Vay nóng Tinvay

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 257

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 257: Chuẩn bị ăn bữa tiệc lớn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Shopee

Tần Tiêu thống lĩnh Tả Vệ quân thì thật giống như trò cười, giống như một con thỏ đối đầu với chim ưng vậy.

Năm ngàn người chiến đấu, giằng co gần hai canh giờ.... .

Trong soái trướng người Đột Quyết cách đó tám mươi dặm, thống soái Khả Hãn đang ngồi vặn vẹo tay, chờ đợi tin tức tiền phong của Lực Hạ Đạt, tựa hồ còn có chút tâm tình ngồi uống một ly rượu sữa dê.

Hắn suy nghĩ nếu bắt được đám quân Đường thì có thể bán buôn bất định đòi được niềm vui lặng yên khóc nức nở, đưa hắn lên làm thái tử.

Hình Trường Phong mang theo đặc chủng doanh mai phục ở khe rãnh giữa đại doanh Đột Quyết cùng chiến trường, bên người đã có mười cổ thi thể và ngựa chết, con mắt giống như diều hâu, hờ hững mà lạnh lừng nhìn chằm chằm vào cát vàng đang bay múa trong sa mạc. Chỉ cần có người và ngựa Đột Quyết thì 30 dây cung sắt sẽ không chút lưu tình bắn hắn thành tổ ong vò vẽ.

Ngày vừa tàn, trên sa mạc mênh mông, cuồng phong tàn phá bừa bãi cuốn tới, nổi lên một tầng cát vàng, rơi ở phía trên máu tươi giàn giụa trên chiến trường.

Tần Tiêu dẫn theo ngựa chậm rãi đi đến chỗ đồi cao, từ trên cao nhìn xuống phía xa xa.

Gió lạnh hanh khô cuồng phóng, đưa tới một mùi máu tươi làm cho máu tươi trên áo giáp Tôn Vũ cũng bốc lên.

Ngực cùng bờ vai của Đạm Kim mã vẫn còn đang run rẩy rất nhỏ, bàn chân thỉnh thoảng cào cào trên mặt đất một chút, tựa hồ vẫn còn chìm đắm trong cơn điên cuồng. Tần Tiêu duỗi duỗi tay ra vổ vổ cổ ngựa, phủ phủ lên lông bờm lóe sáng óng ánh vàng của nó. Đạm Kim mã kiêu ngạo ngửa đầu ra, hí dài một tiếng, giống như là đang rất thống khoái! Đã ghiền! Đi theo chủ nhân chiến tranh như vậy mới là vinh quang cao nhất của chiến mã.

Quân Đường liên tục hoan hô không nghỉ, chấn động cả núi Hạ Lan cốc. Thỉnh thoảng cũng có người ném đồng bọn lên cao, chúc mừng chiến thắng.

Vạn Lôi, Quách Tử Nghi cùng Mặc Y thúc ngựa đi đến sau lưng Tần Tiêu, lẳng lặng đứng thẳng. Đồng thời cảm thấy thiêu đốt rung động đến tâm can phóng khoáng, con ngựa dưới háng cũng hãnh diện phát ra tiếng phì phì từ mũi, tựa hồ như là chào Đạm Kim mã của Tần Tiêu.

Tần Tiêu đưa mắt nhìn về hướng Bắc xa xa, lạnh nhạt nói rằng:

- Vạn Lôi, truyền lệnh xuống, chủ chiến năm quân rút lui tiến quân trại bắt đầu nghỉ ngơi, bảo năm tướng quân nhanh chóng thống kê binh lính thương vong, đưa đi chữa trị. Do tả hữu Ngu Hậu quân phụ trách quét dọn chiến trường cần phải mất một canh giờ mới có thể giải quyết hết tất cả. Mặt khác không thể thư giãn, toàn quân vẫn phải làm tốt khâu chuẩn bị chiến tranh.

- Dạ!

Vạn Lôi khẽ quát một tiếng, thúc ngựa rời đi.

- Quách Tử Nghi.

Tần Tiêu nói:

- Ngươi hãy cầm lấy cờ chòm sao Thương Long mực sắc đi gặp Hình Trường Phong. Ngươi theo chân bọn họ một thời gian, rất quen thuộc nên sẽ biết rõ bọn họ mai phục ở đâu. Truyền lệnh ta, nói rằng tuy quân tiền phong đã được giải quyết nhưng vẫn phải giám thị mật thiết chủ tướng Khả Hãn Di Niết của quân Đột Quyết, không cho bọn chúng nắm được thông tin gì cả. Cứ cách một nén nhang thì phải phái thám báo hồi báo quân tình.

- Dạ!

Quách Tử Nghi cũng thúc ngựa rời đi, hồng mã bạch giáp hết sức bắt mắt.

Gió Đông gào thét, bên tai rung động rầm rầm, các hạt bụi cát cũng bay tán loạn. Sau lưng Tần Tiêu là một chiến bào đỏ hồng, vô cùng ẩm ướt, vô cùng chướng mắt, phía trên kia, lộ vẻ máu tươi cùng vong linh của người Đột Quyết.

Mặc Y nhẹ kẹp bụng ngựa, đi đến bên người Tần Tiêu:

- Đại tướng quân, đánh xong trận chiến nên trở lại trướng nghỉ ngơi một chút đi.

Tần Tiêu quay đầu nhìn Mặc Y một cái, suýt chút nữa bị hù. Mặc Y thanh tú ở nơi này, vốn là lãnh diễm trước mặt bang thượng, tất cả đều là vết máu khô cạn, toàn thân cả người lẫn ngựa đều giống như đẫm máu. Nhất là nhìn nghiêng bên trái, lúc Tần Tiêu cứu nàng, chém người Đột Quyết kia thành hai nửa khiến máu phun ra toàn thân nàng, lúc này lại giống như đã trải qua lễ rửa tội máu tươi bình thường. Ngân giáp sáng trắng, cũng lộ ra vài phần nhan sắc, chiến bào sau lưng cũng trở thành ban hồng, tựa như dạ xoa địa phủ.

Tần Tiêu mỉm cười đứng dậy:

- Mặc y, muội nhìn dáng vẻ của muội đi, có còn là một cô nương nữa không

Mặc Y cười yếu ớt:

- Đại tướng quân cũng không phải như thế sao? Chỉ là chính mình không cảm giác được thôi. Nếu như bây giờ huynh đột nhiên xuất hiện tại phố xá sầm uất thì nhất định sẽ hù chết mấy người đó.

- Có bị thương không?

- Không có.

- Tốt.

Chỉ là lời nói đơn giản nhưng lại hơn hẳn hàng vạn lời nhu tình. Tim Mặc Y đập nhanh nhảy dựng lên, trong đầu không ngừng hiện lên từng trận gắn bó sinh tử trên chiến trường, tựa như khắc cốt ghi tâm.

Tần Tiêu quơ quơ cái cổ có chút cứng, trông về phương Bắc nói rằng:

- Bọn quân tiên phong của Đột Quyết bị làm thịt, chủ soái của bọn họ chắc sẽ không từ bỏ ý đồ. Nói không chừng thì không dừng được bao lâu sẽ có một trận đại chiến trường kỳ nữa. Mặc Y, từ nay về sau nếu có chiến sự thì muội cũng đừng đi theo, huynh....

Vừa nói ra những lời này thì Tần Tiêu lại có chút hối hận, hơi hơi dừng lại.

Mặc Y nhẹ cắn môi nói:

- Đại tướng quân, huynh đã từng nói qua Mặc Y ở trong quân, lên chiến trường sẽ là nam nhân, là chiến sĩ. Chẳng lẽ Đại tướng quân muốn Mặc Y giống như đào binh, vừa lâm trận đã lùi bước sao? Nếu như vậy thì hiện tại dùng một đao chém muội đi, dứt khoát cho xong.

Tần Tiêu cười cười:

- Được rồi, huynh không thể lay chuyển được muội. Nhưng có một điều là muội nhất định phải hoàn hảo ở bên cạnh huynh, nếu như muội có mệnh hệ gì thì huynh sẽ hối hận suốt cả đời.

Tầm thần Mặc Y sợ hãi rung động, khí huyết dâng trào, trong mắt cũng cảm thấy đau đớn, cố nén xúc động, nhẹ gật đầu:

- Ừ!

- Trở về thôi, nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị ứng phó trận huyết chiến thứ hai Tần Tiêu vỗ ngựa quay trở về quân trại.

Khóe mắt Mặc Y rốt cuộc chảy xuống hai giọt lệ, loại cảm tình nảy sinh trong sinh tử thế này tuy rằng mịt mờ nhưng an tĩnh, làm cho nàng xuất hiện ra một ý nghĩ yêu thương mãnh liệt, giống như ma thủ vô hình kéo nàng vào một cái vực sâu....

Chỉ có người lên chiến trường mới biết được tính mạng mỏng manh như thế nào, mới biết được tình cảm cùng nhau sinh tử, mới biết được thế nào là tin tưởng lẫn nhau, không hề giấu diếm.

Bất tri bất giác, Mặc Y lại phát hiện ra mình thế mà lại yêu nam nhân phách đạo, cuồng vọng nhưng lại vô cùng thâm trầm.

Tần Tiêu trở về quân trại, nhìn thấy trên mặt mỗi người đều tràn đầy hưng phấn cùng huyết mạch sôi sục, ngay cả những chiến sĩ bị thương trên chiến trường kia cũng cười to ha ha. Ánh mắt mỗi người nhìn Tần Tiêu đều là một loại cảm kích, kính sợ cùng sùng bái.

Sĩ khí quân Đường tăng vọt chưa từng có!

Trở lại bên cạnh soái trướng, nhìn thấy soái kỳ chữ Tần Hoàng Long bị nhuốm máu, người chưởng kỳ cũng đã thay đổi, Tần Tiêu nhíu nhíu mày hỏi:

- La Vũ Phong đâu?

Tiểu tốt chưởng kỳ nói:

- Hồi bẩm Đại tướng quân, trong khi La Vũ Phong trở về quân trại liền ngã xuống ngựa té xỉu, nhưng vẫn gắt gao che chở cho soái kỳ, không để soái kỳ bị rớt xuống.

Thanks

*****

Hiện tại đã có huynh đệ đưa hắn vào trong quân trướng cầm máu trị thương.

Thật là một con người sắt đá!

Sắc mặt Tần Tiêu thay đổi, nói với tiểu tốt soái trướng trong quân:

- Dẫn ta đến trướng của La Vũ Phong nhìn thử.

Tần Tiêu đến trướng của La Vũ Phong, nhìn thấy sắc mặc La Vũ Phong đã trắng như giấy, hôn mê nằm chết dí trên giường, vài người đang dùng kìm sắc kẹp lấy mũi tên sắt cắm ở trong ngực cách áo giáp một khoẳng, dùng sức rút ra, La Vũ Phong theo bản năng rống lên ngồi dậy. Mấy người bên cạnh nhanh chóng ép hắn xuống, ba chân bốn cẳng cởi bỏ áo giáp của hắn, dùng thuốc trị thương đổ vào vết thương cầm máu cho hắn.

Mồ hôi trên mặt La Vũ Phong rơi xuống như mưa, hô hấp kịch liệt, trên người nóng như nham thạch.

Tần Tiêu im lặng đi qua, một tay nắm lấy cánh tay La Vũ Phong:

- Nhịn xuống, khẽ buông lỏng để thuận tiện cho các huynh đệ giúp ngươi băng bó miệng vết thương.

La Vũ Phong lập tức mở to hai mắt nhìn:

- Đại tướng quân!

Dứt lời liền giãy dụa muốn xuống giường hành lễ.

Tần Tiêu đè hắn lại:

- Nghỉ ngơi thật tốt, sau này soái kỳ của ta đều do mình ngươi tới khiêng.

- Vâng. Đại tướng quân!

La Vũ Phong kích động khiến lệ như suối trào:

- Vũ Phong phải đi theo Đại tướng quân, liên tục chiến đấu ở các chiến trường bốn phương, san bằng di nô.

Nhóm binh lính bên cạnh nhẹ nhàng nâng La Vũ Phong dậy, băng bó kỹ miệng vết thương trước ngực hắn. Tần Tiêu nhìn kỹ miệng vết thương mấy lần, máu đỏ tươi, không có độc, lúc này mới yên tâm quay đầu rời đi.

La Vũ Phong ở phía sau lớn tiếng nói:

- Đại tướng quân, Vũ Phong nhất định sẽ rất nhanh khỏe lại, khiêng soái kỳ của Đại tướng quân. Giết sạch Đột Quyết man nô!

Tần Tiêu lập tức cảm giác trong ngực bị chẹn lại, một cổ hào hùng cùng cảm động không thể ức chế, làm cho tấm lòng sắt đá của hắn cùng trở nên mềm, quân nhân Đại Đường thật là tốt!

Trở lại trong soái trướng, Mặc Y đã lấy ra một chiến bào mới đặt ở trên bàn nghị sự, mang tới một chậu nước chuẩn bị để Tần Tiêu rửa mặt.

Tần Tiêu mỉm cười nói với Mặc Y:

- Muội đánh trận cũng mệt mỏi rồi, đừng làm những việc nhỏ vụn vặt này, hãy nghỉ ngơi một lát đi.

Mặc Y không nói một lời đi tới cạnh hắn, thay hắn gỡ ra chiến bào đã không còn nhìn ra hình dáng lúc ban đầu, đem chiến bào mới lấy ra mặc vào cho hắn, sau đó cầm một khăn lau ẩm ướt, cẩn thận thay hắn chà lau khôi giáp hoàng kim. Khi làm những việc này thì thần sắc của Mặc Y vô cùng chăm chú, không nói một lời, nhìn không chớp mắt, tựa như đang làm việc việc vô cùng có ý nghĩa trên đời.

Tần Tiêu không ngăn cản nàng, để mặc nàng làm việc, chính mình cũng tự đi rửa mặt, lại phát hiện bồn thủy tức thì biến thành màu hồng sắc, khiến chính mình cảm thấy có chút kinh ngạc, chẳng lẽ trên mặt ta nãy giờ là màu này sao?

Sau đó một lát, Vạn Lôi đem thống kê tất cả, số người bệnh tiến đến, năm ngàn người Đột Quyết toàn bộ đều bị giết chết không còn một người sống, năm ngàn con ngựa cũng bị phế đi hơn chín trăm con, thu hoạch hơn bốn ngàn con, Quân Đường chết trận có bốn trăm năm mươi sáu người, tám trăm ba mươi bảy người trọng thương mất đi sức chiến đấu, một ngàn hai trăm người bị thương nhẹ. Cả cuộc chiến đấu, quân số quân Đường giảm hơn một ngàn hai trăm quân, trừ một ngàn sáu trăm người phòng thủ tại núi Hạ Lan thì trong cả quân trại chỉ còn hơn bảy ngàn người, nhưng trong đó có một ngàn hai trăm người bị thương, hoàn hảo là không ảnh hưởng gì đến sức chiến đấu, vậy thì còn lại khoảng sau ngàn người.

Nói tóm lại, dùng bốn trăm người chết trận, tám trăm người trọng thương là một cái giá lớn, tiêu diệt năm ngàn quân tiên phong tinh nhuệ của Đột Quyết, thu hoạch được bốn ngàn con ngựa đích xác là một trận thắng đẹp. Dù sao đây cũng là chiến trường chém giết tàn bạo, thực lực kỵ binh Đột Quyết cũng không phải tầm thường, những năm trước, thời điểm khi đối mặt quân Đường thì bọn họ chưa bao giờ gặp thương vong cùng thảm bại lớn như vậy.

Không lâu sau, người đưa thư của Trương Nhận Nguyện thúc khoái mã chạy vội đến trại:

- Trương đại soái dưới trướng của Sóc Phương quân chủ lực, đã đến huyện Linh Vũ, đang đóng tại quân bố phòng.

- Trương đại soái chúc mừng Tần đại tướng quân trận đầu báo cáo thắng lợi, đã bẩm tấu lên triều đình thỉnh cầu khen ngợi!

- Trương đại soái đang phân phối nhân mã chuẩn bị tiến đến trợ giúp Tần đại tướng quân. Một vạn quân kỵ binh chủ lực do chính Trương đại soái thống lĩnh, đến hội họp cùng Tần đại tướng quân!

Trong lòng Tần Tiêu được trấn an một chút: Trương Nhân Nguyện không hổ là tướng già sa trường, đánh giá tình thế chiến đấu tiền tuyền vô cùng chuẩn xác, biết rõ sẽ còn có chiến đấu nữa. Hắn nhận được tin tức chúng ta đón đánh quân tiên phong Đột Quyết khẳng định tốc độ đã hành quân nhanh hơn, lúc này đã sớm chạy tới Linh Vũ, hơn nữa trước tiên còn phái tới viện quân chuẩn bị đối phó quân chủ lực Đột Quyết. Có chủ tướng như vậy cùng hợp tác thì trận chiến này cũng có chút an nhàn.

Chẳng được bao lâu, Hình Trường Phong đã phái bộ đội đặc chủng về báo tin, người vừa chạy vào trong soái trướng, quỵ một gối chuẩn bị nói chuyện liền nhịn không được mà nhe răng kêu lên một tiếng:

- Đau quá.

- Sao vậy Hầu Tử, bị thương sao?

Tần Tiêu cười nói:

- Nhìn bộ dạng của ngươi thật giống như bị lão bà đá xuống giường vậy.

Hầu Tử, nguyên danh là Tề Phi, hai mươi lăm tuổi, được chọn ra từ trong Tả Vệ quân tới làm tướng sĩ đặc chủng doanh. Tiểu tử này là một tên giảo hoạt, rất yêu thích một ít trò đùa dai và giễu cợt, thân hình lại gầy nên mới được gọi là "Hầu Tử". Bình thường chính là một người nhiệt tình hào phóng và giỏi về việc làm trò cười, là một đặc chủng doanh vô cùng vui vẻ.

Hầu Tử nhếch miệng cười:

- Không có gì, thời điểm làm thịt một người Đột Quyết man nô, nghĩ có thể tiện thể bổ cho hắn một đao, không để ý tới liền bị con ngựa kia đạp vào mông một cái, có chút, cái kia.... . đau, hắc hắc!

Tần Tiêu cười ha hả:

- Bình thường đã bảo tiểu tử nhà ngươi cố gắng huấn luyện đi, công phu cũng không luyện đến nơi đến chốn. Nói đi, lần này Hình tướng quân phái ngươi đưa tin tức gì đến đây?

Vẻ mặt Hầu Tử lập tức nghiêm túc, nghiêm mặt nói:

- Khả Hãn Di Niết của Đột Quyết có thể sẽ đến, tiền phong đã dữ nhiều lành ít nên đã vội vàng điểm binh, kèn nổi lên bốn phía trong doanh Đột Quyết, đang tập hợp nhân mã. Thời điểm Hầu Tử trở về thì Hình lão đại lại chọc thủng hai mắt Đột Quyết

- Tiểu tử nhà ngươi nói nhảm nhiều quá!

Tần Tiêu cười nói:

- Ý tứ chính là quân chủ lực Đột Quyết bắt đầu hành động phải không? Bọn họ muốn lui lại hay là tiến công?

Hầu Tử cười hắc hắc:

- Cũng không rõ lắm, chỉ nghe Hình lão đại hạ hồi phân giải.

- Biến, quay trở về đi.

Tần Tiêu vừa bực mình vừa buồn cười mắng:

- Nói với Hình Trường Phong phái một nhóm người vây quanh doanh trại Đột Quyết, xem phía sau bọn họ còn có người tiếp ứng không, nếu có thám báo vãng lai thì cũng bắt lại.

- Vâng! Hầu Tử xin lăn!

Hầu Tử cười mờ ám một tiếng, nhanh chóng chạy ra khỏi soái trướng.

Thanks


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-456)


<