Vay nóng Tinvay

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 206

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 206: Để cho nữ hoàng chơi mạt chược
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

Hơn nữa, hiện tại nàng chuẩn bị thoái vị, thì có tử tôn Lý gia tới ép hỏi chuyện này. Thì cũng sẽ bị người làm ra hành động ngụ ý nói ra bất kính đối với tiên hoàng. Cho nên ta mới đến tìm ngươi, mời ngươi giúp ta nghĩ ra biện pháp.

Tà Tiêu cau mày suy nghĩ một hồi: - Chuyện này nói trắng ra là muốn từ miệng Vi Đoàn moi ra tin tức. Nhưng mà quan trọng chính là nàng ta biến đâu rồi, hiện tại có Vi thị cùng Vũ Tam Tư che chở. Xem ra, phải nghĩ ra kế sách vẹn toàn mới được.

- Nhưng mà đại ca à!

Lý Long Cơ biết Tần Tiêu cùng Thượng Quan Uyển Nhi có quan hệ không được bình thường, nên ở trước mặt nàng thì không kiêng kị xưng hô: - Huynh đệ có nói cũng vô ích, chuyện này cũng chỉ là việc nhỏ, sớm muộn gì cũng sẽ biết, cũng không có liên quan gì lớn. Ngàn vạn lần đừng vì chuyện này mà gây huyên náo lớn, đắc tội đến Vi thị cùng Vũ Tam Tư.

- Ta tất có chuẩn mực, ngươi cứ yên tâm đi.

Tần Tiêu tràn đầy tự tin cười cười, vỗ vỗ cánh tay Lý Long Cơ: - Mẫu thân của ngươi không phải mẫu thân của ta hay sao? Mà chuyện tìm mẫu thân là việc nghĩa kinh thiên động địa. Việc này, ta sẽ nghĩ ra biện pháp xử lý tốt.

Thượng Quan Uyển Nhi nói khẽ: - Cẩn thận một chút là tốt rồi. Hiện tại bên trong triều định, khẳng định sẽ vô cùng loạn. Hơi vô ý một chút, sẽ rước lấy phiền toái. Nếu không thì để ta, xem ra chỉ còn cách để ta tiến cung đến bên cạnh Võ Hoàng thôi, thứ nhất có tránh tị hiềm mang phiền toái đến cho ngươi, thứ hai cũng để xem có thể phát hiện ra một ít manh mối hữu dụng để trợ giúp điện hạ tìm kiếm di hài Đức phi đó.

Tần Tiêu nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi có thể sánh với hoa đào, thần sắc trên mặt hắn kiên định, chậm rãi khẽ gật đầu: - Được rồi, ngày mai ta liền hộ tống ngươi hồi cung, chỉ cần ngươi nói vì tránh loạn nên chạy ra khỏi cung, nên được ta cứu. Chỉ có điều, nếu ngươi đi lần này thì ba người các nàng sẽ thiếu một mình ngươi rồi?

Bỗng nhiên Lý Long Cơ mặt tươi như hoa: - Không liên quan tới ta nha!

Tần Tiêu cùng Thượng Quan Uyển Nhi đồng thời khinh bỉ hừ một tiếng, Tần Tiêu mắng: - Vừa rồi còn ra mấy phần bộ dáng hiếu tử, hiện tại đảo mắt một cái liền lộ ra nguyên hình rồi

Lý Long Cơ cười nói: - Chính sự là chính sự, chơi là chơi, hai người sao có thể nhầm lẫn như vậy được chứ! Đại ca, ta nhìn mạt chược hơi có hứng thú, chuyện đá cầu này trước hết cứ để đó đã, hiện giờ phải hiểu cách chơi thứ này cái đã rồi hãy nói sau, hắc hắc!

Tần Tiêu thở dài một hơi, lắc đầu: - Uyển Nhi, ta thật sự ngày càng không nỡ để ngươi đi. Ngươi xem, ngươi đi lần này, trên đời này liền thiếu đi một con bạc rồi.

Thượng Quan Uyển Nhi mở trừng hai mắt, phẫn nộ nói: - Còn có nguyên nhân nào khác nữa hay không?

- Khụ!

Lý Long Cơ cố ý ho một tiếng rồi nhanh chóng chạy, quay đầu lại ném một câu: - Ta tìm Tiên nhi lãnh giáo kỹ năng chơi bài, các ngươi cứ tiếp tục, tiếp tục!

Đợi Lý Long Cơ chạy thật xa, Thượng Quan Uyển Nhi thản nhiên nói: - Ta biết rõ, hiện giờ trong lòng của ngươi, chỉ có mỗi Tiên nhi mà thôi. Ta cũng không trách ngươi đâu... Chỉ huy vọng một đều, ngươi đừng quên ta là được.

- Làm gì có!

Tần Tiêu có chút xấu hổ cười nói: - Không có khả năng! Ta đã đáp ứng ngươi rồi mà, thêm một ít thời gian nữa, ta sẽ đón ngươi trở về.

Thượng Quan Uyển Nhi ưu thương lắc đầu: - Kỳ thật ta biết rõ, mặc kệ ta ở bên cạnh ngươi, nhưng vẫn không thể cùng ngươi gặp nhau, trong lòng ngươi nghĩ đến cái gì nhiều nhất, vĩnh viễn không thể nào là ta. Đây là một sự thật không có cách nào thay đổi được. Tuy rằng ta cũng rất yêu mến Tiên nhi, nhưng mà... Yêu chính là ích kỷ, ta càng thêm hy vọng, trong lòng ngươi nghĩ đến hơn một nửa là ta. Nhưng mà ngươi cứ yên tâm, ta cũng chỉ là nghĩ vậy thôi, hoặc nói cho cùng cũng chỉ là hy vọng xa rời mà thôi. Tiên nhi là nữ tử vô cùng tốt, đừng có nói là nam nhân, đến ngay cả ta cùng Mặc Y và Tử Địch, các nàng đều vô cùng yêu mến nàng ấy.

Trong nội tâm Tần Tiêu vừa mới căng thẳng một chút, hiện giờ cuối cũng trầm tĩnh lại: may quá may quá, cuối cùng Thượng Quan Uyển Nhi cũng là nữ tử biết thư đạt lễ, sẽ không giống với người đàn bà chanh chua đại náo hậu viện để tranh giành tình nhân.

- Ngươi cũng nên nói chuyện đi chứ!

Thượng Quan Uyển Nhi thẹn thùng dậm chân xuống đất - Sao lại giống với cái đầu gỗ vậy, chỉ để một mình ta nói chuyện là sao?

Tần Tiêu cười ngây ngô vài tiếng ha ha: - Không có gì để nói cả. Uyển Nhi, ta biết rõ tình ý của ngươi đối với ta, ta cũng sẽ không thấy thẹn đối với ngươi nữa. Cũng chỉ một câu nói kia, ngươi có thỏa mãn không?

Thượng Quan Uyển Nhi nghe xong, nhẹ nhàng tiến đến gần Tần Tiêu vài bước, chậm rãi dựa vào người hắn, rồi khẽ ngầng đầu lên, nhắm mắt lại.

Tần Tiêu cảm giác một hồi hương thơm tươi mát cùng với mùi thơm mê ngươi của cơ thể đang bay vào mũi hắn, không khỏi nhẹ nhàng ôm lấy nàng, khẽ hôn một cái ở trên môi nàng.

Âm thanh của Thương Quan Uyển Nhi như nỉ non: - Ta sẽ chờ ngươi, Tần đại ca. Một mực đợi ngươi.

Làm người giỏi cách che dấu tai mắt người ngoài thì sẽ bớt bị chỉ trỏ dòm ngó, Tần Tiêu lần đầu tiên ngồi trên một chiếc xe ngựa màn trướng rủ dài hơi bị phô trương, để Thượng Quan Uyển Nhi đội cái mạn che mặt mà cung nhân hay đeo lúc xuất hành, phủ dài rủ xuống tới cổ, lúc này mới yên tâm dẫn nàng đi về phía Hoàng thành.

Theo như quy củ của triều đình quy định, quan viên từ ngũ phẩm trở lên tam phẩm trở xuống, đều là ngồi trên chiếc xe hơi bị phô trương này. Thời điểm tiến vào Hoàng thành, cũng sẽ hiếm khi bị kiểm tra, Chỉ là bình thường Tần Tiêu không có thói quen ngồi xem mà luôn luôn cưỡi ngựa. Thủ thành vệ binh thấy là xe của đại thần, cũng không dám gặng hỏi gì nhiều, nhìn thoáng qua lệnh bài là liền cho vào thành, cuối cùng cũng bình yên vô sự vào cửa Chu Tước của Hoàng thành.

Tần Tiêu cũng không có dừng lại ở Đông Cung, mà trực tiếp dẫn Thượng Quan Uyển Nhi xuyên qua Cung Thái Cực, tiến tới Đại Minh Cung đi vào trước Trường Sinh Điện. Lúc này phụ trách phòng vệ chính là Vũ Lâm Vệ Kính Uẩn tướng quân, nhìn thấy Tần Tiêu từ phía xa liền chạy tới nghênh đón, cười ha hả:

- Tần tướng quân sao hôm nay có lòng như vậy, đến yết kiến Võ Hoàng phải không?

- Đúng vậy, Kính tướng quân cũng cực khổ quá rồi.

Tần Tiêu nói ứng phó:

- Võ Hoàng đối với ta ân trọng như núi, ta không thường yết kiến để hỏi thăm sức khỏe ngài, trong nội tâm của ta cũng không được thoải mái.

Kính Uẩn nhìn thoáng qua Thượng Quan Uyển Nhi đằng sau lưng Tần Tiêu một chút, nhìn xuôi theo cái mạn che mặt nhưng cũng không thấy rõ dung mạo, cố tình hỏi một câu:

- Tần tướng quân đến thăm Võ Hoàng, còn dẫn theo người nữa sao.

- A, là muội muội của ta. Lần trước cùng Võ Hoàng nói chuyện phiếm. Võ Hoàng có nói muốn gặp được nàng, vì vậy hôm nay ta liền dẫn nàng đi theo.

*****

Tần Tiêu cười mà như không cười nhìn Kính Uẩn:

- Thế nào, ngay cả ta mà Kính tướng quân cũng không tin được phải không? Chẳng lẽ lại nghĩ ta có toan tính mưu kế hay sao?

- Không dám, không dám!

Kính Uẩn liên tục chắp tay luôn miệng nói:

- Kính Uẩn cũng là vì chức trách mà thôi, theo thông lệ thì phải hỏi hai tiếng. Nếu người ngoài có hỏi, Kính Uẩn cũng có cái để mà trả lời. Không chậm trể Tần tướng quân nữa, mời vào Trường Sinh Điện!

Tần Tiêu khẽ cười nhạt:

- Đa tạ Kính tướng quân.

Dứt lời liền dẫn theo Thượng Quan Uyển Nhi đi đến cửa chính của Trường Sinh Điện.

Đi vào cửa chính vượt qua thêm vài cái cửa nữa, lúc này Thượng Quan Uyển Nhi mới thở dài một hơi. Liên tiếp nói nhỏ với Tần Tiêu:

- Không thể tưởng tượng được, hộ vệ bên người của Võ Hoàng lại cẩn mật nghiêm túc đến như vậy. Nếu không phải ngươi dẫn ta đến, thì sợ khó có thể vào được. Tình hình này, không phải cũng giống như đang bị giam lỏng hay sao? Aiz... Võ Hoàng mạnh mẽ cả đời, hiện tại lại bất lực chịu đựng như vậy, người cũng đã bảy tám chục tuổi rồi, cũng thật là đáng thương.

Tần Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu:

- Cái này phải gọi thế lực mất thì cũng như núi đổ, nhưng không có cách nào khác được. Cũng may người tiếp vị chính là con ruột của Võ Hoàng, cũng khá lịch sự tôn trọng nàng. Bằng không thì... được rồi không nói nữa. Nhanh đến tẩm cung của Võ Hoàng đi.

Bên ngoài tẩm cung, cũng có một ít Thiên Ngưu Vệ canh phòng, trong đó có một số người nhận ra Tần Tiêu, đều hành lễ với hắn. Tần Tiêu dựa theo lễ tiết, mời Thiên Ngưu Vệ đi vào thông báo, còn mình thì lẳng lặng đứng ở bên ngoài đợi.

Một lát sau, Tần Tiêu mới dẫn theo Thượng Quan Uyển Nhi đi vào trong tẩm cung, sau khi hành lễ, Thượng Quan Uyển Nhi nhìn thấy bộ dạng của Võ Tắc Thiên già nua cùng với tiều tụy, liền không nhịn được mà rơi lệ.

Tần Tiêu cũng phát hiện, hai ngày không gặp mặt, dường như Võ Hoàng càng ngày càng già đi. Cơ mặt cũng đã bắt đầu lỏng xuống, một hàng dài nếp nhăn.

Võ Tắc Thiên nhìn kỹ mấy lần, thì thào nói:

- Tần Tiêu. Đây là... Uyển Nhi sao?

Thượng Quan Uyển Nhi quỳ trên mặt đất không chịu đứng dậy, kích động gật đầu"

- Bệ hạ, đúng là Uyển Nhi!

Võ Tắc Thiên cao hứng gật đầu:

- Thật sự là Uyển Nhi rồi, thật tốt quá! Mau đứng lên đi, đến bên cạnh trẫm, để cho trẫm nhìn ngươi thật kỹ xem nào. Những ngày này, ngươi đã đi đâu vậy? Trẫm một mực lo lắng ngươi đã xảy ra chuyện gì rồi chứ, đang chuẩn bị sai người tìm ngươi khắp nơi đây!

Thượng Quan Uyển Nhi quỵ đến bên cạnh chân của Võ Tắc Thiên, khẽ dựa vào trên đùi nàng:

- Bệ hạ, Uyển Nhi cũng muốn gặp ngài... Uyển Nhi không có xảy ra chuyện gì, tại thời điểm trong nội cung náo loạn, Uyển Nhi gặp phải loạn binh, may mà được Tần tướng quân cứu. Hiện tại Uyển Nhi đã trở lại, có thể tiếp tục hầu hạ bệ hạ rồi.

Võ Tắc Thiên trìu mến vuốt đầu Thượng Quan Uyển Nhi, khẽ thở dài một hơi:

- Tiểu hài tử này.... đã rời cung rồi, tại sao còn muốn trở về chứ?

Dứt lời giương mắt nhìn vào Tần Tiêu, có chút cười cười:

- Đi theo bên người Tần tướng quân không phải là tốt hơn nhiều lần hơn là đi lão thái bà ta hay sao?

Tần Tiêu vội vàng chắp tay trả lời:

- Tần Tiêu không dám... Thượng Quan đại nhân một lòng nhớ bệ hạ, vì vậy thần liền dẫn nàng trở về đây.

Thượng Quan Uyển Nhi cũng nhanh chóng nói:

- Bệ hạ, Uyển Nhi chính xác cũng nghĩ không muốn hồi cung, nhưng mà Uyển Nhi lại nhớ tới bệ hạ, vì vậy tình nguyện trở về hầu hạ bệ hạ. Hiện tại bên cạnh bệ hạ cũng không còn vài người tâm phúc, Uyển Nhi sao có thể rời đi lúc này được cơ chứ?

- Tốt... Tốt lắm!

Võ Tắc Thiên vỗ nhè nhẹ lên đầu Thượng Quan Uyển Nhi:

- Đứng lên đi, hài tử ngoan. Không thể tưởng tượng được, đến hôm nay, ta thất thế rồi mà vẫn còn có người chịu trở về giúp ta. Phần tâm ý này của các ngươi, ta quả thực rất cảm kích. Còn nữa, Tần Tiêu... ta biết ngươi cùng Uyển Nhi trong lúc đó cũng đã sinh ra tình cảm, ngươi quả thực an tâm chịu đưa nàng đến bên cạnh của ta hay sao?

Trong lòng Tần Tiêu bỗng nhiên ớn lạnh: Thật sự là lợi hại! Quả nhiên cái gì cũng không thể gạt được bà ấy nha! Vì vậy cười xấu hổi nói:

- Bệ hạ, Uyển Nhi chính là vì hầu hạ bệ hạ mà lớn lên. Chuyện tình nữ nhi giữa chúng ta cũng chỉ là việc nhỏ, cũng không đáng nhắc đến.

Võ Tắc Thiên ha ha cười khẽ lắc đầu:

- Tên Tiểu hoạt đầu nhà ngươi, ngươi nghĩ rằng ta già nên thật sự hồ đồ rồi sao, tưởng ta không rõ dụng ý của ngươi hay sao? Ngươi yên tâm đi, tháng mười hai này, tính ra còn bốn ngày nữa, ta liền chuyển ngôi vị hoàng đế cho thái tử, rồi chuyển đến sống ở Thượng Dương Cung ở Lạc Dương. Đến lúc đó, ta sẽ đưa Uyển Nhi theo bên cạnh, ta cam đam không làm mất một sợi tóc nào trên người nàng. Chừng nào ngươi là nhân vật quan trọng thì đến Lạc Dương tìm ta. Như vậy, ngươi có cảm thấy hài lòng hay chưa?

Tần Tiêu giống như đang làm trộm đồ mà bị người ta bắt ngay tại chỗ, cười hắc hắc:

- Đa tạ bệ hạ... Thần không dám khi quân đưa Uyển Nhi về bên cạnh bệ hạ, chính xác là có ý như vậy. Chỉ có điều, Uyển Nhi nhớ tới bệ hạ là sự thật, thần không dám nói bừa đâu.

Thượng Quan Uyển Nhi vừa mới đứng lên, ngay lập tức mắc cỡ cúi đầu, không hề nói một tiếng nào.

Khuôn mặt Võ Tắc Thiên vẫn tươi cười như cũ:

- Được rồi, việc này cũng không cần phải giải thích nữa đâu. Uyển Nhi ở bên cạnh ta cũng đã nhiều năm như vậy rồi, nàng đối với ta có cảm tình gì chẳng lẽ ta lại không rõ hay sao? Ta cũng đã từng đưa nàng làm mấy công văn mệnh lệnh, bởi vậy một số người trong triều cũng muốn kéo xuống núi cũng là chuyện khó có thể tránh khỏi. Có thể nàng vô tội, chỉ là thay ta làm vài việc mà thôi. Việc này do ta dựng lên, tự nhiên ta cũng sẽ giải quyết nó một cách chu đáo. Nhưng mà, Tần Tiêu, nếu ngươi không có bản lãnh bảo hộ nàng, thì đừng đến Thượng Dương Cung tìm ta. Ngươi cần phải nhớ kỹ đều đó!

Tần Tiêu chắp tay cười nói:

- Vâng, bệ hạ! Sau ngày hôm nay thần sẽ về khổ luyện bản lãnh!

Một câu nói nàng chọc cho Võ Tắc Thiên cùng Thượng Quan Uyển đều nở nụ cười, Võ Tắc Thiên nói:

- Uyển Nhi, ta cũng đã sớm nói qua, có một gã sai vặt còn lão luyện hơn cả sư phụ hắn nữa, miệng nói năng ngọt xớt. Được rồi, ngươi chịu đến thăm ta, cũng khiến ta rất vui vẻ rồi. Mấy ngày gần đây khẳng định ngươi có rất nhiều chuyện để xử lý phải không? Như vậy ta không giữ ngươi lại nữa. Đi đi.

- Vâng. Bệ hạ.

A, đợi một chút.

Thượng Quan Uyển Nhi tiến lên một bước gọi Tần Tiêu lại, thấp giọng nói:

- Ngươi mau đi đến Tương Tác Giam, tìm Hầu Tẩy kia, nói hắn làm tiếp một bộ mạt chược rồi đem đến nơi đây, ta cùng Võ Hoàng chơi.

Tần Tiêu nở nụ cười tỏa nắng một tiếng, gật gật đầu:

- Được rồi, may bệ hạ cũng có chút nhàn rỗi, vừa lúc đánh mạt chược tiêu khiển cũng được. Nhưng mà ngươi cũng đừng dùng thứ này, để lấy hết tiền của người trong cung đó!

- Toàn là nói bậy không hà. Mau đi đi.

*****

Thượng Quan Uyển Nhi tức giận trừng mắt nhìn Tần Tiêu một cái, sau đó thấp giọng nói uyển chuyển:

- Đừng có để ta đợi lâu quá nha...

Võ Tắc Thiên làm như không thấy nằm xuống, thì thào:

- Già rồi, ta thật sự là già rồi... Lại muốn ngủ rồi.

Tần Tiêu ra Trường Sinh Điện, cố ý đi tìm Kính Uẩn, nói với hắn hai câu, nói trong chốc lát sẽ có người đem mạt chược đến, sau đó lại gọi Hình Trường Phong đi theo xe đến Tương Tác Giam một chuyến, còn bản thân thì đi tới Thượng thư. Diêu Sùng là Lại bộ thượng thư, đối với chuyện trong nội cung hết sức quen thuộc cùng hiểu rõ, hơn nữa có thể tìm hắn rất dễ. Ở các bộ đảm nhiệm chức vụ là Trương Giản Chi cùng Đường Hưu Cảnh, bình thường chỗ kia người thường không được vào, còn phải cầu kiến thông báo hơi phiền toái một chút.

Vận khí cũng còn tốt chán, vừa lúc Diêu Sùng đang có việc tại Lại bộ, nên trùng hợp gặp được. Diêu Sùng vui mừng nhìn thấy Tần Tiêu:

- Tần tướng quân nha, mấy ngày nay đều không có nhìn thấy ngươi, ngươi có việc gì bận rộn hả?

Tần Tiêu cười nói:

- Ta đi chơi bời lêu lổng xung quanh vài ngày thôi, cái gì cũng không có làm. Đúng rồi Diêu đại nhân, hôm nay ta cố ý tới tìm ngươi làm chậm trễ thời gian quý báu của ngươi một chút để thỉnh giáo ngươi mấy vấn đề.

- Hả?

Diêu Sùng ngạc nhiên nói:

- Tần tướng quân nói cho ta nghe một chút, xem ta có thể đến giúp ngươi được hay không.

- Là như vầy...

Tần Tiêu ép thanh âm nhỏ xuống:

- Mấy năm trước, Tằng Vi đế vương Tương Vương, hắn có một hoàng hậu cùng phi tử bị Võ Hoàng xử tử, việc này ngài có biết hay không?

Diêu Sùng hơi run lên một cái, thấp giọng nói:

- Thật đúng là có việc này, trong triều cũng mấy người ở lúc đó, không có người nào là không biết. Chính là không ai dám nhắc tới chuyện này. Tần tướng quân có chuyện gì hay sao mà đi hỏi việc này vậy?

Tần Tiêu cười nhẹ một tiếng, sau đó nói cho Diêu Sùng biết chuyện Lý Long Cơ nhờ ta van ngươi tìm kiếm thi hài Đức phi cho hắn.

Diêu Sùng nhíu lông mày lại, hơi lắc đầu:

- Tần tướng quân, nếu chuyện này đúng như lời ngươi nói, hiện tại người duy nhất biết chuyện này chỉ có Võ Hoàng và Vi Đoàn. Nhưng mà hai người này cũng không thể trực tiếp đến hỏi được. Nhưng mà, nếu như vận khí của ngươi tốt, tìm hồ sơ ở trong nội cung, xem có khả năng ghi lại chuyện này hay không. Hôm nay Thái tử vừa mới thăng chức Chung Thiệu Kinh làm "Tổng giám Vườn ngự uyển", tất cả công văn hay hồ sơ mật ở trong nội cung đều do hắn phụ hắn bảo quản. Người này ngươi có biết hay không?

- Tổng giám Chung Thiệu Kinh ở Vườn ngự uyển sao? Đó không phải là Đại tổng quản của Hoàng thành hay sao?

Tần Tiêu lắc đầu:

- Nhưng mà ta không có biết hắn.

Diêu Sùng cười cười:

- Thời gian ngươi vào triều hơi ngắn, không biết nội vụ đại thần cũng là chuyện thường tình. Tên Chung Thiệu Kinh này cũng không có đơn giản đâu, nhưng hắn là thái phó Ngụy Quốc của thời kỳ Tam Quốc, hắn là cháu chắt của danh gia Chung Diêu đã viết ra 17 thư pháp. Thuở nhỏ cuộc sống của hắn hơi nghèo khổ, nhưng mà vì cần cù tiết kiệm chăm chỉ hiếu học, cũng có tài danh ở Giang Nam. Hơn nữa hắn còn biết viết rất nhiều chữ, có thể sánh vai với thế tổ Chung Diêu ở khoảng thư pháp, được người đời xưng tụng là "Thư gia song tuyệt". Mấy năm trước, được Binh Bộ Thượng thư Bùi Hành Kiệm tiến cử làm chức văn thư chấp bút ở trong cung, cho tới bây giờ, bảng cửa bảng hiệu ở trong cung, hay tất cả các câu đối đều là do hắn viết, rất được Thái tử coi trọng. Ngày hôm qua lúc chúng ta nghị sự, Thái tử liền cử hắn từ văn chức bát phẩm thăng lên thành Tổng giám Vườn ngự uyển tam phẩm, thành Đại tổng quản ở trong nội cung.

Tần Tiêu gật đầu tán thưởng nói:

- Xem ra, cũng là một đại nhân vật. Diêu đại nhân, chiếu theo ý ngài, ta nên đi hắn phải không?

Diêu Sùng cười cười:

- Nói thật, chuyện này, hẳn cũng không có ai dám ghi lại. Nhưng mà, ôm thêm một tia hy vọng đi gặp hắn đi. Hiện tại người này ở Hoằng Văn quán, cũng có vài phần giao tình với ta. Ngươi nói là ta mời ngươi tới, hắn sẽ cho ngươi biết rõ chuyện năm đó.

Tần Tiêu đứng dậy bái biệt Diêu Sùng, lập tức cưỡi ngựa không ngừng chạy tới Hoằng Văn quán.

Thời điểm nhìn thấy Chung Thiệu Kinh, là một nam nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi, làm cho Tần Tiêu cảm giác như đang tắm gió xuân. Nhìn tướng mạo chính là thanh tú nhưng không mất đi không khí mạnh mẽ, nhã nhặn nho nhã, không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhìn rất có phong độ.

Tần Tiêu thông báo tính danh, Chung Thiệu Kinh gợn sóng không sợ hãi nói:

- Hóa ra Tần tướng quân, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Không biết Tần Tiêu tới tìm ta có gì muốn nhờ.

Tần Tiêu nói rằng:

- Tần Tiêu được người ta nhờ vả, muốn biết chuyện cũ năm xưa. Nghe Diêu Sùng Diêu đại nhân chỉ điểm, nên có ý thỉnh giáo Chung đại nhân.

Chung Thiệu Kinh có chút cười cười:

- Thỉnh giáo thì không dám. Đã là do Diêu đại nhân chỉ dẫn tướng quân tới đây, tướng quân có chuyện gì thì cứ hỏi thẳng, ta nhất định sẽ nói ra sự thật.

Tần Tiêu không hề khách khí, hỏi thẳng chuyện của Hoàng hậu cùng Đức phi.

Chung Thiệu Kinh vùi đầu suy tư một hồi rồi chậm rãi lắc đầu:

- Tần tướng quân, xin thứ cho ta nhiều lời. Việc này, ta chỉ sợ ngay cả Võ Hoàng cũng chưa chắc biết rõ tình hình cụ thể và tỉ mỉ ra sao, người duy nhất biết chuyện này chỉ có Vi Đoàn mà thôi. Tướng quân ngài ngẫm lại đi, Võ Hoàng chỉ phụ trách hạ lệnh, còn sự tình diễn ra như thế nào, lão nhân gia sẽ không quản được. Hơn nữa việc nhỏ này, nàng cũng không ghi ở trong lòng đâu. Ngược lại chỉ sợ Vi Đoàn kia, mới là người chấp hành giám sát. Thời gian ta ở trong cung cũng coi như cũng lâu, nhưng mà chuyện này, ta biết tin tức cũng không quá nhiều. Trong Hoằng Văn quán, ta quả quyết cũng không có tư liệu về chuyện này đâu, về điểm này xin tướng quân tin tưởng ở ta.

Tần Tiêu buồn bực thở dài một hơi:

- Xem ra, nếu muốn tra ra việc này, chỉ còn biện pháp duy nhất là đi tìm Vi Đoàn sao?

Chung Thiệu Kinh vuốt vài đám râu ít ỏi ở dưới hàm, cười bí hiểm:

- Vẫn không nên tìm thì tốt hơn. Vì hài cốt người chết mà liên lụy đến người sống phải chịu tội, không có lời đâu.

Tần Tiêu tự nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Chung Thiệu Kinh, đồng thời trong nội tâm đối với hắn cũng sinh ra mốt chút cảm kích, chắp tay nói:

- Đa tạ Chung đại nhân đã nhắc nhở, ta sẽ chú ý.

Chung Thiệu Kinh cười nói:

- Tướng quân không cần phải khách khí như thế. Ta mặc dù chỉ là cung quan tam phẩm, nhưng so với uy danh của Tần tướng quân, cũng chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi. Sự tích hiển hách của tướng quân, khiến một kẻ thư sinh ta đây, như sấm bên tai, cảm thấy vô cùng kính nể.

Tần Tiêu cười ha ha nói:

- Chung đại nhân quá mức khiêm tốn rồi. Học vấn của ngươi, Tần Tiêu ta làm sao có thể bì kịp được chứ? Được rồi, cũng biết một chút về chuyện này, ta cũng không quấy Chung đại nhân nữa, Tần Tiêu cáo từ.

Chung Thiệu Kinh đứng dậy tiễn khách:

- Tần tướng quân đi thong thả.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-456)


<