← Hồi 257 | Hồi 259 → |
Vạn Lôi bên cạnh lại nói:
- Đại tướng quân, theo ý của ngài thì là muốn bắt quân chủ lực còn lại của Đột Quyết phải không?
- Không sai, chính là có cái ý nghĩ này.
Khóe miệng Tần Tiêu khơi lên chút vui vẻ lạnh lùng:
- Nhưng mà hiện tại người trong tay ta đã giảm hơn nửa quân số, hơn nữa cũng đã có chút mệt mỏi, mà Khả Hãn Di Niết cái đầu cứng ngắc kia cũng có chút cố hết sức. Ta tính đợi Trương Nhân Nguyên đến đây rồi thương lượng với hắn một chút đã.
Vạn Lôi ha ha cười rộ lên:
- Đại tướng quân, khẩu vị của ngài thật tốt đó! Vừa mới ăn xong năm ngàn quân tiên phong, hiện tại lại muốn diệt luôn tiểu tử Khả Hãn Di Niết này, vừa rồi ta có tìm người hỏi, đây chính là Nhị công tử của Mặc Xuyết.
- A, không phải vừa lúc vậy chứ!
Tần Tiêu cười nói:
- Bắt không được lão lang thì làm thịt một tiểu lang để chơi đùa cũng được, ta sẽ làm cho hắn tức chết mà lặng yên uống! Để cho hắn biết mùi vị thân nhân bị người khác chém chết! Năm ngàn quân chỉ là rượu khai vị, Khả Hãn Di Niết đằng sau mới là món chính.
- Ha ha ha, cái này thật là có chút ý tứ đó.
Vạn Lôi cười to:
- Nói đến đây ta lại muốn ăn cơm.
Tại lúc này ngoài trướng lại có báo:
- Đại soái Trương Nhân Nguyện đã đến viên môn, thỉnh cầu nhập kiến.
Trong quân đội, bất kể ai đến đây cũng không thể tự tiện xông vào mà phải xin chỉ thị!
Cho dù Trương Nhân Nguyện là đại nguyên soái Sóc Phương quân nhưng cũng là chiến địch tuyến đầu, là thống lĩnh quân trong trại thì cũng không được ngoại lệ!
Tần Tiêu đứng thẳng dậy, giơ một tay lên:
- Cho mời Đại nguyên soái.
Trương Nhân Nguyện đi vào trong soái trướng, vuốt chòm râu bạc cao giọng cười to:
- Lợi hại thật, tiểu lão đệ, năm ngàn quân Tiên Phong cứ như vậy mà bị ngươi một ngụm nuốt sống, ngay cả súp cũng không cho ta một ngụm, không tốt đâu.
Tần Tiêu cũng cười ha ha:
- Không thể oán ta được, Lực Hạ Đạt lỗ mãng nhảy ra ngoài bới lông tìm vết, chính mình đụng vào ta. Hắn không biết rõ ràng rằng chủ soái quân ta cùng tướng lãnh lĩnh quân cứ như vậy bị giết, ta còn thật sự rất là bội phục sự lỗ mãng của hắn.
Trương Nhân Nguyện chết sống không chịu ngồi vào chủ vị suất tòa, ngồi xuống ở bên cạnh, cười tủm tỉm nói:
- Tốt! Tần lão đệ, ngươi thật là một người hiếm thấy, là phúc tướng của Đại Đường ta! Mới vừa ra đời liền lập được công huân như vậy, thật không uổng công những người trong triều và Vương Hòa, Thái Bình công chúa đều muốn ủng hộ ngươi. Ngay lúc đến Bắc cương lão phu kỳ thật có áp lực rất lớn. Đầu tiên chính là hoàng đế quyết tâm lần này phải hung hăng giáo huấn bọn người Đột Quyết, không tiếc mọi thứ để cho lão phu điều binh tướng, nhưng không chỉ nói có một lần là phải ra sức đánh người Đột Quyết, cứu vớt lại mặt mũi của Đại Đường ở Mạn Bắc. Một trận đánh này của ngươi thật là đẹp quá! Tin chiến thắng này mà được báo lên triều đình thì tốt xấu gì cũng sẽ gây chấn động không lớn không nhỏ, mặt rồng của hoàng thượng nhất định là vô cùng vui mừng.
Tần Tiêu hiểu ý gật đầu nói rằng:
- Tần Tiêu có thể cảm nhận được áp lực của đại soái. Trong triều có nhiều người không muốn đưa binh quyền vào tay người, hiện tại đưa cho đại soái gần mười vạn đại quân thật sự là làm cho một số người đứng ngồi không yên đó! Nếu như không đánh thắng vài trận hiển hách, tạo ra thành tích thì sợ là sẽ rất khó giao đãi. Kỳ thật những người kia, bọn họ cũng không nghĩ nếu không có ngàn vạn đàn ông quên sống chết phòng thủ biên cương thì làm sao bọn họ có thể xa hoa lãng phí, sống qua thời gian an nhàn khá giả chứ?
- Đúng vậy, bọn họ nhìn thấy một giọt máu tươi cũng muốn choáng váng, sao có thể nghĩ đến đàn ông chúng ta phái quên cả sống chết chém giết ở biên cương chứ. Nếu ném bọn họ tới chiến trường thì nói không chừng có thể sẽ rất sợ chết, ha ha!
Trương Nhân Nguyện cao giọng cười to:
- Thôi, không nói những thứ này nữa. Hiện tại lão phu đã dâng tấu chương lên triều đình, tin tưởng nhất định hoàng đế sẽ nhận được, nhất định sẽ ban thưởng. Trước kia ta nhận được tin tức lão gia tử Đường Hưu Cảnh hình như lại tái xuất giang hồ, được thăng là thầy giáo của thái tử, cùng trong tam phẩm thư môn hạ, chỉ là thân thể hình như không tốt lắm, không thể tiếp tục mang binh xuất chinh được. Nhưng mà có hắn trong triều thì chuyện vụ binh bộ sẽ rõ ràng rất nhiều, chúng ta xuất chinh ngay lúc này sẽ có nhiều người trông nom.
- A? Đây thật là một tin tức tốt!
Tần Tiêu có chút vui mừng, Đường Hưu Cảnh này không tệ, uy vọng cực cao, Vi hậu cùng Võ Nghĩ cũng không dám động đến hắn. Tuy rằng hiện tại trong tay hắn không có thực quyền gì nhưng lực ảnh hưởng ở bộ binh lại không ai có thể thay thế được, hơn nữa hắn lại rất quan tâm phòng ngự biên quan Lũng Hữu bên này, trong triều có thêm một Đường Hữu Cảnh quay vần thì rất nhiều sự tình sẽ được xử lý.
Hai người ngồi hàn huyên vài câu thì đặc chủng doanh phi ngựa đến hồi báo một tin tức trọng yếu:
- Khả Hãn Di Niết Đột Quyết đã nâng quân dậy, chia làm hai hướng. Một đường tiến đến đại doanh quân ta, nhanh chóng tiến lên phía trước. Một đường hành quân lặng lẽ, hành quân gấp đến núi Hạ Lan.
- Ha ha, đến đây!
Trương Nhân Nguyện hưng phấn vỗ đầu gối:
- Dị Niết chính là Mặc Xuyết nhị vương tử. Có thể bắt hoặc làm thịt hắn thì còn hơn tàn sát mười vạn đại quân còn sống đó! Tần lão đệ, lần này ngươi dẫn người nghỉ ngơi trong trại chờ hồi phục đi, hãy xem lão phu đi bắt lang tể tử!
Tần Tiêu không thể làm gì cười ha ha nói:
- Ngài là đại soái, ngài nói sao thì làm như thế đi. Nhưng mà Di Niết này thật đúng là kẻ ăn chơi trác táng, sao có thể chiến đấu chứ? Năm ngàn quân tiên phong biến mất không rõ ràng thế mà hắn cũng không suy nghĩ là vì sao ư?
- Ha ha! Tần lão đệ, lần này chúng ta thật sự là có đại vận! Có một số việc ngươi có thể còn không biết.
Trương Nhân Nguyện cười ha ha:
- Mặc Xuyết có đứa con trai, thì có Di Niết này là người ngu ngốc, hơn nữa lại có lòng ghen tỵ rất mạnh. Trước đó không lâu chỉ huy trận chiến Linh Vũ chính là Khuyết Đặc Lặc, chất nhi của Mặc Xuyết. Mắt thấy Khuyết Đặc Lặc đã tạo ra danh tiếng thì hắn liền ngồi không yên, nghĩ muốn từ trên người chúng ta tìm được một cơ hội để Mặc Xuyết lập công, cùng tranh đoạt ngôi vị thái tử cùng huynh trưởng. Dĩ nhiên lúc này Mặc Xuyết cũng có thể là khinh thường, nghĩ chúng ta dễ khi dễ nên cho con trai hắn đến đây. Thật tốt khi chọn hắn! Tần huynh đệ, nhân mã dưới trướng ngươi đã quá mệt mỏi rồi, lần này hãy để lão phu ra trận! Lý Tự Nghiệp dẫn Tả Vệ quân tới tiếp sau bộ đội cùng quân nhu lương thực cũng đang đến đây, tin tưởng không bao lâu nữa sẽ đến.
- Đã như vậy thì được.
Tần Tiêu cười nói:
- Nhưng mà, lần này Di Niết hình như đang muốn bày ra một quỷ kế trước mặt chúng ta, hắn đâu biết rằng mọi hành động của hắn đều bị các huynh đệ đặc chủng doanh nhìn chằm chằm, tất cả đều rơi vào trong mắt chúng ta.
Thanks
*****
Đại soái, chúng ta có thể thương nghị chút, để cho trận chiến có thể đánh thoải mái một chút?
- Ừ, lời này cũng là ý nguyện của lão phu.
Trương Nhân Nguyên nói:
- Lần trước ngươi nói với ta là dưới trướng của Di Niết có hơn hai vạn người. Hiện tại đã bị làm thịt năm ngàn, đại khái là còn lại một vạn năm, hẳn đều là binh mã tinh nhuệ của Mặc Thiết. Mặc khác hẳn là do thái tử, cũng chính là tiểu Khả Hãn Đột Quyết, là trưởng tử của Mặc Xuyết làm rơi toàn bộ một nửa quân tinh nhuệ, vậy cũng có chút thống khoái! Xem tình hình thì có lẽ Di Niết còn không biết Tần lão đề đã tra ra bí mật trong núi Hạ Lan, chuẩn bị như gọng kìm vòng đến sau lưng, giáp công với chuẩn ta. Thằng nhãi này thật là ngu xuẩn, Sóc Phương quân của ta lần này đến gần mười vạn người, hắn chỉ có hai vạn nhân mã mà cũng dám nhào lên cắn, đây không phải là chán sống sao?
Tần Tiêu hơi nhíu mày rơi vào trầm tư, sau đó nói:
- Người Đột Quyết tuy tính tình tàn bạo, tính cách lỗ mãng nhưng không ngu xuẩn. Trước tiên nghĩ ra kế tuyệt diệu "treo đầu dê bán thịt chó", không đánh mà thắng nắm bắt phòng ngự trong núi Hạ Lan, cũng có thể thấy được đứa con Di Niết này của Mặc Xuyết không vừa, Mặc Xuyết không có lý do gì mà lại tính kế không chu toàn cho con hắn được, không chừng phía sau của hắn còn có viện binh tiếp ứng.
- Ừ, có đạo lý.
Trương Nhân Nguyên gật gật đầu:
- Từ mấy năm trước, thời điểm A sử cốt ô hay lộc đối thay mặt, trên thảo nguyên đã xuất hiện ra một nhân vật thần kỳ, tên gọi là Thôn Dục Cốc, lúc ấy là Bùi la anh hạ đạt duy trì, hiện tại lại hết lòng phục vụ Mặc Xuyết. Người này không đơn giản, lúc còn trẻ đã từng đến trường học ở Trường An dự thi khoa cử, cũng ra làm quan. Về sau trở lại Đột Quyết trợ giúp trợ A sử na cốt đốt lộc bình định thảo nguyên thành lập nước Đột Quyết. Người này có học thức, đảm lược cùng trí mưu, không thua kém người Hán chút nào cả, thật sự là một ngoại tộc trong man nô Đột Quyết. Những năm gần đây Đột Quyết thịnh vượng không tránh khỏi có liên quan tới hắn. Tác dụng của hắn đối với Đột Quyết cũng tương đương với thủ hạ chính của Lưu Bị là Gia Cát Lương. Hiện tại cũng đã hơn 70 tuổi rồi, tựa hồ như vài năm rồi không nghe được tin tức của hắn, không biết là đã chết hay chưa. Nhưng mà phương thức tiến công của người Đột Quyết có thể được xuất ra từ bút tích của hắn. Tên Khuyết Đặc Lặc kia còn có một ca ca tên là Mặc Cức Liên, hiện giờ chính là Tả hiền vương, cũng chính là đệ tử của Thôn Dục Cốc, rất có thể là sau khi nghe xong diệu kế của lão sư liền đưa cho Khuyết Đặc Lặc áp dụng.
Tần Tiêu hơi có chút chút giật mình, không ngờ người Đột Quyết lại có một cao nhân ngồi trấn như vậy. Thôn Dục Cốc, tên này vừa khó đọc lại rất khó ghi nhớ, nhưng mà ta chắc chắn sẽ nhớ rõ ngươi.
Tần Tiêu lo nghĩ, nói rằng:
- Người Đột Quyết mà đã có hậu chiêu thì chúng ta cũng nên chuẩn bị trước. Đại soái, Tần Tiêu có một đề nghị, không biết có được không?
- Nói đi!
Trương Nhân Nguyên cởi mở nói:
- Trương mỗ ta cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi, chỉ cần là đề nghị có lời có thể đánh thắng trận đều có thể nói ra. Ai lập công thì cũng vậy thôi, ha ha ha!
- Ừ!
Tần Tiêu cũng cười nói:
- Nếu tên sói con Di Niết này đã chơi quỷ kế thì chúng ta dứt khoát phải tương kế tựu kế. Không phải là hắn đã phái một đội nhân mã tiến đánh chúng ta sao? Phỏng chừng đây chính là đánh ngụy trang yểm hộ đội đánh lén trong núi Hạ Lan. Hay là chúng ta cũng phái một đội nhân mã nghênh đón, thích đánh không chơi đùa cùng hắn. Sau đó, ta đem Tam quan khẩu và tiếp tế miệng công sự phòng ngự cho rút lui thế này hai nơi phòng ngự dựng lên không đến hai ngày. Thám báo của bọn họ đều bị ta hạ nên nhất định sẽ không biết. Sau đó chúng ta lại lên trên sơn cốc và đặt mai phục trước sau cốc đợi đội đánh lén của hắn vào sơn cốc, sau đó đóng cửa để đánh chó, tiêu diệt toàn bộ đội đánh lén của hắn. Sau khi giải quyết xong đội đánh lén thì chúng ta lại đến huyện Linh Vũ cùng quân trong trại phóng hỏa lớn tiếng hò hét, làm ra vẻ bị đánh lén. Đến lúc đó hắn sẽ đẩy mạnh quân đến hướng ta, nhất định sẽ liều mạng đánh giết tới, chúng ta sẽ vây bọn hắn như vây năm ngàn quân tiên phong trước đây, cho hắn một đao, ha ha. Thế này thì Di Niết không muốn chết thảm cũng không được.
- Ừ, tính kế rất cẩn thận, kế sách hay!
Trương Nhân Nguyên liên thanh tán dương:
- Cứ làm thế đi! Nhưng mà cũng không bài trừ phía sau hắn có đại đội nhân mã tiếp ứng, phải làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu!
- Đừng vội!
Tần Tiêu đã tính trước nói:
- Chúng ta trước gặp chiêu phá chiêu, chuẩn bị trước thu phục Di Niết đã. Nếu như người Đột Quyết còn cử quân đến sau tiếp ứng thì đặc chủng doanh sẽ rất nhanh đem tin tức về báo. Vì để ngừa vạn nhất thì đại soái trước chỉnh đốn và sắp đặt ra một nhánh nghênh chiến nhóm quân Đột Quyết đến viện trợ.
Đúng lúc này, Lý Tự Nghiệp dẫn Tả Vệ quân đến tiếp sau đại quân, cũng mở rộng chống đỡ phía trước quân doanh, cùng đi còn có một vạn chủ lực Hữu vệ quân. Tạm thời quân trong trại bỗng nhiên nhiều hơn ba vạn quân lính tác chiến, sau khi nghe thấy tiền quân đại thắng thì sĩ khí liền tăng vọt cực độ.
Chúng tướng quân đều nhập sổ báo lại nói, lúc này Trương Nhân Nguyên mới đi đến suất vị, xuất ra ấn tín đại soái và dây đeo triện đặt trên bàn Tần Tiêu:
- Tần lão đệ, quân vụ khẩn cấp nên ngươi cho mượn soái trướng dùng một lát! Chúng tướng nghe lệnh.
- Vâng!
Tần Tiêu nói trước, sau đó chúng tướng đồng loạt ra khỏi hàng, chắp tay bái ở trong nội đường.
- Một trận chiến này, do Hữu Vệ quân chủ đánh, Tả Vệ quân đi theo tiếp ứng bên cạnh. Đầu tiên, rút lui toàn bộ phòng ngự khỏi núi Hạ Lan, không được lưu lại dấu hiệu gì khả nghi cả. Tả Lang tướng Trương Kính Trung, lệnh ngươi dẫn năm nghìn người bắn tên mai phục ở Tam quan khẩu và tiếp tế đạo cùng với giữa đỉnh núi Bạch hổ cốc, chỉ cần nhìn thấy cờ hồng phấp phới trên đỉnh núi liền bắn tên cho ta!
- Dạ!
Trương Kính Trung tiếp nhận quân lệnh phù, sải bước ra ngoài.
- Trung lang tướng Vương Dịch nghe lệnh! Mệnh cho ngươi trở lại Linh Vũ bây giờ, dẫn theo năm ngàn bộ binh mang nhiều cung nỏ, mai phục bên ngoài Hạ Lan cốc, chỉ cần nghe tiếng chém giết nổi lên bốn phía trong cốc liền tiến lãnh binh sát nhập. Mặt khác trong huyện Linh Vũ phải dàn xếp vật có thể xảy ra hỏa hoạn, chỉ đợi trong núi Hạ Lan khai hỏa liền phóng hỏa cho ta! Hữu Lang tướng Lưu Thể Vi, mệnh cho ngươi dẫn theo năm ngàn bộ binh Hữ Vệ quân, cũng mang theo nhiều cung tiễn mai phục tại Bổ Khấu đạo, chỉ cần nghe trong cốc có tiếng chém giết nổi lên thì cũng dẫn binh sát nhập!
- Dạ!
Nhị tướng đều tự lĩnh binh phù rời đi.
- Lý Tự Nghiệp, Vạn Lôi!
- Có mạt tướng!
Nhị tướng vui mừng nhảy ra ngoài, nhất là Lý Tự Nghiệp.
Thanks
← Hồi 257 | Hồi 259 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác