trong soái trướng, Mặc Y đã chuẩn bị sẵn một bàn cơm nước phong phú chờ Tần Tiêu cùng nhau dùng cơm. Tuy rằng trước đây hai người bọn họ cũng là bình thường cùng ăn trên một bàn, nhưng hiện tại thân phận thân phận, lại đặc biệt nhiều thêm một phần ấm áp và ngọt ngào. Một bữa cơm ăn thật ngon lành. Tần Tiêu cảm giác, hai ngày này của mình sợ là hai ngày thích ý nhất trong suốt những ngày tháng cầm binh xuất chinh đã qua.
Một bữa cơm vừa mới kết thúc, Hoàng Trùng đang tới thu thập bát đĩa, Quách Tử Nghi đã chạy đến trước soái trướng, muốn gặp Tần Tiêu. Tần Tiêu đem hắn gọi vào:
- Không phải cho ngươi dẫn người dò xét chân núi Âm Sơn sao, thế nào lại trở lại vào lúc này?
- Sư phụ, có một số việc, phải cần đến người quyết định.
Không có ngoại nhân, Quách Tử Nghi đã gọi hắn là "sư phụ":
- Huynh đệ cùng đi theo ta, ở chân núi chân núi bắt được một gian tế Đột Quyết, lại tự xưng là sứ giả Đột Quyết Hãn Quốc phái tới.
- Gian tế? Sứ giả?
Tần Tiêu nói rằng:
- Đã kiểm tra qua chưa? Người nọ có thân phận gì?
- Tử Nghi đã kiểm tra qua cẩn thận.
Quách Tử Nghi nói rằng:
- Người nọ nói, hắn là sứ giả dưới trướng Đột Quyết Bùi La Anh Hạ Đạt Kiền, phụng lệnh Hạ Đạt Kiền đến cầu kiến Sóc Phương quân Nặc Chân Thủy Đại Tướng Quân!
- Đột Quyết Hạ Đạt Kiền!
Tần Tiêu khẽ nhíu mày một chút:
- Hắn tại sao không tự mình đến? Phái sứ giả tới gặp ta, chẳng phải là quá mức vô lễ? Chút cấp bậc lễ nghĩa ấy cũng đều không hiểu sao? Đem hắn đuổi trở về, nói ta không gặp.
- Dạ!
Quách Tử Nghi liền ôm quyền, xoay người muốn rời khỏi.
- Di! Chờ một chút!
Tần Tiêu lại gọi hắn trở lại:
- Ngươi vừa nói là Hạ Đạt Kiền nào?
- Là Đột Quyết Bùi La Anh Hạ Đạt Kiền.
- Tên này vì sao nghe được lại thấy quen thuộc như vậy?
Thanks
← Hồi 275 | Hồi 277 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác