Vay nóng Tinvay

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 265

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 265: Cuồng vọng lang ma
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Shopee

Tần Tiêu vui mừng gật đầu, vươn một tay đến, Hình Trường Phong một chưởng nắm lấy:

- Hảo huynh đệ, khổ cực cho ngươi rồi! Bảo trọng!

Hình Trường Phong tràn đầy tự tin gật đầu nói rằng:

- Đại tướng quân yên tâm! Trường Phong đi đây!

Tần Tiêu nhìn theo bóng lưng của Hình Trường Phong, thắt lưng dắt danh kiếm Thuần Quân, trên lưng đeo một thanh trường đao đặc chủng. Hán tử này, hiện tại đã là đao kiếm song tuyệt, cả người hiệp khí nghiêm nghị, một đại giáo đầu Đặc Chủng Doanh hắn. Có hắn làm việc, Tần Tiêu thực sự là phóng một vạn tâm.

Quách Tử Nghi thay Tần Tiêu đổi một ly trà, vui mừng nói rằng:

- Đại tướng quân, triều đình rốt cục chuẩn rồi. Mấy ngày nay tới giờ, thực sự là chờ đủ uất ức! Các sư nương đều đã sinh a, cũng không biết là nhi tử lớn, hay là nữ nhi lớn. Ha hả, sau này trở lại, khẳng định đều đã có thể gọi cha, Tử Nghi cũng nhiều thêm một đôi hảo đệ muội.

Tần Tiêu ngồi xuống, uống một ngụm trà nói rằng:

- Tử Nghi, lần trước ngươi theo ta lên Tây Bắc, làm lỡ ngươi ứng thí võ cử, thực sự là tiếc nuối! Sang năm võ cử tỷ thí, nhất định phải cho ngươi tham gia, tốt xấu cũng phải đoạt Võ Trạng Nguyên trở lại. Thầy trò hai người chúng ta đều làm Võ Trạng Nguyên, nhiều khí phái nha!

Quách Tử Nghi cười hắc hắc:

- Nghe nói năm nay võ cử tất cả đều là làm giả hơi nước. Bộ binh không có Đường Hưu Cảnh, do người của Vi gia lo liệu, tẫn loạn điểm một ít môn sinh thân tín của chính mình danh liệt tam giáp. Hiện tại loại Võ Trạng Nguyên này cũng không xứng đáng nữa. Muốn làm thế nào, coi như thực tới danh về. Triều đình võ cử năm đó khôi phục bình thường, Tử Nghi phải đi thi, nhất định sẽ không để cho sư phụ thất vọng!

Sáng sớm ngày thứ hai, đại quân Tả Uy Vệ tập kết hoàn tất, lều trại dựng lên, hướng tới đại sa mạc ở phía Bắc thẳng tiến.

Soái kỳ

Mặt trời đỏ rực mọc lên cao, cát vàng bay mù mịt, hơn ba vạn tướng sĩ kinh nghiệm sa trường khảo nghiệm, hoàn toàn không sợ rất nhanh hướng phỉa Hoàng Hà đi nhanh đến. Hình Trường Phong liên tục phái người hồi báo quân tình hơn nữa thám báo tìm hiểu tin tức, cả đại sa mạc đến ven bờ Hoàng Hà ngay cả cái bóng của một người Đột Quyết cũng không có. Ngay cả một đường thông suốt đến bên bờ Hoàng Hà, thấy nước sông Hoàng Hà cuồn cuộn chảy xiết.

Tần Tiêu mang theo Lý Hướng Đạo, tìm mấy chỗ địa thế thích hợp, hạ lệnh đắp lên tám cái cầu nổi lớn. Các tướng sĩ Tả Uy Vệ nhiệt tình tận trời, lập tức động thủ chuẩn bị. Mấy vạn người cùng nhau thúc đẩy, Hoàng Hà nam ngạn một bộ cảnh tượng khí thế ngất trời.

Tần Tiêu ngồi trên lưng ngựa, trông về phía Bắc bờ sông xa xa. Gió sông lành lạnh thổ đến, một cổ cảm giác hào hùng nổi lên trong đầu.

Ngày hôm qua đạp phá Hạ Lan Sơn, hôm nay huy binh ẩm mã Hoàng Hà. Nam nhân có thể sống đến mức này, coi như là không uổng công cuộc đời này. Trong triều những vương công, đại thần này, thực nên đến loại địa phương như vậy để xem. Chỉ có tận mắt đến biên cương thấy được các tướng sĩ nhiệt huyết và vất vả cực nhọc, các ngươi mới sẽ minh bạch, quân nhân mới là lương đống của quốc gia!

Từng đợt tiếng hò hét vang lên, ba vạn hảo nam nhi dưới nước sông Hoàng Hà cuộn trào mãnh liệt, Quỷ Phủ Thần Công dựng lên tám cây cầu nổi lớn.

Đại Đường đại kế tây bắc quân sự có ý nghĩa chiến lược, phía Bắc xây dựng Thụ Hàng Thành đi ra một bước đầu tiên!

Tám cây cầu nổi lớn, bắt ngang qua vài dặm. Trong lúc nhất thời, mấy vạn nhân mã cùng nhau qua sông. Hoàng Hà chạy chồm, người hô ngựa hý, gió đông nổi lên, tiếng kèn lệnh rõ ràng.

Tần Tiêu khiển ngựa qua sông, đứng ở bắc ngạn nhìn đại quân chỉnh tề qua sông.

Nước sông Hoàng Hà chạy chồm, tại thời đại này còn chưa có chuyện ô nhiễm gì cả.

Hiện tại giữa lúc nước lũ lên, cuộn trào mãnh liệt gào rít giận dữ như vậy, nói không chừng là có thể ở trong hạ du đê ngạn mỏng yếu gây ra hồng thủy lũ lụt.

Hiện tại thời tiết này, Hoàng Hà tràn lan đúng là chuyện đã nhìn quen. Thế nhưng cũng chỉ muốn đội quân đi qua đây, sẽ không có thời gian bãi bình. Trên Hoàng Hà cuồng phóng như vậy, trong vòng vài ngày ngắn ngủi cũng trống rỗng dựng lên tám cây cầu nổi. Nhân định thắng thiên nha!

Kỵ binh đi đầu qua sông, ngay ở bắc ngạn tập kết xong trận hình, bắt đầu dò xét, do Lý Tự Nghiệp và Vạn Lôi tiếp tục phụ trách bộ đội và đồ quân nhu hậu viện qua sông.

Tần Tiêu tự mình suất lĩnh kỵ binh, ở ven bờ sông xây dựng trạm canh gác, đề phòng người Đột Quyết tập kích bất ngờ.

Tần Tiêu đứng ở trên cao mà nhìn, phía Bắc Hoàng Hà một mảnh địa phương này địa thế phức tạp, trừ chỗ hiểm yếu qua sông và sơn xuyên tuấn địa, đa phần là một mảnh thảo nguyên bình địa nhìn không thấy bờ bến. Thật đúng là một địa phương tốt để chăn thả ngựa. Phía Nam Âm Sơn, từ trước người Đột Quyết thích đến nơi đây chăn thả ngựa.

Thời tiết như hiện nay chính là thời gian bọn họ đem trâu cừu ngựa nuôi được béo tốt.

Tần Tiêu lưu lại phó tướng dẫn một chi kỵ binh tiếp tục dò xét ở đây, tự mình dẫn theo một đội nhân mã, nhằm phía Đông mà đi. Hắn muốn tự mình nhìn một chút, xem có phải là thật sự có người Đột Quyết thả ngựa ở đây hay không?

Thâm nhập Đông Bắc chi địa ước chừng hơn bốn mươi dặm, quả nhiên thấy một mảnh đồng cỏ xanh mượt phì nhiêu. Một đám lớn trâu cừu ngựa đang chăn thả ở chỗ này. Dưới tay Tần Tiêu dẫn theo hai nghìn kỵ binh, đem thảo nguyên dẫm đến chấn động rung chuyển, kinh sợ đến những mục dân Đột Quyết kia vội vàng dẫn ngựa chạy trở về, ngay cả lều trướng cũng đều chưa kịp thu thập.

Tần Tiêu nhìn những người này cười lạnh từng hồi, trong lòng âm thầm suy nghĩ: Ta mới chỉ là đi qua xem sao, đã đem các ngươi dọa thành bộ dáng như vậy. Quân đội Đột Quyết các ngươi đem bách tính Đại Đường ta trở thành trâu cừu để xâm lược thì làm thế nào? Ngày hôm nay đến không có ý tứ khác, phía Nam Âm Sơn từ nay về sau là địa bàn của Tần Tiêu ta quản hạt, là nơi Đại Đường quản chế. Người Đột Quyết? Trái lại chạy trở về Mạc Bắc đi! Không phục, điểm khởi binh mã, lấy thực lực để chứng minh!

Phạm Thức Đức đi cùng, hơi có chút lo lắng nói rằng:

- Đại tướng quân, quân ta thế đơn lực bạc, nếu là lúc này có một chi đại quân Đột Quyết kéo tới, thì phải làm thế nào cho phải?

- Đại quân là khẳng định không có, tối đa là du kỵ hộ mục nhỏ mà thôi.

Tần Tiêu nhìn bách tính Đột Quyết hốt hoảng chạy trốn phía xa, lạnh lùng nghiêm nghị cười nói:

- Đột Quyết Mặc Xuyết, dẫn đại quân đi bình định Đột Kỵ Thi (bộ lạc tây Đột Quyết), đã xuất phát hơn một tháng rồi. Đây là tin tức Trường Phong ngày hôm qua nửa đêm phái người truyền đến. Xem ra lúc này đây, Mặc Xuyết chuẩn bị hoàn toàn dẹp yên nội loạn, sau đó mới cùng Đại Đường ta đại chiến một hồi. Tốt, ta cầu còn không được! Những bách tính này, ngày hôm nay ta sẽ nhân đạo một chút mà buông tha cho bọn họ, để cho bọn họ về nước báo tin. Nói Đại Đường ta đã vượt qua Hoàng Hà, đang chờ đợi Mặc Xuyết hắn!

Thanks

*****

Quách Tử Nghi không khỏi cười nói:

- Lấy bản tính của người Đột Quyết mà nói, vương tử bị giết, cổ oán khí này là vô luận như thế nào cũng nuốt không trôi được. Mặc Xuyết mấy tháng này lại vẫn ẩn nhẫn không phát, xem ra thật đúng là có bộ dáng nằm gai nếm mật. Đột Quyết có nhân vật giống như quân sư gọi là Thôn Dục Cốc, có người nói chính là Đột Quyết Chư Cát Lượng.

- Ta phỏng chừng lão đầu tử này hiện tại khẳng định còn chưa chết. Một mực vì Mặc Xuyết ra chiêu xuất kế. Trong mấy năm nay, cục diện chính trị Trung Nguyên rung chuyển, Mặc Xuyết hoặc chiến hoặc hòa, từ đó kiếm được không ít chỗ tốt. Thủ đoạn ngoại giao kia thực tại cao minh. Nếu không có cao nhân như Thôn Dục Cốc chỉ điểm, người Đột Quyết nào có được sự thông minh như vậy.

Quách Tử Nghi không khỏi mỉm cười:

- Đại tướng quân, người Đột Quyết trong đó thật đúng là người tài ba xuất hiện lớp lớp nha! Văn có Thôn Dục Cốc, võ có Khuyết Đặc Lặc, tất cả đều xứng đôi làm đối thủ của Đại tướng quân.

- Ha ha, tiểu tử ngươi từ lúc nào cũng học được vuốt mông ngựa?

Tần Tiêu không khỏi cười lớn:

- Ta chỉ là một tướng quân dưới trướng Trương đại soái, cũng không phải thống soái thống lĩnh toàn cục Sóc Phương. Muốn nói so dũng khí, ta lại thật có thể làm gương cho binh sĩ cùng Khuyết Đặc Lặc đấu một trận. Đấu trí cái này sao, căn bản là Trương Nhân Nguyện quyết định. Không nói nữa, tiếp tục thẳng tiến về phía trước, kéo dài qua phiến đại thảo nguyên này, đến phía trước vượt qua Ngưu Đầu Sơn kia. Chính là Nặc Chân Thủy Đại Nguyên Soái chỉ định cho chúng ta đóng quân.

- Đại tướng quân, có muốn chờ hậu quân một chút hay không?

Phạm Thức Đức có chút lo lắng nói.

Tần Tiêu nhếch miệng cười:

- Không sao cả. Hai nghìn kỵ binh thì thế nào? Chỉ cần tin tức chuẩn xác, vậy có thể ở trên mặt đất một mẫu ba phần này phóng ngựa tung hoành. Bản tướng ngày hôm nay tự mình vì đại quân mà mở đường. Nhìn chỗ tinh kỳ của ta chỉ, có người Đột Quyết dám đến chiến với ta hay không?

Dứt lời giương lên Phượng Sí Lưu Kim Thang, hét lớn "giá" một tiếng, đã chạy như bay về phía trước.

Tất cả mọi người đều bị khí thế cuồng vọng này của Tần Tiêu chấn động, lây nhiễm, nhất tề thúc ngựa đi về phía trước. Hai nghìn nhân mã lại hơn hẳn thiên quân vạn mã lao đến, thanh thế hiển hách.

Phía sau, Lý Tự Nghiệp và Vạn Lôi cuối cùng cũng đem nhiệm vụ đưa đại quân qua sông hoàn thành. Tại Hà Bắc chỉnh đốn nhân mã, cũng dựa theo yêu cầu của Tần Tiêu, lưu lại một nhóm người ở chỗ này bảo vệ cầu. Còn lại đại bộ phận theo Tần Tiêu hướng phía Đông Bắc thẳng tiến.

Tiền quân hai nghìn kỵ binh một đường chạy qua thảo nguyên, ngẫu nhiên có vài trăm mục dân tự phát tổ kiến du kỵ tới lui tuần tra phụ cận Đường quân, nhưng không ai dám tiến đến gần đây. Ngược lại ở ngoài mấy dặm kêu la một trận, sau đó đều như điểu thú chạy tán loạn không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Phạm Thức Đức học được tiếng và chữ viết Đột Quyết, không khỏi cười lớn, nói với Tần Tiêu và chúng tướng sĩ rằng:

- Đám Đột Quyết du kỵ chỉ vào soái kỳ của Đại Tướng Quân kêu to "Tần Đường nhân lang ma", đều đã bỏ chạy. Cảm tình đây chính là nhã danh mà bọn cho cho Đại Tướng Quân nha!

Tần Tiêu không khỏi dở khóc dở cười:

- Đây còn là nhã hào sao? Người Đột Quyết này cũng quá không có kiến thức!

Phạm Thức Đức cười to nói:

- Đại Tướng Quân có điều không biết. Người Đột Quyết lấy lang làm đồ đằng, cũng giống như người Trung Hoa giống chúng ta bái tế rồng vậy. Ở trong mắt bọn họ, Lang Ma chính là sát thần tà ác nhất, là nơi phát ra lực lượng của chiến sĩ Đột Quyết ở trên chiến trường. Tuy rằng tà dị, thế nhưng ở trên cảm nhận của người Đột Quyết, lại được tôn quý và sùng bái không gì sánh kịp. Cái này cùng với quân sĩ Đại Đường xưng hô Đại Tướng Quân là Kim Giáp Chiến Thần, ý tứ không khác biệt lắm. Hơn nữa càng có vẻ bá đạo và mạnh mẽ hơn.

- A, cái này vừa là thần, lại vừa là ma.

Tần Tiêu không khỏi cười nói:

- Vả lại sẽ không để ta làm người. Thẳng thắn mắng ta "không phải là người" thì được rồi.

Lúc buổi trưa, phiến đại thảo nguyên mở mang kia đã bị ném đến phía sau, Tần Tiêu lập tức cười lớn lên:

- Thảo nguyên tốt như vậy, dựa vào cái gì cấp cho Đột Quyết nuôi nấng chiến mã lang kỵ xâm lược Đại Đường! Đường quân ta cướp lấy để chăn thả ngựa có gì không thể?

Chúng tướng sĩ, phía trước chính là hướng tới Ngưu Đầu Sơn kia, chúng ta đẩy nhanh cước trình, ngày hôm nay đến đóng quân dưới chân núi, chờ đợi hậu quân!

- Đúng!

Lúc chạng vạng, hai nghìn phong kỵ đã không coi ai ra gì đẩy mạnh gần trăm dặm.

Đến phụ cận Ngưu Đầu sơn mạch kia. Lúc này đại bộ phận phái người đưa tới tin tức, đại bộ phận Đột Quyết còn đang cùng Đột Kỵ Thi liều mạng chiến đấu. Chỉ là ở phía Bắc Âm Sơn có một cổ quân đội Đột Quyết, ước chừng hơn vạn người thủ biên giới.

Nha trướng lưu lại có năm vạn quân canh giữ.

Trong lòng Tần Tiêu suy nghĩ nói:

- Phía Bắc Âm Sơn còn có trú quân? Rước lấy ta một hơi thở thôn phệ hắn, sợ đến Đột Quyết nha trướng cũng run rẩy theo. Nếu là công qua Âm Sơn, đó chính là cảnh nội Đột Quyết.... Thời gian gì cho ta một chi đại quân, thật muốn để Đột Quyết Hãn Quốc hủy đi! Tuy rằng sẽ rất khó khăn.

Hai nghìn sĩ tốt trước tiên hướng phía địa giới Hoa Hạ, đem phía Nam Ngưu Đầu Sơn chiếu đến đỏ bừng. Bách tính du mục Đột Quyết rốt cục sợ hãi, vội vàng không ngừng chạy trốn suốt đêm, bay qua Âm Sơn trở lại Đột Quyết Hãn Quốc.

Lý Tự Nghiệp đỉnh đạc xông vào soái trướng, đối với Tần Tiêu kêu lên:

- Đại Tướng Quân, đám man nhân Đột Quyết kia, giết nhiều bách tính của chúng ta như vậy, chúng ta cũng chơi bọn chúng một hồi đi? Bày đặt đoạt lấy chút trâu cừu đến cho các huynh đệ làm bữa ăn mặn cũng có thể a!

Tần Tiêu không khỏi cười nói:

- Loại chuyện này, tạm thời vẫn còn là không nên xằng bậy đi. Giết mấy trăm bách tính của hắn, có ý tứ gì đây? Chọc lấy người người oán trách. Nói không chừng quan Ngự Sử trong triều cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Lấy chút nho học thánh điển gì đó đến phê phán một phen, vậy thì thực sự đáng ghét. Lúc này muốn chém giết sao, đã giết "tâm". Trước đánh tan quân đội của bọn họ, bẽ gãy tín niệm của bọn họ, sau đó diệt tộc của bọn họ! Chỉ bất quá hiện tại sao, nhiệm vụ của chúng ta là trước xây dựng Thụ Hàng Thành, tạm thời không nên quá phức tạp.

Lý Tự Nghiệp trợn trừng mắt lên:

- Ta đây không hiểu là có ý tứ gì. Dựa theo tính tình của ta, ngày hôm nay những người Đột Quyết thả trâu ngựa ở đây, một tên cũng đừng muốn sống. Bất quá Đại Tướng Quân ngươi nói chuyện chính là khẳng định sẽ không sai, ngươi nói như thế nào ta liền làm như thế đi vậy.

Tần Tiêu gật đầu cười cười, kêu gọi Lý Tự Nghiệp ngồi xuống nói chuyện phiếm, hỏi hắn một ít tình huống qua sông. Trong lòng lại suy nghĩ: Kỳ thực ta cũng muốn đi qua, đem những mục dân Đột Quyết kia toàn bộ đều chém giết, tiêu diệt trâu cừu của bọn chúng. Nhưng là cứ như vậy, ta cũng chính là một bạo dân, phẫn thanh. Cùng với đám người Đột Quyết bắt người cướp của không có gì khác nhau.

Thanks


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-456)


<