← Hồi 243 | Hồi 245 → |
Ở bên cạnh nha hoàn hạ nhân và người thân của những tân nương tử khác đồng thanh hô lên:
- Còn có bên này nữa đấy!
Tần Tiêu đơn giản đem một nắm hồng bao lớn đều lấy ra, lớn tiếng nói rằng:
- Ta phải nói trước, ở trong này đều là bao ngân, ném trúng đầu đau cũng đừng trách ta đấy!
Dứt lời tung lên một nắm lớn hầu bao, dùng sức khiến đĩnh bạc bên trong bắn ra đầy trời liền bỏ ra. Đoàn người một trận vui mừng kêu khẽ, không kiêng nể tranh giành. Tử Địch cũng trách gọi một tiếng, đầu nhập trong đại quân tranh đoạt tiền mừng, trong miệng còn la hét:
- Bị tiền đạp trúng cùng đau, ai lại oán giận nha? Ngươi có bao nhiêu cứ việc ném đi sao! Ha ha!
Một trận cười vang lên!
Tần Tiêu cười to vài tiếng, xốc lên rèm cửa đã đem thân thể tiến vào, len lén lướt qua khăn đội đầu trên đầu Thượng Quan Uyển Nhi liếc mắt một cái:
- Ai yêu, là thật nha!
Thượng Quan Uyển Nhi thấp giọng cười mắng:
- Không lẽ lại còn có thể làm giả được sao?
- Ta khẩn trương thôi mà!
Tần Tiêu cười vài tiếng, đem Thượng Quan Uyển Nhi một phát ôm lấy đi ra khỏi cỗ kiệu. Đoàn người nhất thời kêu to một trận hoan hô tân lang quân ôm tân nương tử ra rồi!
Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng ôm lấy cái cổ của Tần Tiêu, tựa đầu sát vào trên lồng ngực dày rộng của hắn. Hạnh phúc đến sắp muốn ngất xỉu. Tần Tiêu nhất thời kìm lòng không đậu, đã đem đầu chui vào trong khăn hồng trùm đầu, hôn lên Thượng Quan Uyển Nhi. Đoàn người liền phát ra một trận tiếng hoan hô vui mừng lớn hơn:
- Ha ha ha tân lang quân hôn đi!
Thượng Quan Uyển Nhi liên tục nhẹ giọng trách cứ:
- Nào có sốt ruột như vậy, làm hỏng lễ tiết đấy!
- Ta nào có quản được nhiều như vậy!
Tần Tiêu lại ở trên mặt Thượng Quan Uyển Nhi hôn một cái, ôm nàng đi đến phía trước. Không ngờ không đi đường chính, một đầu đã đụng phải cánh cửa phủ bên cạnh, kêu to một tiếng "ai nha", còn kém chút nữa đã đụng phải, ngã lộn một vòng trên mặt đất. Ở bên cạnh, đám người Phạm Thức Đức vội vã chạy qua, đỡ hắn dậy, lớn tiếng cười nói:
- Nóng vội quá, nóng vội quá!
Tần Tiêu đem đầu duỗi ra, nhe răng nhếch miệng nói rằng:
- Đau thật đấy! Cái cửa này sao lại đặt ở đây, cư nhiên có bao lá sát, khó trách!
Đoàn người lại là cười vang một trận!
Tần Tiêu cười hắc hắc, ôm Thượng Quan Uyển Nhi nhanh chóng đi vào lễ đường.
Kế tiếp chính là mấy người Hình Trường Phong và Vạn Lôi đón ân nương tử. Hơn ba mươi cặp tân nhân đều đi vào trong lễ đường, chỉ thấy ở giữa hai người ôm nhau cùng một chỗ, khăn hồng trùm đầu đã lấy xuống dưới thân.
Phạm Thức Đức lắc đầu cười vài tiếng, đi tới bên người Tần Tiêu, ho khan một tiếng rồi nói:
- Hầu gia, giờ lành đã đến nên bái đường thôi.
Tần Tiêu oạch một cái từ trong khăn hồng trùm đầu chui ra:
- A? Được lắm, nhanh lên. Chờ vào động phòng đây!
Mọi người thấy trên miệng, trên trán hắn, tất cả đều là dấu son môi hồng thắm, lại cười to một trận.
Phạm Thức Đức làm chủ nghi thức buổi lễ, hơn ba mươi cặp tân nhân đồng thời bái lạy Thiên Địa, cùng đưa vào trong động phòng.
Tần Tiêu ôm lấy Thượng Quan Uyển Nhi, mới không cần người khác đưa tiễn, chạy nhanh vài bước vào động phòng, đem Thượng Quan Uyển Nhi đặt ở trên giường, sau đó lại đem đầu chui vào trong khăn hồng trùm đầu, cười hắc hắc nói:
- Lão bà, kêu một tiếng tới nghe một chút!
Thượng Quan Uyển Nhi đỏ bừng mặt nhẹ nhàng kêu một tiếng:
- Lão công.
- Ừm, quá nhỏ, không có nghe được.
- Lão công...
- Lại lớn hơn một chút đi nào!
- Lão công.
Tần Tiêu một chút từ trong khăn hồng đội đầu bắn ra, lay lay cái lỗ tai:
- Ai nha nha, thật giống như Hà Đông sư rống vậy, quả nhiên đủ mạnh!
Thượng Quan Uyển Nhi cười khanh khách lấy ra khăn hồng chùm đầu:
- Ngươi bảo ta gọi nha!
Tần Tiêu đi qua đó, nhẹ nhàng vén ra khăn hồng đội đầu cho Thượng Quan Uyển Nhi, thẳng tắp đánh giá từ đầu đến chân của nàng, rồi nhếch miệng cười nói:
- Uyển nhi, ngày hôm nay ngươi thực sự là đẹp đến phát ngốc!
- Ngươi mới là ngốc tử ấy!
Trên mặt Thượng Quan Uyển Nhi đỏ bừng nổi lên:
- Ở trước mặt nhiều người như vậy lại dám hôn môi, cũng không sợ nhân gia chê cười sao!
- Chê cười, chê cười cái gì?
Tần Tiêu cười đi tới bên cạnh Thượng Quan Uyển Nhi ngồi xuống:
- Ta đây là biểu lộ chân tình biết không? Ngươi cho là chỉ một mình ngươi sốt ruột nha, ta đợi ngày này cũng đã rất lâu rồi đấy!
- Đi, ai sốt ruột chứ!
Thượng Quan Uyển Nhi hờn dỗi đẩy Tần Tiêu một cái:
- Đi ra ngoài đi, còn phải đến tiếp chuyện tân khách đấy. Ngươi Hầu gia này cũng không thể để mất lễ số làm cho nhân gia chê cười được.
Tần Tiêu cực không tình nguyện thở dài một hơi:
- Được rồi, ta đi ra ngoài trước ứng phó một chút. Buổi tối ngươi nhanh chóng buông một chút đi sao, ta muốn động phòng nha!
Thượng Quan Uyển Nhi cười khẽ khanh khách, tự mình kéo khăn hồng trùm đầu lên trên đầu, ngồi vào bên giường.
Tần Tiêu ra khỏi phòng động phòng đi tới phòng khách, chuẩn bị tiếp đón tân khách. Lý Tiên Huệ khẽ khàng đi qua, đem hắn gọi tới một bên, đưa cho hắn một phong thư:
- Trường An, gởi thư đến!
Tần Tiêu bất động thanh sắc đem thư tín để vào trong lòng, lại hỏi Lý Tiên Huệ rằng:
- Người đưa thư đâu?
Lý Tiên Huệ hạ giọng:
- Một gã sai vặt của Sở Vương phủ, đã sắp xếp đến khách phòng hậu viện nghỉ ngơi rồi.
Tần Tiêu khẽ gật đầu:
- Để hắn nghỉ ngơi một chút, sau đó để hắn mang thư trả lời.
Trong lòng thầm nghĩ nói: Lý Long Cơ, cuối cùng cũng đã gửi thư cho ta. Xem ra, trong triều đình rốt cục đã xảy ra đại sự.
Mắt thấy sắp khai yến, Tần Tiêu tạm thời đem việc này ném đến một bên, chạy đến trong phòng tiệc cùng đám tân khách dáng vẻ vui mừng hớn hở cùng nhau nháo một trận. Lý Tiên Huệ sợ hắn uống say mất, đã sớm đem hắn kéo ra, nhét vào trong phòng động phòng của Thượng Quan Uyển Nhi.
Thượng Quan Uyển Nhi lẳng lặng ngồi ở bên mép giường, nghe được tiếng cánh cửa bị mở ra, sau đó Tần Tiêu khẽ hô "Uyển nhi", liền đi tiến vào. Trong lòng nhịn không được một trận kinh hoàng, trên mặt xoát một cái đã ửng hồng lên.
Tần Tiêu đi tới bên giường nhẹ nhàng ngồi xuống, chậm rãi xốc lên khăn hồng trùm đầu của nàng.
Chính là một tiểu mỹ thân khuôn mặt xinh đẹp!
Trong lòng Tần Tiêu ầm ầm chuyển động, kìm lòng không đậu ở trên khuôn mặt của Thượng Quan Uyển Nhi hôn một cái. Thượng Quan Uyển Nhi lại cười hì hì né tránh:
- Chờ ngươi nửa ngày, tiến đến một câu nói cũng không có nha!
- A? Ha hả!
Tần Tiêu không khỏi cười:
- Nói đến, thật là có chuyện muốn thỉnh giáo ngươi, ngươi tiến lại đây.
Tần Tiêu nhẹ nhàng lôi kéo Thượng Quan Uyển Nhi ngồi vào bên cạnh bàn.
Tần Tiêu xuất ra lá thư này trong lòng, mặt khác mang tới một cái bình nhỏ màu sẫm, cầm một cái bút lông mới chưa sử dụng qua, chấm một ít nước thuốc trong bình, tô lên thư tín.
Thượng Quan Uyển Nhi kỳ quái đứng ở phía sau hắn, một bên nhẹ nhàng xoa bóp vai cho hắn, lại vừa nghi hoặc nói rằng:
- Cái gì thế này?
Tần Tiêu cười thần bí:
- Sau đây chẳng phải sẽ biết rồi sao?
Mềm nhẹ mềm nhẹ ở trên tờ giấy tô tô qua, quả nhiên dần dần hiện ra chữ viết nhạt màu.
*****
Thượng Quan Uyển Nhi kinh ngạc kêu lên:
- Thần kỳ! Cư nhiên hiện ra chữ được!
Tần Tiêu cười ha hả, đem chữ viết thoáng thổi khô, cùng Thượng Quan Uyển Nhi đọc với nhau, chính là Lý Long Cơ viết đến:
- Đại ca thấy thư như gặp mặt: ngươi giới thiệu phương pháp này cũng không biết được không, nhưng ta vẫn mặc kệ, mà dựa theo những gì ngươi nói làm theo.
Võ Tam Tư thụ kế Ngự Sử đại phu, Lý Thừa Gia mưu hại đám ngũ vương Trương Giản Chi, đem tất cả bọn họ đều đuổi ra khỏi triều đình.
Ba tháng sơ thất, Võ Tam Tư âm thầm khiến người đem hành vi xấu xa của hoàng hậu viết ra cáo trạng, dán ở trên Thiên Tân kiều, cũng ở trong cáo trạng thỉnh cầu muốn phế truất Vi Hậu. Vì vậy bách tính đều biết Trường An khiếp sợ. Hoàng đế giận dữ, hạ Ngự Sử đài bắt người. Tội phạm bị bắt khai ra, là đám người Trương Giản Chi xui khiến hắn gây nên. Vì vậy hoàng đế đem bọn Trương Giản Chi biếm ra khỏi triều đình. Lưu vong trọn đời không được trở lại triều. Trong đó Hoàn Ngạn Phạm biếm đến Nhương Châu, Kính Huy đến Nhai Châu, Trương Giản Chi đến Lang Châu, Viên Thứ Kỷ tới Hoàn Châu, Thôi Huyền Vĩ tới Cổ Châu, cũng là giam cầm cả đời. Trong nhà tử tôn trên mười sáu tuổi đều đồng loạt bị lưu vong.
Vì bổ sung ghế trống thống lĩnh bắc nha của đại ca để lại, triều đình đã lấy toàn bộ người trong tay Vi Hậu và Võ Tam Tư, tồn vong chỉ trong sớm tối... Thái Bình công chúa cùng phụ vương ta còn đang ẩn nhẫn không phát, sự tình thực hỏng bét!
Thái Tử lòng nóng như lửa đốt, vài lần muốn nổi lên chống lại, đều bị ta ngăn cản được. Đại ca, thật không biết còn có thể chống đỡ bao lâu nữa. Bản thân ta cũng sắp nhịn không được muốn phát tác. Đáng tiếc một chút thế lực trên tay ta cũng không có.
Không nói thì thôi. Nói đến lại thật sự phiền phức!
Biết ngươi sau khi trở lại Giang Nam, khẳng định sẽ cưới đón Thượng Quan Uyển Nhi. Cũng không biết ngươi chừng nào thì tiến hành hôn lễ, vả lại tiểu đệ ở đây trước chúc ngươi động phòng khoái trá, sớm sinh ra quý tử. Lần sau trở lại Trường An. Nhớ kỹ mang chất nhi trở lại, ta muốn làm cha nuôi.
Còn có ta cũng sắp thành thân.
Đệ: A Man.
Thượng Quan Uyển Nhi xem xong thư, nhịn không được cười khanh khách:
- Điện hạ này nói thật kỳ quái, ta đều đọc không hiểu. Tả một chữ "mao", hữu một chữ "mao", đây là có ý tứ gì nha?
Tần Tiêu cười nói:
- Đây là ám ngữ trong lời nói giữa chúng ta, ý tứ thì có rất nhiều... xem ra, trong triều thật sự phát sinh đại sự.
- Ngươi quản nhiều chuyện như vậy làm gì?
Thượng Quan Uyển Nhi hơi có chút không vui:
- Ngươi đã nhàn rỗi ở nhà. Không phải ngươi không quản triều đình, mà là triều đình không cần ngươi.
Tần Tiêu nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay của Thượng Quan Uyển Nhi:
- Uyển nhi, tục ngữ nói quốc gia hưng vong, ngươi cũng không muốn phu quân ngươi làm một cái máy ăn cơm, tạo cứt đấy chứ? Lần này ta tự thỉnh cầu bị biếm ra khỏi triều đình. Kỳ thực cũng bất quá là giấu tài lui lại để tự bảo vệ mình mà thôi. Ta đã sớm nói trước, đám người Trương Giản Chi không có kết cục tốt. Hiện tại quả nhiên ứng nghiệm. Ai! Phiền phức lớn!
Thượng Quan Uyển Nhi hơi bĩu bĩu miệng, nhẹ nhàng ngồi vào bên người Tần Tiêu:
- Thế nhưng ngươi một hư chức tướng quân nho nhỏ, Hầu gia hư danh có thể làm được chuyện gì đây? Trừ phi có thể đem ngươi lần thứ hai gọi trở về trong triều đảm nhiệm chức vụ. Thế nhưng cho dù trở lại có thể thế nào nha, đè áp được qua Vi Hậu và Võ Tam Tư nhất đảng sao?
Tần Tiêu chậm rãi mà lại bất đắc dĩ lắc đầu:
- Nói thật là, trong lòng ta một chút căn cơ cũng không có. Đám người Trương Giản Chi kiên quyết không có kết cục tốt gì, không được chết yên thân. Ta phỏng chừng, Võ Tam Tư sẽ âm thầm phái người đi ám sát ngũ vương. Uyển nhi, ngươi ở trong triều nán lại thời gian dài, đối với Võ Tam Tư khẳng định tương đối quen thuộc. Hắn người này là như thế nào?
Thượng Quan Uyển Nhi suy tư một trận, nói rằng:
- Võ Hoàng khi còn tại thế, từng nhiều lần muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hắn. Vốn dĩ sao, hắn cũng chính là một công tử quần áo lụa là, thân không có sở trường. Chỉ có một môn tâm tư lấy lòng người khác, đem Võ Hoàng lừa gạt rất hài lòng. Tin tưởng hiện tại hắn đang dùng biện pháp ngày trước, đi lừa gạt hoàng đế và hoàng hậu.
- Không chỉ vậy chứ?
Tần Tiêu cười nói:
- Hắn còn cùng với hoàng hậu vui chơi ở trên giường nữa.
- A...
Thượng Quan Uyển Nhi kinh nghi kinh nghi:
- Năm xưa Võ Tam Tư và hoàng đế thủy hỏa bất dung, hôm nay lại... Thực sự là quá hoang đường! Hoàng đế thật đúng là... quá hồ đồ!
Tần Tiêu cầm thư tín nhìn ngó xung quanh, cười khổ từng đợt nói rằng:
- Bức thư tín này là từ Trường An gửi đến nơi đây, tốt xấu cũng mất một hai tháng. Tính toán, hiện tại đám người Trương Giản Chi khẳng định đã dữ nhiều lành ít rồi.
Thượng Quan Uyển Nhi rất là bất mãn nhìn Tần Tiêu, đứng dậy nhẹ nhàng ngồi vào trong lòng hắn:
- Ngươi và Tiên nhi khi thành thân, cũng là bàn những chuyện này sao?
Tần Tiêu lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, lấy lại tình thần, áy náy ôm Thượng Quan Uyển Nhi vào lòng:
- Xin lỗi nha. Uyển nhi! Ta cũng là quá lo lắng sự tình ở Trường An. Từ lúc nhận được phong thư này, ta ở trong lòng sẽ không quá thoải mái. Được rồi, không nói những chuyện này nữa, động phòng hoa chúc đây! Đến, chúng trước uống một chén rượu giao bôi hợp hoan!
Thượng Quan Uyển Nhi cười dài cầm lấy chén rượu:
- Ta vừa mới rót rượu ngươi chưa từng phát hiện sao? Đến đây đi, đã sớm chuẩn bị tốt rồi.
Dứt lời đưa cho Tần Tiêu một chén.
Hai người cánh tay giao nhau, uống xong một chén rượu giao bôi. Tần Tiêu buông chén rượu xuống, cười nói:
- Nươi cũng đừng ăn dấm chua nữa. Khi ta và Tiên nhi thành thân, chẳng có được mấy người, chỉ là bày một cái bàn ở nhà, người một nhà thân thiết chúc mừng tượng trưng một chút. Đâu có được như ngày hôm nay hoa sĩ đại kiệu, làm đủ tư thế như vậy...
Thượng Quan Uyển Nhi nhắm mắt lại. Khẽ nhếch khuôn mặt, nói nhỏ:
- Hôn ta...
Tần Tiêu nhìn khuôn mặt kiều diễm như hoa, trong trắng lộ hồng của Thượng Quan Uyển Nhi, trong lòng cũng là từng đợt rung động, quay về phía môi đỏ mọng của nàng hôn lên đó. Thượng Quan Uyển Nhi hơi nghiêng đi thân thể, vòng lên cái cổ của hắn, ôn nhu hôn trở lại.
Năm xưa cùng Lý Tiên Huệ kết hôn, có càng nhiều là tính ngẫu nhiên. Hôm nay cùng Thượng Quan Uyển Nhi còn lại là lo lắng chờ đợi lúc hợp. Rất có cảm giác tu thành chính quả. Tần Tiêu ôn nhu ôm lấy Thượng Quan Uyển Nhi, ghì vào trong lòng, hôn say đắm.
Một lúc lâu sau, hai người mới nhẹ nhàng tách nhau ra. Thượng Quan Uyển Nhi nhắm chặt hai mắt, lông mi nhẹ nhàng mà run run. Trên mặt đã hồng như mẫu đơn, nũng nịu tựa hồ có thể bóp ra nước được.
Cùng Lý Tiên Huệ so sánh, Thượng Quan Uyển Nhi thiếu chút e thẹn, càng có vẻ chủ động và cuồng dã. Để Tần Tiêu có một phen cảm giác tư vị khác. Hai người ôm nhau đi tới bên giường ngồi xuống, Thượng Quan Uyển Nhi chậm rãi mở mắt ra. Đã cảm thày khát vọng yêu thương mông lung hiện lên. Tần Tiêu nhất nhất thay nàng cởi ra búi tóc, trâm cài, khuyên tai.
← Hồi 243 | Hồi 245 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác