Vay nóng Homecredit

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 264

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 264: Ẩm mã Hoàng Hà
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Shopee

Hình Trường Phong mỉm cười:

- Mặc Y muội tử cư nhiên nhớ kỹ rõ ràng như vậy? Cảm tình Đại Tướng Quân làm mỗi một việc, ngươi đều ghi nhớ ở trong lòng a.

Trên mặt Mặc Y hơi ửng hồng lên một chút:

- Ngươi đừng nói bậy... Là bản thân Đại Tướng Quân nói chứ. Hiện tại bỏ đi, hài tử của Đại Tướng Quân cũng sắp sinh ra. Hắn nói muốn đánh một trăm con thỏ rừng. Lấy da của bọn chúng làm áo da cho bọn nhỏ, tương lai làm lễ gặp mặt. Hiện tại không phải vừa vặn, một trăm con.

Ba người thúc ngựa đuổi kịp Tần Tiêu, Quách Tử Nghi lấy ra một cái túi đem thỏ rừng cất vào trong, liếc mắt nhìn một cái vui mừng nói:

- Con thỏ này thật đúng là béo, ai nha, nếu có thể có lang, hay hồ ly gì đó thì tốt rồi, lấy da của bọn chúng đến cho các sư nương làm thêm vào món khăn quàng cổ và áo choàng, cho đám sư đệ sư muội làm tã lót. Trời có tuyết rơi rất là lạnh, mặc ở trên người, lót ở trên giường sẽ ấm áp hơn nhiều nha!

Tần Tiêu cười ha hả, trước mắt phảng phất như nhìn thấy tình cảnh người một nhà tụ tập, quây quần cùng một chỗ cùng hưởng niềm vui cha con đoàn tụ, không khỏi khẽ thở dài một hơi nói rằng:

- Trương đại soái thỉnh cầu ở phía Bắc xây dựng Thụ Hàng Thành thượng biểu đã gửi đi từ tháng tư, theo lý cũng nên có thư hồi âm rồi. Không biết kết quả thế nào.... Nếu là triều đình còn một mặt muốn quân Sóc Phương canh giữ ở Linh Võ, chúng ta đây thật sự còn không biết tới bao giờ mới có thể trở về.

Quách Tử Nghi nói tiếp:

- Ta đúng là lo lắng. Vạn nhất Vi Hậu và Võ Tam Tư những người đó lo lắng Trương đại soái và Đại Tướng Quân công lao rất cao sẽ tạo thành uy hiếp cho bọn hắn. Từ đó làm khó dễ thì sẽ không dễ làm rồi.

- Không thể như vậy sao!

Tần Tiêu hư kéo dây cung một cái, có chút phiền muộn nhíu mày trầm tư nói:

- Kỳ thực các triều đại tới nay, Trung Nguyên đại quốc ta thường thường đều là nội loạn ầm ĩ, mới bị ngoại bang thừa cơ xâm lấn. Thời gian Tấn triều, ngũ hồ loạn hoa, không phải là bởi vì thời kỳ tam quốc trăm năm phân loạn, Trung Nguyên tự mình đánh tới nguyên khí đại thương sao? Hiện tại tuy rằng là thái bình thịnh thế, nhưng lại đang tranh môn phiệt đấu tới lợi hại.

- Trong triều yêu nhân tác loạn, nếu không phải như vậy, Đột Quyết, Thổ Phiên đám man di kia nào sẽ có thể kiêu ngạo như thế? Đổi lại là hơn mười năm trước thời kỳ Thái Tông, đó là đại khí hào hùng cỡ nào, tiến quân mãnh liệt phía bắc, Lý Tĩnh bắt Đột Quyết nha trướng... Kỳ thực lấy quốc lực, quân lực của Đại Đường hiện tại cũng không phải làm không được. Then chốt chính là, trên triều đình của chúng ta người một nhà không chịu thua kém, không nên đấu tranh nội bộ, chỉ lo bản thân, vì lợi ích trước mắt.

Bốn người cưỡi ngựa mà đi, vừa đi vừa trò chuyện, dần dần rời khỏi quân doanh xa hơn một chút. Quay đầu lại nhìn, đại doanh Tả Uy Vệ cũng đã nhìn không rõ lắm.

Sắc trời dần tối, Tần Tiêu ghìm cương giữ ngựa lại hỏi Quách Tử Nghi:

- Có bao nhiêu thu hoạch?

- Bốn con thỏ, một con hoẵng.

- Đi thôi, trở về đi!

Tần Tiêu quay đầu ngựa lại, bốn người cùng nhau hướng doanh trại trở về.

Quách Tử Nghi nói rằng:

- Ba tháng này qua đi, người Đột Quyết cư nhiên không có nửa điểm tin tức. Sẽ không phải là bị đánh cho tàn phế, nhất thời không thở nổi?

- Không dễ dàng đánh cho tàn phế như vậy đi!

Tần Tiêu nhếch khóe miệng, đạm nhiên nói rằng:

- Trong ngực người Đột Quyết, đều là dã tính và liều mạng, cùng lang sói như nhau. Coi như là thụ thương, cũng sẽ không buông tha bác đấu. Hơn nữa Đột Quyết Hãn Quốc quân lực không tầm thường, dưới tay Mặc Xuyết ít nói cũng còn có hơn mười vạn đại quân tinh nhuệ. Ta phỏng chừng, bọn họ đang chuẩn bị một ít động tác lớn.

Hình Trường Phong vội hỏi:

- Có muốn ta dẫn các huynh đệ đến phía Bắc Hoàng Hà thám thính tin tức không?

- Trước hết cứ thong thả đi đã, chờ tin tức của triều đình đến rồi lại nói.

Tần Tiêu nói rằng:

- Từ nơi này đến Hoàng Hà thì có ba trăm dặm, sau khi qua sông còn phải đi qua Âm Sơn mới tiện để thám thính tin tức. Đường xá qua lại quá mức xa xôi, các huynh đệ tin tức không dễ truyền qua. Hơn nữa, nếu như triều đình không đồng ý ở phía Bắc xây dựng Thụ Hàng Thành, chúng ta đây cũng chỉ đành uất ức canh giữ ở Linh Võ, không cần làm đại sự gì cả.

Đúng lúc này, tiền phương một con ngựa đạp bụi mù chạy tới, khi lại gần mới nhìn rõ, là Tả Uy Vệ Trường Sử Phạm Thức Đức. Phạm Thức Đức vẻ mặt vui mừng, hướng phía Tần Tiêu ôm quyền nói:

- Chúc mừng Đại Tướng Quân, chúc mừng Đại Tướng Quân! Triều đình đã hạ chỉ đến!

- Tốt, rốt cục đã đến!

Tần Tiêu vui mừng nói:

- Phạm tiên sinh cũng biết, ý chỉ là thế nào chứ?

Phạm Thức Đức vội nói:

- Tuy rằng lão hủ không có thấy được thánh chỉ, nhưng từ trong khẩu khí của Trương đại soái cùng thiên sử có thể nghe ra được, hẳn là chuyện tốt.

- Được trở lại thôi!

Tần Tiêu vỗ ngựa, hướng về phía trước chạy vội đi, thẳng đến đại doanh quân trại, sau đó chạy đến trong trại lớn của Hữu Uy Vệ Trương Nhân Nguyện.

Trong trướng trung quân, Trương Nhân Nguyện đang ngồi ngay ở chỗ đó chờ đợi Tần Tiêu, ở bên cạnh chính là mấy thái giám và Thiên Ngưu Vệ. Trương Nhân Nguyện thương thế ở xương tay cũng đã hồi phục không sai biệt lắm. Tuy rằng còn không thể dùng ra lực đạo rất lớn, nhưng cũng là không có gì trở ngại. Vui mừng tiếp đón Tần Tiêu, và nói với hắn rằng:

- Tần lão đệ, đang chờ ngươi đến cùng ta tiếp chỉ. Quý sứ, mời tuyên chỉ đi sao!

Tần Tiêu và Trương Nhân Nguyện quỳ gối tiếp chỉ, thái giám chưởng chỉ tuyên đọc nói:

- Ái khanh Trương Nhân Nguyện và Tần Tiêu, xuất quân đại phá Đột Quyết, tấu lên Linh Võ đại thắng, trẫm trong lòng rất an ủi! Đặc biệt ra lệnh khen thưởng như sau: Trương Nhân Nguyện, thụ hàm Binh Bộ Thượng Thư, cùng Trung Thư Môn Hạ Bình Chương Sự, phong Hàn Quốc Công; Tần Tiêu thụ Binh Bộ Thị Lang, gia phong thực ấp ba trăm hộ.

- Hi vọng nhị vị ái khanh trảm nhiều đầu của địch nhân, vì nước lập công, dương quân uy của Đại Đường ta ở biên Sóc. Phàm Sóc Phương quân từ Thất phẩm làm quan trật, gia tăng nửa năm bổng lộc. Các tướng sĩ khác, thêm hai tháng hướng ngân. Ngoài ra, Trương ái khanh có tấu một chuyện ở phía Bắc xây dựng Thụ Hàng Thành. Trẫm vẫn luôn suy nghĩ mãi, cho rằng đây là cử chỉ công tại đương đại, lợi tại thiên thu, nhất nhất chuẩn tấu.

- Cũng ban thưởng Trương ái khanh thượng phương bảo kiếm và đặc giác lệnh phù. Phàm là Đại Đường Lũng Hữu châu huyện ta, đều có thể khu sử hành lệnh, cung cấp lao dịch, vật tư và quân nhu. Có người trái lệnh giống như kháng chỉ, có thể tiền trảm hậu tấu. Khâm thử!

Trương Nhân Nguyện và Tần Tiêu đều vui mừng quá đỗi, không nghĩ tới Lý Hiển luôn luôn nhu nhược hồ đồ, lần này cư nhiên anh minh quả đoán như vậy, hoàn toàn đồng ý thỉnh cầu của Trương Nhân Nguyện, còn mở ra một cánh cửa thuận tiện lớn!

Về phần những danh hiệu hư vinh gì đó kia, Tần Tiêu chẳng hề để ý. Trương Nhân Nguyện được thụ hàm Binh Bộ Thượng Thư, cùng Trung Thư Môn Hạ Bình Chương Sự, nói cách khác, chỉ cần trở lại triều, đó chính là Binh Bộ Thượng Thư và tể tướng.

Thanks

*****

Chính mình đây, khôi phục danh hiệu Binh Bộ Thị Lang trở lại Tam Tỉnh Lục Bộ; thêm một ít thực ấp, chỉ có thể xem như vì hậu thế mưu đồ một chút phúc lợi. Lại thêm lúc trước một trăm hộ thực ấp, chính mình hiện tại đã là hầu tước thực ấp bốn trăm đại hộ rồi.

Tiễn đưa sứ giả, Tần Tiêu và Trương Nhân Nguyện hai người nhịn không được một trận thư sướng cười lớn. Tần Tiêu nói rằng:

- Đại soái, thực không dám đấu diếm, mấy ngày nay tới giờ, thời gian càng lâu dài, trong lòng ta càng thầm nhủ, chuyện này sợ rằng sẽ không được phê chuẩn. Không nghĩ tới, hoàng đế bệ hạ lần này cư nhiên anh minh thần võ như vậy, ha ha. Sau khi bệ hạ đăng cơ, trừ đại xá thiên hạ làm được vài lần. Còn không có làm ra thành tích gì đặc sắc. Duy chỉ lần này xây dựng Thụ Hàng Thành ở phía Bắc, cũng coi như bệ hạ có thể ở trên sử sách lưu lại một bút công lao sự nghiệp!

Trương Nhân Nguyện gật đầu nói:

- Đúng vậy! Việc này không nên chậm trễ, ngươi và ta đến thương nghị một chút, xem cụ thể nên làm cái gì bây giờ. Đầu tiên chính là muốn biết rõ hướng đi của người Đột Quyết, bảo đảm thời gian xây công sự không bị đến công kích, công sự tiến hành cẩn thận chắc chắn xuống. Tần lão đệ, chuyện kém cỏi này, nào có phải tính của ngươi!

- Đại soái yên tâm đi!

Tần Tiêu vỗ ngực nói:

- Tả Uy Vệ mấy ngày nay thao luyện tĩnh dưỡng xuống, có thể nói là binh hùng tướng mạnh, chính là thời gian dụng võ. Ta mang binh qua sông, đi trước mở đường, trinh sát tuần hành Hà Bắc, bảo đảm trong lúc xây công sự tuyệt đối không thể xảy ra sai sót!

- Ừm, có những lời này của ngươi, lão phu giống như là được uống định tâm hoàn vậy, có thể yên tâm rồi.

Trương Nhân Nguyện trấn an cười nói:

- Ngươi ta hai người, một già một trẻ hiện tại phân công. Nhìn xuống địa đồ, chỗ này... Nặc Chân Thủy, nhìn thấy không? Tần lão đệ mang theo Tả Uy Vệ, làm một đội quân tiên phong của Sóc Phương tới lui tuần tra. Đóng quân tuần cảnh ở chỗ này. Người Đột Quyết muốn tới gây sự, nơi này tất là đường phải đi qua. Lấy uy vọng hiện tại của ngươi ở trong quân, cùng với lần trước lưu lại ấn tượng trong lòng người Đột Quyết, ta tin tưởng bọn chúng cũng không dám đến đây gây hấn. Lão phu sẽ dẫn theo Hữu Uy Vệ và dân phu lao dịch, ở trên phòng tuyến tám trăm dặm của Hoàng Hà, xây dựng Thụ Hàng Thành, dựng phong hỏa đài!

- Đi, cứ quyết định như vậy nhé!

Tần Tiêu kích một chưởng, cảm giác cả người xương cốt ngứa ngáy:

- Thật sự mà nói, ta đúng là muốn Khuyết Đặc Lặc kia trở lại khiêu khích một hồi, cùng ta hung hăng đánh một trận phân cao thấp.

Trương Nhân Nguyện cười ha ha:

- Tần lão đệ, năm xưa Khuyết Đặc Lặc đúng là được lưu truyền mơ hồ, thậm chí có người nói hắn là Kim Cương hạ phàm, ba đầu sáu tay. Không nghĩ tới vừa gặp phải lão đệ đã biến thành kẻ yếu nhược, sợ chết. Ha ha! Các ngươi đều còn trẻ, khẳng định còn có thể tương ngộ ở trên chiến trường. Chúng ta những lão gia hỏa xương cốt gầy yếu này, đúng là liều mạng cũng không qua được thanh niên nhân các ngươi!

- Ha ha, đại soái nếu là tuổi còn trẻ lại hai ba mươi tuổi, ta và Khuyết Đặc Lặc cộng vào nữa cũng không phải là đối thủ của ngươi!

Tần Tiêu tâm tình đã tốt lên, hung hăng vỗ mông ngựa Trương Nhân Nguyện một chút, sau đó nói rằng:

- Sau này, ta còn sai Hình Trường Phong dẫn đám huynh đệ kia đi ra ngoài, đến phía Bắc Âm Sơn thăm dò tin tức, nhìn xem người Đột Quyết rốt cuộc đang làm cái gì. Đại soái tự mình chuẩn bị. Ngày mai ta trước lãnh suất Tả Uy Vệ qua sông, đi đầu dọn dẹp mở đường. Gặp núi mở đường, gặp sông dựng cầu. Vì đại soái làm việc!

Trương Nhân Nguyện cười to một tiếng, vỗ một phát lên bả vai của Tần Tiêu:

- Lão đệ, ngươi cũng đừng có dát vàng lên mặt của ta nữa. Chính là năm ba Trương Nhân Nguyện tuổi còn trẻ hợp cùng một chỗ, cũng không nhất định có thể đánh lại được Tần Tiêu ngươi hiện tại. Hai chúng ta thương nghị quyết định như vậy đi. Ngày mai ngươi xuất phát trước, ta sẽ chuẩn bị một chút, thu thập một ít dân phu lao dịch ở các châu huyện phụ cận, sau đó, đại khái ba năm ngày là có thể xuất phát được.

Tần Tiêu ra khỏi soái trướng, đi chưa được vài bước, thái giám tuyên chỉ kia đã đi tới trước mặt Tần Tiêu lạy dài thi lễ:

- Đại tướng quân, trước lúc rời đi, Sở Vương điện hạ để ta gửi tới ngài một câu.

- A?

Tần Tiêu nghi hoặc nói:

- Gửi lời gì vậy?

Thái giám kia vừa cười vừa nói:

- Sở Vương điện hạ nói chuyển cáo Tần đại tướng quân, nói bản vương đã làm cha, cũng đã làm cha nuôi. Một con trai nuôi, một con gái nuôi đều lấy tên tốt.

Tần Tiêu nhất thời trong lòng đại hỉ một trận, còn kém chút muốn nhảy lên, hướng phía trước bước nhanh đến, huy vũ nắm tay:

- Ai da! Sinh! Sinh rồi!

Đám người Mặc Y tiếp đón Tần Tiêu, thấy hắn mừng rỡ như điên liên tục hô "sinh rồi", đều hiểu được khẳng định là Lý Tiên Huệ và Thượng Quan Uyển Nhi đã sinh hạ hài nhi, đều tiến lên chúc mừng.

Tần Tiêu vui vẻ vô cùng nhảy lên hô lớn:

- Lão tử đã làm cha rồi! Mặc Y, mau, đem da thỏ và da sói ta bắt được đưa tới cho công tượng, để hắn làm thêm vài món áo choàng, khăn quàng cổ da của hài đồng, ha ha. Sau khi về nhà ta muốn đem đi làm lễ gặp mặt!

Mặc Y vui mừng gật đầu, lập tức đi ra ngoài. Hình Trường Phong và Quách Tử Nghi cùng Tần Tiêu cười to, chúc mừng nói:

- Chúc mừng đại tướng quân, may mắn có được nhi tử cùng thiên kim.

Tần Tiêu liên tục xoa xoa tay:

- Hận không thể hiện tại mọc đôi cánh bay trở về Giang Nam, ôm ấp nhi tử và nữ nhi của mình, điên cuồng hôn chúng một trận. Từ lúc rời khỏi Giang Nam đến bây giờ đều đã qua hơn nửa năm, nỗi nhớ nhà thật đúng là càng ngày càng tăng. Ai nha, nhi tử và nữ nhi bảo bối của ta, lúc nào mới học được gọi cha đây?

Vui mừng một trận, Tần Tiêu đem Hình Trường Phong kéo qua, đối với hắn nói rằng:

- Ý chỉ của hoàng đế đã truyền xuống, đồng ý ở phía Bắc xây dựng Thụ Hàng Thành. Ngày mai ta sẽ suất lĩnh Tả Uy Vệ tiến lên dọn dẹp mở đường. Ngươi mang theo các huynh đệ đi trước một bước tới thăm dò tin tức, bay qua Âm Sơn tìm hiểu rõ hướng đi của người Đột Quyết.

Hình Trường Phong chính sắc liền ôm quyền một cái:

- Đại tướng quân yên tâm. Cứ giao cho Trường Phong và các huynh đệ đi làm!

Tần Tiêu vỗ đầu vai của Hình Trường Phong:

- Trường Phong, kỳ thực lần này đại thắng Linh Võ, ngươi và các huynh đệ Đặc Chủng Doanh mới là đại công thần đáng được ghi công đầu. Nếu không phải có ngươi cung cấp tin tức chuẩn nhất về đại quân Đột Quyết, lại đem bọn chúng đâm thành chó mù mắt, trận đánh này khẳng định sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Sau khi trở lại triều, ta sẽ bẩm rõ với triều đình vì các ngươi thỉnh công, để các ngươi những vị anh hùng sau màn này, đạt được khen ngợi tương xứng.

Hình Trường Phong khẽ cười cười:

- Đại tướng quân, chúng ta những huynh đệ này đi theo đại tướng quân, cầu không phải hư danh lợi lộc, mà là một thực sự. Có nhận thêm khen ngợi hay không đều không quan trọng, có thể cùng với đại tướng quân đồng sinh cộng tử kề vai chiến đấu một hồi, đã là quang vinh, thù lao lớn nhất rồi. Trường Phong hiện tại đi làm chuẩn bị, sau đó sẽ dẫn theo các huynh đệ xuất phát.

Thanks


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-456)


<