Vay nóng Tinvay

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 245

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 245: Kinh văn kịch biến
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Shopee

Sau đó đưa tay muốn cởi ra y phục của nàng.

Thượng Quan Uyển Nhi ngượng ngùng muốn lẩn tránh, tự mình xoay người trên giường, kéo ra cái chăn đắp lên trên người. Sau đó ở bên trong chậm rãi cởi ra y phục, còn không dám nhìn Tần Tiêu một cái, đem gương mặt hướng vào bên trong.

Tần Tiêu cười ha hả, oạch một cái đã tiến vào trong giường, không khỏi phân trần đem Thượng Quan Uyển Nhi ôm lấy.

Thượng Quan Uyển Nhi cũng không biết là do lanh hay là do sợ hãi, thân thể khẽ khàng run rẩy, hai tay che chắn ở trước ngực, đem đầu cúi xuống tận ngực, trên người đã trắng trơn.

Tay của Tần Tiêu đã cực kỳ không thành thật ở trên người nàng chậm rãi du tẩu, mỗi một chỗ đi đến, đều kích thích một trận run rẩy. Thượng Quan Uyển Nhi rốt cục chậm rãi buông ra song chưởng, một tay luồn ra phía sau lưng Tần Tiêu đem hắn ôm lấy. Tần Tiêu nhân thể nghiêng người áp lên, tà tà cười nói:

- Sợ sao?

- Sợ cái gì?

Thượng Quan Uyển Nhi bật cười:

- Tiên nhi đã sớm nói cho ta biết, ngươi rất ôn nhu.

Tần Tiêu không khỏi cười nói:

- Các ngươi ngay cả chuyện này cũng đem ra thảo luận, thật đúng là hảo tỷ muội nha!

Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng mà "hừ" một tiếng, tựa đầu sang chỗ khác, trên mặt lại là tiếu ý nồng đậm. Tay của Tần Tiêu, lại như là xà nhi âm hiểm vậy, du động tới trước ngực của nàng, không chút khách khí chiếm lĩnh yếu địa quân sự này.

Thượng Quan Uyển Nhi song chưởng như ngọc lướt qua lưng của Tần Tiêu, đem hắn ôm chặt lấy.

Tần Tiêu cảm giác, giữa hai người nhiệt độ đã dần dần tăng lên. Dục vọng của bản thân cũng vô pháp tự ức chế, nhẹ nhàng cúi đầu hôn xuống. Ở trên trán hoa điền của Thượng Quan Uyển Nhi hôn một cái, sau đó chậm rãi trượt xuống, từ giữa trán đến chóp mũi, bờ môi đỏ mọng lửa nóng, chiếc cằm đầy đặn, gáy ngọc đẫy đà, bờ vai nhu nhược, lại đến ngọc phong cao vút mà kinh diễm.

Thượng Quan Uyển Nhi phát sinh phát sinh từng đợt than nhẹ ý loạn tình mê. Hai tay cũng dần dần không tự chủ được dùng lực, ôm chặt lấy Tần Tiêu.

Ôn nhu triền miên, ôn độ cực nóng, đem hai người đều tiến nhập trong một hư không hoàn toàn vong ngã, như đi vào cõi thần tiên ngoại vật. Thẳng đến Thượng Quan Uyển Nhi cắn môi hô thấp một tiếng...."đau"! Tần Tiêu mới hoàn toàn tỉnh ngộ, trước mắt không phải Lý Tiên Huệ thân kinh bách chiến kia, mà là Thượng Quan Uyển Nhi vừa mới làm vợ người. Không khỏi kinh hãi dừng lại, trìu mến vuốt ve khuôn mặt của Thượng Quan Uyển Nhi, ở trên môi của nàng nhẹ nhàng hôn lên:

- Đau thật không?

Thượng Quan Uyển Nhi cắn môi, đem con mắt chậm rãi mở ra một đường nhỏ, quật cường lắc đầu:

- Ta là nữ nhân của ngươi...

Tần Tiêu kìm lòng không đậu hon tới:

- Đúng, ngươi là của ta!

Thượng Quan Uyển Nhi ôm chặt lấy Tần Tiêu, tự mình nỗ lực thả lỏng thân thể... Đây chính là "cao chiêu" Lý Tiên Huệ dạy cho nàng. Tần Tiêu không dám vọng động, chỉ dám ôn nhu hôn nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.

Thượng Quan Uyển Nhi nóng bỏng hôn trở lại, cúi đầu rên khẽ nói:

- Đến...

Thượng Quan Uyển Nhi loại cuồng dã trong kinh hãi này thực sự khiến Tần Tiêu cảm giác rất là hưng phấn và cảm động. Một đêm triền miên qua đi, trên giường lưu lại một tia hồng huyễn. Thượng Quan Uyển Nhi phảng phất như rất sợ Tần Tiêu đột nhiên rời đi, liền ôm chặt lấy hắn, ở trong lòng hắn ngủ say sưa, chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày thứ hai, Tần Tiêu cảm giác cánh tay có chút tê dại, nhẹ nhàng động một chút, Thượng Quan Uyển Nhi đã tỉnh lại, vội vã di động thân thể đem cánh tay của Tần Tiêu kéo ra, cười hì hì nói:

- Đây là giấc ngủ ngon nhất, an ổn nhất trong cuộc đời này của ta. Không nghĩ tới so với một mình nằm ngủ còn an ổn hơn nhiều, cảm giác trong lòng đặc biệt kiên định, an toàn, coi như là chuyện lớn bằng trời cũng không cần ta đi quan tâm.

Tần Tiêu ha hả cười, đến hôn lên Thượng Quan Uyển Nhi, nhẹ nhàng vuốt ve ngực của nàng, nói rằng:

- Sau này đều có ta ở cùng ngươi, ngươi có thể được ngủ ngon rồi.

Thượng Quan Uyển Nhi nghĩ lại một chút, liền vội vàng nói:

- Vậy Tiên nhi thì phải làm thế nào cho phải? Nói vậy tối hôm qua nàng khẳng định là không có ngủ ngon rồi.

Tần Tiêu cũng bỗng nhiên tỉnh ngộ:

- Tiên nhi...

- Không bằng...

Tần Tiêu cười tà ác:

- ba người ba người cùng ngủ chung đi.

- Đi đi, ngươi... !

Thượng Quan Uyển Nhi ngượng ngùng đẩy Tần Tiêu một cái, trốn vào trong ổ chăn:

- Loại sự tình xấu hổ này cũng chỉ bại hại như ngươi mới nghĩ ra được... Rời giường đi, đổi giường đơn, hì hì!

Tần Tiêu xoay người rời giường, mở ra cửa tủ, lấy ra một cái giường đơn, đặt ở đầu giường, lại chui vào trong chăn:

- Ngươi cứ ngủ như vậy, ta đổi sang giường đơn, ngươi lại ngủ một chút.

Thượng Quan Uyển Nhi nhô đầu ra, cảm kích cười nói:

- Nghĩ không ra, ngươi thật đúng là ân cần...

Tần Tiêu cười:

- Người từng trải mà, chung quy là phải hiểu được nhiều chút. Sau này bảo nha hoàn đun nước nóng cho ngươi. Ngươi nghỉ ngơi đi.

Dứt lời cứ như vậy đem giường đơn mở ra, rời giường nằm. Thượng Quan Uyển Nhi cười khanh khách ở trên giường nhẹ nhàng lăn lộn, để Tần Tiêu đem khăn trải giường rút ra. Tần Tiêu nhìn trên giường một cái:

- A, rải hai cái khăn trải giường nè! Xem ra lại là Tiên nhi an bài đi sao. Ha ha, nàng coi như là có kinh nghiệm, thật tốt.

Thượng Quan Uyển Nhi cũng gật đầu:

- Là Tiên nhi an bài, ta nào biết đâu rằng...

Tần Tiêu cúi xuống ở trên khuôn mặt của Thượng Quan Uyển Nhi hôn một cái:

- Ngươi còn ngủ thêm chút đi. Ta đi ra ngoài, xem trong phủ có chuyện gì cần an bài không? Tiện thể gọi nhà hoàn tới giúp ngươi đun chút nước nóng tắm rửa.

- Ừm...

Thượng Quan Uyển Nhi vẻ mặt tràn ngập yêu thương, thỏa mãn, hai mắt mông lung như nước:

- Đi thôi, lão công..

Tần Tiêu nghe được trong lòng sảng khoái một trận, ôn nhu cười nói:

- Được, lão bà...

Ra khỏi phòng động phòng, Tần Tiêu gọi hai nha hoàn đi qua an bài chuyện này, giống như buổi sáng mỗi ngày đi tới hậu viện, đã thấy Phạm Thức Đức đang từ bên ngoài đi vào, thấy Tần Tiêu, liền vội vàng không ngừng đi về phía hắn.

Tần Tiêu nghi hoặc nói:

- Xảy ra chuyện gì vậy, Phạm tiên sinh?

Phạm Thức Đức có chút khẩn trương nói rằng:

- Tối hôm qua ta khởi hành đi Giang Châu, trừ đem sổ sách tiêu dùng tháng trước lấy đi, cũng thuận tiện thu mua một vài thứ. Kết quả từ chỗ Thứ Sử Hà Khai nghe được một ít tin tức kinh người.

Sáng sớm sương mù chưa tan đi, cả Sơn Trang còn chìm đắm trong một mảnh yên tĩnh tường hòa cùng mừng vui. Thật vất vả các tướng quân Đặc Chủng Doanh mới có ba ngày nghỉ ngơi, cũng đều ôm lấy tiểu nương tử mới cưới đang ngủ say. Ngay cả Dương Ngọc Hoàn sáng sớm nay cũng không có luyện vũ, mà là nghe lời vẫn duy trì an tĩnh, đứng ở trong phòng không có đi ra làm ầm ĩ, miễn cho quấy nhiễu giấc mộng đẹp của mọi người.

Thế nhưng nghe xong buổi nói chuyện của Phạm Thức Đức, sau đó tâm tình của Tần Tiêu dù thế nào cũng đều không thoải mái.

Hậu viện trong một gian phòng, Tần Tiêu ngồi ở trên ghế tựa, nhíu chặt mày lại thành một vùng.

Đám ngũ vương Trương Giản Chi sau khi bị biếm ra khỏi Trường An, đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

*****

Trong những người này, cũng chỉ có Trương Giản Chi uy vọng cao nhất, hơn nữa có tử chất còn đang làm quan trong triều. Do đó kết cục tốt hơn một chút. Sau khi bị đuổi ra khỏi Trường An, lưu đày đến Lang Châu, lại trong nửa tháng ngắn ngủi, triều đình lần thứ hai hạ chị nhâm mệnh hắn làm Tương Châu Thứ Sử. Không lâu sau Võ Tam Tư lại tìm nhi tử Trương Giản Chi nhận sai lầm, đem Trương Giản Chi giáng làm Tân Châu Tư Mã. Vừa mới đến Tân Châu, Trương Giản Chi tuổi đã bát tuần, vì buồn giận mà bệnh chết.

Mấy người khác thì thê thảm hơn rất nhiều.

Hoàn Ngạn Phạm bị giáng, lưu vong Nhương Châu, đi đến cảnh nội Quý Châu, bị Võ Tam Tư phái ra Ngự Sử Chu Lợi Trinh bắt lại. Đem hắn buộc lên trúc bản đầy gai nhọn, chà xát trên đó đến chết cực kỳ tàn ác. Da thịt trên người tất cả đều bị chà xát rơi xuống, lộ ra xương cốt trắng bệch thê thảm. Kính Uẩn cũng chết ở trên tay Chu Lợi Trinh, hầu như là cùng một loạn thủ đoạn mà ra. Thôi Huyền Vĩ ở giữa đường, vô cớ bạo bệnh mà chết, phỏng chừng là bị giết bằng thuốc độc. Chết thê thảm nhất chính là Viên Thứ Kỷ, đồng dạng cũng là bị Võ Tam Tư phái ra Ngự Sử Chu Lợi Trinh bắt bớ, dìm xuống hồ nước, bụng lớn như cái trống. Viên Thứ Kỷ không chịu nổi lăng nhục, tự mình nuốt vàng muốn chết, kích phát động tích, thần chí mê muội một trận, sau đó dùng tay móc đất nuốt chửng để cầu cái chết. Móng tay toàn bộ nghiền nát trong bóc ra, vẫn là không thể chết được! Sau này lại bị Chu Lợi Trinh phái người dùng gậy đánh chết tươi, toàn thân không còn một đoạn xương nào lành lặn.

Tần Tiêu sắc mặt một trận xanh đen. Hai tay vững vàng nắm lấy tay cầm ghế tựa rung động, đột nhiên "bá" một tiếng, tay vịn gỗ lim rắn chắc trơn bóng cư nhiên cứ như vậy bị hắn bóp nát.

Phạm Thức Đức kinh hoảng thất sắc, thấp giọng kêu lên:

- Hầu gia...

Tần Tiêu ổn định tâm tình một chút, nặng nề nói rằng:

- Đem gã sai vặt truyền tin ngày hôm qua mời tới, ta có lời hỏi hắn.

Phạm Thức Đức nhanh chóng rời khỏi, không lâu sau đã đem người đưa tin nọ mời tới. Tần Tiêu quan sát quan sát một trận. Một thư sinh ước chừng ba mươi bốn, ba mươi năm tuổi, nhã nhặn thanh tú, vì vậy nói với hắn rằng:

- Ngươi là người của Sở Vương? Tên họ là gì?

Thư sinh chắp tay trả lời:

- Ty chức họ Lô tên Hoán, từng làm phụ tá Tương Vương Phủ. Gia phụ kiêng kị Hoài Thận, đương triều Ngự Sử Trung Thừa. Ty chức được Sở Vương tại chỗ Thái Bình công chúa đề bạt, hướng tới Quảng Châu đi nhậm chức Thứ Sử. Nhận Sở Vương nhờ vã, vội tới truyền tin cho Hầu gia.

- A, là nhi tử của Lô đại nhân, mời ngồi!

Tần Tiêu suy nghĩ nói: Lô Hoài Thận là người khiêm tốn. Trước đây tại Ngự Sử đài tuy rằng giao tình không nhiều lắm, lại cũng coi như có quen biết. Người này danh tiếng vô cùng tốt là thanh quan hiếm có. Có người nói nhà không tích trữ. Cửa không che mành, thức ăn không thịt, thê nhi cơ hàn, sinh hoạt rất kham khổ. Tương Vương Lý Đán từng ở Ngự Sử đài làm qua Ngự Sử đại phu, là người đứng đầu, cũng sẽ không kỳ quái Lô Hoán lại đương chức tị Tương Vương Phủ, quen biết Lý Long Cơ.

Lô Hoán tạ ơn Tần Tiêu, hơi đặt mông ngồi xuống tọa kỷ, lựng lại ưỡn thẳng tắp, mắt không nhìn nghiêng, sắc mặt bình tĩnh, một bộ dáng lâm nguy cấm tọa, rất là khiêm cung cẩn thận.

Tần Tiêu thoáng cười cười:

- Lô đại nhân cũng là Thứ Sử một phương, không cần giữ lễ tiết như vậy. Ta hỏi ngươi mấy vấn đề, Thôi Thực này là nhân vật ra sao?

Lô Hoán chắp tay nói:

- Người này dựa vào Võ Tam Tư, từ khảo công viên ngoại lang liền thăng vài cấp cho đến Trung Thư Xá Nhân. Cũng xếp vào khoảng trống Binh Bộ Thị Lang sau khi Hầu gia rời triều, thụ đồng Trung Thư Môn Hạ Bình Chương Sự, đã là một trong đương triều tể tướng. Người này chuyên vì Võ Tam Tư hiến các loại độc kế, tàn hại trung lương. Ngũ vương bị hại, tất cả đều là chủ ý hắn đưa ra.

Tần Tiêu gật đầu:

- Nói như vậy, ngươi cũng biết sự tình ngũ vương bị hại?

- Dạ, ty chức từ Trường An xuất phát, một đường đi tới khoảng hơn hai tháng, trên đường đã có nghe nói chuyện ngũ vương bị hại.

Nét mặt Lô Hoán lộ ra vẻ buồn lo, giận dữ:

- Hiện tại Ngự Sử đại phu Lý Thừa Gia cũng là người của Võ Tam Tư, đem di huynh của Thôi Thực, Gia Châu Tư Mã Chu Lợi Trinh đề cử làm Hữu Thai Thị Ngự Sử, chuyên môn vì bọn họ làm nanh vuốt tay chân. Ở triều đường tàn hại ngũ vương. Chu Lợi Trinh người đó, thủ đoạn tàn bạo bất nhân, quả thực là khiến kẻ khác giận sôi, cùng Chu Hưng, Tác Nguyên Lễ năm xưa không thua kém bao nhiêu.

Tần Tiêu cũng nghe được cũng là nổi giận trong lòng một trận, miễn cưỡng bình tĩnh nói:

- Tương Vương, Thái Bình công chúa và Thái Tử, Sở Vương những người này có kế hoạch hay là động tác gì sao?

Lô Hoán thở dài một hơi:

- Ty chức chức vị thấp kém, quyền lực không đủ, thực không biết được các vị Vương gia, công chúa có tâm tư gì. Chỉ là từ mặt ngoài xem ra, bọn họ vẫn không có bất cứ động tác gì. Hiện tại trong thành Trường An đã là người của Vi gia, Võ gia hoành hành ngang ngược lấy thúng úp voi, đâu còn có thân ảnh của Lý gia vương công. Trong thiên hạ mọi người đều biết, Lý Đường nguy cấp, chỉ có một người không biết, hết lần này tới lần khác đó lại chính là đương kim thánh thượng!

Tần Tiêu nhíu chặt vùng xung quanh lông mày lại:

- Nguyên lai ngươi là đến Quảng Châu đi nhậm chức, vốn định cho ngươi trở lại truyền một phong thư cho ta, vậy thì không làm phiền ngươi nữa. Ngươi cứ nghỉ ngơi thât tốt, tùy tiện ở lại bao lâu cũng đều có thể.

Lô Hoán đứng dậy chắp tay nói:

- Sở Vương điện hạ trước khi đi có nói, nếu đem thư tín đến không thể làm lỡ lập tức cáo từ. Nếu không phải chờ Hầu gia hỏi chuyện, ngày hôm qua ty chức đã lên đường rồi. Lúc này đã xong chuyện, ty chức xin được cáo từ đi trước Quảng Châu.

- Ừm, đã như vậy, ta cũng không miễn cưỡng lưu giữ ngươi lại nữa. Ngày khác hữu duyên, trở lại quý phủ nghỉ lại chơi vài ngày. Phạm tiên sinh thay ta tiễn Lô đại nhân.

Trong lòng Tần Tiêu suy nghĩ nói: tâm tư của Lý Long Cơ vẫn rất là tinh tế. Căn dặn Lô Hoán đưa thư xong lập tức rời đi, cũng rất có đạo lý. Hoàng thất vương tử và kinh quan tể phụ, dựa theo lệ là không được tư thông ngoại thần. Hiện tại lại là thời kì phi thường, chú ý thêm một chút luôn luôn tốt hơn. Miễn cho để lộ nhược điểm rơi xuống trong tay yêu nhân, mượn đề tài để gièm pha bản thân.

Phạm Thức Đức cất bước đưa tiễn Lô Hoán xong, lập tức đã trở lại, đóng cửa đi tới bên người Tần Tiêu, hơi có chút khẩn trương nói rằng:

- Hầu gia, ty chức có câu này không quá may mắn muốn nói, không biết có nên nói hay không?

- Nói đi. Ta không tin những thứ cấm kỵ kia.

Tần Tiêu biết, Phạm Thức Đức khẳng định lại là có chút kiến giải gì đó.

Phạm Thức Đức nuốt một ngụm nước bọt, khẩn trương nói rằng:

- Nếu ngũ vương đều đã bị gia hại, đám người Võ Tam Tư, vì sao không có gia hại đến trên đầu Hầu gia đây? Hoặc giả nói, đang âm mưu gia hại Hầu gia?

*****

Tần Tiêu cười lạnh một tiếng nói rằng:

- Hắn làm thế nào lại không muốn. Chỉ là tạm thời không có biện pháp nào bắt ta mà thôi. Ngươi ngẫm lại coi, ta cũng không phải bị lưu vong, cùng đám người Trương Giản Chi còn có khác biệt. Lúc đi cũng là nghênh ngang rời khỏi Trường An. Sau đó một đường đi tới, ta cũng không có điệu thấp. Mà là cố ý đi đường lớn, ở dịch quán, còn ở Thương Châu, Nhạc Châu những địa phương kia đều từng có dừng lại. Bọn họ nếu muốn đụng đến ta, không phải dễ dàng như vậy, ta trên tay không phải còn có đan thư thiết khoán hoàng đế ban thưởng sao? Tuy rằng thứ này không nhất định dùng được, nhưng dù sao biểu thị, bọn họ không thể dùng thủ đoạn cùng loại để mưu hại ta. Ám sát? Chớ có nói giỡn! Thấy bản Hầu gia và Đặc Chủng Doanh, đám chó săn Ngự Sử và sát thủ kia đều là tay chân như mềm nhũn cả ra, nào còn dám động thủ. Do đó, ngay từ đầu, ta đã chuẩn bị đầy đủ mới dám rời khỏi Trường An. Bằng không, ngươi nghĩ rằng ta thật không sợ chết a? Cho dù ta không sợ chết thật đi nữa, những nữ quyến, lão nhược bên cạnh này, cũng là phải chú ý đến sao?

Phạm Thức Đức khẽ thở dài một hơi:

- Khó trách, khó trách a.... Sau khi biết được tin tức của ngũ vương, ty chức đã từng nghĩ mà lo sợ một trận. Rất là nghi hoặc vì sao chúng ta một đường đi tới gió êm sóng lặng, nguyên lai là Hầu gia đã sớm an bài tốt. Hiện tại đến Giang Nam, đám Ngự Sử gì đó kia càng không có biện pháp bắt được Hầu gia. Đây là một phần sách vở ngày hôm qua ta đi Giang Châu phủ, từ chỗ Hà đại nhân lấy được tới tay. Mặt trên tất cả đều là quan viên các châu, huyện phủ nha của Giang Nam ký tên chúc mừng. Hà Khai nói. Hầu gia không cho phép hắn rải rác tin tức để đồng liêu đến mừng hỉ sự tân hôn. Vì vậy đành dùng phương pháp như này, để tới chúc mừng Hầu gia.

Tần Tiêu khẽ nhếch khóe miệng cười cười, tiếp nhận cuốn sổ nhìn một hồi. Còn có một ít người quen tên chút, hầu hết đều là những người lúc trước thề nghe theo hắn, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Trong lòng không khỏi thầm nghĩ nói:

- Võ Tam Tư, ngươi nếu là dùng thủ đoạn như đối phó với ngũ vương để bức ép ta, đến Giang Nam mưu hại ta, khiến cho ta nổi giận, nói không chừng thật một cước điểm khởi đại quân Giang Nam vào kinh cần vương! Bất quá, suy nghĩ này cũng đã có đủ ngây thơ và ấu trĩ. Ta nếu là muốn làm sự tình như vậy, cùng với Từ Kính Nghiệp năm xưa cũng sẽ không có gì khác nhau. Không đến vạn bất đắc dĩ, hoặc là trong triều có người mưu hoa hưởng ứng, ta sẽ không làm. Chỉ bất quá, có những người này đoàn kết chặt chẽ ở bên cạnh ta, ta lại có tấm vương bài trong tay, ở Giang Nam đã vững như bàn thạch! Hư chức Hầu gia thì thế nào? Vẫn có thể trở mình tạo ra sóng lớn được đó!

Phạm Thức Đức nhìn trên mặt Tần Tiêu một hồi tức giận, một hồi lại cười cười, không khỏi ngạc nhiên nói:

- Hầu gia đang suy nghĩ cái gì đây?

Tần Tiêu không khỏi cười ra tiếng nói:

- Không có gì. Chỉ là đang tưởng tượng, Võ Tam Tư cũng không có thể đụng tới ta ngoài sáng, cũng không dám ngầm đến ám sát, cả ngày ôm nỗi căm tức ở trong lòng, tình hình đó khẳng định thật chơi chết hắn.

- Ách...

Phạm Thức Đức nhất thời không nói gì, không khỏi cũng cười lên:

- Nói đến cùng, vẫn là Hầu gia cao chiêu nhất!

Tần Tiêu cười cười nói:

- Mấy tin tức này sẽ không cần truyền tới sơn trang, thảo luận ra ngoài. Miễn cho khiến mọi người có chút khủng hoảng và khẩn trương, phá hư bầu không khí vui mừng hiện tại. Chúng ta những ngày này, vẫn như bình thường sinh hoạt qua vậy. Coi như cái gì cũng không có phát sinh. Còn có, trong trang mới cưới về ba mươi mấy tức phụ, đó đều là thuộc biên chế Đại Đường quan tướng, chi tiêu như thực chất báo lên, nói như thế nào hẳn nên tăng lên gấp bội.

Phạm Thức Đức cười nói:

- Hà Khai cảm động và nhớ nhung Hầu gia cấp một nghìn lượng hoàng kim kia, thường xuyên tự trách, đem chi phí kim ngạch trong phủ đề cao gấp ba...

- A, Hà Khai này...

Tần Tiêu cười nói:

- Cũng được, cứ mặc kệ hắn đi. Vả lại chúng ta cũng không phải ăn hối lộ trái pháp luật. Nếu không phải chi tiêu thực sự quá lớn, ta đều lười tìm triều đình đòi tiền. Tiên nhi các nàng thu xếp làm bàn chải đánh răng thật đúng là rất kiếm được tiền. Hiện tại Giang Châu, Ngạc Châu và Hồng Châu, Nhiêu Châu đều mở chi nhánh cửa hàng bán bàn chải đánh răng. Những thương nhân kia mỗi ngày chới tới tìm Tử Địch "tiểu kinh lý" kia, thỉnh cầu bán thêm một chút hàng hóa. Đó thực sự là cung không đủ cầu, ngày kiếm đấu vàng nha!

Phạm Thức Đức liên tục cười:

- Cũng vẫn là Hầu gia nghĩ ra biện pháp tốt. Bàn chải đánh răng này, ta cũng đã dùng qua, quả nhiên là dùng cực tốt. Tử Địch nha đầu kia lần này đúng là lạm dụng chức quyền, tặng ta một cái bàn chải đánh răng, có người nói bán ra ngoài đều phải bảy tám trăm văn đấy.

- Hảo gia hỏa! Đưa cho ta vẫn chỉ là một cái bằng trúc đấy!

Tần Tiêu đứng dậy cùng Phạm Thức Đức hướng ra ngoài đi đến:

- Xem ra nàng đối với ta thành kiến không nhỏ nha! Tặng cho ai cũng đều tốt hơn so với ta!

Phạm Thức Đức thần sắc cổ quái nói rằng:

- Sợ là... nàng đối với Hầu gia có chút oán hận.

- Chỉ giáo cho?

Phạm Thức Đức cười nhẹ nói:

- Hầu gia đúng là quen biết hai tỷ muội Mặc Y, Tử Địch trước, hơn nữa tỷ muội hai người sớm đã đồng ý, sống là người của Hầu gia, chết là quỷ của Hầu gia. Hôm nay Uyển nhi đều đã quá môn rồi, hai tỷ muôi này còn...

- A, ta nói đây, nguyên lai là như vậy!

Tần Tiêu không khỏi mỉm cười:

- Nha đầu kia, khẳng định là đang bênh vực vì tỷ tỷ của mình. Sự tình của các nàng, nhất là Tử Địch, đặt ở giữa Thái Tử Lý Trọng Tuấn chen lẫn thích Tử Địch, chờ sau này lại nói tiếp đi nha... Lúc đó ta đối với Lý Trọng Tuấn nói đó là "Tử Địch tình đậu chưa khai". Sau này Lý Trọng Tuấn cũng đối với hết hy vọng. Nhưng ta vừa quay đầu đã đem các nàng nạp làm thiếp của mình. Vậy không phải giống như tự đem đá đập vào chân của mình sao, điều này có chút không thể nào nói nổi.

Phạm Thức Đức cười ha hả:

- Nguyên lai, Hầu gia vẫn luôn là có tư tâm?

Tần Tiêu giảo hoạt cười:

- Đổi lại là Phạm tiên sinh, khặng định cũng đem nữ tử cùng mình sớm tối bên nhau, vì chút lợi nhỏ nào đó, lại cứng rắn đẩy tới trong lòng người khác sao? Cho dù kết quả là các nàng không muốn gả cho ta, cũng phải để các nàng tự mình lựa chọn đi. Thích ai thì gả cho người đó. Ta không bao giờ ý kiến. Ta là tuyệt sẽ không đem các nàng làm vật hy sinh, hoặc là vì cảm ơn, không biết làm thế nào dâng lên cuộc đời của mình đâu.

Phạm Thức Đức liền nói:

- Hầu gia chính là điểm này, được lòng người khác nhất! Cũng không đem bất kỳ kẻ nào coi như hạ nhân hạ nhân, nô bộc hoặc là công cụ có thể có hoặc không. Mà ngay cả hắc nô dị bang như Thiết Nô vậy, cũng đều không ngoại lệ. Nói đến Thiết Nô, hán tử này mấy ngày nay cũng sắp mệt chết.

Tần Tiêu cười:

- Hắn có thể mệt thế nào?


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-456)


<