← Hồi 274 | Hồi 276 → |
Ra tới bên ngoài trại, con mắt Tần Tiêu ngay ở trên Đại thảo nguyên tìm kiếm, tìm được một mảnh địa phương hoa dại phong phú, xuống ngựa đi đến, tự tay bẻ những đóa hoa kia, bện thành một vòng hoa lớn.
Hình Trường Phong ở một bên lẳng lặng nhìn Tần Tiêu bện vòng hoa, chờ hắn bận rộng xong xuôi mới nói:
- Đại tướng quân, Trường Phong cho tới bây giờ còn không gặp người nào ra chuyện này, hết sức chuyên chú như vậy.
Tần Tiêu thỏa mãn cầm vòng hoa nhìn trái nhìn phải, nói rằng:
- Hoa dại trên Đại Lang bện thành một vòng hoa đưa cho tân nương tử Mặc Y của ta, có thêm chút ý tứ nha!
Trở lại trước quân trại, Tần Tiêu thấy Trương Nhân Nguyện đã trở lại, lại cùng thất quân Đô Úy tụ tập lại cùng một chỗ đang bí mật thương nghị cái gì đó. Tần Tiêu đang muốn đi tới không nghĩ tới bị mấy tiểu tốt ngăn trở:
- Đại tướng quân, hiện tại ngài cũng không thể đi qua đây. Đại soái đang thương nghị chuyện nháo động phòng này đấy!
- Làm cái gì cơ?
Tần Tiêu hiếu kỳ từ xa xa nhìn đám người Trương Nhân Nguyện vẻ mặt cười quỷ quái, trong lòng có chút đánh trống lên: Lão gia hỏa này, sẽ không nghĩ đến trò xấu xa gì đến để chỉnh ta đấy chứ? Giang Nam một thời rất thích "tiền qua cửa" rất có thể giày vò người ta, hắn sẽ muốn làm ra chiêu số gì đây?
Chỉ thấy Trương Nhân Nguyện đem tay vung mạnh lên:
- Ừm, chính là như thế này, mọi người đi thôi.
Thất quân Đô Úy ôm quyền thi lễ, đều là vẻ mặt cười quỷ quái ẩn nấp trốn tránh Tần Tiêu.
Trương Nhân Nguyện đi tới trước mặt Tần Tiêu, mười phần tà ác cười nói:
- Lão đệ, ngày hôm nay hôn sự này nhất định sẽ làm được thật đẹp mắt, lại chơi vui vẻ nữa. Sau đó sao, cái này... Ha ha! Đến lúc đó lại nói, ngươi đi ra ngoài trước, đến bên ngoài quân trướng đi. Nói thật cho ngươi biết, tân nương tử ta đã mời đến trong soái trướng, sau trướng thiết kế thành nơi động phòng. Việc này nhân huynh cũng không cần quan tâm, cứ chờ hiệu lệnh đi sao!
- Hiệu lệnh?
Tần Tiêu cười khổ nói:
- Không phải đâu, thành thân cũng có quân lệnh?
- Bớt dong dài, đi ra ngoài, đi ra ngoài thôi!
Trương Nhân Nguyện cười trộm đem Tần Tiêu đẩy ra bên ngoài đại trại:
- Thối lui đến mặt đông hơn năm dặm, thiếu một bước cũng không được, bằng không đừng trách ta đừng trách ta người chủ hôn này không cho gặp mặt tân nương tử!
Tần Tiêu bất đắc dĩ cười ha hả, đi ra ngoài trại, cưỡi lên ngựa, mang theo Hình Trường Phong và huynh đệ Đặc Chủng Doanh nhắm hướng đông đi đến. Hình Trường Phong cười nói:
- Đại soái đây là muốn chỉnh ngài một lần a?
- Có trời mới biết được.
Tần Tiêu cầm vòng hoa ở trong tay ngắm nghía, tiếu ý nồng đậm nói rằng:
- Cùng hắn lăn qua lăn lại một lần đi. Trong quân đội hiếm khi có được cơ hội tiêu khiển như vậy.
Vừa mới đi tới mặt đông Đại Lang Nguyên ngoài năm dặm, trong trại tiếng trống ầm ầm vang lên như lôi đình, một số đông nhân mã chạy đến, toàn bộ tay cầm cờ xí đủ loại màu sắc khác nhau, phân làm bảy đội. Tất cả đều là kỵ binh, chỉnh tề chạy đến. Mỗi đội khoảng chừng có năm sáu trăm người, trên thân khoác lụa màu, không mang binh khí, tay ai cũng cầm một mặt tinh kỳ.
Tần Tiêu không khỏi kêu lên:
- Ta kháo. Muốn làm thật sao? Sẽ không phải là muốn làm ra trận pháp gì đến đấy chứ?
Nghĩ đến đây, Tần Tiêu đứng lên trên lưng ngựa, hướng phía trước nhìn lại, chỉ thấy ba nghìn năm trăm kỵ binh quả nhiên tả hữu tung hoành đan xen, có trật tự có phương vị đi tới, xếp thành một trận thế hình vuông. Trong đó có một góc vuông sơ hở đối diện với phương vị của bản thân. Hai tổ kỵ binh cầm hai loại cờ xí màu sắc khác nhau từ nơi đó bước ra, sắp xếp từ trong ra ngoài, từ từ biến rộng ra. Trung gian hình vuông có trận kỵ binh hình tròn. Trong trận đưa đến một đài cao, Trương Nhân Nguyện thần khí hiện ra như thật đứng ở trên đài cao, đối với Tần Tiêu hô lớn nói:
- Tân lang quân, đây là Thất Hỉ Nghênh Mỹ Trận do lão phu chuyên môn thiết ký ra cho hôn lễ của ngươi. Ngươi nếu là xông được đến bên người lão phu, lão phu sẽ dẫn ngươi vào động phòng. Bằng không nha, ngày hôm nay ngươi phải ngủ ở ngoài trởi rồi. Ha ha!
Chúng quân đồng thanh cười lớn theo:
- Đại tướng quân, đến đây đi!
Tần Tiêu không khỏi dở khóc dở cười:
- Lần thành thân này, lại đánh lại giết, thật không tốt lắm.
Trương Nhân Nguyện đi xuống đài cao. Cưỡi lên một con ngựa, chạy đến trước mặt Tần Tiêu, đối với hắn nói rằng:
- Cũng không cần dùng tới vũ khí, ngươi chỉ cần tránh né trong Thất Hỉ Trận chặn đánh là được. Bốn bên hai đạo tạp, còn có trung gian một viên trận tổng cộng bảy đạo tạp. Ngươi phải cẩn thận a, đừng lạc đường ở bên trong, ha ha!
Dứt lời tự mình cười lớn trở lại đài cao.
Tần Tiêu không khỏi phiền muộn gọi:
- Lão gia hỏa này thật sự có thể giày vò mà!
Hình Trường Phong ở phía sau cười nói:
- Sợ cái gì, Đại Tướng Quân. Có chúng ta các huynh đệ Đặc Chủng Doanh này giúp ngươi, tốt xấu cũng phải vào động phòng đấy.
Tần Tiêu khụt khịt một cái, làm ra vẻ chỉnh chu khôi giáp, cười nói:
- Vậy thì làm phiền các huynh đệ rồi, trận này thoạt nhìn rất đơn giản nha, từ giữa hai đạo binh mã đi qua, sau đó đi vào phương trận, đạp phá viên trận là được. Không biết sẽ có biến hóa gì. Lại không thể dùng vũ khí liều mạng, chỉ có thể đầu cơ trục lợi tìm ra kẽ hở của nó.
Hình Trường Phong ngẩng đầu lên nhìn kỹ vài lần, lắc đầu nói:
- Trận pháp này thực sự là kỳ lạ, căn bản không phải trận thế nghênh địch. Dĩ vãng chưa từng thấy qua. Trương đại soái này, thật đúng là dụng binh thành thạo, tùy tiện cũng có thể lăn qua lăn lại ra trận pháp nha!
- Quản hắn làm cái gì, lâm thời nghĩ trận cũng không có diễn luyện qua.
Tần Tiêu nói rằng:
- Khẳng định có kẽ hở, thấy khoảng không liền tiến lên là được.
Đúng lúc này, trong Tả Uy Vệ đại trại hai đại đội nhân mã chạy ra, chỉnh tề đứng ở xung quanh xông trận xem náo nhiệt. Khoảng chừng có một hai người, xem ra ngoại trừ hỏa đầu quân và binh sĩ trông coi tù binh, phải làm cảnh giới ra, lúc này đều đến đây.
Bảy bảy bốn mươi chín mặt trống lớn thùng thùng gõ vang lên, thảo nguyên đều có chút rung động; tiếng trường giác hùng hồn vang vọng vân tiêu thổi lên, phi ưng cũng đều kinh sợ đến rời khỏi bầu trời Đại Lang Nguyên.
Trong trận một hồi hô to nói:
- Đại Tướng Quân, tân lang quân, đến xông trận đi!
Đường quân vây quanh xem trận, cùng nhau hoan hô to lên:
- Rống rống rống!
- Hôn lễ này thật là đủ cường!
Tần Tiêu ở trên ngựa khoát tay chặn lại:
- Đi nào, các huynh đệ!
Tần Tiêu dẫn người của Đặc Chủng Doanh cẩn cẩn trọng trọng đi vào trong trận thế do hắc, bạch hai đội kỵ binh cấu thành. Đi được quá nửa, chỉ thấy Trương Nhân Nguyện trong tay hắc, bạch cờ xí vung lên, hai đội kỳ binh đột nhiên hành động. Đầu tiên chính là lối vào hình vuông bị hoàn toàn phong trụ. Sau đó nguyên bản đường ống là từ rộng biến thành hẹp, từ chỗ rộng nhất bắt đầu giao hợp lại. Bộ phận trung gian dần dần biến thành hình tròn, tiền phương kỵ binh cũng giao nhau chạy cả đi ra.
*****
Biến thành một hình tròn ở giữa, bốn phía bốn nhánh hình cánh hoa. Hơn nữa bốn cái nhánh kia cũng không ngừng hướng phía trên vòng tròn tụ tập lại đi lên, như là đang đem vòng tròn thêm dày, thêm thô, vây thành năm tầng.
Tần Tiêu không khỏi cười khổ:
- Trương lão quỷ này, lại không thể động võ, làm sao xông đi ra ngoài được?
Các tướng sĩ kỵ binh vây thành vòng tròn nhất thời cười lớn, đồng thanh kêu lên nói rằng:
- Triền triền miên miên, gắn bó như môi với răng chúc mừng Đại Tướng Quân!
- Ha ha, lão quỷ đầu này!
Tần Tiêu không khỏi cười lớn, nguyên lai biến trận này đã biểu thị hắn và Mặc Y hai người kết hợp, kháo, thật đúng là động một phen suy nghĩ!
Tần Tiêu không khỏi cười theo nói rằng:
- Các huynh đệ, các huynh đệ tốt, nhường cho ta một đường được không?
- Không được!
Cư nhiên trăm miệng một lời. Ngoài trận quân Đường vây quanh quan chiến, nhất thời cười lớn, tiếng cười chấn đến cả đại thảo nguyên cũng đều lắc lư.
Tần Tiêu quay đầu lại hỏi Hình Trường Phong nói:
- Anh em, hiện tại làm sao bây giờ?
Hình Trường Phong cũng là cười khổ một trận:
- Đại Tướng Quân cũng không biết, ta loại người ngu dốt này làm sao dự đoán ra được? Ta chỉ là suy nghĩ, trận này giống như là đối trẫm đăng mê vậy.
- Đăng mê? Lão tử lại không am hiểu cái này a!
Tần Tiêu kêu khổ không ngừng, suy nghĩ nói: Nếu là lấy chuyện phòng the đến ví dụ: Vừa rồi nói đến, sau đó biến thành vòng tròn thật đúng là rất hình tượng, nên đối thế nào đây? Có muốn đối được dâm đãng một chút hay không? Hắc hắc!
Tần Tiêu lớn tiếng nói một tiếng:
- Rộn ràng nhốn nháo, mây mưa thất thường.
Đường quân bày binh bố trận cười lớn nói:
- Không đúng, không đúng! Sai rồi!
Tần Tiêu không khỏi cười mắng:
- Các ngươi đám gia hỏa này, giúp đỡ đại soái chỉnh lão tử! Được lắm, chờ đấy! Lần sau thời gian huấn luyện đừng trách ta đặc biệt gia tăng cho các ngươi.
Đường quân không hề động đậy, vẫn như trước ha hả cười lớn, bố thành ngũ đạo viên trận, cũng một khắc liên tục xoay tròn. Nhìn đến con mắt của Tần Tiêu cũng đều có chút choáng váng.
Tần Tiêu suy nghĩ nói: Xem ra thật sự là đăng mê, có phải là vừa rồi đối còn chưa đủ chuẩn xác hay không?
Phía sau Đặc Chủng Doanh giống như "Hầu tử" không khỏi cười trộm hắc hắc, thúc ngựa chạy đến trước mặt Tần Tiêu nói rằng:
- Đại Tướng Quân. Ngươi đối được không đủ chính nghĩa. Còn phải muốn... dâm đãng hơn một chút.
Tần Tiêu một cái tát vỗ lên đầu "Hầu tử":
- Đám tiểu tử các ngươi muốn thử một lần hay không?
- Dựa theo ta nha, đó chính là, hắc hắc!
- Hắc cái đầu ngươi ấy!
Mọi người cùng nhau gầm lên:
- Nói mau!
Hầu tử lại cười trộm nói rằng:
- Triền triền miên miên, đó chính là ôm sao? Gắn bó như môi với răng, đó chính là thân trên. Kế tiếp sao, tiến tiến xuất xuất, cá nước hành hoan rồi!
- Ta kháo. Tiểu tử ngươi quả nhiên một bụng toàn những ý nghĩ xấu xa!
Tần Tiêu không khỏi cười lớn, đem hai câu kia hô lên. Không ngờ hai nhóm quân Đường nhất thời một trận oanh động cười lớn, tránh ra một con đường, cư nhiên đối đúng!
Tần Tiêu không khỏi cười lớn:
- Xem ra vẫn là dâm đãng rõ ràng một chút mới đúng đường nha! Lão Trương đầu, thực sự là lão dâm đãng. Cái này cũng nghĩ ra được!
Hai đội kỵ binh lại bố thành ra kiểu dáng, Tần Tiêu vỗ con ngựa chuẩn bị đi lên trước, không ngờ lại bị hai mặt cờ xí ngăn trở:
- Đại Tướng Quân, như vậy đã có thể được "tiến tiến xuất xuất", ôi chao!
- Xem như ngươi lợi hại! Các ngươi hai tiểu tử này, nhớ kỹ cho ta!
Tần Tiêu làm bộ tức giận trừng mắt với hai người một cái, còn không có vỗ ngựa một tiến một thối đang đi trong đường, chạy qua lại, mới đến phía trước phương trận.
Trương Nhân Nguyện đại kỳ vung lên. Cấu thành phương trận bốn lộ kỵ binh cùng lộ trung gian kia cũng biến hóa, phương trận trong nháy mắt biến thành một viên trận, bên trong viên trận biến thành một phương trận, liên tục xoay quanh chạy trốn.
- Lại là đăng mê?
Tần Tiêu không khỏi nhíu mày:
- Hầu tử, mau lăn qua đây cho lão tử. Lúc này lại có ý tứ gì?
Hầu tử trợn trừng lớn hai mắt giống như hạt đâu nhìn một hồi, đem đầu lắc như đánh trống nói:
- Lần này ta đây lại không biết rồi.
- Cút! Không thể có đứng đắn.
Tần Tiêu một phát xiên trên trên mặt hắn, Hầu tử làm bộ kêu thảm một tiếng hướng phía sau tránh né đi.
Tần Tiêu vuốt cằm suy nghĩ nói: Lần này lại là kiều đoạn dâm đãng gì đây? Một hồi vuông, một hồi tròn chuyển thành vuông tròn! Đây không phải là "không có quy củ, không thành vuông tròn" sao? Quỷ củ đúng rồi. Quy củ!
Tần Tiêu la lớn:
- Đại soái, ngươi đây là chỉ phương diện quy củ kia a?
- Ha ha, tiểu tử thông minh! Nói ra "quy củ" đối với "phương viên", một cửa này mặc cho ngươi qua.
Trương Nhân Nguyện ở trên đài cao vung cờ lên, vài đạo binh mã để lộ ra một con đường, giống như thủy triều hướng tới hai bên dũng mãnh đi. Tận cùng thủy triều, Mặc Y bạch y lượng giáp thân khoác lụa hồng bào, lẳng lặng cưỡi ở trên Tuyết Hoa mã, vẻ mặt ửng đỏ, ẩn tình đưa tình nhìn Tần Tiêu.
- Quy củ này sao, rất đơn giản!
Trương Nhân Nguyện lớn tiếng nói rằng:
- Ngươi muốn có được tân nương tử từ trên ngựa đem nàng đoạt trở lại, cùng ngươi cưỡi trên một con ngựa, cũng giống ngồi cùng một cỗ kiệu. Thế nào, có dám không?
- Cái này có gì không dám?
Tần Tiêu lớn tiếng cười nói, thúc ngựa hướng phía Mặc Y chạy đi, Mặc Y cũng vỗ ngựa hướng tới phía hắn chạy đến. Chỉ là trên tay nàng cư nhiên cầm theo một cây thương không có đầu.
Sẽ không nhẫn tâm như vậy chứ? Tần Tiêu sửng sốt muốn đánh chồng sao?
Hai con ngựa chạy tới gần, Tần Tiêu liền đưa tay đến tiếp lấy Mặc Y, không ngờ Mặc Y cười hì hì một thương đã sớm đánh tới, sợ đến Tần Tiêu lập tức lùi về, hai người giao mã đi qua.
- Ha hả, ngươi được nha, Mặc Y!
Tần Tiêu cười đem ngựa phóng đến, chỉ vào Mặc Y nói rằng:
- Ngươi cũng theo những người này cùng nhau trêu cợt ta, xem ta làm thế nào khi dễ ngươi đây!
Dứt lời, Tần Tiêu quát to một tiếng:
- Lão bà đại nhân, ta tới rồi!
Đạm kim mã nhất vó hướng phía Mặc Y chạy đi, Mặc Y cư nhiên đem cây thương không đầu kia múa đến kín kẽ không sơ hở, Tần Tiêu cư nhiên nhất thời không thể nào hạ thủ, lại là giao mã mà qua.
Các binh sĩ quân Đường nhất thời cười vang:
- Kim Giáp Chiến Thần, đánh không lại Chiến Thần phu nhân nha!
Tần Tiêu lại vừa bực mình vừa buồn cười nói rằng:
- Cứ để các ngươi nói cho chán đi! Lão bà đại nhân, lúc này ta thực sự tới rồi! Giá!
Lại một lần nữa chạy đến trước mặt Mặc Y. Tần Tiêu đề cao cảnh giác thu không môn, một tay thăm dò đi vào bắt lấy Mặc Y, không ngờ nàng cũng mau tay nhanh mắt, cấp tốc một thương đập lên. Tần Tiêu vừa mới tiến lên cũng không né tránh làm bộ "ai u" kêu một tiếng sợ hãi, Mặc Y nhất thời kinh hoảng nói rằng:
- Thế nào, không bị thương đấy chứ?
Tần Tiêu hắc hắc cười trộm một tiếng. Ôm lấy cây thương không đầu, tay kia ôm lên thắt lưng mềm mại của Mặc Y, khẽ quát một tiếng, đem nàng ôm qua đây.
Thanks
*****
Đường quân nhất thời bộc phát ra một trận hô to như sóng hô biển gầm:
- Rống rống rống rống!
Mặc Y vừa thẹn vừa vội ở trong lòng Tần Tiêu giãy dụa:
- Ngươi chơi trò gian trá!
Tần Tiêu chăm chú đem Mặc Y ôm vào trong ngực:
- Lão bà thân ái, muốn lấy được ngươi thật đúng là không dễ dàng, từng việc từ nay về sau, ngươi cũng đừng mơ tưởng rời khỏi ta nữa nha!
Mặc Y kiều nhan như hoa, song chưởng ôm lấy tấm lưng dày rộng của Tần Tiêu. Trên mặt từng đợt ửng hồng nổi lên.
Không biết là tên gia hỏa nào đùa cợt kêu lên:
- Đại Tướng Quân, hôn nàng đi!
Đám Đường quân khác cũng nhất thời đồng thanh hô to theo:
- Hôn nàng!
- Hôn nàng đi!
Mặc Y vội vã vươn một tay đến khẽ chống môi của Tần Tiêu:
- Không nên a, nhiều người như vậy... Xấu hổ chết!
Tần Tiêu nắm lấy tay Mặc Y, cười gian tà. Đem nàng chăm chú kéo lại, không kể phân bua đối với đôi môi đỏ mọng của nàng hôn tới. Mặc Y e thẹn ngâm khẽ một tiếng, cũng không tự chủ được ôm choàng lấy cái cổ của hắn.
Trương Nhân Nguyện ở phía sau cười ha ha, Đường quân cũng trắng trợn náo loạn hoan hô theo, phe phẩy cờ xí, binh khí, rống rống, hò hét lên.
Tần Tiêu khẽ đạp bụng ngựa vài cái, Đạm kim mã hiểu tính chủ nhân khẽ nhấc vó hướng tới bên ngoài chạy đi. Hai người lại vẫn hôn say đắm cùng một chỗ.
Thẳng đến chạy tới mấy dặm ngoài đại thảo nguyên, Tần Tiêu mới đưa người ngọc trong lòng thả lỏng ra, từ phía sau tỉ mỉ chuẩn bị vòng hoa trong túi lấy ra, nhẹ nhàng mà mang đến đặt lên mũ giáp ngân sắc của Mặc Y.
- Lão bà, không có gì tốt để tặng cho ngươi, đây là một vòng hoa do ta tự tay bện ra, đưa cho tân nương tử anh vũ tiêu sái, hiểu biết ý người nhất trên đời!
Mũ giáp bạc sáng lóe, anh khôi đỏ sẫm, cùng vòng hoa đủ mọi màu sắc, thật đúng là tôn nhau lên thành thú.
Mặc Y nhẹ nhàng cầm lấy vòng hoa nhìn, sau đó lại mang đến trên đầu. Vẻ mặt ôn nhu nước thấp giọng lẩm bẩm:
- Ta rất thích! Cảm tạ ngươi, lão... lão công!
- Ha ha!
Tần Tiêu một trận tâm hoa nộ phóng, ôm chặt lấy Mặc Y:
- Lại kêu một tiếng to hơn nghe chút xem!
- Lão công... !
Mặc Y thỏa mãn mà cười ôn nhu, trong mắt dường như một dòng xuân thủy thanh tuyền.
- Lớn tiếng hơn một chút, ôi chao, lão bà!
- Lão công!
- Gọi thêm vài tiếng, lớn tiếng một chút, ta rất thích!
- Lão công! Lão công! Lão công lão công lão công!
- Lão bà đại nhân!
Tần Tiêu ở trên mặt Mặc Y hung hăng hôn một ngụm:
- Trong động phòng sẽ không còn có thí nghiệm đấy chứ?
- Không có đâu!
Mặc Y vẫn bị Tần Tiêu ôm ngang ở trên ngựa, vì vậy đem song chưởng ôm vòng lấy cổ của hắn, lại hướng trong lòng hắn chui vào:
- Ta chỉ còn chờ làm... nữ nhân của ngươi...
Một câu này cũng đem trái tim của Tần Tiêu trêu chọc đến nhảy thình thịch. Cũng đã mấy tháng nay không biết đến vị thịt, vẫn chìm đắm ở trong chiến tranh quân sự. Hiện vào trong ngực chính là mỹ nhân ở trong ý nghĩ của mình. Mà sợi dục niệm bản năng kia lập tức đằng đằng nhảy lên. Tần Tiêu đem Mặc Y ôm ngồi vào trên yên ngựa, từ phía sau ôm chặt lấy nàng, cùng nhau thúc ngựa hướng phía soái trướng động phòng chạy đi.
Trên mặt cỏ trước quân trại, các tướng sĩ Đường quân đều đã ngồi vây quanh thành một vòng, uống từng ngụm rượu lớn, ăn miếng thịt to, vui vẻ cười nói thành một đoàn.
Hơn một trăm người đồng thời nhảy múa khúc quân vũ "Tần vương phá trận nhạc", khí thế phi phàm.
Thấy Tần Tiêu phi ngựa chạy trở lại, Đường quân đều nhất tề ngồi dậy, la lớn lên:
- Chúc mừng Đại Tướng Quân, chúc mừng tướng quân phu nhân!
Mặc Y nhất thời vẻ mặt đỏ bừng. khẽ cúi đầu. Tần Tiêu cười ha ha vài tiếng, ngựa không dừng vó hướng tới nơi động phòng đi đến.
Trước động phòng, Trương Nhân Nguyện mang theo Phạm Thức Đức, Quách Tử Nghi và Lý Tự Nghiệp, Vạn Lôi những người này vây thành một vòng, vẫn là bày hỉ đường, để Tần Tiêu và Mặc Y hai người đi vào giao bái.
Lễ nghi kết thúc, mọi người hoan hô một tiếng rồi giải tán, đều chạy đến bên ngoài quân trại ăn thịt ăn thịt, không đến quấy rầy thời gian ngọt ngào của hai người.
Tần Tiêu một phát ôm lấy Mặc Y, đi tới trong động phòng sau soái trướng. Ngày hôm nay ở đây cũng bị hảo hảo trang điểm một phen, trên mặt đất rải nhung thảm Ba Tư tốt nhất, giường xếp cũng do hai mảnh ghép thành một cái giường lớn, bên trên rải vải gấm, chăn thêu.
Trong quân trướng kết lụa màu hồng, trên vách trướng cũng dán chữ Hỉ đỏ thẫm. Hai cây nến đỏ chập chờn, ở giữa một cái bàn, bên trên bày đặt một bình hảo tửu cùng chén rượu long phượng.
Tần Tiêu đem Mặc Y phóng tới trên giường, hai người trong ánh mắt đều đã là dâm hỏa thiêu đốt, lại lửa nóng bừng bừng ôm hôn cùng một chỗ, hai bên hô hấp đều đã có chút trầm trọng.
Tần Tiêu đem phía sau khóa kéo cởi ra, đã cởi xuống hoàng kim giáp. Sau đó tay chân vụng về đi giúp Mặc Y cởi ra y giáp. Mặc Y bật cười, nhẹ nhàng đẩy Tần Tiêu ra:
- Ngươi đi lấy chén rượu đến, nhớ kỹ, bên trái cái chén bên trong có thuốc bột là để ta uống.
- Thuốc bột, loại thuốc bột gì cơ?
Tần Tiêu đi tới bên cạnh bàn nhìn một cái, trong đó một cái chén thật sự là có chút thuốc bột, không khỏi nói rằng:
- Lần này lại chơi trò gì vậy? Vết thương của ngươi đã tốt hơn rồi chứ?
- Đã không sao rồi...
Mặc Y một mặt cởi bỏ áo giáp, một mặt ngượng ngùng thấp giọng nói rằng:
- Quân y Lưu Địch giúp đỡ chữa trị... Trong quân đội sao, chung quy không tiện mang hài tử nha...
- Kháo, tiểu tử đáng chết này!
Tần Tiêu không khỏi cười mắng:
- Cư nhiên còn có thể làm ra thuốc tránh thai, thật đúng là nhân tài a! Bất quá, phương diện này hẳn là có "thứ hồng hoa" cái loại dược vật đi, ăn nhiều không có chỗ tốt... Ách!
Tần Tiêu nhìn Mặc Y e lệ quay mặt qua chỗ khác, không khỏi thầm nghĩ: Ta có phải là quá rõ ràng một chút rồi không?
Mặc Y không khỏi cười ha ha, ngượng ngùng nói rằng:
- Cái này ngươi cũng đừng quản nha...
Tần Tiêu cười khúc khích ha hả lại lấy hai chén rượu, đem chén có thuốc bột cho Mặc Y.
Mặc Y bỏ áo giáp, quỳ gối trên giường đối với Tần Tiêu duỗi tay ra:
- Lão công, chúng ta cũng uống một chén rượu giao bôi được chứ?
Tần Tiêu vẻ mặt ôn nhu tiếu ý ngồi vào bên giường, cùng nàng giao tay vào với nhau, đem cổ tay hợp lại cùng nhau, nhẹ nhàng nói rằng:
- Lão bà, ngươi ở cùng ta thời gian dài như vậy, cho tới bây giờ chưa từng hưởng qua hạnh phúc gì, đều là chịu khổ chịu khó. Từ nay về sau, ngươi cũng đừng như trước vất vả nữa, sống thật tốt là được!
Mặc Y vội vã hôn lên miệng Tần Tiêu, để hắn không nói thêm gì đi nữa, khuôn mặt đỏ hồng nói rằng:
- Lão công, từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, Mặc Y đã biết ngươi khẳng định chính là ma tinh trong số mệnh của ta. Cho dù là cùng ngươi uống cạnh chịu lửa, ta cũng không oán không hối... Chỉ là hi vọng, ngươi đi đến đâu cũng đừng bỏ ta lại.
- Sẽ không, lão bà thân ái!
Tần Tiêu uống xong rượu, thề non hẹn biển nói rằng:
- Ta nói rồi, từ hôm nay trở đi, không cho ngươi rời khỏi ta nửa bước, ai cũng không cướp đoạt ngươi khỏi tay ta được.
Thanks
← Hồi 274 | Hồi 276 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác