Vay nóng Tima

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 274

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 274: Vòng hoa trên Lang nguyên
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Shopee

Trong soái trướng, tân lang quan Tần Tiêu lại cùng Trương Nhân Nguyện ngồi cùng một chỗ, thương thảo một ít sự tình trọng yếu.

Trương Nhân Nguyện xoa xoa chòm râu quai nón cười tủm tỉm nhìn Tần Tiêu, nói rằng:

- Lão đệ, các loại lời nói chúng mừng ta cũng không nói nhiều nữa. Lần này ngươi đánh một hồi thắng trận lớn như vậy, lại lấy được giai nhân về tay, thực sự là song hỷ lâm môn nha! Lão ca khi dâng lên tin chiến thắng về triều, cũng không thiếu được đã đề một bút sự tích Mặc Y cô nương bắt giữ Dương Ngã Chi Đặc Lặc kia. Triều đình tốt xấu cũng phải phong nàng làm Cáo Mệnh Phu Nhân, hoặc là công huân tướng quân. Ha ha. Lần này, Tần phủ của ngươi thật đúng là tướng môn chi gia. Ngay cả nữ quyến cũng là anh thư vì nước giết địch!

Tần Tiêu ha ha cười to:

- Đó thực sự là đa tạ đại soái thành toàn. Nói đến lần này thật sự là nhờ có nàng, bằng không Dương Ngã Chi tên phế vật kia thật đúng là đã có thể chạy thoát rồi.

- Ừm, cũng không phải như vậy sao!

Trương Nhân Nguyện gật đầu nói rằng:

- Lần này đại thắng thực sự có thể nói là thắng lợi vĩ đại nhất của triều ta đối với Đột Quyết. Giết địch hơn hai vạn, bắt làm tù binh hơn một vạn, bắt giữ chủ soái quân địch Dương Ngã Chi Đặc Lặc và Tả Sương Sát Đốt Phiên Bồ, đoạt lấy hơn hai vạn chiến mã... Nói đến chiến mã này, ha ha, ta vẫn là muốn kỳ kèo một chút. Không nói phân nửa, tốt xấu cũng nên phân bốn thành cho ta đi? Lần này kiến tạo phong hỏa đài và Thụ Hàng Thành, không thiếu được cần ngựa vận chuyển vật tư, lúc này thật đúng là có điểm không đủ dùng a!

Tần Tiêu cười hắc hắc:

- Không đủ dùng? Không thể nào! Hữu Uy Vệ trang bị ngựa vốn dĩ so với chúng ta bên này tốt hơn mà. Hai trận chiến lần trước cướp được hơn vạn chiến mã. Đại soái ngươi hầu bao đúng là như cái trống nha! Bất quá nếu đại soái đều đã mở miệng, Tần Tiêu cũng không có thể quá mức keo kiệt đi.... Hai nghìn thớt, coi như là đáp tạ đại soái lần này làm bà mối cho Tần Tiêu.

- Hai nghìn?

Trương Nhân Nguyện không khỏi trợn trừng lớn con mắt:

- Lão đệ, ngươi cũng quá nghèo khó một chút đi? Ngươi đúng là đoạt được hai vạn! Bỏ đi, ta cũng không muốn nhiều. Cứu tám nghìn được rồi!

- Ba nghìn!

-... Sáu nghìn! Không thể lại ít hơn!

- Năm nghìn! Không thể lại nhiều hơn!

- Được rồi, thành giao! Nào có gặp tân lang quan keo kiệt như ngươi vậy!

Trương Nhân Nguyện cười nói:

- Tiền quân của ngươi muốn đưa tiếp tế tiếp viện đi lên không dễ dàng. Vàng bạc lương thảo ta sẽ không đoạt của ngươi. Ừm, hơn một vạn tù binh kia, ngược lại có chút khó xử lý rồi.

Tần Tiêu hơi làm bộ suy nghĩ một chút, loại chuyện này khẳng định thân là nguyên soái biên cương đại quan biên cương xử lý sự tình, chính mình vẫn là không nên trộn lẫn vào tốt hơn. Vì vậy nói rằng:

- Loại chuyện này, tự nhiên là tự nhiên đại soái quyết định. Dù sao quan hệ đến tình thế biên quan và lưỡng quốc bang giao.

Trương Nhân Nguyện nhẹ vỗ về chòm râu, lẩm bẩm nói rằng:

- Trận chiến sự này, hơi có chút ngẫu nhiên, không coi là Đột Quyết cùng với Đại Đường ta chính diện tuyên chiến. Nếu như mô phỏng cách làm năm xưa Tiết Nhân Quý đối phó với chín họ Hồi Hột, đưa bọn họ toàn bộ hãm hại giết chết, hiển nhiên là có chút không quá thích hợp. Trước đó không lâu, không phải còn nghe nói Đột Quyết có ý định cùng Đại Đường nghị hòa sao? Thế nhưng đưa bọn họ tất cả đều thả ra, lại có chút hiềm nghi thả cọp về núi, triều đình cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Có một số người cũng sẽ thừa cơ nắm nhược điểm, lấy tội có lẽ có thông đồng với địch đem chúng ta bắt trói. Nói đến, còn thật là có chút vướng víu tay chân. Lão đệ, ngươi luôn luôn túc trí đa mưu, có thể cung cấp một chút kiến nghị hay không?

Trong lòng Tần Tiêu suy nghĩ, nếu là "cung cấp một điểm kiến nghị", nói đến ngược lại cũng không sao cả. Vì vậy nói rằng:

- Đám tù binh Đột Quyết này giết không thể giết, thả không thể thả, vậy thì quây thành một vòng, trước nhốt ở chỗ này đã. Chúng ta đem Dương Ngã Chi và Đốt Phiền Bồ áp giải tới Trường An, lại đợi ý tứ của triều đình ban xuống hẳn là sẽ không xảy ra chuyện rắc rối gì. Lấy tập tính của người Đột Quyết, khẳng định sẽ nhân lúc này đến cùng Đại Đường nghị hòa. Đến lúc đó triều đình muốn làm như thế nào, chúng ta liền làm như thế ấy.

- Ừm, tuy rằng là biện pháp, nhưng có chút bị động.

Trương Nhân Nguyện nhíu mày, ánh mắt lấp lánh nhìn Tần Tiêu:

- Ngươi khẳng định còn có biện pháp cùng cách nghĩ khác, chẳng lẽ có lo lắng gì nên không chịu nói?

Tần Tiêu cười hắc hắc, trong lòng suy nghĩ nói: Ngươi là đại soái, ta cái gì cũng đều nói trước, không phải chiếm hết danh tiếng của ngươi sao? Ta làm thuộc hạ này, vẫn là điệu thấp một chút, tốt hơn, không nên phạm vào cấp dưới tranh đọt cấp trên. Trừ phi... ngươi bức ta phải nói, vậy thì ý nghĩ lại không giống nhau rồi.

Trương Nhân Nguyện hỗn ở quan trường nhiều năm như vậy, nào có không biết tâm tư của Tần Tiêu, vì vậy cao giọng cười nói:

- Lão đệ, lão ca ngươi không phải loại tiểu nhân ghen ghét người tài này. Có thể vì quốc gia làm sự tình tốt, đây là quan trọng nhất. Ngươi có kiến nghị gì, không ngại nói thẳng ra, chúng ta thương lượng phương pháp. Quân Sóc Phương lập công, tự nhiên không thiếu một phần lớn của lão đệ.

Tần Tiêu cười nói:

- Đại soái, ta không phải có ý tứ đó. Kỳ thực, ta có một thiết tưởng không quá thành thục. Ở trong lòng ta đây, vẫn luôn cân nhắc làm sao tiêu diệt Đột Quyết, cùng với sau khi diệt được Đột Quyết làm sao giải quyết tốt hậu quả. Nếu như vẫn như trước dựa theo cách làm trước đây, để Đột Quyết xưng thần làm việc, lập thủ đô hộ phủ, đó không phải là kế lâu dài. Không có vài chục năm, nhân gia lại cháy lên từ đống tro tàn. Ta đúng thật là muốn... đem dân tộc Đột Quyết hoàn toàn dung hợp đến trong dân tộc Trung Hoa. Cho hắn đến đại di chuyển và đại dung hợp... Ách.... , cái này có chút một bên tình nguyện, cũng chỉ có triều ta mới cởi mở cùng bao dung như thế, mới dám có thiết tưởng như vậy.

- Đại di chuyển, đại dung hợp?...

Trương Nhân Nguyện nhíu mày, trầm tư, nặng nề nói rằng:

- Đây chính là đại quốc sách hạng nhất a... A, ta rốt cục đã minh bạch ý tứ của lão đệ. Ngươi là muốn nói, đem một nhóm tù binh bắt được này, đến thí nghiệm điển phạm một chút. Đem toàn bộ bọn họ dời đến các nơi trong nước ở lại, đúng không?

- Đúng rồi, cũng không sai biệt lắm chính là ý tứ này.

Tần Tiêu gật đầu nói:

- Nếu bọn họ là tù binh bị bắt, không giết bọn họ chính là ban ân lớn lao rồi, tin tưởng lưu vong và di chuyển cũng không ai dám oán thán gì. Nếu như sau này muốn thực hành quốc sách như vậy, một ít thao tác tương ứng chi tiết hiện tại cũng có thể luyện tập được. Ví dụ hơn một vạn người này, nên an bài đến địa phương nào, làm sao để cho bọn họ sinh tồn?

Thanks

*****

Trương Nhân Nguyện nói rằng:

- Đây đích xác vẫn có thể xem là một biện pháp rút củi dưới đáy nồi. Bất quá, hiện tại xem ra hơn một vạn người này khẳng định không thể làm bình dân. Chúng ta đem khoai lang nóng phỏng tay này ném cho triều đình? Ha hả! Chủ ý này đi được thông. Cũng không khiến cho hoàng đế nghĩ chúng ta chuyên quyền độc đoán tự ý làm bậy, lại là đề nghị mang tính kiến nghị nói ra. Không sai, vậy thì cứ làm như thế.

Tần Tiêu khẽ cười:

- Dương Ngã Chi và Đốt Phiền Bồ kia thì thế nào? Áp giải tới Trường An sao?

- Chuyện này tạm thời chỉ có thể quyết định như vậy.

Trương Nhân Nguyện nói rằng:

- Hai người này, ở trong Đột Quyết nha trướng thân phận cũng không thấp, nhất là Dương Ngã Chi còn là hoàng tử. Có ba trận đại thắng cùng hai gã con tin này, Đại Đường và Đột Quyết hòa đàm, đó lại chính hoàn toàn đứng ở địa vị chủ động có lợi. Ta suy đoán, sứ giả Đột Quyết mấy ngày nay hẳn là sẽ đến Nặc Chân Thủy đòi người. Chúng ta phải đuổi ở đây trước, đem người tiễn đi, miễn cho chịu khiêu khích phân tranh không cần thiết.

- Đi. Cứ theo ý tứ của đại soái mà làm.

Tần Tiêu gật đầu nói:

- Ta lập tức phái người đem hai người áp giải trở lại Trường An.

Trương Nhân Nguyện cười ha hả:

- Không vội nhất thời này đi sao. Ngày hôm nay ngươi đúng là tân lang quan, an tâm thành hôn đi. Ngày mai lại đánh để ý quân vụ đi. Lão cả ở trong quân đội hỗn cả đời, vẫn là lần đầu ở trong quân cử hành hôn lễ như vậy nha. Nhưng lại lên làm người chủ hôn! Loại việc trọng đại này, nhất định phải làm đến náo nhiệt. Di, ngươi mặc một thân áo giáp này để làm tân lang quân sao? Trang phục của Mặc Y đã sắp xếp tốt hay chưa?

- Không có sắp xếp trang phục.

Tần Tiêu cười nói:

- Nếu đều là nữ nhân trong quân đội, vậy thì nhung trang làm áo cưới đi. Chúng ta đều mặc khôi giáp khoác chiến bào, cũng không cần cỗ kiệu gì, chiến mã vẫn là tốt nhất.

Trương Nhân Nguyện không khỏi cười ha ha:

- Có ý tứ! Vả lại chỉ cần làm được long trọng vui vẻ là được. Cũng xác thực không cần phải tuân theo một ít quy củ tục thế. Lão đệ...

Trương Nhân Nguyện đè thấp thanh âm một ít, lại gần đây nói rằng:

- Thành thật mà nói, ngươi cùng Mặc Y có phải là đã từng có động phòng trước đó rồi không? Mấy ngày nay tới giờ, trong quân mời tới ca vũ kỹ tử, ngươi cũng không dính dáng nha, khẳng định là được chăm sóc đặc biệt ngầm bên trong sao? Ha ha!

- Đâu có, không có khả năng!

Tần Tiêu thật một trận ra vẻ đạo mạo, giả vờ chính sắc nói rằng:

- Tuy rằng chúng ta đều là nữ nhân giang hồ không câu nệ tiểu tiết, cái đó... là sự tình đêm động phòng hoa chúc nên làm, thế nhưng vẫn không dám xằng bậy! Trong quân mời tới kỹ nữ sao... vốn dĩ nhân số có hạn, ta cũng sẽ không cùng các tướng sĩ tranh đoạt!

Thời gian Đường triều, trong quân là có thể thiết kế an bài kỹ nữ tiến trại để an ủi quân sĩ, để thư hoãn áp lực của binh sĩ. Trường kỳ hành quân chiến tranh, thủ biên tại ngoại, mặc kệ là tâm lý hay là áp lực sinh lý đều là thập phần trầm trọng. Nữ nhân và rượu thịt cùng với tiêu khiển và giết chóc, chính là phương pháp làm giảm lại loại áp lực này. Thời gian đóng quân tại Linh Châu, Trương Nhân Nguyện đã an bài cho quân Sóc Phương vài lần kỹ nữ tiến đến quân ngũ an ủi. Tần Tiêu đối với những đám kỹ nữ tư sắc bình thường, siêu cấp dâm đãng này không có chút hứng thú nào. Huống chi bên người còn mang theo một Mặc Y phải chú ý hình tượng của bản thân. Vì vậy đối với những nữ nhân này từ trước đến nay đều là không dính chàm chút nào.

- Ngươi cứ cãi cố đi sao, ha ha!

Trương Nhân Nguyện cười lớn đứng dậy, vỗ vai Tần Tiêu:

- Mặc Y này thực sự là cô nương tốt, ta thời gian ở Lạc Dương gặp phải nàng đã chú ý tới. Ngươi nên hảo hảo yêu thương nhân gia, đừng lại giống như lần này vậy, đem nàng vứt đi mất.

- Khẳng định sẽ không!

Tần Tiêu vừa cười vừa nói:

- Đừng nói là ném đi, chính là người khác muốn cướp cũng cướp không được.

- Đi thôi, giờ lành ngày tốt đã đến, đem tân nương tử của ngươi rước qua cửa đi! Từ giờ trở đi không nói chuyện quân vụ, ha ha!

Trương Nhân Nguyện vỗ vai Tần Tiêu, cùng hắn cùng nhau đi ra khỏi soái trướng.

Ngoài trướng dẫn theo các huynh đệ Đặc Chủng Doanh hầu hạ xung quanh, đồng thanh kêu lên nói:

- Chúc mừng đại tướng quân! Chúc mừng đại tướng quân!

Trung quân các tướng sĩ cùng nhau hô to lên, ngược lại trong thất quân doanh quân doanh cũng kêu gọi thành một mảnh, tiếng động chấn cửu tiêu.

Tần Tiêu ôm quyền đi ra khỏi soái trướng, cười ha ha nói rằng:

- Đa tạ các huynh đệ! Ngày hôm nay đều phải uống nhiều rượu ăn nhiều thịt, tận hứng chơi đùa nha!

Hình Trường Phong cầm một dải lụa hồng đem một đóa hoa đỏ thắm cài lên trên người Tần Tiêu, cười to nói:

- Đại tướng quân, đây chính là hôn lễ đặc sắc nhất trong đời này Trường Phong từng gặp qua! Để huynh đệ Đặc Chủng Doanh chúng ta làm đội đón dâu của đại tướng quân đi nha!

- Đi nào! Có các đại anh hùng như các ngươi đón dâu, đó là tốt nhất rồi.

Tần Tiêu vui vẻ cười ha ha, vỗ vai Hình Trường Phong:

- Khổ cực cho ngươi, hảo huynh đệ! Đại thắng lần này, các ngươi tình báo chiến đúng là đánh cho quá đẹp mắt!

Trương Nhân Nguyện cười to nói rằng:

- Đây thật đúng là một món vũ khí đặc thù của Tả Uy Vệ a! Quân đội Đột Quyết lại nhiều lần rơi vào Đặc Chủng Doanh biến thành con ruồi không đầu, thúc thủ chịu trói. Lão phu cầm binh cả đời, đánh trận cả đời, còn chưa thấy qua bộ đội đặc thù như vậy. Thực sự là quái thay! Kỳ thay! Tráng thay!

Hình Trường Phong khiêm tốn khom lưng chắp tay nói:

- Đại soái quá mức khen thưởng. Chúng ta cũng chỉ là dựa theo ý tứ của Đại tướng quân làm một số việc trong bổn phận mà thôi.

- Ngô... Vừa mới nói không nói chuyện quân vụ, đảo mắt lại quên rồi.

Trương Nhân Nguyện cười to nói:

- Tân lang quân, ở chỗ này chờ đi, ta tới xem tân nương tử. Đợi lát nữa phóng pháo hiệu thổi trường giác, ngươi sẽ đón dâu.

Dứt lời lão đầu tử đã xoay người cưỡi lên ngựa, thúc ngựa chạy đi.

Tần Tiêu nhìn theo bóng lưng của Trương Nhân Nguyện, không khỏi bồn chồn nói rằng:

- Làm cái quỷ gì vậy? Để lão bà tốt của ta giấu đi nơi nào rồi?

Hình Trường Phong cười thần bí:

- Đây đều là đại soái một tay tỉ mỉ bày ra hôn lễ rất khác biệt.

- A, để xem hắn có thể chơi ra trò hoa hòe hoa sói gì.

Tần Tiêu cười nói:

- Chúng ta tới trước bên ngoài trại cưỡi ngựa, ta chuẩn bị cho Mặc Y một kiện lễ vật. Lúc này không có sính lễ cũng không có y phục cưới và kiệu hoa, ta cuối cùng cũng nên có chút bày tỏ đi nha!

Hình Trường Phong theo Tần Tiêu xoay người cưỡi lên ngựa:

- Ta thấy Mặc Y cô nương không phải loại nữ tử yêu thích tài vật hư vinh này. Đại tướng quân chuẩn bị tặng cho nàng vật gì vậy?

Tần Tiêu khẽ vỗ nhẹ lên ngựa hướng ra bên ngoài chạy đến, hơi nhếch khóe miệng mỉm cười nói:

- Tặng nàng một phần lễ vật do ta tự tay làm ra.

Thanks


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-456)


<