Vay nóng Homecredit

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 207

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 207: Siêu cấp ma cô
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

Ra khỏi Hoằng Văn quán, Tần Tiêu buồn bực thầm nghĩ: Ngay chỗ này cũng không có tin tức, hiện tại xem ra khả năng Võ Hoàng biết chuyện này cũng không lớn. Vốn muốn kiên trì đến hỏi đôi lời.... xem ra Vi Đoàn này đúng là dâm phụ tâm địa độc ác ra tay cũng thật hung ác, nên nghĩ ra biện pháp gì để hỏi tin tức từ miệng nàng bây giờ, hay là, trước cứ bỏ chuyện này qua một bên cũng được chăng?

Tần Tiêu vừa đi từ từ vừa suy nghĩ cẩn thận, bất tri bất giác đã bước đến cửa Đại Minh cung. Ven đường có không ít người chào hỏi, lôi kéo, làm quen với hắn, Tần Tiêu nhẫn nại ứng phó một lúc, cuối cùng cũng cảm thấy có chút phiền toái liền nhanh chân bước đi.

Hình Trường Phong cố ý đứng đợi Tần Tiều ở chỗ này. Lô Đại Tượng vô cùng cung nghênh chào đón Tần Tiêu, dẫn hắn đến mật thất bên cạnh chính sảnh.

Vừa vào nhà liền nhìn thấy một binh khí cao hơn người cắm ở trên kệ đựng binh khí, kim quang lòe lòe. Tần Tiêu vui mừng lấy nó xuống, cầm trên tay cảm thấy không nặng lắm, một Kim đang phượng cánh lôi.

Chính giữa là một trùy đột hình thù kỳ lạ giống như là đầu phượng hoàng, bên cạnh lưỡi dao được phác họa thành hai cái lông đuôi bình thường của phượng hoàng, hình trên cơ bản rất giống loại ba xỉ trường xiên....... nhưng lại rất đẹp. Loại binh khí này có thể vừa đâm, vừa chặt, cũng có thể chém và kháng cự, quả nhiên là có nhiều mặt công thủ, nhưng để sử dụng được thì không phải là chuyện dễ dàng. Hơn nữa loại binh khí lạ này ra chiến trường có thể sẽ có hiệu quả bất ngờ.

Tần Tiêu tỉ mỉ nhìn ra ngoài một lúc, cười nói với Lô Đại Tượng:

- Lô đại nhân, loại binh khí giết người thế này mà cũng có thể làm ra đẹp đẽ như vậy, không biết tính chất như thế nào?

Lô Đại Tượng nhấc mi:

- Tần tướng quân, binh khí này là vũ khí tốt nhất trong đời lão phu, gọi là bảo vật cũng không quá đâu! Mười hai Vệ đại tướng quân, vương thân hoàng tộc, binh khí của bọn họ đều là nhờ ta làm, nhưng chưa có cái nào làm được như thế. Nếu không thì chúng ta tới thử chút xem sao?

Hình Trường Phong cũng hưng phấn nói theo:

- Đúng vậy, thử xem đi!

Tần Tiêu gật gật đầu:

- Vậy thì thử nó một lần xem thử.

Lô Đại Tượng dẫn hai người đến nơi trông coi, bảo quản vật liệu, chỉ vào một khối đá đen cao hơn người, nói với Tần Tiêu:

- Tướng quân, đây là Hắc thiết thạch, ngài hãy làm thử xem.

- Được!

Tần Tiêu vung kim đang trong tay vài lần, lung lay vài phát, cư nhiên lại cắm vào trong viên đá. Tần Tiêu rút ra, cắt ngang một đường, lưỡi dao phượng vĩ hơi mỏng xẹt qua tảng đá, lưu lại một vết đao thật sâu.

Trong lòng Tần Tiêu vui mừng, quát lên một tiếng rồi đột nhiên chém xuống dưới, khiến binh khí trong tay mình xoắn lại, khối Hắc thiết thạch lập tức bị chia năm xẻ bảy.

Quay đầu lại nhìn kỹ binh khí của mình, không có một chút vết thương mà vẫn hoàn hảo như ban đầu.

Tần Tiêu cất tiếng cười to:

- Hung khí! Quả nhiên là hung khí tốt!

Lô Đại Tượng thỏa mãn vuốt vuốt chòm râu của mình cười nói:

- Vừa là hung khí cũng vừa là nhân khí. Cả đời lão phu làm người đúc vô số binh khí nhưng chỉ có cái này là làm lão phu thỏa mãn nhất. Thứ nhất là nó trội hơn hẳn bất kỳ một binh khí nào trước đây, hơn nữa có thể tặng cho một người nghĩa sĩ như Tần tướng quân thì đó cũng có thể coi là phúc khí của nó.

Tần Tiêu cười ha ha nói:

- Lô đại nhân đã quá lời rồi. Đúng rồi, còn nhuyễn giáp thì sao?

- A, trong này, xin mời tướng quân.

Tần Tiêu giao binh khí cho Hình Trường Phong, đi theo Lô Đại Tượng trở về tư thất.

Lô Đại Tượng vô cùng cẩn thận mở ra hộp đồng được trói chặt, lấy từ bên trong ra một bọc vải màu đen bao bọc một vật gì đó, trịnh trọng giao lại cho Tần Tiêu:

- Tướng quân, nếu nói về khôi giáp thì cả đời lão phu cũng làm không ít. Từ Minh quang giáp hoa lệ đến áo giáp thô dùng chiến trận cũng đều đã làm, duy chỉ có loại thiếp thân này là chưa từng làm qua, hơn nữa còn là nhuyễn giáp toàn thân. Tướng quân xem chút có hài lòng hay không?

Tần Tiêu run rẩy mở bọc quần áo, một áo một quần màu xám đậm. Đồ dày ước chừng chỉ nửa ngón tay, mềm mại mà lại có tính dẻo dai. Tần Tiêu lập tức nổi lên hứng thú, cởi ngay quần áo khôi giáp trên người, mặc bộ nhuyễn giáp kỳ dị này vào.

A! Quả thực giống như nội y giữ ấm bó sát người! Bên trong một lớp mềm mại hơi mỏng, dính vào da thịt mặc cực kỳ thoải mái, hơn nữa co dãn thật tốt! Quần cũng phía trước thân trên có một "khóa kéo" sắt màu đen, rõ ràng cũng có thể kéo chặt lại hoàn toàn.

Ngay gáy có một cổ lật có thể kéo lên để bảo vệ chỗ hiểm tại cổ, cũng có một khóa kéo mỏng có thể che đi cả đầu, chỉ để lộ ra đôi mắt. Tần Tiêu cảm thấy bộ này hợp với chân nhuyễn giáp xuyên thấu trên người, quả thực giống với bộ đồ lặn xuống nước của người thế kỷ 21.

Lô Đại Tượng cười to nói:

- Thân thể của Tần tướng quân thật là tốt! Mặc bộ nhuyễn giáp này lên toàn thân gân cốt hình dáng đều hiện rõ ràng, càng vô cùng oai hùng đó!

Tần Tiêu cũng cười ha ha, trong lòng thầm nghĩ: Bộ đồ lặn bó sát người.... rất là khêu gợi!

Nếu cho các cô nương mặc vào thì không cần phải nói nữa.

Hình Trường Phong nói:

- Đại khái là, ta thấy nhuyễn giáp này hơi mỏng, có thể chống đỡ được đao kiếm sao?

Lô Đại Tượng khinh thường liếc mắt nhìn Hình Trường Phong một cái:

- Tiểu oa nhi, ngươi thật là không biết nhìn hàng. Không chỉ riêng đao kiếm mà ngay cả tên bình thường cũng không thể bắn thủng được, trừ phi là Tần tướng quân gặp trúng.... Cương Thiết! Hơn nữa các ngươi xem đây!

Lô Đại Tượng bưng một chậu nước đến:

- Tướng quân không cần phải né tránh!

Sau đó liền dội cả chậu nước từ trên lưng Tần Tiêu ngược lại.

Tần Tiêu ngạc nhiên phát hiện, tuy rằng cảm nhận được có cảm giác mát nhưng da thịt toàn thân mình cũng không bị dính ẩm ướt, nhuyễn giáp này còn có thể không thấm nước, Lô Đại Tượng quả nhiên là một tuyệt thế cao nhân!

Lô Đại Tượng đắc ý cười nói:

- Tần tướng quân thấy sao?

- Thần kỳ! Hay thật!

Lô Đại Tượng vười ha ha:

- Đây là hỗn hợp do da cá mập hổ Đông Hải và da cá sấu Nam Man chế thành, chính giữa dùng vàng đen kéo thành từng sợi tơ mỏng đan lại thành. Xin tướng quân cỡi nhuyễn giáp xuống, chúng ta có thể lấy đao kiếm thử xem!

- Không cần cởi ra!

Tần Tiêu vung tay lên:

- Chém ta một đao xem thử!

Hình Trường Phong vội la lên:

- Như vậy sao được chứ?

Tần Tiêu cười to:

- Đã là nhuyễn giáp phòng đao kiếm thì mặc lên người thử một chút có sao chứ. Hình Trung Y, ngươi tới đi, dùng bội kiếm của ta đâm một kiếm thử xem.

Lô Đại Tượng gật đầu cười nói:

- Tần tướng quân quả nhiên là người hào sảng. Hình tráng sĩ, ngươi hãy yên tâm mà thử đi. Lão phu dùng tính mạng già trẻ nhà lão đảm bảo Tần tướng quân sẽ không bị một chút tổn thương nào cả.

Hình Trường Phong do dự một lúc, nhưng thấy Lô Đại Tượng tràn đầy tự tin, Tần Tiêu cũng không để hắn phản bác, đành phải nuốt nước bọt, rút bội kiếm của Tần Tiêu ra đâm thẳng đến.

*****

Tần Tiêu cảm giác bị đâm có hơi đau, cúi đầu nhìn. Mũi kiếm chống đỡ trên nhuyễn giáp nhưng vẫn không đâm vào, vui vẻ nói:

- Tiếp tục đâm đi.

Hình Trường Phong mở to hai mắt ngạc nhiên, rút kiếm về, quay người chém vào tay Tần Tiêu nhưng lại cảm thấy như đang chém sắt trên bông vậy, không có chút cảm giác thuận lợi lưu loát nào, cẩn thận nhìn lại thấy trên Nhuyễn giáp không lưu lại một dấu vết nào cả.

Hình Trường Phong nghẹn ngào kêu lên:

- Thế này... thật là thần kỳ.

Tần Tiêu vô cùng vui mừng, cởi Nhuyễn giáp ra mặc quần áo tử tế vào, nói với Lô Đại Tượng:

- Lô đại nhân, Nhuyễn giáp này khiến ta vô cùng thỏa mãn. Ngươi hãy nhanh chóng chỉ huy tạo ra thêm 40 bộ đi.

Lô Đại Tượng cau mày suy nghĩ một lúc, chậm rãi gật đầu:

- 40 bộ không là vấn đề gì lớn, nhưng thợ thủ công làm bộ quần áo này cũng không có nhiều người nên muốn làm được hoàn mỹ phải cần chút thời gian. Như vậy đi, khoảng ba tháng. Ba tháng sau Tần tướng quân hãy sai người đến lấy Nhuyễn giáp.

- Được!

Tần Tiêu vui mừng nói:

- Lô đại nhân yên tâm, chuyện của ngươi ta sẽ để trong lòng. Chuyện trên triều đình quá nhiều, quá bận. Đợi đến khi Thái tử đăng cơ, công việc của Tam tỉnh lục bộ khôi phục bình thường thì ta sẽ lập tức sai người giải quyết việc của ngươi.

Lô Đại Tượng vái chào thật dài:

- Lão phu đa tạ Tần tướng quân thành toàn! A, đúng rồi tướng quân, vừa rồi lão phu trông thấy khôi giáp của tướng quân có phải là Minh Quang giáp do triều đình phát hay không? Phía trên hình như có rất nhiều vết thương.

- A, tất nhiên.

Tần Tiêu cầm lấy khôi giáp để ở một bên.

- Cái này cùng kiếm này giống nhau, đều là do Hoàng đế ban cho nhưng cũng chỉ để cho đẹp mắt, không tốt lắm để dùng trong chiến trường. Ngươi xem, trên giáp đều là vết thương, trên thân kiếm cũng đều được băng lại kỹ càng.

Lô Đại Tượng cười nói:

- Minh quang giáp là bảo giáp cao cấp hoàn mỹ nhất, các tướng quân như ngài đều được trang bị như vậy. Nhưng mà, tuy là vô cùng hoa lệ nhưng lực phòng ngự lại không bằng Ngư giáp. Như vậy đi, bộ kiếm giáp này nếu là phần thưởng của Hoàng thượng thì tướng quân nên đem cung phụng trong nhà. Nếu như muốn sử dụng dài lâu thì lão phu có thể vì tướng quân đặc chế ra một bộ. Coi như là tạ lễ hồi báo tướng quân vậy!

Tần Tiêu cười nói:

- Nhiều lần phiền toái Lô đại nhân như vậy, thật là xấu hổ.

Lô Đại Tượng cười ha ha vuốt râu:

- Có thể chế tạo kiếm, binh giáp, lưỡi dao cho quân cũng là vinh quang của thợ thủ công, tướng quân không cần phải khách khí như vậy đâu. Loại bội kiếm Minh Quang giáp này hàng năm không biết làm ra bao nhiêu bộ, nhưng nếu chính thức xưng là tinh phẩm chính là từ trong tay lão phu, Tướng quân yên tâm, việc lần này ta sẽ chỉnh sửa cận thận.

Tần Tiêu vui mừng tạ ơn, nói chuyện phiếm trong chốc lát liền dẫn Hình Trung Y Hình Trường Phong rời khỏi.

Lên xe ngựa, Hình Trường Phong cười nói:

- Tướng quân, lần trước chúng ta đến thì Lô Đại Tượng còn có thái độ kiêu căng, hiện tại thái độ có vẻ khẩn trương.

Tần Tiêu cười cười:

- Hắn là người muốn cầu cạnh ta nên tất nhiên thái độ phải như vậy. Nhưng mà Thất lão nhân cũng không dễ dàng, ngươi hãy đưa qua cho hắn ít ngân lượng đi, coi như là đáp tạ.

- Trường Phong hiểu rõ.

Tần Tiêu nghĩ nghĩ, hiện tại bên Tả Vệ Suất cũng không có quân vụ cùng đại sự gì quan trọng, chỉ đơn giản là có rất nhiều người tới bái kiến, thật phiền phức, không bằng trốn về nhà thuận tiên nói chuyện của Đức Phu cho Lý Long Cơ nghe, hiện tại khẳng định hắn đang chơi mạt chược cùng với Tiên Nhi. Vì vậy gọi xe ngựa chạy tới cửa Kim Quang.

Sau khi về đến nhà, Tần Tiêu vừa xuống xe ngựa liền nhìn thấy trong đại viện nhà mình có một nữ nhân đang nôn nóng đi qua đi lại, chân mày nhíu chặt cúi đầu suy tư, đây không phải là Bách Linh Phong Nhị nương sao?

Tần Tiêu vừa mới tiến vào cửa thì Phong Nhị nương liền vội vàng chào đón, hướng về phía Tần Tiêu quỳ xuống:

- Tần tướng quân, dân nữ Phong Nhị nương đợi ngài thật là cực khổ.

Tần Tiêu kêu nàng đứng dậy:

- Phong lão bản vội vàng tìm ta như vậy là có chuyện gì?

Phong Nhị nương lúng túng một lúc, ấp úng nói:

- Đây.... cũng không phải là đại sự gì cả. Chỉ là, trước đó không lâu tướng quân đã từng tìm ta hỏi tin tức, sau đó, trong triều đình liền xảy ra chuyên.... Dân nữ trái lo phải nghĩ cảm thấy việc này có lẽ là ta có liên quan đến Biên nhi, hơn nữa hiện tại trong triều đang thanh trừng hai bè đảng còn sót lại. Trong lòng dân nữ.... vô cùng e ngại cho nên tới.... thỉnh cầu tướng quân tha cho ta một mạng.

Dứt lời lại quỳ một gối xuống.

Tần Tiêu cười thầm trong lòng: A, cô không nói thì ta lại quên mất. Lúc trước Trương Xương Tông chính là nhờ vào hồng phúc của cô mới vào triều đình được. Việc này nếu như truy ra thì Phong Nhị nương nhất định chỉ có con đường chết.

Tần Tiêu hơi cười cười:

- Phong lão bản đứng lên đi. Những sự tình kia của cô, tuy rằng có chút quan hệ với hai người đó nhưng mà cũng không phải lại tội gì quá lớn. Dù sao thì ước nguyện ban đầu của cô cũng không khiến họ phạm tội. Hơn nữa....

Tần Tiêu giảm thấp thanh âm xuống:

- Cô có thể đi tìm Thái Bình công chúa cầu cứu mà, sao lại đi tìm một người nhỏ bé như ta chứ?

Phong Nhị nương chậm rãi đứng dậy, thấp giọng nói:

- Thực không dám giấu diếm, dân nữ đã từng đi tìm Thái Bình công chúa. Nhưng mà.... nhưng mà bởi vì hai người kia nên nàng vô cùng bất mãn với dân nữ, chưa nói hai câu đã đánh ta rồi, xong việc còn nói một câu bảo ta đến tìm ngài để cầu tình.... Bởi vì hai án tử đó, ban đầu chính là do ngài thẩm tra....

Tần Tiêu thầm nghĩ trong lòng: Thái Bình công chúa không che chở cho ngươi mà lại bảo đến tìm ta sao? Làm sao ta biết cô có giúp đỡ hai người kia làm chuyện thiếu đạo đức trái pháp luật hay không chứ?

Quay đầu suy nghĩ một chút, Phong Nhị nương này chuyên môn dẫn mối cho các hoàng tộc vương công nên mạng lưới quan hệ hẳn là rất mật thiết. Chỉ có điều, chuyện tình của nàng nhạy cảm như vậy, trong lúc mấu chốt lại không có người nhảy ra che chắn sao? A, ta có thể hỏi nàng một câu về chuyện Vi Đoàn?

Tần Tiêu gọi Phong Nhị nương vào trong hành lang, cho nàng ngồi xuống, bất động thanh sắc nhàn nhạt nói rằng:

- Phong lão bản, nói thật ta cũng không rõ ràng, cô cùng hai người kia rốt cuộc là có quan hệ như thế nào, có thầm giúp bọn hắn làm việc xấu hay không thì tạm thời cũng không biết. Nhưng mà hiện tại hai người đó đã bị giết, ta cũng không muốn có quá nhiều người bị giết vì có chút ít quan hệ. Ta cho cô một cơ hội, cô nên quý trọng nó.

Phong Nhị nương vội vàng nói:

- Xin tướng quân chỉ điểm sai lầm, dân nữ nhất định quý trọng cơ hội tướng quân giao cho.

- Tốt lắm, ta tìm cô để hỏi thăm về một người, một sự việc, nếu như cô trả lời thật thì rất tốt, tự nhiên có thể đem chuyện của cô từ lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

- Xin mời tướng quân nói! Dân nữ nhất định sẽ không gian dối nửa lời.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-456)


<