← Hồi 202 | Hồi 204 → |
Ta dù có quyền có thế cỡ nào đi nữa thì cũng chỉ là thần tử, làm sao vượt qua được loại sủng nữ hoàng thất như nàng ta? Một cánh tay còm thì làm sao bẻ được chân người. hiện tại xem ra dùng địa vị và quyền lực của ta, cho dù không có nguy cơ gì lớn thì nháo tới nháo lui cũng đủ mệt chết rồi.... chuyện này, thật đúng là chuyện cấp bách phải giải quyết ngay!
Đúng lúc này, Lý Long Cơ một đường đi thẳng tới chỗ hai người, tới trước mắt hai người mới giả vờ giả vịt thi lễ một cái:
-Ơ kìa, đây không phải là thái tử sao, thần thất lễ!
Lý Trọng Tuấn bĩu môi hừ lạnh một tiếng, học theo bộ dạng của Lý Long Cơ đáp lễ lại:
-Ta còn tưởng là ai chứ, hóa ra là Sở vương điện hạ, thất lễ thất lễ!
Toàn thân Tần Tiêu không khỏi nổi đầy da gà:
-Thái tử, Sở vương, hai người các ngươi đúng là đủ chua rồi. A Man, ngươi thế nào mà lại biến thành Sở Vương rồi thế?
Hai tên vương gia cười to một hồi, Lý Trọng Tuấn mới nói:
-A Man tuy là cự tuyệt chuyện mwor phủ phong ấp, nhưng chuyện phong hào này nói thế nào cũng không thể xưng hô kiểu vừa nghe đã biết như Quận vương lúc trước được, vậy nên phụ vương ta liền định phong cho hắn làm Sở Vương. Không quan trọng gì cả, đối với chúng ta mà nói thì hắn vẫn là A Man trước kia.
Lý Long Cơ cười nói:
-Hai vị huynh trưởng đều là người bận rộn, như thế nào lại rãnh rối tới quý phủ của tiểu đệ thế này?
Lý Trọng Tuấn tương hắn một cú:
-Xem ngươi nói mấy lời chói tai này mà cũng không ngại khó nghe! Thế nào hả, không có chuyện gì thì bọn ta không thể tới đây được à? Nói cho ngươi biết đây, hôm nay bọn ta chính là để ăn chực uống ké của nhà ngươi đấy!
-Ha ha!
Lý Long Cơ cười ha hả,
-Được lắm! Không phải chỉ là thêm hai đôi đũa thôi sao! Vừa đúng lúc mấy vị huynh đệ của ta hôm nay cũng đều tới đây cả, chính là tới chơi banh đấy, lần trước ở Bách Linh Lung ngươi có nói cho ta biết sơ sơ về cách chơi, ta vẫn còn chưa hiểu lắm. hôm nay vừa hay, ngươi cũng tới đây, tự mình dạy bọn ta đá đi!
-Được thôi!
Tần Tiêu cũng tâm huyết dâng trào, làm bộ muốn cởi bỏ khôi giáp trên người, nhưng giữa chừng lại giật mình:
-Ta còn phải tới đông cung canh gác nữa! Ta không phải vương gia như các ngươi, chuyện gì cũng vung tay bỏ mặc thỏa sức chơi đùa, ta là người làm công nha!
-Người làm công?
Hai người sững sờ một chút, chẳng hiểu gì hết. Lý Trọng Tuấn vỗ tay Tần Tiêu nói:
-Còn canh gác cái rắm gì nữa! Lần này triều đình hỗn loạn như nồi cháo heo, tất cả mọi chuyện đều do tam đại viên lão cùng các trọng thần thương lượng giải quyết, ngươi chen chân vào thì làm được gì? Huấn luyện? Đừng có giỡn! nhiều phó soái, lang tướng như vậy mà chuyện gì cũng cần ngươi nhúng tay vào thì cần bọn họ làm gì nữa? TRận cầu này ngươi cứ an tâm mà chơi, cố sức mà chơi! Chơi tới ngày thái tử đăng cơ thì ngươi lại chuẩn bị tới ngồi trong đại đường Bắc Nha mà hô mưa gọi gió đi!
Tần Tiêu nhếch môi cười nói:
-Làm như vậy có ổn không đấy? Nói thế nào thì mỗi ngày cũng nên tới chiêm sự phủ báo danh cho có thì mới được.
-Báo danh?
Lý Trọng Tuấn khịt mũi, hừ lạnh một tiếng:
-Còn báo 'cọng lông' ấy (Báo danh - Họa mão, thời xưa quan lại hay tới báo danh vào thời mão, bạn này chơi chữ nói thành Họa Mao - Báo Lông)! Mấy tên thái giám chiêm sự kia bây giờ mà nhìn thấy ngươi thì không chừng còn nằm bẹp xuống đất gọi ngươi một tiếng ông nội. Ngươi không tới đó báo danh lẽ nào bọn họ dám bép xép gì sao, trừ phi là không muốn làm tiếp!
-Báo lông? Nói rất hay, nói rất hay! Câu này ta rất thích nghe!
Tần Tiêu cười ha hả,
-Ta nói trước nha, ta mà biến thành hư hỏng đều là do các ngươi dạy cả đấy! đi thôi, chơi thì chơi, mặc kệ mấy chuyện khác, còn có ai chưa biết chơi trò này không? Ngày mai ta liền gọi vài huynh đệ tả vệ tới, chia đội ra đá, chúng ta thi đấu một trận chính quy!
Lý Long Cơ vừa nghe liền trợn mắt:
-Thi đấu? Thi 'cộng lông' ấy! đá banh với mấy tên tả vệ đặc chủng doanh hệt như hung thần của ngươi ầy à? Ta thà không đá còn hơn! Vạn nhất ăn một cú 'phi xẻng' của bọn họ thì chân ta khỏi mơ tới chuyện lành lặn nữa!
Ba người cùng cười lớn, đi lại về phía đình nghỉ mát.
Lý Long Cơ khẽ huých Tần Tiêu, đổi lại giọng điệu đứng đắn, thấp giọng nói:
-Đại ca, lần này ngươi dương danh lập vạn, thăng quan tiến chức, thậm chí có thể nói là một bước lên trời, tiểu đệ quả thực rất vui mừng. Bất quá có lời này vẫn phải nói, ngày có lúc sáng lúc tối, trăng có khi tròn khi khuyết, phàm là làm gì, cũng phải nên chú ý điệu thấp một chút thì hơn!
Tần Tiêu nháy mắt nhìn Lý Long Cơ mấy cái, khẽ gật đầu:
-A Man nói rất đúng.... Mấy chuyện này, ta nhất định sẽ chú ý.
Lý Trọng Tuấn tò mò quay đầu lại hỏi:
-Hai người các ngươi to nhỏ xầm xì chuyện gì đó?
-Nói cọng lông!
Hai người trăm miệng một lời.
Trong lương đình, Tương Vương Lý Đán đang mặc y phục thường ngày, nhìn thấy Lý Trọng Tuấn và Tần Tiêu đi tới thì đứng dậy mỉm cười:
-Trọng Tuấn, Tần Tiêu, các người tới rồi sao, mau ngồi xuống đi, trời nóng quá!
Lời nói và cử chỉ kia cũng giống như lão trượng một nhà bình thường nào đó nói với con cháu của mình. Mấy vị vương gia khác cũng đều đứng dậy:
-Chào Vệ Vương điện hạ, chào Tần tướng quấn!
Tần Tiêu và Lý Trọng Tuấn đáp lễ từng cái xong thì ngồi xuống không chút khách khí. Lý Đán phẩy tay, gọi một tên hạ nhân tới:
-Có khách quý tới chơi, mau phân phó cho đầu bếp trong phủ A Man, hôm nay thiết yến đãi khách, có rượu hay thức ăn gì ngon cũng đừng có giấu, đem ra đây hết cho ta. Ta biết rõ là trong nhà tên tiểu tử A Man này có giấu rượu ngon! Hôm nay coi như được hưởng sái Vệ Vương và Tần Tướng Quân, ha ha!
Lý Long Cơ cười nói:
-Cha, ta là kẻ nhỏ mọn như vậy sao?
Đám người Lý Hiến và Lý Thành Nghĩa đều nháo nhào:
-Phụ vương dẫn đầu bắt chẹt thế này, A Man hôm nay xem ra phải mất không ít máu rồi!
Mọi người cùng nhau cười ồ lên, Lý Long Cơ bất đắc dĩ đành khoát tay áo:
-Được rồi, được rồi, coi như ta sợ các người được chưa? Người đâu, đào mấy hủ rượu bồ đào chôn ở chỗ ủ rượu tới đây cho ta, hôm nay dứt khoát là phải uống cho bằng hết, đỡ phải bị tất cả mọi người nhớ thường.
Lý Đán sờ râu cười nói:
-A Man, ngươi nói với ta, trò đá banh này là Tần Tiêu dạy ngươi chơi, mấy người chúng ta chơi mấy ngày rồi mà cũng chưa rõ đầu cua tai nheo thế nào. Bây giờ sư phụ đã tới đây rồi, còn không mau mời người chỉ cho rõ đi?
Lý Long Cơ vừa nghe xong thì chợt nhớ ra:
-Cha nói đúng lắm! Tần đại soái, còn không mau chỉ cho rõ đi?
Tần Tiêu cười ha hả, cởi bộ khôi giáp trên người để xuống bàn:
-Đi thôi! A Man, chúng ta qua sân bóng bên kia, đá vài trận cho đã!
-Ta cũng đi!
Lý Thành Nghĩa cởi bỏ cẩm bào ngọc đái trên người xuống rồi chạy theo ra sân bóng.
Lý Long Cơ gọi cả mấy tên hạ nhân và thái giám cùng đá banh với hắn mấy ngày nay tới, nhất tề chụm thành một vòng, coi Tần Tiêu dạy cách chơi.
*****
Tần Tiêu cầm trái banh không được trong lắm kia lên ước lượng một lúc:
-Đây là kiểu banh gì đây? Sao lại màu mè đủ hết thế này, lại còn méo mó không đủ tròn, không đủ đàn hồi nữa.
Lý Long Cơ khụ khụ hai tiếng. thấp giọng nói:
-Bách Linh Lung làm ra đó, mấy loại khác còn kém hơn cái này nhiều. Còn đàn hồi ấy à... bên ngoài bọc thêm vải bố với da, bên trong thổi khí với nước tiểu....
Tần Tiêu ghê tởm ném trái banh xuống đất:
-Cho cả nước tiểu vào.... Sao các ngươi lại chơi loại banh này/.
Lý Long Cơ thoáng sửng sốt:
-Bây giờ, mặc kệ là chỗ nào cũng đều chơi loại cầu này nha! Cái này của ta coi như là được gia công hoàn mỹ lắm rồi đấy!
-Quên đi!
Tần Tiêu liếc qua 'trái banh' tuyệt không giống banh chút nào kia,
-Ngày mai ta tự mình làm banh, tiện thể làm luôn một ống có thể dùng để thổi phồng, giao cho ngươi tìm người làm, ha ha hiện tại thì kệ đi. Cứ chơi trước đã. Ừm, quy tắc đại khái chắc các người cũng biết rồi chứ gì? Trước tiên đá thử cho ta coi chút đã, có chỗ nào không đúng thì ta sẽ sửa cho. Ta làm trọng tài, a ách, không có còi rồi, lấy một cái mặt đồng tới đây đi, ta gõ lên một cái thì chứng tỏ là có người phạm quy hay sai luật, cần phải dừng lại. mọi người đã rõ cả chưa?
Đám người Lý Long Cơ đều nửa hiểu nửa không mà đạt đầu. vì vậy, Lý Long Cơ và Lý Thành Nghĩa đều dẫn theo một nhóm ngươi chia ra làm hai đội, vừa hay mỗi bên đủ mười một người, một người thủ môn.
Lúc sắp bắt đầu, hai nhóm người đứng ở giữa sân, ai cũng không động đậy. Chính là đợi tới lúc Tần Tiêu ném banh ra. Tần Tiêu bất giác cảm thấy buồn cười, đi tới giữa bọn họ:
-Hậu vệ thì đứng ở giữa sân, tiền vệ thì phải đứng ở chỗ này....
Nói một thôi một hồi xong, mọi người cuối cùng hiểu rõ một điều, vị trí khác nhau thì phải chia ra đứng ở mỗi chỗ khác nhau trên sân, chính là theo đội hình 442 tiêu chuẩn.
Tần Tiêu thầm nghĩa, tung đồng xu để xem ai phát banh trước thì cứ miễn đi đã, đừng làm phức tạp quá. Vì vậy liền ném banh vào trong sân, ngoắc tay nói với Lý Long Cơ:
-Bên Lâm Truy Vương được quyền phát banh trước, rồi, đá được rồi.
Lý Long Cơ vui vẻ ra mặt đi tới trước trái banh, còn lắc lắc chân thử khí lực, gầm nhẹ một tiếng, liền chạy nước rút về phía trái banh, đá mạnh một cước!....
Trái banh da nhẹ bẫng kia bị một cước đầy uy mãnh của hắn sút trúng liền lướt trên mặt cỏ, sau đó bay thẳng lên trời! bay hơn nửa ngày mới 'bịch bịch' một tiếng, rơi xuống trên mái lương đình, vang ên một trận tiếng rơi vỡ.
Mấy tên hạ nhân thái giám kia cùng kêu lên ủng hộ:
-Điện hạ hảo cước pháp. Hảo lực đạo!
Tần Tiêu đần mặt giật mình:
-Tốt cọng lông chứ tốt! Đây là đá banh chứ không phải thi ném banh, có biết không hả?
Lý Long Cơ đang vô cùng đắc ý, bị Tần Tiêu dội ngay một thùng nước lạnh lên đầu:
-Thế là thế nào? Đá như vậy không đúng à? Mấy ngày hôm nay bọn ta đều đá như vậy mà, dùng sức đá, ai đá cao nhất thì người đó lợi hại nhất!
-Chơi theo kiểu của ngươi thì còn cần hai cái cầu môn làm gì nữa hả? thật là.... Ngươi là tiền vệ, hẳn là trước tiên phải cướp banh, chuyền về cho hậu vệ đứng ở giữa sân, sau đó.... Khụ, tiếp tục chậm rãi tìm kiếm chiến cơ, tranh thủ công phá khung thành của đối phương mới đúng. Ta sớm không phải đã nói với các ngươi rồi sao?
Lý Long Cơ phảng phất như bừng tỉnh đại ngộ, gật gù:
-Rõ rồi! làm lại thôi!
Tần Tiêu gõ mặt đồng một cái, kêu lên:
-Bắt đầu!
Lý Long Cơ lúc này đã có kinh nghiệm, đá một cước chuyền banh về cho tên nô bộc đứng ở phía sau, sau đó vội vàng kêu lên:
-Mau chuyền banh lại cho ta đi!
Tên nô bộc kia nào dám chậm trễ, vội vàng đá một cước chuyền lại, nhưng lại lệch mất trọng tâm, hét lên một tiếng 'ai nha' thảm tiết rồi ngã cái phịch trên mặt đất, ngay cả quả banh cũng quay tròn lượn sang một bên. Mọi người bật cười ha hả, Lý Long Cơ oán hận mắng:
-Ngu xuẩn! Gỗ mục đúng là không thể khắc mà!
Sau đó liền tự mình chạy tới chỗ trái banh, một bên đưa mắt nhìn cầu môn, một bên cung chân.
Tần Tiêu vội vàng gõ một cái, la lên gọi hắn lại:
-Ngươi muốn làm gì vậy? Phải chậm rãi dắt bóng tới phía trước, hoặc là chạy nhanh đẩy mạnh, còn phải phối hợp với đồng đội nữa!
-A!
Lý Long Cơ cũng coi như có chút ngộ tính, nhẹ nhàng chuyền banh cho một tên người hầu ở bên cạnh:
-Ngươi giữ banh trước đi, ta chạy tới trước một đoạn rồi ngươi hẵng chuyền cho ta!
Tần Tiêu cười ha hả:
-đúng rồi đúng rồi, chính là như vậy! cần phải phối hợp với đồng đội để tiến công như vậy đấy!
Lần này giống như không phạm sai lầm nào, banh thuận lợi chuyền tới dưới chân Lý Long Cơ, hắn đắc ý vô cùng cười to một tiếng, đá banh lên một cái rồi lập tức đuổi theo.
Chính là, vấn đề mới lại xuất hiện.
Người bên phía Lý Thành Nghĩa, chính là đứng đực ra tại chỗ nhìn một mình Lý Long Cơ độc diễn, mỗi người ngây ra như phỗng, căn bản chẳng nhúc nhích tí nào.
Tần Tiêu đúng thật là sở khóc dở cười, la lớn:
-Hằng Vương điện hạ, bảo thủ hạ của ngươi chạy lên cướp banh đi chứ! Bằng không bị A Man đá banh vào một trái là coi như các người thua đó!
-A? Được! ikienthuc
Lý Thành Nghĩa lớn tiếng trả lời:
-Chính là... cướp thế nào đây?
Tần Tiêu đau khổ lắc đầu, chỉ tiếc rèn sắt không kịp mà hô lên:
-Tùy ngươi thôi! Dù sao đi nữa thì phải cản hắn lại, không thể để cho hắn đột phá phòng tuyến của các ngươi!
-À....
Lý Thành Nghĩa vội vàng đuổi theo Lý Long Cơ, vất vả lắm mới đuổi kịp, giag hai tay ra đứng thở hổn hển trước mặt Lý Long Cơ:
-A.... A Man, ngươi đừng có chạy nhanh như vậy chứ, ta đuổi theo mệt muốn chết rồi đây! Mau đưa banh đây cho ta đá một lát đi!
Tần Tiêu thiếu chút nữa ngã dập mặt xuống đất, làm gì có ai đi giành banh kiểu đó chứ?
Lý Long Cơ cười to một tiếng:
-Ngươi đần quá! Bây giờ cũng giống như hai quân đang giao chiến, làm gì có chuyện dễ dàng chắp tay nhường phần thắng cho người khác như thế được? Muốn thì dùng chính bản lãnh của mình tới mà đoạt đi!
Dứt lời liền đạp một cước, dắt banh chạy.
Lý Thành Nghĩa hai tay chống đầu gối thở gấp, không thẳng eo dậy nổi, kêu lên với bọn thái giám đứng đằng sau:
-Còn không mau cản hắn lại đi!
Đám 'trung vệ' và 'hậu vệ' bên phe Lý Thành Nghĩa lập tức giống như bừng tỉnh giữa cơn mê, lần lượt tỉnh lại, sau đó nhào cả về phía Lý Long Cơ, vây hắn vào giữa.
Lý Long Cơ nóng nảy, hung hăng trừng mắt:
-Lớn mật! còn không mau lui xuống!
Đám thái giám kia không dám hó hé nửa lời, cả đám im lặng lùi lại, mặc cho Lý Long Cơ dắt banh chạy phăm phăm lên trước.
Mặt đồng và cây gõ trong tay Tần Tiêu đồng loạt rớt xuống đất, đần mặt thiếu chút nữa hóa đá ngay tại chỗ: rống một tiếng liền dọn sạch cả hàng phòng thủ, quả nhiên là phong độ đạo tướng, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi nha...
Lý Long Cơ xiêu xiêu vẹo vẹo dẫn banh chạy. vất vả lắm mới chạy tới chỗ cầu môn, toàn bộ quá trình đều là hắn một mình một ngựa xông lên, không chuyền banh cho ai, lúc này đã thở hổn hển rồi.
← Hồi 202 | Hồi 204 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác